Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Tam Quốc - Hồi 363

Phong lưu Tam Quốc
Trọn bộ 380 hồi
Hồi 363: Cao Thuận gặp nguy
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-380)

Siêu sale Lazada

Ngưu Kim kêu thảm một tiếng vứt bỏ đao, tay cầm lấy thân thương lạnh như băng, trên đôi mắt tràn đầy huyết sắc.

Cao Thuận dùng tay một cái, trường thương xoạt một tiếng đã xuyên qua vai của Ngưu Kim.

Ngưu Kim ngửa mặt lên trời bi thống rống một tiếng, trong lòng tràn ngập vẻ không cam.

Cao Thuận tâm tình sắt đá mãnh liệt như hổ, Ngưu Kim bị ném xuống ngựa, Cao Thuận thừa cơ bổ thêm một thương, Ngưu Kim một mạng quy thiên.

Ngưu Kịm chiến vong ngược lại không khiến cho Tào binh rối loạn ai cũngđỏ bầm nghiến răng nghiến lợi xông lên muốn xé xác Cao Thuận.

- Vì Ngưu tướng quân báo thù.

Binh mã của Ngưu Kim hét lên, truyền khắp chiến trường.

Cùng lúc đó bộ binh quân Tào cũng đuổi tới, tuy nhiên vẫn cách khá xa.

Tình huống này Cao Thuận sở liệu không kịp với tình hình bình thường chủ tướng bỏ mình quân đội sẽ nhanh chóng tan tác, Cao Thuận liền rống giận nói:

- Quay lại.

Cao Thuận mang hãm trận doanh quay trở về đại trại mà Tào binh thì truy đuổi không ngừng.

Hai quân tranh đoạt tới hoàng hôn, nhật nguyệt vô quang thi thể chất như núi.

Hừng sáng phương đông hinệ ra bạch sắc, mà viện quân của Thái Tử Từ đã tới.

Viện quân của Thái Sử Từ tới chiến cuộc lập tức phát sinh biến hóa, rốt cuộc đã được đảo ngược.

Quân Tào lập túc rút quân, Cao Thuận và các binh sĩ bắt đầu hô to, hưng phấn ôm nhau.

Bởi vì binh sĩ đại trại trải qua một đêm giao chiến mỗi người đều mệtmỏi vô cùng cho nên nhiệm vụ truy kích liền được giao lên trên người của Thái Sử Từ. Giết đến bình minh, Trương Hổ Thái Sử Hưởng cuối cùng cũng trở về, tuytoàn thân bị thương nhưng nét mặt bọn họ vẫn tràn ngập hưng phấn.

Mà Cao Thuận sau khi trải qua một đêm chém giết, biểu lộ đã sớm mỏi mệtkhông chịu nổi, hai mắt tràn ngập tơ máu, nhưng hắn không thể đi nghỉngơi, còn có nhiều chuyện mà hắn phải giải quyết. Hắn nhìn hai viên tiểu tướng của mình, trong lòng không khỏi cảm khái.

Đúng lúc này Thái Sử Hưởng cất tiếng:

- Tướng quân Chu Nhiên tướng quân đã bỏ mình...

Cao Thuận tuy có dự cảm bất hảo nhưng khi nghe thấy thì vẫn đau xót giận dữ nói:

- Là ta hại hắn Chu Nhiên ngươi theo ta chiến đấu nhiều năm, tuy khôngthích đao to búa lớn, nhưng vẫn là một đại tướng đáng tiếc....

Thái Sử Hưởng liền im lặng.

Cao Thuận sửa trị đe quân mã biên hợp lại lại bố trí phòng ngự đại trạiđợi xong tất cả lúc này thám tử mang tới tin tức binh mã của Tào Bân đãra Tế Bắc, hơn nữa danh tướng phía Bắc Hà Bắc đã mở binh năm vạn, trợgiúp Lịch Hạ thành.

Nghe được tin tức này Cao Thuận liền trở nên trầm tư, tự biết không thểđơn giản nắm lấy Tế Nam, chỉ có thể mang người tới Sơn Dương báo choTrương Liêu, mà Trương Liêu vì muốn áp chế đông quận trong nhất thờikhông thể xuất binh trợ giúp Cao Thuận được, mà ở chiến tuyến bắc hải, Hạ Tề bắt đầu chia sẻ áp lực cho Thanh Châu, càng không thể rút binh.

Lúc này Trương Lãng cùng với chúng mưu sự sau khi thương nghị đã thảo luận chiến lược.

Bởi vì Bàng Thống mấy năm qua khổ học, liền cùng với Trương Lãng ước hẹn gia nhập mưu sự đoàn của hắn, Bàng Thống vừa đến đã dẫn tới một cụcdiện bén nhọn.

Bàng Thống nói:

- Với thực lực của quân Giang Đông hiện tại căn bản không cần thục xuyên ngăn cản phương bắc, bởi vì Lưu Bị binh phát tới Trần Kho sớm muộn gìcũng xâm lấn Quan Trung nếu như chúa công bỏ mặc Xuyên Trung kéo dài thì không khác gì trừ hổ dưỡng sói, sớm muộn gây họa.

Quách Gia phản kích:

- Tào Tháo phương bắc độc hại lúc này nếu như không nhờ binh lực của Lưu Bị kìm chế Quan Trung thì chúng ta làm sao có thể nắm lấy Nam hoàng hànhư vậy được?Vừa vặn lúc này tiến vào mấu chốt chiến dịch Hoàng Hà quânta hai tuyến tác chiến vấn đề này vô cùng nghiêm trọng, có khả năng làmcho toàn cục sụp đổ, đừng quên từ khi Hán Trung xuất binh, toàn bộ lấyđường Tương Dương của ta, một khi ván cầu Tương Dương sơ sẩy, Chu Dutướng quân bị cắt đường lui thì quân Tây lộ gặp khó khăn.

Bàng Thống tính cách hơi cực đoan mà cười lạnh nói:

- Sói ở bên cạnh há có thể để ngươi ngủ yên một khi chúa công không chen chân vào Quan Trung, Lưu Bị tất thừa cơ xâm lấn, bởi vì lúc này TàoTháo vô lực phân thân, chống có Pháp Chính Trương Tùng các danh sĩ Xuyên Trung trợ trận chỉ sợ diều hâu khó thành điạ sự, phải biết rằng đấtQuan Trung, đều là nơi thống trị tiến hành, chớ nói là Lưu Bị còn cóthiên phủ thục sông chèo chống mà Lưu Bị thế lực cường tráng chúa côngmuốn công hãm bọn chúng khó càng thêm khó.

Trương Lãng cũng lâm vào tình trạng lưỡng nan đã có Gia Cát Lượng, LưuBị giống như là hổ được chắp cánh nếu thật sự để hắn nắm được Quan Trung tứ tắc thì chỉ sợ sẽ thành một đối thủ cường đại, nếu như đúng như Bàng Thống nói, cùng với Lưu Bị trở mặt, mình đoạt Quan Trung, lúc đó Lưu bị sẽ đâm sau lưng mình một cái, nghĩ tới đây đầu của Trương Lãng nhức vôcùng hắn lại nhìn Quách Gia lại nhìn Bàng Thống hai người trừng mắt nhìn nhau không ai nhìn ai Trương Lãng phiền muộn tới cực điểm.

Trương Lãng bỗng nhiên lóe lên linh quang, theo lý thuyết với mưu trícủa Bàng Thống tuyệt đối không đưa ra phong hiểm như thế chẳng lẽ hắncòn đạo lý sao, Trương Lãng liền chờ mong mà hỏi:

- Sĩ Nguyên ngươi cũng biết cục diện hiện tại đừng làm ta mê man nữa ngươi có ý gì mau nói đi.

Bàng Thống kinh ngạc nhìn Trương Lãng mà nói:

- Thống biết là không gạt được chúa công, Hoàng Hà một trận chiến đãchiếm toàn bộ ranh giới Trung Nguyên mà trong đó mấu chốt chính la cônghạ Lịch Hạ thành, một khi có thể công chiếm thì có thể ngăn cản Tào Binh vào Tế Bắc, chúa công có thể khu thủy quân vào Hoàng Hà, với địa bàncủa Hoàng Hà thì thủy quân của ta cắm rễ ở đó sẽ có lợi thế rất lớn, sau đó quân Tào chạy về Hà Bắc, nên thừa dịp Lưu Bị đánh phá Trần Kho pháiChu Du tướng quân nhập chủ Quan Trung khống chế Tứ Tắc, tuy Quan Trungmấy năm liên tục chinh chiến nhưng lực lượng có bao hàm hoàn toàn có thể tự cấp tự túc chỉ cần lúc đó phái người canh gác nơi hiểm yếu, Lưu Bịcũng không biết làm sao.

Hơn nữa nói hắn nghĩ ra Tương Dương thì là điều năm mơ, Chu Du tướng quân trấn định Kinh Tương, đừng nói là Quan Vũ cho dù là Gia Cát Lượng đến cũng chưa chắc chiếm được chỗ tốt gì, lúc nàychúa công lưng tựa Giang Đông làm cơ sở, hai bên Kinh Tương Sơn Đông làm xúc tu, trước có Duyện Châu làm tiên phong lại thêm Dương Dự là đấtgiàu có, hoàn toàn có thể mở ra vài chiến tuyến, chúa công chậm chạp cho rằng không thể cùng với Lưu Bị, Tào Tháo đồng thời trở mặt, đơn giản là vì tư tưởng Giang Hoài, hôm nay có Hoàng Hà phía nam thậm chí là GiaoChâu làm ranh giới bảo đảm ai nói không thể bắc lên U Yến, tây Tiến Thục Xuyên?

*****

Bàng Thống nói như cảnh tỉnh, một câu khiến cho người ta phải tỉnh mộngcho tới nay Trương Lãng trong tiềm thức luôn nghĩ Tào Tháo là cường đạinhất mà mình chống lại thì phải có minh hữu mạnh mẽ, kìm chế Tào Tháo, đặc biệt mình vừa mới dừng chân ở Giang Đông, thủ Giang Đông là chiếnlược hàng đầu, hôm nay chiến cuộc phát triển, địa bàn của mình đượckhuếch trương thế lực càng cường thịnh đã không còn phải phòng thủ nữamà đã mang binh ra tới tận Hoàng Hà không cần thế lực Xuyên Trung kìmchế nữa, mình có thể y nguyên cùng với Tào Tháo chống đỡ, đây là chuyệnđã thành sự thật.

Quách Gia không nhường mà đáp:

- Bàng tiên sinh ông đọc nhiều sách ngày đó Tần Tự Thương yên biến pháp, thực lực quốc gia cường thịnh vô cùng, áp đảo đứng dầu, nhưng nhà Tầncũng không dám tự đại, hợp tung liên hoành, xa giao tiến công rồi sau đó thống nhất lục quốc xưng bá Hoa Hạ, hôm nay chúa công vừa mới thăngbằng được Trung Nguyên, thực lực Tào Tháo ở Phương Bắc vẫn còn, bức LưuBị cùng với Tào Tháo liên thủ chỉ sợ hủy hoại cơ đồ chúng ta trong chốclát.

Quách Gia liên tiếp đả kích, châm chọc Bàng Thống tự cao tự đại.

Bàng Thống thản nhiên nói:

- Phàm nhận chỉ thấy nhà Tần xa thân đánh gần sau đó xâm lấn sáu quốc, lại không biết nhà Tần dùng Quan Trung làm cơ sở, tái Hàm phải Thục cácnơi hiểm trở, nam có thể ngăn bằng Ba Thục, bắc có thể có đất Hồ Uyểnlợi thế, nếu như công thì phía trước xuất kích bất lợi thì có thể thủ, bởi vậy có thể thấy được Quan Trung chính là đất để xưng bá, chúa côngcó được cũng thế, Lưu Bị có được cũng thế.

Bàng Thống nói vô cùng xác thực, Quách Gia lộ ra vẻ kinh ngạch, mà trởnên trầm tư, mà Trình Dục chúng mưu sĩ tuy nhìn thấy Bàng Thống ngangngược nhưng thái độ đã đổi mới hơn một chút.

Trương Lãng thấy hào khí giương cung bạt kiếm đã bớt đi không ít liền nói:

- Quan Trung đúng là đất có thể xưng bá vương.

Bàng Thống khen ngợi:

- Lúc này Lưu Bị chạy tới Lũng Hữu đoạt Trần Kho kìm chế đại bộ phậnbinh lực Quan Trung chính là thời cơ tốt nhất để chúa công bắt tay tiếncông một khi bỏ qua cơ hội vô luận là bl hay Tào Tháo thì muốn đoạt Quan Trung cũng là độ khó không nhỏ.

Quách Gia thấy Trương Lãng sắp bị Bàng Thống thuyết phục thì gấp giọng nói:

- Chúa công tuyệt đối không được nếu như lấy được Quan Trung Tào Tháokhông có tổn thất gì lớn, nhưng Lưu Bị lại vô cùng đau khổ, tình hìnhtrước mắt cần phải chiến Tam Tề, định Tế Nam làm trọng.

Trương Lãng nói:

- Không sai trước mắt là làm sao phải lấy được Sơn Đông lại để cho thủy quân an toàn khu nhập Hoàng Hà.

Bàng Thống bỗng nhiên lắc đầu thở dài yên lặng không nói.

Trương Lãng kỳ quái:

- Sĩ Nguyên tại sao lại lắc đầu?

Bàng Thống nghiêm mặt nói:

- Chúa công nói đúng nhưng Thống nhớ Tế Nam có một đường giằng co không khỏi sinh lòng cảm khái.

Trương Lãng hiếu kỳ:

- Sao lại cảm khái?

Bàng Thống đáp:

- Cao Thuận Trương Liêu đều là danh tướng hành quân cẩn thận, nhưng đốivới Tuân Du Cổ Hủ đa mưu chỉ sợ không có được chỗ tốt may mà lúc này HạHầu Uyên không dám chủ quan nếu như là bình thường chỉ sợ Cao Thuận đãsớm bị bại đi Thái An rồi. Bây giờ để cho Cao Thuận nắm lấy Lịch Hạthành đích xác là làm khó hắn rồi.

Lời của Bàng Thống tuy khó nghe nhưng là sự thật, hiện tại Điền Phongđang giúp Trương Liêu ở Đông Quận, Cao Thuận chỉ có lực võ tướng, khôngthể nào chống lại Cổ Hủ Tuân Du tràn ngập quỷ kế, Trương Lãng tràn ngậpcảm xúc, cần phải có một mưu sĩ tới giúp, nghĩ tới đây Trương Lãng liềnđảo mắt về phía Quách Gia Trình Dục Từ Thứ bọn họ.

Trình Dục Từ Thứ Tuân Du mưu lược không ai kém ai nhiều, ai thắng thuacũng là bình thường, nếu để cho Quách Gia đi thì phần thắng tăng nhiềuhơn. Trương Lãng đang định quyết định chủ ý, thì Bàng Thống bỗng nhiên mở miệng:

- Chúa công Thống có một yêu cầu hơi quá đáng.

Trương Lãng giật mình bất động thanh sắc mà hỏi:

- Có chuyện gì cứ nói thẳng.

Bàng Thống nhìn về phía Trương Lãng chờ lệnh mà nói:

- Nếu như Thống đoán không sai thì Cao Thuận đã phái người cầu viện tướng quân có phải không?

Trương Lãng giật mình bất động thanh sắc mà nói:

- Không sai hôm qua Trương Liêu đã phái người tới.

Bàng Thống truy vấn:

- Tướng quân chuẩn bị phái ai đây?

Trương Lãng trong lòng có một chút không vui, Bàng Thống dùng ngữ khí chất vấn mình, tuy nhiên hắn vẫn bình tĩnh nói:

- Ngày hôm qua ta đã phái khoái mã tới Thọ Xuân, để cho Đinh Phụng Hạ Cảnh điều năm vạn đội ngũ lên Bắc trợ giúp Cao Thuận.

Bàng Thống vô cùng lợi hại, một chút biến hóa của Trương Lãng cũng nắm được tuy nhiên hắn vô cùng tự phụ nói:

- Đinh Phụng Hạ Cảnh không phải là soái tài tướng quân còn định phái ai?

Trương Lãng liền mỉm cười:

- Từ Thứ Từ Nguyên Trực đọc đủ binh hư, có thể đảm nhiệm chuyện này.

Bàng Thống gật đầu sắc mặt không đổi mà nói:

- Từ đại nhân hành sự trầm ổn, có thể bảo vệ Thái An.

Từ Thứ là người trung trực tuy nhiên nghe vậy cũng không phục. Trương Lãng cười thầm nói:

- Trình Dục Trình Trọng Đức đa mưu túc trí có thể trợ giúp Cao Thuận phá địch.

Bàng Thống liếc nhìn Trình Dục mà nói:

- Trình đại nhân mưu kế không ngừng, có thể đoạt binh giết nhiều hơn vài tên Tào Binh.

Trình Dục làm sao có thể nhịn được cơn tức này hắn không giống Từ Thứ thấy vậy tức giận nói:

- Bàng Thống ngươi đừng khinh người quá đáng đây không phải là chỗ ngươi giương oai nếu có bản lĩnh ngươi có thể đi Lịch Hạ thành đoạt lại chochúa công.

Trương Lãng trong lòng cũng cực kỳ buồn bực, Bàng Thống tại sao lại kiêu ngạo tự mãn như vậy.

Bàng Thống cười ha hả nói:

- Ta cũng không có bổn sự đó.

Trình Dục nghe vậy thì mỉa mai;

- Thế sao mỗ vừa rồi còn thấy ngươi khoa chân múa tay không ngờ hiện tại lại một phát rút lui.

Bàng Thống nheo mắt lại thành một đường ai cũng không nhìn ra ánh mắt của hắn thế nào chỉ thấy hắn cười nói:

- Nếu Trình đại nhân có thể cho một người nắm lấy Lịch Hạ Thành, BàngThống sẽ quỳ xuống dập đầu đại nhân chín cái kêu một tiếng làm sư phụ, về sau chỉ tây ta không dám về hướng đông, chỉ về hướng bắc ta không dám đi về hướng nam.

Trình Dục nổi giận lôi đình nghiến răng nghiến lợi mất đi lý trí mà nói:

- Bàng Thống ngươi đừng khích tướng, mỗ không để ý tới ngươi.

Bàng Thống lại lộ ra vẻ đáng ghét:

- Đã như vậy thì lui một bước không cần Đinh Phụng Hạ Cảnh tới nữa, ngươi lẻ loi tới, tất nhiên thời gian hạn chế trong ba tháng chỉ cần phá được Lịch Hạ thành lời nói trước kia vẫn y nguyên có hiệu lực.

Trình Dục cười lạnh nói:

- Nếu như Bàng tiên sinh cũng có thể nắm lấy Lịch Hạ thành, thì ta cũng quỳ chín cái gọi là sư phụ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-380)


<