Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 409

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 409: Mỗi người đều có mục đích riêng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Buổi sáng Tần Tiêu đi tới bên ngoài cửa bắc U Châu, tiễn Hoàn Tử Đan đi ra ngoài đảm nhiệm "tiếp khách", tổng cộng có ba ngàn kỵ binh cùng một đội nghi trượng xem như đã rất cấp mặt mũi cho Lý Đại Bô. Tần Tiêu dặn dò Hoàn Tử Đan:

- Có trinh tám báo về Lý Đại Bô dẫn theo hai vạn người đến U Châu. Đây không phải con số nhỏ, tương đương hai phần ba binh lực toàn tộc của hắn. Ngươi đừng làm lộ hãm, phải ổn định hắn, để hắn cho rằng mưu kế của bọn hắn đã thành công.

- Đại soái yên tâm, lần này tôi tuyệt đối không dám sai lầm lần nữa.

Hoàn Tử Đan nhận chân đáp:

- Lần trước tôi làm tiên phong từng đánh qua giao tế với thủ lĩnh bộ tộc của bọn hắn, xem như trước lạ sau quen, chuyện lần này tôi có thể làm tốt.

- Được, đi thôi.

Tần Tiêu thân thiết nhìn hắn:

- Cẩn thận làm việc.

- Dạ!

Hoàn Tử Đan xoay người lên ngựa, huy đại kỳ xuất phát.

Tần Tiêu vẫn đứng yên nơi đó nhìn ra phương xa, tự nhủ:

- Mưu kế này thật sự phải làm suốt mấy ngày...Bắc Địch xem thấu kế sách của chúng ta, chúng ta lại tiếp tục tương kế tựu kế lần nữa, hiện tại rốt cục đã trình diễn...

Kim Lương Phượng đứng một bên nói:

- Đại soái, sắp xếp theo an bài của ngươi, chúng ta ít nhất là dựng thế sau đó đạt thành quả. Hiện tại duy nhất có chút nghi ngờ cũng không biết người Đột Quyết sẽ điều động bao nhiêu binh mã. Bọn hắn phong tỏa tin tức thật kín kẽ, trinh thám không thăm dò được gì. Xem ra chỉ phải đợi đến khi bọn hắn xuất động mới biết được nội tình hư thật của bọn hắn.

- Đột Quyết có một Đôn Dục Cốc đích thật là chuyện thật sự khó giải quyết. Người này không ngờ vẫn còn chưa chết cho xong.

Tần Tiêu hài hước lại phẫn nhiên nói:

- Một đường dụng binh tại đông bắc, càng nhiều thời điểm là cần đấu trí. Lại có một đối thủ ở bên kia, hết thảy luôn tràn ngập biến số!

- Thật khó trách đại soái cần phải ổn định trước ở thế bất bại sau đó mới đi giành thắng lợi.

Kim Lương Phượng nói:

- Mặc kệ kết quả cuộc chiến này như thế nào, ít nhất chúng ta không thể đánh mất U Châu. Đại soái đưa cho tôi hai vạn người đã theo lời phân phó của ngươi chuyển dời vào trong thành đóng tại bốn cửa thành. Còn có vũ khí bí mật của chúng ta, phỏng chừng đã tới thời điểm thử nghiệm một chút.

- Nga? Ha ha...

Tần Tiêu cười cười:

- Trở về đi. Chúng ta cũng nên an bài nghi thức hoan nghênh một chút. Cần làm ra đại trận vạn người, pháo hoa chúc mừng, hoan nghênh Lý Đại Bô quy thuận Đại Đường.

Đông bắc U Châu, hà cốc Loan Hà.

Hoàn Tử Đan bố trí sẵn đội hình chờ đợi ước chừng nửa canh giờ, trước mặt cuối cùng xuất hiện một đội kỵ binh. Không có cờ hiệu, cũng không có trống trận, chỉ hướng chỗ Hoàn Tử Đan chạy tới. Hoàn Tử Đan lên ngựa dẫn người đến nghênh đón.

Đội ngũ đối phương ước chừng hơn trăm người, đầu lĩnh là người mà Hoàn Tử Đan cũng nhận thức, từng gặp mặt tại biên cảnh Hề tộc lần trước – Hề tộc Sĩ Cân Đa Mễ Đa. Hoàn Tử Đan tiến lên đón, Đa Mễ Đa vừa thấy hắn liền ở trên ngựa cúi người thi lễ:

- Gặp qua Hoàn tướng quân.

- Đã lâu không gặp, Sĩ Cân đại nhân.

Hoàn Tử Đan mỉm cười:

- Là đại tù trưởng phái người đến dò đường sao?

- Đúng vậy.

Đa Mễ Đa cũng là người trầm ổn, thần sắc tự nhiên nói:

- Đệ đệ của đại tù trưởng – Lỗ Tô, suất lĩnh một vạn kỵ binh đi ngay sau lưng ta. Đại tù trưởng Lý Đại Bô cũng suất lĩnh một vạn người còn cách năm mươi dặm, mang theo dê bò cùng ngựa hiến cho Đại Đường nên đi chậm hơn một ít.

Hoàn Tử Đan thầm nghĩ trong lòng: Lý Đại Bô cũng thật giảo hoạt, tự mình lui ở phía sau lại để đệ đệ cùng Đa Mễ Đa đến thăm dò tình huống.

- Thỉnh Sĩ Cân đại nhân hồi báo Lỗ Tô đại nhân cùng đại tù trưởng, đại nguyên soái phái ty chức ra khỏi thành nghênh đón, bản thân nguyên soái đang ở cửa thành bắc mười dặm chờ đợi nghênh đón đại tù trưởng.

Hoàn Tử Đan lại hỏi một câu thăm dò:

- Có người Đột Quyết cùng Khiết Đan truy đuổi theo phía sau hay không, có cần ta đến cản trở sau lưng các vị?

Đa Mễ Đa thoáng sững sờ, khoát tay nói:

- Tạm thời không có, tạm thời không có. Gần đây người Đột Quyết cũng không đi qua nơi này, còn người Khiết Đan chỉ khi nào yêu cầu thu thập tài vật cưỡng bức lao động mới đến qua. Đại tù trưởng đặc biệt chọn thời điểm này đến quy thuận Đại Đường, sẽ không có vấn đề gì.

Trong lòng hắn mắng thầm: vốn tưởng rằng Tần Tiêu sẽ đích thân ra nghênh đón, không nghĩ tới lại phái một tiểu tướng quân bình thường...nếu đích thân Tần Tiêu đi ra, có thể bắt giữ hắn, như vậy đã chiếm lĩnh một nửa U Châu!

Trong lòng Hoàn Tử Đan cười thầm: ngươi nghĩ rằng chúng ta ngu xuẩn như ngươi, để đại soái trung quân tự mình đi mạo hiểm!

Hai người hàn huyên thêm một lúc, Hoàn Tử Đan để Đa Mễ Đa mời Lỗ Tô đến. Người của Hoàn Tử Đan chia thành hai hàng, tiếng tù và thổi vang, chấn động sơn cốc. Một vạn kỵ binh của Lỗ Tô nửa tin nửa ngờ đi qua hà cốc Loan Hà, hướng phía U Châu. Hoàn Tử Đan phái một đội người ngựa dẫn đường, tự mình vẫn lưu lại chờ Lý Đại Bô.

Qua thêm hồi lâu phía trước lại xuất hiện đội ngũ. Lần này thật sự nhìn thấy có dê bò bị xua đuổi cùng đi tới, phía sau đi theo hơn vạn kỵ binh.

Hoàn Tử Đan gọi vài thiên tướng từng làm thủ hạ dưới trướng Tiết Nột đi qua, bọn họ nhận thức được Lý Đại Bô, có thể cùng nhau nghênh đón.

Cuối cùng nhìn thấy được đại kỳ, là một đại kỳ màu xanh nhạt, đồ án có chút kỳ quái. Hoàn Tử Đan tiến lên thi lễ, thiên tướng bên cạnh ám chỉ: đúng là Lý Đại Bô!

Trước cửa thành bắc U Châu, Tần Tiêu thân mặc giáp trụ, sau lưng liệt trận hình. Một vạn Hổ Kỵ sư, hai bên còn có một vạn kỵ binh Tả Kiêu Vệ, đại trận thế ba vạn người, khí thế phi phàm.

Khi Lỗ Tô mang theo một vạn kỵ binh đi tới nơi này, từ xa xa chứng kiến đại trận, không khỏi có chút kinh hãi, cơ hồ không dám tiến lên. Sau thoáng do dự, chỉ thấy ngoài cửa thành phóng lên pháo hoa, tướng quân dẫn đường bên cạnh cũng mời mọc nói cho hắn biết đây là nghi thức hoan nghênh, lúc này Lỗ Tô mới mang người tiến về phía trước.

Tần Tiêu ngồi trên lưng ngựa, trong tay cầm roi ngựa tùy ý vỗ vỗ lên yên. Hắn lẳng lặng quan sát Lỗ Tô đi tới trước mặt. Người Hề quả nhiên đều là kẻ man dũng, trên thân lộ ra cỗ khí thế ngỗ ngược cùng hung hoành, trong mắt phóng túng. Trận hình của họ mặc dù có chút hỗn độn nhưng vô cùng ăn ý lẫn nhau, tùy thời đều duy trì trạng thái có thể công lẫn thủ.

Người Hề đi tới gần, Tần Tiêu mang theo một ít quan viên cao cấp cùng soái kỳ chậm rãi thúc ngựa tiến về phía trước. Tần Tiêu còn đang cân nhắc vài câu nói tiếng Khiết Đan mà mình không quá quen thuộc, lúc này đối phương lại mở miệng nói chuyện trước, còn dùng tiếng Hán:

- Ngài chính là Tần đại nguyên soái?

- Đúng vậy!

Tần Tiêu ngồi trên lưng ngựa ôm quyền thi lễ:

- Tần Tiêu dẫn quan chức U Châu hoan nghênh đại tù trưởng Hề tộc đã đến!

Bộ dạng Lỗ Tô thô to, thắt lưng tròn, khuôn mặt mập mạp, râu xồm xoàm, man hán mười phần. Chỉ nghe hắn nói:

*****

- Uy danh đại soái như sấm bên tai, Lỗ Tô bội phục tự đáy lòng. Hôm nay nhìn thấy thật sự là tam sinh hữu hạnh!

- A, ha ha! Tiếng Hán của Lỗ Tô đại nhân thật tiêu chuyển, nói rất đúng. Nếu so sánh ta cũng có chút hổ thẹn. Ta học tiếng Khiết Đan đã lâu vẫn không thể nói chuyện trôi chảy.

Tần Tiêu lại nói tiếp:

- Đôi bên đều là tướng quân, cứ ở trên ngựa thi lễ là tốt rồi!

Hai người chào hỏi lẫn nhau, Tần Tiêu làm ra vẻ nghi hoặc:

- Lỗ Tô đại nhân, vì sao không thấy đại tù trưởng của quý bộ?

- Nga, đại tù trưởng là gia huynh, đang ở hậu phương tặng tống dê bò dâng lên Đại Đường.

Lỗ Tô xoay người thi lễ:

- Đại soái, ý tứ của đại tù trưởng chúng tôi là giúp đỡ hai vạn kỵ binh liên hợp với đại soái cùng nhau định Khiết Đan. Khiết Đan ức hiếp chúng tôi nhiều năm, đang lo lắng không thể trút khẩu ác khí, xin hỏi, chúng tôi cần trú đóng tại đâu?

Trong lòng Tần Tiêu thầm cười lạnh: ngu ngốc, có lộ sơ hở cũng không nên lộ rõ ràng như vậy đi? Cho dù là đại tù trưởng Lý Đại Bô đến đây cũng sẽ không ngang nhiên nói ra lời như vậy. Đây chính là cơ mật quân sự! Ngươi nói như vậy chẳng qua muốn đánh tan lòng nghi ngờ của ta, lừa gạt tín nhiệm của ta, sau đó dựa thời cơ chui vào U Châu thành đi?

Tần Tiêu làm ra bộ dạng thật vui vẻ:

- Lý đại tù trưởng thật sự rất hiểu rõ đại nghĩa! Như vậy đi, ta vừa làm trống quân doanh cửa bắc U Châu, sẽ lưu lại cho các ngươi đóng quân, thế nào? Ta đã an bài một ít lều trại, thức ăn gia súc cùng lương thực, đến lúc đó phái người đến khao quân. Chờ khi nhân mã của đại tù trưởng đến, các ngươi phân chia trấn thủ quân doanh cửa bắc. Phòng ngự cửa bắc U Châu rất trọng yếu, có thể làm phiền các ngươi!

- Đa tạ ý tốt của đại soái!

Lỗ Tô thầm vui vẻ, nhưng vẫn có chút thất vọng nói:

- Vậy đại quân chúng tôi không vào thành sao?

Tần Tiêu mỉm cười nói:

- Đại Đường pháp lệnh, phàm là đại quân trú đóng phải cách ngoài thành mười dặm, tránh nhiễu dân. Mặc dù U Châu là quân trấn, nhưng dân chúng vẫn khá nhiều. Vì vậy đành phải tạm thời ủy khuất Lỗ Tô đại nhân một chút. Chờ sau khi cần thay đổi thất quân, có thể đem nhân mã của các vị đưa vào trong thành trung quân. Ở trong thành dù sao vẫn ấm áp hơn một chút, lại thoải mái hơn, ha ha!

Lỗ Tô vốn định tiếp tục hỏi khi nào thay thất quân, nhưng nghĩ lại hỏi vậy quá mức rõ ràng, đành phải thôi, chỉ nói:

- Một khi đã như vậy Lỗ Tô xin mang huynh đệ dàn xếp xuống trước đi.

- Mời!

Tần Tiêu vươn roi ngựa, nói:

- Chu Dĩ Đệ, việc ăn mặc ở đi lại của Lỗ Tô đại nhân toàn bộ giao cho ngươi. Phải chiếu cố kỹ lưỡng một vạn nhân mã.

- Đại soái yên tâm.

Hai người lòng hiểu mà không nói đưa mắt nhìn nhau, Chu Dĩ Đệ mang theo Lỗ Tô cùng một vạn binh mã đi tới quân doanh mặt đông.

Kim Lương Phượng ở một bên nhẹ giọng nói:

- Xem ra đã có thể xác định bọn hắn đang giở trò. Làm gì có thể dễ dàng mang tới hai vạn đại quân cùng một lúc như vậy, nhưng lại không mang theo gia quyến? Nếu Đột Quyết cùng Khiết Đan biết được Lý Đại Bô làm việc này, còn không tìm hắn tính sổ, huyết tẩy Hề tộc? Ta phỏng chừng bệnh đa nghi của hai tộc kia quá nặng, lại muốn trá hàng, nhưng lại sợ Lý Đại Bộ thật sự đầu hàng chúng ta. Vì thế đem dân chúng cùng gia quyến của bọn hắn bắt giữ làm con tin tại bản thổ!

- Nói có lý.

Tần Tiêu gật đầu, có chút lãnh khốc cười một tiếng:

- Xem ra lần này ta sẽ gián tiếp gợi ra một trận đại giết hại Hề tộc. Lý Đại Bô bị chúng ta bắt giữ, bọn hắn có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội. Đến lúc đó người Đột Quyết cùng Khiết Đan khẳng định sẽ thanh tẩy Hề tộc. A di đà phật, thiện tai ah!

Kim Lương Phượng ở một bên cười lạnh:

- Ta không làm đạo sĩ, ngươi lại giả dạng làm hòa thượng...

Qua một thời gian, Hoàn Tử Đan mang theo Lý Đại Bô đi đến.

Lý Đại Bô cũng không thô to như đệ đệ của hắn, tuy rằng một thân khí tức ngỗ ngược, nhưng bộ dạng nhã nhặn hơn rất nhiều. Ánh mắt không lớn lại thập phần lợi hại, râu tóc chỉnh tề sạch sẽ hơn những người Hề khác. Là một trung niên nhân cao gầy, trên người mặc khải giáp do Trung Nguyên chế tạo, nhìn qua có vài phần uy phong.

Tần Tiêu giống như gặp được lão hữu không ngừng hàn huyên cùng hắn, hơn nữa còn tự mình mang theo Hổ Kỵ sư đưa hắn tới mặt tây quân doanh tại cửa bắc U Châu. Sau đó lại có ngàn người đặc biệt đưa tới rượu, thịt cùng thức ăn gia súc tiếp tế cho đại quân của bọn họ. Lều trại cũng được dùng loại tốt nhất, bên trong đầy đủ than củi chống lạnh.

Tất cả những chuyện này làm Lý Đại Bô thập phần hài lòng, quả thật vô cùng chu đáo!

Đại quân lục tục dàn xếp xuống, Lý Đại Bô cùng Tần Tiêu đi dạo trong quân doanh, nhìn quân trại kéo dài tới vài dặm không khỏi cảm khái nói:

- Đại Đường đúng là đất rộng giàu có, văn minh thịnh vượng! Chỉ nói đại soái tặng những thứ này, đại bộ phận đều là thứ mà bộ tộc chúng tôi không có.

Tần Tiêu khoát tay nói:

- Đại tù trưởng quá khách khí, Đại Đường xưa nay vẫn thân mật với Hề tộc thôi. Tổ tiên đại tù trưởng không phải được Thái Tông hoàng đế ban họ Lý sao? Tính ra ngươi cũng là quận vương Đại Đường, bổn soái gặp mặt lẽ ra nên hành lễ mới phải!

- Di, không dám, không dám!

Lý Đại Bô liên tục xua tay:

- Đại soái là thống soái trấn thủ một phương của Đại Đường, ta sao...ha ha, mấy năm trước còn chiến đấu quyết tử với tiền nhiệm đại đô đốc Đại Đường Tôn Kiệm đâu. Hiện tại Đại Đường không truy cứu tội cũ của ta, chính là vạn hạnh. Làm sao còn dám tự nhận là quận vương gì nữa.

- Lời này ngươi nói sai rồi, đại tù trưởng.

Tần Tiêu cười nói:

- Hoàng đế của chúng tôi là người có lòng dạ vô cùng rộng rãi. Hơn nữa khi ngươi đánh nhau với Tôn Kiệm, vẫn là thái thượng hoàng cầm quyền. Hơn nữa là do Tôn Kiệm tự chủ trương đi đánh Hề tộc, việc này chẳng thể trách các ngươi. Kỳ thật đại tù trưởng cũng biết, hoàng đế của chúng tôi sắc phong ngươi làm Nhiêu Nhạc quận vương, sứ giả đến tuyên đọc thánh chỉ còn đang ở trong U Châu thành chờ đại tù trưởng đến đâu! Bổn soái đã bố trí xong tiệc rượu, cần mời các vị đến dùng cơm tẩy trần, đã chuẩn bị sẵn từ lâu đâu!

Trong lòng Lý Đại Bô lộp bộp nhảy dựng, muốn mời chúng ta nhập thành?

Nhìn thấy một vạn Hổ Kỵ sư sau lưng Tần Tiêu, Lý Đại Bô thập phần hào phóng nói:

- Được rồi! Thật sự đa tạ Tần đại soái chiếu cố tận tình. Ta đi tiếp đón thủ lĩnh năm bộ lạc cùng nhau vào thành.

Tần Tiêu mỉm cười:

- Tốt lắm, bổn soái sẽ ở nơi này chờ đợi đại tù trưởng.

Lý Đại Bộ lộ ra vẻ mặt tươi cười, thi lễ lui ra sau:

- Tần đại soái thỉnh chờ một chút.

Tần Tiêu nhìn theo bóng lưng Lý Đại Bô, âm thầm cười lạnh nói: còn muốn ở ngoài thành bắt ta sao? A, nhìn qua thật không dễ dàng như vậy. Hiện tại xem như ngươi không còn tìm được lý do gì để cự tuyệt vào thành rồi chứ?


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-456)


<