Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1542

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1542: Dùng tâm của người quân tử đo bụng của kẻ tiểu nhân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Bất cứ chuyện gì đều có hai mặt.

Chiến tranh cũng thế.

Nhưng bất đồng chính là, những chuyện còn lại đều là mang hai mặt tốt xấu, duy chỉ có chiến tranh là một việc ngoại lệ, chiến tranh cũng không phải là một lời ca ngợi.

Giấu ở phía dưới chiến tranh, tràn đầy sự lục đục tranh đấu của quyền lực, dục vọng, dã tâm.

Mà mặt ngoài của chiến tranh, không thể nghi ngờ là sinh linh lầm than, máu chảy thành sông, thây ngã khắp đồng, tiếng oán than dậy đất, thống khổ rên rỉ, và tiếng gào thét không được giúp đỡ.

Đây là đối với bất kỳ một quốc gia nào cũng đều như thế.

Theo nội chiến ở Nhật Bản toàn diện bùng nổ, càng ngày càng có nhiều người mất đi gia viên, gia nhập vào trận doanh dân chạy nạn, cảnh tượng này cực kỳ giống với Đại Tống mười năm trước.

Khắp nơi đều là khói lửa khói thuốc súng, trên đường phố tùy ý có thể thấy được dân chạy nạn ôm bọc quần áo nằm ngủ ở dưới mái hiên, cũng có chút người nằm xuống rồi, sẽ không còn có thể thức dậy được nữa.

Cô bé bán diêm tuy rằng là xuất hiện ở chuyện cổ tích hiện đại, nhưng hiện tại ở Nhật Bản cũng có thể tùy ý nhìn thấy được cô bé bán diêm.

Một tướng công thành vạn bộ cốt khô.

Người thống trị tất nhiên sẽ khong quan tâm đến những việc này, bọn họ chỉ quan tâm đến quyền lực và địa vị của mình thôi.

Việt Trung Châu.

Nơi này cũng là vừa mới trải qua chiến hỏa ăn mòn, khắp nơi đều là những khúc gỗ bị đốt đến đen như mực, vẫn còn bốc hơi nóng, rất nhiều dân chúng không có chỗ ở cố định, hiện giờ phía bên trong chuồng heo đã không phải là heo, mà đều là người, chuồng heo này cũng đều là có thể gặp nhưng không thể cầu được đấy.

Từ sau khi Ngưu Cao dẫn theo quân tống đuổi đi quân đội của Nguyên thị ở nơi này, thì nơi đây rốt cục cũng có thể tạm biệt khói lửa, quay trở về yên bình, nhưng những tổn thất do chiến tranh lưu lại thì phải cần có thời gian mới hồi phục được như cũ.

Một đôi vợ chồng trung niên từng người cõng theo một bao quần áo, người phụ nữ kia trong ngực còn ôm một đứa bé, hai người đều là đi lại tập tễnh, dường như là đã lâu rồi chưa được ăn cơm vậy.

Đột nhiên, bọn họ nhìn thấy phía xa xa có một dòng người chen chúc, đứng phía trước nhất của dòng người có một cây trụ đứng cao cao, trên trụ đúng có một bức vải rũ xuống, trên đó viết vài cái chữ to.

Người phụ nữ kia liền hỏi nam nhân bên cạnh mình: - Phu quân. Trên đó viết chữ gì vậy?

Nam nhân đưa mắt nhìn lại, không quá chắc chắn nói:

- Hình như là chữ của Đại Tống, Đại Tống --- cháo.

- Cháo.

Người phụ nữ ấy nghe vậy trong mắt sáng ngời, nói: - Chúng ta trên đường không phải đã nghe được sao, vị Kim Đao Trù Vương kia của Đại Tống đã chuyển đến một trăm ngàn quan vật tư cứu trợ đi đến Việt Trung, nói vậy thì là đúng rồi, chúng ta mau đi đi.

Hai vợ chồng vội vã chạy tới xếp hàng, nhưng hàng người này thấy đầu mà không thấy đuôi, lúc này đến xếp hàng, đừng nói cơm tối. Chỉ sợ chờ đến lúc đến lượt bọn họ thì bữa cơm trưa này cũng phải đổi thành bữa ăn khuya rồi.

Lúc này đứa bé trong ngực đột nhiên khóc lớn lên.

Hai vợ chồng cũng chỉ có thể lo lắng suông, lo âu nhìn về phía trước.

Lúc này, một người trẻ tuổi mặc Hán phục đi tới, dùng tiếng Hán nói: - Hai vị, đại nhân của chúng ta có nói, chỉ cần là phụ nữ mang theo trẻ con thì có thể không cần xếp hàng, xin theo ta đi qua bên này.

Nghe không hiểu a!

Người phụ nữ này vội vàng nhìn người trẻ tuổi kia, lại không biết ý tứ của y.

Vừa may phía trước đứng một người nghe hiểu được tiếng Hán. Vì thế tốt bụng xoay người lại dùng tiếng Nhật Bản phiên dịch lại một lần.

Người phụ nữ kia nghe vậy mừng quá, vội vàng nói cảm tạ, đi theo người trẻ tuổi đến phía trước đội ngũ, nhận được một chén cháo lớn. Sau đó đi đến căn nhà lớn bên cạnh để tránh rét, lúc đi vào trong phòng chỉ thấy bên trong toàn bộ đều là phụ nữ và trẻ em.

Mà phu quân của người phụ nữ này phía trước vẫn còn có chút bận tâm, luôn nhìn chăm chú vào hai mẹ con bọn họ. Mãi đến khi một người đàn ông phía trước giải thích với gã, thì gã mới yên lòng. Hiếu kỳ hỏi: - Vị đại ca kia, sao ngươi lại hiểu được tiếng Hán ư?

Người đứng phía trước nọ cười khổ nói: - Ta cũng chỉ là biết chút thôi. Hơn nữa còn là gần đây mới học đấy, không có cách nào a, hiện tại những người trợ giúp nạn dân ở đây đều là người Tống, nếu như ngươi không hiểu vài câu tiếng Hán, không biết vài chữ tiếng Hán, thì đó là việc gì cũng bất tiện a.

Gã đàn ông kia gật đầu

Người đứng phía trước nọ lại nói: - Ngươi là người từ bên ngoài đến đây đi?

Gã đàn ông gật đầu, nói: - Ừ, ta là từ địa khu Đông Quan tới đây.

Người đứng phía trước lại bảo: - Vậy thì ngươi xem như đến đúng địa phương rồi, hiện giờ Việt Trung Châu đã đổi tên là Tống Nhân Châu rồi, có rất nhiều phú thương Đại Tống đều tập trung ở nơi này, tới nơi này chí ít là sẽ không bị chết đói.

Gã đàn ông kinh ngạc hỏi: - Lời này là có ý như thế nào?

Người đứng phía trước giải thích rằng: - Nơi này có việc để làm, hơn nữa có không ít phú thương Đại Tống đã mua xuống đất đai quanh đây, xây dựng phòng ốc, hơn nữa còn kiến tạo xưởng sản xuất, chúng ta có thể làm chút việc lao động chân tay, nếu như ngươi là người đánh cá vậy thì càng tốt hơn, thương nhân Đại Tống đã thuê một cảng cá, tạo điều kiện cho những người đánh cá chúng ta rời bến bắt cá, tuy rằng không có tiền công gì, nhưng là có miếng cơm ăn, phụ nữ còn có thể làm chút việc vụn vặt, khâu khâu vá vá cũng có thể kiếm được chút tiền công, dù sao không chết đói là được rồi.

- Như vậy a!

Gã đàn ông kia vui vẻ nói: - Ta vừa vặn chính là người đánh cá, không biết nên đi nơi nào tìm việc để làm đây.

Người đứng phía trước nói: - Ngươi từ nơi này đi về hướng đông ba trăm bước, nhìn đến một nhà mà trước cửa treo một chiêu bài hình cá, trên đó viết chữ Hán thì là tìm đúng rồi, nếu như ngươi là người đánh cá thì không cần ở đây xếp hàng, trực tiếp đến đó báo danh là tự nhiên sẽ có cơm ăn.

Gã đàn ông kia vui vẻ nói: - Đa tạ, đa tạ.

Đứng phía trước người nọ cười ha ha nói: - Đến lúc đó đừng quên mang một con cá đến cho ta ăn một bữa ngon là được rồi.

- Nhất định, nhất định.

Gã đàn ông kia rưng rưng gật đầu, vội vàng đi đến ngôi nhà lớn nói một tiếng với thê tử, sau đó lập tức nhanh chóng bước đi theo hướng đông, nghênh diện chợt thấy hai người mặc Hán phục lộng lẫy đi tới, đi ngang qua chỗ nào thì chỗ đó dân chúng lúc nhìn thấy hai người này đều nhanh chóng hành lễ, dùng thứ tiếng Hán sứt sẹo kêu lên: - Ngưu tướng quân, Triệu quân sư.

Hai ngươi kia cũng không cảm thấy phiền toái đều gật đầu mỉm cười.

Gã đàn ông kia hiện giờ muốn cầu cạnh người Hán, tâm tính liền thay đổi, cũng khẩn trương học hành lễ cung kính kêu lên: - Ngưu tướng quân, Triệu quân sư.

Chỉ có điều là gã hiện tại mới học, vì vậy lúc gọi lên cực kỳ khó đọc, thật đúng là không quá hiểu được.

Nhưng hai người kia cũng không để ý, cũng là gật đầu ra hiệu.

Hai người này đúng là Ngưu Cao và Triệu Tinh Yến.

*****

Ngưu Cao cười ha ha nói: - Thủ đoạn của quân sư quả thật là rất lợi hại, không đến hai tháng đã hóa giải được binh tai ở nơi này rồi, Ngưu Cao thật sự là bội phục không thôi.

Triệu Tinh Yến cười lắc đầu, kỳ thật nàng cũng đâu có bản lĩnh này, mấu chốt vẫn là bọn Nam Bác Vạn lập nhiều công lao, cho đến hôm nay nàng mới xem như thấy được sự lợi hại của đội quân thần bí Nam Bác Vạn này, rất nhanh đã đánh được vào cơ sở của Nhật Bản, hòa mình với dân chúng địa phương, hơn nữa còn hợp lý khai thông được đám dân chạy nạn này, việc này thật sự là một kỳ tích. Nàng nói: - Hiện giờ đã bất đầu đến mùa đông rồi, vật tư để dùng cho mùa đông đã đến Nhật Bản chưa?

Ngưu Cao nói: - Đã đến từ nửa tháng trước rồi, hiện tại đang gấp gáp vận chuyển đến bên này. Nói tới đây, y dừng một chút, lại nói: - Nhưng dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình. Chỉ dựa vào sự trợ giúp của Xu Mật Sứ, chung quy cũng không phải là kế sách lâu dài, việc cày bừa vụ xuân vào đầu năm nay có thể nói là cực kỳ trọng yếu đối với chúng ta.

Triệu Tinh Yến thản nhiên mỉm cười, nói: - Địa chủ nơi này nguyên bản chính là một đám hạng người ham sống sợ chết, phía trước bọn họ nhìn thấy Nguyên thị đánh đến đây, đã sôi nổi bỏ chạy mất, hiện tại Đại Tống ta có khai thông tuyến đường tị nạn an toàn, những kẻ có tiền này vội vàng mang theo tiền tài bỏ chạy đến Lai Châu tị nạn, hiện giờ ruộng tốt chung quanh đây đều đã thành đất hoang, chúng ta cũng đã quy hoạch lại đồng ruộng rồi. Đợi đến cửa ải cuối năm là có thể phân phát đồng ruộng cho dân chúng ở nơi này.

Tuy rằng quyền thống trị của Tống Nhân Châu vẫn còn nằm trong tay Bình thị, nhưng điều bọn Y Hạ Bách Xuyên quan tâm là chiến sự, những chuyện của phương diện này, kỳ thật đều do Triệu Tinh Yến và những thương nhân Đại Tống làm chủ.

Từ sau khi Việt Trung Châu đổi tên thành Tống Nhân Châu, thương nhân Đại Tống đã chen chúc tới đây, dưới sự âm thầm giật dây của đám người Nam Bác Vạn, đã dùng giá tiền cực kỳ thấp để thu mua đất đai địa phương, xây dựng phòng ốc. Bốn phía xây xưởng sản xuất, bởi vì liên quan tới nội chiến ở Nhật Bản, làm cho nhân lực ở đây giá rẻ chưa từng có, hơn nữa bởi vì Đại Tống đã và đang toàn lực trợ giúp cho Bình thị. Số lượng thuyền hàng còn nhiều hơn gấp hai so với năm vừa rồi, vận chuyển hàng hóa trở về cũng tương đương thuận tiện, chi phí chuyên chở cũng là tương đối thấp.

Sức lao động và giá đất rẻ như thế này, làm cho phí tổn cho hàng hóa hạ xuống rất thấp, ở Đại Tống có nhiều chỗ giá hàng rất đắt, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao thương nhân Đại Tống nguyện ý bất chấp nguy hiểm đến đây. Đầu năm nay không vật lộn đọ sức, thì rất khó để phát tài a!

Không chỉ có như thế, thương nhân Cao Ly cũng đều tụ tập đến Tống Nhân Châu, tuy rằng Cao Ly cũng xuất binh mã, nhưng ít hơn, quyền chủ đạo của viện quân vẫn nằm trên tay quân Tống.

Triệu Tinh Yến cũng mặc kệ bên ngoài đánh trận như thế nào, trước tiên cứ phải thống trị cho tốt Tống Nhân Châu này rồi nói sau.

Hiện giờ tùy ý có thể thấy được ở khắp nơi trên Tống Nhân Châu đều đang xây dựng phòng ốc, cải tạo nhà xưởng.

Đám người Y Hạ Bách Xuyên và Đằng Cát Tam Mộc đương nhiên sẽ không phản đối, trong lòng họ vui sướng còn không kịp, các ngươi cứ tha hồ làm là được, điều này cũng làm cho rất nhiều dân chúng xung quanh đây đều đi tới Tống Nhân Châu để mưu cầu một miếng cơm ăn.

Bởi vì chủ đạo là người Hán, ông chủ cũng là người Hán, vì vậy tiếng Hán hiện giờ cực kỳ lưu hành ở Tống Nhân Châu, ngươi mà không biết nói hai câu tiếng Hán thì sẽ bị người khác khinh bỉ đấy, cũng rất khó kiếm ăn được, bởi vậy có rất nhiều dân chúng Nhật Bản đều đang khắc khổ học tập tiếng Hán, chữ Hán.

Ngưu Cao gật đầu, y chủ ngoại, Triệu Tinh Yến chủ nội, điều này đã tạo thành một loại ăn ý, đột nhiên y nói: - Quân sư, ngài có nhận thấy được hay không, chiến sự ở tiền tuyến có chút kỳ quái.

Triệu Tinh Yến nhíu mày, nói: - Ta cũng có cảm giác này, dường như Bình thị đang đánh trận quá mức thoải mái rồi.

Nét mặt Ngưu Cao hiện lên vẻ sầu lo, y nói:

- Ta từng có vài lần giao chiến với quân đội Nguyên thị ở trong này, tuy rằng kết cục đều là quân ta đại thắng, nhưng những lần ấy đều là lấy nhiều thắng ít, hơn nữa là ở tình huống đối phương không kịp ứng đối, quân đội của Nguyên thị cũng không phải là giá áo túi cơm, nhưng hiện giờ lại bị Bình thị đánh cho liên tục bại lui, nghe nói Bình thị đều sắp hoàn toàn đuổi Nguyên thị ra khỏi Việt Tiền Châu rồi, điều này thật sự là có chút quỷ dị.

Bởi vì Việt Tiền Châu gần sát với Kinh Đô Phủ, Bình thị lại là luôn đề phòng quân Tống đấy, vì vậy chỉ ở lúc ban đầu mới mượn quân Tống xua đuổi đối thủ Nguyên thị khỏi Việt Trung Châu đi, nhưng từ sau lúc đó, bởi vì Bình thị một đường hát vang tiến mạnh, cho nên Bình thị cũng không có lại đi " Làm phiền" quân Tống, chỉ là để cho bọn họ trông hậu phương của Bắc Lục Đạo, phòng ngừa kẻ thù đánh lén, còn Bình Trung Chính thì suất lĩnh toàn bộ chủ lực phát động mãnh liệt tấn công đối với Nguyên thị.

Triệu Tinh Yến gật đầu nói: - Ta cũng cho rằng như vậy, nhưng mà ta cảm thấy chúng ta có tất yếu phải đi nhắc nhở Bình Trung Chính một chút.

Con mắt to của Ngưu Cao vòng vòng chuyển chuyển, cười như không cười nói: - Quân sư, ta cảm thấy chúng ta vẫn là không cần nhúng tay vào việc này thì tốt hơn, hơn nữa bọn Bình Trung Chính cũng không nhất định sẽ nghe theo, nói không chừng kết quả còn không được tiếng là người tốt ấy.

Triệu Tinh Yến liếc nhìn Ngưu Cao, cười nói: - Ta chính là biết bọn họ sẽ không nghe, nên mới sẽ nói như vậy đấy.

- A?

Ngưu Cao kinh ngạc nhìn Triệu Tinh Yến.

Triệu Tinh Yến cười nói: - Kế hoạch của Xu Mật Sứ, ta sớm đã biết rồi.

- Vậy --- vậy sao?

Ngưu Cao gãi đầu, vẻ mặt hiện lên sự xấu hổ.

Triệu Tinh Yến nói: - Bình Trung Chính hiện giờ đang chìm đắm trong thắng lợi vui sướng, phẫn nộ cùng vui sướng hòa vào một chỗ, chỉ sợ gã đã mất đi lý trí, tình huống điển hình này trong lịch sử chỗ nào cũng có, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng nhắc tới rất nhiều lần, như trận chiến Xích Bình, Quan Vũ mất Kinh Châu, Lục Tốn đốt cháy liên doanh. Kinh Đô Phủ đã gần trong gang tấc, lúc này bất cứ kẻ nào khuyên nhủ gã lui binh, gã tuyệt đối sẽ không nghe theo đâu, nếu chúng ta lúc này khuyên nhủ gã, gã nhất định sẽ mặc kệ, nhưng nếu bọn họ thua trận, như vậy thì chúng ta có thể công khai xuất binh đến tiền tuyến, tốt nhất là một trận chiến đó có thể tiêu diệt được quân đội chủ lực của Bình Trung Chính, nói vậy chúng ta có thể nắm giữ quân quyền của Bắc Lục Đạo, hơn nữa còn sẽ không để cho người khác trong lòng sinh nghi, dù sao thì trước đó chúng ta cũng đã từng khuyên nhủ gã rồi.

Ngưu Cao suy nghĩ một lát, nhếch môi cười ha ha nói: - Đúng vậy a, tại sao ta lại không nghĩ đến điều này nhỉ, vẫn là quân sư ngài lợi hại, vậy thì chúng ta cứ làm như đã nói đi. Trong lòng y lại nghĩ, không hổ là nữ nhân của Xu Mật Sứ, đều là ở mặt ngoài nhìn trông hòa hòa khí khí, một khi động thủ, vật thì thật sự là ngoan độc hơn bất cứ ai hết.

Triệu Tinh Yến nói: - Rất đơn giản, chỉ cần viết hai phong thư gửi đi cho Bình Trung Chính là được, phong thư thứ nhất nhắc nhở bọn họ không thể liều lĩnh, cẩn thận trúng phải gian kế của địch nhân. Ta nghĩ bọn họ chắc chắn sẽ không nghe đâu, sau đó chúng ta lại viết phong thư thứ hai đi gửi đi, bảo bọn họ điều động chúng ta tiến đến trợ giúp, để phòng ngừa tuyệt đối không xảy ra sai sót nhầm lẫn, bọn họ vẫn đề phòng chúng ta cho nên phong thư này sẽ càng thêm không nghe. Tuy nhiên việc này ngươi trước đi tìm Đằng Cát Tam Mộc và Bình Võ Lang nói rõ tất cả cho bọn họ nghe, để cho bọn họ làm nhân chứng, cứ như vậy, đến lúc đó bọn họ sẽ tiêu trừ nghi kỵ đối với chúng ta, hơn nữa càng thêm tín nhiệm chúng ta hơn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1753)


<