Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1603

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1603: Tư tưởng cho và nhận bá đạo
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Thương Vụ Cục!

Hôm nay rất nhiều khách nhân đến Thương Vụ Cục, trong đó tuyệt đại bộ phận đều là thương lái lương thực, bọn họ hôm nay tới là để trao đổi về chuyện triều đình thu mua lương thực, đây chính là chuyện rất lớn nha, chỉ thấy trên mặt mỗi người bọn họ đều dào dạt vẻ hưng phấn.

- Đa tạ Xu Mật Sứ có thể đứng ra nói chuyện cho chúng tôi, nào, chúng ta cùng nhau kính Xu Mật Sứ một ly.

Chỉ thấy một gã công tử đứng dậy, nâng chén hướng về Lý Kỳ kính mời, người này đúng là Dương Phàm, thằng nhãi này thật sự vô cùng may mắn, bởi vì lúc trước tỷ tỷ của y rất được Tống Huy Tông sủng ái, y tựa theo tầng quan hệ này, nhảy lên chiếc thuyền lớn Lý Kỳ, bắt đầu làm mua bán lương thực, tuy rằng Tống Huy Tông đã từ nhậm rồi, nhưng sự nghiệp của y vẫn như mặt trời ban trưa, gạo của Dương gia bọn họ là gạo dân gian tốt nhất Đại Tống, rất nhiều gia đình giàu có, quán rượu lớn đều có hợp tác mua bán với y, trong đó thậm chí còn bao gồm cả Túy Tiên Cư.

Đám thương nhân đều nhất tề đứng dậy, nâng chén kính hướng Lý Kỳ.

- Đâu có, đâu có, các vị nói quá lời.

Lý Kỳ ha hả cười, giơ chén trà, đáp lễ bọn họ một ly.

Mọi người uống một hơi cạn sạch, lại ngồi xuống.

Dương Phàm lại nói:

- Lúc này đây nếu không có Xu Mật Sứ góp lời với Hoàng thượng, triều đình chắc chắn sẽ không xuất tiền thu mua lương thực, ít nhất sẽ không sớm như vậy, nếu giá lương thực xuống chút nữa ấy à, không tới hai năm, chúng ta đều mất cả chì lẫn chài, Xu Mật Sứ đối với chúng ta có thể nói là có ân cứu mạng a.

Lại có một người nói: - Dương công tử nói đúng cực kỳ, hai năm qua nhìn giá lương thực cứ đi xuống, trong lòng chúng tôi thật sự là rất cấp bách nha, chúng tôi đương nhiên cũng hy vọng mỗi người chúng ta đều có cơm ăn, nhưng vấn đề là giá lương thực thật sự là quá thấp, làm cho đám dân chúng đều đang đợi giảm giá, dân chúng không mua lương thực, lương thực trong tay chúng tôi thì càng ngày càng nhiều, giá lương thực liền càng ngày càng thấp, bây giờ nghĩ lại, trong lòng chúng tôi đều cảm thấy sợ hãi.

Có một người nói:

- Hơn nữa mỗi thời điểm giá lương thực tăng, triều đình, dân chúng đều vô cùng coi trọng, chửi chúng ta là thương lái lương thực lòng dạ hiểm độc, nhưng thời điểm giá lương thực rớt xuống, tất cả mọi người đều ngậm miệng không nói, như vậy cũng quá không công bình rồi, may mắn còn có Xu Mật Sứ nói chuyện cho chúng ta.

- Xu Mật Sứ không hổ là thương nhân chi phụ chúng ta.

Nịnh nọt tuôn ra giống như là hồng thủy hung mãnh nha!

Dĩ vãng bọn họ có thể lựa chọn trữ hàng lương thực, đầu cơ nâng giá lương thực, nhưng hiện tại trẻ con cũng đều biết rằng kho lúa triều đình sớm đã đầy tràn rồi, hơn nữa căn cứ vào Bình thương pháp kiểu mới của Lý Kỳ, một khi thương lái lương thực bắt đầu trữ hàng lương thực. Như vậy triều đình liền có thể mở kho lúa cân bằng giá lương thực, vì vậy bây giờ đang dưới tình huống kho lúa triều đình đầy tràn, ai cũng không dám trữ hàng lương thực, nếu chẳng may chọc giận triều đình, kho lúa triều đình toàn bộ mở ra, mà bọn họ khẳng định cũng nhất định phải mở ra kho lúa, như vậy trận chiến này, khẳng định lương thực được bán so với giấy còn rẻ hơn, như vậy chính là cái được không bù nổi cái mất. Cho nên bọn họ đều chạy tới cầu Lý Kỳ, hy vọng triều đình có thể thu mua lương thực, bởi vì đây cũng là một loại phương thức cân bằng giá lương thực trong Bình Thương pháp.

Lý sư phó vô cùng thích loại phương thức hợp tác này.

Lý Kỳ khiêm tốn xua tay, nói: - Các vị. Các vị, những thứ này đều là việc ta phải làm, những năm gần đây, các ngươi vẫn luôn đi theo chính sách của triều đình. Phương diện này có lãi có lỗ, nhưng các ngươi vẫn vô cùng ủng hộ quyết định của ta, đối với điều này lòng ta cảm thấy vô cùng cảm kích. Ta đương nhiên không có khả năng nhìn các ngươi thua lỗ mất cả chì lẫn chài, đây là giúp đỡ lẫn nhau, chưa nói tới cái gì ban ân, chúng ta đều là bằng hữu, không phải sao?

- Dạ dạ dạ.

Cả đám thương nhân nhất tề gật đầu, đối với thương nhân mà nói, ai có tiền người đó chính là cha.

Dương Phàm đột nhiên nói: - Xu Mật Sứ, kỳ thật việc điều tiết khống chế giá lương thực, không phải chỉ có một phương pháp là ngừng thu mua lương thực.

Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Lời này nghĩa là sao?

Khóe miệng của Dương Phàm lộ ra một chút ý cười tham lam: - Kỳ thật chỉ cần triều đình có thể dần dần mở cửa đối với nghề rượu, cho phép tư nhân ủ rượu, như vậy chúng ta có thể đem lương thực dư thừa chuyển hóa thành rượu, rượu này có thể trữ tồn rất tốt, hơn nữa ủ càng lâu ngược lại càng đáng giá, như vậy mặc dù dân chúng không mua lương thực, chúng ta cũng không cần phải giảm giá.

Những thương lái lương thực còn lại vừa nghe vậy, trong mắt lộ tinh quang.

Đây là một đám thương nhân gì chứ, quả thực chính là một đám sói đói ăn tươi nuốt sống a! Lý Kỳ ha hả cười, nói: - Đây thật ra cũng là một biện pháp, nhưng trước mắt còn không được.

Dương Phàm vội vàng hỏi:

- Vì sao?

Lý Kỳ nói: - Bởi vì thuế rượu là nguồn thu vào ổn định nhất của triều đình, các ngươi không nên quên, địa phương mà quốc gia hiện giờ muốn dùng tiền rất nhiều, nếu tất cả tiền đều ở trong tay các ngươi, một khi triều đình muốn dùng tiền, hỏi các ngươi để lấy, ngươi có cam tâm tình nguyện bỏ ra không?

Dương Phàm nói: - Nhưng triều đình có thể tăng thuế rượu lên một chút, Xu Mật Sứ trước kia không phải đã nói rồi sao, dân phú, thì nước phú, tính toán ra, triều đình thu vào sẽ không kém quá nhiều.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Cho nên ta mới không có một ngụm cự tuyệt, mà là nói trước mắt còn không được, một khi mở ra nghề rượu, như vậy những nghề như nghề trà, muối v.. v mà triều đình chuyên doanh buôn bán đều sẽ phải mở cửa, vậy ngân khố quốc gia có thể sẽ khô kiệt trong nháy mắt. Việc này từ từ rồi cũng sẽ đến lúc, khi thời điểm tới rồi, hoặc là nói khi tiền thuế rượu không còn là nguồn thu chính mà triều đình dựa vào, như vậy nghề rượu khả năng sẽ mở cửa đối với dân gian, ta biết rằng các ngươi đang suy nghĩ gì về sau này, trong tay các ngươi nắm giữ đại lượng lương thực, hiện giờ dân chúng cơm no áo ấm, rượu được tiêu thụ rất nhanh, hơn nữa lợi nhuận cực cao, cho nên các ngươi đều muốn tham dự vào, nhưng các ngươi phải hiểu định vị của chính mình, các ngươi chỉ là một phần tử của Đại Tống ta, mà triều đình thì phải suy nghĩ đến lợi ích toàn cục.

- Vâng, chúng tôi hiểu được.

Sắc mặt Dương Phàm có vẻ cực kỳ thất vọng, chính như lời Lý Kỳ nói, hiện giờ kinh tế Đại Tống là một mảnh tốt đẹp, bán rượu vô cùng chạy, khối bánh ngọt lớn này bọn họ đều muốn móc ra từ trong tay triều đình một chút.

Có một người đàn ông trung niên bụng phệ, người này họ Hùng, tên Trung, ông ta nói xong lại thình lình thốt lên một câu: - Xu Mật Sứ, cuộc chiến Kim Hạ, có thể liên lụy tới cả Đại Tống ta hay không.

Lý Kỳ sửng sốt, ha ha nói: - Hùng viên ngoại, ngươi có phải lại muốn lặp lại chiêu cũ, trữ hàng lương thực, chờ chiến tranh đến, sau đó lại phát tài lớn hay không, dù sao hiện tại lương thực trong tay các ngươi đều vô cùng nhiều.

*****

Hùng Trung thấy Lý Kỳ không lưu tình vạch trần ông ta, vẻ mặt xấu hổ, ngượng ngùng cười không ngừng nói: - Sao dám, sao dám, ta chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi.

Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Đừng nói ta không có cảnh cáo các ngươi, các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, sáu kho lúa lớn của triều đình cũng đã trữ đầy hàng đấy, nếu khai chiến ấy mà, lương thực trong tay các ngươi có thể sẽ bán được càng nhanh hơn một chút, nhưng nếu như ngươi muốn trữ hàng lương thực, đến lúc đó triều đình mở tất cả các kho lúa, lương thực trong tay các ngươi toàn bộ đều mục nát ở trong tay, việc này ta đã cảnh cáo các ngươi trước rồi, đừng có đến lúc đó lại chạy tới cầu ta.

Nói xong, Lý Kỳ đảo ánh mắt uy nghiêm qua một lượt, lại nói:

- Tốt lắm. Chuyện các ngươi cầu ta làm, ta đã giúp các ngươi làm, bây giờ là lúc các ngươi hồi báo cho ta.

Lúc này đang ngồi ở bên phải, Trác Lâm nghe thấy lời này, thì nghẹn họng nhìn trân trối, nàng và Trương Xuân Nhi hôm nay là ôm thái độ học tập mà tới, nhưng tư tưởng trao đổi lợi ích mà tựa hồ Lý Kỳ đang dạy kia, nàng còn chưa từng nhìn thấy người quan viên nào dám công nhiên thẳng thừng đòi hồi báo.

Nhưng Trương Xuân Nhi thì nhìn thấy đã quen rồi, kỳ thật đạo lý này rất đơn giản, trước kia triều đình áp bức tiền tài đến mức không để lối thoát thương nhân cùng dân chúng, nhưng từ khi cải cách kinh tế tới nay. Triều đình ở một trình độ nhất định, cũng đã nhượng ra một bộ phận ích lợi rất lớn cho dân chúng, như vậy triều đình trước kia không cần thương nhân giúp đỡ, hiện tại đã vô cùng cần sự ủng hộ của bọn họ rồi, bởi vì một bộ phận tiền này đã ở trong tay bọn họ rồi.

Nói trắng ra là, đây là một loại trao đổi ích lợi.

Những thương nhân này đều hiểu được trong lòng, Dương Phàm vô cùng sảng khoái nói: - Không dám, không dám, Xu Mật Sứ có gì phân phó, chúng ta nhất định vâng theo.

Lý Kỳ dứt khoát rõ ràng nói: - Thổ Phiên. Ta hy vọng các ngươi tới Thổ Phiên đầu tư, về phần bỏ ra bao nhiêu tiền, làm những việc gì đó, ta cũng không cho các ngươi một con số rõ ràng. Nhưng ta hy vọng có thể nhìn đến một phần kế hoạch khá có thành ý của các ngươi.

Hùng Trung buồn bực nói: - Xu Mật Sứ, chúng ta là thương lái lương thực, địa phương Thổ Phiên khỉ gió kia, không quá thích hợp với chúng ta rồi.

Ánh mắt của bọn họ đều ở Giang Nam, ở hai quận, ở phía bắc Hoàng Hà, nhiều ruộng tốt như vậy, tại sao phải chạy tới Thổ Phiên a!

Trác Lâm lập tức nói: - Vị Hùng viên ngoại này, Thổ Phiên ta hiện tại mặc dù là hơi có chút cằn cỗi, nhưng những địa phương kia từ đầu liền đã phồn hoa giàu có hay sao, hơn nữa hoàn cảnh Thổ Phiên chúng ta cũng không kém như trong tưởng tượng của các ngươi.

Lý Kỳ vừa nhấc tay, bảo Trác Lâm đừng nói trước nữa, sau đó nói: - Các vị, tất cả mọi người là người quen cũ, ta cũng không vòng vo với các ngươi nữa, trước đó ta đã nói, đây là trợ giúp lẫn nhau đấy, các ngươi có thời điểm khó khăn, triều đình lập tức giúp đỡ các ngươi, giúp đỡ nâng lên giá lương thực cho các ngươi, hiện tại triều đình cần đến các ngươi, nếu ta là các ngươi mà nói, ta nhất định sẽ không chút băn khoăn mà đáp ứng, đơn giản mà nói, nếu kế hoạch Thổ Phiên thất bại, về sau ta đây còn có lý do gì đến trước mặt Hoàng thượng giúp các ngươi nói chuyện nữa.

- Xu Mật Sứ đừng tức giận, việc này thương lượng được, thương lượng được.

Dương Phàm vội vàng đứng lên giảng hòa, lại nói: - Xu Mật Sứ, chúng ta chỉ là thương lái lương thực, ngươi bảo chúng ta bỏ tiền ra, chúng ta có thể đáp ứng, nhưng vấn đề là chúng ta không có khả năng sẽ đem tiền ném tới Thổ Phiên, mấu chốt là ở Thổ Phiên chúng ta có thể làm được gì đây?

Lý Kỳ nhẹ nhàng cười, không khí nhất thời dịu đi một chút, nói: - Hồi nãy không phải ta đã nói rồi sao, các ngươi trước tiên tự mình nghĩ xem, nếu các ngươi không có phương pháp xử lý nào tốt, như vậy ta cũng có thể giúp các ngươi một chút.

Dương Phàm vội nói: - Xu Mật Sứ mời nói.

Lý Kỳ nói: - Cái các ngươi thiếu chỉ là hạng mục đầu tư, mà không phải là tiền vốn, nhưng trên đời có rất nhiều hạng mục vô cùng tốt, hoặc là nói nhiều phát minh vô cùng đáng giá để mở rộng, nếu chính các ngươi không có kế hoạch tốt, như vậy ta đề nghị hãy áp dụng phương thức hợp tác, Thương Vụ Cục sẽ an bài một đại hội hạng mục, để cho những thương nhân nhỏ có những hạng mục tốt nhưng lại thiếu tiền vốn mang sản phẩm của mình đến Thương Vụ Cục, mà các ngươi chỉ cần dùng khứu giác nhạy bén của mình đi tìm tìm đồng bạn hợp tác với mình, sau đó đi Thổ Phiên đầu tư.

Những đại hội như thế này đã không phải là được làm lần đầu tiên, mục đích chính là vì bồi dưỡng thêm càng nhiều thương nhân nhỏ.

Hùng Trung liền lên tiếng: - Nếu là có dự án tốt, ta cũng không phản đối.

Những người còn lại cũng đều gật đầu tán thành.

Lý Kỳ cười nói: - Tốt lắm, về phần mọi người bỏ ra bao nhiêu tiền, thì chỉ cần xem phần mặt mũi của ta đây có bao nhiêu thôi, nói đơn giản một chút, chiến tích của ta tốt, việc kinh doanh của các ngươi sẽ càng tốt, bởi vì để cho ta cũng có chút tự tin ở trước mặt Hoàng thượng nói chuyện cho các ngươi, các ngươi cần ủng hộ cho ta, ta đồng dạng cũng phải ủng hộ các ngươi, đạo lý này tin tưởng mọi người đều hiểu được.

- Chúng ta hiểu được.

- Tốt lắm!

....

Sau khi yến hội kết thúc, tất cả mọi người đều cáo từ.

Lý Kỳ cũng nhẹ nhàng thở ra, ngồi ở trên ghế lau trán.

- Sư phụ ---

Trác Lâm lặng lẽ đi vào trước người Lý Kỳ, nhỏ giọng hô.

- Gọi ta là Xu Mật Sứ, ta hiện tại thật không có tinh lực lại đi sửa chữa mười tám sai lầm lan tràn mà cô đã phạm vào. Lý Kỳ vẫn còn khép hai mắt.

- Vâng. Trác Lâm vẻ mặt xấu hổ, lại nói: - Xin hỏi Xu Mật Sứ, Thương Vụ Cục vẫn luôn làm những chuyện như vậy sao?

- Có ý tứ gì?

- Chính là ngươi --- ngươi làm như vậy có gì khác biệt với tư tưởng cho và nhận đâu, ngươi giúp bọn họ giành được ích lợi, dùng cái này yêu cầu bọn họ ủng hộ cải cách của ngươi, đề cao thành tích của ngươi.

- Từ bản chất mà nói, thì không có.

Trác Lâm sửng sốt.

Lý Kỳ mở mắt ra, nói: - Trước kia triều đình không cần làm như vậy, bởi vì triều đình đã dùng sưu cao thuế nặng rườm rà để thu nạp lại toàn bộ tiền tài của bọn hộ, còn nếu không lấy lý do sưu cao thuế nặng, từ bản chất mà nói, chính là tương đương cướp bóc, ta nghĩ đến cách trao đổi lợi ích này cuối cùng cũng sẽ tốt hơn là cướp bóc, đây là một loại tiến bộ, cô nghĩ sao?

Trác Lâm ngẩn ra, không phản bác được.

Lý Kỳ cười nói:

- Cô phải nhớ kỹ một điểm, Thương Vụ Cục không phải một quán rượu, không phải một cửa hàng, một mặt theo đuổi lợi ích của bản thân, Thương Vụ Cục tôn chỉ là mọi người cùng thắng, vì thế thậm chí có thể hy sinh ích lợi của một bộ phận người nhỏ hơn, làm việc gì cũng đều phải lấy đại cục làm trọng, hiểu chưa?

...

...

Thiếu Tể phủ.

- Không hổ là Xu Mật Sứ nha, bản lĩnh tận dụng mọi thứ này thật sự là lợi hại, ngày đó rõ ràng là đang đàm về chiến tranh Kim Hạ, hắn cũng chỉ tùy tiện xen vào một câu về chuyện lương thực, không thể tưởng được cũng là chuyện mà hắn đã sớm dự mưu rồi, ha hả, kỳ thật cho dù đám thương lái lương thực này không đi cầu hắn, Hoàng thượng cũng vô cùng có khả năng sẽ áp dụng thu mua lương thực, nhưng như vậy, lại để cho danh vọng của Xu Mật Sứ tăng lên nhiều ở trong lòng thương nhân, triều đình cũng sẽ trở nên càng thêm ỷ lại hắn, chỉ cần cải cách kinh tế vẫn còn tiếp tục, như vậy hắn liền vững như núi Thái a.

Tần Cối nghe xong Trương Xuân Nhi thuật lại diễn biến, chỉ biết lắc đầu than thở, trong giọng nói còn có chứa một tia bất đắc dĩ.

Trương Xuân Nhi nói: - Từ khi Thương Vụ Cục thành lập tới nay, phàm là thương nhân thì đều muốn cầu cạnh Thương Vụ Cục, bất kể là ai làm Kinh Tế Sử, đều sẽ nhận được sự ủng hộ của thương nhân.

Tần Cối vẹo con ngươi thoáng nhìn: - Đổi lại là cô thì sao?

Trương Xuân Nhi vô cùng nghiêm túc nói: - Bây giờ ta còn chưa có bản lãnh gánh vác một phần trọng trách này, nhưng từ mấy ngày ta vào Thương Vụ Cục đến nay, cũng học được không ít, đợi một thời gian, ta tin tưởng ta nhất định có thể đảm nhiệm.

- Không kiêu không nóng nảy, lại không thiếu khuyết tin tưởng, ta quả nhiên không có nhìn lầm người. Trong mắt Tần Cối hiện lên một chút tán sắc, cười gật đầu.

Trương Xuân Nhi cũng chỉ nói: - Nhưng Thương Vụ Cục từ khi mới thành lập vẫn ở trong tay Xu Mật Sứ, ngày nào đó sau khi Kinh Tế Sử sinh xong, khẳng định còn sẽ tiếp tục đảm nhiệm Kinh Tế Sử, chuyện này rất khó dao động.

- Trên đời này vốn không có chuyện gì tuyệt đối cả.

Tần Cối ha hả cười, nói: - Trước kia ta không động đến Thương Vụ Cục, đó là bởi vì ta chưa tìm thấy một người thích hợp để thay thế, đương kim Hoàng thượng có thể nói là anh minh nhất của Đại Tống ta từ khi khai quốc tới nay, là một Hoàng đế, y sẽ không bởi vì bất cứ chuyện gì mà không chú ý đến đại cục, vì thế y không tiếc nhấc lên sai sót to lớn của thiên hạ mà bắt đầu dùng Bạch nương tử làm Kinh Tế Sử, nhưng hiện tại bất đồng, ta đã phát hiện một ứng viên thích hợp, ta cũng có thể vì thế làm chút chuyện rồi, làm cho Xu Mật Sứ biết rằng, Tần Cối ta đi theo hắn nhiều năm như vậy, cũng không phải không học được cái gì.

Trương Xuân Nhi cười nói: - Tin tưởng Xu Mật Sứ từ lúc bắt đầu vốn không có ý nghĩ này.

Tần Cối nghe được cười ha hả: - Trương Nương Tử không hổ là thương gia, thật sự là biết ăn nói.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<