Vay nóng Tinvay

Truyện:Biên Hoang truyền thuyết - Hồi 425

Biên Hoang truyền thuyết
Trọn bộ 586 hồi
Hồi 425: Tố Nữ Tâm Pháp
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-586)

Siêu sale Shopee

Lưu Dụ và Tống Bi Phong sau khi trời tối liền lên một chiếc thuyền hàng của Khổng lão đại vốn vẫn hay đi Quảng Lăng và Kiến Khang rồi thuận dòng đi tới Quảng Lăng. Đồ Phụng Tam đã đi trước một bước trên chiếc thuyền ban đầu đã chở lão tới Kiến Khang, cùng với hơn mười thủ hạ lâu năm.

Khoái Ân lưu lại Kiến Khang một mặt vừa để thao luyện bộ đội Hoang nhân cho thuần thục, một đằng sẵn sàng đợi lệnh đi tới tiền tuyến tham gia vào chiến tranh.

Trong tình huống bình thường, Tư Mã Đạo Tử tuyệt không chịu tiếp thụ sự giúp đỡ từ bên ngoài thế này. Nhưng hiện giờ là thời khắc liên quan đến sinh tử tồn vong của Tấn thất, hơn nữa nhân số bộ đội Hoang nhân không quá hai nghìn, Lưu Dụ trước mắt chỉ có thể duy nhất kiềm chế tướng lĩnh Bắc Phủ binh của Lưu Lao Chi vì vậy Tư Mã Đạo Tử mới đồng ý.

Khoái Ân do Tư Mã Nguyên Hiển thân tự chiếu cố. Vương Hoằng ở bên phụ trợ. Đội ngũ Hoang nhân tử đệ binh này trên danh nghĩa ở trong biên chế của Nhac Chúc quân nhằm che mắt mọi người. Sự thật bọn họ do Khoái Ân trực tiếp chỉ huy. Tư Mã Nguyên Hiển cũng phải thông qua Khoái Ân để phát lệnh.

Lưu Dụ đứng ở mũi thuyền. Từng trận gió lạnh trên Đại Giang làm y phục gã tung bay. Trong lòng gã tràn đầy đủ loại tâm trạng.

Sau bao lần sướng khổ, gã cuối cùng đã vượt hẳn lên một đoạn, chính thức triển khai kế hoạch chiến tranh của gã ở phương Nam. Có thể tưởng tượng từ giờ trở đi, gã sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, hết sức phấn đấu cho đến khi đánh bại địch nhân và những kẻ chống lại.

Kiến Khang đã bị bỏ lại đằng sau, như bỏ qua những giấc mộng trong quá khứ của gã. Nhưng gã đã tỉnh khỏi giấc mộng Kiến Khang chưa? Bất quá dù có thế nào, tòa thành này chính là nơi đã làm gã đau khổ thương xót tận cùng. Chính ở nơi đây gã đã gặp Vương Đạm Chân, bắt đầu một tình yêu với kết cục thê lương. Cũng là tối qua gã lại nhận một thất bại trong cuộc chiến Phì Thuỷ trên tình trường này, bị khuất nhục và nhận rõ ranh giới cách biệt không thể vượt qua giữa hàn môn và cao môn. Càng minh bạch tình cảm trân quý mà Đạm Chân đã dành cho mình, gã càng cảm thấy tan nát cõi lòng. Vì vậy gã luôn nhớ tới Đạm Chân và không quên nỗi hận cao môn hàn môn này.

Từ một thám tử vô danh của Bắc Phủ binh đến địa vị quyền thế hiện tại, gã đã trải qua vô số kiếp nạn luân hồi. Hiện tại gã đã xác định mục tiêu quân sự rõ ràng. Con đường trước mặt phải đi hiện ra chi tiết trước mắt gã, không còn phải cứ gặp thành thì vượt thành giống như cầu tồn giữa những làn sóng hung dữ trên biển khơi, không hề biết rõ phương hướng ở đâu nữa.

Đồ Phụng Tam đã phác hoạ một kế hoạch tác chiến tổng thể.

Trước tiên bọn họ phải chiếm lĩnh lại Hải Diêm đã bị rơi vào trong tay Thiên Sư quân, kiến lập nó thành một cứ điểm ở tiền tuyến có thể công và thủ, sau đó mới có thể triển khai đại kế đối phó với chúng.

Lưu Dụ quay đầu nhìn lại Kiến Khang vẫn ẩn hiện sau những ánh đèn hai bên bờ Đại Giang.

Gã hít vào một hơi dài, thầm nghĩ nếu có ngày gã có thể quay về Kiến Khang, Thiên Sư Quân lúc đó đã bị đánh bại hoàn toàn. Còn cuộc chiến giữa gã và Hoàn Huyền sẽ toàn diện được triển khai.

Nhưng gã có thể thật sự trở về để chứng tỏ với mọi người gã đúng là chân mệnh thiên tử như dao ngôn vẫn nói hay không? Trong lòng gã cảm giác trào dâng cuồn cuộn.

Từ lúc Đạm Chân uống thuốc độc tự tử, gã hiểu rằng mình không còn lựa chọn nào khác, cũng không có đường lùi, chỉ có cái chết mới làm gã dừng lại.

77:

Ở một sơn cốc kín đáo cách Biên Hoang tập ba mươi dặm phía tây bắc.

"Hành cung số một" của Cao Ngạn ở một tiểu thôn bỏ hoang trong mưa tuyết đầy trời thế này tựa như nhập thành một thể với thiên địa, biến mất vô ảnh vô tung.

Trong khu rừng sau hoang thôn có một phòng xá đã được tu bổ cách thôn gần một nghìn bước chân. Kể cả địch nhân tới thôn tìm kiếm, trừ phi soi từng tấc trong cốc, nếu không cũng phải bỏ qua không tìm ra được chỗ này.

Nếu hành cung này không kín đáo như vậy thì đã không có tư cách là "Hành cung số một" của Cao Ngạn. Căn phòng này là trạm dừng chân đệ nhất của Cao Ngạn ở Biên Hoang. Trên đường gã đã thi triển các loại thủ đoạn nhằm làm cho địch nhân truy đuổi theo lạc dấu rồi sau đó mới đi tới nơi này.

Dưới "Hành cung số một" có một cái kho ngầm chứa các loại trang bị và công cụ của Cao Ngạn. Toàn là các pháp bảo giúp Cao Ngạn thành danh trở thành thủ tịch phong môi ở Biên Hoang. Ngoài tiểu Kiệt ra, không còn thủ hạ nào của Cao Ngạn biết có một chỗ thế này.

Lúc này dưới ánh đèn Cao Ngạn chính là đang lôi các công cụ trong kho lên sắp xếp ngăn nắp đặt trên một phiến đá trong phòng.

Chiếc đèn này cũng là loại đặc chế, bên trên có chup đèn, chỉ chiếu sáng xuống dưới mà thôi. Ánh đèn không hề bị toả ra khỏi phòng có thể gây ra sự chú ý của người khác.

Doãn Thanh Nhã bỏ giầy xuống ngồi bó chân trên giường. Trường kiếm để cạnh người, nàng vô cùng hào hứng ngắm Cao Ngạn đang bận rộn làm việc.

Cao Ngạn trong lòng cao hứng giơ lên hai chiếc áo bông đắc ý nói: "Xem ra ta có tài tiên tri. Bách bảo bào cũng chuẩn bị hai cái này. Đừng nghĩ đây chỉ là một cái áo ấm bình thường. Đây là chiếc áo ta phải chi khối tiền thỉnh người ở Biên Hoang chế ra. Chất bông nhẹ mà vẫn đủ ấm, không sợ gió tuyết, đặc biệt nhất là có thể đổi màu, lộn một cái thành màu trắng hoàn toàn. Thiết nghĩ từ đầu đến chân trong áo trắng xoá thế này có thể ẩn thân rất tốt trên nền tuyết. Trong áo còn có hơn mười túi lớn túi nhỏ có thể dùng để chứa các loại pháp bảo hữu dụng nữa."

Cuối cùng gã liếc nhìn nàng một cái cười hỏi: "Nhã nhi đang buồn chán hả? Đợi ta sửa soạn hai đôi "Tuyết Tường Phi Ngoa"* của bọn ta xong sẽ đến kể chuyện giải sầu cho nàng."

Doãn Thanh Nhã ngồi bó gối, hai tay ôm bắp chân, cất giọng gọi nhỏ: "Cao Ngạn! Cao Ngạn!"

Cao Ngạn bị nàng gọi làm cho mềm lòng, ngừng việc đang làm ngẩng lên dịu dàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Doãn Thanh Nhã hỏi: "Ngươi có biết vì sao ta biết là nguy hiểm vẫn cứ theo ngươi đi Biên Hoang làm nhiệm vụ không?"

Cao Ngạn thầm nghĩ đương nhiên vì nàng yêu ta, không thể rời xa lão tử này nên mới làm vậy chứ. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng gã không dám nói ra sợ nàng giận thì hỏng không khí khó mà có được lúc này.

Gã vui vẻ nói: "Điều này cũng cần phải lý do sao? Chẳng phải có những chuyện không cần phải nói ra sao? Ví như nàng tìm ta, ta đưa nàng theo. Ha ha! Nói đi! Nhưng không được nói nhảm, ta hiện tại không chịu được sự kích thích như vậy đâu. Lần này đã thật quá kích thích, ta đã tiến cận đến biên giới chịu đựng rồi."

Doãn Thanh Nhã cười phì một tiếng lườm gã một cái tựa như dùng nhãn thần mà nói câu "Xú tiểu tử ngươi đến chết vẫn không chừa" rồi mới nói: "Ngươi muốn nghe lời thật, ta sẽ mang lời thật ra nói cho ngươi nghe. Nguyên nhân rất đơn giản. Đó là do kiếm pháp của ta đã tinh tiến rất lớn, đặc biệt trong một thời gian ngắn đã tiến bộ một cách thần kỳ."

Cao Ngạn ngạc nhiên nhất thời không hiểu ý tứ đằng sau câu Doãn Thanh Nhã nói vừa rồi, hoang mang gật gật đầu không biết nói gì.

Doãn Thanh Nhã nói tiếp: "Sư phụ đích xác có nhãn quang. Người nói về phương diện này ta thật sự có thiên phú. Vấn đề duy nhất là thiếu kinh nghiệm lịch duyệt và thật chiến, vì vậy người mới để ta nhiều lần đi cùng với Hác đại ca ra ngoài, cũng vì vậy mới gặp tiểu tử ngươi."

Cao Ngạn vẫn chưa nắm được động cơ sau lời nàng nói, chỉ còn cách hùa theo lời nàng: "Nhã nhi của ta đương nhiên không phải người tầm thường rồi."

Doãn Thanh Nhã cười: "Cái gì mà của ta của ngươi chứ. Ngươi thích nói gì thì nói nhưng đừng tưởng bở ta cũng nghĩ như vậy. Trở lại chủ đề chính. Ngày đó ở Biên Hoang bị Sở Vô Hạ truy đuổi gần trăm dặm làm ta không phục, vì vậy khi quay về Lưỡng Hồ bèn chuyên chú luyện công. Từ lúc trở về Lưỡng Hồ hàng ngày ta đều tìm người luyện tập nhằm từ thực chiến tìm ra yếu quyết rồi quán thông rõ ràng. Hiện tại nếu gặp lại Yến Phi, hắn vẫn muốn bắt sống ta hả? Đợi kiếp sau nhé."

Cao Ngạn nghe vậy bỗng thấy hồ đồ bèn hỏi: "Nàng tìm ai luyện kiếm?"

Cao Ngạn thầm nghĩ không lạ khi công phu của nàng lại giỏi như vậy. Nguyên lai là do vị cao thủ phương Nam, đứng thứ hai "Ngoại cửu phẩm cao thủ" Nhiếp Thiên Hoàn tự thân dạy dỗ.

Đôi môi Doãn Thanh Nhã bỗng lộ ra nét cười cố nhẫn nhịn, lại làm cho nụ cười có vẻ giảo hoạt, tiếp tục nói: "Căn cơ của người ta tuy là do sư phụ truyền thụ, nhưng bất luận là tâm pháp hay chiêu thức đều ngược hoàn toàn với sư phụ. Bởi vì sư phụ lấy một bảo điển kiếm thuật "Tố Thân kiếm kinh" truyền lại cho người ta. Vì vậy kiếm thuật của ta mới có cái tên là ‘Tố Nữ’."

Cao Ngạn không nhịn được hỏi: "Nhã nhi sao tự nhiên lại đề cập đến chuyện này? Chuyện đó thì liên quan gì đến lời nàng bảo đi cùng với ta vừa rồi?"

Doãn Thanh Nhã không kìm được cười nói: "Đương nhiên là có quan hệ rất lớn! Ta mới đạt được cảnh giới sơ thành như ‘Tố Nữ kiếm kinh’ miêu tả, vậy mà kiếm pháp đã đại tiến. Khi gặp lại Sở Vô Hạ không phải không có hy vọng chiến thắng, nếu không đã không chống được một côn toàn lực của tên gia hoả Hướng Vũ Điền đó, không cứu được tiểu tử ngươi rồi."

Cao Ngạn gật đầu: "Nghĩ lại tình huống lúc đó, Nhã nhi đích xác lợi hại hơn trước rất nhiều."

Doãn Thanh Nhã cười lớn đắc ý nói: "Vì vậy ta mới đi theo ngươi bởi vì ta có năng lực bảo hộ cho tiểu tử ngươi, đồng thời cũng tìm cơ hội để luyện tập luôn."

Cao Ngạn mơ hồ gật đầu: "Tuyệt! Tuyệt!"

Doãn Thanh Nhã lại phì cười một tiếng, lườm hắn nói tiếp: "Nghĩa của chữ ’Tố Nữ kiếm kinh’ chính là phải giữ được thân thể xử nữ thì mới tập luyện được, nếu mà bị thất thân công lực sẽ đột ngột giảm mạnh, lại còn mắc bệnh. Tiểu tử chết bầm, đã hiểu chưa?"

Cao Ngạn cuối cùng đã hiểu rõ, ngây ngốc nhìn nàng, một hồi lâu mới khó nhọc hỏi: "Nàng đang nói đùa, đúng không? Căn bản là không có cái chuyện ‘Tố Nữ kiếm kinh’ đó."

Doãn Thanh Nhã đắc ý đáp: "Ai thèm nói đùa ngươi? Bổn cô nương mà lại thừa hơi vậy sao. Để ta cảnh cáo ngươi, ngàn vạn lần không được có lòng đen tối với ta. Nếu ta ở phương diện đó bị mất mát, ta chẳng những không còn có thể bảo hộ cho ngươi, mà còn trở thành gánh nặng của ngươi. Khi đó ngươi không những không hoàn thành nhiệm vụ mà bọn ta cũng xong mệnh."

Cao Ngạn la lớn: "Điều này là không thể. Nàng nói dối ta. Mau nói là nàng dối ta đi."

Doãn Thanh Nhã đưa tay ra hiệu im lặng rồi mắng: "Không la lối ầm ỹ có được không? Định dẫn dụ Bí nhân tới đây hả? Nhân tiện nói thêm với ngươi. Ngươi tuyệt đối không được động thủ động cước với người ta, thi thoảng lại ôm ôm ấp ấp như vậy. Điều đó ảnh hưởng tới Tố nNữ tâm pháp của bổn cô nương. Đã rõ chưa?"

Nói xong không nhịn được cười. Bộ dạng đó nếu nói là dụ hoặc thì đúng là tràn ngập sự dụ hoặc.

Cao Ngạn ngây ngốc nhìn nàng, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không có cách nào.

Doãn Thanh Nhã men tới một bên giường, đặt thanh kiếm xuống giữa giường nói: "Kiếm này chính là biên giới Hán Sở giữa chúng ta, muốn bảo trì hoà bình thì không được bước qua nửa bước. Người ta đặc biệt khai ân với ngươi, đồng ý ngủ cùng một giường với ngươi."

Cao Ngạn không nói ra được nửa lời.

77:

Vương Trấn Ác ly khai tổng đàn của Đại Giang bang, theo Đông đại nhai đi tới Dạ Oa Tử nhằm rủ Lưu Mục Chi ở Thuyết Thư quán đi ăn tối.

Hắn cảm giác như đi từ chỗ tối sang chỗ sáng, vào một thế giới hoàn toàn mới. Trên đường ngập tràn Hoang nhân và đoàn khách Biên Hoang du. Ở đây con người có thể quên hết mọi chuyện phát sinh bên ngoài.

Vương Trấn Ác tuyệt không thích cảm giác này. Nó dẫn tới cảm giác mộng mị mê say huỷ hoại, không hợp với tính nết của hắn. Từ rất bé hắn đã luyện được tập quán kỷ luật, trái lại hắn khá phóng túng trên chiến trường. Vì vậy hắn nhất mực tin rằng mình là nhân tài trong chiến đấu, điều đó làm hắn cảm thấy thoải mái, không hề lo lắng trên chiến trường. Hắn tuyệt không hề sợ phải chính diện giao phong với Mộ Dung Thuỳ trên chiến trường, kể cả khi Mộ Dung Thuỳ được coi là thống soái xuất sắc nhất sau Vương Mãnh. Hắn thậm chí còn khát khao đợi cơ hội này để chứng minh rằng cháu nội của Vương Mãnh không hề kém một kẻ nào.

Nghĩ đến đây bỗng nhiên hắn nhận ra ở quảng trường Cổ Chung lâu, trong ánh đèn đuốc huy hoàng, trong gió tuyết rơi đó không hề làm ảnh hưởng tới mọi người tới đó tìm vui.

Hàng vạn Hoang nhân, chen vai thích cánh trong các quán hàng đủ loại, tận tình nhìn ngó, tận tình cười nói, tận tình hưởng thủ cuộc sống.

Vương Trấn Ác thầm nghĩ Biên Hoang tập đúng là một địa phương kỳ dị trong mộng ảo. Mỗi lần tiếp nhập quảng trường Cổ Chung lâu, hắn đều xuất hiện ý nghĩ này trong đầu. Bởi vì trước đây dù trong mộng hắn cũng không tưởng trên đời có một chỗ như thế này.

Cổ Chung lâu cao vút đứng ngạo nghễ ở giữa, tựa như không hề biết đến việc phát sinh xung quanh mình, cô ngạo bất quần. Ai ngờ được mới đây không lâu toà kiến trúc này đã quyết định đến sự thắng bại của một cuộc chiến kịch liệt.

Vương Trấn Ác giật mình dừng lại, mục quang chăm chú nhìn vào sau lưng của một người.

Người này đầu đội mũ trúc, thân phủ áo khoác màu vàng. So với mọi người mặc đầy áo xung quanh, trang phục của hắn thật đạm bạc, nhưng không hề tỏ ra chút yếu thế nào bởi vì hắn so với người bình thường cao hơn cả cái đầu. Tuy đứng ở hàng cuối chen chân ở một gánh kịch nhưng hắn nhìn vẫn rất rõ ràng, không ngừng vỗ tay hoan hô, tựa như một đứa trẻ lớn nghịch ngợm vậy.

Vương Trấn Ác đề tụ công lực chậm rãi tiếp cận.

Đúng lúc Vương Trấn Ác cách hắn nửa trượng song chưởng định xuất ra án lên lưng kẻ đó thì hắn tựa như sau lưng có mắt nhanh chóng quay người, cười nhẹ: "Xin chào Vương huynh."

Quả nhiên là Bí nhân Hướng Vũ Điền.

Vương Trấn Ác thầm tiếc mất cơ hội từ sau lưng tập kích, định nói to tên của y lên hy vọng huynh đệ tỉ muội Dạ Oa tộc xung quanh biết mà chạy đi báo tin.

Hướng Vũ Điền đi một bước nói trước: "Vương huynh tốt nhất không nên đề cập đến danh tự bản nhân, nếu không ta sẽ toàn lực xuất thủ kích sát Vương huynh sau đó bỏ trốn. Vương huynh ngàn vạn lần đừng có thử. Ta nói có sai không?"

Vương Trấn Ác cảm thấy bản thân ở thế hạ phong. Ngay cả việc Hướng Vũ Điền cố tình sắp mưu đợi hắn ở đây hay chỉ là vô tình gặp hắn cũng không nắm chắc. Bất quá có một việc Vương Trấn Ác có thể khẳng định. Nếu chọc giận Hướng Vũ Điền, người này tuyệt đối có năng lực làm loạn cả Dạ Oa Tử này lên. Điều đó với Biên Hoang tập chỉ có hại mà vô lợi.

Phân tích lợi hại xong, Vương Trấn Ác bỏ ý định xuất thủ trong đầu, nhíu mày hỏi: "Hướng huynh đến Dạ Oa Tử có mục đích gì vậy?"

Hướng Vũ Điền thấy người chen vào không ngớt giữa hai người, nói chuyện bất tiện bèn đề nghị: "Bọn ta ra chỗ khác nói chuyện được không? Ha ha! Tìm một chỗ vừa uống vừa nói được không? Không cần phải sợ. Ta tuyệt đối tôn trọng luật không được động thủ của Dạ Oa Tử, chỉ tìm vui mà thôi. Lời ta nói chưa từng không giữ."

Nói xong y bước về hướng Cổ Chung lâu trước tiên. Vương Trấn Ác không còn lựa chọn nào khác, cũng không muốn lạc mất y chỉ còn cách bước nhanh lên vai kề vai với y. Cảm giác thật vô cùng cổ quái.

Hướng Vũ Điền liếc hắn một cái cười nói: "Nếu quả như ta vừa rồi không quay lại, Vương huynh có thật sẽ thu thập ta không?"

Vương Trấn Ác ra vẻ đương nhiên đáp: "Hiện tại quý tộc và Hoang nhân đang toàn diện triển khai đấu tranh, không phải là đấu tranh kiểu giang hồ. Hướng huynh có nghĩ là ta vẫn phải tuân theo quy củ giang hồ hay không?"

Hướng Vũ Điền cười dài đáp: "Vương huynh thật thẳng thắn. Bất quá nếu Vương huynh là Yến Phi, huynh có tấn công ta từ sau lưng không? Không! Đúng không? Bởi vì Yến Phi tự tin có thể đánh bại ta trong tình huống mặt đối mặt. Sự thật có như vậy hay không đương nhiên phải quá chiêu mới biết được. Từ điểm này có thể lấy lần thất bại của Vương huynh lần trước đã làm ảnh hưởng đến Vương huynh."

Vương Trấn Ác không vui hỏi: "Hướng huynh có phải đến để sỉ nhục ta không?"

Hướng Vũ Điền cười đáp: "Ta tuyệt không có ý đó. Chỉ là ta có tập quán tìm hiểu người ta, tìm cách nắm được bản chất của người khác. Thật ra tuy ta với Vương huynh là quan hệ giữa địch và địch nhưng ta rất có hảo cảm với Vương huynh. Bởi vì người có đảm sắc như Vương huynh trên đời này có rất ít."

Vương Trấn Ác cảm thấy hơi vui vẻ trở lại. Lúc này Hướng Vũ Điền đã đi qua Chung Lâu, bước về hướng Tiểu Kiến Khang, lại còn rất hứng thú nhìn lên tầng thượng Cổ Chung lâu.

Vương Trấn Ác hỏi: "Hướng huynh đến Biên Hoang tập không phải là vì tìm nhiệt náo ở Dạ Oa Tử chứ?"

Hướng Vũ Điền vui vẻ đáp: "Vương huynh lần này sai rồi. Ta thật sự là đến để tìm vui. Bí nhân bọn ta mỗi năm bốn quý, mỗi quý có một tiết cuồng hoan để cuồng ca nhảy mua cả đêm. Người người ai cũng bỏ hết quần áo bó buộc ngày thường hoà mình vào tiết cuồng hoan. Hôm nay chính là ngày tiết cuồng hoan của mùa thu. Ta đã quen với tập quán này! Vào đúng thời điểm là sự yêu thích ca hát trong lòng phát ra, không tự chủ được mà lại xâm nhập vào Tập. Vì vậy huynh phải tin ta, hôm nay ta không gây sự gì đâu. Khó mà tìm được người như Vương huynh thế này bầu bạn cho ta đỡ nỗi nhớ nhà. Ta lại dám đắc tội với huynh sao?"

Vương Trấn Ác nghe hắn trả lời vậy càng không hiểu Hướng Vũ Điền là dạng người thế nào.

Hướng Vũ Điền lại cười nói: "Nói ta nghe, ta đã giết một Hoang nhân nào chưa?"

Vương Trấn Ác ngạc nhiên, lắc đầu đáp: "Ở phương diện này Hướng huynh đúng là vô cùng khắc chế. Bất quá nếu như Hướng huynh thành công giết được Cao Ngạn, Cao Ngạn đó sẽ là Hoang nhân đầu tiên chết bởi tay Hướng huynh."

Hướng Vũ Điền cười: "Nếu Cao Ngạn quả không phải là thành phần quan trọng trong cuộc đấu tranh này, ta có thể hạ độc thủ với hắn sao? Ài! Thật hy vọng chuyện này sớm kết thúc, để ta sớm lấy lại tự do."

Vương Trấn Ác ngạc nhiên hỏi: "Hướng huynh không ngờ lại sợ giết người sao? Hôm đó huynh để ta đi có phải cũng vì lý do này."

Hướng Vũ Điền trầm ngâm đáp: "Ta không nghĩ là do nguyên nhân đó. Nếu quả ta có thể giết Vương huynh ta sẽ không do dự vì chuyện đó mà không ra tay. Người khác không biết bản lĩnh trên chiến trường của Vương huynh, nhưng Hướng Vũ Điền ta lại không biết sao? Đến rồi! Ha ha! Thật nhiệt nào, bọn ta vào trong nâng chén nói chuyện nhé?"

Hướng Vũ Điền mở cánh cửa quán rượu đưa tay mời.

Chỗ này ở ven bìa Dạ Oa Tử, vượt qua cả Tiểu Kiến Khang. Vương Trấn Ác chỉ còn cách đồng ý, cùng tiến vào quán rượu với y.

Chú thích

* Tuyết Tường Phi Ngoa: Giày trượt tuyết.

Hết chương 425

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-586)


<