Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiếm hoa Yên Vũ Giang Nam - Hồi 1

Kiếm hoa Yên Vũ Giang Nam
Trọn bộ 7 hồi
Hồi 1: Nhận Diện Đào Hoa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-7)

Siêu sale Shopee

Tiêm Tiêm cúi đầu bước qua ngưỡng cửa, bước trên tấm thảm đỏ viền tua đen, tóc nàng vấn cao điểm trang một cành kim thoa điêu khắc hình chim phượng.

Mặt mày bất động, cước bộ nàng như vĩnh viễn uyển chuyển đều đều.

Bọn nàng tám người bước vào, nhưng toàn bộ mục quang trong đại sảnh chỉ tập trung trên người nàng.

Nàng biết, nhưng tư thế khoan thai của nàng ở đây hay ở chỗ không người, cũng không có gì khác biệt.

Tiêm Tiêm vừa mỹ lệ, vừa trang trọng, ai ai cũng tán thưởng tôn sùng. Trên cao nến đỏ tỏa bừng, sáng lạng huy hoàng soi rọi dáng dấp một lão nhân lớn tuổi, chừng như chính là Lôi Kỳ Phong, Lôi lão thái gia.

Hiện tại, lão nở mặt cười tươi, đang nhìn thê tử sủng ái nhất của lão dẫn hai hàng a hoàn đến bái thọ lão. Tám ả a hoàn quỳ bái trước mặt lão, nhưng nụ cười của lão phảng phất chỉ hướng về một mình Tiêm Tiêm trong đám. Lão cũng vẫn là đàn ông.

Nhãn quan của một nam nhân sáu chục tuổi, cũng không khác gì của một nam nhân mười sáu.

Tiêm Tiêm biết, tịnh không cười đáp lễ. Rất ít ai thấy qua nàng cười.

Nàng rất hiểu thân phận của mình, một nữ nhân như nàng, không thể có hoan lạc, cũng không thể có thống khổ, vì sinh mệnh của nàng hoàn toàn lệ thuộc vào người ta.

Cho nên nàng vô luận là muốn tươi cười hay muốn òa khóc, đều nín nhịn chờ đến lúc đêm khuya không người.

Tiêm Tiêm cúi đầu, bước ra khỏi ngưỡng cửa đi về hướng hành lang. Ngoài ngõ mưa xuân tầm tả, Giang Nam xuân vũ.

Mưa xuân làm cho người ta buồn bã, xuân vũ lịnh nhân sầu, một thiếu nữ mười bảy mười tám chưa xuất giá, gặp thời tiết này, luôn có những cảm giác ưu lự không thể an ủi khuyên giải được.

Tiêm Tiêm là một thiếu nữ mười bảy mười tám, cũng chưa xuất giá, nhưng bất cứ thời tiết nào, bất cứ nơi nào, nàng cũng có vẻ trầm tĩnh khánh trọng. Đi qua hành lang, không nghe tiếng ai nói, hoa xuân ngoài vườn xòe cánh đón mưa rủ rê đưa đón. Đám nữ nhân bắt đầu nói nói cười cười.

Bọn họ tuy là a hoàn, cũng không thể từ chối chút hoan lạc thanh xuân, bởi vậy cả đám động tay động chân, xắn tay áo khoe làn da non mỏng, vói ra ngoài lan can ngắt mấy đóa hoa, lựa chọn tinh hoa hoan lạc thanh xuân của họ.

Chỉ có Tiêm Tiêm, từ đầu tới cuối không một lần nhìn ra ngoài lan can, vẫn cúi đầu, trầm mặc đi về phía trước.

Cả đám nhìn cái bóng thon thả của nàng, có một ả cười mỉa, cong môi thốt:

- Ả ta không phải là người, là một khúc cây.

- Nhìn đằng trước ả cũng thẳng đuột không khác gì một khúc cây, ả có đẹp tới cỡ nào, tôi nếu là nam nhân, quyết không muốn ả.

- Nữ nhân như vậy, ôm vào lòng, cũng nhất định giống hệt ôm một khúc cây.

Cả đám nữ nhân cười ngất, cơ hồ một đám ong mật khoái trá.

Tiêm Tiêm cúi đầu, nhẹ nhàng mở cửa. Nàng bước vào một căn phòng nhỏ rất ấm cúng, rất im ắng.

Cuối cùng nàng cũng về tới bạch kỷ thiên địa của nàng. Ở đây, không có ai quấy nhiễu nàng. Nàng nhẹ nhàng cài then cửa, quay mình từ từ đi tới cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Trên khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ đột nhiên ửng hồng. Ngay lúc đó, thân thể nàng chừng như thay đổi hoàn toàn.

Nàng nhanh nhẹn cởi cái áo ngoài thẳng thớm, để lộ áo lót mỏng manh mát mẻ.

Nàng rút cây kim thoa cài trên đầu, hất đầu một cái, mái tóc dài đen nhánh gieo phủ bờ vai, liếc ngắm dáng đài trang trong tấm gương lăng hoa một hồi, đột nhiên lần tay trước ngực, nới rộng dây vải trắng bó sát. Đợi đến lúc đó, bộ ngực thẳng băng của nàng hốt nhiên phồng lên như một kỳ tích.

Nàng thở ra khoan khoái, nhìn vào gương, làm xấu trong gương đã đời, nàng quay lại mở cửa sổ, đứng trên giường nhìn ra ngoài, nhìn bốn phía không thấy ai, nhẹ nhàng phóng ra ngoài.

Tháng ba cuối xuân, thảo trường oanh phi. Thảm cỏ xanh ngời, chừng như sau cơn mưa xuân, mềm mại ôn nhu không khác gì mái tóc tình nhân.

Tiêm Tiêm một tay vuốt vuốt tóc, một tay cởi giày, chân không chạy trên thảm cỏ xanh dờn.

Bụi mưa thấm ướt tóc nàng, nàng không để ý. Ngón chân nàng thanh tú nhỏ nhắn, cỏ dại đâm cắt lòng bàn chân, ngứa ngáy khó chịu, gai góc khó chịu, nàng cũng không để ý.

Hiện tại, nàng cơ hồ như một con hoàng oanh sổ lồng tung cánh, không để ý chuyện gì khác, trong tâm chỉ tưởng về người bạn lòng xuân thì của mình. Dòng suối sơn khê trong trẻo, bụi mưa lững lờ bên trên, điểm chấm những vòng nước lăn tăn dào dạt như trái tim thiếu nữ xuân thì.

Nàng chạy nhanh dọc theo con suối trong, trên triền núi thấp thoáng một mảnh rừng đào hoa.

Tận trong rừng hoa, một thiếu niên vận y phục đỏ thắm, móc chân trên cành, treo mình trên cây chổng ngược đầu, muốn dùng miệng cắn vào một đóa đào hoa.

Hắn là một người như vậy đó, lúc nào chỗ nào cũng biến động, vĩnh viễn không thể an tĩnh một giây.

Mặt mày sáng sủa thông minh, nhãn tình giống như một hài tử bướng bỉnh tinh nghịch.

Tiêm Tiêm cười, nụ cười ngọt ngào, đẹp tuyệt. Hắn nhảy xuống đất, trong miệng còn ngậm một đóa đào hoa.

Hai tay chống nạnh đứng đó, hắn nhìn nàng. Một khi vừa nhìn thấy hắn, nàng không nhịn được cười toe toét.

Nàng phóng mình về phía hắn, giang tay ôm chặt hắn, hạnh phúc tràn đầy:

- Tiểu Lôi... Tiểu Lôi...

Mỗi lần nàng ôm hắn, chừng như ôm một ngọn lửa, chừng như nàng cũng hóa thành một ngọn lửa.

Ôm nhau nồng cháy, ai cũng muốn đối phương tan chảy ra.

Nhưng lần này, thân thể hắn lại lạnh như băng, cứng như sắt, hoàn toàn không phản ứng.

Hôm nay là ngày mừng thọ sáu mươi tuổi của cha hắn, hắn vốn đáng lẽ phải ở nhà.

Hắn vốn thích bằng hữu, vốn thích nhiệt náo, nhưng hắn lại chọn ở đây đợi nàng trong cơn mưa tầm tã.

Nghĩ tới đó, trong tim nàng nhiệt khí chợt trào dâng, càng ôm hắn chặt hơn, cắn nhẹ vào tai hắn, thố lộ nỗi niềm tương tư.

Một ngày không gặp hắn, nỗi tương tư của nàng càng dày.

Bộ ngực mềm mại của nàng ép chặt vào ngực hắn, lúc trước mỗi lần như vậy hắn nhiệt tình như nộ hải ba đào.

Nhưng hôm nay, hắn đột nhiên xô nàng ra. Nàng trân trân ngây người, đôi má nóng bỏng cũng đột nhiên giá lạnh. Đợi khi hoàn hồn, nàng lúc đó mới thấy trên áo hắn đằng trước ngực có vấy chút máu.

Vết máu trên y phục đỏ, vốn không dễ bị phát hiện. Chỉ có người cẩn trọng để tâm mới có thể phát hiện, chỉ có tình nhân mới cẩn trọng để tâm như vậy.

Tiêm Tiêm biến sắc:

- Chàng đã đánh nhau bên ngoài...

Tiểu Lôi lắc đầu.

Tiêm Tiêm cắn môi:

- Chàng đừng giấu tôi nữa, trên áo chàng có máu.

Tiểu Lôi cười:

- Nàng chắc nhớ máu của nàng cũng đã từng nhuộm trên áo ta?

Hắn cười đắc ý, lãnh đạm, cơ hồ một mũi dao đâm thẳng vào tim nàng.

Toàn thân nàng chừng như đột nhiên cứng ngắc, nhãn tình trừng trừng nhìn hắn:

- Ngươi... ngươi ra ngoài gần gũi với nữ nhân khác?

Tiểu Lôi điềm đạm cười:

- Ta không thể có nữ nhân khác sao?

Thân thể Tiêm Tiêm bắt đầu run rẩy, lệ chảy dài trên má, còn lạnh hơn cả những giọt mưa xuân:

- Nhưng... nhưng ngươi không tự nhiên quên, ta đang có mang hài tử của ngươi chứ?

Tiểu Lôi đột nhiên nhảy dựng, một chưởng tát vào mặt nàng, cười lạnh:

- Ta làm sao biết được là con ai? Ta chỉ biết ngươi là một con a đầu.

Hắn cười cuồng dại như một con thú hoang.

Nàng trừng trừng nhìn hắn, thối lui một bước, hốt nhiên phát hiện đang đối diện một kẻ lạ mặt bỉ ổi còn hơn cả loài súc sinh. Nước mắt nàng chợt khô cạn, máu huyết cũng khô cạn, thần hồn chừng như đã vụt bay lìa bỏ cái xác trống rỗng vô tâm.

Tiểu Lôi thản nhiên dương dương tự đắc:

- Ta nghĩ ngươi nên đi nhanh, đi cho khuất mắt ta, ta còn phải gặp người khác.

Tiêm Tiêm nắm chặt tay, móng tay đâm sâu và da thịt, nhưng nàng chưa đi, trừng mắt nhìn hắn, nói từng tiếng:

- Ta chắc chắn phải đi, ngươi không cần để tâm, ta từ nay về sau không hề muốn tái kiến ngươi, nhưng ta phát thệ, một ngày, ngươi sẽ phải hối hận.

Nàng đột nhiên quay mình, vụt chạy mất dạng.

Tiểu Lôi đứng yên, cũng không nhìn theo nàng. Khuôn mặt hắn chợt có hai dòng nước lăn dài trên má, không biết là mưa xuân, hay là lệ nóng?

*****

Đại sảnh vẫn thắp đèn sáng loáng huy hoàng, mưa đã dứt. Tiểu Lôi chầm chậm đi xuyên khu vườn băng qua cây cầu bước vào vòm đại sảnh, kiếm cái ghế sát trong góc, ngồi nhìn đám khách say sưa nói cười.

Chung quy cũng có người phát hiện hắn, "đại thiếu gia đã về tới", ai ai cũng kính cẩn nghiêng mình.

Tiểu Lôi lạnh lùng cười thốt:

- Các người uống cạn chén này xong, cứ tự tiện rời khỏi nơi đây.

Ai ai cũng giật mình ngơ ngẩn, chừng như đột nhiên bị tát đỏ mặt tía tai. Cũng không biết là ai đã đứng lên trước hết, tất tả đi ra không quay đầu trở lại.

Trên mặt Tiểu Lôi không có một chút biểu tình, lạnh lùng thốt:

- Lôi Thăng, mở cổng tiễn khách.

Không ai còn có thể ngồi xuống. Từ hậu điện Lôi lão thái gia đã quá bộ ra ngoài, vừa nghe chuyện đã vội vàng đi ra, sắc mặt xanh dờn.

Tiểu Lôi đứng dậy nghênh tiếp ngay lập tức, một mực kéo phụ thân ra đằng sau bình phong.

Lão thái gia dậm chân, nóng giận tới mức giọng run lẩy bẩy:

- Bộ ngươi muốn đuổi hết người của ta đi sao?

Tiểu Lôi lắc đầu đáp:

- Không.

Lão thái gia phẫn nộ hỏi dằn:

- Ngươi điên rồi à?

Tiểu Lôi lắc đầu:

- Không.

Lão thái gia nắm lấy áo hắn:

- Ngươi muốn làm cho ta nhục nhã với người ta hả?

Nhìn qua kẽ hở trên tấm bình phong, đám tân khách trong đại sảnh đã tẩu tán gần hết.

Một hồi lâu sau, Tiểu Lôi đột nhiên nói từng tiếng:

- Bởi vì đêm nay, không nên giữ ai ở lại, bất cứ ai cũng phải đi khỏi chỗ này.

- Tại sao?

- Vì bọn chúng đã đến.

Lôi Kỳ Phong đột nhiên biến sắc:

- Ngươi nói gì?

Tiểu Lôi không đáp, nhưng thò tay vào ngực lấy ra một bàn tay. Một bàn tay bị chặt xuống không đều đặn, máu đã khô cứng.

Lưng bàn tay khô héo, xâm hình một con mật phong, một con ong mật mặt người.

Da cũng đã khô, cho nên con nhân diện mật phong cũng đã biến hình, giống như một cái mặt quỷ tàn độc nhe nanh.

Khuôn mặt Lôi Kỳ Phong đột nhiên cũng biến hình, toàn thân đột nhiên lảo đảo, tựa hồ thất kinh hồn vía.

Tiểu Lôi vội đỡ người phụ thân, bàn tay của hắn vững vàng ổn định.

Thanh âm của hắn cũng vững vàng ổn định không kém:

- Chuyện phải đến, sớm muộn gì cũng sẽ đến.

Lôi Kỳ Phong chung quy cũng gật đầu, thiểu não thốt:

- Không sai. Đã phải đến, lúc nào đến cũng tốt.

Lão như muốn nói với chính mình. Bởi vì trong thâm tâm lão vốn nhận biết, một khi người đó báo phục, sẽ khủng khiếp thống khổ tới mức nào.

- Mười ba năm, đúng mười ba năm, lần này bọn chúng dám tới, nhất định đã chuẩn bị kỹ càng. Cho nên ngoài họ Lôi chúng ta ra, vô luận là ai cũng không thể ở lại đây, trên giang hồ ai ai cũng biết, nếu chúng đến nơi nào, một cọng cỏ cũng không sống nổi.

Lão thái gia đột nhiên nắm chặt tay con mình:

- Con hãy đi nhanh đi, người chúng muốn tìm là cha.

Tiểu Lôi mỉm cười. Đấy không còn là nụ cười dã thú nữa, một nụ cười thần thánh.

Trên khuôn mặt cười tươi đó biểu lộ sự tự tin, quyết tâm, và dũng khí, một nụ cười hy sinh bất chấp tất cả, không chịu khuất nhục thống khổ.

Phụ thân đương nhiên rất hiểu thấu con mình, cho nên bóp chặt tay hắn:

- Con ít ra cũng phải sống để lưu hậu cho Lôi gia.

- Lôi gia đã có lưu hậu.

- Ở đâu?

- Trong người Tiêm Tiêm.

Phụ thân hắn kinh ngạc, hoan hỉ, không thể nhịn được, lo lắng:

- Nhưng nó... nó còn ở...

- Con đã kêu nàng đi rồi. Nàng đã tự nguyện đi rồi.

Tiểu Lôi gật đầu. Chỉ tới bây giờ, trên mặt hắn mới xuất hiện một nỗi thống khổ ghê gớm.

Bởi vì hắn biết nàng không bao giờ chịu đi, cho nên hắn không do dự dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để tạo vết thương trong tâm can nàng, làm cho nàng hận oán mà đi.

Trái tim hắn lúc đó cũng vỡ thành muôn mảnh. Hắn làm thương hại tới nàng, thậm chí còn thương hại tới chính mình nhiều hơn.

Lôi Kỳ Phong nhìn vào mắt con mình, thấy được nỗi bi thương thống khổ đó:

- Con... con để cho nó đi một mình như vậy?

- Con đã sai Đào Phong ngầm bảo vệ nàng.

Đào Phong là bằng hữu của hắn, hắn thậm chí có thể phó thác sinh mạng mình cho dạng bằng hữu như vậy, hiện tại hắn đã giao sinh mạng của mình cho gã.

Hắn tin rằng một khi hắn còn chưa chết, nhất định sẽ gặp lại Tiêm Tiêm. Lôi Kỳ Phong thở dài, không nói gì nữa, lão biết sự quyết tâm của con lão, lão biết sự quyết tâm đó không một ai có thể cải biến.

Tất cả đám gia bộc bị triệu tập ra đại sảnh, mỗi người được phân chia một bọc ngân lượng:

- Các ngươi phải mau chóng rời khỏi chỗ này nội trong đêm nay, không ai được ở lại.

Lôi Kỳ Phong tịnh không giải thích lý do tại sao muốn họ ra đi, nhưng ai ai cũng thấy được, Lôi gia nhất định sẽ có biến cố rất lớn. Lôi gia đãi bọn họ không tệ bạc, cho nên có không ít người trung thành, quyết tâm ở lại, cùng Lôi gia tồn vong.

Nhưng đám người không trung thành, cũng ngượng ngịu bước ra nhanh chóng, Lôi phu nhân mắt ngấn lệ nhìn bọn họ.

Lôi phu nhân hiền từ đoan trang, hiện tại vận kình trang gọn ghẽ, trong tay đề thanh nhạn linh đao bén nhọn.

Sắc mặt lợt lạt, bà đanh giọng thốt:

- Người nào nếu còn ở lại đây, ta lập tức tự tử trước mặt các người.

Câu nói chém đinh chặt sắt của bà, tuyệt không có chút xảo trá, tuyệt không một ai hoài nghi.

Lôi Thăng nghiến răng, quỳ xuống, "binh binh binh" dập đầu lạy ba cái, đột nhiên quay mình, không nói một lời, bước dài ra cổng. Chỉ bất quá khi hắn quay mình, lệ rơi như mưa.

Hắn là nô bộc trung thành nhất của Lôi gia, cũng chỉ có hắn biết được, người của Lôi gia nói lời nào, nhất định là làm.

Cho nên hắn không thể không đi.

Bên ngoài cổng một màu tối tăm u ám, bóng đêm nặng nề không khác gì tâm tình bọn họ.

Tất cả quay đầu nhìn hắn bước đi. Một khi hắn bước đi, ai ai cũng bước đi.

Lôi phu nhân nhìn người nô bộc trung thành nhất chậm chạp lê chân vào bóng tối, trong tim không khỏi nghẹn ngào đau đớn.

Ngay lúc đó, thình lình một tia hàn quang chớp hiện, thân hình Lôi Thăng đột nhiên từ trong bóng tối bay vụt trở lại, ngã ụp trên sân.

Máu bắn tung tóe khắp nơi. Thân thể gã vừa khi ngã xuống, lập tức đứt đoạn thành năm mảnh.

Máu đỏ tươi bám trên gạch đá xám xanh, từ từ chảy xuống, chảy trúng chân một người.

Người này đột nhiên chừng như bị trúng tên, cả người nhảy dựng la hoảng chạy nhanh.

Hàn quang lại như điện chớp thoáng hiện. Thân thể gã bay về ngay lập tức, ụp mặt ngã xuống, toàn thân cũng bị đoạn thành năm phần.

Máu đỏ tươi, cũng chảy trên nền gạch xám xanh.

Trong đại sảnh tĩnh lặng, thậm chí có thể nghe được tiếng máu nhỏ giọt, thanh âm làm cho người ta hồn phi phách tán.

Lôi Kỳ Phong nắm chặt song quyền, cơ hồ muốn chạy thẳng vào bóng đêm quyết tử chiến với ác ma sát nhân đó một trận, nhưng Tiểu Lôi đã nhanh tay nắm giữ phụ thân lại.

Tay hắn rất vững vàng, chầm chậm nói:

- Cửu u nhất oa phong đến đây, một cọng cỏ cũng không lưu lại, hà huống là người.

Trong bóng đêm đột nhiên có tiếng cười, tiếng cười như quỷ khốc, ác quỷ từ cửu u địa ngục, tiếng cười thê lệ kinh hồn.

Giữa tràng cười, bên ngoài cổng xuất hiện một người, vận y phục vàng, viền đen nơi cổ tay, quàng một vòng vải trắng qua cổ, trên vòng vải còn treo thỏng cánh tay đã bị chặt cụt bàn tay đến tận cổ tay. Không ai có thể thấy được mặt hắn.

Trên mặt gã có đeo một cái mặt nạ đồng, mặt nạ không đáng sợ lắm, nhưng ánh mắt đằng sau mặt nạ mới thật sự kinh tâm.

Ánh mắt chứa đầy oán độc cừu hận. Gã chầm chậm đi tới, nhãn quang từ đầu đến cuối chằm chằm nhìn lên mặt Tiểu Lôi.

Đám nô bộc chạy trốn vào một góc đại sảnh tụ cả đám, chỉ còn lại Lôi gia ba người hoàn lưu tại mặt đại sảnh, tình thế phải nói là cô lập không ai trợ giúp.

Gã vận áo vàng đi xuyên qua đại sảnh, đến trước mặt Tiểu Lôi, chằm chằm nhìn hắn, một hồi lâu sau, chầm chậm nói lấp lửng:

- Là ngươi?

Tiểu Lôi gật đầu.

Gã áo vàng cũng chầm chậm gật đầu:

- Rất tốt, trả tay lại cho ta.

Thanh âm hắn đơn điệu lãnh đạm, nhưng nhãn tình gã lại chẳng khác gì độc hỏa từ địa ngục.

Tiểu Lôi nhìn vào mắt gã, đột nhiên mỉm cười:

- Bàn tay này không còn có thể giết người, nếu ngươi muốn, cứ lấy.

Hắn vừa phẩy tay môt cái, bàn tay bị chặt đã bay về phía gã áo vàng.

Gã áo vàng giơ tay trái, chụp lấy bàn tay phải đó, cúi đầu nhìn, đột nhiên cắn lên bàn tay bị chặt đứt.

Ai cũng có thể nghe tiếng răng cắn cạ vào xương.

Có người bắt đầu mửa, có người xỉu, Lôi phu nhân cúi đầu, nhìn xuống thanh đao trên tay. Nhạn linh đao như thu thủy sâu thẳm, mũi đao lại run run. Chỉ có Tiểu Lôi, đứng bất động nhìn, nhìn gã áo vàng nuốt bàn tay bị chặt đứt.

Tiếp đó, gã ngẩng đầu, nhìn Tiểu Lôi chằm chằm, nói từng tiếng:

- Bàn tay đó không ai có thể lấy đi nữa.

Tiểu Lôi gật đầu:

- Đích xác không thể.

Gã áo vàng cũng gật đầu:

- Rất tốt.

Gã không nói thêm một tiếng, quay người, chầm chậm đi ra. Gã đi rất chậm, nhưng không có ai cản bước gã.

Gã bước chậm, nhưng mỗi bước chân như dẫm đạp lên gân khớp của mọi người.

Có người ngã xuống, ói lên cả mình mẩy, gân khớp cơ hồ tê liệt, không thể đứng dậy nổi.

Lôi Kỳ Phong nhìn gã áo vàng đi ra, cũng không xuất thủ ngăn trở.

Mười ba năm chờ đợi, đã dạy lão biết nhẫn nại kiên trì. Mười ba năm kiên nhẫn, đã dạy lão cách đối đãi đó.

Hiện tại lão tuy thấy con độc xà, chưa thấy nanh con độc xà, cho nên cũng phải đợi.

Lão nếu xuất thủ, chiêu pháp tất phải đánh trúng chỗ yếu hại của con độc xà, tuyệt không thể để cho con độc xà phản chiêu.

Ngay lúc đó chỉ nghe bốn tiếng "cụp cụp cụp cụp", bờ tường đối diện chợt có bốn sợi dây dài phi nhập đại sảnh, đầu dây có gắn loan đao, "cụp", ghim chặt vào xà nhà.

Tiếp đó, có bốn người trườn theo dây từ xa kéo vào. Bốn người chết.

Bốn người đã chết rất lâu, thi thể hoàn toàn khô cứng, nhưng được tẩm dược vật bảo tồn rất kỹ.

Không ai thấy được mặt họ, may mắn không ai thấy được mặt họ. Vô luận bốn cái mặt nạ có ghê gớm tới cỡ nào, cũng tuyệt không thể so sánh được với mặt mày đáng sợ của họ. Họ đã chết mười ba năm rồi, vào một đêm trăng mưa gió bão bùng. Lôi Kỳ Phong nhận ra họ, lão tuy không nhìn mặt họ, nhưng nhận ra bọn họ.

Trang phục và mặt nạ Cửu u nhất oa phong chừng như giống nhau như đúc, nhưng trên mỗi cái mặt nạ, có một tiêu chí đặc biệt.

Lôi Kỳ Phong nhận ra tiêu chí của họ. Vì mười ba năm trước, lão chính tay giở mặt nạ của bốn người, cẩn thận quan sát rất lâu. Bốn người này đã chết dưới tay lão. Kỳ trung một người chính thị là Phong hậu của Cửu u nhất oa phong. Trên mặt nạ Phong hậu có một đóa đào hoa nho nhỏ.

*****

Nhân diện đào hoa phong trong giang hồ - là điềm đại hung.

Lôi Kỳ Phong nhìn thấy cái mặt nạ đào hoa, nhìn thấy đóa đào hoa trên mặt nạ, bao tử lập tức co thắt, gần như không nhịn được muốn mửa.

Trên giang hồ có rất nhiều người biết lão giết nàng, nhưng không ai biết lão đã phải đánh đổi hy sinh bằng một giá cao thảm thiết.

Mười ba năm sau, lão một khi nhớ tới chuyện đêm hôm đó, cơ hồ không nhịn được muốn mửa.

Đêm hôm đó bọn người họ bao vây tổ oa phong, cộng lại gồm mười một người.

Mười một vị võ lâm cao thủ, không một ai sống sót trừ một mình lão.

Trận chiến bi tráng thảm liệt, nhiều năm sau, lão vẫn tưởng chừng không dám nghĩ tới.

May mắn hiện tại Nhân diện đào hoa phong này, chỉ bất quá là một thi thể.

Thi thể không hồn.

Lôi Kỳ Phong vỗ vai con trai lão, trong tâm hãnh diện vô cùng. Bởi vì chàng thiếu niên này vận khí tốt không thua gì vận khí lão, không phải gặp nàng lúc nàng còn sống.

Lúc Nhân diện đào hoa phong còn sống, những thiếu niên nhìn thấy nàng đều phải chết, một cái chết rất đặc biệt.

Một khi nghe tiếng cười của nàng, là đủ để vĩnh viễn đọa địa ngục, vạn kiếp vô phương cứu vãn.

Người chết đương nhiên không thể cười.

Lôi Kỳ Phong vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền sau đó huyết dịch toàn thân đột nhiên đông cứng như băng.

Lão đột nhiên nghe có người cười, tiếng cười thích thú kiều mị, như hoa mùa xuân, như mật trong hoa. Tiếng cười của Nhân diện đào hoa phong.

Không ai có thể hình dung tiếng cười đó. Tuyệt không phải là tiếng cười của người chết, càng không phải là tiếng cười từ địa ngục phát lên.

Tiếng cười đó nếu thật sự là tiếng cười bị giam cầm trong địa ngục, cũng nhất định có vô số người sẵn sàng xuống địa ngục kiếm tìm.

Lôi Kỳ Phong hét lớn:

- Ngươi là ai?

Tiếng cười càng ngọt ngào hơn:

- Ngươi không nhận ra ta? Ta thì lại không quên ngươi, không quên mười ba năm trước một đêm tại phong lâm.

- Ngươi không phải là nàng, ngươi không thể gạt ta được. Mười ba năm trước nàng đã chết.

- Không sai, mười ba năm trước, ta đã chết, cho nên hiện tại ta muốn ngươi trả mạng ta.

Tiếng cười của nàng ta như tiên tử trong truyện cổ tích, ngoại trừ ba tiếng thanh âm như quỷ khốc: "Trả mạng ta, trả mạng ta".

Gió thổi xào xạc. Những thi thể giữa không trung lắc lư đong đưa trong gió.

Tiểu Lôi chợt bước qua, hoành thân đứng chắn trước người phụ thân.

Thanh âm của hắn rất trấn định:

- Đáng tiếc, tay đã trả, nhưng không có cách nào trả mạng được.

Nhân diện đào hoa phong cười ngọt, gằn từng tiếng:

- Vậy thì dùng chín mươi bảy mạng toàn gia lớn nhỏ để đền mạng.

Mục quang của Lôi phu nhân ngưng chú trên mũi đao, đột nhiên lạnh lùng thốt:

- Mạng có thể trả, chỉ bất quá...

Nhân diện đào hoa phong hỏi:

- Bất quá làm sao?

Lôi phu nhân đáp:

- Bất quá ta phải hỏi ngươi một câu.

Nhân diện đào hoa phong thốt:

- Bà cứ hỏi.

Lôi phu nhân hỏi:

- Cái đêm mười ba năm trước, các ngươi ở phong lâm đã làm chuyện gì?

Nhân diện đào hoa phong cười mê hồn:

- Đó đương nhiên là một chuyện đáng hổ thẹn, một người vợ thông minh như bà hà tất phải hỏi một câu hồ đồ như vậy.

Lôi phu nhân đột nhiên quay người, mặt đối mặt với trượng phu, khuôn mặt trắng nhợt như tờ giấy:

- Ông một mực che giấu sự thật không cho tôi biết, một mực lừa gạt tôi, ông vốn không hạ sát ả.

Lôi Kỳ Phong đỏ mặt, gầm:

- Bà tin ả, hay là bà tin tôi?

Lôi phu nhân thốt:

- Tôi chỉ muốn nghe sự thật.

Lôi Kỳ Phong tức giận dậm chân, nói:

- Chúng ta hơn ba chục năm phu thê chồng vợ, bà hiện tại vẫn còn ghen tuông.

Lôi phu nhân nghiêm mặt, lạnh lùng nói:

- Phu thê mấy chục năm cũng ghen tuông như xưa.

Lôi Kỳ Phong nói gấp:

- Bà có ghen tuông, hiện tại không phải là lúc để ghen tuông.

Lôi phu nhân trầm giọng:

- Không cần biết hiện tại ra sao, tôi không thể đợi. Nếu ông không nói ra sự thật, tôi trước tiên quyết sống chết với ông một trận.

Đàn bà ghen tuông như hũ dấm chua. Quả thật bất cứ chuyện gì xảy ra, vô luận người đàn bà có thông đạt minh lý tới cỡ nào, hễ tới lúc ghen tuông như hũ dấm chua, không có lời lý giải nào có thể thay đổi được.

Lôi Kỳ Phong thở dài, cười khổ:

- Được, tôi nói cho bà biết, cái đêm hôm đó...

Nói tới đây lão đột nhiên nhìn vợ nháy mắt. Trải qua bao nhiêu hoạn nạn, phu thê sinh tử tương thủ, lập tức đồng xuất thủ.

Hai lưỡi đao lập tức đồng thời hướng về phía Nhân diện đào hoa phong đâm tới.

Nhạn linh đao vốn là loại đao khinh xảo nhất, nhưng xuất chiêu trong tay Lôi gia phu phụ, uy lực lắm chỗ không tương đồng.

Bôn Lôi đao pháp của Lôi Kỳ Phong cha truyền con nối mấy đời, không những tấn cấp vạn biến, bề ngoài cũng mạnh bạo bá uy.

Hai lưỡi đao như kinh hồng giao tiễn. Hai người họ như tâm ý tương thông, đao của họ phối hợp như thiên ý vô phùng.

Thân thể Nhân diện đào hoa phong treo lủng lẳng trên dây, nhìn tựa hồ triệt để không có cách nào chống đỡ được. Nhưng ngay trong lúc đó, bốn sợi dây nhất thời chuyển động, bốn người trên dây lập tức như tên bắn hồi khứ.

Trong nháy mắt, bốn xác người ra tới bên ngoài vẫn còn chưa khuất dạng trong màn đêm.

Lôi phu nhân thốt gọn:

- Đuổi theo.

Cha con Lôi Kỳ Phong đồng khai khẩu:

- Đuổi theo không được, bất tất đuổi theo.

Mấy đường dây lại rung động, bốn người trên dây đột nhiên nhanh như chớp lại bay vào như sao sa.

Đằng sau lưng bốn người hiển nhiên có bánh xe ròng rọc, đột nhiên ra vào nhanh như quỷ mị.

Lôi phu nhân cười lạnh hươi đao. Một đao này càng nhanh nhẹn hơn, đao quang lóe chớp, nghinh đón Nhân diện đào hoa phong bên trên.

Người này đeo mặt nạ diêu hoa phong, tự nhiên không thối lui một bước.

"Bạch" một tiếng, lưỡi đao chém lên người người đó như chém lá, thân mình bị chẻ ra ngay lập tức, chẻ làm hai.

Một đám khói màu hồng đào giống như một đóa kỳ hoa túa ra tức khắc, đến lúc Lôi phu nhân phát giác mình trúng kế, bà đã ngã ngửa trên mặt đất.

Nhân diện diêu hoa phong này không những không phải là người sống, mà cũng không phải là người chết. Người treo trên dây lúc nãy, khi về đến bóng tối, đã được thay thế bằng một người giả kỳ bí.

Đao của Lôi Kỳ Phong cũng gần chém xuống một thi thể khác, phát hiện biến hóa, lập tức đình chiêu ngay lập tức.

Ai biết được thi thể đó chưa chết, hay không phải là giả. Đao phong của lão một khi đình đốn, cổ tay lập tức bị người nắm giữ, bán thân tê liệt liền. Tiểu Lôi cất bước chạy tới, nhưng hai cái thây nằm trên dây kia bốn chân liên hoàn nhắm vào hắn xuất cước.

Thân hình hắn xoay nửa vòng tránh ngay được thế đá, nhưng hai chân của một thi thể lại dễ dàng lạng thẳng vào hai chân kia.

"Bạch" một tiếng, một ống chân đã bị đá bể, lại một làn khói màu hồng đào phún ra.

Hai thi thể đó tự nhiên cũng là giả, chân giả, mượn sức người điều khiển dây xuất cước.

Tiểu Lôi phi thân lên không ba trượng.

Hắn tuy tránh được trận khói độc, nhưng cha hắn đã bị người khác khống chế.

Tiếng cười như quỷ khốc, Lôi Kỳ Phong sắc mặt trắng nhợt, buông đao nhìn chằm chằm vào mặt nạ quỷ nhãn của người này.

Quỷ nhãn phong cười hắc hắc:

- Trả mạng cho ta.

Thân hình gã co rút lại, tựa hồ muốn lôi kéo Lôi Kỳ Phong trở về. Ai biết được ngay lúc đó, ba gã gia nô áo xanh nằm xỉu ở góc đại sảnh, đột nhiên huy thủ, vô số điểm hàn tinh bộc xạ bắn tới.

Thân thể Quỷ nhãn phong lập tức thủng lỗ chỗ như tổ ong, gào la thảm thiết liên hồi.

Lôi Kỳ Phong xoay cổ tay đón thanh đao Tiểu Lôi vừa quăng tới, phản thủ một đao.

Máu tươi đẫm ướt, hai chân gã bị chặt đứt, hai chân có máu có thịt.

Gã cụt chân gào la thảm thiết, trườn trên đường dây tháo lui, máu bắn khắp nơi, chẳng khác nào đang vẽ một bức tranh đào hoa.

Tiểu Lôi đã hạ mình. Lôi phu nhân thần sắc vàng như nghệ.

Lôi Kỳ Phong trầm giọng hỏi:

- Ngươi là ai?

Tiểu Lôi nghiến chặt răng, gân xanh lồi ra trên trán. Ba gã gia nô vụt vùng mình đứng dậy, dàn thành một hàng ngang trước người cha con họ Lôi, xé toạt áo gia nô bên ngoài, để lộ túi da màu tím trên thắt lưng cũng bằng da.

Ba bàn tay án trên túi da, ngón tay gầy guộc, dài thượt, đầy oai lực, móng tay cắt ngắn. Bàn tay của ám khí danh gia, thường giống như vậy.

Trong bóng đêm phát ra tiếng cười tiêu hồn:

- Mãn thiên hoa vũ, Bình gia tam huynh đệ, sao lại đi làm nô tài cho người ta?

Quả là một chuyện không ai biết được.

Bình gia tam huynh đệ âm trầm không để lộ một biểu tình gì cả.

Muốn phóng ám khí, đòi hỏi phải có bàn tay ổn định, muốn có bàn tay ổn định, trước hết phải có thần kinh ổn định.

Tiếng cười của Nhân diện đào hoa phong không ngưng:

- Lôi Kỳ Phong đúng là một lão hồ ly già, thần không biết, quỷ không thông, mướn Bình gia tam huynh đệ tàng ẩn trong trang, ta phải bội phục ngươi.

Tiếng cười của nàng mỹ miều duyên dáng, Lôi Kỳ Phong đơn giản không thèm nghe. Đối với lão, trên thế gian này không có âm thanh nào có thể so sánh với hơi thở của thê tử, hơi thở ngắt quảng của Lôi phu nhân. Tiểu Lôi ngẩng đầu nhìn phụ thân hắn.

Lôi Kỳ Phong quỳ xuống, quỳ cạnh tấm thân gầy của thê tử, cúi thấp thì thầm vào tai Lôi phu nhân:

- Nhân diện đào hoa phong mười ba năm trước đã chết, kẻ hiện tại là giả.

Khuôn mặt Lôi phu nhân cứng như đá, mục quang ôn nhu như nước suối.

Bà nhìn lão, không những là trượng phu, mà còn là bằng hữu đồng hoạn nạn sinh tử có nhau. Bà tin lão cũng như tin chính mình. Hiện tại bà biết phải lìa bỏ lão mà đi, nhưng trong ánh mắt đầy nghĩa tình không có một chút sợ hãi.

Có người tuy bi ai nhưng tuyệt không có một chút sợ hãi. Đối diện cái chết tịnh không một chút sợ sệt.

Một nữ nhân được chết trong vòng tay của một người chồng trung thật, có còn muốn gì hơn?

Lôi Kỳ Phong nắm nhẹ tay bà, mục quang bà chuyển sang hướng Tiểu Lôi.

Trong cổ họng bà đột nhiên phát xuất thanh âm - một lực lượng vĩ đại giúp bà có thể lên tiếng.

Lực lượng đó nhất định là tình cảm, tình mẫu thân:

- Con không thể chết - con phải tìm được Tiêm Tiêm, nàng rất tốt... - Nàng nhất định có thể nuôi nấng một đứa cháu ngoan cho ta.

Tiểu Lôi gục đầu vào lòng mẫu thân:

- Con nhất định gặp lại nàng, nhất định dẫn hài tử của chúng con đến gặp mẹ.

Ánh mắt của Lôi phu nhân dịu dàng, nở một nụ cười, muốn giơ tay ôm lấy con bà.

Bà tịnh không thể giơ tay, vĩnh viễn không thể.

Lồng ngực mẫu thân đã giá lạnh. Tiểu Lôi quỳ đó, quỳ bất động, lồng ngực người mẹ giá lạnh thì tâm can nhi tử cũng thấu lạnh.

Cả Bình gia tam huynh đệ cơ hồ cũng rơi lệ đoạn trường, nhưng tuyệt nhiên không quay đầu lại. Họ không thể quay đầu.

Trên những sợi dây lại có bốn người từ từ kéo vào, không ai biết lần này bốn người có thật hay không? Là giả? Đã chết? Hay còn sống?

Ba anh em Bình gia không thể phóng ám khí. Khói độc trong đại sảnh quá dày.

Tiểu Lôi đột nhiên lượm thanh đao của mẫu thân, phi thân lên không, ngưng trọng thân mình cách mặt đất bốn trượng, đao quang chớp một cái, bốn sợi dây bị cắt đoạn liền.

Bốn người trên dây đồng loạt rớt xuống, "bịch bịch" có tiếng thân mình chạm mặt đất, nằm yên bất động, là bốn người giả.

Ám khí của ba anh em Bình gia bay ra, khói độc trong đại sảnh nồng nặc khiến không ai thở được.

Phấn hoa oa phong tuy sặc mùi, nhưng không hôi thối - phấn hoa mật phong tuy độc, độc nhất vẫn là gai ong. Bốn người ngã xuống đất, bất động dưới ánh đèn, đột nhiên đồng nhảy vào bóng đêm lập tức.

Chợt có tiếng la thảm khốc. Chưa có ai từng nghe nhiều người đồng thét la thảm khốc như vậy, đó không còn là tiếng gào la của con người, mà là tiếng gào rú của dã thú.

Tiếng gào rú của dã thú đang chết. Một tiếng cũng đủ làm cho người ta muốn mửa, đừng nói gì một tràng liên tu bất tận.

Có lẽ so với những tiếng gào rú kinh hãi đó, chỉ có một thứ đáng sợ hơn, những thanh âm đó đột nhiên đình chỉ.

Chừng như một đao chặt đứt dây đàn, đột nhiên đình chỉ, thanh âm đao chém vào thịt, thanh âm xương vỡ, thanh âm trong yết hầu khựng lại đột ngột.

Những thanh âm này tưởng như không ai nghe rõ được, không có cách nào nghe rõ được, bởi vì những tiếng gào rú còn vang vọng. Tiếng gào rú vang vọng chấm dứt, những thanh âm khác cũng chấm dứt. Không ai biết những thanh âm này lại đình đốn cùng một lượt như vậy.

Ai biết được bóng tối hắc ám lại trở nên tĩnh tại? Ai biết được cả một tiếng rên cũng không có?

Cũng không ai biết bao lâu sau, trong bóng tối đột nhiên tỏa sáng một ngọn đèn.

Ánh đèn tím thảm lắc lư chầm chậm từ ngoài ngõ, người cầm đèn, là một người thân thể ốm gầy vận hoàng y.

Ánh sáng soi rọi cảnh tượng trong đại sảnh, lồng đèn chợt rớt xuống, cháy bừng trên mặt đất, người cầm đèn ôm miệng mửa.

Vô luận là ai thấy cảnh tượng trong đại sảnh, cũng không thể nhịn được phải mửa.

Trong đại sảnh không có một người còn sống.

Ngọn lửa soi rọi trên mặt Bình gia tam huynh đệ, trên mặt họ hiện lên một biểu tình kỳ quái, chừng như chết mà vẫn không tin mình có thể chết vì ám khí của người khác.

Ám khí chính là mật phong độc châm, mật phong đến từ địa ngục, hiện tại trả người về lòng đất.

Lôi Kỳ Phong nằm dài, trong tay vẫn còn nắm chặt thanh nhạn linh đao.

Lão nằm kề thân xác thê tử, đương nhiên cho tới chết lão vẫn không rời bà nửa bước.

Tiểu Lôi nằm giữa vũng máu, máu bầm đen, máu độc.

Cuối cùng bốn người trên dây lúc nãy cũng phi thân vào, hạ mình xuống chỗ khi nãy họ đã rớt xuống.

Bọn họ không phải là người giả, hiện tại cũng không phải là người chết. Không đủ người chết rồi sao?

Hiện tại bên ngoài cửa sổ lửa đã bốc cháy, thiêu cháy cửa sổ, thiêu cháy lầu trang.

Không ai thèm nhìn, thèm để ý cái lồng đèn đang cháy rụi.

"Một cọng cỏ cũng không lưu lại", chỉ có ngọn lửa vô tâm mới có thể hủy diệt nơi này hoàn toàn.

Một hồi lâu sau, giữa ánh lửa bừng bừng, xuất hiện một bóng người.

Nhân ảnh mỹ miều thon thả, trên mặt nạ, có một đóa đào hoa bị hỏa quang soi tỏ bừng chiếu ánh hồng.

Nàng đứng bất động trước cổng, lạnh lùng nhìn nhất phiến thi sơn, nhất phiến huyết hải, nàng không nôn mửa.

Nàng có còn là người hay không? Nàng thật sự là một ác quỷ phục lai từ địa ngục, hiện tại đến nơi đây đổ trào ngọn lửa nóng như địa ngục, bi thảm như địa ngục, nàng tự nhiên ra vào địa ngục này, chậm rãi khoan thai bước tới, gót giày nhuộm màu đỏ vì biển máu lan tràn, đao trong tay loang loáng ánh lửa.

Dõi theo ánh lửa lung linh, nàng ngưng thị nhìn lên đầu Lôi Kỳ Phong. Đây là cái đầu của cừu nhân, nàng phải đem đầu về tế thân mẫu nàng.

Cừu hận căm thù bừng cháy trong tâm can một người, còn dễ sợ hơn ngọn lửa hung mãnh đang thiêu rụi cả sơn trang, còn ghê gớm hơn.

Người đã khuất vấn lưu lại hạt giống hận thù, mầm non hận thù.

Nàng đi từng bước đến chỗ Lôi Kỳ Phong, không ai trên thế gian này có thể ngăn chận nàng. Nhưng có lẽ cũng còn có một.

Chỉ có một người! Giữa vũng máu đột nhiên có một người đứng dậy, chặn đường nàng, nhìn thẳng mặt nàng.

Trên mặt người này cơ hồ cũng có đeo mặt nạ, không phải là mặt nạ đồng, mà là mặt nạ máu.

Máu không chỉ bao phủ diện mạo hắn, biểu tình của hắn, ngay cả tình cảm của hắn cũng bị bao phủ, tư tưởng của hắn cũng bị bao phủ.

Hắn giống như một người chết đang nhìn nàng, tuy không thấy mặt nàng, chỉ thấy cái mặt nạ đào hoa.

Tròng mắt nàng co thắt, một hồi lâu sau, phát xuất một nụ cười tiêu hồn:

- Ngươi còn chưa chết sao?

Hắn thật sự chưa chết, hắn không thể chết.

- Cha mẹ ngươi đã chết, ngươi sống có ý nghĩa gì? Không muốn chết chung với họ sao?

Nàng biết hắn là người, nhưng không biết hắn là người như thế nào. Ít có ai biết hắn là người như thế nào, rất ít ai hiểu thấu được hắn.

Máu chảy nhễ nhại từ từ trên mặt hắn. Trên mặt hắn không có nước mắt. Chỉ có máu.

Nhưng trong người hắn đâu còn máu để chảy, hiện tại máu lưu thông trong huyết quản của hắn, chỉ bất quá là một lực lượng rất giống lực lượng của nàng, rất bình thường như lực lượng của nàng, lực lượng từ địa ngục, lực lượng cừu hận.

Thế lửa càng lớn, đại sảnh đã cháy.

Nàng thở dài nhè nhẹ:

- Ngươi tuy chưa chết, người đứng nhìn ta vốn không còn là ngươi.

Nàng nói chua dứt lời, nàng đã xuất thủ, lưỡi đao trong tay nàng không khác gì gai độc của mật phong.

Hắn không di chuyển, không chống đỡ, đến khi thanh đao đâm vào xương sườn hắn, da thịt hắn ôm níu mũi đao, hắn mới đột nhiên xuất thủ.

"Cách" một tiếng, xương sườn của hắn đã gãy, cổ tay của nàng cũng đồng thời bị đánh gãy, đây không phải là võ công, trên thế gian tuyệt không có thứ võ công như vậy.

Đây chính là lối đánh của con dã thú cùng đường, tàn khốc độc ác còn hơn dã thú.

Vì trong trận chiến sinh tồn của con dã thú đó, trong tâm hắn hoàn toàn không nghĩ tới sinh tử. Có khi nhân loại bị dồn ép phục hồi cái bản tính dã thú tàn khốc đó.

Tới lúc đó mục trung của nàng mới lộ hiển vẻ sợ hãi, đột nhiên hỏi lớn:

- Ngươi không thể không giết ta?

Tiểu Lôi đáp gọn như mũi đao đang ấn sâu vào sườn hắn:

- Đúng.

- Tại sao? Trả thù cho phụ mẫu ngươi? Ngươi có thể trả thù cho cha mẹ, tại sao ta lại không thể? Ta nếu có làm sai cái gì, ngươi cũng làm sai không khác.

Câu nói của nàng cũng bén nhọn như đao kiếm.

Bàn tay Tiểu Lôi bóp chặt cổ tay gãy của nàng, toàn thân nàng vặn vẹo run rẩy trong đau đớn.

Nhưng nàng vẫn ráng miễn cưỡng nhẫn nại chi trì, đã từ lâu nàng quá quen nhẫn nại chi trì nỗi thống khổ và sợ hãi:

- Hà huống ta rõ ràng không giết ai, tay ta chưa dính máu người nào, mẫu thân ta lại bị chính cha ngươi giết, ta tận mắt thấy lưỡi đao của cha ngươi đâm vào yết hầu mẹ ta.

- Ngươi thấy tận mắt?

Nàng gật đầu, mục trung chứa đầy nỗi oán độc cừu thù:

- Ngươi muốn nhìn rõ mặt ta?

Nàng đột nhiên giật mặt nạ xuống, phô bày khuôn mặt thật.

Khuôn mặt này vốn là một bức tranh mỹ lệ tuyệt đỉnh, vốn hiệu lệnh nam nhân khắp thiên hạ điên đảo thần hồn.

Nhưng dưới góc độ hiện tại, cơ hồ có người ngu ngốc hoạch một đường trên tấm tuyệt đại danh họa đó.

Ai thấy mặt nàng, cũng không thể không cảm thấy tủi hận bi thương cho nàng.

Lưỡi đao đó không chỉ phá hủy dung nhan của nàng, còn phá hủy cả cuộc đời nàng.

Nàng chỉ tay lên vết thẹo đao chém trên mặt, nghiến răng, cười lạnh:

- Ngươi có biết ai lưu vết chém này cho ta? Còn ai khác ngoài cha ngươi. Lúc đó ta mới năm tuổi, có ai tưởng tượng được "thần đao đại hiệp" lại hạ độc thủ với đứa nhỏ năm tuổi?

Tiểu Lôi nhìn mặt nàng, bàn tay nắm chặt đột nhiên thả lỏng. Hắn đột nhiên cũng có cảm giác muốn mửa.

Nàng nhìn hắn đăm đăm, thốt từng tiếng:

- Hiện tại ngươi không còn muốn giết ta sao? Không còn muốn trả thù cho phụ mẫu sao?

Tiểu Lôi đột nhiên quay mình, không dám nhìn lên mặt nàng lần nữa. Toàn thân hắn cơ hồ muốn ngã quỵ.

Nàng vẫn còn nhìn hắn, lạnh lùng thốt:

- Ta nói những lời này, chỉ muốn cho ngươi biết, Lôi Kỳ Phong đương nhiên tịnh không phải là thần, ngươi đương nhiên không thể tưởng tượng được thần thánh vĩ đại lại đi giết mẹ ta, mà nguyên nhân bất quá là vì...

Tiểu Lôi thình lình la lớn:

- Đi, cút đi, từ nay đừng để ta gặp lại ngươi.

Nàng cười, vết thẹo đao chém chạy ngang khóe miệng, làm cho nụ cười của nàng như đang chế giễu hắn:

- Ngươi không dám nghe ta nói, ta cũng không thèm nói, nói ra càng làm ta cảm thấy ghê tởm.

Nàng chầm chậm quay mình bước ra, không quay đầu nhìn lại một lần. Tiểu Lôi cũng không quay đầu nhìn nàng đi ra một lần.

Hắn thất thần đứng yên, chẳng khác nào huyết lệ lẫn tư tưởng đã cạn kiệt.

Ngọn lửa vẫn thiêu cháy. Xà nhà đã cháy rụi, mái nhà ngã sập, đập lên người hắn.

Hắn vẫn đứng yên.

Vô luận ngọn lửa mãnh liệt tới cỡ nào, cuối cùng cũng phải dứt, toàn tòa sơn trang hùng vĩ khôi quý, bị thiêu thành một đống tro tàn tận gốc.

Những thi thể sinh mệnh máu huyết, cũng bị thiêu khô cạn kiệt. Chỉ có một thứ chém cũng không chém đứt, đốt cũng không đốt rụi. Đó là cảm tình của con người.

Ân cừu ái hận... một khi thế gian còn có nhân loại tồn tại, nhất định có những cảm tình này tồn tại. Phẫn nộ, bi thương, dũng khí, cũng được sinh ra từ những cảm tình này.

Hiện tại, ngọn lửa tuy đã tàn lụi, câu chuyện của chúng mới chỉ bắt đầu.

Ánh dương, một ngày nắng đẹp.

Nắng đẹp tỏa trên những đóa đào hoa đỏ như lửa. Đào hoa vẫn như cũ, còn người dưới hoa?


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-7)


<