Vay nóng Tinvay

Truyện:Biên Hoang truyền thuyết - Hồi 440

Biên Hoang truyền thuyết
Trọn bộ 586 hồi
Hồi 440: Nhất Sĩ Nan Cầu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-586)

Siêu sale Shopee

Thành Hải Diêm là một thành thị cỡ trung, chia làm hai phần, ở giữa có Nha thành*, là nơi đặt cơ cấu cai trị địa phương. Ngoại thành có bảy cửa, được chia vùng bởi hai đường chính. Đương nhiên đường thông tới Nam môn phồn hoa nhất, bởi vì ngoài Nam môn là khu bến tàu. Bình thường ngựa xe như nước, hàng hóa suốt ngày lên xuống, bởi vậy đường chính tới Nam môn được dân trong thành gọi là đường đẻ ra tiền, là mạch máu thương mại của Hải Diêm thành.

Sự phòng thủ của Hải Diêm cũng không phải dễ đánh phá. Xung quanh có thành hào che chở, có nước biển dẫn vào nên trở thành hộ thành hà, lại có cầu treo dùng cho việc ra vào. Tường ngoài thành cao đến hai mươi trượng, cửa thành có tiễn lâu, tăng cường thêm sức phòng thủ.

Hải Diêm hiện tại không còn phồn thịnh nữa. Sau khi Thiên Sư quân khởi nghĩa, phần lớn cư bân di tản về phương Bắc, buôn bán ngừng trệ. Năm ngày trước, Bắc Phủ binh từ Gia Hưng tiến tới, không kể ngày đêm mãnh liệt công đánh Hải Diêm. Hôm qua đại quân thủy sư do Lưu Lao Chi dẫn đầu, lên bờ ở bến tàu ở phía nam, công đánh Hải Diêm. Mọi người đều biết Hải Diêm đại thế đã tận, mất thành chỉ là chuyện sớm muộn.

Từ Đạo Phúc đứng trên đầu thành phía nam, nhìn Bắc Phủ binh thoái lui theo thủy triều. Phía trước thành để lại số thi thể lên đến mấy trăm, trong đầu vẫn còn hiện lên cảnh trận công phòng kịch liệt vừa mới xảy ra.

Bắc Phủ binh dựa vào tính áp đảo của binh lực, phát động từng đợt từng đợt công kích vào Hải Diêm, khiến Thiên Sư quân ở Hải Diêm mệt mỏi vì phải liên tục chống đỡ, đấu chí từng bước bị tan vỡ. Hiệu quả sách lược của Bắc Phủ binh tuy bắt đầu xuất hiện, nhưng lại không phải việc kẻ trí nên làm. Bởi vì cái giá phải trả thật sự là quá đắt, lại càng làm cho binh lính ý thức được bản tính chỉ vì thành công bất chấp thủ đoạn của chủ soái, vì vậy làm suy yếu sĩ khí.

Nếu đổi lại là Tạ Huyền, tuyệt sẽ không vội vã cầu thắng như vậy. Từ đó cũng có thể thấy được Tạ Diễm và Lưu Lao Chi là loại người nào.

Quân viễn chinh của Đại Tấn quyết định lấy cho bằng được Hải Diêm, bởi vậy tập trung lực lượng lại công đánh Hải Diêm. Còn việc dùng binh ở hai thành phụ cận Ngô Hưng và Nghĩa Hưng thì chỉ có tác dụng cầm chừng. Từ phương diện đó mà nhìn, Tư Đạo Phúc hiểu được Tạ Diễm và Lưu Lao Chi đã rơi vào bãi lầy do hắn dày công an bài.

Sau khi lấy được Hải Diêm, quân viễn chinh sẽ tiến đến Cối Kê, hy vọng có thể dùng Cối Kê làm cứ điểm, thu phục những thành trì khác ở vùng phụ cận duyên hải. Đây chính là mong muốn của quân viễn chinh. Nhưng Từ Đạo Phúc biết, dự tính của quân viễn chinh không những không làm được, mà còn phải thua thảm thương.

Lư Tuần lại bên Từ Đạo Phúc than: "Lưu Dụ vẫn chưa chết."

Từ Đạo Phúc mỉm cười nói: "Sư huynh chịu cực nhọc nhiều rồi, đêm qua trận sấm sét thật là dữ dội."

Lư Tuần ngẩng lên quan sát bầu trời đêm quang đãng, nói: "Trận sấm sét đêm qua đúng là dữ dội, nhưng ta lại có cảm giác hết sức thống khoái. Vào lúc trời đất khó phân, dưới tình huống oai trời không rõ, đầu óc con người sẽ sinh ra những ý niệm kỳ quái. Ài! Ngươi có muốn biết tình huống hai lần ta ám sát Lưu Dụ không thành không?"

Từ Đạo Phúc đáp: "Đệ đại khái cũng đã biết qua tình huống. Không cần phải lo, cái chân mệnh thiên tử của Lưu Dụ chỉ là giả thôi, gã tuyệt đối không phải là quái vật giết không chết, chỉ là tạm thời mệnh vẫn chưa tuyệt thôi."

Lư Tuần ngạc nhiên hỏi: "Đạo Phúc làm sao dám nói chắc như vậy?"

Từ Đạo Phúc đáp: "Là Thiên Sư chính miệng nói cho đệ biết. Trước khi người đến Phiêu Miểu phong ở Thái Hồ quyết chiến với Yến Phi, có đến Hải Diêm gặp đệ, đã nói như vậy. Nhưng khi đệ hỏi thêm, Thiên Sư lại cười không nói."

Lư Tuần nhíu mày suy nghĩ: "Thiên Sư sao lại có thể khẳng định như vậy? Hay người chỉ là muốn an ủi đệ?"

Từ Đạo Phúc lắc đầu nói: "Sư huynh và đệ đều hiểu rõ Thiên Sư thế nào mà. Người chưa từng dựng chuyện nói dối, chỉ thấy sao nói vậy."

Tiếp đó nói: "Nhưng đệ cũng thật sự không rõ, sao người lại có thể nói một cách chắc chắn như vậy? Từ khi người quyết chiến lần vừa rồi với Yến Phi không thành trở về, Thiên Sư tựa như biến thành một con người khác. Đối với chuyện của Thiên Sư đạo bọn ta không nghe không hỏi, tựa hồ trong thiên hạ chỉ có Yến Phi là có thể khiến người khẩn trương. Thật ra đã xảy ra chuyện gì giữa người và Yến Phi?"

Lư Tuần trầm giọng nói: "Lúc ta ở Kiến Khanh đưa chiến thư của Thiên Sư cho Yến Phi, đã qua lại một chiêu với Yến Phi."

Từ Đạo Phú ngạc nhiên thốt: "Một chiêu? Đó không phải là tác phong xưa nay của sư huynh."

Lư Tuần cười khổ đáp: "Yến Phi chỉ một chiêu đã khiến ta biết khó mà lui. Chân khí của hắn quái dị vô cùng, thủ không phải thủ, công chẳng ra công, chỉ có thể ngạnh tiếp xem có chịu nổi không. Võ công như vậy, ta cũng chưa từng nghe chứ không nói là thấy. Đúng là nằm mộng cũng chưa từng nghĩ tới."

Từ Đạo Phúc chỉ biết đực người ra nghe, không biết nói gì khác.

Lư Tuần nói tiếp: "Trước khi rời đi, ta không nhịn được hỏi hắn về tình huống trận chiến thứ nhì giữa hắn và Thiên Sư. Lúc đó hắn nói nhiều câu hết sức kỳ quái, tuy nhiên hàm ý của mỗi câu lại hết sức rõ ràng, không có chút gì hàm hồ, nhưng ta nghe được tựa như rõ lại không rõ, tựa như hiểu lại không hiểu. Sau đó nghĩ lại, càng nghĩ càng hồ đồ, lại ẩn ước cảm thấy Yến Phi nói sự thật, chớ không phải là nói cho qua chuyện."

Từ Đạo Phúc hết sức ngạc nhiên hỏi: "Yến Phi đã nói gì vậy?"

Lư Tuần hiện vẻ nhớ lại chuyện cũ, từ từ nói: "Y nói.... . y nói.... . Ài! Yến Phi nói 'Ta làm sao trả lời ngươi đây? Có thể nói như vầy, nhờ cơ duyên xảo hợp, khi quyết chiến vẫn còn chưa phân thắng bại đã kết thúc. Lệnh sư lại tình cờ biết chuyện thành tiên tịnh không phải là si tâm vọng tưởng, cũng có thể nói là lệnh sư đã ngộ đạo'."

Thấy Từ Đạo Phúc ngơ ngác, Lư Tuần cười khổ: "Ngươi nói đi! Lời như vậy có phải là khiến người ta càng nghe càng hồ đồ không?"

Từ Đạo Phúc hồi tỉnh lại nói: "Nếu như lời của Yến Phi là sự thật, Thiên Sư sao lại chưa thành tiên? Lại còn muốn lưu lại lăn lộn trong trần thế? Lại còn muốn thư hùng với Yến Phi?"

Lư Tuần nói: "Đêm qua trong lúc sấm chớp, trong lòng ta cuồng loạn, nghĩ đến đủ chuyện. Theo thời gian mà tính, lần cuối Thiên Sư quyết chiến với Yến Phi, vào cùng thời gian có truyền ngôn 'Hỏa thạch thiên giáng'. Hai chuyện này không biết có liên quan với nhau không?"

Từ Đạo Phúc đáp: "Khả năng đó rất lớn, chính vì Thiên Sư biết rõ Thiên giáng hỏa thạch là chuyện gì, vì vậy mới quyết đoán là không quan hệ gì đến 'Nhất tiễn trầm Ẩn Long' của Lưu Dụ, gã lại càng không phải là cái gì chân mệnh thiên tử. Hà! Không giấu sư huynh, lời này của Yến Phi giúp đệ cảm thấy nhẹ nhỏm, như bỏ được gánh nặng trong lòng."

Lư Tuần cười lạnh nói: "Lưu Dụ hiện tại đã trở thành người mà Ma môn muốn làm thịt sớm. Can Quy ám sát gã không thành, trái lại ôm hận ở Hoài Thủy, càng tăng thêm lòng thù hận của Ma môn đối với gã. Chỉ cần Lưu Dụ còn ở Kiến Khang, tránh được một lần tai họa, không có nghĩa là gã vĩnh viễn sẽ may mắn như vậy. Chỉ cần Đạo Phúc có thể đánh bại quân viễn chinh, liền có thể tiến lên phương Bắc. Tư Mã Đạo Tử bằng vào cái gì để chống lại Đạo Phúc?"

Từ Đạo Phúc song mục thần quang sáng rực nói: "Lưu Dụ có chút thủ đoạn, nhưng còn lâu mới nên chuyện, chỉ cần gã không phải là chân mệnh thiên tử là được rồi."

Lư Tuần đưa mắt nhìn ra ngoài thành hỏi: "Đạo Phúc tính chừng nào thì thoái lui?"

Từ Đạo Phúc mỉm cười nói: "Đại quân của Lưu Lao Chi vẫn chưa ổn định trận cước, thế hợp vây chưa thành, đệ nói đi là đi, ai ngăn được đệ?"

Lư Tuần vui vẻ nói: "Nếu như Đạo Phúc rút lui trong vòng ba ngày, ta có thể giúp Đạo Phúc đùa chơi ở đây một chút."

Từ Đạo Phúc cười nói: "Nếu vậy thì cứ quyết định là ba ngày! Khó lắm sư huynh mới có hứng thú, để Bắc Phủ binh nếm thử cái tư vị dám đến vuốt râu hùm Thiên Sư quân của bọn ta!"

Lư Tuần vui vẻ hỏi: "Thủ thành mà không ra đánh chỉ là tử thủ, để ta dẫn một cánh quân xuất thành công địch thì sao?"

Từ Đạo Phúc đáp: "Lần này sư huynh tới Kiến Khang tuy không giết được Lưu Dụ, nhưng phơi bày được huyền thoại 'Nhất tiễn trầm Ẩn Long' của Lưu Dụ, tác dụng cũng như đã giết gã, giải trừ được chướng ngại trong lòng đệ. Hiện tại đệ tràn đầy lòng tin đấu chí, có chút cảm giác thư thái như nắm được thắng lợi trong tay. Để đêm nay bọn ta kéo hết ra đánh, dạy cho địch nhân một bài học, khiến bọn chúng không sao hình thành được thế hợp vây. Cho dù có thể chiếm được Hải Diêm, cái được không bằng cái mất, ý sư huynh thế nào?"

Hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng cười vang.

77:

Hai đạo nhân ảnh di động trong rừng tuyết nhanh như làn khói, thẳng đến bìa rừng, đột nhiên dừng lại. Chính là Cao Ngạn và Doãn Thanh Nhã.

Rời khỏi Quan Sát đài đặt tại Kinh Cúc lâm, tuy không gặp phải Bí nhân làm bọn gã cố kỵ là Hướng Vũ Điền, nhưng Yên nhân sẵn dịp tuyết ngừng rơi, trời quang mây tạnh, truy lùng khắp nơi tìm kiếm bọn gã. Yên nhân lại thả ra liệp ưng và ác khuyển trợ giúp, phải nhờ Cao Ngạn dùng hết pháp bảo toàn thân, trổ hết bản lĩnh, mới thành công đến được nơi này.

Cao Ngạn nói: "Địch nhân gần bọn ta nhất, đang canh gác trên cây đại thụ ở bên trái cách hơn ba mươi trượng."

Doãn Thanh Nhã nhìn đồng tuyết ở ngoài rừng không có gì che chắn, hỏi: "Bọn ta lại phải dùng xe tuyết nữa hay sao?"

Cao Ngạn thở dài nói: "Nói đúng ra ta muốn làm như vậy muốn chết, bởi vì có thể hưởng thụ tư vụ rung động lòng người là được Nhã nhi yêu quý nằm trên lưng ta. Chỉ hận mặt trăng đang chiếu sáng trên đầu, làm xe tuyết chạy trốn chỉ là trò cười, lại ảnh hưởng đến tốc độ và tính linh hoạt của bọn ta, chắc chắn không làm được."

Doãn Thanh Nhã nhíu mày hỏi: "Vậy phải làm sao?"

Cao Ngạn cười nói: "Ngầm trốn đi không được thì cứ thẳng thắn xông ra, bằng đôi giày thần bọn ta có thể bay lượn trên mặt tuyết. Hiện tại Nhã nhi điều khiển giày bay cũng đã thành thạo rồi, có thể so cước lực với kỵ mã trên mặt tuyết."

Doãn Thanh Nhã kiêu ngạo nói: "Cho dù có gặp phải tên gia hỏa Hướng Vũ Điền, ta cũng không sợ, trên bình nguyên ai có thể đuổi kịp ta, tính luôn cả tiểu tử ngươi cũng vậy."

Cao Ngạn nói: "Quan trọng nhất là có lòng tin, gặp phải địch nhân chớ có sợ hãi. Bọn ta còn có một ưu thế khác, đó là không có ai thông thuộc địa hình Biên Hoang bằng ta, bởi vậy bất luận ở trong tình huống nào, Nhã nhi cần phải theo sát ta. Đây đúng là như câu ’xuất giá tòng phu’, tuyệt đối không thể tự ý hành động, hoặc là có ý khác."

Doãn Thanh Nhã giận dữ nói: "Lại còn nói mấy lời đó nữa, muốn ta sau này không để ý đến ngươi à?"

Cao Ngạn đáp: "Nếu ta không nói những lời chiếm tiện nghi như vậy, có phải sau này Nhã nhi sẽ để ý đến ta?"

Doãn Thanh Nhã không vui nói: "Kiểu như ngươi kêu là đến chết cũng không đổi tính, quay đi quay lại cuối cùng cũng là nói những câu giống vậy, ngươi có nhiều thời gian lắm sao?"

Cao Ngạn nói: "Chuẩn bị!"

Doãn Thanh Nhã khẩn trương trở lại, nói: "Đã sớm chuẩn bị lâu rồi!"

Cao Ngạn nói: "Tâm lý của nàng phải có chuẩn bị, một khi xông ra ngoài rừng, hiệu lệnh báo động sẽ vang rền. Yên nhân đang truy tìm bọn ta sẽ từ mọi nơi kéo lại, đương nhiên là không phải lo về tụi truy đuổi phía sau, nhưng địch nhân ở phía trước sẽ toàn lực ngăn chận bọn ta. Nhã nhi cần phải theo sau bước vào đúng vết chân của ta, bởi vì mỗi bước chân của ta đều có tính toán."

Doãn Thanh Nhã vui vẻ nói: "Hiểu rồi!"

Cao Ngạn hét to: "Đi!"

Gã đi trước dẫn đường, sau đó bắt đầu nhảy, xa hơn hai trượng.

Thân thủ của Doãn Thanh Nhã lộ vẻ còn xuất sắc hơn cả Cao Ngạn, như bóng với hình, bám theo bóng của Cao Ngạn.

Đúng như Cao Ngạn dự liệu, tiếng báo động cất lên từ phía sau, hiển thị địch nhân đã phát giác ra bọn họ.

Cao Ngạn kêu lên một tiếng quái dị, hạ xuống đất rồi đưa tay lấy lại thăng bằng, cất chân lướt tới trước không một tiếng động. Doãn Thanh Nhã theo sát sau lưng gã, tựa như hai con chim không cần phí sức, bay lượn trong thế giới trắng sáng, nhẹ nhàng thoải mái không sao tả xiết.

Thuận đà Cao Ngạn lướt lên tới đỉnh một sườn núi thấp, tung người lên, vẽ một đường cong mỹ lệ phía trên mặt tuyết, rơi xuống mặt đất cách xa vài trượng, tốc độ không giảm còn tăng thêm, nhanh chóng biết mất đằng xa, vượt lên trên tốc độ chạy trên tuyết của bất cứ cao thủ nào.

Doãn Thanh Nhã đã quên đi nỗi lo lắng trong lòng, yêu kiều kêu lên một tiếng, theo sau Cao Ngạn tung lên trời cao, bám sát theo sau gã.

Yên nhân đứng trên chòi cao trên cây ở phía sau nhìn thấy đờ cả người ra, trợn trừng mắt nhìn theo hai người thoắt ẩn thoắt hiện trên đồng tuyết nhấp nhô lên xuống, trong chớp mắt đã biến mất.

77:

Tống Bi Phong trở về phòng nghỉ ngơi, trong sảnh đường chỉ còn lại Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam hai người.

Đồ Phụng Tam nghe hết chuyện Lưu Dụ đến Quảng Lăng đi qua cửa mà không vào, nói: "Lúc ta thấy ‘Kỳ Binh Hào’ tiến vào trong vịnh, trong lòng có cảm giác hết sức kỳ quái."

Lưu Dụ ngạc nhiên: "Cảm giác kỳ quái?"

Đồ Phụng Tam gật đầu nói: "Đúng là cảm giác hết sức kỳ quái. Đối với hiểu biết về chiến thuyền, ta là một đại hành gia. Bất cứ chiến thuyền nào chỉ cần để ta nhìn qua một lần, liền có thể phân loại chia kiểu, nói chung đã nắm được ưu điểm và khuyết điểm của chiếc thuyền đó, nắm vững luôn cả tính năng cấu trúc. Nhưng khi ’Kỳ Binh Hào‘ xuất hiện trước mắt ta, ta lại có cảm giác nhìn không ra, hiểu không thấu. Vỏ thuyền phía ngoài của ’Kỳ Binh Hào‘ tựa như đã được cải tiến, hai bên có gắn ván nổi, hình dáng như cánh chim, rẽ sóng như đi trên đất liền, như hải âu lượn mặt nước, nhưng khí thế lại như tàu chiến tiến tới. Hơn nữa đầu thuyền bọc sắt, khi tác chiến có thể tông vào thuyền địch như cày đất. Thuyền này là chiến thuyền nhất lưu, mà người điều khiển thuyền lại là cao thủ trong cao thủ. Chỉ cần nhìn tư thế oai hùng của nó lúc tiến vào vịnh không sợ gió to sóng dữ, liền cảm thấy được khí phách cai trị thiên hạ. Lưu gia cuối cùng cũng đã có được soái hạm."

Lưu Dụ vui vẻ nói: "Lão Thủ là nhân vật trứ danh trong Bắc Phủ binh thủy sư. Năm đó khi Huyền soái sai lão đưa bọn ta đến Biên Hoang tập, bọn ta đã có giao tình. Đến khi cùng Tiêu Liệt Vũ tác chiến, mọi người đã biến thành chiến hữu cùng chung hoạn nạn sinh tử."

Đồ Phụng Tam nói: "Thế sự họa phúc khó liệu, tựa như lần này ta tuy chút xíu nữa thì mất mạng, lại trong khi vô ý nhìn ra được bố trí của Thiên Sư quân, khiến ta đối với trận này lại càng thêm chắc chắn."

Lưu Dụ thở dài một hơi.

Đồ Phụng Tam ngạc nhiên hỏi: "Lưu gia lo lắng chuyện gì vậy?"

Lưu Dụ đáp: "Ta có chút lo lắng trong lòng, bởi vậy không lạc quan như ngươi."

Đồ Phụng Tam không hiểu hỏi: "Ngươi đối với trận này không có lòng tin?"

Lưu Dụ nói: "Tuy nói trên chiến trường thiên biến vạn hóa, nhưng ta lần này đã có chuẩn bị đầy đủ, sách lược thích đáng, thật sự có cơ hội đoạt được thắng lợi. Nhưng ưu tư của ta tịnh không phải là kẻ mạnh thắng trên chiến trường, mà là vấn đề nhân tâm. Trước đây ta có gặp qua Vương phu nhân ở Kiến Khang, bà có hỏi ta một câu."

Đồ Phụng Tam lộ ra thần sắc chú ý, hỏi: "Bà hỏi ngươi câu gì?"

Lưu Dụ đáp: "Bà hỏi ta có rõ lòng dân ở vùng Cối Kê hay không. Bọn ta có thể bằng vào vũ lực chiếm được một tòa thành, nhưng lại không sao cải biến được lòng của dân trong thành. Đó là cái gọi là người thuận dân thì thành công, kẻ trái dân sẽ thất bại. Sự quật khởi của Thiên Sư quân thần tốc như vậy, chính là vấn đề hướng tới lòng dân. Thiên Sư quân theo Tôn Ân đến Lư Tuần, Từ Đạo Phúc và đám tướng lĩnh đều là đám hào phú địa phương bị áp bức, bọn họ đại biểu cho lợi ích của người dân địa phương. Bọn ta nếu không thể xoay chuyển lòng dân, cuối cùng chỉ có kết thúc thảm bại, loạn lạc sẽ tiếp tục kéo tới, tựa như cỏ dại nhổ mãi không hết."

Đồ Phụng Tam lộ thần sắc suy nghĩ thâm sâu, gật đầu nói: "Lưu gia nói rất đúng, Thiên Sư quân đã lấy được sự giúp đỡ rộng lớn của dân chúng địa phương, mới có thể lớn mạnh nhanh như vậy. Nhưng nếu muốn tranh thủ dân chúng về bên bọn ta, thì phải cần một sự phối hợp về mặt chính sách, mà đây lại chính là nhược điểm lớn nhất của bọn ta. Lưu gia đối với phương diện này có được phương thuốc nào đúng bệnh không?"

Lưu Dụ cười khổ nói: "Ta ở phương diện này lại càng thiếu kinh nghiệm, chuyện này khi tại thế An công còn làm chưa được, ta lại càng không làm được! Đối lập của cao môn đại tộc và hàn môn, đã là mâu thuẫn xã hội kéo dài hơn trăm năm. Địch ý giữa thế tộc tới ở nhờ và hào môn địa phương, cũng không phải cười một cái là hết. Đây là vấn đề khiến người ta nhức đầu, cũng là mấu chốt cho việc bọn ta có thể tiêu diệt Thiên Sư quân hay không."

Đồ Phụng Tam gật đầu nói: "Bọn ta cần một trí sĩ cỡ như Hầu Lượng Sinh có tầm nhìn xa, và có mưu lược, chỉ tiếc.... ."

Lưu Dụ phấn chấn tinh thần nói: "Bọn ta tạm thời không cần phải lo lắng về mặt này, hiện tại quan trọng nhất vẫn là làm sao đoạt được Hải Diêm!"

Đồ Phụng Tam nói: "Bí mật của thành công như tên của Soái hạm của Lưu gia, là bình tĩnh chờ thời cơ, dùng kỳ binh để thắng."

Tiếp đó lại nói: "Ta muốn hỏi Lưu gia một câu."

Lưu Dụ nói: "Hỏi đi! Ngươi không phải là muốn khảo sát ta nữa chứ?"

Đồ Phụng Tam cười nói: "Phụng Tam sao dám? Từ khi lão ca ngươi nhất tiễn trầm Ẩn Long, ta không có tí gì hoài nghi đối với năng lực của ngươi. Ta muốn hỏi ngươi chính là, nếu như Tư Mã Nguyên Hiển trở thành chướng ngại của bọn ta, ngươi có đủ tàn nhẫn để đối phó hắn không?"

Lưu Dụ trầm ngâm giây lát, cười khổ: "Ngươi có thể sao? Hắn thật sự coi bọn ta là bằng hữu."

Đồ Phụng Tam nói: "Trên con đường tranh bá, tuyệt không thể nói chuyện nhân từ. Trên Tư Mã Nguyên Hiển còn có Tư Mã Đạo Tử. Cha của hắn tuyệt sẽ không nói chuyện nhân từ với bọn ta. Để ta nói cho ngươi biết! Đến cuối cùng, mỗi một cá nhân đều chỉ có thể nghĩ cho mình, dùng lợi ích của đoàn thể đại biểu cho mình mà tính toán, Tư Mã Nguyên Hiển cũng không ngoại lệ, hắn chính là đại biểu cho Hoàng triều vào thời mạt đã mất hết lòng dân. Sẽ có một ngày hắn nhìn ra bọn ta là nhân tố quyết định sự tồn vong của Hoàng triều, khi không còn chọn lựa, hắn cũng sẽ bỏ rơi bọn ta."

Lưu Dụ thở dài nói: "Hy vọng tình huống như vậy sẽ không xuất hiện."

Đồ Phụng Tam nói: "Không nên ôm ấp loại nguyện vọng chủ quan đó. Ta không có ý ép ngươi đối phó Tư Mã Nguyên Hiển, chỉ là muốn ngươi có chút chuẩn bị về mặt tâm lý. Đối với Tạ gia cũng như vậy, nhân từ kiểu đàn bà sẽ làm hư chuyện, lần này bọn ta không thể thất bại."

Lưu Dụ nghĩ đến hình dáng của Tạ Diễm và Tạ Hỗn, nhớ tới Vương Đạm Chân, lại không tránh được nghĩ tới Tạ Chung Tú, nhất thời bao nhiêu cảm xúc ùa tới, không nói ra được gì.

Đồ Phụng Tam mục quang nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: "Trên mặt biển ở phía đông nam cách Hải Diêm ba mươi dặm, có một dãy các hòn đảo, người địa phương gọi là quần đảo Trường Xà. Đó thật sự là một địa phương ngọa hổ tàng long, lại càng là căn cứ địa trời cho. Bọn ta có thể tập hợp thuyền đội ở nơi này, yên tĩnh nằm chờ thời cơ tốt nhất để xuất kích, lại không có ai có thể ngăn trở bọn ta."

Chú thích:

* Nha thành: Nha(衙) thành là chỗ các quan làm việc. Ta thường gặp từ nha trong các cụm như "nha dịch", "nha môn", v. v...

Hết chương 440

~*~*~*~*~*~*~*~*~


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-586)


<