Vay nóng Tinvay

Truyện:Giặc bắc - Hồi 05

Giặc bắc
Trọn bộ 52 hồi
Hồi 05: Kiếm thuật giết ruồi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-52)

Siêu sale Shopee

Bãi biển vắng vẻ. Nắng vàng hực. Sóng vổ ì ầm. Kẻ cầm sổ giang hồ ngồi im. Sau khi thoát khỏi sự lùng bắt của kẻ thù y lần mò ra ngoài một hoang đảo nằm trong vịnh Hạ Long tìm chỗ vắng vẻ và an toàn để chữa trị thương thế. Gần tháng nay ngày cũng như đêm y miệt mài suy nghĩ. Y biết kiếm thuật của mình dù độc địa song chưa đủ sức hạ sát nhóm Thất Đại Vương. Bọn chúng tuy thuộc hàng cao thủ nhất đẳng nhưng vẫn còn có người tài cao hơn chúng. Chưởng môn nhân các phái võ lừng danh như Cổ Loa, Lạc Việt, Tướng Quốc hoặc những bang, hội, gia trang nổi tiếng đều có bản lĩnh hơn nhóm Thất Đại Vương nhiều. Y chưa chắc đánh bại họ bằng kiếm thuật. Thuật xử kiếm của y dù thần tốc song vẫn có người chống trả hoặc tránh né được. Muốn trở thành kiếm thủ vô địch hầu hoàn tất sứ mệnh làm sạch giang hồ do sư môn giao phó, y phải sáng tạo và khổ luyện thứ kiếm thuật thần tốc và chính xác tới độ không một cao thủ giang hồ nào có thể hoá giải được.

Tiếng ruồi vo ve bên tai. Hàng trăm ngàn con ruồi không ngớt bay lên đậu xuống những xác cá chết nằm vương vải trên cát.

Kẻ cầm sổ giang hồ chăm chú nhìn những con ruồi bay lên đậu xuống. Một ý tưởng bừng sáng trong trí não. Bàn tay y tự động hất ngược về sau ngay chỗ chuôi kiếm ló lên.

Rẹt... Thanh kiếm đen xì đâm vào con ruồi đang lởn vởn trước mặt. Y lắc đầu cười gượng. Kiếm thuật của y nhanh song còn kém con ruồi. Kiếm thuật độc địa của y lại không đâm trúng con ruồi. Rẹt... Lần nữa y lại đâm hụt. Kiếm chưa tới mục tiêu mà con ruồi đã nghe được tiếng động để tránh né.

Kẻ cầm sổ giang hồ nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ. Y cảm thấy dường như có điều gì thiếu xót trong thuật xử kiếm của mình.

Tuần lễ trôi qua mặc dù rút kiếm bao nhiêu lần không đếm được y vẫn còn đâm hụt. May mắn lắm y mới đâm trúng vài con ruồi. Tuy nhiên trong lãnh vực vũ thuật một vũ sĩ không thể nhờ vào may mắn để tranh tài cùng thiên hạ.

Rẹt... Thanh kiếm giết người vút đi như chớp song con vật nhỏ bé lại nhanh hơn. Y ngưng tay nhìn đăm đăm thanh kiếm rồi ý tưởng bùng nổ trong tâm thức tựa như tia sáng loè chớp trong bóng đêm thâm u. Kiếm của y chứa đựng kình lực và tốc độ nên phát ra âm thanh. Kiếm càng chứa nhiều kình lực cũng như càng nhanh chừng nào càng phát ra âm thanh mạnh chừng đó. Vì thế mà con ruồi đã nghe được để tránh né. Con vật nhỏ bé này trời sinh có thính giác đặc biệt nên nghe được thứ âm thanh mà con người không thể nghe được. Muốn đâm chết con ruồi y phải phóng kiếm bằng cách không phát ra tiếng động. Nhu kình... Chỉ có nhu kình mới ít phát ra tiếng động. Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu. Luyện nhu kình không phải dễ. Y đã luyện nội lực hơn hai mươi năm theo đường lối riêng biệt cho nên không thể bỏ để luyện nhu kình. Kẻ cầm sổ giang hồ thở dài thất vọng. Dường như không có giải quyết cho sự thiếu sót trong thuật xử kiếm của y.

Rẹt... Thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ và phóng tới mục tiêu. Tuy nhiên điều khác biệt là tốc độ của nó chậm, thật chậm. Cuối cùng đầu mũi kiếm chỉ cách mục tiêu cự ly mà con ruồi vẫn ung dung đậu. Nó không bay lên chỉ vì không nghe được âm thanh phát ra từ thanh kiếm.

Cánh tay đưa ra thẳng băng, đầu mũi kiếm còn cách mục tiêu cự ly, hai mắt mở trừng trừng; kẻ cầm sổ giang hồ nhìn đăm đăm con ruồi ung dung đậu trên cát. Nếu phóng kiếm thật chậm y có thể đâm trúng nhưng vì tốc độ đường kiếm quá chậm nên trở thành vô lực và không đủ sức giết chết con ruồi.

Ngày tàn rồi đêm xuống. Mặt trời mọc rồi lặn. Trăng đầy rồi trăng khuyết. Kẻ cầm sổ giang hồ quên ăn bỏ ngủ miệt mài khổ luyện kiếm thuật. Y không nhớ mình đã đâm bao nhiêu kiếm, giết được bao nhiêu con ruồi.

Phóng kiếm đâm ruồi nhiều lần y nghiệm ra một điều mà từ lâu y không có dịp nghiệm đến. Kiếm là một vật hữu hình cho nên càng đi nhanh chừng nào càng phát ra tiếng động mạnh chừng đó. Muốn đâm trúng con ruồi y phải xuất kiếm không phát ra tiếng động. Như thế y chỉ dùng kiếm để dẫn truyền kình lực xong tới lúc cần thiết mới phát huy kình lực và chính kình khí vô hình này sẽ giết chết con ruồi. Nói cách khác dù mũi kiếm còn cách xa mục tiêu song kình khí vô hình phát ra từ mũi kiếm đã đâm trúng con ruồi. Luyện kiếm thuật tới độ xử dụng kình khí đã thương địch thủ y đạt tới mức cao thâm ít người sánh kịp.

Vầng kim ô từ từ nhô lên khỏi mặt nước xanh rờn gờn gợn sóng. Kẻ cầm sổ giang hồ ngồi im triển công phu trầm tịnh. Bàn tay quen cầm kiếm của y hất ngược về sau ngay chỗ chuôi kiếm ló lên.

Rẹt... Ánh kiếm loè chớp xong tắt lịm thật nhanh. Không có gì xảy ra ngoại trừ con ruồi bị đâm trúng rơi xuống đất. Nhìn xác ruồi nằm vương vải trên cát y lẩm bẩm:

- Kiếm thuật giết ruồi... giết ruồi...

Dù quá canh ba song Lê gia trang vẫn còn thắp đèn sang sáng. Ba người ngồi thù tạc chén chú chén anh trong đại sảnh rộng. Ngồi đầu bàn là một người đàn ông tác độ năm mươi mặc vũ phục bằng lụa trắng. Dù tuổi độ năm mươi song người đàn ông trông còn trẻ và tráng kiện qua giọng nói sang sãng cùng ánh mắt sáng rực. Một thanh niên tuổi ước chừng ba mươi, mày rậm mắt sâu và sáng long lanh ngồi đối diện với người đàn ông trọng tuổi. Y mặc vũ phục đen, thân áo trước thêu hình hai thanh kiếm đan chéo nhau và con ó cực lớn bấu vào hai thanh kiếm. Ngồi cạnh thanh niên trẻ tuổi này là một thanh niên lớn tuổi hơn mặc vũ phục màu xanh nước biển.

- Vũ tiểu huynh tuổi chưa tới ba mươi mà đã lãnh chức vụ phó trưởng ban truy tầm đoàn do thám Hoa Lư. Đúng là tài cao chẳng đợi tuổi phải không Lý huynh?

Người đàn ông ngồi đầu bàn tợp ngụm rượu sau khi nói câu trên. Người được gọi là Lý huynh không ai khác hơn Liên Hoàn Đao Lý Tấn, một cao thủ nổi tiếng khắp vùng duyên hải Đại Việt về thủ thuật múa đao.

Người đàn ông lớn tuổi chính là Sát Thủ Thương Lê Đình. Trong vòng hai mươi năm nay chưa có ai qua mặt Lê Đình về tài múa thương. Từng hiện diện trong đoàn do thám Hoa Lư để bình loạn mưới hai sứ, Lê Đình nổi danh về thuật múa thương đặc dị, độc hiểm và thần tốc vô lường. Danh hiệu Sát Thủ Thương cũng từ đó mà ra.

Thanh niên trẻ tuổi mặc sắc phục có thêu hình con ó chính là Vũ Đằng, phó trưởng ban truy tầm đoàn do thám Hoa Lư.

- Vũ tiểu huynh rời Hoa Lư ra bắc chắc phải có chuyện chi quan trọng?

Vũ Đằng nâng ly rượu lên nhấp ngụm nhỏ xong thong thả trả lời câu hỏi của Lý Tấn:

- Nhị vị đại huynh vốn chỗ thân tình nên tôi cũng chẳng dấu diếm làm gì. Tôi lãnh trọng trách truy tầm một tù phạm vượt ngục. Hắn có liên hệ tới cái chết của Tiên Đế. Ngoài ra tôi còn có nhiệm vụ tìm hiểu về lai lịch của một nhân vật giang hồ mới lộ diện...

Lê Đình ngó Lý Tấn và bắt gặp họ Lý cũng đang nhìn mình tủm tĩm cười. Châm đầy chén rượu Lê Đình cười cười:

- Kẻ cầm sổ giang hồ... Phải Vũ tiểu huynh muốn dò la về tông tích của y...

Mắt sáng lên Vũ Đằng mau mắn hỏi:

- Chính y... Hai huynh biết gì về y?

Lý Tấn hắng giọng:

- Điều mà tôi biết chắc đoàn do thám cũng đã biết. Kiếm thuật độc địa, sư môn bất tường, y nhập giang hồ bằng hành động đối địch với Bát Đại Vương...

Thong thả nhấp ngụm rượu Lê Đình tiếp lời của Lý Tấn:

- Cách đây hai ba tháng y choảng nhau một trận dữ dội với nhóm Bát Đại Vương. Bị thương nặng y phải bỏ chạy rồi mất luôn tông tích. Người ta không ai biết y còn sống hay chết. Phần nhóm Bát Đại Vương cũng thiệt hại nặng. Lý Thái, Nguyễn Hào, Hùng Văn Lâu bỏ mạng trong cuộc giao tranh này. Riêng Mù Đao Lê Huỳnh bị trọng thương về tới Lạng Giang thời gian ngắn cũng thành bệnh rồi qui tiên luôn. Rốt cuộc Bát Đại Vương giờ chỉ còn trơ lại Ngư Vương Trầm Lãng, Bạo Bệnh Quyền và Nhị Quyền Vô Sở Đắc. Sau trận kịch chiến này thế lực của phe hắc đạo xuống thấy rõ. Ủa... Bộ y có đụng chạm gì với đoàn do thám sao mà Vũ tiểu huynh định truy lùng tông tích của y?

Vũ Đằng lắc đầu nhấp ngụm rượu:

- Đụng chạm thời chưa có đụng chạm nhưng đoàn do thám muốn tìm hiểu lai lịch của một nhân vật nổi tiếng như y...

Lê Đình cười gật đầu láy mắt cùng Lý Tấn và Vũ Đằng đoạn dùng tay chấm rượu viết xuống bàn hai chữ " thích khách ". Lý Tấn và Vũ Đằng gật đầu. Lê Đình thấp giọng:

- Vũ tiểu huynh lên nóc nhà, Lý huynh chận bên tả còn tôi theo cửa sổ. Đi...

Lồng trong tiếng " đi " ba cao thủ nổi tiếng cùng lượt ra tay. Đang ngồi yên trên ghế Vũ Đằng chỏi chân xuống sàn gạch. Được đà đẩy, thân hình vị phó trưởng ban truy tầm đoàn do thám Hoa Lư tựa viên pháo thăng thiên vọt lên nóc nhà. Bùng... Gạch ngói rơi lả tả. Thân hình Vũ Đằng vọt lên trời cao hơn mấy trượng.

Lý Tấn ra tay khác hơn. Tay chỏi vào chiếc bàn gỗ lấy đà thân hình hắn như được kéo bằng dây bay vù về phía khung cửa sổ phía bên tả.

Sát Thủ Thương Lê Đình hành động đặc biệt hơn hai người kia. Lật ngửa người thân hình lão tuôn vùn vụt về phía cửa sổ cùng với tia sáng vàng hực vút đi nhanh hơn ánh chớp.

Bùng... Khung cửa sổ mỏng manh vỡ tan và Lê Đình theo chỗ trống vọt ra ngoài. Từng khóm cây, bụi cỏ, mô đất, nóc nhà đều không thoát khỏi sự quan sát của ba cao thủ giang hồ. Tuy nhiên bốn bề vắng lặng như tờ. Thích khách tựa bóng ma biến mất không để lại vết tích. Lê Đình nói lớn:

- Lẹ... Tên này lẹ chân thật...

Vũ Đằng cũng gật đầu cười:

- Giỏi lắm...Thoát khỏi sự truy lùng của ba chúng ta hắn phải lanh chân lẹ mắt vô cùng...

Lê Đình chép miệng thở khì:

- Chắc hắn chạy xa rồi. Thôi bọn ta vào nhà nói chuyện tiếp...

Vừa bước vào khách sảnh Lê Đình hơi khựng lại. Ánh mắt sáng rực của lão chú mục vào quyển sổ bìa đen nằm trên mặt bàn. Lý Tấn bật la thảng thốt:

- Sổ... Sổ giang hồ... Quyển sổ xoá tên người...

Lê Đình động dung. Dù là vật vô tri vô giác song dường như nó thừa sức khiến người ta phải sợ hãi bởi vì nó tượng trưng cho cái chết. Nó hiện diện ở đâu nơi đó sẽ có người bị xoá tên trong cõi giang hồ.

Thân danh cao thủ hữu hạng Sát Thủ Thương Lê Đình còn phải run tay khi mở quyển sổ xoá tên người. Trên nền giấy trắng tinh hiện năm chữ Bất Bình Thủ Hồ Châm bằng mực tươi đỏ rực màu máu. Trang thứ nhì là Phong Vân Quyền Nguyễn Bạt rồi lần lượt Đạp Thuỷ Tiên Lý Thái, Liệt Cước Nguyễn Hào, Mù Đao Lê Huỳnh, Hùng Văn Lâu và trang kế tiếp ghi vỏn vẹn năm chữ Sát Thủ Thương Lê Đình.

- Kẻ cầm sổ giang hồ... Y đến tìm ta...

Trông thấy thái độ thất thần của Lê Đình, Vũ Đằng lên tiếng trấn an:

- Lê đại huynh đừng lo. Ba chúng ta chả lẽ đánh không lại hắn sao...

Dường như lấy lại được bình tĩnh và hào khí của một vũ sĩ Lê Đình cười lớn:

- Phải đó... Mời Lý huynh và Vũ tiểu huynh uống tiếp. Nếu hắn dám đến đây thời tôi sẽ đích thân hầu tiếp...

Nốc cạn chén rượu Vũ Đằng cao giọng:

- Hắn tới đây tôi sẽ nhân danh đoàn do thám hỏi chuyện hắn trước...

Một bóng người lạng mình vào khách sảnh. Lê Đình nhìn đăm đăm kẻ lạ. Mái tóc đen dài dường như lâu ngày chưa được cắt tỉa, mặc vũ phục bằng vải thô màu lam, chân mang giày rơm, chuôi kiếm nhô lên khỏi vai, người lạ trông thật bình thường ngoại trừ ánh mắt sáng lạ lùng.

- Các hạ là kẻ cầm sổ giang hồ?

Vũ Đằng lớn tiếng hỏi. Câu hỏi đúng là giọng điệu của một nhân viên do thám đang thẩm vấn bị can.

- Các hạ là ai?

Vũ Đằng đứng lên. Không những không trả lời kẻ cầm sổ giang hồ còn hỏi ngược lại. Điều này khiến cho Vũ Đằng nóng mặt. Đặt tay vào chuôi kiếm mang bên hông hắn sẳng giọng:

- Vũ Đằng, phó trưởng ban truy tầm đoàn do thám Hoa Lư..

- Ạ...

Kẻ cầm sổ giang hồ gục gặt đầu. Thái độ của y bình thản và tự nhiên dường như mấy chữ đoàn do thám Hoa Lư không hù được y.

- Lần cuối cùng ta hỏi các hạ tính danh là gì, sư phụ là ai, xuất thân từ môn phái, gia trang, bang hội nào trong giới giang hồ Đại Việt?

Vũ Đằng hỏi một câu thật dài. Vành môi của kẻ cầm sổ giang hồ nhếch thành nụ cười khinh bạc:

- Các hạ hỏi nhiều quá mà tiếc thay ta lại ít lời. Vả lại các hạ chưa đủ tư cách để hỏi tên ta...

Da mặt của vị phó trưởng ban truy tầm ửng đỏ vì bị đối phương khinh ra mặt.

- Các hạ nói gì...Ta chưa đủ tư cách để hỏi tính danh của các hạ...

Giọng nói của kẻ cầm sổ giang hồ cất lên nghiêm lạnh:

- Chưa đủ...Ngay cả Bách Diện Thư Sinh và Hữu Danh Vô Thực cũng chưa đủ tư cách để hỏi tên của ta...

Bàn tay mặt của Vũ Đằng bóp chặt chuôi kiếm đến nổi gân xanh. Đối phương vừa nhắc tới hai bậc bề trên của hắn. Bách Diện Thư Sinh là phó thủ lĩnh còn Hữu Danh Vô Thực chính là thủ lĩnh đoàn do thám Hoa Lư.

- Tính danh các hạ là gì?

- Kẻ cầm sổ giang hồ...

- Các hạ giởn mặt với ta à. Ta muốn biết cái tên tộc, cái tên cúng cơm của các hạ...

- Ta không có tên mà nếu có tên ta cũng quên mất từ lâu rồi...

Vũ Đằng đạp bộ bước dài tới gần đối phương đồng thời giọng nói thoát ra từ hàm răng cắn chặt:

- Các hạ muốn ta động thủ. Ta mà ra tay thời các hạ chỉ có nước chết mà thôi...

Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu:

- Không có tên trong sổ giang hồ các hạ đừng bức ta phải giết các hạ...

- Giết ta...ha...ha...ha...

Vị phó trưởng ban truy tầm buông chuỗi cười dài. Phằng... Thanh trường kiếm nhảy ra khỏi vỏ bật thành âm thanh lãnh lót. Tia sáng xanh lè vút đi tợ sao sa. Hắn thi triển một chiêu kiếm cực kỳ thần tốc, chuẫn xác và độc địa dị thường. Thoáng chốc mũi kiếm chỉ còn cách mục tiêu cự ly.

Rẹt... Rẹt... Ánh kiếm loè chớp xong tắt lịm thật nhanh. Kẻ cầm sổ giang hồ xuôi tay trầm lặng nhìn đối thủ. Vũ Đằng đứng im, cánh tay cầm kiếm đưa ra thẳng băng, mũi kiếm vừa chạm vào yết hầu kẻ địch song không đâm tới được vì cạn lực. Keng... Thanh trường kiếm rơi xuống sàn gạch. Vị phó trưởng ban truy tầm đoàn do thám Hoa Lư ngã úp mặt ngay dưới chân đối thủ.

Sát Thủ Thương Lê Đình cảm thấy mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay. Hơn ba mươi năm lưu lạc giang hồ lão chưa thấy ai tôi luyện được thuật xử kiếm độc địa như đối thủ đang đứng trước mặt. Kiếm thuật của kẻ cầm sổ giang hồ không hoa mỹ, không phức tạp, không biến hoá. Nó thô sơ, giản dị, tầm thường cho nên không có sơ hở. Một chiêu là một chiêu không có biến hoá gì hết. Điểm tuyệt diệu là quá nhanh, nhanh khủng khiếp, nhanh vô cùng, nhanh hơn phản ứng của bất cứ một cao thủ nhất đẳng giang hồ nào.

- Sát Thủ Thương Lê Đình... Ta và các hạ tuyệt vô thù oán tuy nhiên rất tiếc ta phải xoá tên các hạ trong cõi giang hồ...

Lê Đình hơi động dung rồi lấy lại nét bình tịnh. Lão cười cười hỏi:

- Lão phu muốn biết lý do...

Giọng nói của tay kiếm chuyên xách sổ đi xoá tên người trầm trầm cất lên trong khách sảnh im vắng và lạnh lùng:

- Chắc các hạ còn nhớ chuyện xảy ra mười mấy năm về trước tại Mã Yên Sơn...

Lê Đình thay đổi hẳn sắc mặt. Lão nhìn đối thủ trừng trừng và ánh mắt chợt sáng lên màu chết chóc. Rẻng... Thanh đoản thương xẹt ra nhanh như ánh chớp.

Thương là loại vũ khí nặng nề, trầm trọng chuyên dùng nơi trận chiến nhưng dưới tay Lê Đình nó hoàn toàn khác. Kình lực dũng mãnh, lực đạo trầm trọng, tốc độ nhanh nhẹn; ba tính chất này tạo cho chiêu thức của Lê Đình trở thành một sát thủ giết người thần tốc và hung hiểm cực cùng.

Dù mũi thương nhọn hoắt còn cách yết hầu của mình gang tấc mà kẻ cầm sổ giang hồ vẫn bất động.

Lê Đình nạt tiếng nhỏ đạp bộ nửa bước đồng lúc với cánh tay tả vổ mạnh vào đầu cán thương. Cú vổ hàm chứa kình lực này đã làm họ Lê thành danh Sát Thủ Thương. Được cú vổ trợ lực tốc độ của đường thương đột ngột gia tăng nhanh gấp bội.

Rẹt... Rẹt... Kiếm vẫn còn cài trong vỏ kẻ cầm sổ giang hồ xuôi tay trầm lặng nhìn đối phương đang hấp hối. Thân hình rung nhè nhẹ, bàn tay tả đưa lên cố bịn kín vết thương nơi yết hầu, Sát Thủ Thương Lê Đình mở mắt thật lớn nhìn kẻ đang đứng trước mặt mình. Miệng lão há ra như muốn nói điều gì nhưng không thể bật thành âm thanh.

Điều mà Lê Đình muốn thố lộ là ngay lúc âm thanh của kiếm rút ra khỏi vỏ vừa vang lên, lão cảm thấy một tia kình khí vô hình bén hơn gươm đao đâm vào huyệt thiên đột của mình làm đau buốt não bộ và gây tê liệt toàn thân. Keng... Thanh đoản thương rơi xuống sàn gạch cùng với thân người ngã xuống.

Liên Hoàn Đao Lý Tấn sợ tới dựng tóc gáy khi mục kích cái chết nhanh chóng của Vũ Đằng và Lê Đình cũng như thuật xử kiếm khủng khiếp của kẻ cầm sổ giang hồ.

- Các hạ là ai?

Liên Hoàn Đao Lý Tấn nuốt nước bọt dụ dự chưa trả lời. Dường như hào khí của hắn đã bị chiêu kiếm giết người lấn át nên hắn sợ không nói được thành lời.

- Tại hạ là Liên Hoàn Đao Lý Tấn. Các hạ muốn xoá tên ta thời cứ việc ra tay...

Vành môi hơi nhếch thành nụ cười kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu:

- Các hạ không có tên trong sổ giang hồ thời ta giết các hạ để làm gì...

Lý Tấn thầm thở ra hơi dài nhẹ nhỏm. Nhìn người đối diện hắn lên tiếng:

- Các hạ luyện được chiêu kiếm cực độc...

Kẻ cầm sổ giang hồ chầm chậm gật đầu:

- Đó là kiếm thuật giết ruồi. Tại hạ sẽ dùng nó để xoá tên những ai được ghi trong sổ giang hồ...

Không hiểu nghĩ sao Lý Tấn lại tiếp lời:

- Các hạ khá tua thận trọng. Mình giỏi sẽ có người giỏi hơn. Nước ta tuy nhỏ cũng như giới giang hồ Đại Việt không đông đảo song không có nghĩa là không có nhân tài lỗi lạc. Thủ lĩnh các bang hội, chưởng môn nhân các phái võ đều có võ nghệ cao siêu. Dù không thắng được các hạ ít ra họ cũng không bại một cách dễ dàng...

Kẻ cầm sổ giang hồ im lìm. Chẳng biết y nghĩ ngợi điều chi mà thái độ nhuốm chút trầm tư.

- Đa tạ. Tại hạ thừa biết vũ thuật của mình không phải là vô địch trong thiên ha; tuy nhiên tuân lệnh sư môn làm sạch giang hồ tại hạ gắng làm hết sức mình dù có chết cũng không màng. Đã mang cái nghiệp vào thân...

Lý Tấn chép miệng thở dài:

- Các hạ nói cũng nhằm lý. Chơi dao thời cũng có ngày đứt tay...

Không nói gì hơn kẻ cầm sổ giang hồ ôm quyền thi lễ. Tuy hơi ngạc nhiên về thái độ nhã nhặn này nhưng họ Lý cũng ôm quyền trả lễ. Tay kiếm phiêu bạt giang hồ lạng mình ra cửa rồi biến mất trong bóng đêm mịt mùng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-52)


<