Vay nóng Tima

Truyện:Xác chết loạn giang hồ - Hồi 152

Xác chết loạn giang hồ
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 152: Kim Hoa Phu Nhân Giải Cứu Quần Hùng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Shopee

Lại nghe thanh âm lạnh lẽo cất lên:

- Lời tại hạ vừa nói đó các vị đã nghe hết rồi. Bây giờ chỉ còn hai con đường tùy các vị lựa chọn. Một là gia nhập Hắc Huyệt môn để tại hạ sử dụng, hai là tại hạ đánh rách tấm mùng cho đàn nhặng xông vào hút máu.

Tiêu Lĩnh Vu cười lạt toan buông lời chống đối, nhưng Thương Bát xua tay ngăn lại khẽ nói:

- Ðối phó với hạng người tàn độc này không thể dùng đạo lý giang hồ được, sách có câu "Binh bất yếm trá" Ðể tiểu đệ đối phó với y.

Hắn dừng lại một chút rồi lớn tiếng hỏi:

- Các hạ là ai?

Thanh âm lạnh lẽo đáp:

- Hắc Huyệt chủ nhân.

Thương Bát hỏi:

- Hắc Huyệt chủ nhân ư? Tại hạ bôn tẩu khắp hai miền Ðại giang nam bắc mà chưa từng nghe ai nói đến.

Hắc Huyệt chủ nhân đáp:

- Tại hạ không xuất hiện thì chăng nói làm chi. Một khi đã xuất hiện là khiến cho võ lâm phải chấn động, thiên hạ phải khiếp phục.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Phải chăng các hạ ỷ vào bầy Huyết răng này?

Hắc Huyệt chủ nhân đáp:

- Huyết răng và Kim xí ngô công bất quá là hai thứ độc vật tại hạ nuôi chơi mà thôi. Những cái đó chẳng có chi lợi hại. Tuy nhiên các vị muốn tránh cho Huyết răng khỏi cắn cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Thương Bát hỏi:

- Nếu bọn tại hạ muốn gia nhập Hắc Huyệt môn thì thế nào?

Hắc Huyệt chủ nhân đáp:

- Giản dị lắm! Nếu các vị ưng chịu gia nhập Hắc Huyệt môn thì chỉ cần uống một viên thuốc, hủy diệt một trong năm thứ ngũ quan, hoặc mũi, hoặc mắt tùy các vị lựa chọn. Như vậy là đã thành đệ tử Hắc Huyệt môn rồi.

Thương Bát ngấm ngầm kinh hãi nghĩ bụng:

- Sao lại có lề luật gì lạ như vậy?

Rồi hắn lớn tiếng hỏi:

- Các hạ đã biết danh tính bọn tại hạ chưa?

Hắc Huyệt chủ nhân nổi lên tràng cười rộ đáp:

- Nếu là người tầm thường thì tại hạ đã chẳng đối đãi như vậy.

Thương Bát hỏi:

- Các hạ thử nói tính danh bọn tại hạ được không?

Hắc Huyệt chủ nhân đáp:

- Nếu tại hạ không lầm thì các hạ là lão đại trong Trung Châu nhị cổ tên gọi Kim Bàn Toán Thương Bát.

Thương Bát sửng sốt hỏi tiếp:

- Còn một vị nữa là ai?

- Phải chăng là Tiêu Lĩnh Vu, tiếng tăm lừng lẫy giang hồ?

Thương Bát đưa mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói:

- Xem chừng hắn cố ý dẫn dụ chúng ta tới đây. Tiểu đệ chưa từng nghe đến danh hiệu Hắc Huyệt chủ nhân, e rằng trong vụ này có điều chi ngoắt ngéo.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Hắn đã nói huỵch toẹt tên họ chúng ta ra được ngay, thật khiến cho mình không khỏi nảy dạ hoài nghi.

Lại nghe Hắc Huyệt chủ nhân nói:

- Vương Phương! Ngươi dám cả gan bội phản ta. Thế là ngươi đáng chết lắm rồi.

Vương Phương nhìn Thương Bát nói:

- Nếu chúng ta bị bắt sống để chịu thảm hình thì theo ý tại hạ thà để Huyết răng ăn thịt sống còn hơn là lọt vào tay bọn họ.

Vẻ sợ hãi lộ ra ngoài mặt cùng với giọng nói của Vương Phương.

Tiêu Lĩnh Vu từ từ đưa tay ra khẽ hỏi Vương Phương:

- Các hạ cho tại hạ mượn lưỡi đao trủy thủ một chút được chăng?

Vương Phương đang sợ bở vía. Liền cầm trủy thủ đưa cho Tiêu Lĩnh Vu.

Tiêu Lĩnh Vu tay mặt cầm trủy thủ nói:

- Trong nửa đời người Tiêu mỗ chưa từng ám toán ai. Nhưng bữa nay gặp tình trạng đặc biệt đành phải thi triển thủ đoạn này.

Thương Bát đáp:

- Chúng ta trúng gian kế của chúng bị hãm ở đây thì bất luận thủ đoạn nào để phản kích cũng không thể gọi là ám toán được.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Ðược rồi! Thương huynh đệ nói chuyện với hắn đi để tiểu huynh dò biết chỗ hắn đứng.

Nguyên mấy người ẩn vào trong tấm màn the, bên ngoài Huyết răng bu kín mít, không trông thấy gì bên ngoài, Thương Bát liền lớn tiếng hỏi:

- Lão huynh tự mang ngoại hiệu là Hắc Huyệt chủ nhân, suốt đời ở trong rừng sâu không thấy ánh dương quang. Phải chăng lão huynh có chỗ không dám để cho nhìn rõ mặt?

Hắc Huyệt chủ nhân cười lạt đáp:

- Tại hạ rèn luyện võ công khác hẳn đồng đạo võ lâm thì người thường hiểu thế nào được?

Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm vận động công lực, chàng chú ý lắng nghe để phát hiện vị trí của Hắc Huyệt chủ nhân. Ðột nhiên chàng vung tay một cái, lưỡi trủy thủ xuyên qua tấm mùng bay ra ngoài.

Ánh hào quang lấp loáng. Mấy con Huyết răng bị chặt làm hai đoạn. Nhưng tấm mùng bị thủng một chỗ. Hai con Huyết răng chuồn vào trong được.

Tiêu Lĩnh Vu đã đề phòng từ trước. Chàng vung tay một cái bóp chết hai con Huyết răng. Tay trái chàng đưa ra rất lẹ để nắm lấy chỗ màn thủng.

Trương Tự An toan hô chàng đừng đụng vào Huyết răng, nhưng cử động của chàng nhanh quá, y chưa kịp nói thì chàng đã bóp chết hai con Huyết răng. Tay trái chàng đưa ra rất lẹ bịt chỗ màn thủng rồi.

Lại thấy mười mấy cái miệng nhỏ mà dài, xuyên qua mắt màn đốt vào tay Tiêu Lĩnh Vu.

Trương Tự An cả kinh thất sắc la lên:

- Tiêu huynh! Chớ để Huyết răng đốt vào tay.

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp:

- Không sao đâu, tại hạ đã đeo bao tay rồi.

Trương Tự An nói:

- Miệng con Huyết răng nhọn và sắc bén phi thường, dù Tiêu huynh đeo bao tay cũng khó phòng ngừa được.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Bao tay của tại hạ khác với bao tay thường, dù dùng mũi dao sắc nhọn cũng không đâm thủng được.

Trương Tự An thấy mấy chục con Huyết răng thò miệng vào cắn lưng bàn tay Tiêu Lĩnh Vu mà chàng vẫn thản nhiên như không thấy gì nên y cũng không nói nữa.

Thương Bát biết rõ Hồi Hoàn thủ pháp của Tiêu Lĩnh Vu là một môn tuyệt nghệ cổ kim hiếm có. Hắn nghĩ thầm trong bụng:

- Chỉ mong sao Hắc Huyệt chủ nhân trúng đao thương để có thể tập trung toàn lực đối phó với bầy Huyết răng bu kín ngoài màn.

Hắn chú ý lắng nghe hồi lâu vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.

Cả bốn người ẩn trong mùng đều ngưng thần, nín hơi không một tiếng động.

Sau khoảng hời gian chừng uống cạn tuần trà, bốn bề vẫn yên lặng như tờ.

Thương Bát chau mày hỏi:

- Lạ thiệt! Chẳng lẽ Hắc Huyệt chủ nhân không kèn không trống rút lui rồi ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Chúng ta cứ bị hãm trong tấm mùng này mãi cũng không phải kế lâu dài. Cần nghĩ cách rời khỏi nơi đây mới được.

Thương Bát nói:

- Có lẽ Hắc Huyệt chủ nhân bị Hồi Hoàn đao pháp của đại ca phóng trúng nên len lén rút lui.

Hắn đưa mắt nhìn Trương Tự An hỏi:

- Trương huynh! Trương huynh có kế gì trừ khử bầy Huyết răng đậu ở ngoài màn không?

Trương Tự An tuy là một kẻ thư sinh, nhưng đối với sự sống chết dường như rất coi thường. Thần sắc rất bình tĩnh, y cười ruồi đáp:

- Hiện giờ chỉ còn kế là chờ đến đêm, trời lạnh tự chúng sẽ bay đi.

Thương Bát động tâm hỏi:

- Tại sao vậy? Chẳng lẽ giống Huyết răng này lại sợ khí lạnh?

Trương Tự An đáp:

- Huyết răng có hai đặc tính là thực lượng của nó rất ghê gớm. Trong vòng mười hai giờ mà chúng không được ăn uống gì là cánh nhủn ra không còn hơi sức đâu để hại người. Ðặc tính thứ hai là chúng rất sợ lạnh và không thể ở ngoài ánh sáng mặt trời lâu được.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Chẳng lẽ chúng ta cứ phòng thủ theo cách này trong mấy giờ ư?

Trương Tự An đáp:

- Ngoài cách để chúng tự ý bay đi, tại hạ không nghĩ ra được phương pháp nào khác.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Dù chúng ta ráng nhẫn nại chờ đợi, song Hắc Huyệt chủ nhân vị tất đã để yên. Nếu cứ chịu ở đây để cho người tùy ý hạ sát thì sao bằng mạo hiểm chạy ra cùng họ quyết một trận sống mái.

Trương Tự An lắc đầu đáp:

- Nhưng Tiêu huynh không có cơ hội nào để chiến đấu, vì ra khỏi tấm màn the này một bước liền bị Huyết răng từ bốn phương tám hướng đổ xô ra bao vây. Tiêu huynh mà bị nó đốt một cái thì chỉ trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà là chất độc phát tác, khiến cho toàn thân tê dại, mất hết võ công. Kế đó Tiêu huynh sẽ bị Huyết răng hút kiệt khí huyết trong người mà uổng mạng.

Y ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Trừ phi Tiêu huynh có tấm bảo y phủ khắp toàn thân khiến đao thương bất nhập thì mới có cơ thoát nạn.

Tiêu Lĩnh Vu toan trả lời thì bỗng nghe đánh "sột" một tiếng. Ánh hào quang lóe lên xuyên thủng tấm màn bay vào trong.

Thủ pháp của Tiêu Lĩnh Vu cực kỳ mau lẹ. Tay chàng đeo bao da không sợ nọc độc, vừa vung lên đã bắt được thanh đao. Chàng nhìn lại thì ra một thanh Liễu Diệp phi đao.

Tiêu Lĩnh Vu liệng thanh đao trong tay đi, chàng đưa tay mặt lên che chỗ mùng bị thanh đao xuyên thủng.

Lúc này hai tay chàng đều phải che hai chỗ màn thủng. Giả tỷ Hắc Huyệt chủ nhân lại phóng ám khí nữa thì bầy Huyết răng sẽ tự do chuồn vào và bốn người khó lòng thoát chết. Nhưng lạ thay! Người kia phóng nhát đao xong rồi dừng lại hồi lâu không thấy động tĩnh gì nữa.

Con người từng trải giang hồ như Thương Bát cũng không hiểu được hoàn cảnh này. Hắn nhìn Trương Tự An hỏi:

- Vụ này là thế nào đây?

Trương Tự An đáp:

- Tại hạ cũng không sao hiểu được.

Bỗng nghe thanh âm một phụ nữ cất lên:

- Những ai bị hãm trong này?

Thanh âm này lọt vào tai Tiêu Lĩnh Vu và Thương Bát khiến hai người chấn động tâm thần.

Thương Bát khẽ hỏi:

- Ðại ca! Phải chăng đó là thanh âm của Kim Hoa phu nhân?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Phải rồi! Sao mụ cũng tới đây? Chẳng lẽ Hắc Huyệt chủ nhân cũng có mối liên quan với Thẩm Mộc Phong?

Bọn Tiêu Lĩnh Vu đang nghi ngờ vì lẽ gì mà Kim Hoa phu nhân lại quen biết Hắc Huyệt chủ nhân, bỗng nghe thanh âm một người đàn ông cất lên đáp:

- Những người bị giam đó là Thương Bát và Tiêu Lĩnh Vu...

Kim Hoa phu nhân cười khanh khách nói:

- Tiêu Lĩnh Vu ư? Gã đó chuyên đối nghịch với bọn ta. Nếu bữa nay Hắc Huyệt chủ nhân bắt được gã thì thật là một việc đáng mừng và cũng là một việc chấn động giang hồ.

Hắc Huyệt chủ nhân đáp:

- Tiêu Lĩnh Vu tính khí quật cường, không chịu gia nhập Hắc Huyệt môn, xem chừng chỉ còn cách đánh rách mùng cho bầy Huyết răng được ăn no một bữa.

Kim Hoa phu nhân cất cao giọng như cố ý để Tiêu Lĩnh Vu nghe tiếng. Mụ nói:

- Nếu vậy thì thật là đáng tiếc.

Hắc Huyệt chủ nhân hỏi:

- Ðiều chi đáng tiếc?

Kim Hoa phu nhân hỏi lại:

- Chủ nhân có biết oai danh của Tiêu Lĩnh Vu hiện nay trên chốn giang hồ như thế nào không?

Hắc Huyệt chủ nhân đáp:

- Lâu nay tại hạ ít khi rời khỏi Hắc huyệt, chỉ nghe người ta đồn đại mà không hiểu tường tận nội tình. Còn Trung Châu nhị cổ trước kia đã có cơ duyên hội ngộ một lần, quả là một nhân vật có oai danh rất lớn.

Thương Bát nghĩ thầm trong bụng:

- Cha này đã gặp ta một lần ư? Vậy hắn là ai mà ta không nghĩ ra được?

Lại nghe Kim Hoa phu nhân nói:

- Tiêu Lĩnh Vu mới quật khởi trên chốn giang hồ chưa được bao lâu nhưng oai danh bao trùm võ lâm. Nếu chủ nhân cho Huyết răng hút chết gã thì người ngoài có nghe tiếng cũng không thể tin được.

Hắc Huyệt chủ nhân hỏi:

- Tại sao vậy?

Kim Hoa phu nhân nói:

- Vì danh tiếng gã lớn quá. Giả tỷ chủ nhân giết được gã thì đừng nói người ngoài không tin mà ngay cả bản nhân tuy chưa gặp gã bao giờ cũng không thể tin là gã chịu để yên cho Huyết răng vây hãm.

Hắc Huyệt chủ nhân cười hô hố:

- Nếu vậy thì không thể để Tiêu Lĩnh Vu chết được.

Kim Hoa phu nhân đáp:

- Ðúng thế! Chủ nhân mà bắt sống được gã thì lập tức oai danh vang lừng bốn bể, độc tôn trên chốn giang hồ.

Hắc Huyệt chủ nhân hỏi:

- Thật thế ư?

Kim Hoa phu nhân đáp:

- Bản nhân nói câu nào cũng là sự thực. Chủ nhân không tin thì bản nhân cũng chẳng biết làm thế nào.

Hắc Huyệt chủ nhân nói:

- Nhưng Tiêu Lĩnh Vu tính nết quật cường. Gã đã không chịu quy thuận dưới trướng Hắc Huyệt môn mà để gã sống há chẳng để lại mối lo tâm phúc về sau ư?

Kim Hoa phu nhân nói:

- Nếu chủ nhân muốn bắt sống gã thì kéo dài thời gian một chút để suy nghĩ cũng không sao, vì Tiêu Lĩnh Vu...

Ðột nhiên mụ hạ giọng nhỏ đi không nghe rõ nữa.

Lại nghe Hắc Huyệt chủ nhân lên tiếng:

- Phu nhân nói phải lắm! Cao kiến này khiến cho tại hạ khâm phục.

Thương Bát ghé tai Tiêu Lĩnh Vu nói nhỏ:

- Nhất định Kim Hoa phu nhân đã nghĩ được cách cứu đại ca rồi.

Tiêu Lĩnh Vu thở dài đáp:

- Tâm cơ của người đàn bà này thâm hiểm khôn lường. Ai biết được mụ giở trò gì?

Thương Bát đáp:

- Tiểu đệ coi tình hình có thể nói chắc không lầm. Mụ đối với người khác vô cùng hiểm độc, nhưng đối với đại ca lại khác hẳn.

Sau một lúc bỗng nghe từ phía xa xa có tiếng hú kỳ dị vọng lại.

Bầy Huyết răng đang bâu kín ngoài mùng đột nhiên bay vung lên rồi tản đi hết.

Chỉ trong khoảnh khắc đã không còn một con nào.

Mọi người ngửng đầu trông lên thấy ánh mặt trời chiếu xuống ngọn cây. Ðại khái ngày vừa qua ngọ.

Tiêu Lĩnh Vu toan mở màn đi ra, bỗng nghe Trương Tự An nói:

- Tiêu huynh! Tiêu huynh hãy chờ lát nữa ra khỏi mùng cũng chưa muộn.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao vậy?

Trương Tự An nói:

- Nếu Hắc Huyệt chủ nhân có một cái lồng kín để chụp bầy Huyết răng lại và y còn ẩn ở sau gốc cây để chờ Tiêu huynh ra khỏi mùng đột nhiên hắn mở lồng cho Huyết răng bay ra thì khi đó Tiêu đại hiệp muốn trở lại mùng cũng không kịp nữa.

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lát rồi nói:

- Tại hạ cũng biết mình hành động lúc này là rất mạo hiểm, nhưng còn hơn đứng trơ ra trong tấm mùng the này.

Chàng liền vén mùng toan nhảy vọt ra bỗng nghe thanh âm nhỏ bé lọt vào tai:

- Mau trở lại vào mùng!

Tiêu Lĩnh Vu nhận ra thanh âm của Kim Hoa phu nhân, mụ dùng phép truyền âm nhập mật để cảnh cáo. Chàng không kịp suy nghĩ gì nữa lại xoay mình nhảy lộn trở về chuồn vào trong mùng.

Thương Bát hỏi:

- Sao? Ngoài mùng quả có mai phục ư?

Tiêu Lĩnh Vu khẽ đáp:

- Kim Hoa phu nhân dùng truyền âm nhập mật bảo tiểu huynh phải trở vào ngay.

Thương Bát mỉm cười nói:

- Thế thì đúng rồi!

Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ hỏi:

- Ðúng cái gì?

Thương Bát hỏi:

- Nếu Kim Hoa phu nhân không có định kiến tất mụ không bảo đại ca lại chuồn vào trong mùng.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Sao Thương huynh đệ lại biết chắc thế?

Thương Bát đáp:

- Kim Hoa phu nhân là người thông minh tuyệt đỉnh. Khắp người mụ đều có chất độc và biết cách hạ thủ. Nếu hiện giờ mụ chưa nghĩ được kế vạn toàn mà mụ cố ý cứu viện đại ca thì rồi mụ cũng nghĩ ra được.

Bỗng nghe Kim Hoa phu nhân nổi lên tràng cười trong trẻo, cất tiếng hỏi vọng lại:

- Tiêu huynh đệ! Huynh đệ có bị thương không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tiểu đệ vẫn bình yên.

Bỗng thấy bàn tay ngọc đưa tay vén màn và tiếng người nói:

- Bây giờ thì ra được rồi.

Tiêu Lĩnh Vu ra khỏi màn trước, Thương Bát theo sau.

Dưới ánh sáng mặt trời, hai người nhìn rõ Kim Hoa phu nhân sắc mặt lợt lạt, không còn chút huyết sắc, đầu tóc bơ phờ, dường như mới tỉnh lại.

Hai chân mụ tựa hồ không chống nổi tấm thân nặng nề. Rồi mụ lảo đảo hai cái cơ hồ muốn té.

Tiêu Lĩnh Vu vội đưa tay ra đỡ lấy Kim Hoa phu nhân, miệng chàng hỏi:

- Thương thế tỷ tỷ ra sao?

Kim Hoa phu nhân cười đáp:

- Không sao đâu. Ðại khái ta chưa thể chết được.

Tiêu Lĩnh Vu đã được nghe việc mụ cứu chàng từ miệng của Vô Vi đạo trưởng kể lại, chàng muốn ngỏ mấy lời cảm tạ mà không biết nói thế nào. Chàng khẽ thở dài nói:

- Hắc Huyệt chủ nhân đâu rồi?

Kim Hoa phu nhân đáp:

- Hắn bị ta ám toán, ta cho con rắn độc cắn hắn một miếng. Bất luận võ công hắn cao cường đến đâu cũng khó lòng sống nổi trong vòng mười hai giờ.

Vương Phương đột nhiên xen vào:

- Trong Hắc huyệt có một nam, một nữ. Nam chủ nhân bị thương e rằng nữ chủ nhân sắp đuổi tới nơi.

Kim Hoa phu nhân nói:

- Vì vậy chúng ta phải chạy trốn cho lẹ. Theo ý ta thì trong Hắc huyệt còn nhiều cao thủ võ lâm.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tỷ tỷ có nhận được Hắc Huyệt chủ nhân là ai không?

Kim Hoa phu nhân đáp:

- Câu chuyện này dài lắm, một lời không thể kể hết được. Nơi đây lại chẳng phải chỗ nói chuyện, vì vậy hãy kiếm một nơi ẩn mình rồi từ từ ta sẽ kể cho đệ đệ cũng chưa muộn.

Trương Tự An nói:

- Nếu Hắc Huyệt chủ nhân đem cái lồng nhốt Huyết răng theo dõi các vị thì e rằng khắp thiên hạ không đâu có chỗ cho các vị ẩn mình được.

Kim Hoa phu nhân cười lạt hỏi:

- Huyết răng tuy tuyệt độc, nhưng Kim Hoa phu nhân này chưa coi chúng là vật lợi hại. Các hạ có biết trời sinh ra muôn giống độc vật, nhưng giống nào cũng có khắc tinh để hàng phục không?

Trương Tự An đáp:

- Theo chỗ tại hạ biết thì chỉ có giống nhện mặt người ở Miêu Cương là chế phục được Huyết răng.

Kim Hoa phu nhân nói:

- Ðúng đó! Các hạ đáng kể là người có kiến thức. Trong mình bản nhân có đem theo cả giống nhện mặt người ở Miêu Cương.

Trương Tự An đáp:

- Ðã vậy thì phu nhân nên chạy mau đi. Chứ lúc này và ở đây nếu nữ chủ nhân Hắc huyệt thả Huyết răng ra thì dù các vị có giống nhện mặt người cũng khó lòng đối phó được.

Kim Hoa phu nhân đáp:

- Các hạ dạy thế là phải. Chúng ta phải đi cho lẹ tìm chỗ ẩn thân.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Ðược rồi! Tiểu đệ nâng đỡ tỷ tỷ thượng lộ.

Thương Bát nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Chúng ta có đưa Trương huynh đi theo hay không?

Trương Tự An gạt đi:

- Bất tất phải như thế. Hai chân tại hạ đã thành tàn phế, hành động bất tiện. Các vị nên chạy trốn cho lẹ.

Thương Bát đột nhiên vung chưởng lên đánh " sầm" một cái. Chiếc ghế gỗ Trương Tự An ngồi gãy đứt một nửa. Hắn nói:

- Tại hạ cõng Trương huynh chạy đi.

Rồi hắn không chờ Trương Tự An trả lời, cõng cả người lẫn ghế còn dính lại rảo bước chạy về phía trước.

Vương Phương phưỡn bụng ra nói:

- Tiểu đệ xin đi trước mở đường.

Hắn rất kinh sợ Hắc Huyệt chủ nhân mà lúc này bỗng phấn khởi tinh thần.

Thương Bát cõng Trương Tự An đi sau Vương Phương, Tiêu Lĩnh Vu nâng đỡ Kim Hoa phu nhân đi sau cùng.

Nhưng hai chân Kim Hoa phu nhân đã bất lực, đi không nổi. Tiêu Lĩnh Vu đành bồng mụ lên mà chạy.

Kim Hoa phu nhân mỉm cười nói:

- Ðệ đệ ơi! Ðệ bồng ta như thế này mà không sợ có người ăn phải dấm chua ư?

Tiêu Lĩnh Vu bật cười. Chàng lẩm bẩm:

- Trong hoàn cảnh này mà mụ còn nói đùa được.

Nhưng ngoài miệng chàng đáp:

- Tỷ tỷ hành động bất tiện, dĩ nhiên tiểu đệ phải giúp sức.

Kim Hoa phu nhân nói:

- Nếu các vị còn nhớ đường thì mau theo lối cũ trở ra để ẩn vào một nơi sơn động.

Kim Bàn Toán Thương Bát là một tay nhớ đường ít kẻ bì kịp. Hắn không ngớt hô hoán Vương Phương thay đổi phương hướng.

Mọi người đi chừng nửa giờ thì ra đến ven rừng. Ngẩng đầu trông lên thấy trời xanh mây trắng. Mọi người đang đi đến chỗ sườn núi dựng đứng.

Thương Bát thở dài nói:

- Chúng ta đi lầm phương hướng rồi.

Tiêu Lĩnh Vu chợt nhớ đến Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng. Chàng động tâm giục:

- Hỏng rồi! Chúng ta phải trở lại mau!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-177)


<