Vay nóng Tima

Truyện:Hồng Ma bảo - Hồi 01

Hồng Ma bảo
Trọn bộ 29 hồi
Hồi 01: Huỳnh Phong Trang
5.00
(2 lượt)


Hồi (1-29)

Siêu sale Lazada

Bọn họ gồm ba nhân vật có cùng lối phục sức giống nhau - đầy màu sắc và những họa tiết kỳ quái được thêu bằng chỉ trắng tinh xảo, ở phần dưới vạt áo và ở gấu quần.

Lúc quay mình lại vì có tiếng gọi đột ngột vang lên từ phía sau đã cho thấy bọn họ có niên kỷ suýt soát bằng nhau, chỉ trong khoảng từ tứ tuần đến xấp xỉ ngũ tuần. Râu tóc dài, đen nhánh, chứng tỏ nhờ công phu bản thân nên gánh nặng của thời gian lưu trên mặt họ chỉ là những nếp nhăn trên khuôn mặt, kỳ dư không có râu tóc bạc dù chỉ một sợi.

Họ đã nhận ra nhân vật nào vừa gọi. Vì thế tất cả họ đều chau mày, nửa không ngờ nửa hoang mang và khó hiểu. Một nguời lên tiếng:

- Sầm Thế Nghiêm! Trang chủ Huỳnh Phong trang? Chẳng phải chúng ta vừa chia tay chưa được nửa canh giờ? Vì đâu chỉ mới đó Trang chủ đã đuổi theo, như thể vẫn còn phật lòng bọn mỗ vì đường đột không mời mà đến nên vô tình khuấy phá những hỉ sự của Trang chủ đúng vào ngày nạp thiếp?

Sầm Thế Nghiêm cũng là nhân vật có niên kỷ trên dưới tứ tuần một chút. Cách nói năng và cư xử của Sầm Thế Nghiêm cũng hòa nhã đúng mực, kèm theo là vẻ tươi cười lúc nào cũng rạng ngời trên nét mặt. Sầm Thế Nghiêm đáp:

- Chư vị chẳng quản ngại đường xa, vượt ngàn dậm từ Miêu Cương đến bổn trang. Vậy thì bất kể vì nguyên do nào, chư vị đã đến đây tất là khách của Sầm mỗ. Huống hồ hôm nay lại đúng là ngày Sầm mỗ có thiết tiệc nạp thiếp, là hỉ sự của Sầm mỗ như quý vị vừa nói. Sao chư vị không lưu lại, tạo cơ hội cho Sầm mỗ thể hiện chút lòng thành của chủ nhân dành cho những thượng khách đến từ phuơng xa?

Ba nhân vật nọ nhìn nhau. Sau đó cũng nhân vật lúc nãy vừa lên tiếng, đáp thay lời cả ba:

- Sầm trang chủ thật hiếu khách nhưng hảo ý của Sầm trang chủ bọn mỗ xin đuợc tâm lĩnh. Vì có hai nguyên do khiến cho bọn mỗ dù áy náy vẫn đành mạo muội khước từ. Thứ nhất, bọn mỗ tuy là nguời Miêu Cương, lẽ ra không xa lạ gì những dã vị ở chốn núi rừng, nhưng vì lời nghiêm huấn của tiền nhân, nên từ nhỏ bọn mỗ đã quen ăn uống thanh đạm, rượu thịt là những thức bọn mỗ không được phép đụng đến. Nhận lời Sầm trang chủ là phạm vào lời cấm kỵ.

Sầm Thế Nghiêm kinh ngạc:

- Chư vị quen chay lạt như những nguời theo đạo Tam Thanh? Đây quả là điều Sầm mỗ không ngờ đến!

Nhân vật nọ gật đầu:

- Không chỉ có thế. Như thoạt đầu, lúc vừa bái phỏng Sầm trang chủ, bọn mỗ từng biện giải là đang mang trọng trách bên mình, cần khẩn trương truy tầm kẻ độc ác đã ám hại đại trưởng lão Pháp Vương của bổn động, hầu cấp bách thu hồi bảo vật trấn môn. Do việc khẩn nên không dám lưu lại. Mong Sầm trang chủ lượng thứ!

Sầm Thế Nghiêm nghiêm mặt nói:

- Chư vị nếu đã nói cạn lời, Sầm mỗ thật không dám miễn cưỡng. Nhưng có điều này nếu không giải thích, ắt chư vị không bao giờ hiểu Sầm mỗ vì sao lại phải vội đuổi theo chư vị. Đó là Sầm mỗ có một vài nghi vấn, những mong chư vị thế tất cho một vài lời minh bạch.

Bọn họ, ba nhân vật Miêu Cương càng kinh ngạc:

- Không lẽ việc bọn mỗ đường đột tìm đến quý trang Huỳnh Phong, nhất là vào lúc bản thân Sầm trang chủ đang có hỉ sự đã phạm vào đại kỵ của Trung Nguyên? Và Sầm trang chủ vì thế muốn bắt tội bọn mỗ?

Sầm Thế Nghiêm lắc đầu, đồng thời còn xua tay vài lượt và mục đích là tăng thêm vẻ quả quyết trong lời dùng để trấn an họ:

- Phàm bất kỳ ai một khi có ý định du nhập Trung Thổ hiển nhiên trước đó đã bỏ công tìm hiểu kỹ mọi phong tục tập quán của người Trung Nguyên hầu tránh mọi bất trắc, mọi nghi kỵ có thể xảy đến. Sầm mỗ tin chắc chư vị cũng cẩn trọng như thế. Tuy vậy việc chư vị đến hôm nay ít nhiều gì cũng khiến bản thân mỗ lâm vào cảnh khó xử. Đó là Sầm mỗ biết sẽ giải thích ra sao nếu mai hậu tin này truyền ra, ắt khiến nhiều bằng hữu võ lâm nghĩ chính Sầm mỗ là hung phạm đã từng lặn lội đến tận Miêu Cương, trước sát nhân, sau đoạt bảo, đã ám hại đại trưởng lão Pháp Vương của chư vị?

Ba nhân vật nọ đều đăm chiêu, lo lắng với nan đề vừa do Sầm Thế Nghiêm đưa ra cho họ. Và sau vài lần chép miệng, lắc đầu, một nhân vật trong họ chợt thở dài tự trách:

- Ý của Sầm trang chủ bọn mỗ giờ đã hiểu. Vậy để giúp Sầm trang chủ khỏi phải khó xử sau này, bọn mỗ cần làm gì?

Sầm Thế Nghiêm thủy chung vẫn tươi cười vui vẻ:

- Nhân vô thập toàn, trên đời này tuyệt đối không có bất kỳ ai chưa một lần lầm lẫn. Vì thế Sầm mỗ không hề có ý trách chư vị, trái lại chỉ cần chư vị cho Sầm mỗ một vài lời giải thích minh bạch, để ngay khi chúng ta chia tay lần thứ hai, lúc Sầm mỗ quay vào bổn trang, diện đối diện với bao bằng hữu đang dự tiệc tưng bừng náo nhiệt, nhỡ có ai hỏi đến, Sầm mỗ vẫn có cách giải thích, đấy là việc duy nhất chỉ có chư vị giúp Sầm mỗ thoát khỏi mọi nghi kỵ khó xử ngay lúc này.

Họ tán thành:

- Sầm trang chủ muốn bọn mỗ giải thích những gì?

Sầm Thế Nghiêm nhẹ nhàng cất tiếng:

- Thoạt tiên Sầm mỗ muốn biết đại trưởng lão Pháp Vương của chư vị đã bị ám hại như thế nào, ở đâu và thời gian xảy ra sự biến?

Họ đáp:

- Ắt Sầm trang chủ vẫn nhớ, lúc đường đột xin bái phỏng và được Sầm trang chủ miễn cưỡng nghênh tiếp, bọn mỗ đã hỏi ngay về công phu dụng độc của Sầm trang chủ. Quả thật đại trưởng lão Pháp Vương của bọn mỗ đã bị hung thủ hạ độc ám hại. Địa điểm này là ở ngay Miêu Cương. Riêng về thời gian thì đó là chuyện đã xảy ra cách đây mười năm.

Sầm Thế Nghiêm ngẩn người:

- Đã mười năm? Nhưng sao mãi đến lúc này chư vị mới tiến hành truy tìm hung thủ? Hoặc giả suốt thời gian qua chư vị kỳ thực vẫn truy tìm và đã có manh mối giúp chư vị dần chuyển hướng nghi ngờ vào Trung Nguyên?

Một nhân vật trong bọn họ chợt lắc đầu và thở dài:

- Nói rõ ra chỉ thêm làm trò cười cho Sầm trang chủ và mọi người. Vì mười năm trước, lúc phát hiện đại trưởng lão Pháp Vương bất ngờ tịch diệt, với tử trạng vừa thật là bình thường, vừa không có dấu vết nào nghi ngờ, ai ai trong bọn mỗ cũng đều nghĩ đấy là một trong những cái chết tự nhiên, huống hồ niên kỷ của đại trưởng lão Pháp Vương khi đó cũng đã cao. Chỉ mãi đến gần đây, tuân theo di huấn của tiền nhân, bọn mỗ phải cải táng và toan di dời hài cốt đại trưởng lão Pháp Vương vào một nơi nghiêm cẩn và kín đáo hơn, thì phát hiện toàn bộ di cốt đều hóa đen, chứng tỏ từ lâu đã bị ngấm chất kịch độc.

Sầm Thế Nghiêm càng chú tâm lắng nghe:

- Vì thế chư vị mới đoán biết đã có sự ám hại mới khiến đại trưởng lão Pháp Vương vong mạng?

Họ gật đầu:

- Không những thế, bọn mỗ nhờ cao nhân chỉ điểm đã minh bạch đại trưởng lão Pháp Vương bị mất mạng là do chất độc "Tý Ngọ Thụy Tiên Vong" từng có thời gian dài gây chấn động khắp võ lâm Trung Nguyên. Đấy là manh mối quá xác đáng khiến bọn mỗ không thể không lìa Miêu Cương du nhập Trung Thổ.

Sầm Thế Nghiêm vỡ lẽ:

- Không lý nào cũng cao nhân đó đã chỉ điểm khiến chư vị đặt mối hoài nghi vào chính bản thân Sầm mỗ?

Họ phân vân lưỡng lự:

- Bọn mỗ vì khẩn trương truy tìm hung thủ, không khéo xử sự, nên trót mạo phạm đến Sầm trang chủ. Nhưng thật ra phàm bất kỳ nhân vật võ lâm Trung Nguyên nào chỉ cần có niên kỷ suýt soát với Sầm trang chủ đều thuộc diện bị bọn mỗ nghi vấn. Cũng may, Sầm trang chủ nhờ nhiều bằng hữu võ lâm đồng loạt xác nhận là không am tường thuật dụng độc nên kể như mọi nghi vấn về Sầm trang chủ đối với bọn mỗ đều không còn.

Sầm Thế Nghiêm nghi hoặc:

- Vì sao chư vị chỉ nghi ngờ những nhân vật có niên kỷ suýt soát Sầm mỗ?

Họ báo:

- Bọn mỗ cũng không có gì che giấu. Vì ngay khi minh bạch đại trưởng lão Pháp Vương tuyệt mạng là do có người ám hại, bọn mỗ đã nhờ nhiều biện pháp chỉ có thể vận dụng tại Miêu Cương, qua đó đã được tin mười năm trước quả thật từng có một nhân vật võ lâm với niên kỷ xấp xỉ tam tuần xuất hiện tại Miêu Cương. Dựa theo niên kỷ này, cộng thêm khoảng thời gian mười năm đã trôi qua, dĩ nhiên bọn mỗ biết phải đặt nghi vấn vào những ai.

Sầm Thế Nghiêm thở ra nhè nhẹ:

- Chư vị quả cao minh và hung thủ quả đã để lộ sơ hở qua việc không xóa bỏ dấu vết đã từng xuất hiện ở Miêu Cương vào thời điểm đó.

Họ cười đắc ý:

- Nào phải hung thủ không để tâm đến việc xóa bỏ dấu vết. Và bằng chứng là toàn gia của Kha Lập Nhĩ, kẻ đã độ lượng chứa chấp hung thủ suốt thời gian lưu ngụ tại Miêu Cương, cũng đã chết một cách bí ẩn chỉ ngay sau cái chết của đại trưởng lão Pháp Vương ít ngày. Nhưng quả là lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt, hung thủ đâu có ngờ cũng trong thời gian y lưu ngụ tại Miêu Cương, được Kha Lập Nhĩ cưu mang bảo bọc, sự hiện diện của y đã bị một bằng hữu rất thân cận của Kha Lập Nhĩ vô tình nhìn thấy. Và gã này, gần đây, ngay khi biết bọn mỗ đang thu thập mọi dấu vết khả nghi đã có từ mười năm trước, gã lập tức liên tưởng đến cái chết của Kha Lập Nhĩ ắt có liên quan, đã hồi báo ngay mọi nghi ngờ của gã về kẻ tình nghi cho bọn mỗ biết. Sầm trang chủ bảo đó có phải là điều xảy ra ngoài sở liệu của hung thủ, một kẻ đã chứng tỏ tâm địa độc ác và nhất là tâm cơ thủ đoạn thật cao minh chăng?

Sầm Thế Nghiêm không thể không thừa nhận:

- Theo người Trung Nguyên thường nói, thì đó là sự báo ứng Hoàng Thiên hữu nhãn. Đủ hiểu vì sao việc truy tìm hung thủ của chư vị tuy chậm so về thời gian nhưng vẫn chắc chắn thành sự nhờ những manh mối chuẩn xác. Khiến Sầm mỗ chỉ còn biết thành tâm cầu mong chư vị mã đáo thành công, sớm bắt được hung thủ, đòi lại công bằng cho đại trưởng lão Pháp Vương, thu hồi bảo vật, cho châu về hợp phố.

Ba nhân vật nọ đều nhất tề thi lễ tạ từ Sầm Thế Nghiêm:

- Sầm trang chủ đã không trách cứ, lại còn có lời thành tâm như thế này khiến bọn mỗ thêm hiểu vì sao giới võ lâm Trung Nguyên vẫn luôn không hết lời tán tụng, bảo Sầm trang chủ tuy bản lĩnh hư thực khó lường nhưng cung cách hành sự lúc nào cũng quang minh lỗi lạc, thật không hổ danh Bất Hiệp Bất Quái - Vô Nhân Vô Độc - Tiếu Diện Thanh Tâm - Nhàn Vi Du Hưởng. Thật ngưỡng mộ!

Sầm Thế Nghiêm cũng vòng tay đáp lễ trong tràng cười hào sảng:

- Mỗi người một quan điểm sống, Sầm mỗ tự lượng sức, vì biết bản lĩnh vị tất đã đủ để tự lo cho bản thân nên dù hiểu mọi người gọi mỗ bằng ngoại hiệu dài như thế là hàm ý khinh chê, cho mỗ là hạng người vị kỷ, chỉ thích nhàn vi du hưởng, sống cuộc sống cho riêng mình. Nhưng biết sao được nếu một khi Sầm mỗ dù muốn đứng ra cáng đáng trọng trách đối với võ lâm thì sự thật vẫn là sự thật, mỗ chỉ là kẻ luôn lâm vào tình thế lực bất tòng tâm. Chính vì thế kể cả việc muốn giúp chư vị sớm truy tìm hung thủ mỗ cũng đành bất lực, chỉ còn biết chúc chư vị sớm hoàn thành ý nguyện mà thôi. Bởi vì mỗ dù sao vẫn là hạng Bất Hiệp Bất Quái, không thật sự nhân từ tuy rằng cũng không là hạng độc ác. Mong chư vị hiểu cho. Ha ha...

Vẫn cười như thế, Sầm Thế Nghiêm ung dung quay người bỏ đi. Một thái độ cho thấy Sầm Thế Nghiêm tỏ ra không còn quan tâm gì nữa đến ba nhân vật Miêu Cương cùng với mối nghi án họ đang quyết liệt truy tìm hung thủ. Và như thế cũng phải, bởi họ hiểu, hôm nay là ngày Sầm Thế Nghiêm nạp thêm thê thiếp, một hỉ sự và là một điều duy nhất đủ choán hết mọi nỗi quan tâm của họ Sầm trong vai trò tân lang đối với tân nương là nữ nhân ngay hôm nay được trở nên người của Sầm gia.

*****

Sầm Thế Nghiêm quay trở lại Huỳnh Phong trang, chạm ngay một nữ nhân có dáng đi tất bật vội vã. Sầm Thế Nghiêm liền gọi:

- Ta đã bảo Tiểu Xuân ngươi luôn kề cận, chăm sóc tân nương thật chu đáo. Sao ngươi tùy tiện lìa bỏ hoa phòng? Hay đã có người sai phái ngươi đi đâu?

Nữ nhân dừng lại, vừa mỉm cười vừa thi lễ với Sầm Thế Nghiêm:

- Trang chủ lão gia đã quay về? Vậy đỡ cho Tiểu Xuân khỏi vất vả đi tìm lão gia theo lệnh của đại phu nhân.

Sầm Thế Nghiêm thoáng cau mày:

- Đại phu nhân tìm ta? Việc gì phải thế, một khi ta đã bảo sẽ quay lại ngay khi đã tiễn chân bọn Miêu Cương. Trừ phi đại phu nhân đã không thể thay ta thù tiếp và thết đãi những quan khách bằng hữu đến mừng ngày ta nạp thiếp?

Tiểu Xuân vẫn mỉm cười:

- Đại phu nhân không hề làm mất thể diện lão gia, trái lại đã thay lão gia tiếp đãi và tiễn từng quan khách về một cách chu đáo. Huống hồ nào phải đây là lần đầu tiên lão gia nạp thiếp. Đã qua một lần, đại phu nhân còn chịu đựng được, bây giờ đại phu nhân như đã quen, rất sẵn lòng chiều ý, miễn sao lão gia vui.

Sầm Thế Nghiêm cười gượng:

- Đại phu nhân đã thay ta tiễn khách? Hóa ra ta quay về quá muộn và điều đó làm đại phu nhân lo lắng phải sai phái ngươi đi tìm?

Tiểu Xuân cúi đầu, che giấu một nụ cười nhiều ẩn ý vừa chợt đến:

- Giờ hoàng đạo để lão gia cũng tân nương tam phu nhân bái đường thành thân tuy đã thực hiện xong nhưng thời khắc để động phòng hoa chúc cũng không vì thế mà có thể tùy tiện. Đại phu nhân bởi đó mới lo lắng, chỉ sợ lão gia không biết tôn trọng sự chờ đợi của tân nương, bỏ qua giờ đại cát có thể giúp lão gia sớm tìm được một hậu nhân đích thực cho Sầm gia.

Sầm Thế Nghiêm gật đầu:

- Đại phu nhân của ngươi thật biết lo nghĩ. Nhưng ta không thể đến hoa phòng một mình nếu không có đại phu nhân cùng đi vì dẫu sao chuyện kén nạp thiếp của ta cũng phần nào nhờ đại phu nhân ngươi đại lượng ưng thuận dung nạp.

Tiểu Xuân vội bẩm báo:

- Đại phu nhân cũng đã lường trước chuyện này, hiện đang chờ lão gia ngay tại hoa phòng.

Sầm Thế Nghiêm kinh ngạc:

- Lần ta nạp thiếp trước kia, đại phu nhân dù được ta nài nỉ thế nào cũng vẫn cứ khăng khăng không ưng thuận cùng ta đi đến hoa phòng, sao lần này lại tỏ ra quá dễ dãi, hoặc giả điều ngươi vừa nói là đúng, đại phu nhân do đã qua một lần chịu đựng nên bây giờ kể như quen? Và đây là hành động chủ ý làm cho ta vui? Ta thật không ngờ đấy.

Dứt lời, Sầm Thế Nghiêm sải chân bước đi thật nhanh, không hề biết Tiểu Xuân vừa nhìn theo vừa nhoẻn cười thích thú như hiểu họ Sầm vội vì không thể bỏ qua một khắc giá tợ ngàn vàng sắp được tận hưởng cùng tân nương sẽ là phu nhân thứ ba của Sầm gia và là của Huỳnh Phong trang.

Sầm Thế Nghiêm đi đến hoa phòng:

- Đại phu nhân?

Từ trong hoa phòng liền có tiếng trách vọng ra:

- Lão gia sao mãi bây giờ mới đến? Đại phu nhân vì chờ không được nên vừa mới bỏ đi, chỉ nhắn lại một câu.

Sầm Thế Nghiêm chần chừ dừng chân trước hoa phòng:

- Chỉ có mỗi một mình tân nương nàng trong đó sao? Đại phu nhân nhắn nói câu gì?

Tiếng nói của tân nương ngượng ngùng vang ra:

- Đại phu nhân bảo: "Xuân tiên nhất khắc tơ thiên kim", lão gia sẽ khó có hậu nhân nối dõi Sầm gia nếu chần chừ và để giờ đại cát trôi qua. Đại phu nhân còn nói sẽ không thể giúp lão gia toại nguyện, bằng cách là sẽ thay lão gia chiêu nạp thêm nhiều thứ thiếp, miễn sao lão gia cuối cùng cũng có một hậu nhân nối dõi tông đường. Sao lão gia không mau vào và đừng để tiện thiệp mãi sợ vì lời đe dọa nửa đùa nửa thật của đại phu nhân?

Sầm Thế Nghiêm bật cười và nhanh tay xô cửa bước vào hoa phòng:

- Ta càng lúc càng cảm thấy khó tin đại phu nhân đã thay đổi và toàn tâm toàn ý lo cho ta như thế. Nhưng dẫu sao nàng chớ quá lo. Vì ta không phải hạng háo sắc. Chuyện dung nạp thêm thê thiếp chỉ là điều bất đắc dĩ. Chỉ cần nàng hoặc ngay chính nhị phu nhân có thể sanh hạ cho ta một nam hài, ta hứa, đối với ta thế là đủ, cần gì thêm dù chỉ là một thê thiếp nào nữa.

Cửa hoa phòng khép lại, tạo thành thế giới riêng biệt của hai nhân vật, một nữ một nam, vừa cùng nhau bái đường thành thân ngày hôm nay.

Nhưng chỉ nửa canh giờ sau, khi vạn vật hầu như đã chìm vào bóng đêm đen tĩnh mịch, cửa hoa phòng chợt hé mở, vừa đủ để một bóng nhân ảnh từ bên trong lách người bước nhanh ra.

Khép nhẹ cách cửa hoa phòng lại phía sau, bóng nhân ảnh bỗng từ từ trôi đi, di chuyển một cách êm thắm, không tiếng động, như đó chỉ là bóng u linh chứ không phải một người bằng xương bằng thịt thật.

Bóng nhân ảnh trôi đi nhanh dần, sau cùng hóa thành một vệt sương mờ, ắt không thể để bất kỳ ai dù chú tâm dò xét có đủ thời gian phát hiện.

Vạn vật thật yên tĩnh. Mọi người trong Huỳnh Phong trang dường như đã ngủ say sau một ngày vất vả mệt nhọc chỉ vì lo cho Trang chủ của họ có thêm một tân phu nhân, cũng là đáp lại lòng hoài vọng, mong sao Trang chủ sớm có được một hậu nhân nối dõi tông đường.

Ằt hẳn vì lẽ gì đó nên bóng nhân ảnh nọ cứ di chuyển như nước chảy mây trôi, chẳng hề bị ai phát hiện.

Đi ngang qua mỗi một gian phòng, dù cửa đóng hoặc chỉ khép hờ, bóng nhân ảnh vẫn tỏ lộ tâm trạng cảnh giới cao độ bằng cách đều có một thoáng dừng lại, áp tai sát vào cửa để nghe ngóng. Khi không phát giác bất kỳ gì khả nghi, toàn bộ vẫn đều yên tĩnh, bóng nhân ảnh lại tiếp tục để thân hình trôi đi, thật êm và thật nhẹ, một khinh thân pháp thượng thừa có thể giúp người đi lại nhẹ như một âm hồn, hư hư thực thực.

Sau một loạt những hành động cứ dừng và đi, đến một gian phòng nọ ở gần kề phía hậu liêu, bóng nhân ảnh kỳ bí cũng dừng chân và áp tai nghe ngóng. Chợt bằng một hành động phản thường, bóng nhân ảnh bỗng quả quyết xô mạnh cánh cửa, đồng thời lách người bước thật nhanh vào trong gian phòng.

Không gian trước mặt bóng nhân ảnh dĩ nhiên vẫn tối đen. Tuy vậy khi phát hiện bất chợt có một luồng lãnh phong từ đâu đó bên trong gian phòng bỗng lao lướt qua mình, bóng nhân ảnh lập tức đảo người, di chuyển từ nơi đang đứng là ngay ngưỡng cửa, dịch qua mé tả và nép sát vào một bên vách. Và từ phương vị vừa mới tiến đến trấn giữ, bóng nhân ảnh không rõ đã có hành động như thế nào bỗng để vang ra một tiếng động khô khan phá tan hoàn toàn sự tĩnh lặng của màn đêm đen.

"Cạch!"

Nhưng chỉ có mỗi một tiếng động đó vang lên mà thôi, kỳ dư tất cả đều yên tĩnh, không còn bất kỳ thanh âm nào khả nghi vang lên. Điều đó khiến bóng nhân ảnh nghi hoặc, buộc phải lên tiếng:

- Thư phòng của Sầm mỗ một khi đã được phát động cơ quan mai phục kể như biến thành nơi nội bất xuất ngoại bất nhập, toàn bộ mọi thanh âm tiếng động trong này cũng không thể vang đến bên ngoài. Bằng hữu nên tự lộ diện đi thôi. Chớ để đến lúc Sầm mỗ dùng vũ lực động thủ, mọi hậu quả xảy đến cho bằng hữu sẽ rất khó lường.

Đó là giọng nói vừa lạnh lùng vừa tỏ ra sẽ không khoan nhượng của bóng nhân ảnh khi cố ý để lộ bản thân chính là Sầm Thế Nghiêm, Trang chủ Huỳnh Phong trang và cũng là chủ nhân của gian thư phòng đang lúc bị màn đêm đen bao phủ như thế này.

Nhưng đáp lại lời đe dọa của Sầm Thế Nghiêm, toàn bộ gian phòng vẫn chìm vào tĩnh mịch, tịnh không một thanh âm nào vang lên gọi là phản ứng đối với câu Sầm Thế Nghiêm vừa nói.

Bất đắc dĩ, Sầm Thế Nghiêm lại lên tiếng, kèm theo âm thanh "hừ" lạnh lẽo:

- Dám đột nhập và lẻn dò xét Sầm mỗ có thể vì các hạ tự phụ vào bản lĩnh cao cường. Nhưng liệu bản lãnh đó có giúp được gì các hạ hay không nếu ngay lúc này chính thái độ cố chấp của các hạ buộc Sầm mỗ phải phát động một loạt các cơ quan mai phục khác chắc chắn sẽ đưa các hạ vào tử địa? Hãy chứng tỏ bản lãnh và đởm lược của các hạ bằng cách tự xuất đầu lộ diện, đồng thời đối diện đương đầu cùng Sầm mỗ, hầu tự định đoạt lấy số phận bản thân.

Không nghe thanh âm nào đáp lại, Sầm Thế Nghiêm vụt gằn giọng:

- Ngươi đã tự ý tìm chết, đừng trách Sầm Thế Nghiêm ta độc ác và vô tình.

Trong bóng đêm, Sầm Thế Nghiêm lại có một động tác mơ hồ và lập tức làm vang lên một chuỗi những thanh âm kỳ quái.

"Sì... sì..."

Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Vì ngoài chuỗi thanh âm kỳ quái này thì kỳ dư không một tiếng động nào khác vang lên ngay lúc đó hoặc kể cả sau khi chuỗi thanh âm kỳ quái chấm dứt.

Lấy làm lạ, Sầm Thế Nghiêm chợp lẩm nhẩm tự nói thành tiếng:

- Không lẽ ta đã quá đa nghi, thần hồn nhát thần tính khiến chuyện không nghĩ thành có và cứ lo sợ hão?

Đứng im một lúc nữa và vì không phát giác gì những dấu hiệu khả nghi nên Sầm Thế Nghiêm đành ấn tay vào một nơi làm cho cơ quan phát động.

"Cạch!"

Cách cửa thư phòng hé mở, Sầm Thế Nghiêm định xoay người bước ra. Chợt...

"Vù..."

Tiếng không khí xao động thật mạnh, lao lướt qua ngay bên cạnh Sầm Thế Nghiêm. Điều này làm Sầm Thế Nghiêm giật mình, toan khép cửa thư phòng trở lại thì đã muộn.

"Vút!"

Đã có một bóng đen mờ ảo nhân lúc Sầm Thế Nghiêm mở cửa kịp lao thoát ra ngoài gian phòng.

Sầm Thế Nghiêm hồi tỉnh thật nhanh và lập tức thi triển khinh công chạy đuổi theo.

"Vút!"

Khinh thân pháp của bóng đen thật quán tuyệt, chẳng mấy chốc đã vượt khỏi hậu liêu và đang nổ lực thoát xa dần Huỳnh Phong trang.

Sầm Thế Nghiêm vẫn kiên trì đuổi bám. Và khi toàn bộ Huỳnh Phong trang đều bị cả hai bỏ lại phía sau thật xa, lần đầu tiên Sầm Thế Nghiêm phát ra tiếng gầm cực lớn:

- Muốn thoát khỏi tay ta, khắp võ lâm này vị tất có nhân vật nào đủ bản lãnh, huống hồ ngươi. Hãy ngoan ngoãn dừng lại thì hơn.

Cùng với tiếng gầm, cước lực của Sầm Thế Nghiêm đột ngột tăng vọt, nhanh không thể tưởng. Vì thế đã càng lúc càng tiến đến gần hơn đối với bóng đên vẫn đang nỗ lực lao chạy phía trước.

Nhưng đang chạy thẳng, bóng đen bỗng đột ngột đổi hướng, ngoặc nhanh về phía tả.

Sầm Thế Nghiêm bị lỡ đà, đành vội kiềm hãm cước lực, toan ngoặc người bám theo bóng đen.

Đúng lúc này, như đã có sẵn chủ ý, bóng đen chợt quay phắt lại và nhân lúc Sầm Thế Nghiêm còn đang loay hoay lúng túng đã xuất kỳ bất ý quật tung ra một lực đạo mãnh liệt, tấn công vào Sầm Thế Nghiêm.

"Ào..."

Sầm Thế Nghiêm cũng vội phát kình đối kháng:

- Biết chạy không thoát ngươi mới chấp nhận đối đầu ư? Hãy đỡ!

Nhưng vừa phát kình đối kháng, Sầm Thế Nghiêm bỗng bất ngờ thu chiêu, đồng thời còn hốt hoảng lạng tránh qua một bên với tiếng kêu nghi hoặc tột cùng:

- Thất Cốt Thôi Tâm chưởng? Lão quái Thôi Tâm đã hóa vật phải có đến ngoài hai mươi năm, thật không ngờ vẫn còn một hậu nhân là tôn giá. Nhưng sao tôn giá cố tình dò xét, như xem Sầm mỗ là kẻ cần phải đối đầu?

Bất luận Sầm Thế Nghiêm đã đuổi kịp và đang bộc lộ một tâm trạng nghi vấn tột độ, bóng đen nọ thủy chung không một lần mở miệng phát thoại. Đã vậy, nhân lúc Sầm Thế Nghiêm tránh chiêu và lo hỏi, một lần nữa bóng đen lại bất chợt ngoặt người, phóng lao vút đi thật nhanh.

Sầm Thế Nghiêm vội tung mình đuổi theo, lần này còn phát lên trận cười giòn giã:

- Thiện bất lai, lai giả bất thiện. Sao tôn giá quá xem thường Sầm mỗ, như mốn nói Huỳnh Phong trang là chốn cho tôn giá muốn đến là đến muốn đi là đi? Nếu tôn giá có ý nghĩ như thế thì thật quá lầm. Vì như Sầm mỗ vừa quả quyết, khắp võ lâm đương đại vị tất có cao thủ nào đủ bản lãnh chạy thoát một khi ý Sầm mỗ đã quyết giữ lại. Tôn giá không thể toại nguyện đâu. Ha ha...

"Vút!"

Khinh công của Sầm Thế Nghiêm quả phi phàm và không hề sai ngoa với những gì vừa nói. Do đó, chẳng mấy chốc Sầm Thế Nghiêm lại đuổi kịp bóng đen, cho dù bóng đen đã chủ động chạy trước, đồng thời còn đặt Sầm Thế Nghiêm vào tình huống bị động.

Khi khoảng cách với bóng đen được thu ngắn, chỉ còn ngoài nửa trượng, Sầm Thế Nghiêm ngạo nghễ gằn giọng cảnh cáo:

- Hoặc tôn giá dừng lại, cùng Sầm mỗ minh bạch đôi điều liên quan đến hành vi mờ ám của tôn giá đêm nay, có khi sẽ đi đến một thỏa thuận hoàn toàn thuận lợi cho tôn giá. Hoặc tôn giá cứ tiếp tục chạy và nhất định sẽ tự chuốc lấy hậu quả khó lường. Hãy chọn đi và đừng trách nếu Sầm mỗ buộc phải hạ độc thủ.

Bóng đen không đáp. Dù vậy, thay vì tiếp tục chạy, nhưng có lẽ biết chạy cũng không thoát, bóng đen bắt đầu lơi nhẹ cước chân chậm dần.

Sầm Thế Nghiêm đắc ý, cũng chậm dần cước lực. Nhưng bất ngờ Sầm Thế Nghiêm biến sắc. Vì bỗng chốc bóng đen quay phắt lại, bắn xạ vào Sầm Thế Nghiêm đôi mắt nhìn rực lửa căm hờn, toát ra từ một diện mạo được che kín bằng một vuông lụa sẫm màu, tựa như sắc đen vĩnh hằng của màn đêm vẫn phủ che vạn vật. Và cùng lúc đó, song chưởng của bóng đen vụt cất lên, hất tung vào Sầm Thế Nghiêm hai lực đạo cực kỳ uy mãnh.

"Ào..."

Trong cảnh huống bất ngờ, Sầm Thế Nghiêm buộc lòng xuất chiêu đối kháng, cũng hất nhanh hai lực đạo vừa thần tốc vừa lợi hại, không thể tưởng là có trong một tình huống cấp bách là thế.

"Ầm!"

"Ầm!"

Song phương mỗi người tung hai lực đạo, vì thế tạo ra hài lần chạm chưởng kinh hoàng.

Chấn kình đẩy bật bóng đen thoái hậu thật mạnh và phát ra tiếng kêu đau đón:

- Hự!

Sầm Thế Nghiêm thừa thắng lướt đến, vươn tả thủ chộp thần tốc vào vuông lụa vẫn luôn che kín diện mạo bóng đen khiến Sầm Thế Nghiêm không thể biết đối phương là nhân vật thế nào:

- Tôn giá mãi không lên tiếng ắt hẳn vì lo ngại bị Sầm mỗ nhận ra. Để xem tôn giá liệu có đúng là nhân vật không xa lạ gì với Sầm mỗ hay không! Hừ!

Bóng đen đang núng thế và có lẽ chỉ một chớp mắt nữa là diện mạo sẽ bị phơi bày nếu để cái chộp của Sầm Thế Nghiêm đắc thủ. Nào ngờ đúng lúc đó bóng đen bỗng bật ngã nửa phần thân trên ra phía sau, vừa để biến cái chộp của Sầm Thế Nghiêm mất tác dụng, sẽ chộp vào khoảng không, vừa thuận đà vụt chếch cả song thủ lên trên, một tay dùng để hóa giải cánh tay đang vươn chộp của họ Sầm, tay còn lại thì xuất kỳ bất ý điểm nhẹ một chỉ lực vào vùng tâm thất Sầm Thế Nghiêm.

"Vù..."

Sầm Thế Nghiêm chấp chới, vừa kêu hoảng vừa bối rối tìm cách bật ngược người về phía sau thật nhanh:

- Hảo bản lãnh! Tôn giá dám trá bại để bất ngờ toan dồn Sầm mỗ vào hiểm cảnh, tâm cơ và thủ đoạn quả cao minh. Khá thật!

Dù cấp bách nhưng cách phản ứng của Sầm Thế Nghiêm quả vi diệu. Và điều xảy ra là toàn thân họ Sầm giống như có người ở phía ngoài dùng dây cột vào vào kéo về, làm cho Sầm Thế Nghiêm dù đang đà lao chộp đến vẫn đột ngột giật lùi về thật nhanh. Không chỉ có thế, Sầm Thế Nghiêm còn đủ thời gian để bất ngờ giáng một kình vào phía thân trên của bóng đen do vẫn đang bật ngã về phía sau nên lúc này hoàn toàn để lộ. Sầm Thế Nghiêm vừa tung kình vừa bật quát đanh giọng:

- Trúng!

"Ầm!"

Bóng đen bị trúng kình, phải thoái hậu một đỗi xa mới có thể gắng gượng chi trì, không để gục ngã.

Sầm Thế Nghiêm một lần nữa lại thừa thế lướt đến.

"Vút!"

Nhưng bóng đen đã đứng thẳng người, chợt bắn xạ vào Sầm Thế Nghiêm những tia nhìn hằn học và căm phẫn.

Sầm Thế Nghiêm bỗng khựng lại, giống như bị chạm vào bức tường vô hình vừa được dựng chắn lên từ những ánh mắt nhìn phẫn nộ của bóng đen.

Nhưng không phải thế, Sầm Thế Nghiêm đột ngột dừng lại vì nguyên do khác. Và bằng chứng là họ Sầm đang tủm tỉm cười ngay khi vừa tự ý dừng lại:

- Nếu tôn giá toan trá bại một lần nữa để tìm cách tấn công như đã thực hiện thì e rằng, hà hà. Tôn giá đã quá xem thường Sầm mỗ.

Và vì Sầm Thế Nghiêm đã dừng lại, tạo khoảng cách với bóng đen là ngoài một trượng, nên thật là bất ngờ khi bóng đen chợt đột ngột xoay mình tháo chạy.

"Vút!"

Nụ cười tủm tỉm của Sầm Thế Nghiêm vì thế chợt tan biến đi, đổi thành vẻ hậm hực để quyết liệt đuổi bám theo bóng đen:

- Ngươi đừng mong chạy thoát!

Nhưng vừa mới đuổi theo, Sầm Thế Nghiêm bỗng thảng thốt dừng lại vì kịp phát hiện bóng đen dù đang chạy vẫn cố tình ném ngược về phía sau một vật khả nghi.

Nhờ cẩn trọng có thừa nên Sầm Thế Nghiêm chỉ một phen kinh hãi. Đó là lúc vật kỳ quái do bóng đen ném lại bỗng phát nổ thành một tiếng khô khan, sau đó tạo ra một quầng hắc vụ đen cuồn cuộn.

Sầm Thế Nghiêm tái mặt lùi lại xa hơn, nhìn vào quầng hắc vụ như nhìn thấy bóng dáng những âm hồn...

Và khi quầng hắc vụ tan biến, đương trường chỉ còn lại mỗi một mình Sầm Thế Nghiêm. Riêng bóng đen thì đã bỏ đi từ lâu.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-29)


<