← Hồi 101 | Hồi 103 → |
La Đông Nhi đi ra khỏi Đổng phủ, nhìn trái nhìn phải, thấy trên đường không có người, bỗng nhiên bước nhanh tới bước tường cao lớn đối diện của Đinh phủ, nhẹ nhàng đẩy cửa nách nhỏ ra, cửa không có khóa, nàng quay đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới lắc mình chui vào.
Cánh cửa đóng lại, Đinh Hạo mỉm cười hiện ra trước mặt¸ La Đông Nhi vỗ ngực, thở dốc nói: "Cần gì phải hù chết người ta, huynh.... Người ta phải tới Đinh phủ làm châm nương, còn sợ không có cơ hội gặp huynh sao? Không nên làm cho người ta mạo hiểm đi ra như vậy à."
Giận là hơn dỗi, ngữ khí nhu nị, Đinh Hạo thích cùng nàng thân cận, trong lòng nàng vẫn thực là thoải mái.
"Ngày mai, ha ha, ngày mai ta sẽ đi vào thành."
"A? muốn làm chuyện gì vậy?"
"Đi tìm một chỗ rồi nói sau, nơi này tuy rằng ít người, nhưng cũng khó tránh khỏi có người nhìn thấy." Đinh Hạo đóng cánh cửa lại, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, chạy nhanh ra ngoài.
Trong kho thóc bởi vì đều là vừa mới thu mua ngũ cốc, hai ngày nay mới mở thông gió, cũng là trời muộn, ánh sáng có chút hôn ám, vừa vặn che giấu. Vì thế bọ hắn đặt lên đùi, La Đông Nhi dù xấu hổ vẫn làm theo.
Đinh Hạo ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng, ngón tay như có như không nhẹ nhàng trượt trên bộ mông mượt mà cùng đôi chân khỏe mạnh của nàng, làm cho nàng thở gấp. Một mặt tùy tiện vuốt ve ôn tồn, một mặt đem chuyện Đinh Thừa Tông giao phó, nhỏ giọng tự thuật lại một lần, Đinh Hạo nói: "Đinh Thừa Tông cắt mười hai mẫu đất, đem nàng tới Đinh phủ này, miễn cho nàng phải chịu ngược đãi của bà bàn, là muốn đưa cho ta một phần nhân tình không thể cự tuyệt được. Kỳ thật hắn căn bản không cần phải làm như thế, chỉ bằng thời gian hắn lấy tri kỉ đối đãi với ta. Hắn mở miệng cầu khẩn, ta sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt? Ha ha, dù sao cũng là người làm ăn nhiều năm. Ý tưởng của hắn luôn không thoát được xiềng xích gông cùm của người làm ăn.
Chẳng qua như vậy cũng tốt, nàng thường thường lui tới Đinh phủ, ta ở đây bớt buồn phiền đi một chút. Xưa nay nhiều người cùng Lý đại nương các nàng ở cùng một chỗ. Đinh Thừa Nghiệp dù có tâm khi dễ cũng không làm được, ta giao cho Tao Trư Nhi, bảo hắn thay ta để ý chiếu cố tới nàng. Nàng yên tâm, lần này vào thành, mặc kệ thành hay không, nửa tháng sau ta cũng phải đi. Ngày ngày cũng thường xuyên trở về."
La Đông Nhi khe khẽ một tiếng, sâu kín nói: "Hạo ca nhi, Đông Nhi là tiểu nữ tử không có chủ ý, chỉ thấy huynh, cái lá gan này mới lớn hơn một chút. Huynh vừa nói đi, trong lòng người ta là có chút không yên, nhưng là nam nhân muốn làm việc đại sự, Đông Nhi không dám cản chân của huynh. Chỉ mong huynh mau trở lại, nếu nói phải đi, bà bà ở đó, ta vẫn không dám nói, hiện giờ thấy bà ấy, thẹn trong lòng, ngược lại càng không dám nói."
"Loại chuyện này, nàng không cần phải tự mình suy nghĩ? Ta sẽ giải quyết." Đinh Hạo nghĩ thấy thương yêu, ôm chặt lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, ôn nhu nói: "Ca ca sẽ vào thành, hôm nay phải lấy hết can đảm, cùng nàng an ủi một phen."
La Đông Nhi xấu hổ, cuối cùng cũng không lay chuyển được chủ ý của hắn, xấu hổ hiện ra mặt, xấu hổ quẫn bách mà ngượng ngùng hôn hắn một cái, sau đó vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút lên môi hắn.
Hạo ca ca nói qua, cái này gọi là cách thức tiêu chuẩn của hôn, là phương thức hợp pháp nhất của hôn môi, chính là chỉ dính một chút vào môi đó là không được. La Đông Nhi là một đệ tử tốt, tuy rằng biết nghe lời phải, chung quy vẫn không dám đưa đầu lưỡi vào trong miệng hắn, liền đành phải ăn bớt ăn xén, liền biến thành dùng đầu lưỡi liếm môi hắn một chút.
Đinh Hạo trong lòng nóng lên, ấy sau gáy của nàng, chủ động nghênh tiếp. Đầu lưỡi của La Đông Nhi thẹn thùng muốn lui về, không thể tưởng tượng được đầu lưỡi của Đinh Hạo cũng liền theo chui vào, quấy nhiễu một hồi trong miệng nàng. Đầu lưỡi hai người liền quấn chung một chỗ.
Không biết hôn bao lâu, La Đông Nhi nện vài cái vào ngực hắn, lúc này mới thở hồng hộc tránh được nụ hôn hợp pháp nhất của hắn, hai má mềm mại bổ nhào vào ngực hắn, mềm nhũn ra, nghe tim hắn đập mà cảm giác mỹ mãn muôn phần.
La Đông Nhi tuy là nữ nhân thôn quê, nhưng bởi vì từ nhỏ tay nghề thủ công xuất sắc, thay người làm chút việc thủ công, thật là làm việc với người khác còn nhiều hớn, bởi vậy ngoại trừ ngày mùa, xưa nay người làm ruộng có cơ hội làm thủ công không nhiều. Số lượng vận động vừa phải, khiến cho thân thể nàng mềm mại co dãn và quyến rũ, tuy rằng thiếu cái loại cảm giác đẫy đà của nữ nhân trưởng thành, nhưng là làn da săn chắc bóng loáng, cơ thể rắn chắc mà co dãn, ôm trong lòng ôn thơm ngát ngọc, thật sự là sảng khoái khó có thể nói hết được.
Đinh Hạo vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, chơi đùa bộ mông với đường cong duyên dáng của nàng yêu thích không chịu rời tay, không nhịn được lại tìm lấy đôi môi anh đào của nàng. La Đông Nhi né tránh nụ hôn của hắn, nhưng nàng bị hắn ôm vào trong ngực, có thể trốn đi được chỗ nào đây? Rốt cuộc lại bị hắn bắt được đôi môi anh đào của mình. Nàng ban đầu còn có chút kháng cự, sau đó không thể không mở ra, mặc cho đầu lưỡi của hắn vun vén đầu lưỡi thơm tho của nàng, gắn bó cùng một chỗ, thân mình của nàng dần dần mềm yếu trong lòng hắn mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Chính là ngẫu nhiên thân thể lại thoải mái một chút, thật giống như một con mèo nhỏ đáng yêu.
Kiều đồn mượt mà rắn chắc của nàng vừa động một chút giữa hai chân Đinh Hạo, đột nhiên đụng tới một nơi cứng rắn nổi lên, thấy có chút vướng víu, La Đông Nhi đưa tay sờ sờ, thân thể Đinh Hạo không khỏi run lên.
La Đông Nhi lạ lẫm hỏi: "Di, rốt cuộc huynh cất giấu cái gì ở đó vậy?"
Đinh Hạo nhớ tới chuyện trước kia, bất giác bật cười, hắn ghé sát vào bên tai La Đông Nhi, ngửi mùi hương thơm ngát trên mái tóc nàng, cúi đầu thì thầm một phen. La Đông Nhi nghe xong lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời trên mặt như cháy lên, đầu không ngẩng lên nổi.
Đinh Hạo nhân cơ hội đặt câu hỏi: "Đông Nhi yêu quý, nàng chưa từng gặp qua thứ này sao?"
La Đông Nhi lúng ta lúng túng nói: "Thấy, thấy qua rồi, nhưng là vật của hài đồng ...không giống của huynh à, người ta sao có thể nghĩ tới được.... ai nha, thì ra ta cầm phải cái đó nha, thật sự là... người ta không biết."
Đinh Hạo bị nàng đùa cho ngứa ngáy trong lòng, đồng thời cũng khó hiểu ngày thành thân của nàng nàng qua như thế nào, không khỏi hỏi: "Nàng.... cùng con của Đổng gia kia chưa từng vào động phòng sao?"
"Trở thành vợ chồng, chưa từng động phòng là như thế nào?" La Đông Nhi nói tới đây vẻ mặt có chút ảm đạm, xem ra vẫn vì mình không thể lấy thân hoàn bích mà phụng bồi Đinh Hạo mà vẫn còn canh cánh trong lòng.
Đinh Hạo vẻ mặt càng thêm cổ quái: "Nàng.... đêm động phòng của nàng như thế nào? Trải qua đêm động phòng như thế nào?"
Hỏi như vậy, thật là thô lỗ, nhưng là La Đông Nhi tự thấy không hoàn bích (nguyên vẹn), ở trước mặt Đinh Hạo có chút tự ti, mặc dù không được tự nhiên, cũng không dám không trả lời, liền cúi đầu nói: "Ta.... khi tới Đổng gia, mới thấy được hình dáng phu quân, hắn gầy teo nho nhỏ như một đồng tử, hoàn toàn khác với tưởng tượng của ta. Nhưng là đã bị ký thác tới Đổng gia, cũng không còn cách nào khác. Sau khi khách khứa rời đi rồi, ta trải chăn đệm, đặt hắn lên đó, sau đó... sau đó chính mình cũng tiến vào trong ổn chăn, nằm ở đó mà sợ hãi. Nhưng hắn...tự hồ hắn còn sợ hơn ta, hơn nữa vẫn ho khụ, khụ, ... cũng không biết khụ khụ được bao lâu, Đông Nhi mệt mỏi ngủ thiếp đi. Đợi khi tỉnh lại hắn vẫn còn khụ, khụ..."
Đinh Hạo ho khan hai tiếng hỏi: "Không làm gì nữa?"
"Không có gì nữa."
"Vậy sau đó?"
"Sau cái gì?"
"Về sau...vẫn ngủ như vậy?"
"Ngủ...không ngủ như thế thì muốn ngủ như thế nào nữa, người ta không phải là con ngựa, chẳng lẽ còn phải đứng ngủ sao?"
"Ách .... có đạo lý, Đông Nhi nói những lời này thật sự là....rất ...rất có đạo lý!"
Đinh Hạo mở cờ trong bụng, con ếch nhỏ dưới hạ khố vui mừng nhảy nhót mấy cái, dính ở kiều đồn ôn nhu, La Đông Nhi liền khẽ run lên, thẹn thùng lay lay thân mình, nghi hoặc nói: "Sao thế.... sao cái vật ấy của nam nhân trưởng thành đều có bộ dạng như vậy sao? Bước đi lại không có chuyện gì sao?"
Đinh Hạo cơ hồi cười ra tiếng nói: "Thật cũng không phải, nó chỉ thấy được nữ nhân yêu thích, mới có thể ngẩng đầu lên kêu gọi, bình thường cũng là ngủ xuống như ở hài tử."
La Đông Nhi nghe không giống lời hay, nhưng cũng không nói lên nguyên do, chính là chỉ quẫn bách nói: "Vậy...vậy vừa chào hỏi đã muốn đánh rồi, huynh cho nó nghỉ ngơi đi, nó cứ dính vào mông người ta thôi, làm cho người ta trong lòng hoảng hoảng."
Đinh Hạo cười "vèo" một cái, nó ở bên tai nàng: "Như vậy không được, lễ thượng vãng lai (tạm hiểu có đi có lại), nàng phải cho nó cái lễ, nó mới bằng lòng cúi đầu, bằng không nó sinh ra hờn dỗi, Hạo ca ca sẽ rất khó bảo."
La Đông Nhi kỳ quái: "Sao có thể như vậy, cái này trên người huynh, thật giống như động vật sống có chủ ý vậy."
Đinh Hạo thở dài nói: "Nàng nói đúng rồi, đồ vật này trên thân nam nhân đúng là có chủ ý của chính mình mà có đôi khi, làm chủ nhân cũng không thể khống chế được chủ ý của nó, liền phải theo chủ ý của nó mà thôi, vì thế một ít người thực thông minh, cũng sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn gì."
"Nhưng lại có chuyện như vậy sao?" La Đông Nhi cảm thấy thật sự là việc thần kỳ huyền ảo trong thiên hạ, nữ tử vốn thân thể không giống với nam nhân, trước kia có nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới. Nàng do dự một chút, mới nói: "Vậy.... người ta phải hoàn lễ với nó như thế nào?"
Đinh Hạo bị dáng vẻ tinh khiết như trẻ con của nàng làm cho kiềm chế trêu đùa đi không ít, không ngờ mình lại có ngày dụ dỗ một tiểu cô nương thục lệ như kim ngư này. Tiểu cô nương này tuy đã là quả phụ, nhưng ở phương diện này, quả thực so với tiểu nữ nhân ở thời hiện đại còn tinh khiết hơn nhiều lắm.
Nếu không có ước thúc từ bên ngoài, chính là chuyện ngày mai phải đi vào trong thành, nàng không thể ở lâu. Đinh Hạo thật muốn đè lên thân thể của nàng, làm cho nàng biết cái gì mới là động phòng chân chính.
Hắn mạnh mẽ áp chế xúc động trong lòng, nghiêm túc nói: "Hôm nay thời gian cấp bách, không thể nói nhiều. Chờ khi nàng tới Đinh phủ làm châm nương, chúng ta gặp lại thời gian thong dong, Hạo ca nhi sẽ nói cho nàng nghe cẩn thận. Nói ...cách thức tiêu chuẩn của thân thiết có ba mươi sáu thức, chúng ta vừa mới làm, chỉ là thức thứ nhất mà thôi. Nàng về sau sớm chiều ở chung với ta, ca ca một thức một thức chỉ dạy cho nàng, cho tới khi nàng học được toàn bộ mới thôi."
La Đông Nhi nghĩ, một thức hợp pháp hôn hít đã làm cho người ta thẹn thùng như vậy rồi, không biết ba mươi lăm thức còn lại có bộ dạng gì, mình đúng là mới nghe nói lần đầu, không khỏi ngượng ngùng tán thưởng nói: "Ân, người ta nói đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, thật sự nửa điểm không giả. Đông Nhi cũng là đọc qua mấy quyển sách, cũng không biết nhiều học vấn như Hạo ca ca."
"Đó là" Đinh Hạo dõng dạc: "Chẳng qua, trong sách cũng có chút đạo lý, tỷ như nói "nữ tử vô tài tiện thị đức" ha ha ..."
(Nữ nhân không có tài mới là có đức. )
"Đông Nhi đâu chỉ vô tài..." La Đông Nhi nhẹ nhàng ỉ ôi trong lòng ngực hắn không nghĩ tới gì chỉ sâu kín nói: "Đông Nhi vẫn là một tiểu nữ tử đáng thương không có chủ ý, không giúp được cho huynh chuyện gì, còn luôn luôn hại huynh chịu liên lụy vì người ta. Chẳng qua Liễu Thập Nhất kia thiết kế một phen như vậy, mục đích hẳn vẫn là huynh. Hiện giờ nghĩ lại, có lẽ là bà bà bày mưu đặt kế, có lẽ bởi vì hắn nghe được phong phanh, biết Đinh lão gia vừa muốn trọng dụng huynh. Huynh ngàn vạn lần phải cẩn trọng đề phòng hắn mới được. Nhớ tới lần trước hắn sử kế, người ta tới nay vẫn còn nghĩ mà sợ, thật là thủ đoạn ghê gớm à, hắn chẳng những làm cho người ta trăm miệng khó dãi bày, còn muốn cho chúng ta hiểu lầm huynh đệ Vương Vũ hai người vẫn thủ ở ngoài, thực nếu bị người khác vừa vặn bắt được, nói những lời này ra, ta chính là lấy cái chết để chứng minh cũng không có người tin. Hắn làm cho chúng ta tự miệng nói ra, lấy cái tội danh giả đối hư ảo đặt lên người chúng ta, còn cho bản thân hắn vẫn sạch sẽ, cái người này thực sự âm hiểm, huynh tuyệt đối không được sơ suất."
"A" một tiếng, Đinh Hạo dựng thẳng thân mình. La Đông Nhi nói những lời này, trong đầu hắn linh quang chợt lóe, đột nhiên nghĩ tới một chủ ý. Kiềm chế lại linh quang chợt lóe kia, cẩn thận cân nhắc sau, Đinh Hạo hiểu ra, không khỏi tươi cười rạng rỡ: "Lúc đầu, ta trong lúc vội vàng khó có thể làm được, đối với Đinh đại thiếu luôn có vài phần ý thẹn. Ha ha, việc này thành rồi, nghe nàng nói chuyện, hiện giờ ta nắm chắc tám phần có thể giúp hắn giải quyết tai ách này."
La Đông Nhi trừng to mắt, bất giác vui mừng, lại có chút mờ mịt: "Người ta... người ta nói chuyện gì giúp ích được cho huynh thế? Huynh còn chưa có đi, đã nghĩ tới biện pháp giải quyết rồi."
Đinh Hạo cười nói: "Đúng vậy. Nói tới đây, Triệu tướng công trong kinh muốn làm cho Lưu tri phủ suy sụp, đại thiếu gia phải bảo trụ Đinh gia, người làm ban sai(việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa) chính là muốn mau chóng kết án, làm thỏa mãn ý tứ của cấp trên, nếu cái án tử này đã có trong hồ sơ bản thân, ta cần gì phải tiêu hao hết tâm tư đi thăm dò án tử. Hắc hắc, ta chỉ cần thi triển một số thủ đoạn, cấp cho các lộ thần tiên một kết quả vừa lòng tất cả, việc không phải thành sao?"
"Ân?" La Đông Nhi mắt mở to, vẫn là khó hiểu được ý này. Đinh Hạo nhéo kiều đồn nàng một cái, cảm nhận cảm xúc mềm mại mà con dãn, hưởng thụ thực sảng khoái. La Đông Nhi duyên dáng gọi to, Đinh Hạo cười nói:"Đông Nhi, nàng thật sự là phúc tinh chiếu mệnh của ta, nếu không phải bởi vì nàng mà đắc tội với Đinh nhị thiếu, ta cũng không được Đại tiểu thư chú ý, có thể đi tới Quảng Nguyên. Hiện giờ nàng lại như nữ bồ tát làm phép, giải quyết dễ dàng vấn đề khó khăn trong lòng ta. Nàng trở về, ngày mai sớm tới Đinh phủ làm công, miễn cho Đổng lý thị lại tìm nàng gây phiền toái. Hạo ca ca lần này vào thành, nhất định sớm sẽ đạo cáo công thành, sớm trở về...cùng nàng đi tới Quảng Nguyên, dùng cả đời này dạy nàng ba mươi lăm thức còn lại ha ha ha ha..."
← Hồi 101 | Hồi 103 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác