Vay nóng Tima

Truyện:Xác chết loạn giang hồ - Hồi 105

Xác chết loạn giang hồ
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 105: Hùng Tinh Ðởm Dẹp Tan Xà Trận
5.00
(một lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Lazada

Tôn Bất Tà chỉ mỉm cười chứ không nói gì.

Mã Văn Phi không ngờ quần hào lại chịu ra tay giúp làm thực lực tăng lên rất nhiều.

Y liền nói:

- Các vị vì việc nghĩa có lòng dũng cảm giúp cho. Tiểu đệ xin thay mặt Tiêu huynh ngỏ lời cảm tạ.

Y xá mọi người chung quang nói tiếp:

- Trước khi vào Bách Hoa sơn trang, bọn tại hạ đã bàn định kế hoạch cứu người và quyết định khởi sự vào giữa canh hai đêm nay.

Y thò tay và trong bọc móc ra một tấm khăn lụa trắng nói tiếp:

- Nếu các vị có khăn lụa trắng thì xin đeo vào tay trái cho dễ nhận.

Y quay lại hỏi Hướng Phi:

- Hướng huynh còn điều chi nữa không?

Hướng Phi tủm tỉm cười đáp:

- Chắc các vị đói bụng lắm rồi. Lão Thâu nhi đem đến cho các vị một chút thực vật.

Hắn vừa nhắc đến quần hào cảm thấy đói quá, cả Tôn Bất Tà lẫn Tiêu Lĩnh Vu cũng không nhẫn nại được.

Hướng Phi lấy trong bọc ra một túi vải trắng. Trong có nhiều bọc nhỏ. Hắn chia cho quần hào mỗi người một bọc và tặng mỗi người một tấm khăn trắng để làm dấu hiệu.

Mã Văn Phi mở gói giấy ra thấy mùi thịt thơm liền cười nói:

- Chả bò?

Hướng Phi nói:

- Mấy món chả bò này đem từ ngoài Bách Hoa sơn trang đưa vào nhưng ít quá, các vị ăn tạm cho đỡ đói.

Hắn nói rồi mở bọc ra ăn trước.

Quần hào ăn một bọc chả bò xong cũng thấy tinh thần phấn khởi.

Mã Văn Phi chia quần hào ra làm hai phần. Một phần phụ trách việc cự địch, một phần cứu người rồi y nhắm mắt điều dưỡng.

Bóng đêm dần dần tối mịt. Ngoài Thạch bảo gió rít lên từng hồi.

Tôn Bất Tà thò đầu ra nhìn chiều trời thấy mây phủ đầy trời che ánh trăng sao. Bốn bề tịch mịch, chẳng có bóng tên địch cũng không còn lửa.

Thần Thâu Hướng Phi ước lượng thời khắc đã canh một. Hắn đứng dậy nói:

- Chúng ta nên động thân là vừa.

Quần hào được ăn lại được nghỉ ngơi một lúc, người nào cũng tinh thần phấn khởi.

Thái sơn nhị hồ tuy bị thương khá nặng, nhưng sau một hồi điều dưỡng đã khôi phục lại thể lực. Hai người băng bó vết thương rồi chuẩn bị ra tay nghinh địch.

Tôn Bất Tà thấy quần hào đứng cả dậy liền cười nói:

- Lão khiếu hóa mở đường cho.

Hướng Phi đi nhanh hai bước đến Tôn Bất Tà hỏi:

- Lão Thâu nhi làm phó thủ cho Tôn huynh được chăng?

Hắn dứt lời đột nhiên dương hai tay lên hai khối đen to bằng nắm tay đột nhiên bay ra.

Bỗng thấy hai tiếng "bòm bòm" chấn động cả một vùng. Hai khối đen đụng vào cây hoa cách đó ngoài hai trượng nổ lên biến thành hai đống khói lửa cháy bùng bùng.

Ngọn lửa rất mạnh đất cháy cả cây hoa xung quanh.

Quần hào dưới ánh sáng lửa vẫn chẳng thấy một tên địch nào dường như những người áo đen đều nhờ bóng tối yểm trợ nên không trông rõ.

Tiêu Lĩnh Vu ngó quanh một lượt nghĩ thầm:

- Chẳng lẽ bọn chúng bỏ đi hết rồi thật ư?

Ðột nhiên dây cung rít lên. Hai mũi tên bay bắn nhanh tới.

Một mũi tên bắn về phía Tôn Bất Tà đi trước. Còn một mũi tên bắn tới Mã Văn Phi.

Tôn Bất Tà giơ tay mặt lên bắt mũi tên, cảm thấy luồng lực đạo rất mạnh, xuýt nữa mũi tên vọt tay bay đi. Lão động tâm lớn tiếng hô:

- Tiềm lực của mũi tên bắn tới rất mạnh các vị hãy coi chừng.

Lúc này mũi tên sau đã bay tới trước mặt Mã Văn Phi.

Mã Văn Phi vung quạt lên đánh trúng mũi tên rơi xuống đất.

Lửa đốt cháy rừng hoa mỗi lúc một lan rộng mà vẫn không thấy người đến cứu hỏa.

Hướng Phi nhận định phương hướng rồi nói:

- Lão Thâu nhi xin dẫn đường. Ðoạn hắn rẽ sang mé tả mà đi.

Sau khi hai mũi tên bắn tới, lâu lâu không thấy động tĩnh gì. Hướng Phi dẫn đường đi được bốn năm trượng vẫn không thấy người nào ngăn trở hoặc quát hỏi.

Mọi người quay đầu nhìn lại thấy lửa đã tắt hết. Hiển nhiên những khu phụ cận rừng hoa bị lửa cháy vừa rồi chẳng phải là không có người nhưng họ không ra tay cản trở mà thôi.

Mây đen đầy trời như sắp đổ mưa. Bóng tối mù tịt giơ bàn tay không rõ ngón. Mục lực quần hào tuy khác người thường mà trong rừng cây tối om cũng không nhìn rõ cảnh vật ngoài năm trượng.

Hướng Phi khẽ nói:

- Tôn huynh bảo bọn họ nắm lấy vạt áo người đi trước bằng tay trái, còn tay phải vận dụng nội lực phòng bị, hễ thấy địch nhân là chống cự ngay.

Tôn Bất Tà đáp:

- Ðược rồi! Lão khiếu hóa đi trước một chút dò đường. Nếu thấy gì nguy hiểm lập tức quay lại báo cáo.

Hướng Phi nói:

- Cảm phiền Tôn huynh.

Hắn đi người đi sau nắm lấy vạt áo mình.

Quần hào theo lời làm như vậy bước chậm chạp tiến về phía trước.

Ðoàn người đang đi bỗng ngửi thấy mùi tanh tưởi xông vào mặt.

Hướng Phi chưa kịp ứng biến. Tôn Bất Tà đã trầm giọng nói:

- Một đàn rắn lớn sắp xông tới. Ai nấy lấy khí giới ra chuẩn bị đối phó.

Lão vừa nói vừa phóng liền hai chưởng đánh chết mười mấy con rắn độc đã tới gần.

Hướng Phi toan quay lại bảo quần hào tạm đứng thành vòng tròn hợp lực chống rắn, nhưng chưa kịp lên tiếng thì quần hào đã tự động đứng thành vòng tròn.

Nên biết bọn này đều là những người lâu ngày bôn tẩu giang hồ, kinh nghiệm quảng bác, vừa nghe nói có rắn độc đã nghĩ ngay đến kế cự địch, không ai bảo ai tự nhiên lập thành viên tập.

Nhờ ánh lửa mọi người nhìn rõ ngoài hai trượng có hai con rắn lớn ngoài bốn thước đi trước. Phía sau lúc nhúc không biết bao nhiêu rắn mà kể.

Lúc này Tôn Bất Tà đã lùi lại cùng quần hào lập trận chống rắn.

Mã Văn Phi nói:

- Rắn độc nhiều quá đánh không xiết được. Âu là ta phóng lửa đốt chúng.

Y vừa dứt lời mồi lửa trong tay Hướng Phi đã bị tắt ngấm.

Với bấy nhiêu người mà vào lúc ban ngày thì dù có bao nhiêu độc xà cũng chẳng quan tâm, nhưng hiện thời đêm tối như mực, dù thân thủ quần hào mau lẹ cũng chẳng thể nào đề phòng cho xiết được.

Hướng Phi lật bật mồi lửa khác liền, chú ý nhìn ra chỉ trong khoảng khắc, đàn rắn đã đến gần chỉ cách chừng sáu, bảy thước.

Mùi tanh tưởi càng nồng nặc khiến người ta phải buồn nôn.

Từ đằng xa bỗng có tiếng ồm ồm vọng lại:

- Các ngươi bị đàn rắn vây hãm rồi. Ta chỉ hạ lệnh một tiếng là quần xà từ bốn mặt tám phương xông vào. Sắc đêm lại tối mù mịt mắt nhìn không rõ, dù các ngươi võ nghệ tuyệt luân cũng khó chống được rắn độc ào ào đuổi tới như đàn ong.

Người kia ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Ðức thượng đế có đức hiếu sinh lão phu cũng không muốn giết cho kỳ hết. Vậy hoãn cho ngươi một thời gian cháy tàn nén hương để các ngươi suy nghĩ mà quyết định. Một là để rắn độc cắn chết hai là buông kiếm đầu hàng. Lão phu sẽ đánh trống làm hiệu. Mười tiếng trống dứt mà các ngươi vẫn không chịu buông kiếm là lão phu phát động xà trận.

Tiếng nói vừa dứt, một tiếng trống bắt đầu nổi lên.

Tôn Bất Tà đảo mắt nhìn bốn phía thấy đầu rắn chuyển động bao vây quần hào, nhưng nằm yên chưa xông lại dường như còn đợi lệnh.

Lão là người biết nhiều hiểu rộng vừa coi đã hiểu là bấy nhiêu rắn đều được một tay năng thủ huấn luyện.

Lão chau mày bụng bảo dạ:

- Trong khu rừng bọn này chẳng biết tụ tập bao nhiêu rắn. Muốn xông ra khỏi xà trận, thực không phải chuyện dễ dàng.

Trong lúc nhất thời lão không nghĩ ra được kế gì, và chẳng biết làm thế nào.

Mã Văn Phi khẽ nói:

- Hướng huynh thử phóng hỏa có được không?

Hướng Phi tay cầm mồi lửa vừa cháy hết rồi, lửa lóe lên một cái rồi tắt ngấm.

Hắn khẽ đáp:

- Chúng ta nghĩ đến phóng hỏa thì người Bách Hoa sơn trang cũng nghĩ tới và tất họ đề phòng rồi.

Mã Văn Phi hỏi:

- Tình thế hiện giờ chỉ có một cách là phóng hỏa mới bức bách được đàn rắn bỏ chạy. Nếu Thẩm Mộc Phong đã phòng bị thì chúng ta đành phải bỏ trốn. Bây giờ hãy coi người kia giở trò gì rồi sẽ tìm cách đối phó.

Bỗng nghe Tư Mã Càn lên tiếng:

- Xin các vị hãy yên lòng. Tiểu đệ đã bói một quẻ thì hiển nhiên chúng ta không một ai mất mạng nơi miệng rắn đêm nay.

Ðang lúc nguy ngập thế này mà Tư Mã Càn còn nói chuyện bói toán, tuy khiến cho người ta dở khóc dở cười nhưng trong thâm tâm cũng yên lại được nhiều.

Bốn mặt cây cối lơ thơ cỏ cũng không mọc thì dù có phóng hỏa chưa chắc đã đuổi được rắn.

Mã Văn Phi hỏi:

- Thế thì chúng ta ngồi đây đợi chết hay sao?

Tôn Bất Tà đáp:

- Họ còn để cho mình một chút thời gian, vậy chúng ta hãy vận dụng tâm tư nghỉ cách đuổi rắn.

Hướng Phi khẽ buông tiếng thở dài nói:

- Giả tỷ có Trung Châu nhị cổ ở đây thì không đến nỗi bị đàn rắn làm cho khốn đốn.

Ðồng đạo võ lâm thiên hạ đều biết Thương Bát chuyên góp kỳ trân cổ ngoan, xưa nay chẳng ai bằng hắn thì dĩ nhiên hắn có vật kiềm chế được rắn độc. Bỗng chàng nghe tiếng trống thứ hai nổi lên đánh "tung" một cái.

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:

- Cứ để tình trạng này kéo dài thì không phải là thượng sách, mình phải nghĩ ra biện pháp nào mới được...

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chân chàng bước về phía đàn rắn.

Nguyên chàng nảy ra một ý niệm kỳ dị, chàng nhớ đến hai con rắn âm đứng đầu dẫn đường liền cho chúng là thủ lĩnh trong đàn rắn. Chi bằng hãy đánh chết hai con rắn đầu đàn xem sao rồi sẽ tính.

Tuy mục quang của chàng sắc bén nhưng trong đám rắn có hàng vạn con cũng chẳng tài nào tìm được hai con rắn đầu đàn kia.

Mùi tanh sặc sụa xông lên mũi ngửi, chàng thấy các loài rắn lắc lư cái đầu, đừng nói rắn cắn, mới trông thấy cũng đủ nổi da gà.

Ðàn rắn bị thứ gì kiềm chế, nên ngửng đầu le lưỡi muốn nhảy xổ ra mà vẫn nằm yên.

Tiêu Lĩnh Vu tuy võ công tuyệt cao nhưng thấy đàn rắn đông như kiến cũng không khỏi hoang mang, luống cuống.

Bỗng nghe phía sau có tiếng bước chân vang lên. Tư Mã Càn rón rén đi tới khẽ bảo chàng:

- Khi tiểu đệ còn ở Ðông Hải đã học qua cách đuổi rắn độc cùng bắt rắn. Nhưng hiện giờ rắn nhiều quá khiến tiểu đệ không biết động thủ từ đâu. Dù sao chúng ta cũng chẳng thể hãm mình trong xà trận mãi được mà phải nghĩ cách phá trận.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tư Mã huynh nói đúng đó. Nhưng tiểu đệ cũng cảm thấy không biết có cách nào. Tiểu đệ dù xông vào giữa đám thiên binh vạn mã cũng không khiếp sợ mà đứng trước đàn rắn đành chịu thúc thủ.

Tư Mã Càn nói:

- Muôn ngàn con rắn tụ hội đông đảo, giết bao nhiêu cũng không xuể. Muốn trục chỉ có hai cách.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi ngay:

- Tư Mã huynh có lượng sách, vậy xin nói ra để anh em nghiên cứu.

Tư Mã Càn đáp:

- Hành động của đàn rắn này cũng như bầy trận tất nhiên người trong bóng tối chủ trương. Nếu ta tìm được người ấy thì khác gì đánh giặc bắt được chủ tướng, có thể bức bách hắn đuổi rắn cho mình là tiện nhất.

Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi:

- Câu này không phải vô lý, nhưng chẳng cần y nói mình cũng nghĩ ra rồi.

Chàng liền hỏi:

- Xin hỏi Tư Mã huynh: Còn biện pháp thứ hai thì sao?

Tư Mã Càn đáp:

- Biện pháp thứ hai là mỗi người chúng ta tìm một mớ lửa rồi chia thành đội. Mỗi đội coi một phương đồng thời dùng binh khí chém giết miễn cưỡng xông ra.

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:

- Ðây là kế tuyệt xứ cầu sinh nhưng tìm đâu ra được đóm đuốc cho nhiều? Biện pháp này cũng không thông rồi.

Bỗng nghe tiếng trống đánh tùng một tiếng. Ðây là tiếng trống thứ ba nổi lên.

Tiêu Lĩnh Vu ngầm tính kế hoạch cho đến tiếng trống thứ bảy là chỉ còn ba tiếng nữa là rắn bốn mặt xông vào.

Ðêm tối như mực lại bị cây cối cản trở mà muốn chạy thoát đàn rắn này tưởng khó hơn cả lên trời.

Chàng đảo mắt nhìn vẫn thấy quần hào đứng thành vòng tròn và cũng lẳng lặng không nói gì, hiển nhiên đối với cục diện trước mắt không nghĩ ra được cách nào.

Tùng một tiếng. Ðây là tiếng trống thứ tám.

Tiêu Lĩnh Vu chấn động tâm thần bụng bảo dạ:

- Quần hào vì ta mà bị khốn ở đâu. Có lý đâu ta lại đứng yên không cựa quậy. Bất luận thế nào ta cũng phải mạo hiểm đi trước tiên.

Chàng khẽ nói:

- Hiện giờ tình thế rất cấp bách tại hạ đành phải mạo hiểm xem sao.

Tiện tay chàng bẻ một cành cây nhỏ cầm tay lớn tiếng hô:

- Nếu chúng ta ngồi đợi cho xà trận phát động thì chi bằng mình động thủ trước là hơn. Tại hạ xin mở đường.

Chàng vung cành cây trong tay quét ra.

Bỗng nghe kình phong vù vù. Ðàn rắn bị đánh một đòn, tử thương đến trăm con.

Tư Mã Càn thu cặp Kim luân buông tiếng thở dài nói:

- Dùng cành cây làm binh khí đối phó với bầy rắn lại là biện pháp hay.

Rồi hắn cũng bẻ một cành hoa.

Quần hào đều bắt chước, mỗi người bẻ một cành hoa.

Những cành hoa này không lớn lắm nhưng nhiều cành lá, vung lên cuồng phong rít ầm ầm. Quần hào vận nội kình đánh, tuy chỉ một cành cây mà luồng lực đạo cũng mãnh liệt phi thường. Hễ con rắn nào bị trúng phải là bị đứt liền chết tươi.

Mười mấy cành hoa cùng quét vung lên uy thế kinh người. Chỉ trong khoảng khắc đã đánh chết hàng ngàn con rắn.

Lúc này trống điểm tiếng thứ mười, quần xà từ bốn mặt tám phương ào ào nhảy vào đánh quần hào.

Nhưng trong tay quần hào dùng cây làm vũ khí uy thế rất lớn nên quần xà khó mà vào gần được.

Ðột nhiên tiếng còi lanh lảnh vang lên chói tai hồi lâu không dứt.

Tư Mã Càn lớn tiếng hô:

- Dường như đây là tiếng còi huy động mãnh thú, độc xà. Các vị phải cố gắng lắm mới được.

Tiếng nói vừa dứt. Ðột nhiên hai điểm xanh lè chiếu thẳng về phía quần hào trước xa sau gần. Chỉ trong khoảng khắc hai làn ánh sáng chỉ còn cách quần hào chừng hai trượng.

Tiêu Lĩnh Vu mục quang sắc bén nhận ra trước là một con trăn lớn.

Chàng không khỏi sửng sốt khẽ hỏi Tư Mã Càn:

- Tư Mã huynh! Ðó là con trăn khổng lồ. Chúng ta đối phó bằng cách nào?

Tư Mã Càn chú ý nhìn ra giật mình kinh hãi, lẩm bẩm:

- Con trăn lớn quá.

Ngoài miệng hắn đáp:

- Hay nhất là chúng ta dùng ám khí có chất độc liệng vào hai mắt của chúng.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Ða tạ Tư Mã huynh sẵn lòng chỉ giáo.

Hai người miệng nói chuyện tay cầm cành hoa múa lên không ngớt.

Giữa lúc ấy, bỗng thấy đàn rắn ở phía chính Bắc tới tấp dạt qua một bên để nhường một lối đi.

Chàng chú ý nhìn ra thấy một võ sĩ áo đen chạy vội tới.

- Võ sĩ đi tới đâu đám rắn dạt ra tới đó Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi nghĩ thầm:

- Ðây là môn võ công gì mà lợi hại? Ðến đàn rắn cũng không dám tới người họ.

Lúc này trong tay chàng nắm hai cành cây chuẩn bị làm ám khí đâm vào hai mắt con trăn lớn. Nhưng chàng thấy người kia uy thế ghê gớm mình phải nghĩ ngay một cách đối phó với người này trước.

Chàng giơ tay lên toan đánh ra bỗng nghe thanh âm rất quen hô lên:

- Ðại ca! Tiểu đệ cứu ứng đại ca chậm quá. Xin đại ca tha lỗi.

Tiêu Lĩnh Vu vừa nghe đã nhận ra ngay là thanh âm Kim Bàn Toán Thương Bát, miệng lẩm bẩm:

- Nguy quá! Xuýt tí nữa thì mình lầm to.

Chàng liền dùng phép truyền âm nhập mật nói:

- Tiểu huynh ở đây.

Võ sĩ áo đen nghe tiếng liền chuyển hướng chạy về phía Tiêu Lĩnh Vu.

Bỗng chàng thấy đàn rắn tới tấp tránh sang hai bên để nhường lối.

Tiêu Lĩnh Vu cầm cành cây cũng để hở một chỗ cho võ sĩ áo đen chạy tới.

Tư Mã Càn thấy võ sĩ áo đen xông lại thì trong lòng khiếp sợ vung chưởng đánh sau lưng người mới đến.

Tiêu Lĩnh Vu mắt tinh tay lẹ vung chưởng ta đỡ ra đỡ thế chưởng của Tư Mã Càn và bảo hắn:

- Ðây là người nhà.

Người mới đến quả nhiên là Kim Bàn Toán Thương Bát.

Trong tay y cầm một vật trông lớn bằng trứng vịt, mùi hùng hoàng nồng nặc xông vào mũi.

Lúc này đàn rắn đến xung quang đã tới tấp lùi ra, không dám đổ xô về phía trước. Cả con trăn lớn cũng dừng lại không dám tiến nữa.

Tiêu Lĩnh Vu khẽ hỏi:

- Trong tay Thương huynh đệ cầm vật gì mà lợi hại thế? Ðàn rắn cũng sợ nó phải bỏ chạy.

Thương Bát cười đáp:

- Ðây là hùng tinh đởm, chuyên để kiềm chế độc vật. Tay cầm hùng tinh đởm là khiến cho bách độc phải dừng lại ngay, chẳng cần hao tốn sức lực mình vẫn bình yên.

Tư Mã Càn nói:

- Té ra là thế.

Rồi chàng lớn tiếng hô:

- Xin các vị hãy dừng tay.

Quần hào đang múa tít cành cây để đuổi rắn. Người nào võ công kém một chút đã mệt nhoài. Họ vừa nghe Tiêu Lĩnh Vu hô hoán liền dừng tay lại hết.

Mọi người thấy một võ sĩ áo đen đứng bên Tiêu Lĩnh Vu, chỉ xua tay một cái quần xà ở bốn mặt đột nhiên lùi lại hết.

Vì quần hào đã thấy Hướng Phi nhảy vào thạch bảo nên bây giờ không kinh hãi nữa.

Bỗng nghe võ sĩ áo đen khẽ nói:

- Xin các vị theo sau tại hạ.

Rồi hắn rảo bước đi ngay. Thương Bát đi tới đâu, quần xà rát ra tới đó.

Lúc này quần hào cũng đã nhìn thấy con trăn lớn nên rất kinh hãi, nhưng nó vẫn nằm yên không nhúc nhích.

Tiếng còi thúc rắn thét lên lanh lảnh mà những đàn rắn ở bốn mặt chỉ nhúc nhích chứ không dám nhảy xổ vào quần hào.

Thương Bát dẫn đầu xuyên qua rừng hoa, chỉ trong khoảng khắc đã thoát ra khỏi xà trận.

Mọi người ngửng đầu nhìn lên. Trong bóng đêm một tòa lầu cao ngất lờ mờ hiện ra trước mắt. Ðây là phía sau Vọng Hoa lâu, một khu yếu địa trong Bách Hoa sơn trang.

Lúc này trên lầu cũng tối đen không còn điểm sáng nào.

Thương Bát trỏ vào một khu đen xì nói:

- Ðây là nơi cầm tù hai vị lão nhân gia. Tiểu khiếu hóa, Ðỗ Cửu, Kim Lan, Ngọc Lan đều canh chừng ở khu phụ cận tòa nhà này. Thẩm Mộc Phong trong nghìn điều đã lỡ một điều là chúng ta trà trộn vào đám võ sĩ áo đen. Ngọc Lan cô nương thuộc hết địa thế mà lại nhiều bạn. Trong Bách Hoa sơn trang cô được một số đông chị em ngấm ngầm giúp đỡ. Công việc tiến hành có vẻ rất thuận lợi Tiêu Lĩnh Vu trong lòng xúc động liền hỏi:

- Song thân tiểu huynh đúng là bị giam trong tòa nhà này ư?

Thương Bát đáp:

- Theo tin tức của Ngọc Lan cô nương điều tra thì đúng là hai vị lão nhân ở trong đó.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Trong nhà có người canh giữ không?

Thương Bát đáp:

- Cái đó tiểu đệ không rõ. Cửu tòa nhà này đóng kín mít. Bọn tiểu đệ không dám tới gần mà cũng không tiện phá cửa nhòm ngó. Trong tòa nhà đó có người canh giữ hay không khó mà đoán được.

Tiêu Lĩnh Vu trấn tĩnh tinh thần nói:

- Ðược rồi! Chúng ta thử tiến lại coi.

Thương Bát đáp:

- Theo lời Ngọc Lan cô nương thì tòa nhà này quá kiên cố dị thường. Bất luận võ công gì cũng không thể phá cửa để vào được.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Chẳng lẽ không có biện pháp để vào được ư?

Thương Bát đáp:

- Hay hơn hết là phải tìm cách kiếm được chìa khóa mở cửa. Nếu không thế thì phải dùng bảo đao hay bảo kiếm chặt then cửa sắt.

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Chỗ này đất bằng mà thoáng đảng bất lợi cho việc phòng thủ, chúng ta không thể đứng đây lâu được. Vậy trước hết là tiến gần lại coi xem sao.

Thương Bát dẫn đường. Hai người tiến lại gần tòa nhà đen thì thấy hai tên võ sĩ áo đen đứng giữ trước cửa.

Tiêu Lĩnh Vu toan vận Tu La chỉ lực toan hạ độc thủ phóng chết hai tên thì Thương Bát khẽ cất tiếng hỏi:

- Có phải Ðỗ huynh đệ đấy không?

Võ sĩ áo đen đứng bên mé tả đáp lại ngay rồi tiến ra hỏi:

- Lão đại đấy ư? Có gặp Long đầu đại ca không?


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-177)


<