Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiên hạ kiêu hùng - Hồi 0925

Thiên hạ kiêu hùng
Trọn bộ 1078 hồi
Hồi 0925: Huyết chiến sa trường
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1078)


Trong những năm Khai Hoàng và giai đoạn đầu những năm Đại Nghiệp, kỹ thuật cung tiễn của người Đột Quyết rất kém, phần lớn được chế tạo thô ráp, hơn nữa đa số là đơn cung, tầm bắn chỉ ba bốn mươi bước, khoảng cách sát thương hữu hiệu cũng chỉ có hơn hai mươi bước. Bởi vậy cung tiễn vẫn là điểm yếu của người Đột Quyết.

Nhưng vào cuối đời Tùy xảy ra đại loạn, một lượng lớn thợ thủ công người Hán bỏ trốn vào thảo nguyên tị nạn, mang đến kỹ thuật chế tạo cung tiễn tiên tiến, đồng thời đại lượng cung tiễn cũng chảy vào Đột Quyết thông qua đủ loại đường khác nhau, khiến cho trình độ cung tiễn của người Đột Quyết đột nhiên tăng mạnh.

Dưới tình huống như vậy, những chiến thuật cũ truyền thống đã không còn thích hợp, ví dụ như bố trí cung kỵ binh ở vị trí thứ hai, trước đây Đột Quyết cung nỏ yếu kém, cung kỵ binh còn có thể bắn được ba lượt tên, sát thương được lượng lớn kẻ thù.

Nhưng hiện tại cung kỵ binh đã không còn ưu thế chút nào, thậm chí đối với tốc độ cao của kỵ binh Đột Quyết, họ còn trở thành mục tiêu tĩnh mặc sức tấn công.

Dù rằng Dương Nguyên Khánh đặt ở vị trí thứ hai vẫn là cung kỵ binh, nhưng nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ cũng không phải là sát thương quân địch, tất nhiên sát thương quân địch thì phải là nhiệm vụ của bọn họ rồi, nhưng đó không phải là duy nhất.

Nhiệm vụ quan trọng hơn của bọn họ là yểm hộ và bảo vệ trọng nỏ quân phía sau và trọng giáp mạch đao quân ở hai bên cánh.

Dày đặc tên bắn của hai quân đan xen vào nhau trên không trung, hơn một ngàn kỵ binh Đột Quyết ngựa đổ, người ngã nhào trên mặt đất, cung kỵ binh của quân Tùy cũng xuất hiện thương vong, trong đội ngũ cung kỵ binh vang lên một loạt âm thanh kêu la thảm thiết, hơn bốn trăm kỵ binh quân Tùy bị bắn trúng ngã xuống.

Đây là bởi vì đội hình kỵ binh Đột Quyết có khoảng cách trước sau quá lớn, chỉ có gần một nửa kỵ binh có thể bắn tên đến đội ngũ quân Tùy, mặc dù như vậy cung kỵ binh quân Tùy vẫn liên tiếp xuất hiện thương vong không ngừng.

Kỵ binh Đột Quyết đã vọt tới bên ngoài năm mươi bước, lam kỳ trên đài chỉ huy vẫy vẫy, ra lệnh cho cung kỵ binh rút lui sang hai bên.

Cung kỵ binh nhanh chóng lui ra, hộ vệ mạch đao quân ở hai cánh, bọn họ treo lên cung tiễn, vũ khí trong tay trở thành trường mâu và tấm chắn, sắp hàng thành trận thế, bày trận dày đặc hai bên mạch đao quân.

Cùng lúc cung kỵ binh tán ra như sương khói, vũ khí sắc bén nhất của quân Tùy rốt cục xuất hiện trước mắt người Đột Quyết. Sáu ngàn mạch đao quân giáp trụ sáng loáng, bày ra thế trận chặt chẽ, giống như tường đồng vách sắt. Mạch đao sắc bén đột nhiên chém ra, đâm sâu ngập cán, mũi đao tụ tập dày đặc gào thét nhắm tới kỵ binh Đột Quyết.

Kỵ binh Đột Quyết vội vã xông ra vài chục bước bên ngoài, đội ngũ kỵ binh phía trước thấy hiện lên trước mắt dày đặc ánh đao giáng xuống, bọn họ tuyệt vọng hét thảm, ngã xuống mặt đất, chiến mã cũng đi theo hý lên rên rỉ, bọn họ đã không có cách nào thay đổi được vận mệnh bi thảm của chính mình.

Hải triều mạnh mẽ rốt cục đánh lên dải đá ngầm san hô cứng rắn, nhưng kết quả cuối cùng lại là sóng biển bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ. Kỵ binh Đột Quyết ầm ầm đánh vào mạch đao quân dày đặc, chỉ trong nháy mắt máu thịt văng tung tóe, chân tay đứt gãy, sương máu tràn ngập...

Mùi đất trong không khí lúc này biến thành mùi máu tươi, làm cho người ta cảm giác buồn nôn. Theo làn sóng xung kích tán đi, trước trận mạch đao lập tức xuất hiện thi cốt xếp thành tường thịt, bề rộng hơn ba trượng, dài hơn hai dặm. Xác ngựa và xác người hỗn tạp cùng một chỗ, không thể phân biệt.

Trong số kỵ binh Đột Quyết tử vong, một phần là bị mạch đao đâm chết, còn lại phần lớn là bị đồng bạn va chạm giẫm đạp lên nhau.

Nhưng đối với mạch đao quân mà nói, đây là kết quả hiển nhiên của việc kỵ binh trận tấn công mạch đao trận. Bọn họ nhắm mắt làm ngơ, dưới mệnh lệnh thét ra của Á tướng Lý Trọng Uy, đồng loạt đứng dậy, mạch đao bổ chém, đạp trên thi thể quân địch hướng tới kỵ binh Đột Quyết mà đánh... Trên đài chỉ huy, Dương Nguyên Khánh cũng không quan tâm chú ý đến đợt sóng thứ nhất tấn công tới của kỵ binh Đột Quyết, đó chẳng qua chỉ là người Đột Quyết hỏi đường mà quăng ra một tảng đá, địch nhân chân chính vẫn còn ở phía sau, mười chín vạn đại quân che trời phủ đất đánh tới.

Lúc này bất luận kỳ mưu, kế sách nào cũng đều không thể thực hiện, bất luận thế trận nào cũng bị bao phủ bởi biển người đại quân Đột Quyết, bất luận lời chỉ huy nào cũng không thể truyền đạt ra ngoài, chiến tranh trở về giống như thời kỳ nguyên thủy, xem thực lực ai mạnh, xem tố chất huấn luyện quân đội, xem binh lính của ai dũng mãnh ngoan cường.

Giờ đây phụ trách bảo hộ trung tâm chỉ huy, đại tướng Dương Nguy ý thức được tình hình không ổn, đài chỉ huy rất bắt mắt, sẽ trở thành trọng điểm tiến công của đại quân Đột Quyết, vô cùng nguy hiểm. Hắn chạy lên trước lo lắng hô to:

- Điện hạ, đài chỉ huy không còn an toàn, mời điện hạ đi xuống!

Dương Nguyên Khánh dường như không nghe thấy tiếng la, hắn vịn lan can, ngắm nhìn cách xa ba dặm ở bên ngoài đông nghìn nghịt đại quân Đột Quyết đang giết tới. Trong lòng hắn lúc này dấy lên ngọn lửa dũng mãnh đã lâu không cháy, hắn không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không tự thân ra trận giết địch, có lẽ hôm nay, hắn lại một lần nữa đại khai sát giới.

- Truyền lệnh cho Lã Sĩ Tín và Bùi Hành Nghiễm, ra lệnh cho bọn họ phối hợp tác chiến tại trung quân, tả hữu hai cánh tự chỉ huy.

Lúc này, thống nhất chỉ huy đã không còn phù hợp với chiến trường, chỉ có thể ủy quyền cho các chủ tướng từng lộ quân, ra lệnh cho bọn họ linh hoạt tác chiến. Dương Nguyên Khánh xoay người xuống đài chỉ huy, nhìn Dương Nguy nói:

- Bảo hộ soái kỳ, nếu soái kỳ bị đoạt, ngươi xách đầu tới gặp ta!

- Tuân lệnh!

Dương Nguy nhảy lên lạc đà, tay cầm đại chùy hướng về phía soái kỳ chạy tới, hắn phụ trách chỉ huy bốn ngàn cường nỏ quân đã chuyển sang dùng trường thương. Trường thương quân xếp thành hình phương trận, một tay cầm tấm chắn, một tay nắm chắc trường thương, vây xung quanh cờ Xích Ưng viền vàng của Đại Tùy.

Dương Nguyên Khánh nhận Phá Thiên Sóc từ tay thân binh, hắn nhẹ nhàng vuốt cán mã giáo nặng trịch, dường như lại trở về thời kỳ thiếu niên vẫn còn đang hăng hái, Tây Đột Quyết Đạt Đầu Khả Hãn do chính tay mình giết, nhiệt huyết của hắn bắt đầu sôi trào lên trong lòng.

Hắn trở mình lên ngựa, phi nước đại tới quân trận phía trước, trước mặt đội ngũ giương cao trường sóc, lớn tiếng hô to:

- Tam quân binh sĩ, vận mệnh Tùy triều chính là trận chiến này, dùng trường mâu và chiến đao trong tay các ngươi để bảo vệ vợ con, cha mẹ mình, bảo vệ nhà cửa của mình, dùng nhiệt huyết bảo vệ tôn nghiêm của chúng ta!

Dương Nguyên Khánh chạy lên mô đất cao, giơ cao trường sóc, dùng hết khí lực toàn thân khàn giọng hô to:

- Các dũng sĩ Đại Tùy tuyệt không khuất phục, cùng đi theo ta huyết chiến, đến người cuối cùng mới thôi!

Nhiệt huyết mấy vạn tướng sĩ bị đốt lên, rất nhiều người kích động đến chảy xuống nước mắt, một loại dũng khí hy sinh vì quốc gia chậm rãi kích phát trong lòng, tám vạn đại quân giơ cao trường mâu hô to:

- Huyết chiến đến cùng! Huyết chiến đến cùng!

Dương Nguyên Khánh vung lên trường sóc, chỉ hướng đại quân Đột Quyết cách xa hai dặm bên ngoài.

- Giết...!

Hắn hét lớn một tiếng, phóng ngựa phi nước đại, không chùn bước chặn đánh mười chín vạn quân Đột Quyết.

- Giết...!

Tiếng hô của tám vạn tướng sĩ Tùy quân vang vọng đất trời, chiến mã chồm lên, anh dũng tranh trước, theo sau chủ soái thẳng hướng tới đại quân Đột Quyết...

Hai chi đại quân trên thảo nguyên ngày càng áp sát, Hiệt Lợi Khả Hãn cũng đang dẫn đầu đội ngũ, hắn cầm chiến đao chém ra, cao giọng hô to:

- Ai giết chết Dương Nguyên Khánh, thưởng năm trăm ngàn đầu dê, sắc phong Tiểu Khả Hãn!

Mười chín vạn đại quân Đột Quyết cũng bộc phát ra tiếng hò hét long trời lở đất, hai chi đại quân càng ngày càng gần, cuối cùng ầm ầm chạm vào nhau, thiên địa trở nên biến sắc. Trên phía bắc núi Võ Chu mờ mịt tại thảo nguyên, triển khai trận sinh tử quyết chiến giữa hai dân tộc... Ở phía đông bắc, bên ngoài sơn khẩu núi Võ Chu hơn mười dặm, một chi quân đội Tùy lẳng lặng đứng yên sừng sững, khoảng chừng mười lăm ngàn quân, chi quân đội này do Lý Tĩnh suất lĩnh bên sườn quân Tùy. Đây là chiến thuật Dương Nguyên Khánh và Lý Tĩnh đã thương lượng xong từ trước.

Chi quân đội sinh lực này lấy trọng giáp kỵ binh là chiến đao sắc bén nhất, chờ đến khi hai quân đều đã mệt mỏi, sinh lực quân mới giết vào mặt sau đại quân Đột Quyết, đây chính là một bước quyết định chiến thắng của quân Tùy trước đại quân Đột Quyết.

Lúc này Lý Tĩnh đứng dưới một cây đại kỳ, hắn đang chờ đợi mệnh lệnh của Dương Nguyên Khánh, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía tây nam. Giờ đã là buổi chiều, song phương giao chiến đã ba canh giờ mà vẫn không phân thắng bại, hắn vô cùng lo lắng cho tình cảnh quân Tùy.

Tại Tử Hà cốc, tuy rằng hắn đã toàn diệt hai vạn kỵ binh Đột Quyết, thành công kéo lại quân chủ lực Đột Quyết xuôi nam, nhưng đồng thời cũng là nhắc nhở Hiệt Lợi Khả Hãn, không thể chia ra tác chiến, để tránh khỏi việc lại bị quân Tùy tiêu diệt từng bộ phận.

Cuối cùng ngoại trừ phái ra ba vạn quân Đột Quyết xuôi nam đánh lén, Hiệt Lợi Khả Hãn không phân ra thêm người nào nữa, từ đầu đến cuối đưa hai trăm ngàn đại quân chặt chẽ tập kết chung một chỗ, khiến cho chủ lực quân Tùy không thể không gặp phải phương thức quyết chiến tập đoàn.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1078)


<