← Hồi 0658 | Hồi 0660 → |
Quý Hồng Nô ngây người ra, một người ngây thơ như nàng làm sao có thể hiểu được tâm trạng của Lý Kỳ. Thấy hắn mừng rỡ như điên, nàng cũng không nén được vui, lệ ngấn lưng tròng. Nàng đã muốn sinh cho Lý Kỳ một đứa bé từ lâu, đó cũng là ước mơ của nàng, nhưng da mặt nàng đâu có được như Lý Kỳ, đoạn đỏ mặt trách móc:
- Đại ca, huynh đè lên muội.
Khỉ thật. Mẹ nó chứ, suýt thì làm ảnh hưởng đến đứa bé, Lý Kỳ sợ thót tim, bỗng giật nảy lên nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, Hồng Nô, muội không sao chứ? Lang trung, mau xem muội có sao không.
Quý Hồng Nô vội nói:- Muội không sao, muội không sao.
Nói rồi nàng không kiềm nổi sự mừng vui trong lòng, đoạn khẽ mỉm cười, tay phải bất giác đưa xuống xoa bụng, toát lên niềm vui của một người sắp làm mẹ.
Lý Kỳ dường như bị cái hành động bột phát đó của nàng làm cho không kiềm nổi cảm xúc, hắn quỳ xuống trước giường, hai tay nằm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Quý Hồng Nô, dịu dàng nói:
- Hồng Nô, cảm ơn muội, cảm ơn muội đã giúp cho sự tồn tại của ta càng thêm chân thực, càng thêm ý nghĩa.
Dù là mẹ của đứa trẻ, nhưng Quý Hồng Nô không sao hiểu nổi hàm ý của câu nói vừa rồi. Đứa bé này với Lý Kỳ mà nói, thì ý nghĩa không chỉ có vậy, nó không chỉ đem đến cho Lý Kỳ một cảm giác thân tình hắn mong đợi từ lâu, nó còn bắc một cây cầu thực tại nối liền Lý Kỳ với cái thời đại này. Quý Hồng Nô đưa tay gạt nước mắt nơi khóe mắt Lý Kỳ, ngọt ngào cười nói:
- Là muội nên cảm ơn đại ca mới đúng, là đại ca ban tặng đứa bé này cho muội.
- Đứa bé là của hai chúng ta.
Lý Kỳ vui tươi hớn hở nói.
Quý Hồng Nô khẽ "vâng" một tiếng, khuôn mặt nàng ửng hồng bởi hạnh phúc, trông thật mê lòng người.
- Muội cứ yên tâm nằm nghỉ ngơi, đại ca đi nấu bát canh gà cho muội tầm bổ.
Lý Kỳ khi ở thời hiện đại, để chăm sóc những khách quý là bà bầu thì đã nghiên cứu không ít những món ăn có lợi cho họ. Đến nay thì có thể áp dụng cho chính bản thân mình rồi, cái cảm giác đó thật là khó tả. Quý Hồng Nô ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Kỳ đứng dậy, nói với thầy lang:
- Lang trung, từ hôm nay ông cứ ở đây, chỉ cần ông chăm sóc phu nhân của ta cho tốt thì tiền ông không phải nghĩ.
- Dạ dạ dạ.
Lý Kỳ hướng về phía Trần đại nương nói:
- Đại nương, đại nương mau đi tìm mấy bà đỡ về đây.
- Vâng, lão thân đi ngay bây giờ.
- Phu nhân, nhờ ngươiLý Kỳ vừa định nhờ Tần phu nhân ở đó với Hồng Nô, chợt thấy sắc mặt nàng tái xanh, đôi bàn tay hồng hào nắm chặt, lạnh lùng nhìn hắn. Đoạn thấy rùng mình, lời vừa ra đến khóe miệng thì vội nuốt vào. Thầm nghĩ, không thể nào chứ, chỉ ôm có một cái, cũng không đến mức mang bầu, ngươi làm gì phải thù dai thế chứ? Vội chữa thành:
- Phu nhân, sắc mặt ngươi không được tốt, chẳng lẽ cũng có bầu sao?
Tần phu nhân giận tím mặt, dựng ngược lông mày lên, trợn tròn mắt nghiêm giọng nói:
- Ngươi nói sao?
- Không có gì, không có gì, chỉ đùa chút thôi, ngươi chớ để bụng.
Lý Kỳ vừa lắc đầu vừa cười trừ. Quý Hồng Nô trợn mắt nhìn Lý Kỳ, xong nói:
- Phu nhân, vừa rồi đại ca muội chỉ là buột miệng, xin phu nhân tha lỗi cho đại ca lần này.
Tần phu nhân thấy Quý Hồng Nô nói đỡ, cũng dịu xuống, miễn cưỡng cười nói:
- Hồng Nô muội muội, muội cứ yên tâm dưỡng thai, không cần nghĩ ngợi nhiều quá.
Nói rồi liếc nhìn Lý Kỳ bằng ánh mặt lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Người xem lại cái bộ dạng tóc tai bú xù của ngươi đi, nào có giống một đại quan tam phẩm. Mà thôi, để ta chải giúp ngươi. Ra đây.
Đùa đấy à, ngươi chải đầu giúp ta? Có quỷ mới tin. Lý Kỳ thận trọng nói:
- Đi đâu cơ?- Hậu đường, ở đây sợ quấy rầy Hông Nô nghỉ ngơi.
Tần phu nhân cố gắng nén giận để bình tĩnh, nhưng sự phẫn nộ vẫn không thể giấu được qua giọng nói của nàng.
- Không đi có được không?
Lý Kỳ rụt đầu lại nói.
Tần phu nhân nói luôn:
- Không được.
Lý Kỳ cúi đầu theo Tần phu nhân đi về phía hậu đường, chỉ thấy cặp mông căng tròn đẫy đà của nàng đang ngúng nguẩy phía trước. - Ngươi nhìn cái gì vậy?
- Môngà không.
Lý Kỳ bỗng giật mình ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt phẫn nộ xen lẫn ngượng ngùng của Tần phu nhân, thầm nghĩ, cái này ngươi không thể trách ta, ngươi không hấp dẫn thì ta sao có thể nhìn chăm chú thế, đoạn chuyển chủ đề nói:
- Phu nhân, ngươi mau chải giúp ta đi, ta còn phải đi chăm sóc Hồng Nô.
Con người này thật vô liêm sỉ, dám lấy cả Hồng Nô ra làm bình phong. Tần phu nhân trợn trừng hai mắt, trầm giọng giận dữ nói:
- Vừa rồi có phải ngươi cố ý?
Lý Kỳ biết là không trốn tránh được, vội giơ tay phải lên, nói bằng một giọngnghiêm túc:
- Tuyệt đối là không, phu nhân, vừa rồi chỉ là do ta kích động quá, cho nên nhất thời lỡ tay, xin ngươi tha thứ. Ta dám thề rằng, không phải là ta cố ý, ngươi không nói thì ta cũng quên rồi.
Tần phu nhân nom vẻ thề thốt thành khẩn của hắn, cũng biết là không phải hắn cố tình, chỉ là bị một người đàn ông ôm khiến nàng cảm thấy kì cục, hơn nữa, tất cả những hành vi trước kia của Lý Kỳ khiến nàng không thể dập tắt cơn lửa giận, đoạn giận dữ hừ một tiếng, nói:
- Ngồi xuống.
- Để làm gì?
- Thì ta chải đầu giúp ngươi. - Thật chứ?
- Ngươi có ngồi không thì bảo?
- Ngồi ngồi ngồi.
Lý Kỳ vội ngồi xuống, bỗng nhiên sắc mặt cả kinh, nói:
- Ta nói này phu nhân, chẳng phải là chải đầu sao, ngươi cầm kéo làm gì vậy?
Tần phu nhân sững người lại, cúi đầu nhìn cái kéo đang cầm trong tay, thầm nghĩ, ừ nhỉ, ta cầm kéo làm gì chứ, xem ra bị cái tên này chọc giận lú lẫn rồi. Nàng đỏ mặt, nhưng vẫn thản nhiên nói:
- Xin lỗi, ta nhìn nhầm. Cái kéo to như thế mà vẫn nhìn nhầm được. Ngươi lừa trẻ con đấy à. Lý Kỳ chỉ thấy da đầu tê tê, trên trán thấm đẫm mồ hôi, đoạn uống ngụm nước, miễn cưỡng cười nói:
- Phu nhân, thực ra những việc nhỏ nhặt này gọi người hầu làm là được, không dám phiền đến đại giá ngươi.
- Ngươi còn gì không dám làm sao?
Tần phù nhân hừ một tiếng, lấy một cây lược gỗ đến, chợt thấy Lý Kỳ dịch mông, tựa hồ chuẩn bị chuồn êm, hỏa khí trong người lại bốc lên ngùn ngụt, một tay túm chặt lấy tóc hắn.
Người đàn bà đanh đá, đây đích xác là một người đàn bà đanh đá. Lý Kỳ đau đớn nói:
- Ai ôi, phu nhân, nhẹ một chút, nhẹ một chút, đau quá. Ôi ôi ôi. Tần phu nhân nghe cái giọng như đang giả vờ đau đó mặt nóng bừng lên, nhưng cũng cảm thấy lạ, mình việc gì phải nóng giận đến thế nhỉ, vội buông tay ra, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ ăn năn, nói:
- Ngươi ngồi xuống đừng cựa quậy, ta có việc muốn hỏi ngươi.
Lý Kỳ xoa xoa trán, trầm ngâm hỏi:
- Có việc gì?
Tần phu nhân vừa giúp hắn chải đầu vừa hỏi:
- Bây giờ ngươi tính sao?
- Tính cái gì sao?
Lý Kỳ càng nghe càng khó hiểu. Tần phu nhân vội nói:
- Đương nhiên là Hồng nô, bây giờ cô ta có bầu rồi, lẽ nào ngươi không tính toán việc sinh nở thế nào sao?
Lý Kỳ chớp chớp mắt, hỏi vẻ khó hiểu:
- Sinh thì cứ sinh chứ còn sao nữa?
Tần phu nhân giận nói:
- Ngươi không hiểu thật hay giả vờ đấy?
- Ta không giả vờ, là phu nhân nói ta không hiểu đó chứ.
- Ta nói ngươi không hiểu? Ngươi lẽ nào không nghĩ đến việc cho Hồng Nô một danh phận sao? Tiếc cho cô ta dành cho ngươi một lòng si tình như thế, thật khôngngờ ngươi hóa ra là một kẻ vong ân bội nghĩa.
Lý Kỳ trợn trừng mắt nói:
- Ta cứ tưởng ngươi nói gì khác, chẳng phải chỉ là cái danh phận thôi sao, ta cưới nàng về dinh là được chứ gì, đâu cần ăn nói nghiêm trọng thế, không có việc gì thì đọc thêm sách đi, học cho tốt thành ngữ rồi hãy dùng.
Đọc thêm sách? Tần phu nhân cười lạnh lùng, hỏi:
- Thế còn Thất Nương?
- Cưới nốt luôn.
Vô liêm sỉ! Tần phu nhân gật gật đầu nói:
- Nếu nói như vậy thì ngươi tính cưới Hồng Nô làm thê, cưới Thất Nương làmthiếp ý hả.
Lý Kỳ đáp:
- Ta đâu có nói thế, ngươi chớ có nói xấu ta.
Tần phu nhân nói:
- Rõ ràng ý ngươi là như thế, chớ không lẽ ngươi đòi cưới một lúc hai thê, vậy thì ngươi đợi mà vào phủ Khai Phong đi.
Ừ nhỉ, bây giờ vẫn là chế độ 1 vợ 1 chồng, chỉ có thể lấy thêm thiếp, trùng hôn là phạm pháp. Lý Kỳ buồn bực, mặt mày rầu rĩ, không nói gì cả.
- Sao nào? Giờ thì biết sai rồi chứ, nhưng đã muộn rồi. Ta đã dặn dò ngươi từ lâu, nhưng ngươi đâu có để tâm đến. Tần phu nhân buồn bã thất vọng nói.
Lý Kỳ vẻ thận trọng nói:
- Hay là ta cứ cưới Hồng Nô trước rồi tính.
- Ngươi mà làm thế, thì không khác nào lòng lang dạ sói. Chưa nói đến việc Thất Nương sẽ nghĩ sao, Bạch bá phụ, Bạch bá mẫu cũng nhất định không đồng ý đâu.
- Hícvậyvậy cứ sinh đứa bé ra đã rồi tính tiếp?
- Vậy thì ngươi đúng là kẻ phụ tình. Ngươi có nghĩ cho Hồng Nô không vậy?
Khỉ thật. Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, rõ ràng là ngươi đang muốn chơi ta. Lý Kỳ giận dữ nói:- Vậy ngươi muốn ta phải làm sao?
Tần phu nhân khẽ giật mình, ngây người ra trong chốc lát. Đoạn nhắm mắt, khẽ thở dài một tiếng, rồi nói:
- Còn làm thế nào nữa. Chỉ còn cách lấy Hồng Nô làm thiếp trước, cho cô ta một cái danh phận. Tuy nhiên việc này ngươi cần phải thương lượng trước với bá phụ bá mẫu đã.
- Thì ra là có thể lấy thiếp trước, lấy thê sau. Ngươi không nói sớm, làm ta sợ đến tim sắp nhảy ra ngoài, vậy thì tốt rồi.
Lý Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Tần phu nhân lườm hắn một cái, thở dài nói:
- Thật là tội cho con bé Hồng Nô quá. Nàng là một người phụ nữ rất truyền thống, cho nên rất trọng danh phận, thê là thê, thiếp là thiếp. Việc này nhất định phải tách bạch.
Lý Kỳ ban đầu không chú ý tới chi tiết này, nhưng cái tiếng thở dài của Tần phu nhân làm hắn thấy phát chán. Hắn cũng biết rằng ở cái xã hội này thì thiếp chẳng có địa vị gì cả, thậm chí đều có thể mang đi cho, mình thì có thể không để ý, nhưng không phải ai cũng nghĩ như hắn, đoạn cau mày nói:
- Phu nhân, ta dù gì thì cũng là đại quan tam phẩm, lẽ nào không được lấy hai thê sao?
- Đương nhiên là không.
Lý Kỳ đột nhiên nói:
- Thế nếu như Hoàng Thượng đồng ý thì sao?Tần phu nhân sửng sốt nói:
- Hoàng Thượng mà quan tâm đến việc này?
- Cái này ngươi không cần biết, cứ trả lời ta trước đi đã.
- Nếu là Hoàng Thượng phong cho, thì có lẽ là được.
Lý Kỳ cười nói:
- Vậy thì tốt rồi, cứ để Hồng Nô sinh đứa bé ra đã, đợi Thất Nương quay về, đến lúc đó ta tất sẽ có cách, nhất định không làm ai phải tủi thân.
Bụng nghĩ, trước đây Hoàng Thượng luôn hỏi ta muốn điều gì, ta thì ngại nói là muốn con mẹ nó tiền vàng, lần sau ta sẽ nắm bắt cơ hội, vì Hồng Nô, ta cũng không cần thể diện nữa. Tần phu nhân cũng không muốn Hồng Nô làm thiếp, thầm nghĩ, nếu như hắn mà làm được thật, thì để Hồng Nô tạm chịu thiệt một chút trong giai đoạn này cũng không sao. Đoạn gật gật đầu, rồi bỗng buông tay ra nói:
- Chải xong rồi.
Nhanh vậy à, ta còn chưa có cảm giác gì cả. Lý Kỳ đứng lên, theo thói quen đưa tay lên sờ đầu, thở dài:
- Trên đầu mọc đâu ra cái chày thế này, thật là chả quen gì cả.
Cái chày? Tần phu nhân bặm môi cười, ngắm nghía kiệt tác của mình một lúc, rồi gật đầu nói:
- Thế này mới ra hồn người chứ.
Lý Kỳ cứ ngỡ là Tần phu nhân sẽ nói những lời tán dương đại loại như "phonglưu khoáng đạt", "khôi ngô tuấn tú", chứ không ngờ lại là một câu cụt lủn mất hứng như thế, buồn rầu nói:
- Xin hỏi ta trước đây trong con mắt phu nhân, thì đến hình dạng một còn người cũng không đạt sao?
Tần phu nhân cười khúc khích nói:
- Ta đâu có nói vậy, mau ra xem Hồng Nô thế nào đi.
- Đúng đúng đúng, à, đa tạ phu nhân hào hiệp giúp đỡ, không tiếp được rồi.
Lý Kỳ nói xong vội chạy ra ngoài.
Tần phu nhân nom cái điệu mừng rỡ như sắp phát điên của Lý Kỳ, giữa hai đầu lông mày bỗng hiện lên một vẻ chua xót, tay phải bất giác xoa bụng, một giọt lệ lăndài trên má, đoạn nhìn ra phía bầu trời u ám bên ngoài, thì thầm nói:
- Xin lỗi.
← Hồi 0658 | Hồi 0660 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác