Vay nóng Tima

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 025

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 025: Chuyện lạ liên tục
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Quy nô sợ tới mức hai chân run lên, nói:

- Trong lâu xảy ra chuyện người mượn xác hoàn hồn, không ai dám tới nữa! Bà chủ về thăm nhà mẹ đẻ rồi, bảo chúng ta đóng cửa không kinh doanh một tháng.

- Lý tướng quân, thả hắn ra.

Tần Tiêu đi lên phía trước, mày kiếm lạnh lùng, nói:

- Bổn quan hỏi ngươi, vậy Cổ gia công tử có phải là khách quen của Mạc Vân Nhi hay không?

Quy nô sợ tới mức hai chân va vào nhau, nói:

- Cái này... Cái này, tiểu nhân không thể nói ah! Bà chủ nói với tiểu nhân nếu như nói ra chuyện này sẽ lột da của tiểu nhân! Cổ công tử nhà người ta gia giáo cực nghiêm, nếu lão đầu tử biết rõ Cổ công tử thường thường đem hôm khuya khoắt đi tới Phiêu Hương Lâu tìm cô nương sẽ đem hắn đánh gãy chân hắn đuổi ra ngoài... Ah, người đâu rồi?

Tần Tiêu bước nhanh về phía Cổ gia, trong nội tâm ẩn ẩn cảm giác có bất an thật mạnh, vì vậy nhìn qua Lý Tự Nghiệp cùng Phạm Thức Đức sau lưng, nói:

- Ta thi triển khinh công đi trước, như vậy nhanh hơn chút ít. Các ngươi cũng đừng có đi theo, đi vào trong Phiêu Hương Lâu cẩn thận điều tra nhất định sẽ có thu hoạchs!

- Vâng!

Lý Tự Nghiệp cùng Phạm Thức Đức dừng bước lại, quay đầu lại nhìn Phiêu Hương Lâu.

Tần Tiêu rít gào một tiếng thân thể đột ngột từ dưới đất mọc lên, như côn bằng giương cánh điểm nhẹ lên nóc nhà dân, bay thẳng tới Cổ phủ.

Trong lòng hắn thầm nghĩ: nếu như cả chuyện này là vì mấy người trẻ tuổi đào hôn thì tên quái nhân có kinh công cao siêu kia tuyệt đối là một cái bóng mờ bịt kín tất cả. Phiêu Hương Lâu và bà chủ Đoạn Như xem ra chính là người âm thầm điểu khiển chuyện lần này, đột nhiên nàng hiện giờ biến mất thì nhất định là vì chuyện cực kỳ trọng yếu!

Nghĩ tới đây nội tâm của Tần Tiêu đang bay thì cảm thấy lạnh cả người, hy vọng Cổ gia không có xảy ra chuyện gì!

Nhưng mà dự cảm điềm xấu này thường thường rất linh, thân hình Tần Tiêu hạ xuống trong nội viện của Cổ gia thì ngoài ý muốn phát hiện trong nhà không một bóng người!

Thời điểm động phòng buổi tối thế này là náo nhiệt nhất, còn có việc náo động phòng tân hồn nữa chứ, cũng không có khả năng không có người nào được! Tần Tiêu vội vàng nhảy vào phòng tân hôn thì nhìn thấy trong phòng bàn ghế bị lật ngược, đồ đạc lộn xộn không chịu nổi, xem ra đã trải qua một phen vật lộn rồi. Mạc Vân Nhi mặc bộ hỉ phục màu đỏ thẫm trên người, bất tỉnh nhân sự nằm trên giường.

Tần Tiêu tìm tòi mạch đập thấy còn có hô hấp, thì ra chỉ bị người ta điểm huyệt ngất xỉu mà thôi! Tần Tiêu vội vàng vận công lên đầu ngón tay điểm lên đầu vai của Mạc Vân Nhi vài cái, giải huyệt cho nàng ta.

Mạc Vân Nhi tỉnh lại, trương mắt vừa nhìn thấy Tần Tiêu thì hoảng sợ kêu to lên.

- Tại sao lại là đại nhân? Tướng công nhà dân phụ đâu rồi?

Tần Tiêu nhíu mày nghiêm túc nói:

- Câu sau cùng bổn quan phải hỏi ngươi mới được! Cổ công tử, và khách khứa đâu cả rồi, đều đi nơi nào?

Mạc Vân Nhi kêu lên đầy sợ hãi:

- Ah! Tại sao lại như vậy... Đột nhiên dân nữ chóng mặt ngã xuống giường!

Tần Tiêu vẻ mặt sương lạnh:

- Ngươi bị người ta điểm huyệt. Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, trước khi ngươi xỉu đã xảy ra chuyện gì?

Mạc Vân Nhi vẻ mặt kinh hoảng, lắc đầu cố gắng hồi tưởng:

- Dân nữ không quá nhớ rõ... Hình như thời điểm tướng công của dân nữ tiến vào thì dân nữ dìu hắn ngồi xuống, cho hắn uống chén nươc. Hắn uống thiệt nhiều rượu và mùi rượu trùng thiên, dân nữ đang chuẩn bị dìu hắn lên giường nghỉ ngơi thì đột nhiên té xỉu. Chuyện sau đó dân nữ không biết.

Thời điểm Mạc Vân Nhi nói nói lời này thì Tần Tiêu cẩn thận kiểm tra tình cảnh trong phòng. Bốn phía trừ cái bàn lật thì còn có ấm nước và mấy cái chén nước vỡ, nước tràn ra trên dất. Tần Tiêu ngồi xổm người xuống cẩn thận quan sát cái ấm nước vỡ và vài cái chén vỡ, phát hiện trong mép của một cái chén có dính một ít bột phấn. Tần Tiêu cầm lấy mảnh vỡ dùng tay dính một ít bột phấn vào trong tay niết một cái, đột nhiên cả kinh nói:

- Thạch tín!

Mạc Vân Nhi cũng cả kinh kêu to lên:

- Cái này... Điều này sao có thể! Đại... Đại nhân, dân nữ không biết, dân nữ không biết việc này nha!

Tần Tiêu nhìn chằm chằm vào vẻ mặt bối rối của Mạc Vân Nhi, lại cẩn thận dò xét mãnh vỡ trong tay, nói ra:

- Bổn quan cũng không có nói thạch tín này do ngươi bỏ vào..

Thầm nghĩ trong lòng: thạch tín này khẳng định không phải là do Mạc Vân Nhi hạ độc, nàng tuyệt đối không ngốc tới mức hạ độc chết hôn phu của mình trong phòng của mình. Còn nữa, đêm tân hôn thế này thì tân lang đi nơi nào? Khách mời trong sảnh đi nơi nào?

Tần Tiêu bước đi thong thả tới bên cửa sổ, phát hiện cửa sổ này không đóng kín và có dấu vết dẫm lên, âm thầm cả kinh nói: xem ra, có người nhảy vào từ cửa sổ, mà Mạc Vân Nhi thì ở trong phòng nhưng không có phát giác, có thể thấy được người này đã sớm trốn trong phòng hoặc là cao thủ kinh công.

Đúng lúc này bên ngoài phủ có một đám đông người la hét ầm ĩ. Tần Tiêu đi ra ngoài xem xét, là Triệu Thế Tài mang theo người vội vàng xông vào trong Cổ phủ, một hồi hô to gọi nhỏ.

Triệu Thế Tài thấy Tần Tiêu thì cả kinh, sau đó nói:

- Sao đại nhân lại ở nơi này? Chẳng lẽ đại nhân cũng nghe nói nơi này có việc lạ?

Tần Tiêu cả kinh nói:

- Bổn quan vừa đuổi tới. Phát sinh việc lạ gì?

Triệu Thế Tài vỗ đùi, trắng trợn kêu khổ nói:

- Cổ Tô Toàn này không biết nổi điên cái gì, đêm tân hôn uống say như chết. Vào động phòng không bao lâu đã say khướt nằm lăn lộn, sau đó hắn tóc tai bù xù khóc lóc như sói chạy ra ngoài. Đám người chúng hạ quan bị dọa hỏng nên đuổi theo sau, ai biết tiểu tử này trực tiếp chạy tới bờ Trường Giang, một mình thả người xuống dưới! Hạ quan lập tức sai người xuống nước vớt, kết quả không hề phát hiện gì cả. Lúc này đi về tìm một đội thuyền đánh cá đi trong nước kiếm hắn!

- Cái gì?

Tần Tiêu kinh hãi vì chuyện khó hiểu này!

Dứt lời, Triệu Thế Tài liền mang theo người đi thu xếp. Tần Tiêu âm thầm suy tư một hồi, đem Triệu Thế Tài kêu đến nói:

- Tân hôn của con tại sao không thấy Cổ gia lão gia Cổ Như Hải?

Triệu Thế Tài thở dài một hơi, nói:

- Đại nhân không biết. Sau lần đứa con náo chuyện mượn xác hoàn hồn thì Cổ lão đầu này không vui vì chuyện này. Nhưng mà con gái của hạ quan và Cổ công tử kiên trì hắn cũng không lay chuyển được và cũng là nể mặt mũi của hạ quan, đành phải miễn cưỡng đáp ứng. Có thể lão đầu nhi này đã hết hy vọng nên trong nội tâm không cách nào nhận định chuyện này, vì vậy vứt một khoản tiền và mấy cửa hàng chạy đến nơi khác kinh thương, tiệc cưới này cũng không có tham gia. Trước khi đi có nói sau này không có mặt mũi nào quay về Vũ Xương. Ai, lão quỷ đầu óc chết tiệt này!

Tần Tiêu gật gật đầu:

- Các ngươi đi nhanh đi. Nhất định phải tìm được Cổ Tô Toàn.

Tần Tiêu quay trở lại phòng tân hôn, Mạc Vân Nhi có chút kinh sợ núp ở góc giường, nơm nớp lo sợ. Tần Tiêu đi qua lấy ghế ngồi ở trước mặt của nàng, trầm giọng nói:

- Nói đi, tại sao các người làm ra thủ đoạn tiểu xiếc lừa gạt này.

*****

Mạc Vân Nhi nghiêng đầu tựa vào đầu gối của mình, mềm yếu nói:

- Đại nhân nói ' xiếc ' là cái gì, dân nữ nghe không rõ.

Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng, nói:

- Không rõ đúng không, vậy bổn quan nói cho ngươi biết. Mạc Vân Nhi ngươi, Cổ Tô Toàn, còn có Đỗ Viễn Sơn cùng tiểu thư Triệu gia bốn người hợp diễn một màn nhảy sông tự vận sau đó là màn xiếc mượn xác hoàn hồn. Kết quả là Cổ Tô Toàn đã được như nguyện lấy nữ tử thanh lâu như ngươi, chuyện này với Cổ gia có gia phong cực nghiêm là tuyệt đối không thể có. Mà Triệu gia tiểu thư cũng dùng kế ve sầu thoát xác đi theo ái lang lang bạt tứ phương. Ta nói đúng không?

Mạc Vân Nhi xoay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua Tần Tiêu:

- Cái này... Đại nhân, tại sao ngài biết toàn bộ?

Tần Tiêu lạnh lùng nhìn qua Mạc Vân Nhi:

- Loại tiểu xiếc thấp kém này chỉ có thể lừa gạt được đám người nghi thần nghi quỷ thôi. Chuyện cho tới bây giờ ngươi còn không mau nói ra tình hình thực tế đi, nguyên do chuyện này thế nào. Còn nữa, Triệu tiểu thư cùng Đỗ Viễn Sơn bây giờ đi đâu rồi?

Mạc Vân Nhi co rút thân thể lại, nàng cố gắng bình tĩnh tâm thần, bất đắc dĩ nói ra:

- Đại nhân, dân nữ là nữ tử phong trần, vốn không nên leo trèo quan hệ với công tử nhà giàu như Cổ công tử. Chỉ có một lần chúng dân nữ ngẫu nhiên quen biết nhau, từ đó hai người lưỡng tình tương duyệt, Cổ công tử còn nói không phải dân nữ thì không cưới... Cổ công tử nói chỉ đợi hắn kết hôn thì phụ thân hắn sẽ đem một nửa gia tài giao cho hắn, hắn tính toán định tách ra độc lập. Mà Cổ công tử cùng tiểu thư Triệu gia đã có hôn ước, việc này thường thường làm hắn ảo não không thôi, nhưng mà hắn không dám làm trái ý phụ thân. Lúc trùng hợp Cổ công tử vô tình phát hiện Triệu tiểu thư cùng Đỗ Viễn Sơn có quan hệ mập mờ, vì vậy chủ động làm rõ với nàng. Về sau mới biết được Triệu tiểu thư mặc dù có hảo cảm với Đỗ công tử, thực sự giới hạn ở tình huynh muội, nàng chính thức ưa thích là người đánh cá Đỗ Viễn Sơn tài hoa hơn người. Vì vậy bốn người dân nữ tụ lại cùng một chỗ, nghĩ ra biện pháp diễn tiểu xiếc này...

- Vậy ngươi có ưa thích Đỗ công tử không?

Trên mặt Mạc Vân Nhi xuất hiện một tia đỏ ửng, cắn môi và gật gật đầu:

- Có khả năng đại nhân cho rằng kỹ nữ từ trước vô tình, nữ tử thanh lâu làm gì có chuyện nói tình cảm. Nhưng mà dân nữa thề...

Mạc Vân Nhi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra một tia dũng cảm và cương quyết.

- Dân nữ là thực sự ưa thích Cổ công tử. Dân nữ nguyện ý vì hắn trả giá hết thảy, cho dù lập tức chết đi giúp hắn bình an dân nữ cũng nguyện ý!

Trong nội tâm Tần Tiêu âm thầm lấy làm kỳ lạ: cũng khó có được, là một đôi đa tình nữ tử hữu tình lang. Vì truy tìm tình yêu lại nghĩ ra khổ nhục kế bất kể hậu quả này, bỏ trốn thì bỏ trốn, giả chết thì giả chết. Ai! Xã hội phong kiến này có quá nhiều giáo điều và lề thói cũ, trói buộc làm cho người ta phiền muộn. Nhưng nói ngược lại cho dù là nam nữ ở thế kỷ hai mươi mốt cũng chú ý môn đăng hộ đối, hôn nhân cũng đã không phải là hai người yêu nhau đơn giản như vậy.

Nghĩ tới đây Tần Tiêu nhịn không được thở dài một hơi, tiếp tục nói:

- Vì vậy các ngươi nhận việc đi tới nghĩa địa thôn Cổ Tang tìm thi thể thế thân Triệu tiểu thư, thẳng thắng mà nói tìm được thê tử Lưu Nhị vừa qua đời mới bắt đầu kế hoạch này đúng không? Sau đó còn bày ra chuyện quỷ quái nói cái gì lệ quỷ tìm nữ thi làm minh hôn để che mắt người ta. Chuyện này là ai làm?

Mạc Vân Nhi vẻ mặt trắng bệch, vội vàng lắc đầu:

- Việc này không phải do bốn người dân nữ làm. Bốn người dân nữ đều nhát gan, không dám làm chuyện này. Trước đó mấy ngày mấy người dân nữ không nghĩ qua sẽ bị bà chủ Phiêu Hương Lâu biết rõ chuyện này, nhưng mà nàng ta chẳng những không ngăn cản chúng dân nữ còn chủ động giúp chúng dân nữ bày mưu tính kế. Chuyện ma quái và minh hôn này là do nàng ta bày ra. Về phần nàng phái ai đi đào thi thể chúng dân nữ cũng không biết.

(*Minh hôn là hủ tục rất tàn khốc, nó vẫn còn kéo dài tới tận thời nay ở Trung Quốc, đại khái là con trai chết trẻ chưa vợ thì sẽ tìm một thi thể con gái để chôn cùng với ngụ ý là xuống địa phủ cho làm vợ chồng với nhau, thường thì người ta sẽ giết người còn sống để chôn cùng. )

Tần Tiêu nói:

- Ngươi đi theo Đoạn Như bao lâu? Vì sao ngươi tin nàng?

Vừa nhắc tới Đoạn Như, Mạc Vân Nhi âm thầm khẩn trương, vội vàng nói:

- Đại nhân, Đoạn ma ma chỉ hảo tâm thành toàn chúng dân nữ, ngài ngàn vạn lần đừng trách phạt nàng. Tuy nàng ngày thường có chút hung dữ, nhưng dân nữ biết rõ trong nội tâm của nàng rất quan tâm tới dân nữ. Dân nữ từ nhỏ đã bị gia đinh nông gia vứt bỏ, đến mười tuổi năm thì Đoạn ma ma mang dân nữ về cưu mang, đối đãi với dân nữ như con gái ruột. Từ sông Tần Hoài theo tới Vũ Xương... Tuy dân nữ là nữ tử phong trần, nhưng dân nữ tuyệt đối không trách nàng ta. Nàng không có bức qua dân nữ cái gì, những gì dân nữ làm đều là tự nguyện.

Tần Tiêu cảm khái lắc đầu, sau đó nói:

- Vậy ngươi nên biết Triệu tiểu thư cùng Đỗ Viễn Sơn hiện tại núp ở chỗ nào?

Mạc Vân Nhi lắc đầu:

- Chúng dân nữ bốn người chỉ thương nghị với nhau những chuyện bỏ trốn và kế hoạch mà thôi, về sau bọn họ đi đâu dân nữ không biết.

Biểu lộ của Tần Tiêu cười lạnh, nói:

- Ngươi không biết, bổn quan lại có thể đoán ra được một hai. Nếu không ngoài ý muốn thì hai người bọn họ hiện tại có lẽ đang ẩn nấp tại bổn huyện. Ngày hôm qua bổn quan đã hạ lệnh cho Triệu Huyện lệnh nghiêm mật kiểm tra tất cả con đường ra vào, bọn họ muốn rời khỏi Vũ Xương sợ là rất khó. Hơn nữa ta đoán chừng bọn họ vô cùng có khả năng nấp ở chỗ của Đoạn Như...

- Đại nhân anh minh!

Ngoài cửa có tiếng rống to, thân hình khổng lồ của Lý Tự Nghiệp chen vào cửa, sau lưng còn đi theo một người con gái, cuối cùng mới là Phạm Thức Đức.

Chẳng lẽ là Triệu tiểu thư? Tần Tiêu cả kinh, đứng dậy đi lên phía trước, nhìn nàng nói ra:

- Ngươi chính là con gái của Triệu Huyện lệnh?

Trên người cô gái này còn mặc bộ quần áo vải thô, gương mặt không có trang điểm chút nào nhưng lộ ra tư săc xinh đẹp, sợ hãi cúi đầu xuống, nói:

- Hồi bẩm đại nhân, dân nữ Triệu Oánh Oánh, chính là con gái của Triệu Huyện lệnh.

Triệu Oánh Oánh cùng Mạc Vân Nhi liếc nhau, sau đó xấu hổ cúi đầu xuống.

Tần Tiêu vội hỏi nói:

- Đỗ Viễn Sơn đâu rồi?

Triệu Oánh Oánh cúi đầu thấp xuống, nói:

- Hắn nói còn có một số việc cần làm, đêm nay xong việc sẽ dẫn tiểu nữ rời khỏi Vũ Xương...

Đúng lúc này ngoài cửa đột nhiên có âm thanh hô to.

- Chuyện gì xảy ra, đây là có chuyện gì!

Mọi người chạy ra bên ngoài xem xét, chính là Cổ Như Hải thất tha thất thểu chạy vào. Vừa nhìn thấy được bọn người Tần Tiêu thì vội vàng chạy tới, lớn tiếng kêu lên:

- Khâm Sai đại nhân, đây là chuyện gì xảy ra? Đêm tân hôn của tiểu nhi vì sao náo thành cảnh tượng này?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<