Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên hạc phổ - Hồi 14

Thiên hạc phổ
Trọn bộ 43 hồi
Hồi 14: Nam Thiên Nhị Thánh
5.00
(4 lượt)


Hồi (1-43)

Siêu sale Lazada

Đêm thứ tám sau khi Kim Đỉnh thần ni hạ sơn, Phương Tuyết Nghi đang ngồi trước Phật đường xem một cuốn sách nhỏ, đây là cuốn sách do sư tổ của chàng ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong mấy mươi năm hành tẩu giang hồ. Trong đó có những tạp chứng nan y mà sư tổ chàng từng gặp phải, đặc biệt là các thủ đoạn dụng độc của nhân vật võ lâm cũng như các phương pháp giải độc. Tất cả đều ghi lại tường tận khiến Phương Tuyết Nghi đọc đến ngơ ngẩn xuất thần.

Vào khoảng canh ba, tiếng chuông đêm của Phục Hổ thiền tự trên núi Nga Mi đã thôi ngân thì Phương Tuyết Nghi cũng đã buồn ngủ, đang lúc chàng định gấp sách đi nằm thì đột nhiên tâm linh máy động, lòng phập phòng bất an.

Chàng cau mày thầm nghĩ:

- Chuyện này thật là kỳ hoặc, mấy mươi năm qua Ngọc Vân am bình an vô sự, tại sao sư thúc hạ sơn mới mấy ngày thì bỗng nhiên...

Ý nghĩ chưa dứt thì chàng đã nghe tiếng bước chân bên ngoài.

Phương Tuyết Nghi kinh ngạc không thôi, chàng vội nhảy xuống đất, rút trường kiếm rồi khẽ mở cửa sổ nhìn ra ngoài.

Mục quang vừa quét ra thì bất giác sững người.

Thì ra trước cửa am có một nam một nữ đang đứng như thương lượng điều gì? Mà nữ nhân mang kiếm lại chính là Tuyết Đào sư muội của chàng.

Cảnh này khiến Phương Tuyết Nghi kinh ngạc không ít, theo chàng nghĩ thì lẽ ra vị tiểu ni cô này không nên quen biết người lạ mới phải, không ngờ sư phụ hạ sơn chẳng bao lâu mà đã có nam nhân đến tìm cô ta giữa đêm khuya thanh vắng thế này. Không lẽ tiểu ni cô này cũng là nhân vật khả nghi?

Nghĩ đến đây thì Phương Tuyết Nghi cảm thấy bất ổn nên nắm chặt chuôi kiếm rồi bước thẳng đến chỗ hai người.

Tuyết Đào nữ ni nghe tiếng bước chân thì quay lại, khi thấy là Phương Tuyết Nghi thì nàng liền nói:

- Phương sư huynh, mau tham kiến Thân đại hiệp đi!

Lúc này lam y đại hán thân hình cao lớn, đầy râu quai nón, khí thế hùng mạnh đã cung thủ lên tiếng trước:

- Có lẽ tiểu huynh đệ là Phương công tử, truyền nhân của Kiếm Thần Trần đại hiệp, tại hạ Thân Hành Thời đương đêm thăm viếng làm kinh động công tử, thật là đắc tội.

Phương Tuyết Nghi quá bất ngờ nên sững người một lát rồi hỏi Tuyết Đào:

- Sư muội, vị Thân đại hiệp này có thường đến đây không?

Tuyết Đào phá lên cười rồi nói:

- Phương sư huynh, nhất thời bần ni chưa nói rõ, nhất định là trong lòng sư huynh rất ngạc nhiên.

Nàng ngừng một lát rồi nói tiếp:

- Thân đại hiệp ở bên Phục Hổ tự, mấy năm qua tuy bần ni chưa rời Ngọa Vân am một bước, nhưng mọi chuyện cần thiết trong am đều do Thân đại hiệp nhiệt tâm giúp đỡ.

Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì nghĩ mình quá đa nghi, đích thực là đã đem dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Chàng vội tra kiếm vào bao, và nói:

- Vãn bối không biết Thân đại hiệp là chỗ cựu giao của sư thúc và xưa nay thường chiếu cố cho tệ am, nếu có chỗ nào thất lễ, xin rộng lòng lượng thứ!

Nói đoạn chàng cung thủ xá một xá dài.

Thân Hành Thời không những có tướng mạo uy phong mà còn là một nhân sĩ đầy hào khí, lão vừa nghe xong thì phá lên cười ha hả một tràng rồi nói:

- Tiểu huynh đệ nói vậy khiến Thân mỗ vô cùng hổ thẹn, Trần đại hiệp có ân tái tạo cứu mạng tại hạ nên tại hạ phụng mệnh Trần đại hiệp ra sức khuyển mã là lẽ đương nhiên thôi. Một chút vất vả của tại hạ so với đại ân cứu mạng của Trần đại hiệp thì quả như một trời một vực.

Bỗng nhiên là thở dài một hồi rồi nói tiếp:

- Thân mỗ không ngờ Trần đại hiệp đã là cố nhân, hôm nay mới được tiểu sư phụ cho biết, trong lòng Thân mỗ vô cùng bi thống, có lẽ ân tái tạo đã không thể nào báo đáp được rồi. Nghĩ lại, khiến người ta phải hận trời xanh không có mắt.

Lời vừa dứt thì lão buông một tiếng thở dài nghe đến thê lương não nuột.

Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ:

- Thì ra họ Thân này nhận phó thác của sư phụ ta mà chiếu cố cho sư thúc, qua cách nói thì có lẽ là người này là một đại hiệp trong võ lâm, vì muốn báo ân cứu mạng của sư phụ ta nên mới gởi thân vào Phật môn. Mấy mươi năm như một ngày, bỏ ngoài tai chuyện danh lợi, nếu không phải là kẻ đại dũng thì há có thể làm được chuyện này! Những nhân vật thế này mới đáng để ta kính phục.

Nghĩ đoạn chàng liền nói:

- Thân đại hiệp đã có tâm ý như vậy thì dù tiên sư ở dưới cửu tuyền cũng vô cùng cảm kích.

Thân Hành Thời lắc đầu và thở dài một hồi vạn phần cảm khái, rồi mới nói:

- Tiểu huynh đệ, Thân mỗ dù tan xương nát thịt cũng khó báo đáp được đại ân tái tạo của Trần đại hiệp, tiểu huynh đệ đã là truyền nhân y bát của Trần đại hiệp thì trong mắt của Thân mỗ, tiểu huynh đệ đã là hóa thân của Trần đại hiệp rồi. Ngày sau tiểu huynh đệ hành hiệp giang hồ trừ ma hưng đạo, nếu khi nào cần dùng Thân mỗ thì xin tiểu huynh đệ cho gọi một tiếng. Thân mỗ dù chết vạn lần cũng không chối từ.

Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì rất cảm động, chàng vội nói:

- Thân đại hiệp tình sâu nghĩa nặng như vậy khiến vãn bối vô cùng khâm phục, vãn bối xin ghi nhớ những lời đại hiệp vừa nói.

Thân Hành Thời không ngờ Phương Tuyết Nghi còn nhỏ tuổi mà tính tình phóng khoáng bộc trực như thế, lão cất một tràng cười rồi nói:

- Tiểu huynh đệ, chúng ta nhứt định như vậy nhé!

Phương Tuyết Nghi nói:

- Thịnh tình của Thân đại hiệp, vãn bối không dám bất tuân, chỉ có điều bản thân cảm thấy hổ thẹn.

Lời chưa dứt thì thần sắc chàng chợt biến, chàng vung tay chộp đốc kiếm rồi trừng mắt nhìn Thân Hành Thời, hỏi:

- Thân đại hiệp, có ai cũng đến với ngài không?

Thân Hành Thời ngạc nhiên, nói:

- Xưa nay Thân mỗ độc lai độc vãng, tại sao tiểu huynh đệ lại hỏi như vậy?

Phương Tuyết Nghi cười nhạt một tiếng rồi nói:

- Có người đến!

Tuyết Đào thất sắc, nàng vội hỏi:

- Phương sư huynh có người đến thật không?

Phương Tuyết Nghi nói:

- Người đến đã ở dưới bờ đá, lát nữa sư muội sẽ tự có phát hiện.

Thân Hành Thời cảm thấy bất an, lão chau mày hỏi Tuyết nghi:

- Tiểu huynh đệ, ngươi không lầm đấy chứ?

Phương Tuyết Nghi nói:

- Lẽ nào Thân đại hiệp không tin vãn bối?

Thân Hành Thời nói:

- Không phải Thân mỗ không tin mà vì nửa đêm ở chốn thâm sơn thế này, có thể nào tiểu huynh đệ nghe tiếng dã thú mà tưởng là người.

Phương Tuyết Nghi lắc đầu nói:

- Không thể như vậy, tai mắt của vãn bối tuy không linh hoạt lắm nhưng tin rằng có thể phân biệt được tiếng động của người và thú.

Rõ ràng là Phương Tuyết Nghi đã động nghi tâm đối với Thân Hành Thời nên trong ngôn từ không khỏi có ý ngầm mỉa mai.

Thân Hành Thời là một nhân vật lão luyện giang hồ, há có lý nào lại không nhận ra là đối phương có ý mỉa mai và nghi ngờ mình. Nhưng lão đã thọ ân cứu mạng của Trần Hy Chính nên không thể vì chút hiểu lầm nhất thời này mà động nộ khí. Vì vậy lão thản nhiên mỉm cười, nói:

- Tiểu huynh đệ nói cũng phải, Thân mỗ muốn chờ xem kẻ đến kia rốt cuộc là nhân vật nào?

Phương Tuyết Nghi lạnh lùng nói:

- Tại hạ mong rằng Thân đại hiệp không nói sai, nếu không thì sợ rằng khi sư thúc vãn bối trở về, Thân đại hiệp sẽ vô ngôn đối chứng.

Chàng vừa dứt lời thì đã thấy hai nhân vật võ lâm xuất hiện trong đám tùng bách trước Ngọa Vân am.

Thân Hành Thời bất giác rùng mình, lão quét mục quang nhìn ra thì thấy hai nhân vật kia một cao một thấp, tướng mạo rất lạ, xưa nay lão chưa từng gặp bao giờ. Nộ khí chợt dâng lên, lão cất giọng quát hỏi:

- Là kẻ nào? Đang đêm dám thâm nhập thánh địa Phật môn Ngọa Vân am, mau báo danh tánh rồi lãnh tội!

Phương Tuyết Nghi cũng lạnh lùng quát hỏi:

- Các ngươi làm gì ở đây? Nga Mi - Kim Phong đỉnh đâu phải là nơi muốn đến là đến?

Hai bóng người tiến đến gần, lão nhân mặc đạo bào, thân hình cao to phá lên cười một tràng quái gở rồi nói:

- Lâm Chỉ Tiên có trong am không? Mau gọi bà ta ra khấu kiến Nam Thiên nhị thánh!

Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên thầm nghĩ:

- Lâm Chỉ Tiên là ai, lẽ nào là tục danh của sư thúc?

Chàng đang suy nghĩ thì đã nghe Thân Hành Thời cười nhạt một tiếng rồi nói:

- Năm xưa Thân mỗ từng nghe nói trong núi Điểm Thương xuất hiện hai quái vật tự xưng là Nam Thiên nhị thánh, một kẻ kêu bằng Trác Đạo - Hoắc Cao Phụng, một kẻ là Hồ Lô Tẩu - Tiêu Vô Ngấn, xem ra có lẽ là nhị vị đây rồi. Nhưng chẳng hay hai vị đắc đạo thăng thiên khi nào mà thành nhị thánh vậy?

Đạo nhân cao to nghe Thân Hành Thời nói thì bất giác biến sắc, lão định khai khẩu mắng lại thì đã nghe lão nhân thấp lùn, đầu trọc như hồ lô phá lên cười một tràng và nói:

- Khá lắm, các hạ biết được danh hiệu Nhị thánh của bọn lão phu thì đủ thấy các hạ cũng là nhân vật có tên tuổi trong võ lâm rồi.

Thân Hành Thời cười ha hả một tràng rồi nói:

- Không sai, tại hạ chính là Thân Hành Thời.

Lão nhân trọc đầu chớp chớp song mục rồi cười nhạt, nói:

- Thân Hành Thời à? Hình như lão phu từng nghe nói đến danh từ này, chỉ có điều... chỉ có điều nhất thời không nhớ được.

Trác Đạo Hoắc Cao Phụng cười nhạt một tiếng rồi tiếp lời:

- Năm xưa trong võ lâm Nam Bắc có nhân vật độc hành hiệp nghĩa, nhận xưng là Kim Đao Nhị Lang, có lẽ đó là các hạ?

Thân Hành Thời mỉm cười, nói:

- Không sai, Thân mỗ chính là Kim Đao Nhị Lang năm xưa.

Hồ Lô Tẩu Tiêu Vô Ngấn đưa tay xoa xoa đầu trọc rồi nói:

- Đúng rồi! Kim Đao Nhị Lang - Thân Hành Thời, tại sao lão phu lại không nhớ ra chứ!

Vừa nói đến đây thì đột nhiên lão tung người tới trước và xuất thủ chụp vào mạch môn tay trái của Thân Hành Thời, đồng thời nói tiếp:

- Thân lão đệ, lão phu muốn thử công phu của ngươi xem có xứng với nhân xưng hiệp nghĩa hay không!

Thân Hành Thời cảm thấy có bóng người thấp thoáng trước mặt. Ý nghĩ chưa kịp xoay chuyển thì tả thủ đã bị chấn động, ngủ chỉ của Tiêu Vô Ngấn đã nắm chặt tay mình như cùm sắt rồi. Trong lòng lão kinh ngạc không ít, lão thầm nghĩ:

- Hai lão quái này quả nhiên không phải là hạng tầm thường...

Nghĩ đoạn lão quát lớn:

- Ngươi làm gì vậy? Còn không mau buông tay ra!

Vừa nói lão vận lực dồn vào tả thủ giật mạnh ra, đồng thời hữu thủ xuất một chưởng đánh thẳng vào giữa ngực Tiêu Vô Ngấn.

Khuôn mặt nung núc thịt của Tiêu Vô Ngấn thoáng lộ vẻ kinh dị, lão cười ha hả rồi nói:

- Không tệ, lão đệ ngươi quả nhiên danh bất hư truyền...

Lời vừa phát thì lão cũng buông tay ra, đồng thời tả thủ vung lên nhanh như chớp đỡ lấy hữu chưởng của đối phương.

Thân Hành Thời cảm thấy tả thủ đã được buông ra nhưng hữu chưởng vừa xuất thì tựa như va vào tường sắt khiến toàn thân chấn động, lão cả kinh nên vội thu chưởng và thối lui ba bước.

Cùng lúc đó Hoắc Cao Phụng tiến về phía Phương Tuyết Nghi và cười nhạt, hỏi:

- Tiểu tử, Lâm Chỉ Tiên có trong am không?

Phương Tuyết Nghi nắm chặt trường kiếm và lạnh lùng đáp:

- Ngọa Vân am chủ là Kim Đỉnh thần ni, người các hạ muốn tìm e rằng không có ở đây!

Hoắc Cao Phụng cười ha hả một tràng quái gở rồi nói:

- Lâm Chỉ Tiên chính là Kim Đỉnh thần ni đó, tiểu tử ngươi còn không mau gọi bà ta ra...

Phương Tuyết Nghi thầm nghĩ:

- Thì ra là như vậy, xem ra hai quái nhân này muốn tìm sư thúc ta nhưng không biết là vì lý do gì? Ta phải hỏi cho rõ rồi mới quyết định cách đối phó.

Nghĩ đến đây thì chàng lập tức cung thủ thi lễ và nói:

- Thần ni không có trong am, chẳng hay nhị vị tìm người để làm gì?

Hoắc Cao Phụng vừa nghe thì biến sắc, lão quát hỏi:

- Tiểu tử, Lâm Chỉ Tiên không có trong am thật chứ?

Phương Tuyết Nghi bình thản nói:

- Thần ni hạ sơn đã tám ngày rồi.

Tiêu Vô Ngấn cũng bước lại và nói:

- Hảo tiểu tử, ngươi định dùng những lời hoang đường để lừa bọn ta chăng? Lão phu đã hỏi thăm rõ ràng, từ lúc thất lý tình trường thì Lâm Chỉ Tiên luôn ẩn cư ở Ngọa Vân am, mấy mươi năm không rời am một bước. Làm sao có chuyện trùng hợp là khi bọn lão phu truy đến đây thì đúng vào lúc bà ta hạ sơn? Tiểu tử, chẳng phải những lời nói dối của ngươi không được cao minh rồi sao?

Phương Tuyết Nghi hơi kinh ngạc, chàng nghĩ thầm:

- Nghe qua khẩu khí thì quả nhiên là hai quái vật này đến đây tầm thù sư thúc ta, ta phải cẩn thận ứng phó mới được.

Nghĩ đoạn chàng cất giọng sang sảng nói:

- Thần ni là sư thúc của tại hạ, đích thực là hiện tại không có trong am, nếu nhị vị có chuyện gì quan trọng thì có thể nói với tại hạ hoặc Tuyết Đào sư muội cũng được.

Tiêu Vô Ngấn quan sát Phương Tuyết Nghi một lúc và có lẽ lão cảm thấy chàng nói thật nên quay sang nói với Hoắc Cao Phụng:

- Hoắc huynh, tiểu tử này diện mạo thành thật, không thể là kẻ nói dối, sợ rằng Lâm Chỉ Tiên không có trong am thật rồi.

Hoắc Cao Phụng quét mục quang nhìn Phương Tuyết Nghi, lão phá lên cười một tràng quái dị rồi nói:

- Tiêu huynh, già không có nhà thì ta thu nhận trẻ trước, Tiêu huynh thấy thế nào?

Phương Tuyết Nghi thầm nghĩ:

- Họ Hoắc này thật là hỗn xược, xem ra tối nay khó tránh khỏi một trường động thủ rồi, ta phải cho hai quái vật nảy nếm chút lợi hại của Long Hành bát kiếm mới được.

Sau khi nghe Hoắc Cao Phụng nói, Tiêu Vô Ngấn trầm ngâm một lát rồi tiếp lời:

- Chuyện này... Hoắc huynh, cậy lớn hiếp nhỏ có thắng cũng không hay ho gì!

Phương Tuyết Nghi lại thầm nghĩ:

- Họ Tiêu này xem ra cũng chưa đến nỗi tệ lắm.

Chợt nghe tiếng Hoắc Cao Phụng lớn tiếng nói:

- Tiêu huynh lẽ nào ngươi quên cái hận đoạn chỉ?

Tiêu Vô Ngấn chợt sáng mắt lên, lão đưa tay trái lên nhìn rồi thở dài một hồi và nói:

- Tiêu Vô Ngấn làm sao có thể quên cái hận bị chặt ngón tay út, nhưng người đoạn chỉ năm xưa là Lâm Chỉ Tiên chớ không phải là tiểu tử trước mặt. Trút hận lên đầu hậu sinh vãn bối thì quả thực Tiêu mỗ không làm được.

Hoắc Cao Phụng nói:

- Tiêu huynh, Lâm Chỉ Tiên chặt của ngươi một ngón tay nên ta không phản đối việc ngươi cần tìm bản thân bà ta để rửa hận, nhưng mối thù hãm hại ái đồ của ta thì quả thật Hoắc mỗ không chỉ muốn rửa hận đối với bản thân bà ta, mà còn...

Lão quét mục quang nhìn qua Tuyết Đào và Phương Tuyết Nghi rồi cười nhạt, nói tiếp:

- Lão phu thử tài nghệ hai tiểu bối của bà ta trước để bà ta cũng biết mùi vị của cái hận mất đồ đệ như thế nào!

Tiêu Vô Ngấn ngạc nhiên, nói:

- Hoắc huynh, ngươi không nghĩ đến danh vọng của Nam Thiên nhị thánh sao? Theo lão phu thấy thì chi bằng chúng ta chờ Lâm Chỉ Tiên hồi sơn rồi sẽ trở lại.

Hoắc Cao Phụng cười nhạt, nói:

- Tiểu huynh, Hoắc mỗ đã nhẫn nhục chịu đựng mối hận sát đồ đệ này hơn mười năm rồi, hôm nay có cơ hội này thì bảo Hoắc mỗ làm sao bỏ qua dược? Tiểu huynh không cần đa ngôn...

Lời chưa dứt thì lão đã xuất thủ trảo chụp vào đầu vai Phương Tuyết Nghi.

Phương Tuyết Nghi vốn đã có nhận định với tình thế trước mặt là nếu không nếm mùi lợi hại thì e rằng họ Hoắc kia sẽ không cam tâm, vì vậy trảo thủ của Hoắc Cao Phụng vừa xuất thì lập tức chàng cũng có phản ứng, đồng thời miệng quát lớn:

- Họ Hoắc kia, lão thật là vô sĩ...

Dường như cùng lúc đó Phương Tuyết Nghi thấy một bóng người lướt qua như tia chớp, kế đó là giọng của Kim Đao Nhị Lang Thân Hành Thời vang lên:

- Thì ra Nam Thiên nhị thánh chỉ biết cậy lớn hiếp nhỏ, khiến Thân mỗ ta cảm thấy thật buồn cười.

Ầm! Một tiếng Hoắc Cao Phụng bị chấn động lui một bước, còn Thân Hành Thời bị kình lực của đối phương đẩy văng ra ngoài xa hơn trượng.

Rõ ràng về phương diện nội công thì Thân Hành Thời còn kém đối phương rất nhiều.

Hoắc Cao Phụng phá lên cười một tràng quái đản, rồi nói:

- Họ Thân kia, với câu nói vừa rồi của ngươi thì đêm nay lão phu quyết không bỏ qua cho ngươi.

Lời chưa dứt thì lão đã tung người bổ về phía Thân Hành Thời. Đồng thời hữu thủ quét ra một chưởng với kình thế như di sơn đảo hải.

Thân Hành Thời tự biết nội lực không bằng đối phương nên không dám nghinh tiếp chưởng lực của Hoắc Cao Phụng mà chuyển người tránh ra ngoài hai trượng.

Nhưng miệng vẫn cười nhạt nói:

- Cả đời Thân mỗ sống với đầu đao mũi kiếm đã hơn bốn mươi năm rồi, câu không bỏ qua cho Thân mỗ của tôn giá là có dụng ý gì?

Ầm! Một tiếng át cả lời của Thân Hành Thời.

Phương Tuyết Nghi quét mục quang nhìn qua thì thấy tảng đá sau lưng chỗ Thân Hành Thời đứng trước đó đã vỡ tan tành ngàn mảnh, nhất thời bụi đá mù mịt cả một vùng. Chưởng lực của Hoắc Cao Phụng quả nhiên là kinh thế hãi tục.

Phương Tuyết Nghi cau may thầm nghĩ:

- Rõ ràng là võ công của Nam Thiên nhị thánh này cao cường hơn Thân Hành Thời rất nhiều, nếu ta không xuất thủ thì sợ rằng Thân Hành Thời khó thoát khỏi độc thủ của đối phương.

Chàng nghĩ đến đây thì không còn do dự gì nữa, trường kiếm trầm xuống, ngươi lướt đến trước Hoắc Cao Phụng và lạnh lùng nói:

- Các hạ đã muốn báo thù cho đồ đệ thì hiện tại Phương mỗ cũng có thể xem là đệ tử của sư thúc, nếu các hạ thắng được Phương mỗ thì đã rửa được thù hận rồi.

Hoắc Cao Phụng vốn không muốn động thủ với Thân Hành Thời, bây giờ nghe vậy thì hợp với tâm ý nên lão phá lên cười một tràng rồi nói với Tiêu Vô Ngấn:

- Tiêu huynh, đây là người ta tìm đến Hoắc mỗ đấy nhé.

Tiêu Vô Ngấn và lão ta hợp xưng là Nam Thiên nhị thánh, ngày thường luôn ở bên nhau nên tự nhiên là rất hiểu tính cách của Hoặc Cao Phụng. Do vậy, vừa nghe Hoắc Cao Phụng nói thế thì Tiêu Vô Ngấn đã biết lão ta động sát cơ nên lão nhìn Phương Tuyết Nghi bằng ánh mắt luyến tiếc và lắc đầu cười gượng, nói:

- Hoắc huynh, khi nào bỏ qua được thì nên bỏ qua, chỗ nào tạm tha người được thì nên tạm tha, vị tiểu huynh đệ này cốt cách thanh kỳ, đó là bằng chứng của đại thọ, nếu Hoắc huynh hành sự thái quá thì sợ rằng sẽ tự làm tổn âm đức của mình đây...

Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ:

- Nghe Tiêu Vô Ngấn nói thì rõ ràng lão ta không phải là nhân vật đại hung đại ác, lẽ nào Nam Thiên nhị thánh là một ác một thiện chăng?

Chợt nghe Hoắc Cao Phụng lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:

- Tiểu huynh, cả đời hành sự của Hoắc mỗ hận nhất là kiểu nhân từ của phụ nhân, hai mươi năm khổ tâm chịu đựng lẽ nào Tiểu huynh quên rồi sao? Lúc này Hoắc mỗ đã như tên đặt trên cung, dù muốn thôi cũng không được...

Lão hơi ngừng lại rồi quay sang nói với Phương Tuyết Nghi:

- Tiểu tử, nếu ngươi chết xuống hoàng tuyến mà không cam tâm thì hãy chờ ngày sư thúc ngươi xuống đó mà đòi mạng với bà ta nhé!

Phương Tuyết Nghi thản nhiên mỉm cười, nói:

- Hình như các hạ đã nắm chắc phần thắng?

Hoắc Cao Phụng cười nhạt, nói:

- Lão phu thấy ngươi nhỏ tuổi nên nhường ngươi ba chiêu tiên cơ đấy!

Phương Tuyết Nghi chợt biến sắc, hữu thủ hoành ngang bao kiếm trước ngực, trong lòng bỗng nhiên chợt nghĩ:

- Lão ta tay không động thủ, lẽ nào ta giết người trong tay không có tấc sắt?

Nghĩ đoạn chàng lập tức quăng bao kiếm cho Tuyết Đào nữ ni và nói:

- Tuyết sư muội, xin hãy giữ kiếm lượt trận giùm tiểu huynh...

Nói đoạn chàng đưa hữu chưởng lên giữa ngực rồi lạnh lùng nói với Hoắc Cao Phụng:

- Các hạ cao niên hơn tại hạ nhiều nên lẽ ra tại hạ nhường các hạ hai chiêu mới phải.

Phương Tuyết Nghi vừa dứt lời thì Hoắc Cao Phụng đã giận đến xanh mặt, lão quát lớn:

- Lão phu xem ngươi ngông cuồng được bao lâu...

Lời vừa phát thì hữu thủ cũng phát ra một đạo kình lực đánh thẳng về phía Phương Tuyết Nghi.

Phương Tuyết Nghi vốn đang mặc tưởng đến chưởng pháp do sư phụ truyền thụ là làm thế nào để ứng phó thích hợp với thế công của đối phương. Thì ra, tuy chàng học nghệ đã hơn ba năm nhưng chưa có kinh nghiệm đối địch, dù biết võ công của mình không kém đối phương, nhưng trong lòng không tránh khỏi có chút hồi hộp lo lắng. Khi thấy chưởng lực của Hoắc Cao Phụng đột nhiên quét tới thì chàng kinh ngạc không ít và cũng không kịp suy nghĩ gì nữa, hữu chưởng bình thế đẩy ra tiếp chưởng lực của đối phương.

Bản thân chàng đâu biết rằng, Trần Hy Chính đã bỏ thời gian ba năm sáu tháng dùng dược lực bên ngoài để củng cố căn cốt bên trong cho chàng, vì vậy về căn bản chàng đã sớm được thoát thai hoán cốt. Từ một nho sinh với thể chất thiên sinh yếu nhược, chàng đã biến thành một cao thủ đệ nhất với công phu nội gia vô thuợng. Do đó chưởng vừa phát thì kình đạo tuôn ra cực kỳ uy mãnh, tuy uy lực chưa bằng thời kỳ sư phụ chàng hành tẩu giang hồ, nhưng vì Hoắc Cao Phụng chỉ xuất chưởng với bảy thành công lực nên song chưởng vừa va vào nhau thì chưởng lực của Hoắc Cao Phụng bị cuốn trở lại và vô tình công kích lại chính bản thân lão ta.

Có nằm mộng Hoắc Cao Phụng cũng không ngờ rằng võ công của nho sinh trước mặt lại cao cường như thế, nhất thời lão kinh tâm động phách như gặp quỷ giữa ban ngày. Cũng may là kinh nghiệm đối địch phong phú nên vừa phát hiện ra bất ổn thì lão lập tức tung người tránh ngang tám thước, nếu không thì vị Trác Đạo này đã thảm bại giữa đường trường rồi.

Tiêu Vô Ngấn thấy vậy thì buột miệng cười lớn rồi nói:

- Tiểu tử, ngươi quả nhiên là truyền nhân của danh nhân!

Phương Tuyết Nghi thấy thần thái của Hoắc Cao Phụng đầy vẻ khó chịu thì biết một chưởng của mình vừa rồi đã có hiệu lực và rõ ràng là công lực của đối phương không thâm hậu hơn mình. Nhất thời hào khí chợt phát, nên nghe Tiêu Vô Ngấn nói xong thì bất giác chàng phá lên cười một tràng rồi nói:

- Đa tạ Tiêu lão tiền bối tán thuởng, vãn bói rất cảm kích...

Sau khi thu xuất công lực của mình thì tất nhiên là chàng không sợ gì nữa, do vậy tràng cười vừa dứt thì hữu chưởng lập tức tái xuất. Hoắc Cao Phụng cũng lập tức nghênh chiến, sau mười chiêu thì chưởng thế của lão chợt biến, chiêu chiêu thức thức đều là những đòn chí mạng, chưởng phong chỉ ảnh không rời đại huyệt trên người Phương Tuyết Nghi.

Lúc đầu Phương Tuyết Nghi còn có ý thử chiêu thức của đối phương nên chưởng thế không mấy lợi hại nhưng khi thấy chưởng lực của Hoắc Cao Phụng vô cùng độc ác, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng mình thì hung khí trong lòng chàng chợt dâng lên. Chàng thầm nghĩ:

- Lão tặc này quả nhiên là không có ý lãnh nhận sự hạ thủ lưu tình của ta, đã vậy thì ta hà tất phải tương nhượng?

Thì ra lúc này chàng chợt nghĩ đến cái gọi là đại nghiệp trừ ma đạo tức là phải lần lượt thực hiện từng bước, khi có cơ hội trừ một ác nhân thì cứ việc ra tay. Hoắc Cao Phụng này đã là một ác nhân thì còn ngại gì mà không hạ sát thủ?

Ý niệm vừa khởi lên thì chưởng thế cũng biến đổi, chàng không đánh lòng vòng để thử chiêu nữa mà xuất liền một mạch ba chưởng bức Hoắc Cao Phụng phải thối lui năm bước.

Càng đánh Hoắc Cao Phụng càng kinh hãi, lão đã tận lực thi triển nhưng chẳng làm gì được thiếu niên trước mặt, thế là đột nhiên ác niệm chợt nảy sinh trong lòng. Trong lúc kích đấu thì bỗng nhiên nghe lão quát lớn:

- Tiểu tử, hãy tiếp lão phu một chiêu này...

Lời vừa phát thì chưởng thế như dao cũng lập tức chém xuống.

Dường như Hoắc Cao Phụng đã vận toàn lực vào chưởng này, không những chưởng thế vô cùng uy mãnh mà còn có ba thức biến hóa ẩn tàng bên trong khiến đối phương không biết đâu mà lường.

Do thiếu kinh nghiệm đối địch nên vừa thấy tình thế trước mặt thì Phương Tuyết Nghi kinh hãi không thôi, chàng quên cả chuyện nội lực của mình không kém đối phương nên có thể nghênh tiếp chiêu này một cách dễ dàng, nhưng nhất thời đã có ý khiếp sợ nên chàng vội tung người lui ra sau năm thước. Nhưng Tuyết Nghi không phán đoán được mục đích xuất chiêu này của Hoắc Cao Phụng, vì vậy khi chàng thối lui là vô tình tạo ra cơ hội hạ độc thủ cho đối phương.

Khi nào Hoắc Cao Phụng bỏ qua cơ hội ngàn vàng này, lão phá lên cười rồi nói:

- Tiểu tử, ngươi dám tiếp lão phu một chưởng nữa không?

Thân hình Phương Tuyết Nghi vốn đã lui được ba thước nhưng nghe Hoắc Cao Phụng hỏi vậy thì hào khí bốc lên, chàng cười nhạt, nói:

- Mười chưởng nữa cũng không thành vấn đề!

Lời vừa phát thì chân cũng trụ lại, hữu chưởng lập tức xuất ra.

Giữa lúc song chưởng sắp va vào nhau thì đột nhiên nghe Tiêu Vô Ngấn quát lớn:

- Hoắc huynh hạ thủ lưu tình, dùng độc chiêu ám toán không phải là hành vi của anh hùng...

Tuy thiếu kinh nghiệm đối địch nhưng dù sao Phương Tuyết Nghi cũng là truyền nhân y bát của Kiếm Thần nên tự nhiên là có chỗ hơn người. Lời của Tiêu Vô Ngấn vừa lọt vào tai thì chàng hiểu ngay dụng tâm của Hoắc Cao Phụng nên nghiến răng thầm nghĩ:

- Họ Hoắc này quả nhiên là vô cùng độc ác, lão đã muốn ẩn tàng độc châm trong chưởng để ám toán ta thì có bị giết cũng đáng tội!

Ý nghĩ của chàng xoay chuyển vốn là chuyện trong chớp mắt, tình thế hiện tại thì song chưởng chỉ còn cách nhau không đầy một tấc, bỗng nhiên Phương Tuyết Nghi trầm vai phải xuống biến chưởng thành chỉ điểm thẳng vào kỳ môn đại huyệt của đối phương.

Hoắc Cao Phụng không ngờ đối phương có thể biến chiêu cực nhanh như vậy, vì thế khi lão phát hiện ra nguy cơ tuy vội vàng tránh né nhưng cũng không kịp, lão cảm thấy kỳ môn huyệt bên trái bị chấn động, thân hình lập tức ngã lăn ra đất, chân lực toàn thân của lão cũng tiêu tan, nhưng hai mắt chim ưng vẫn trừng trừng nhìn Tiêu Vô Ngấn và cất tiếng mắng:

- Tiêu đoản tử, Hoắc mỗ đã nhìn lầm ngươi rồi...

Lúc này nếu Phương Tuyết Nghi chợp cơ hội xuất một chiêu, nữa thức, thì Hoắc Cao Phụng tất sẽ vong mạng trước Ngọa Vân am. Thế nhưng chàng vẫn trì nghi do dự chưa xuất chưởng. Đây chính là lòng khoan dung bẩm sinh của chàng, dù cho đối phương đã có tâm giết mình, thế nhưng chàng không nghĩ đến việc, nếu không giết đối phương thì ngày sau tất sẽ bị đối phương báo thù.

Lúc này Thân Hành Thời vội vàng lướt tới và khẽ nói với Phương Tuyết Nghi:

- Tiểu huynh đệ, không thể tha cho người này, nếu để hắn có cơ hội thoát đi thì nhất định ngày sau sẽ có hậu họa.

Phương Tuyết Nghi vừa lắc đầu mỉm cười thì đã nghe Tiêu Vô Ngấn nói:

- Tiểu tử, võ công ngươi đã được chân truyền của Kiếm Thần, phong độ lại phi phàm, lão phu thật là mừng cho Trần đại hiệp có một đồ đệ như ngươi...

Nói đoạn lão bước tới lấy ra từ hữu thủ của Hoắc Cao Phụng một mũi cương châm trong suốt, dài khoảng nửa tấc rồi nhìn qua Phương Tuyết Nghi, mỉm cười nói:

- Ngươi từng nghe nói về mũi cương châm này chưa?

Đối với chuyện võ lâm, Phương Tuyết Nghi như người đi đêm, vì vậy khi Tiêu Vô Ngấn đưa mũi cương châm lên hỏi thì chàng đành lắc đầu.

Thân Hành Thời chau mày rồi trầm giọng nói:

- Tiêu lão gia, hình như Thân mỗ từng nghe nói về lai lịch của mũi cương châm này.

Tiêu Vô Ngấn mỉm cười, nói:

- Thân huynh đệ biết thế nào?

Thân Hành Thời nói:

- Trong Nam Thiên nhị thánh, Trác Đạo Hoắc Cao Phụng còn có trác hiệu là Nhất Chưởng Truy Hồn, nghe nói là trong chưởng tàng kiếm có thể tuỳ thời lấy mạng đối phương. Nhưng hôm nay mục kiến thì có lẽ phải đổi bốn chữ Chưởng Trung Tung Kiếm thành Chưởng Trung Tàng Châm mới phải.

Tiêu Vô Ngấn nói:

- Không sai, ngươi cũng khá có kiến thức, đích thực là vị Hoắc huynh này đã dùng mũi cương châm đả thương không ít hào kiệt võ lâm, tuy lão phu đã nhiều phen khuyên bảo nhưng vì tính tình mỗi người mỗi khác nên những lời khuyên đều như nước đổ lá môn. Tuy nhiên...

Lão thuận tay quăng mũi cương châm xuống vực thẳm ngàn trượng rồi nói tiếp:

- Kể từ hôm nay, tuyệt kỹ Chưởng Trung Tàng Châm của Hoắc Cao Phụng vĩnh viễn sẽ là một truyền thuyết trong võ lâm thôi.

Nói đoạn lão phá lên cười ha hả một tràng dài.

Thân Hành Thời nhìn qua Phương Tuyết Nghi rồi cũng mỉm cười, nói:

- Tiểu huynh đệ, vị Tiêu lão gia này là một nhân vật có nhân tâm đấy!

Phương Tuyết Nghi cũng cảm thấy nhân vật mập lùn - Tiêu Vô Ngấn này không phải là đồ tà ác nên vội nói:

- Thân đại hiệp nói rất đúng, vãn bối cảm thấy vị lão nhân này là nhân vật không có tâm địa tà ác.

Chàng nói chưa hết lời thì Tiêu Vô Ngấn lại cười ha hả và cướp lời, nói:

- Tiểu tử, ngươi nói câu này nghe cũng lọt tai đấy, tên họ ngươi là gì?

Phương Tuyết Nghi chợt cảm thấy cá tính của Tiêu Vô Ngấn có phần hoạt kê nên bật cười thành tiếng và nói:

- Vãn bối là Phương Tuyết Nghi!

Tiêu Vô Ngấn gật gật đầu trọc và nói:

- Phương Tuyết Nghi à? Lão phu nhớ rồi.

Vừa nói lão vừa cúi xuống đỡ Hoắc Cao Phụng dậy và dùng hữu thủ khẽ ấn vào Tâm Môn huyệt của Hoắc Cao Phụng rồi nói tiếp:

- Phương lão đệ, nếu lão khiếu giải huyệt cho hắn thì ngươi có trách không?

Phương Tuyết Nghi thấy lão đã ấn hữu thủ vào Tâm Môn huyệt của Hoắc Cao Phụng mà còn hỏi ý kiến mình thì bất giác lòng chàng tăng thêm mấy phần kính trọng đối với Tiêu Vô Ngấn. Do vậy, chàng mỉm cười, nói:

- Nếu vãn bối có tâm giết lão ta thì vừa rồi đã không dừng tay lại! nếu Tiêu tiền bối muốn giải huyệt cho lão ta thì cứ tự nhiên.

Tiêu Vô Ngấn cười ha hả rồi nói:

- Lão đệ ngươi rất khẳng khái!

Lời vừa dứt thì chưởng lực phát ra, Hoắc Cao Phụng hự một tiếng rồi thở ra một búng máu tươi và quay lại chửi Tiêu Vô Ngấn:

- Họ Tiêu kia, ngươi hoàn toàn quên hai mươi năm giao tình rồi sao? Tại sao ngươi phải hạ độc thủ với ta như thế?

Tuy trông thấy việc Tiêu Vô Ngấn giải huyệt cho Hoắc Cao Phụng mà khiến đối phương thổ huyết là chuyện thuờng nhưng Phương Tuyết Nghi chưa nhìn ra được có gì không đúng, cho đến khi nghe Hoắc Cao Phụng khai khẩu chửi mắng thì chàng mới hiểu.

Đang lúc định hỏi tại sao thì đã nghe Tiêu Vô Ngấn phá lên cười và nói:

- Hoắc Cao Phụng, nếu họ Tiêu ta rơi vào hoàn cảnh hôm nay và chưởng vừa rồi là do Hoắc huynh xuất thủ thì e rằng hậu quả còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Song mục của Hoắc Cao Phụng lộ đầy vẻ oán độc, lão căm hận nói:

- Tiêu Vô Ngấn, ngươi còn ác độc hơn lão phu ngàn lần, không sai, nếu lão phu có cơ hội giải huyệt cho ngươi thì đích thực là sẽ nhân cơ hội tốt đó mà lấy mạng ngươi. Nhưng như thế thì cũng ít đau khổ hơn là ngươi phế toàn thân công lực của ta!

Lời vừa dứt thì trong anh mắt oán độc đã lấp lánh ngấn lệ, tuy cả đời làm ác nhưng công lực toàn thân mất đi, dù bụng dầy tuyệt chiêu mà vẫn không thể nào thi triển được, đích thực cảnh ngộ hiện tại của Hoắc Cao Phụng chẳng khác gì anh hùng mạt lộ!

Lúc này Phương Tuyết Nghi mới rõ là Tiêu Vô Ngấn mượn cơ hội giải huyệt để phế toàn thân chân khí của Hoắc Cao Phụng, như vậy có nghĩa là từ nay về sau Hoắc Cao Phụng không thể nào thi thố võ công được nữa.

Chợt nghe Tiêu Vô Ngấn cười ha hả một tràng rồi xốc Hoắc Cao Phụng lên vai, đoạn lão nói với Phương Tuyết nghi:

- Phương lão đệ, nếu gặp Kiếm Thần Trần đại hiệp thì nói rằng Tiêu Bá Diên - chỗ bang giao năm xưa có lời hỏi thăm nhé!

Thân Hành Thời nghe vậy thì buột miệng nói:

- Thì ra Tiêu lão gia là Trưởng lão Đoản kiếm khách Tiêu Bá Diên tiền bối của phái Điểm Thương đã thất tung năm xưa. Vãn bối thật là thất kính rồi!

Nói đoạn lão bước tới trước Tiêu Vô Ngấn và cung kính hành lễ.

Tiêu Vô Ngấn lắc lắc chiếc đầu trọc mỉm cười nói:

- Không dám nhận, lão khiếu đã nghe hiệp danh của Thân lão đệ từ lâu rồi.

Thân Hành Thời nói:

- Năm xưa vãn bối được nghe rất nhiều sự tích hào hiệp của Tiêu lão gia, Điểm Thương kiếm phái đã nói lão thất tung, không ngờ lão lại biến thân thành một trong Nam Thiên nhị thánh.

Tiêu Vô Ngấn cười ha hả rồi nói:

- Thân lão đệ, ngoài Kiếm Thần Trần đại hiệp thì đối với võ lâm bằng hữu mà nói, danh hiệu Tiêu Bá Diên đã sớm không còn ở nhân gian, mong lão đệ thông cảm chớ tiết lộ tin này ra ngoài.

Ngừng một lát lão nói tiếp:

- Suốt ba mươi năm qua lão khiếu không tiếc thân mà lẫn lộn trong nhị thánh ma đạo với một tâm niệm, hôm nay xem như Phương lão đệ đã giúp lão khiếu hoàn thành tâm nguyện rồi. Từ nay về sau có lẽ lão khiếu sẽ không bao giờ hạ sơn nữa.

Thân Hành Thời nghe vậy thì vỡ lẽ, hóa ra vị trưởng lão của phái Điểm Thương vì muốn khống chế Trác Đao Hoắc Cao Phụng, không cho lão này hành hung tác ác, nên mới mai danh ẩn tích kết huynh đệ với Hoắc Cao Phụng. Hành động nghĩa hiệp không tiếc thân này khiến Thân Hành Thời cảm động đến tròn xoe song mục, lão khẽ nói:

- Hành vi xả thân trượng nghĩa của lão tiền bối thật khiến cho thiên hạ vô cùng khâm phục...

Tiêu Vô Ngấn phá lên cười rồi tiếp lời:

- Thân lão đệ, tuy lão khiếu đưa thân vào miệng hổ nhưng thành tựu hôm nay là công của Phương lão đệ. Suốt ba mươi năm qua, Hoắc Cao Phụng luôn đề phòng lão khiếu như đề phòng phạm nhân, nếu không thì lão khiếu không phải đợi nhiều năm như thế mới có cơ hội hạ thủ.

Ngừng một lát lão quay sang nói với Phương Tuyết Nghi:

- Phương lão đệ, đa tạ ngươi đã giúp lão khiếu thành công, khi gặp lệnh sư đừng quên nói là cố nhân có lời vấn an nhé!

Nói đoạn lão từ từ quay bước...

Từ những lời của Thân Hành Thời, Phương Tuyết Nghi biết được Tiêu Vô Ngấn là một vị bạch đạo đại hiệp và lão đã không tiếc hiệp danh để gởi thân vào ma đạo thực hiện một việc nghĩa. Hành động này khiến Phương Tuyết Nghi vô cùng khâm phục, chàng vội cung thủ hành lễ và nói:

- Vãn bối đã nhớ... Nhưng tiên sư đã không thể nào tiếp nhận thịnh tình của tiền bối rồi.

Phương Tuyết Nghi vừa dứt lời thì Tiêu Vô Ngấn, đã đi được ba bước rồi, đột nhiên lão quay lại kêu lên:

- Ngươi... ngươi nói Kiếm Thần Trần đại hiệp thế nào?

Vì quá kinh ngạc nên Tiêu Vô Ngấn quên cả Hoắc Cao Phụng trên vai, do vậy thân hình của lão ma đầu này tự nhiên rơi xuống đất bịch một tiếng.

Phương Tuyết Nghi buồn bã nói:

- Tiên sư đã qui tiên hơn một tháng rồi.

Tiêu Vô Ngấn sững người như thể tiếng sét bên tai, lão đứng chôn chân như trời trồng một hồi lâu. Hai dòng nước mắt tự nhiên tuôn ra, lăn xuống hai gò má tròn trĩnh, rơi thấm vào râu.

Phương Tuyết Nghi thấy vậy thì càng bi thống trong lòng, nhất thời không kềm chế được nên bật khóc thành tiếng.

Sơn phong phần phật thổi qua, hàn nguyệt ẩn hiện trong mây, nhiều tiếng dã thú kêu đêm càng làm tăng thêm không khí thê lương.

Hồi lâu sau Tiêu Vô Ngấn mới thở dài một hồi và nói:

- Trời xanh ạ! Tại sao người tốt lại không thể trường thọ? Trong võ lâm có thể mất đi hàng ngàn nhân vật vô dụng như Tiêu mỗ nhưng không thể không có Kiếm Thần Trần đại hiệp, trời già đã có thể cho bọn vô dụng như Tiêu mỗ sống ở trần gian thì tại sao không thể dung một Trần đại hiệp? Trời ơi là trời... Lão thật là người không có mắt rồi...

Những lời kêu than thống thiết này khiến Thân Hành Thời cũng không cầm được nước mắt, lão kêu lên:

- Lão tiền bối hỏi rất hay, những điều trong lòng Thân mỗ muốn nói thì cuối cùng tiền bối đã nói thay...

Tiêu Vô Ngấn đưa tay lau nước mắt rồi nói:

- Thân lão đệ, nghe khẩu khí của ngươi thì hình như ngươi từng thọ ân đức của Trần đại hiệp?

Thân Hành Thời nói:

- Ân cứu mạng nặng như phụ mẫu tái tạo.

Bỗng nhiên Tiêu Vô Ngấn phá lên cười rồi nói:

- Đúng vậy, Trần đại hiệp đã chết thì vĩnh viễn lão đệ ngươi không có cơ hội báo đáp, vì vậy mà rất đau lòng phải không?

Thân Hành Thời nói:

- Kiếm Thần một đời nhân nghĩa mà phải qui tiên ở tuổi thanh niên, đối với võ lâm đồng đạo mà nói là đã mất đi một trụ cột nên có khóc một tiếng cũng là lẽ thường. Huống hồ Thân mỗ còn thọ ân cứu mạng, dù Trần đại hiệp chưa chết nhưng với khả năng của người thì làm sao Thân mỗ có cơ hội báo đáp đây? Điều này lão tiền bối càng hiểu rõ hơn vãn bối mà!

Tiêu Vô Ngấn gật đầu, nói:

- Không sai, hai chữ báo ân này quả nhiên là ngươi không thể nói đến được...

Lão hơi ngừng lại rồi bỗng nhiên quay sang nói với Phương Tuyết Nghi:

- Phương lão đệ, Trần đại hiệp vì hành đạo mà thăng thiên chăng?

Phương Tuyết Nghi nói trong nước mắt:

- Tiên sư vì bệnh mà khứ thế.

Tiêu Vô Ngấn sững người một lát rồi nói:

- Trần đại hiệp cũng bị ma bệnh cướp đi sinh mạng chăng? Chuyện này... chuyện này làm sao bảo lão khiếu tin được?

Lời vừa dứt thì đột nhiên lão xuất thủ chụp lấy Hoắc Cao Phụng rồi phóng bước bỏ đi ngay tức khắc.

Phương Tuyết Nghi tưởng rằng trước lúc đi Tiêu Vô Ngấn tất sẽ có những lời dặn dò, không ngờ lão nhân nay nói đi là đi nên chàng buột miệng kêu lên:

- Tiêu tiền bối muốn đi thật sao?

Lúc này Tiêu Vô Ngấn đã ở ngoài xa ba trượng, lão lớn tiếng nói:

- Phương lão đệ, võ công của Hoắc Cao Phụng đã bị phế, lão khiếu và hắn đã chung sống ba mươi năm nên không thể nhìn hắn không có nơi an nghỉ, lão khiếu đi chuyến này xem như là an bài cho một vị bằng hữu, ngày sau lão khiếu sẽ trở lại tìm lão đệ ngươi... còn cái hận đoạn chỉ của lão khiếu đối với Thần ni, nói thẳng ra, đó chẳng qua là khổ nhục kế mà thôi!

Phương Tuyết Nghi cung thủ hành lễ và nói:

- Chẳng phải là lão tiền bối đã nói là sẽ không hạ sơn nữa đó sao?

Tiêu Vô Ngấn phá lên cười một tràng khẳng khái và nói:

- Nếu Trần đại hiệp còn tại thế thì tự nhiên không cần lão khiếu lưu luyến hồng trần, nhưng nay Trần đại hiệp đã quy tiên, lão đệ ngươi lại còn quá trẻ, nếu lão khiếu chỉ lo cho thân mình, ẩn cư chốn cao sơn thì há chẳng phải là trở thành ác nhân thật sự sao?

Lời vừa dứt thì người cũng biến mất sau bờ nham thạch.

Phương Tuyết Nghi dõi mắt nhìn theo rồi buột miệng thở dài, nói:

- Phong trần kỳ sĩ, hiệp đạo cao nhân, quả nhiên là có chỗ hơn người.

Chợt nghe Tuyết Đào lên tiếng:

- Đêm đã qua canh tư rồi, Thân đại hiệp có cần vào am ngơi nghỉ một lát để bần ni pha một bình trà nóng uống cho ấm lòng không?

Thân Hành Thời ngước nhìn trời rồi lắc đầu, nói:

- Không cần, tiểu sư phụ, Thân mỗ cũng đến lúc nên hồi tự rồi.

Lão ngừng một lát rồi quay sang nói với Phương Tuyết Nghi:

- Tiểu huynh đệ, chuyện đêm nay là do Thân mỗ không giữ hành tung cẩn mật mà gây ra, cũng may Tiêu lão gia là Trưởng lão của phái Điểm Thương và võ công của lão đệ rất cao cường, nếu không thì Thân mỗ sợ rằng khó tranh được đại kiếp...

Phương Tuyết Nghi lắc đầu, nói:

- Thân đại hiệp không cần tự trách, việc này đã thành quá khứ rồi, không nên để bụng làm gì!

Hình như Thân Hành Thời muốn nói điều gì nữa nhưng cuối cùng lão nén lại và cung thủ, nói:

- Ngày sau Thân mỗ sẽ đến thăm hỏi!

Nói đoạn lão phóng bước rời Ngọa Vân am.

Phương Tuyết Nghi cũng hành lễ tống tiễn rồi mới cùng Tuyết Đào trở vào am.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-43)


<