Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô độc chiến thần - Hồi 099

Cô độc chiến thần
Trọn bộ 266 hồi
Hồi 099: Bình An Trở Về
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-266)

Siêu sale Shopee

Tiểu Cầm nghe nói như thế, thân thể mềm mại lập tức run lên, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nữ tử kia, mở miệng muốn nói cái gì, nhưng lại không nói nên lời, cuối cùng cắn môi, hai mắt ửng đỏ, cúi đầu rơi lệ.

Mỹ nữ ở giữa, cũng chính là Y Ti Na, ôn nhu vỗ vỗ bả vai Tiểu Cầm, sau đó thoáng cau mày, ngữ khí êm ái nói với nàng kia:

- Ngả Lệ Ti...

Nói đến đây, phát hiện lông mày Ngả Lệ Ti cau lại, không thể làm gì khác đành thở dài sửa lời nói:

- Công chúa điện hạ! Tại sao người có thể nói như vậy?

- Hừ! Tại sao bổn cung không thể nói như thế? Ta nói không đúng sao?

Ngả Lệ Ti xoay người lại, cau mày nói:

- Ngươi cũng thấy đấy, ta và ngươi cùng hạ lệnh cho thuyền trưởng nhổ neo, nhưng hắn căn bản không nghe, ai ngờ Tiểu Cầm nói nhẹ một câu, tên đó lập tức như điên như dại nhổ neo lên đường! Nỗi uất ức này ta làm sao nuốt được!

Nói xong câu cuối, Ngả Lệ Ti lập tức xoay người trở lại ngắm nhìn biển xanh xa xa, bởi vì hai mắt của nàng đã ửng đỏ, cắn răng cố không để nước mắt chảy xuống.

Giờ phút này thần sắc cao ngạo lúc nãy trên mặt nàng đã không còn nữa, thay vào đó là một thần sắc mềm yếu.

Ngả Lệ Ti tự cảm thấy mình đang rất khổ, ngẫm lại mình là một công chúa có thể trở thành một nữ vương, chẳng những thân nhân không có, quốc gia không có, tự tôn cũng không có, hiện tại ngay cả bằng hữu cũng không có nữa. Những năm gần đây mặc dù quan hệ với Y Ti Na vẫn tốt, nhưng rõ ràng cảm giác được đã xa cách hơn xưa.

Đối với sự biến hóa này nàng phi thường hiểu rõ, nhưng không cách nào có thể vãn hồi, bởi tất cả những gì nàng đang làm đều là cố gắng phục quốc mà thôi.

Nghĩ tới bạn tốt của mình không hiểu mình, Ngả Lệ Ti chỉ cảm thấy chua xót trong lòng.

Bản thân mình đúng là không biết xấu hổ đi tranh đoạt nam nhân với một thị nữ, nữ nhân có thể chìm đắm trong trụy lạc như thế sao? Nàng cũng không có ngẫm lại, bản thân mình toàn bộ dựa vào cứu tế của một người vốn là một tiểu binh dưới trướng của mình mà qua ngày, hơn nữa tiểu binh này còn tỏ vẻ rõ ràng không muốn tiếp tục thuần phục nàng nữa.

Nếu như tên An Tái Kháng kia nguyện ý thuần phục, mình cần gì phải hạ mình đi ghen tuông vì hắn như thế chứ!

Ủy khuất như vậy, đổi lại là người khác, khẳng định sẽ tình nguyện tự sát cũng không nguyện chấp nhận làm như thế, mình vì nguyện vọng phục quốc này, chỉ có mượn sức tất cả lực lượng có thể mượn, phải dựa vào tất cả người nào có thể nương nhờ.

Cũng giống như lúc trước khi mình quyết định bỏ trốn, vì phục quốc, cho dù phải bán linh hồn cho quỷ thì sao chứ? Nghĩ đến quyết định này, hai mắt Ngả Lệ Ti đang đỏ dần dần tan biến, thần sắc cũng dị thường kiên định hơn, trên mặt cũng đã khôi phục thần sắc cao ngạo kia.

Mà Y Ti Na không biết nội tâm Ngả Lệ Ti đang tranh đấu, sau khi nghe được câu nói chứa mười phần vị giấm chua kia của Ngả Lệ Ti, nàng thở dài một hơi.

Nàng biết Ngả Lệ Ti đang tái phát tâm lý đố kỵ, kỳ thật chỉ cần là người có mắt cũng có thể nhìn ra, người An Tái Kháng thích là Tiểu Cầm, tại sao Ngả Lệ Ti lại còn muốn biểu hiện bộ dáng có tình ý với An Tái Kháng chứ?

Người khác có lẽ cảm thấy Ngả Lệ Ti rất thế lực, có thể tranh đoạt bạn trai cùng người khác, nhưng Y Ti Na cũng hiểu được, Ngả Lệ Ti căn bản không có cảm tình gì với An Tái Kháng, nàng chỉ là nhìn trúng tiền tài và đội thuyền trong tay An Tái Kháng mà thôi, nếu như An Tái Kháng thuần phục Ngả Lệ Ti, Ngả Lệ Ti sẽ không quan tâm An Tái Kháng có ý tứ với người nào.

Ngả Lệ Ti có tâm tính tranh thua ghen tuông lúc này, phần lớn là bởi vì nàng cảm thấy mình bị người coi thường không thèm để ý tới, ngẫm lại nàng là một công chúa thừa kế vương vị, trong đãi ngộ sinh hoạt và quyền lực tất nhiên tốt hơn hẳn một người thị nữ.

Bởi vì mình còn ăn nhờ ở đậu người ta, căn bản không có tư cách đưa ra yêu cầu với người ta, nỗi cay đắng mất mát trong lòng này, chỉ có thể phát tiết trên người Tiểu Cầm.

Mặc dù hiểu rõ tâm tình Ngả Lệ Ti, cũng hiểu nỗi khổ của nàng, nhưng Y Ti Na vẫn cảm thấy thần thái Ngả Lệ Ti như vậy, khiến cho mình không được thoải mái. Có thể nói, sau khi rời cố quốc, giữa hai người đã không còn cái loại quan hệ hữu hảo hòa thuận nữa.

Có lẽ cũng bởi vì cùng cảnh ngộ, chính bản thân mình vì bằng hữu mà phản bội lại giáo đình đã nuôi dưỡng mình khôn lớn, phản bội lại tín ngưỡng của mình, mặc dù không hối hận, nhưng cũng thấy rất mất mát.

Tất cả là tại mình trầm mặc thờ ơ không chịu cùng Ngả Lệ Ti tâm sự với nhau, cho nên mới khiến cho Ngả Lệ Ti đi vào ngõ cụt như bây giờ, chẳng những Ngả Lệ Ti trở nên cực đoan, mà chính Tiểu Cầm cũng bởi vậy phải chịu ủy khuất.

Nhưng mình nên làm cái gì bây giờ? Khuyên Ngả Lệ Ti? Khuyên nàng cái gì? Khuyên nàng không nên tranh đoạt An Tái Kháng với Tiểu Cầm sao? Khuyên nàng không nên phục quốc sao? Dù thế nào thì mình cũng nói không nổi một câu a!

Ôi! Y Ti Na thở dài lần nữa, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tiểu Cầm đang ủy khuất cúi đầu nghẹn ngào, nói lảng sang chuyện khác:

- Đúng rồi! Chúng ta đi theo hải trình này có thể đến được bán đảo Phi Ba phải không?

Ngả Lệ Ti không biết câu này có phải nói với mình hay không, nhưng mình lại không có biện pháp trả lời, không thể làm gì khác hơn là vểnh tai lên, nàng biết tiểu ny tử (hầu nữ) Tiểu Cầm kia đối với câu hỏi của Y Ti Na thì trăm phần trăm sẽ trả lời.

Quả nhiên, Tiểu Cầm len lén lau lệ trên khóe mắt một chút, sau khi khiếp sợ liếc mắt nhìn Ngả Lệ Ti một cái, nhỏ giọng nói:

- Theo vị thuyền trưởng kia nói, thuận theo dòng hải lưu cùng chiều gió này, có thể đến bán đảo Phi Ba, chỉ là không rõ lắm An... bọn họ đang ở địa phương nào trên bán đảo Phi Ba, cho nên không xác định được có thể tìm được bọn họ trước hay không.

Ngả Lệ Ti hừ một cái nói:

- Chỉ cần tới bán đảo Phi Ba, ở một địa phương nhỏ bé như vậy tìm một chiến thuyền lớn như vậy, còn không phải dễ dàng sao?

Y Ti Na cười nói:

- Đúng vậy! Thuyền lớn như vậy, khẳng định dễ dàng thấy được, tin rằng chỉ cần hỏi một chút là có thể có được tin tức.

Tiểu Cầm mở miệng, vốn muốn giải thích bán đảo Phi Ba cũng không phải địa phương nhỏ bé gì, nhưng trong ba người nàng có địa vị thấp nhất, hơn nữa bản tính chịu người sai bảo, không dám cãi lại, đặc biệt tiểu thư đã nói, không thể làm gì khác hơn là gật đầu trái với lương tâm.

Dưới sự nỗ lực của Y Ti Na, ba người lại khôi phục trạng thái nói cười hữu hảo, chỉ là tâm lý mọi người cũng có ngăn cách, chỉ riêng trên phương diện lính đánh thuê, ba người đã có quan niệm khác nhau rồi.

Ngả Lệ Ti thì không cần phải nói, tuyệt đối không muốn An Tái Kháng dùng lính đánh thuê vào việc báo thù cho Khang Tư, còn Tiểu Cầm lại vì An Tái Kháng có tình có nghĩa mà cảm động.

Về phần Y Ti Na, bởi vì tính tình được tông giáo bồi dưỡng mà nên, cảm thấy vì báo thù khiến cho máu chảy thành sông là chuyện không có ý nghĩa. Người ta đã nói người chết như đèn tắt, nếu cái gì cũng biến mất, vậy cần gì phải tiếp tục tranh chấp, cướp đoạt tính mạng người khác chứ?

Dưới tình huống mọi người tận lực kìm nén, thời gian qua nhanh, sau thời gian vài ngày, lúc Y Ti Na các nàng vừa nhìn thấy hải âu, thì chiến thuyền treo cờ thủy quân Lôi gia đã xuất hiện trước mặt các nàng.


- Tổng quản đại nhân! Chúng ta còn mất bao nhiêu ngày nữa mới có thể gặp được đại nhân nhà ngài?

Từ trên bến tàu đi xuống, Lai Nhĩ Ôn Chí ngồi trên đầu xe ngựa, quay sang hỏi Âu Khắc đang ngồi nhâm nhi rượu bên cạnh.

An Tái Kháng bây giờ đang rất hưng phấn, khiến cho cả người cứ mơ mơ màng màng, suy tính hơn thiệt, chờ hắn đi hỏi cũng không biết đến ngày tháng năm nào nữa.

Âu Khắc sau khi liếc mắt nhìn hai người một cái rồi cười nói:

- Không hổ là hải thương, đi trên biển một quãng đường dài như vậy mà một chút chuyện cũng không có. Yên tâm, chúng ta hiện tại đã đi hết hải lộ cuối cùng rồi, chỉ còn thời gian mười ngày xe ngựa nữa, là có thể đến quận Văn Tân nơi đại nhân nhà ta nhậm chức.

Lai Nhĩ Ôn Chí vẻ mặt rõ ràng tươi cười, nhưng trong lòng thầm chửi mắng: "Mẹ kiếp! Cũng không biết lời ngươi nói là thật hay giả! Một tháng qua lên bờ rồi lại lên thuyền tới năm sáu lần! Ngay từ đầu cứ tưởng ngươi trực tiếp đi thuyền tới đó! Không ngờ trên đường lại còn nhân tiện buôn lậu!".

Nghĩ vậy, nhìn đội xe do hơn mười xe ngựa lớn tạo thành, hắn không khỏi thầm nói: "Chỉ là xem bộ dáng hắn lần này hẳn là thật, bất quá đi gặp đại nhân nhà hắn cần mang nhiều hàng hóa vậy sao? Chẳng lẽ cũng là hàng buôn lậu?"

Âu Khắc đang híp mắt nhấm nháp rượu, thấy bộ dáng Lai Nhĩ Ôn Chí và An Tái Kháng, thầm gật đầu hài lòng: "Xem ra hai vị này đúng thật đang đi tìm đại ca kết nghĩa đây, nếu đại nhân nhà mình đúng là đại ca kết nghĩa của bọn họ thì tuyệt rồi.

Hai người này nhiệt huyết, nghĩa khí, cũng không biết còn bản lĩnh gì nữa, bất quá nhìn xem bọn hắn có thể buôn bán đến cấp thương thuyền Khôi Kiều, như vậy năng lực kiếm tiền hẳn là có thể cam đoan.

Hắc hắc, chớ có trách ta không phát bồ câu truyền tin hỏi trước, theo như các ngươi nói, vậy cũng nên cho đại nhân nhà ta một ngạc nhiên vui mừng lẫn sợ hãi chứ. Không phải đã nói, cũng không muốn quấy rầy đại nhân nhà ta sao, đằng nào cũng phải gặp mặt nghiệm chứng, đã như vậy, cần gì phải dùng phương pháp truyền tin đặc thù như bồ câu đưa tin đây?

Bây giờ cần lo lắng chính là, nếu như bọn họ không phải, vậy phải xem làm thế nào kéo bọn họ vào lửa, ít nhất cũng phải yêu cầu bọn họ giới thiệu vị công chúa kia cho đại nhân.

An Tái Kháng cùng Lai Nhĩ Ôn Chí căn bản không biết, người trung niên có vẻ mặt trung hậu như Âu Khắc lại đang suy tính chủ ý trên người họ, đến khi nghe được chỉ còn mười ngày nữa có thể nhìn thấy Khang Tư, cả hai nhìn nhau cười, thở phào nhẹ nhõm, tinh thần cũng ổn định hơn, thời gian dài chờ đợi bất luận kết quả gì, rốt cục cũng phải có hồi kết.

Khang Tư dẫn theo hơn vạn người, sau khi tốn nhiều thời gian hơn so với lúc đi, cuối cùng cũng về tới quận Văn Tân.

Lần này đám người Khang Tư dường như khôn khéo hơn, sớm phái ra kỵ binh thông báo, cho nên lúc bọn họ về tới cũng không giống như lần trước khiến cho toàn thành cảnh giới. Bất quá đứng nghênh đón Khang Tư ở cửa thành lần này, so với lần trước nhiều người hơn nhiều, có thể nói gần như toàn bộ dân thành đều tập trung nơi này.

Tương Văn chứng kiến đội ngũ của mình được hoan nghênh như vậy, lập tức hưng phấn nói:

- Chúng ta từ khi nào thì có uy vọng trong dân chúng như vậy?

Nghe nói như thế, Khang Tư cười cười không lên tiếng.

Mà Uy Kiệt thì cẩn thận nhắc nhở:

- Đại tỷ! Đội phòng vệ chúng ta cơ hồ đã quét sạch toàn bộ tráng đinh trong thành, hơn nữa phía sau chúng ta còn có toàn bộ thương nhân trong thành, dân chúng kia không hẳn là nghênh đón chúng ta, mà là đang đón người nhà bọn họ đó.

Tương Văn lơ đễnh nói:

- Cái này có gì khác nhau, nếu người nhà mà bọn họ nghênh đón là binh lính của chúng ta, vậy bọn họ cũng chính là nghênh đón chúng ta, điều này nói rõ mời chào binh đinh địa phương nhập ngũ, tuyệt đối là biện pháp lôi kéo lòng dân tốt nhất.

- Chuyện đó đương nhiên là biện pháp tốt, thân nhân con cháu bọn họ nhậm chức dưới trướng chúng ta, khẳng định bọn họ cũng coi chúng ta như thân nhân con cháu họ, cứ như vậy, khi tác chiến tại địa phương chúng ta chiếm đủ tiện nghi rồi.

Uy Kiệt gật đầu nói.

- Nếu như không phải tác chiến tại địa phương, vậy có phải sẽ trái ngược với bây giờ hay không? Nửa bước cũng khó đi?

Khang Tư đột nhiên hỏi.

Tương Văn vội vàng nói:

- Điều đó là đương nhiên, chạy đến địch phương, cho dù bộ đội có lợi hại như thế nào, cũng cường hãn không bằng địa phương đó, phải biết rằng nơi đó chính là quê hương của chúng, binh lính cũng là dân chúng địa phương, trừ phi chúng ta giết sạch bọn chúng, hoặc thu mua nhân thủ, nếu không sẽ không có người dẫn đường cùng bộ đội tiếp viện, tuyệt đối là nửa bước khó đi.

Nghe được lời này, Khang Tư trầm mặc, hắn cảm giác được mình thành lập Đội phòng vệ để tìm Song Đao Đường Lang báo thù, dường như có chút hão huyền, không nói Đội phòng vệ này binh lính còn chưa trải qua chiến trận, sợ rằng một trận mưa tên cũng có thể khiến cho bọn họ bỏ chạy tứ tán.

Cho dù mật vệ điều tra rõ ràng tung tích Song Đao Đường Lang, thì mình dựa vào mật vệ đi tập kích cũng là chuyện phi thường khó khăn, giống như Tương Văn nói, đó là địa bàn của Sơn Việt Tộc, một chút ngoại nhân muốn xâm nhập vào địch phương, rồi tiêu diệt trưởng quan bộ đội vương bài của bọn họ? Cảm giác như là đang nằm mơ vậy.

Khang Tư cũng biết chiến tranh không phải binh lính hai bên xông vào chém giết nhau đơn giản như vậy, nhưng bởi vì nhiều năm đều ở tầng cấp dưới, hơn nữa ngay cả chính mình trở thành đầu lĩnh tác chiến, cũng không cần lo lắng ảnh hưởng khác, xem ra nguyện vọng báo thù lần này của mình rất khó thực hiện đây.

Nghĩ một chút như vậy, thần sắc Khang Tư có chút sa sút.

Thấy bộ dạng Khang Tư như thế, Tương Văn cùng Uy Kiệt nghi hoặc nhìn nhau một chút, không rõ đại nhân nhà mình tại sao tinh thần đột nhiên sa sút như thế? Mình dường như không nói gì sai mà.

Đang lúc Tương Văn muốn mở miệng nói cái gì, đội ngũ đã đi tới dưới cửa thành, tiếng hoan hô vang vọng tận phía chân trời. Chứng kiến đoàn người hoan hô đó, Tương Văn lập tức quên việc hỏi Khang Tư nguyên nhân, vẻ mặt đắc ý đưa tay vẫy vẫy về phía mọi người.

- Đại nhân! Bộ chỉ huy Liên đội chỉ có trung tá kia tới đón tiếp chúng ta thôi. Ồ! Còn có Thiếu tá Áo Kha Nhĩ cũng tới. Ừ? Tại sao Thiếu tá Áo Kha Nhĩ tươi cười giả dối như vậy? Cả người có vẻ uể oải mất mát vậy? Hơn nữa dân chúng đứng bốn phía xung quanh hắn lại tạo một khoảng cách nữa chứ?

Đánh giá mọi người đứng ở cửa thành, Uy Kiệt nghi hoặc nói.

Đang vẫy tay Tương Văn lơ đễnh nói:

- Cái này còn phải hỏi, khẳng định trong lúc chấp hành nhiệm vụ đã gây tổn thất nghiêm trọng rồi, nếu không con người như hắn sẽ không gượng ép giả vờ tươi cười như vậy?

- Ừ! Có khả năng. Phải biết là địa phương mà Thiếu tá Áo Kha Nhĩ tuần tra chính là nơi sơn tặc thường xuyên xuất hiện đó, những tân binh hắn mới chiêu mộ chưa trải qua rèn luyện, gặp phải sơn tặc khẳng định quá sức.

Uy Kiệt gật đầu tán đồng.

Áo Kha Nhĩ cố gắng tạo vẻ cười vui nhìn chăm chú đoàn người Khang Tư trở về, nhưng lúc đó trong lòng tuyệt đối là bi phẫn không thể nói nên lời, mặc dù lúc nhận được mệnh lệnh tuần tra, cũng ý thức được sẽ có tổn thất lớn, nhưng không nghĩ tới tổn thất lại có thể lớn như vậy.

Ngay từ đầu mình đã thật cẩn thận cho tuần tra bốn phía thôn trang, khắp nơi đều bình an vô sự, không chỉ sơn tặc, mà ngay cả sơn thử (chuột núi) cũng không thấy.

Sau mười mấy ngày thôn xóm bình an, một lần theo ước lệ trở về thành thông báo tình hình, thì cùng một lúc các nhóm thám báo đến thời hạn ước định quay về báo cáo cũng không có bất cứ tin tức gì.

Chính mình lập tức biết đại sự không ổn, lại không nghĩ tới động tác của đối phương quá sức nhanh chóng. Mệnh lệnh cảnh giới vừa mới ban ra, sơn tặc đã xông tới tập kích. Tân binh cũng chỉ là tân binh, tuy rằng đã được huấn luyện mười mấy ngày, biết xếp đội ngũ, nhưng chưa có kỷ luật.

Người chưa kịp bị thương, vừa mới thấy bóng sơn tặc, đã rối loạn, rồi như lửa cháy sau đít, nhằm hướng thành trì bỏ chạy. Trong nháy mắt bên mình chỉ còn lại bọn thân vệ mà thôi.

Trận chiến làm mình tức hộc máu, bọn sơn tặc ba bốn mươi tên lao tới, toàn bộ đều mặc áo da thú, tay cầm thương dài, chính mình cùng bọn thân vệ phải liều mạng phản kích, mới khiến cho bọn chúng lưu lại mấy cổ thi thể rồi bỏ chạy.

Trong lúc mình đang tức giận nghĩ cách trở về giáo huấn đám tân binh, nhưng không ngờ mình vừa di động, bọn sơn tặc liền không ngừng nghỉ chạy tới đánh lén.

Bản thân mình trước kia luôn luôn kiêu ngạo, nay gặp phải hoàn cảnh phức tạp trong rừng, lực trăm không dùng được một, bởi vì đối phương không hề chính diện giao tranh.

Cho nên dù cho mình cùng bọn thân vệ thực lực cường hản, nhưng đối mặt với bẫy rập khắp nơi, với độc châm nhỏ như lông trâu vô thanh vô tức bắn tới, cũng vô dụng như nhau.

Mười dặm lộ trình này đã giống như con đường địa ngục.

Thân vệ của mình còn sống trở về thành chỉ được một phần ba. Tộc nhân của mình, bộ hạ của mình đã qua nhiều năm bồi dưỡng, cứ như vậy đã phải táng thân ở trong rừng.

Về phần bọn tân binh chạy trốn, càng không cần phải nói, trên đoạn đường trở về thành, bọn chúng đã bị tiêu diệt sạch.

Trở về thành, còn chưa kịp thương tâm, lập tức đã bị bộ chỉ huy liên đội kêu lên mắng cho một trận, sau đó rất không khách khí cướp đoạt binh quyền thành vệ đội cổng phía Tây của mình. Rồi không hề an ủi một tiếng, đá mình ra ngoài.

Tiếp theo phiền toái càng lớn hơn nữa ập đến, người nhà của tân binh, toàn bộ đều đến đây tìm kiếm. Không buông tha một phút, khiến cho chính mình chật vật không chịu nổi.

Cuối cùng, vừa phải làm ra vẻ thống khổ thương khóc bọn tân binh, vừa nêu đạo lý về trách nhiệm lừng lẫy của quân nhân, vừa bảo bọn thân vệ dùng vũ lực uy hiếp, cùng bỏ ra thật nhiều tiền trợ cấp, mới có thể thoát thân được.

Tuy nhiên, hắn biết rõ, cho dù binh quyền của mình vẫn còn, cũng rất khó chiêu mộ thêm binh lính. Ai lại muốn đi theo một Trưởng quan toàn quân bị diệt chứ?

Hiện tại nhìn Khang Tư dạo chơi một chuyến tỉnh thành, cái gì khổ, cái gì mệt đều không có, dễ dàng trở về, cũng không có công trạng gì, lại được toàn thành hoan hô. So sánh mình với hắn, thật sự là muốn khóc!

- Đại nhân! Không phải là Khang Tư cần bắt làm tù binh năm nghìn sơn tặc mới được trở về thành sao? Làm sao hiện giờ đã trở lại rồi? Chẳng lẽ hắn dựa vào thân phận của mình mà vi phạm mệnh lệnh?

Liệt Văn nghi hoặc hỏi.

An Đạt lập tức khinh thường nói:

- Lại còn nói, Ai ngu ngốc đi tìm năm nghìn tên sơn tặc để bắt làm tù binh! Hắn khẳng định ở trên đường biết được tập tính của sơn tặc, cho nên biết rõ không thể chấp hành mệnh lệnh này rồi.

- Cái gì? Thật không công bằng! Chúng ta bán mạng đánh nhau, thực là tổn binh hao tướng, lại mất chức thu hồi binh quyền, còn hắn tùy tiện mang toàn đội đi dạo chơi tỉnh thành một phen, lại được lập công thăng quan! Thế này thì còn gì là công đạo?

Liệt Văn giận dữ nói.

An Đạt ngậm miệng không hé răng, tuy nhiên có thể nghe được tiếng hắn nghiến răng trèo trẹo.

Áo Kha Nhĩ thở dài:

- Không có biện pháp, ai bảo liên đội lại bán cho tên thân phận thần bí kia mặt mũi, còn tiểu ma-cà-bông chúng ta không có thân phận, nên bị chúng khi dễ.

- Đại nhân! Tộc nhân chúng ta cũng kéo một đám lại đây, thân vệ tuy đang bất mãn, nhưng vẫn có hơn trăm người. Chúng ta hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, tiêu diệt sạch bộ chỉ huy liên đội hỗn đản kia đi!

An Đạt đột nhiên dữ tợn thấp giọng nói.

Áo Kha Nhĩ cùng Liệt Văn đều mở to hai mắt nhìn, Liệt Văn lại giật mình nói:

- An Đạt! Ngươi sao lại hồ đồ như vậy? Hơn một trăm người đi diệt một cái bộ chỉ huy liên đội? Không phải là đi tìm chết đó chứ?

An Đạt cắn răng nói:

- Ta nuốt không trôi khẩu khí này! Dựa vào cái gì mà chúng dám làm nhục đại nhân chúng ta như vậy!

Áo Kha Nhĩ ấm áp trong lòng, tuy nhiên vẫn lắc đầu, vỗ vỗ vai An Đạt nói:

- Chúng ta hiện tại phải nhẫn nại, khi có thời cơ sẽ phát triển thế lực, tuyệt đối không làm ra chuyện tạo phản. Những ủy khuất trước kia so sánh với lần này bị hãm hại cũng không tính là cái gì!

Liệt Văn cũng đi theo khuyên giải:

- Đúng vậy! Phải làm việc cẩn thận! Còn nữa, chẳng lẽ ngươi đã quên, bộ chỉ huy liên đội sau khi nhận được tin tức của Khang Tư, liền mang nhân mã xuất chinh rồi sao? Hiện tại toàn bộ quận Văn Tân, chỉ có một gã Trung tá cùng vài tiểu binh duy trì trật tự, muốn tìm bộ chỉ huy liên đội gây phiền toái cũng không thể tìm thấy.

An Đạt vẫn không buông tha tiếp tục nói:

- Cho nên ta mới nói đây là cơ hội tốt nhất, trong thành chỉ còn có một tên Trung tá, tuyệt đối có thể tiêu diệt hắn mà thần không biết quỷ không hay, cứ như vậy sẽ làm suy yếu thực lực của bộ chỉ huy liên đội, khi đó đối mặt với sáu người có thực quyền chức vị của bộ chỉ huy liên đội mới có lợi.

- An Đạt! Ngươi không nghĩ tới, sau khi giết tên Trung tá kia, thành trì này sẽ rơi vào trong tay ai sao? Phải biết rằng chúng ta hiện tại vừa trở thành đơn vị không người, mà Khang Tư hiện có chừng hơn vạn quân đấy!

Liệt Văn bộ dáng dạy dỗ nói.

An Đạt cười nói:

- Chính vì vậy ta mới đề nghị xử lý tên Trung tá kia. Ngươi nghĩ coi, người bình thường dựa theo thói quen phán đoán, đều cho rằng ai được thật nhiều chỗ tốt, chính là kẻ âm mưu giết người. Chúng ta giết gã Trung tá, ai lại hoài nghi đến đại nhân chỉ có trăm thân vệ trên người?

Hơn nữa dựa theo lệ thường, Trung tá một khi bị giết, người của bộ chỉ huy liên đội không có, Khang Tư sẽ phải chưởng quản thành trì, cứ như vậy, mặc kệ Khang Tư thân phận thế nào, quan hệ của bộ chỉ huy liên đội với hắn sẽ không còn hòa hợp nữa, như vậy đại nhân liền có khả năng thừa cơ quật khởi.

Nghe nói như thế, Áo Kha Nhĩ cùng Liệt Văn ngây ngốc đứng nhìn An Đạt, một hồi lâu Áo Kha Nhĩ mặt nhăn nhó hỏi:

- An Đạt! Những lời này ai dạy cho ngươi?

An Đạt không biết cho nên nghi hoặc hỏi:

- Cái gì mà ai dạy? Điều này là ta chính mình cân nhắc nghĩ ra mà.

Đột nhiên hắn tỉnh ngộ, lập tức vẻ mặt tỏ ra rất tức giận bất bình:

- Đại nhân, thuộc hạ tuy rằng bộc trực, nhưng thuộc hạ cũng không ngu dốt. Mệnh lệnh của ngài hạ đạt, thuộc hạ có lần nào thất bại đâu?

Áo Kha Nhĩ sửng sốt một chút, rồi trên mặt trở nên sáng lạn, tươi cười, vỗ vai An Đạt nói:

- Chớ có trách ta hỏi như vậy, ai bảo ngươi bình thường biểu hiện quá mức lỗ mãng? Tốt, không nghĩ tới ngươi lại có được suy nghĩ này. Không tệ, về sau nghĩ nhiều nhiều một chút giúp ta.

Áo Kha Nhĩ không hề hoài nghi An Đạt có vấn đề, dù sao cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, bậc cha chú cũng giao tình thâm hậu, bọn hắn đều là những phần tử cuồng nhiệt trong tộc, phản bội ai cũng sẽ không phản bội tộc nhân, mà chính mình chính là đại biểu của tộc nhân, cho nên bọn hắn sẽ không bao giờ phản bội mình.

Tộc nhân của mình mặc dù kiến thức năng lực không bằng người ngoài, nhưng độ trung thành tuyệt đối là hoàn mỹ không tỳ vết. Nay thủ hạ của mình lại có suy nghĩ linh hoạt như thế, mình cao hứng còn không kịp, làm gì còn băn khoăn nữa!

Liệt Văn có điểm chua xót nói:

- Trời ạ! Bình thường làm ra bộ dáng ngu ngốc, hại chúng ta cứ tưởng thật.

An Đạt ngúc ngắc cái đầu, cười nói:

- Hì hì! Cái đầu đột nhiên minh mẫn lên mà thôi.

Lúc này, ở ngoài cửa thành, Áo Kha Nhĩ thân mật chào hỏi Khang Tư như anh em cùng lớn lên vậy. Khang Tư chỉ thấy từ trên người Áo Kha Nhĩ lòng hâm mộ cùng cảm giác hối tiếc, căn bản không thể nhìn thấy tình cảm thật của hắn.

Viên Trung tá sau khi chào hỏi Khang Tư vài câu, liền lấy ra một đạo mệnh lệnh về biện pháp mới của Liên đội trưởng.

- Tư lệnh... ra lệnh: Thiếu tá Khang Tư - Lôi Luân Đặc lập tức tiếp nhận thành vệ quân của Tân Thành, phụ trách an toàn cho Tân Thành.

Khang Tư sửng sốt một chút, tuy rằng muốn làm rõ, làm sao lại đem trọng trách phòng thủ thành trì giao cho mình, nhưng vẫn theo quán tính tiếp nhận mệnh lệnh.

Liệt Văn nghe được mệnh lệnh lập tức mỉm miệng cười. Áo Kha Nhĩ thấy thế liền cố ý lùi lại phía sau. Liệt Văn tiến đến bên thì thầm nói:

- Đại nhân! Việc An Đạt đề nghị có thể thực hiện được rồi. Phỏng chừng hiệu quả so với chúng ta mong muốn còn tốt hơn!

- Vì Khang Tư đã nhận lệnh trở thành phòng thủ thành của Tân Thành?

Áo Kha Nhĩ hỏi nhỏ.

Liệt Văn cười cười nói:

- Đại nhân! Bộ chỉ huy liên đội cũng không có ra lệnh cho Khang Tư làm phòng thủ thành, nếu là phòng thủ thành hắn có thể có quyền lực điều động vật tư toàn thành trợ giúp phòng thủ thành phố, đáng tiếc mệnh lệnh này không xác nhận quyền lực đó, nhưng lại bắt buộc Khang Tư phải bảo vệ toàn thành. Như vậy ngay cả dân phu xây công sự cũng đều không thể quang minh chính đại trưng dụng.

- Như thế có nghĩa là bộ liên đội cũng cảnh giác đối Khang Tư?

Áo Kha Nhĩ nói.

Liệt Văn còn chưa trả lời, An Đạt liền vui sướng khi người gặp họa cười nói:

- Hà hà! Ta chỉ cần biết như vậy, bọn rắn độc mặc kệ thế nào cũng đều là bọn rắn độc, bọn họ sẽ không tùy ý để cho Khang Tư nầy trở thành con rồng ở trong này muốn làm gì thì làm. Lần này thì tốt rồi, chúng ta giết tên Trung tá kia, không cần chúng ta phải làm cái gì, bọn họ đều sẽ đem ánh mắt đặt ở trên người Khang Tư.

Nhìn thấy Liệt Văn gật gật đầu tán thành, Áo Kha Nhĩ híp mắt nhìn chăm chú vào gã Trung tá, miệng tươi cười, gật gật đầu, phun ra hai chữ:

- Diệt sạch!

Thấy thủ lãnh đồng ý, bọn thủ hạ của Áo Kha Nhĩ ánh mắt khát máu sáng bừng.

Một lần nữa mọi người được trở về Phủ quận trưởng nay đã biến thành doanh trại.

Tương Văn vừa giúp Khang Tư cởi chiến bào, vừa lải nhải:

- Đại nhân! Ngài trước kia chỉ là quân chức còn không sao, hiện tại đảm nhiệm chức vụ phòng thủ thành, cần phải có mấy người thị nữ ở bên cạnh. Thiếu tá Áo Kha Nhĩ đem đến đây mấy tên thị nữ, chúng ta toàn bộ lại chỉ là nam nhân, có khách nhân đến đây, thấy thế sẽ cho rằng chúng ta không bằng bọn họ.

Nếu như không thể chiêu mộ thị nữ ở đây, có thể đưa vài thị nữ của đội thị nữ ở bán đảo Phi Ba lại đây. Như vậy ta cũng sẽ có đủ người để dùng.

Khang Tư lắc đầu cười nói:

- Không cần phải phiền toái như vậy, hơn nữa ta cũng không phải là phòng thủ thành, chỉ tạm thời phụ trách an toàn cho thành trì mà thôi. Tuy nhiên ngươi muốn có thị nữ, thì cứ chiêu mộ đi, nhân số nhiều ít tùy ngươi quyết định.

Khang Tư về phương diện này đều ủy quyền cho thủ hạ làm. Nếu Âu Khắc là tổng quản thì Tương Văn chính là quản gia của hắn, cho nên mọi việc vụn vặt đều do Tương Văn phụ trách.

Uy Kiệt không để ý tới Tương Văn đang nhảy nhót, tiến đến thấp giọng nói:

- Đại nhân! Mới nhận được tin tình báo, ngoài gã Trung tá cùng mười người của hắn, tất cả sĩ quan cùng binh sĩ của liên đội thứ năm, sau khi nhận được tin chúng ta trở về thành đã rời khỏi thành.

- Khó trách lúc chúng ta vào thành không nhìn thấy một quân binh đế quốc nào, có biết liên đội thứ năm đi đâu không?

Khang Tư quay đầu lại hỏi.

- Bọn sơn tặc này thật khó đối phó, nếu không Áo Kha Nhĩ cũng sẽ không bởi vì tuần tra mà toàn quân bị diệt.

Khang Tư nói tiếp.

Tương Văn cười hì hì nói:

- Theo đại nhân nói, Thiếu tá Áo Kha Nhĩ gặp phải tổn thất bất ngờ, đại nhân không nhìn lại quân lính của Thiếu tá Áo Kha Nhĩ đi. Mấy trăm người đều là tân binh, gặp sơn tặc tập kích không bị thiệt thòi mới là lạ! Tuy nhiên đây cũng là vận may của chúng ta, nếu đổi cho chúng ta đi tuần tra, dựa vào đám tân binh chưa có huấn luyện này, nếu gặp phải sơn tặc, tuy rằng sẽ không toàn quân bị diệt, nhưng tổn thất cũng không nhỏ. Núi rừng này là địa bàn của sơn tặc, chúng ta làm sao có thể chống lại bọn chúng!

Nghe nói như thế, Khang Tư bất đắc dĩ thở dài, nghiêm túc nói:

- Đúng như thế! Chúng ta cần phải tăng cường huấn luyện mới được

Lúc này, một tên thân vệ tiến vào bẩm báo.

- Đại nhân! Trưởng quan Trung tá không muốn thu nhận bọn lao công đó, nói rằng nhân thủ không đủ như lệ thường, muốn đại nhân tạm thời hỗ trợ trông giữ, đây là thủ lệnh.

Nói xong đưa lên một tờ giấy.

Khang Tư tiếp nhận tờ giấy nhìn một chút, cười cười nói:

- Tay Trung tá này thật cẩn thận! Không ngờ ngay cả việc nhỏ này cũng viết văn tự chứng minh. Tuy nhiên việc này đáng để cho chúng ta học tập, trước kia chỉ một câu mệnh lệnh miệng cũng đã chấp hành, so sánh với bây giờ thật là ấu trỉ.

- Đại nhân! Thuộc hạ truyền việc này về bán đảo Phi Ba.

Uy Kiệt thông minh vội nói.

Viên Trung tá mà Khang Tư đang nói đến chính là cấp dưới đứng hàng thứ nhì của Liên đội trưởng, lúc này đang mang theo vài tên tiểu binh rảo bước trên đường. Hiện tại toàn thành chỉ còn vài quân nhân, bộ chỉ huy liên đội trống rỗng không còn ai, cho nên, không bằng thừa cơ hội này về nhà nghỉ ngơi vài ngày.

- Trưởng quan! Lần này như thế nào lại đến phiên ngài ở lại giữ thành trì? Trước kia đều là sĩ quan cấp Thiếu tá mà? Hơn nữa chúng ta lại chỉ có vài người thế này?

Một tên tiểu binh câu được câu không hỏi.

Hắn cũng không phải cố ý vì mình không được ra trận mà hỏi thế. Trước kia lưu thủ thường là một đại đội, hiện tại để có thể có nhiều hơn huynh đệ đi lập công, nên hiện tại ở lại càng ít người càng được hoan nghênh, cho nên hắn chỉ tò mò thuận miệng hỏi vậy mà thôi.

- Bởi vì hiện tại có Thiếu tá Khang Tư hỗ trợ bảo vệ thành, cho nên có thể phái ra nhiều bộ đội tranh thủ lập công.

Lão Trung tá chỉ trả lời có một vấn đề, kỳ thật rất đơn giản, liên đội cần phải có một người có quân hàm cao lưu lại. Nếu Khang Tư làm loạn, có thể dùng quân hàm tiến hành áp chế. Hắn đã cùng Khang Tư gặp mặt nhiều lần, nên được chọn ở lại.

- Các ngươi có bao nhiêu người có khả năng trở thành thượng sĩ?

Lão Trung tá thuận miệng hỏi sang chuyện khác.

- Ta có thể... ta có thể...

Vài binh sĩ lên tiếng.

- Ừ! Đáng tiếc! Nếu các ngươi lần này tham chiến, khẳng định có thể thăng cấp, tuy nhiên cũng đừng ngã lòng, chắc chắn không bao lâu nữa, các ngươi sẽ được tăng lương.

Lão Trung tá nhìn bọn binh sĩ đang tiếc nuối, an ủi.

- Hì hì! Đến lúc đó ta có thể mỗi ngày có thêm đồ ăn, trong nhà lão nương cũng có thể ăn nhiều thịt, mặc vào... Ối!...

Tên binh sĩ còn chưa nói xong, liền ngã xuống chết ngay.

Viên Trung tá cùng các binh sĩ khác, chưa kịp phản ứng, đã liền đi theo đồng bọn ngã xuống đất, trên người cắm đầy tên.

Trên đường dân chúng sửng sốt, kích động la hoảng lên, cả đám người không biết đã phát sinh ra chuyện gì, giống một đống ruồi bọ vừa bu lại, đã ầm một tiếng bỏ chạy tứ tán.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-266)


<