Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1442

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1442: Mùi vị của cá thu đao
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Biển thật đẹp!

Phong cảnh trên bờ biển lại càng mê người.

Nhưng cũng không bằng bờ biển trên đầu lưỡi, chủ đề hôm nay chỉ có một chữtươi!

Các loại hải sản dưới sự chế biến của Lý sư phó, mùi vị được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, cho dù là Lý sư phó cũng đã đắm mình trong đó rồi.

- Hửm? Đường cong trên mình con cá này thật kỳ lạ?

Lưu Vân Hi đột nhiên nhìn thấy mặt trên của con cá thu đao mà Lý Kỳ nướng có một đường con chia thành hình thoi.

Triệu Tinh Yến của phát hiện, lại liếc nhìn lò nướng, nói: - Đây chắc là do mặt lưới trên lò nướng tạo thành.

Tuy Tửu Quỷ kia không biết làm bếp, nhưng lão ta tuyệt đối thuộc cấp bậc tông sư võ học, nói: - Hình dạng này vô cùng quy tắc, trong đó nhất định có môn đạo.

Xem như lão cũng biết hàng, Lý Kỳ khẽ cười, nói một cách vô cùng có vẻ thần kỳ: - Đây chính là vết nướng hình thoi trong truyền thuyết giới đồ nướng.

- Vết nướng hình thoi?

Mọi người rít mạnh vào khí lạnh, nghe rất là lợi hại nha.

Nhưng sau đó sắc mặt Triệu Tinh Yến lại mơ màng nói: - Có ý gì?

- Ách

Lý Kỳ sửng sốt, ta còn cho rằng các ngươi rất biết hàng nữa, hóa ra tất cả đều là ảo giác, thế là giải thích nói: - Kỹ thuật nướng nhập môn rất dễ dàng, chính là nướng chín thức ăn, người dân bình thường đều biết, hơn nữa khẩu vị nướng khá nặng, nếu trình độ tương đương nhau, thì một người bình thường rất khó phân ra khác biệt được, giống như là ăn cùng một vị, thật ra thì không phải. Đồ nướng thật ra là một kỹ thuật vô cùng có tính khảo nghiệm, bởi vì đồ nướng hoàn toàn nướng bằng lửa to, vậy thì khả năng chín đều vô cùng có độ khó, một khi không chú ý một chút trong đó thì có thể đốt rụi toàn bộ, đây là chuyện không thể chấp nhận được với một người thích bắt bẻ.

- Mà những vết nướng hình thoi này thật ra được bố trí xoay tròn, người bình thường đều trực tiếp trở mặt lại, nhưng điều này không được, bởi vì như vậy thì không thể khiến cả miếng thịt chín đều, cho nên phải có chút góc độ nghiêng trở mặt, mà góc độ này phải vô cùng chính xác. Nếu không chính xác, các ngươi không thể nhìn thấy những đường cong có quy tắc như vậy. Các ngươi nhìn thấy góc độ của từng đôi đường cong giao nhau đều xấp xỉ như nhau, nhưng chỉ có thể xoay chuyển một lần. Nếu liên tục xoay tròn chính xác như vậy sẽ xuất hiện hiện tượng đường cong trùng lặp, ảnh hưởng đến vẻ đẹp của đường cong, người biết ăn vừa liếc thì có thể nhìn ra ưu khuyết. Nhưng cũng chính vì như vậy, do đó ngươi không thể thất thủ, bởi vì ngươi chỉ có cơ hội một lần. Nói tóm lại, đồ nướng thành công phải không kèm theo bất kỳ mùi khét nào.

Tuy rằng Lý Kỳ thao thao bất tuyệt nói một lần, nhưng thật ra hắn nói vô cùng đơn giản, tay nghề của đồ nướng thật sự là gọt giũa nhiều lần mới có thể nướng đến đạt trình độ, những đồ nướng ở bên đường, thuần túy là dùng khẩu vị nặng để che dấu tất cả.

Đám người Triệu Tinh Yến nghe được mà trợn mắt há mồm, chỉ là một miếng thịt mà thôi, không ngờ lại phức tạp như vậy, cũng biết trù nghệ thật sự không phải bất cứ ai cũng có thể chơi đùa được.

Duy chỉ có một mình Mã Kiều khinh thường, thầm nghĩ, như vậy có đáng gì, nếu ta muốn học thì một ngày thì sẽ học được.

Thật sự là đừng nói, y thật sự không phải tự kỷ, mà là có bản lĩnh này, dù sao thì hai tay của y vô cùng linh hoạt, chỉ cần nắm bắt được bí quyết thì sẽ học được rất nhanh.

Lý Kỳ cười, nói: - Được rồi, ăn nhanh đi, đồ nướng không thể đợi được, nguội rồi thì hương vị hoàn toàn thay đổi.

Nói ăn liền ăn, đám người Tửu Quỷ đều không thích khách sáo.

Chỉ thấy từng con cá thu đao gấp khúc trong dĩa, mặt lưng đen kịt, nướng đến cau lại thành một miếng, mà phần bụng cũng đã nướng đến mức xuất hiện mầu vàng kim, vô cùng mê người.

Đây chính là cá thu đao nướng muối của Lý sư phó.

Tửu Quỷ cầm một con cá thu đao lên trực tiếp gặm, lão ta ăn bằng cách dã man, ngay cả xương cũng gặm cả, rau ráu rau ráu, một ngụm này cho dù là xương cốt cũng ăn rất ngon.

Triệu Tinh Yến không thô lỗ giống như lão ta, lấy đũa gắp một miếng thịt cá, khi lớp da được tách ra còn phát ra tiếng rẹt, có thể thấy là lớp da này giòn đến thế nào nha. Bỏ vào trong miệng, cẩn thận nhai nuốt một phen, chỉ cảm thấy lớp da ngoài cùng vô cùng thơm giòn, cực kỳ ngon, không kém hơn thịt cá bên trong chút nào. Mà mùi vị của cá thu đao ngoài trừ tươi mềm ra, còn vô cùng đặc thù, khác một trời một vực với các loại cá bình thường, liên tục gật đầu nói: - Mùi vị của cá này thật sự đặc biệt vô cùng, da giòn thịt mềm, ngoài mặn trong tươi, giống như nhiều mùi vị, lại giống như một mùi vị, thật sự rất ngon.

Lý Kỳ ha ha nói:

- Lần này cũng may là mua ở đây, nếu qua một ngày thì mùi vị của cá này đã giảm rất nhiều rồi. Nếu sau khi phơi khô thì lại càng khó ăn, mùi vị sẽ khiến người ta muốn cách xa. Cho nên nói, ăn đồ thì phải chú trọng thời cơ, món ngon hoàn mỹ đều xuất hiện vào lúc chính xác.

Triệu Tinh Yến cười nói: - Vậy chẳng phải là nói thời gian chính là thiên địch của đầu bếp các huynh sao?

Trong lúc hai người nói chuyện, Tửu Quỷ đã nuốt một con cá thu đao vào bụng, thật sự là không chừa cặn bã. Tuy rằng mọi người đều cho rằng lão ta ăn như vậy, nhưng thật ra không phải, xương của cá thu đao nướng đích thực cũng coi như là một loại mỹ vị, dùng để nhắm rượu thì không thể ngon hơn được nữa.

Tửu Quỷ vẫn chưa thỏa mãn chuyển ánh mắt sang hào sống hoàn toàn mềm mại đang bày ra trước mắt mọi người.

Lý Kỳ làm hào sống chỉ cho một ít tỏi vào, không cho dấm chua, muối cũng rất ít, bởi vì hào sống trong biển, không nên bỏ nhiều muối, cũng chỉ có cách làm đơn giản như vậy mới có thể nấu ra được mùi vị vốn có nhất của hào, giữ được vị tươi của hào ở mức độ lớn nhất.

Vừa đưa hào đến bên bờ môi thì có thể ngửi được mùi nước biển độc nhất kia, vô cùng độc đáo, sau khi cho vào trong miệng thì không nhịn được mà hút hết chất dịch trong vỏ, cảm giác sảng khoái kia không phải chỉ là nói chơi, hơn nữa vị ngọt độc nhất của hào càng có sức hấp dẫn cực mạnh, một con làm sao đủ nha!

Một con, hai con, ba con

Bất kỳ một người ăn hào nào đều không thể ngừng tay bốc lấy một con, càng ăn càng sản khoái, càng ăn càng muốn ăn.

Mấy người giống như là đang thi đấu vậy, nhìn thấy ai cũng ăn nhanh hơn, e rằng cũng đây cũng là nguyên nhân tại sao sạp đồ nướng kiếm được tiền.

Một khi đã ghiền ăn hải sản, thì căn bản không ngừng lại được, mấy người đều thả bụng mà ăn điên cuồng, cho dù là Triệu Tinh Yến, Lưu Vân Hi cũng không ngoại lệ.

Rượu không biết đã qua bao nhiêu tuần rồi, dù sao thì rượu mang theo đã uống sạch, nhưng Mã Kiều biết vẫn chưa hết, bởi vì Tửu Quỷ trước đó đã giấu đi hai bình, nhưng lần này y lại không hề vạch trần, bởi vì Tửu Quỷ giấu hai bình. Nếu chỉ có một bình thì y chắc chắn sẽ vạch trần, dù sao thì đêm dài đằng đẵng, nếu không có rượu ngon trong ngực thì làm sao mà trôi qua được đây.

Ăn xong rồi, Lý Kỳ không gọi những hộ hệ kia mà bảo người ăn động thủ quét dọn sạch sẽ chỗ này. Lý Kỳ là lão đại, hơn nữa nấu cho các ngươi ăn, hắn đích thân động tay, những người còn lại không biết xấu hổ mà nhìn sao, đều không cần Lý Kỳ mở miệng liền tự giác gia nhập.

Bởi vì vừa rồi khi ăn, Lý Kỳ có dặn bọn họ, đừng có quăng mấy cái vỏ lung tung. Đương nhiên, hắn không có dặn Tửu Quỷ, bởi vì Tửu Quỷ hạ miệng bất lưu vỏ, đặc biệt ngoại lệ.

Trong chốc lát, mấy người đã dọn dẹp hiện trường sạch sẽ, sau đó lại vây quanh đống lửa ngồi xếp bằng, trên mặt ai ai cũng thỏa mãn hạnh phúc, bữa tiệc này thật sự là quá happy.

Lý Kỳ quét mắt nhìn bọn họ một lượt, thầm nghĩ, nếu ngày ngày đều có thể như vậy, thì hạnh phúc biết bao nha!

*****

Triệu Tinh Yến phát hiện Lý Kỳ bên cạnh dường như đang ngây ngô cười, hỏi: - Phu quân, huynh cười gì vậy?

Lý Kỳ hả một tiếng, lại ồ một tiếng, lấy Tửu quỷ ra chọc ghẹo nói: - Huynh đang cười trạng thái hôm nay của Tửu Quỷ không tệ, uống hết ba bình rượu còn chưa say.

Tửu Quỷ nghe được thì sửng sốt, gãi đầu nói: - Đúng rồi, uống hết ba bình rồi, sao ta còn có thể ngồi đây, bình thường đã sớm nằm ra đó rồi.

Vẻ mặt Mã Kiều kỳ lạ nói: - Ông sẽ không cho rằng tửu lượng của mình lại tăng lên đó chứ?

Tửu quỷ oa nha nha mất tiếng, nói: - Tiểu Kiều, con đừng có quá khinh người, vi sư đã uống rượu mấy chục năm rồi, lẽ nào không thể tăng lên sao?

Mã Kiều nói: - Ngược lại ta hi vọng ông tăng lên, đừng để đến mức ta còn chưa được giải khát thì ông đã gục xuống, nhưng màthôi đi.

Nói rồi y lại than khẽ một tiếng.

Tửu Quỷ lập tức có xung động muốn khóc rống, nhưng lão ta không chút kêu ca nào, lão ta uống ba bình rượu, nhưng Mã Kiều không nói tiếng nào đã uống năm bình. Về mặt uống rượu, thật sự không phải cùng một đẳng cấp, thế là vội nói sang chuyện khác:

- Này, ngồi ở đây thật nhàm chán, chi bằng chúng ta hát mất tiểu khúc trợ hứng, thế nào?

Hắc! Nhìn không ra Tửu Quỷ này còn rất biết điều tiết bầu không khí nha, Lý Kỳ tò mò nói: - Nhìn không ra lão biết hát nha.

Tửu quỷ nói: - Có gì mà khó chứ?

Mã Kiều lắc đầu nói: - Hay là miễn đi, ông chỉ biết la la la.

- Hát chẳng phải là la la la sao?

- Hả?

Lý Kỳ toát mồ hôi lạnh đầy đầu giống như thác đổ vậy, nói: - Mã Kiều, bằng không thì ngươi hát, ta còn chưa từng nghe ngươi hát đó.

Tửu Quỷ khinh thường nói: - Nó ngay cả la la la của ta cũng không học được.

Mã Kiều nháy mắt đỏ mặt, y thật sự không biết hát.

Lưu Vân Hi đột nhiên nói: - Phu quân, hay là huynh hát đi.

Nàng ngược lại rất thích nghe mấy khúc ca Lý Kỳ hát, nói thẳng vui vẻ, không giống như thi nhân, từ nhân đương thời, ai ai cũng viết giống như một oán phụ, rất thương cảm, không thích hợp với bầu không khí này.

Hát thì hát, Lý sư phó không biểu diễn được sao, hơn nữa ca hát với biển cả, cảm giác này vô cùng tốt, nhưng vấn đề là hát cái gì.

Triệu Tinh Yến đột nhiên mím môi cười nói: - Huynh tuyệt đối đừng hát cái gì mà mùi vị của cá thu đao, để tránh gợi lên con sâu đói trong bụng chúng ta.

Đúng vậy! Chính là khúc này. Lý Kỳ cười ha ha nói: - Người biết ta chỉ có Yến Phúc, áchcòn có Thập nương. Nói xong liền ho nhẹ mấy tiếng thanh giọng. Từ sau lần hắn lạc giọng trước mặt Tần phu nhân, hắn luôn canh cánh trong lòng, sai lầm cấp thấp này tuyệt đối không thể tái phạm, sau khi chuẩn bị sơ qua, hắn mới hát: - Chim sẻ ngoài cửa sổ, lắm miệng trên cột điện

Đây mới là câu đầu tiền, Triệu Tinh Yến liền tò mò nói: - Cột điện là cái gì?

Vấn đề này thật sự hỏi bí được Lý Kỳ, thầm mắng, đây là lời hát ai biết vậy, thật không có văn hóa, bảo ta làm sao ra vẻ ở triều Tống được đây, nói có lệ: - À, cột điện là một loại cây ở quê nhà chúng ta.

- Cây?

Triệu Tinh Yến nói: - Tên của loại cây này thật kỳ lạ.

- Nghe nói loại cây này thường bị điện bổ trúng, do vậy gọi là cột điện. Lý Kỳ nghiêm túc lừa gạt nói.

- Vậy sao?

Triệu Tinh Yến nửa tin nửa ngờ nhìn Lý Kỳ.

- Huynh gạt muội làm gì, ai ôi. Huynh nói này Yến Phúc, muội có biết ngắt ngang một người đang hát là chuyện hèn hạ cỡ nào không.

- Xin lỗi, huynh tiếp tục.

- Thật là, ảnh hưởng trạng thái.

Lý Kỳ lại ho nhẹ mấy tiếng, tiếp tục hát: - Chim sẻ ngoài cửa sổ, lắm miệng trên cột điệnmùi vị cá thu đao, mèo và bạn đều muốn tìm hiểu, cảm giác tình đầu được chúng ta tìm thấytrời mưa cả đêm, tình yêu của ta tuôn ra như nước mưa, lá rụng trong sân, dày đặc tựa suy nghĩ của ta.

Phong cách như cũ.

Mấy người cũng đã nghe quen từ sớm, cảm thấy vẫn rất hay, ca từ nói thẳng ra so với ca từ uyển chuyển cũng có cảm giác khác nhau. Hơn nữa Thập nương tính tình đơn thuần, trong lòng nàng yêu chính là yêu, không có gì không nói được, càng không cần lấy cái gì đó để che đậy, hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn. Mà Triệu Tinh Yến trời sinh tính tình rộng rãi, cá tính độc đáo, không bị bất cứ cái gì trói buộc, cho nên cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Còn mấy đại lão gia Tửu Quỷ, Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh e rằng vẫn còn giữ lại tình đầu, nghe được thì vui vẻ, ngược lại một mình Mã Kiều đọc lại lời ca ở kia, từ vẻ mặt của y không khó nhìn ra được, y đang nhớ Mỹ Mỹ.

Một khúc hát xong.

Tửu Quỷ lập tức nói: - Xu Mật Sứ hát rất hay, so với la la la của ta còn tốt hơn một chút.

Chỉ tốt hơn một chút? Lý Kỳ giận bốc từ bàn chân, đây là một sự châm chọc đáng ghê tởm nha.

Triệu Tinh Yến khẽ mỉm cười nói: - Bây giờ huynh có thể buông tay ra chưa?

Mọi người nhìn sang, chỉ thấy một tay Lý Kỳ nắm lấy Lưu Vân Hi, một tay nắm Triệu Tinh Yến, hóa ra ngươi hát chính là vì cái này sao?

Vô sỉ!

- Hả? Đùa thôi, đùa thôi, ta hát quá nhập tâm, dẫn đến không kiềm lòng nổi, phu nhân chớ trách, phu nhân chớ trách.

Lý Kỳ vội vàng thu tay lại, dù sao thì ở đây có quá nhiều người.

Triệu Tinh Yến trợn trắng mắt, thầm nói, cái gì mà không kiềm lòng nổi, rõ ràng là cố ý. Vốn dĩ Lý Kỳ nắm lấy, nàng cũng sẽ không nói gì, ngược lại còn cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng vấn đề là Lý Kỳ nắm thì nắm đi, còn chọc vào lòng bàn tay nàng, đây không phải là hạnh phúc, mà là trắng trợn nha.

Lưu Vân Hi nói: - Phu quân, khúc ca này huynh nghe được ở đâu vậy.

- Sáng tác tuyệt đối.

Lý Kỳ không đỏ mặt, không thở gấp, đủ thấy da mặt rất dày.

Mã Kiều đột nhiên nói: - Cái này thì ta tin.

Hức, thằng nhãi này thông suốt rồi à! Lý Kỳ lập tức chỉ Mã Kiều nói: - Vẫn là ngươi hiểu ta.

Tửu quỷ lại không tin, nói:

- Tiểu Kiều, sao con lại chắc chắn như vậy?

Mã Kiều tức giận nói: - Ông không nghe trong lời ca nói sao, tình yêu của ta tuôn ra như nước mưa, suy nghĩ cũng giống như lá thu, dày đặc một lớp. Xu Mật Sứ trời sinh phong lưu. Nếu yêu không tràn ra thì sao bên cạnh ngài ấy có nhiều nữ nhân như vậy, ngài ấy yêu được sao, suy nghĩ nếu không giống như lá mùa thu thì ngài ấy nghĩ được sao.

Vẻ mặt Lý Kỳ nháy mắt cứng đờ, thằng nhãi ngươi thật sự là nói những chuyện không nên nói mà, bên cạnh lão tử có hai nữ nhân, ngươi mù sao, trong cơn giận dữ, cắn răng nói: - Mã Kiều, ngươi chưa từng đọc sách thì đừng mở miệng được không?

- Chẳng lẽ ta đã hiều lầm?

- Chắc chắn là hiểu lầm nha, lập tức xin lỗi ta.

Mã Kiều à một tiếng, suy nghĩ thật lâu, vô cùng nghiêm túc nói: - Ta hiểu rồi, hóa ra là thế. Tình yêu tuôn ra không phải chỉ tình yêu của mấy vị nương tử hiện tại của ngài, mà là sự chờ đợi. Nhưng Xu Mật Sứ à, ngày đã có mấy vị kiều thê, tình yêu còn cần phải tuôn ra ngoài sao, việc này rất chẳng phải không công bằng đối với các nàng Bạch nương tử sao. Nhớ nhung lại nhiều như vậy, ngài rốt cuộc đang nhớ bao nhiêu nữ nhân vậy. Ta thật sự không dám đồng ý suy nghĩ của ngài nha.

Hiểu lầm càng sâu rồi nha!

Lý Kỳ sắp ôm đầu khóc rống lên, con mẹ ngươi một tên si tình ngu ngốc, đừng giả làm chuyên gia ở chỗ này được không.

- Sâu sắc! Mã Kiều, câu này của ngươi thật sự là sâu sắc mà.

Triệu Tinh Yến sao có thể nhịn được, nói xong thì bật cười ha ha.

Những người còn lại cũng bật cười ầm lên, ngày cả thiếu phụ đơn thuần Lưu Vân Hi cũng cười theo.

- Mã Kiều ta muốn giết ngươi. Lý Kỳ gào lên.

Mã Kiều nhìn bằng ánh mắt đồng tình nói: - Xin lỗi, ngày thật sự không giết được.

- Oa nha nha, tức chết ta mà!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<