Vay nóng Tima

Truyện:Long kiếm truy hồn - Hồi 09

Long kiếm truy hồn
Trọn bộ 25 hồi
Hồi 09: Huyền Vũ Đồ Gây Sóng Gió (2)
5.00
(một lượt)


Hồi (1-25)

Siêu sale Lazada

Hai sợi dây to cỡ đầu ngón cái giăng ngang trên hai ngọn núi cao thẳng đứng, sức nặng của dây chùng xuống thành hình vòng cung. Hai sợi dây cách nhau chừng hai thước, giữa hai dây có treo một mảnh ván vuông như mảnh bàn.

Nơi đây chính là Song Tuyệt Nhai trên Ma Thiên Lãnh, lúc này tuy trời xanh bao la, ánh nắng chói chang, nhưng vẫn không xua tan được hơi lạnh trên núi cao, nên nơi đây rất hiếm người đặt chân đến.

Trên ngọn núi buộc đầu dây phía Đông lúc này đang có hai thiếu niên đứng đối diện nhau, một người trang phục công tử, tuổi chừng 27, 28, người kia trang phục Vương tử, hai người đứng cách nhau chừng năm thước nhu đang chờ đợi gì đó. Thời gian trong sự chờ đợi dài dằng dặc. Lúc này, thiếu niên trang phục Vương tử lạnh lùng nói:

- Có lẽ Mai Dao Lân không đến rồi!

Người trang phục công tử cười, giọng có phần khinh mỉa nói:

- Không đâu, Mai Dao Lân tuy bước chân vào giang hồ không lâu, nhưng chưa bao giờ thất tín với ai, hẳn là Vương tử mới đến Trung Nguyên, chưa từng nghe nói chứ gì?

Kim Đao vương tử cười khảy:

- Tuy cũng có nghe nói, nhưng với sức hiệu triệu của Vạn Tượng công tử tại Trung Nguyên, bổn Vương tử lo là Mai Dao Lân chưa đặt chân đến Song Tuyệt Nhai thì các hạ đã đoạt được vật mong muốn rồi.

Vạn Tượng công tử không tức giận, cười nói:

- Theo như Vương tử nói, thì năm phần Huyền Vũ đồ bổn công tử đã có bốn, chỉ còn thiếu một phần của Vương tử nữa thôi phải không?

Kim Đao vương tử rúng động cõi lòng, vội đề tụ công lực vào song chưởng, song ngoài mặt vẫn điềm nhiên nói:

- Bổn Vương tử năm phần được một, đang thiếu bốn phần, vậy đành phải nhờ Vạn Tượng công tử giúp được chăng?

- Vương tử quá lời, tại hạ đâu gánh nhận nổi. Tuy nhiên vật tụ hợp theo loài, thường thì số ít phải theo số nhiều, nếu như Vương tử có ba phần, thì tại hạ sẵn sàng đáp ứng yêu cầu của Vương tử.

Kim Đao vương tử nghe vậy biết là Vạn Tượng công tử hoài nghi mình đã đắc thủ trước, bèn cười khảy nói:

- Có thể trên mình bổn Vương tử có ba phần thật!

Vạn Tượng công tử vòng tay cười:

- Vậy thì tại hạ xin chúc mừng Vương tử. Thế nhưng điều lạ lùng là trên mình tại hạ đã có bốn phần, vậy thì tổng cộng lại có bảy phần hay sao?

Trong khi vòng tay, y đã vận đầy đủ công lực. Kim Đao vương tử trầm giọng:

- Chúng ta cứ lấy hết ra thì sẽ rõ chứ gì.

Vạn Tượng công tử trong lòng hoài nghi, nghe vậy ngạc nhiên nói:

- Nếu người nào có nhiều hơn thì người kia phải trao hết phần mình cho người đó, Vương tử thấy thế nào?

Kim Đao vương tử càng thêm nghi hoặc:

- Rất đúng ý muốn bổn Vương tử!

Đoạn liền thò tay vào lòng, Vạn Tượng công tử cũng càng thêm nghi hoặc, tay phải chầm chậm thò vào lòng, cười nói:

- Xem ra tại hạ có lẽ thua chắc rồi!

Vừa dứt lời tay phải vụt rút ra, Kim Đao vương tử cũng cùng một ý nghĩ, thế là hai người cùng có một động tác như nhau. Ngay khi hai người vừa định xuất thủ, Mai Dao Lân từ trên núi phóng xuống, Vạn Tượng công tử thuận thế giơ tay trái lên, "bốp" một tiếng vỗ vào tay phải, cười nói:

- Chỉ đùa thôi, Vương tử chớ bận tâm!

Kim Đao vương tử cũng rụt tay về lạnh lùng nói:

- Bổn Vương tử cũng chỉ đùa thôi!

Mai Dao Lân quét mắt nhìn hai sợi dây đung đưa trong khoảng không nói:

- Hai vị đã phải chờ lâu rồi.

Vạn Tượng công tử ơ hờ vòng tay cười nói:

- Tại hạ địa chủ cuộc định hội này, chủ nhân chờ khách đó là lẽ thường tình, chỉ vì vị Vương tử này với long thể...

Kim Đao vương tử vội tiếp lời:

- Bổn Vương tử được dịp ở đây thưởng ngoạn danh sơn, cũng chẳng cảm thấy lâu la gì, giá mà tôn giá đến trễ hơn chút nữa, bổn Vương tử càng có thể nhận rõ hơn nữa.

Mai Dao Lân cười khảy:

- Hai vị có nhã hứng quá nhỉ.

Vạn Tượng công tử thản nhiên cười:

- Cảnh đẹp là phải cùng nhau thưởng thức thì mới thú vị! Thôi chúng ta vào cuộc nhé?

Mai Dao Lân lại đưa mắt nhìn hai sợi dây nói:

- Nếu Mai mỗ cho người mai phục ở hai đầu, chắc chắn phen này báo được đại thù.

Vạn Tượng công tử cười:

- Bọn này ở trên đây có đủ thời gian để phóng chưởng đánh đứt dây, Mai huynh cũng phải theo cùng thôi.

- Mai mỗ có thể đưa hai vị lên đường trước!

Vạn Tượng công tử phá lên cười:

- Vậy thì chỉ có thể thương mạng, chứ không lấy được Huyền Vũ đồ, chẳng phải thượng sách lưỡng toàn... Để tại hạ đi trước dẫn đường.

Kim Đao vương tử sợ Mai Dao Lân bất thần ra tay đánh đứt dây hãm hại Vạn Tượng công tử, vậy thì Huyền Vũ đồ sẽ theo y rơi xuống vực thẳm, nên Vạn Tượng công tử vừa cất bước, y liền quay sang Mai Dao Lân nói:

- Muốn báo tư thù bây giờ không phải lúc.

Vạn Tượng công tử mới đi chừng ba thước, nghe vậy thầm cười nhủ:

- Vậy là chẳng lo Kim Đao vương tử không bảo vệ cho mình!

Thế là y thản nhiên tiếp tục bước đi.

Mai Dao Lân cười khảy:

- Nếu Mai mỗ muốn động thủ ngay lúc này, tôn giá tự lượng sức mình ngăn cản được chăng?

Vạn Tượng công tử nghe vậy liền chững bước, ngẫm nghĩ một hồi, quét mắt nhìn xuống hai bên vực, thản nhiên đi tiếp. Kim Đao vương tử nghe vậy bất giác lặng người, đưa song chưởng lên trước ngực, lạnh lùng nói:

- Bậc đại trượng phu mà giở trò ám toán, tôn giá không cảm thấy hổ thẹn sao?

Mai Dao Lân cười khảy:

- Nếu tôn giá mà biết về Lục bình xanh và Bạch Long Kiếm của Mai mỗ, không thấy mình đã phí lời tự nãy giờ ư?

Dứt lời liền đề khí quay người, cất bước đi lên dây.

Kim Đao vương tử tức muốn lộn gan, hận không thể một chưởng đánh cho Mai Dao Lân văng xuống vực, ngặt nỗi trên mình chàng có hai phần Huyền Vũ đồ, khiến không thể hạ thủ đành hậm hực cất bước đi lên một sợi dây khác.

Lúc này Vạn Tượng công tử đã đi ra đến giữa, ngoảnh lại cười nói:

- Mai huynh không sợ Vương tử ám toán sao?

Mai Dao Lân điềm nhiên:

- Y đã bảo vệ tôn giá, tất nhiên Mai mỗ cũng không ngoại lệ, có điều là giữa hai ta e rằng hôm nay phải có một người sẽ vĩnh viễn ở lại đây bầu bạn với tuyệt cốc này.

Vạn Tượng công tử thản nhiên cười:

- Táng mạng dưới tuyệt cốc cũng chẳng có gì đáng hối tiếc, có điều là theo thổ dân tại đây, dưới hai sợi dây này là một dòng nhược thủy chảy rất xiết, thượng du có tên là Trầm Vũ Giang.

Mai Dao Lân và Kim Đao vương tử nghe vậy liền cùng nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy dưới trăm trượng sương giăng mù mịt, không sao nhìn thấy đáy. Hai bên vách đá nhẵn bóng, trong khe đá lưa thưa vài bụi cỏ dại, thật vô cùng nguy hiểm. Kim Đao vương tử cười mai mỉa:

- Nếu nước chảy xiết thì phải có tiếng động, bổn Vương tử chẳng nghe thấy gì cả, hẳn là nhược thủy yếu đến mức chẳng gây ra chút tiếng động nào.

Vạn Tượng công tử trả đũa:

- Vực sâu ngàn trượng, với thính lực cao siêu của Vương tử nếu chú ý lắng nghe, chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng nước chảy.

Kim Đao vương tử đanh mặt:

- Bổn Vương tử đâu có ý định xuống nước, nghe thấy tiếng nước chảy hay không cũng chẳng hề gì, có điều là tôn giá chẳng hay có biết thủy tính hay không, có chịu nổi ra đến biển cả hay không, chẳng thể không cân nhắc cho kỹ trước.

Vạn Tượng công tử cười khảy:

- Dòng nước này chảy vào lòng núi, cửa ra chẳng rõ ở đâu, Vương tử sinh trưởng trên biển, tuy thủy tính hơn người, nhưng có điều dòng nước chảy vào trong lòng núi dài đến mức nào, tại hạ không rõ, nên chẳng sao cho Vương tử biết được.

Lúc này hai người đã đi đến giữa sợi dây, Kim Đao vương tử và Vạn Tượng công tử cùng đứng trên một dây, cách nhau chừng năm bước, còn Mai Dao Lân thì một mình đứng trên một dây, cách hai người cũng chừng năm bước.

Hai sợi dây theo gió đung đưa không ngừng, ba người cũng đung đưa theo dây, bên dưới là vực sâu muôn trượng, cảnh tượng trông thật kinh khiếp, có thể nói đây là một cuộc gặp gỡ hi hữu trong võ lâm.

Mai Dao Lân cười lạnh lùng nói:

- Vạn Tượng công tử, chúng ta nên giải quyết vụ nào trước?

Vạn Tượng công tử thấy hai người đã vào cạm bẫy, yên tâm cười dài:

- Ha ha... lẽ đương nhiên là phải giải quyết vấn đề Huyền Vũ đồ trước rồi! Chính vì Huyền Vũ đồ mà chúng ta mới gặp nhau tại đây, ngoài ra đều là thứ yếu cả.

- Nhưng Mai mỗ thì lại cho là sinh mạng quan trọng hơn hết, nếu không có sinh mạng, dù có được Huyền Vũ đồ thì cũng chẳng hưởng được.

- Mai huynh hãy yên tâm, theo tại hạ suy đoán, chúng ta đừng ai mong có thể trở vào theo hai sợi dây này. Sống chết do số mệnh, lúc này chúng ta hãy khoan nói đến số mệnh mà hãy chuyên tâm quyết một phen cao thấp là hơn.

Mai Dao Lân đanh giọng:

- Bất luận ba chúng ta sống hay chết thì tôn giá cũng phải chết trước Mai mỗ.

Vạn Tượng công tử cười đắc ý:

- Tại hạ chưa muốn chết lúc này đâu!

Kim Đao vương tử mai mỉa:

- Lẽ đương nhiên, tôn giá là chủ nhân ở đây, lẽ nào lại không sắp đặt trước đường rút lui chứ?

Vạn Tượng công tử giật mình, song vẫn thản nhiên cười:

- Chẳng hay Vương tử đã nghĩ đến điều ấy từ lúc nào vậy?

- Theo tôn giá thì bổn Vương tử đã nghĩ đến từ lúc nào? Bổn Vương tử vừa trông thấy hai sợi dây này là đã nghĩ đến kết quả rồi, nhưng trước đó bổn Vương tử không biết gì cả, giá như bổn Vương tử cũng có vài người bạn tâm giao thì...

- Nếu Vương tử khi trông thấy dây treo mới nghĩ đến thì tại hạ chẳng có gì lấy làm lạ cả.

Kim Đao vương tử cười thâm ý:

- Nếu như bổn Vương tử đã nghĩ đến trước khi trông thấy dây treo thì tôn giá sẽ rất ngạc nhiên phải không?

Vạn Tượng công tử mắt ánh lên sắc lạnh:

- Ma Thiên Lãnh rộng đến hằng mấy trăm dặm, sao Vương tử lại chọn nơi này?

- Có lẽ đây cách Phong Lôi động xa nhất, động thủ giao chiến sẽ không kinh động đến nàng Công chúa xinh đẹp bị giam trong động, đúng vậy không?

Vạn Tượng công tử lòng càng thêm hoang mang. Kim Đao vương tử nói tiếp:

- Bất kỳ việc gì chưa có câu giải đáp là phải đặt giả thiết là có thể thận trọng phòng vệ, mặc dù phải tốn nhiều nhân lực hơn thì cũng xứng đáng, bổn Vương tử nghĩ vậy có đúng không?

Vạn Tượng công tử rúng động cõi lòng, mắt đảo tròn hai lượt, cười nói:

- Vương tử tâm cơ quả là hơn người, thử nghĩ Gia Cát Võ Hầu khi xưa dùng kế không thành dọa lui quân địch, hoàn toàn là nhờ vào sự điềm tĩnh.

Kim Đao vương tử cười khảy:

- Khi xưa Gia Cát Võ Hầu là do tình thế bắt buộc, giá mà lúc bấy giờ ông ấy có phương cách khác, chắc chắn không bao giờ sử dụng kế không thành.

- Tình huống của Gia Cát Võ Hầu lúc bấy giờ cũng đột nhiên như hôm nay thôi.

- Nhưng nguyên nhân thì khác, lúc bấy giờ ông ấy nghĩ là Mã Tốc chắc chắn chiến thắng.

- Vương tử nghĩ là hôm nay chắc chắn sẽ bại ư?

- Thắng bại ngang nhau! Thôi chúng ta hãy bàn về việc chính là hơn.

Vạn Tượng công tử thâm hiểm đa biến, Kim Đao vương tử xảo trá đa mưu, hai người nói tự nãy giờ cũng không ai thăm dò được sự hư thật của đối phương, còn Mai Dao Lân tuy chẳng kém hơn hai người, nhưng không có nhiều thuộc hạ như họ.

Vạn Tượng công tử đưa mắt nhìn xuống dây nói:

- Chẳng việc gì phải bàn cả, chúng ta cứ lấy hết Huyền Vũ đồ ra để trên mảnh ván này rồi sau đó quyết phân thắng bại, ba người còn một, được cả danh lẫn lợi, hai vị nghĩ sao?

Kim Đao vương tử lạnh lùng hỏi:

- Trên mình tôn giá có hai phần ư?

Vạn Tượng công tử cười đắc ý:

- Đúng vậy, phần của Nam Nhạc Đạo cũng đã lọt vào tay tại hạ, trên mình Mai huynh cũng có hai phần, chỉ Vương tử là có một phần thôi. Ha ha... như vậy dường như không được công bằng phải không?

Kim Đao vương tử cười khảy:

- Trước khi trông thấy đồ, chưa thể phân biệt được thực hư, lúc này nói đến vấn đề công bằng hãy còn quá sớm.

Đoạn thò tay vào lòng lấy ra phần Huyền Vũ đồ hỏi:

- Chúng ta để lên mảnh ván bằng cách nào?

Vạn Tượng công tử đưa mắt nhìn Mai Dao Lân cười nói:

- Tại hạ đây có ba ngọn trủy thủ, có thể ghim đồ vào ván để khỏi bị gió thổi bay.

Đoạn từ trong lòng lấy ra ba ngọn trủy thủ quay cán đưa cho Kim Đao vương tử một ngọn trước, sau đó mới đưa cho Mai Dao Lân. Kim Đao vương tử ghim Huyền Vũ đồ vào trủy thủ, vung tay ném cắm vào ván, đoạn nói:

- Chúng ta bằng cách nào phân biệt được thật giả?

Vạn Tượng công tử cười:

- Không ai biết trước sẽ đưa đồ ra bằng cách này, hẳn không ai chuẩn bị sẵn đồ giả đâu.

- Nhưng tôn giá đã biết trước.

Vạn Tượng công tử phá lên cười, thò ta vào lòng lấy ra hai phần Huyền Vũ đồ ghim vào trủy thủ, vung tay ném cho Kim Đao vương tử nói:

- Vương tử hãy kiểm nghiệm đi.

- Tôn giá khẳng khái quá nhỉ?

- Nếu hai phần đó chập lại mà tìm được Huyền Vũ tàng trân thì tại hạ đâu cần phải hẹn gặp gỡ ngày hôm nay.

Kim Đao vương tử xem xong, đưa mắt nhìn Mai Dao Lân hỏi:

- Tôn giá có cần xem không?

Mai Dao Lân đâu có ý định đoạt lấy Huyền Vũ đồ, xẵng giọng:

- Mai mỗ muốn xem cũng không phiền đến tôn giá.

Kim Đao vương tử tức giận, nhưng cố dằn nén, vung tay ném trủy thủ cắm vào ván, ánh mắt sắc lạnh nhìn Mai Dao Lân nói:

- Nhưng bổn Vương tử thì muốn xem của tôn giá.

Mai Dao Lân cười khinh mỉa:

- Đưa cho tôn giá xem hay không là quyền của Mai mỗ, đây là đất Trung Nguyên chứ không phải lãnh địa man di, oai phong Vương tử của tôn giá chẳng phô ở đây được đâu.

Kim Đao vương tử không sao nén được lửa giận, trỏ tay Mai Dao Lân quát:

- Ngươi là cái thá gì mà dám cả gan...

Vạn Tượng công tử sợ hai người động thủ, nếu Kim Đao vương tử bị đánh rơi xuống vực thì còn gì bằng, song vạn nhất Mai Dao Lân bị đánh rơi thì sẽ mang theo cả hai phần Huyền Vũ đồ bèn vội xen lời:

- Tại hạ không muốn xem, nếu như Vương tử không tin thì có thể bỏ cuộc.

Kim Đao vương tử nghe vậy liền cố nén lửa giận nói:

- Bổn Vương tử cũng chẳng cần xem, vì Mai Dao Lân cũng chẳng xem của bổn Vương tử.

Vạn Tượng công tử cười mai mỉa:

- Vương tử nhẫn nhịn khá lắm!

Mai Dao Lân lúc này đã ghim hai phần Huyền Vũ đồ vào trủy thủ, vung tay ném cắm vào ván, khiến thay ba ngọn trủy thủ hợp thành hình tam giác.

Vạn Tượng công tử mừng thầm, cười nói:

- Bây giờ đã có đủ năm phần Huyền Vũ đồ, chẳng rõ người nào có đức độ may mắn sẽ được sở hữu.

Mai Dao Lân cười khảy:

- Nếu mà so về hiểm độc tàn ác, chắc chắn tôn giá sẽ sở hữu.

Vạn Tượng công tử thấy đối phương đã lấy Huyền Vũ đồ ra hết, chẳng còn lo ngại gì nữa, liền đổi thái độ âm trầm nói:

- Mai Dao Lân tôn giá luôn bảo Vạn Tượng công tử này gian hiểm, có chứng cứ gì không? Võ lâm Trung Nguyên tôn bổn công tử làm Minh chủ, trong số họ chẳng thiếu người đức cao vọng trọng mà còn không cho bổn công tử là gian hiểm, tôn giá tuổi còn trẻ, chả lẽ lại có nhận xét sâu xa hơn họ hay sao?

Mai Dao Lân gằn giọng:

- Vạn Tượng công tử, việc sát hại Vạn Phương Kiếm Phương Thiên Long là bởi trở ngại đại kế của tôn giá, nhưng gia thúc Mai Kiếm Đồng võ công thấp kém, lại ít bước chân vào chốn giang hồ, tôn giá đã dẫn người tàn sát toàn gia ông ấy tất cả mười tám người là vì lẽ gì?

Vạn Tượng công tử nhún vai:

- Tại hạ là Minh chủ võ lâm Trung Nguyên, việc gì cũng phải lo nghĩ cho toàn thể đại cục chứ không thể hành động theo ý kiến cá nhân, đó chính là lý do mà tại hạ được làm võ lâm Minh chủ.

Mai Dao Lân nhướng mày, mắt rực tinh quanh, giọng sắc lạnh:

- Vạn Tượng công tử, tôn giá khéo chối tội lắm, nhưng Mai Dao Lân này đâu phải trẻ lên ba để tôn giá có thể dối gạt. Mai Kiếm Đồng toàn gia mười tám mạng người, bất kể do ai chủ trương sát hại, nhưng cuộc thảm sát là tôn giá chỉ huy, nên kẻ Mai mỗ cần tìm trước tiên là tôn giá.

Vạn Tượng công tử thản nhiên cười:

- Đương nhiên là tại hạ không bao giờ thoái thác trách nhiệm, nhưng trước khi quyết một phen tử chiến, tại hạ cần phải nói rõ ràng, với võ công hiện giờ của tôn giá mà định chống đối với võ lâm Trung Nguyên, thật còn kém xa lắm. Đứng về phương diện đạo lý, thì tôn giá cũng là thiên khích thôi. Bởi nếu nhìn nhận giới võ lâm Trung Nguyên là một khối thì lẽ ra tôn giá phải nảy sinh ý kiến cá nhân mà hòa đồng với tập thể mới đúng! Tôn giá sở dĩ một mình đối chọi với toàn thể võ lâm Trung Nguyên, chỉ vì Mai Kiếm Đồng là thúc phụ của tôn giá ư?

Mai Dao Lân cười khảy:

- Tôn giá nói hết chưa?

- Hết rồi!

Mai Dao Lân đưa song chưởng lên ngực:

- Vậy tôn giá hãy chuẩn bị đi!

Kim Đao vương tử thấy vậy mừng thầm, nghĩ:

- Cầu mong hai người động thủ trước, mình sẽ có thể đứng ngoài hưởng lợi.

Vạn Tượng công tử phừng lửa giận, vừa định động thủ, song chợt nhớ đến sự hiện diện của Kim Đao vương tử, lửa giận liền tiêu tan, buông tay xuống cười nói:

- Cuộc gặp gỡ hôm nay của chúng ta do Huyền Vũ đồ mà nên, đâu thể mục đích chưa được giải quyết lại lãng quên kẻ thứ ba. Mai Dao Lân, tôn giá hãy yên tâm, hôm nay giữa hai ta chắc chắn sẽ có một người vĩnh viễn ở lại đây.

Kim Đao vương tử thấy vậy hết sức thất vọng, song ngoài mặt vẫn điềm nhiên nói:

- Bổn Vương tử tưởng đâu tôn giá đã quên mất việc chính rồi chứ!

Vạn Tượng công tử cười khảy:

- Vương tử đã thất vọng phải không?

- Đừng lôi thôi nữa, tôn giá hãy cho biết cách giải quyết đi!

- Vương tử chỉ có một phần Huyền Vũ đồ, người hỏi cách giải quyết đúng ra không phải là tôn giá.

- Vậy thì hai vị muốn giải quyết trước chứ gì?

Vạn Tượng công tử trầm giọng nói:

- Cũng có thể nói như vậy, nhưng không phải giải quyết mà là thương lượng trước.

Đoạn không đếm xỉa đến Kim Đao vương tử nữa, quay sang Mai Dao Lân nói:

- Mai Dao Lân, trên đời đáng căm thù nhất là nhưng kẻ ngồi không hưởng lợi, việc giữa chúng ta hôm nay đương nhiên là phải được giải quyết dứt khoát, nhưng đối với vị khách quí đến từ hải ngoại này, chẳng hay Mai huynh định thế nào?

Kim Đao vương tử thần vận đủ công lực, đưa mắt nhìn xuống vực thẳm, thầm cười khảy lặng thinh.

Mai Dao Lân lạnh lùng nói:

- Tâm tư của tôn giá, Mai mỗ hiểu rất rõ!

Vạn Tượng công tử cười:

- Vậy thì tại hạ khỏi phải hao tốn lời nói.

- Và cũng khỏi hao tổn công sức!

Mai Dao Lân quay sang Kim Đao vương tử nói tiếp:

- Tôn giá là người thức thời vụ, giờ nên rời khỏi đây là hơn, sinh mạng quan trọng hơn tài vật nhiều.

Kim Đao vương tử động tâm thầm nhủ:

- Mai Dao Lân tuy lạnh lùng và cao ngạo, nhưng lòng dạ rất quang minh chính đại, quả xứng đáng là một trang anh hùng hào kiệt.

Đoạn cười khảy nói:

- Theo bổn Vương tử thì chính tôn giá mới là kẻ nên rời khỏi đây, hẳn là tôn giá tự hiểu rõ trong ba chúng ta đây, người yếu kém nhất là tôn giá, kẻ khôn ngoan không bao giờ chọn cái dũng thất phu.

Vạn Tượng công tử cười khảy:

- Mai huynh lòng dạ tuy quang minh chính đại, nhưng đối phó với hạng người này thì thật không đúng chỗ.

Mai Dao Lân nhìn chốt vào mặt Kim Đao vương tử, giọng đanh lạnh:

- Tôn giá đã là kẻ khôn ngoan, lẽ ra phải nắm chắc được phần thắng hôm nay, Mai mỗ đã nói hết lời, bây giờ đã đến lúc ba chúng ta phân cao thấp rồi.

Vạn Tượng công tử gật đầu:

- Ba chúng ta một khi động thủ, bất kỳ người nào cũng có hai kẻ địch, chúng ta đành thử thời vận thôi.

Kim Đao vương tử đảo mắt:

- Vậy chúng ta người nào xuất thủ trước?

Mai Dao Lân tiếp lời:

- Ba chúng ta võ công tương đương nhau, không ai xuất thủ trước cả.

Kim Đao vương tử gật đầu:

- Rất hữu lý! Vạn Tượng công tử đã là chủ nhân tại đây, vậy thì hãy đảm trách việc phát lệnh.

Vạn Tượng công tử trộm quét mắt nhìn hai phía đầu dây, đoạn cười vang nói:

- Đa tạ Vương tử đã nể trọng tại hạ thế này, nhưng chẳng hay ý Mai huynh thế nào. Ha ha...

Tiếng cười cao vút tận mây xanh, hồi âm vang vọng thật lâu, khác hẳn với tiếng cười trước đây. Kim Đao vương tử cũng cười vang:

- Ha ha... Tôn giá đắc ý lúc này còn quá sớm đấy!

Tiếng cười cũng đinh tai nhức óc, nhưng có điều khi cười mặt lại hướng xuống dưới. Mai Dao Lân thấy vậy bất giác rúng động cõi lòng, quét mắt nhìn hai phía đầu dây và dưới vực, đoạn nói:

- Mai mỗ không có ý kiến!

Vạn Tượng công tử đăm mắt nhìn lên đỉnh núi đối diện, trầm giọng chậm rãi nói:

- Tại hạ đếm ba tiếng, đến tiếng thứ ba là động thủ...

Vừa dứt lời trên đỉnh núi đối diện bỗng xuất hiện năm lão nhân tóc bạc, như năm cánh chim to nhẹ nhàng bay xuống. Vạn Tượng công tử thấy năm lão nhân hiện thân, liền khoan tâm cười dài:

- Ha ha... Chúng ta bắt đầu... một!

Năm lão nhân tóc bạc đi đến bên bờ vực. Nhưng không canh giữ đầu dây mà lại đứng tản ra, đứng cách đầu dây hơn hai mươi trượng, chẳng rõ họ chờ đợi gì.

Lúc này bên bờ vực đối diện cũng có năm lão nhân giống vậy xuất hiện, và lẳng lặng đứng đối mặt với năm lão nhân tóc bạc bên kia.

Mai Dao Lân lúc này đã vận công giới bị, đang chú ý hai bên núi. Còn Kim Đao vương tử thì thản nhiên đứng yên, như chớ hề quan tâm đến sự xuất hiện của mười lão nhân kia.Vạn Tượng công tử lớn tiếng đếm:

- Hai!

Ngay khi ấy bên núi bỗng xuất hiện mấy trăm đại hán tay cầm kim đao, chia nhau bao vây mười lão nhân tóc bạc. Vạn Tượng công tử thấy vậy kinh hãi quát:

- Ba!

Vừa dứt tiếng song chưởng đã chớp nhoáng chia ra tấn công Mai Dao Lân và Kim Đao vương tử. Mai Dao Lân và Kim Đao vương tử đều đã có sự chuẩn bị, Vạn Tượng công tử vừa đếm đến ba, cơ hồ cùng trong một lúc, hai người đều chớp nhoáng xuất thủ tấn công hai đối phương.

Trong khi ấy mười lão nhân hai bên núi cũng đã động thủ với nhưng đại hán kim đao, tiếng quát tháo vang động núi rừng.

"Ầm" một tiếng mỗi người đều tiếp hai chưởng, năm mảnh Huyền Vũ đồ trên ván bị chưởng phong tạt rung lên bần bật, nếu không nhờ có trủy thủ giữ lại thì đã bay xuống vực thẳm rồi.

Ba người chao đảo không ngừng theo dây treo đung đưa, bởi chỉ chao đảo như vậy họ mới có thể tiêu trừ được áp lực mà bản thân phải chịu, vì ở trên dây không thể nào thoái lui được.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, Vạn Tượng công tử nhận thấy không thể nào kéo dài thời gian được nữa, bởi lo lắng mười vị lão nhân kia sẽ bị bọn kim đao tiêu diệt, y không còn chỗ để thoát thân. Y bỗng quát to:

- Mai Dao Lân, hãy tiếp chưởng!

Dứt lời một chưởng đã bổ về phía Mai Dao Lân, đồng thời tung mình phóng lên trên đầu Kim Đao vương tử. Kim Đao vương tử không ngờ có sự gian trá, ngầm vận tụ công lực chuẩn bị tấn công Vạn Tượng công tử sau khi y đối chưởng với Mai Dao Lân. Mai Dao Lân vừa vung chưởng bỗng thấy Vạn Tượng công tử phi thân lên trên đầu Kim Đao vương tử, chẳng suy nghĩ, song chưởng phóng đuổi theo ngay.

Kim Đao vương tử khi phát giác Vạn Tượng công tử bay đến trên đầu, vừa định xuất chưởng công kích, bỗng thấy Mai Dao Lân phóng chưởng công tới, tưởng chàng thừa cơ ám toán, vội buông tiếng thét vang, hồi chưởng phản kích Mai Dao Lân, liền theo đó thụp người, phi thân sang bên hơn trượng nhanh hơn chớp.

Mai Dao Lân chỉ quyết lòng đánh Vạn Tượng công tử rơi xuống vực thẳm, đâu ngờ Kim Đao vương tử lại bất thần xuất thủ, trong lúc cấp bách, hữu chưởng vội hạ xuống, đón tiếp song chưởng của Kim Đao vương tử.

Lúc này Vạn Tượng công tử ở trên không, thấy chẳng thể công kích Kim Đao vương tử được nữa, bèn hạ xuống trên dây, song chưởng vung lên, chuyển sang tấn công Mai Dao Lân.

Mai Dao Lân công lực vốn tương đương với Vạn Tượng công tử, giờ đây chàng một chưởng đón tiếp song chưởng của đối phương, đâu thể nào chịu nổi, chỉ nghe "ầm" một tiếng vang rền, kèm theo một tiếng hự khẽ, thân người Mai Dao Lân đã bay ngang ra xa hơn ba trượng rồi rơi thẳng xuống vực thẳm.

Kim Đao vương tử quét mắt nhìn xuống vực, đoạn nhìn Vạn Tượng công tử cười khảy nói:

- Tôn giá đã hủy mất một trợ thủ đắc lực rồi.

Vạn Tượng công tử cười khảy:

- Bổn công tử không cần một trợ thủ như hắn.

- Người chết chẳng thể sống lại, dù tôn giá cần thì đã quá muộn rồi.

Vạn Tượng công tử đưa mắt nhìn lên núi, thấy năm lão nhân đã bị bọn kim đao bao vây, nhưng bên bờ vực chỗ năm người đứng không có bọn kim đao, bèn nói:

- Bổn công tử đã quyết tâm tranh lấy bằng được Huyền Vũ đồ nên mới sắp đặt cuộc gặp gỡ ngày hôm nay.

Kim Đao vương tử cười khảy:

- Bổn Vương tử cũng có cùng ý nghĩ như vậy nên mới đến dự.

- Nhưng bổn công tử là địa chủ.

Kim Đao vương tử cười phá lên:

- Chưa chắc tôn giá biết rõ nơi này bằng bổn Vương tử, chủ khách đều có cơ hội ngang nhau.

- Vậy thì chúng ta đành trông vào vận may của mình thôi.

Kim Đao vương tử cười khảy:

- Sợi dây treo may mắn dưới sương mù mà tôn giá trông vào có lẽ đã đứt mất từ lâu rồi.

Vạn Tượng công tử bị đối phương vạch trần âm mưu, dù thâm trầm đến mấy cũng không khỏi biến sắc mặt nói:

- Vương tử thật khéo tưởng tượng!

Kim Đao vương tử cười to:

- Không phải tưởng tượng, mà đúng là sự thật, tôn giá có cần xem hư thật không?

Đoạn không chờ Vạn Tượng công tử trả lời, ngửa mặt cất lên một tiếng huýt dài. Ngay lập tức hai đại hán kim đao từ trên núi phóng xuống, đi đến bên bờ vực chỗ đứng của năm lão nhân, từ trong lùm cỏ kéo ra hai đoạn dây đứt.

Vạn Tượng công tử lặng người, biết cuộc chiến hôm nay dữ nhiều lành ít, song tính y hiểm độc, tuy bại nhưng không phục, ngay khi Kim Đao vương tử đắc ý, y phi thân về phía mảnh ván, chụp lấy năm phần Huyền Vũ đồ, vung chưởng bổ xuống dây thừng, đồng thời với hết sức bình sinh phi thân về phía ngọn núi Bắc.

Kim Đao vương tử chẳng ngờ có vậy, trong lúc kinh hoàng cũng chẳng màng đến tranh cướp bửu đồ, phi thân về phía phải, đáp xuống sợi dây do y treo sẵn từ trước.

"Bùng" một tiếng hai sợi dây cùng đứt lìa và rơi xuống hai bên bờ. Vạn Tượng công tử chênh chếch lao xuống vực, còn Kim Đao vương tử thì khuất vào trong sương mù, đáp xuống ngay trên dây, óc phán đoán quả là siêu phàm.

Vạn Tượng công tử theo độ sâu dần đến gần vách núi, rơi xuống chừng năm mươi trượng, bỗng thấy phía dưới cách chừng hai mươi trượng có một phiến đá nhô ra, lòng mừng khôn xiết, vội đề khí khinh thân, chầm chậm hạ xuống trên phiến đá. Y hít vào một hơi dài, đưa mắt nhìn Huyền Vũ đồ trong tay cười hài lòng:

- Nếu biết trước có mỏm đá này, mình đâu cần phải sắp đặt dây làm gì cho mất công.

Đoạn liền ngồi xuống trên mỏm đá, chập năm mảnh Huyền Vũ đồ lại, chẳng thiếu mảy may, mừng đến nhảy cẫng lên cười vang:

- Ha ha... kể từ này mình đã thật sự xưng bá Trung Nguyên rồi, ha ha...

Sau đó cẩn thận nhét bản đồ vào lòng, ngước nhìn lên trên, bất giác thừ ra, dụi mắt lẩm bẩm:

- Có việc như vậy thật ư? Nếu vậy thì tấm bản đồ này mình có cũng như không rồi.

Thì ra vách đá trên đầu y có một phiến đá dài và đen như mực, trên đá có khắc bốn chữ Huyền Vũ tàng trân mặc dù đã dãi nắng dầm mưa rất nhiều năm, song vẫn đọc thấy rất rõ ràng.

*****

Hãy nói về Mai Dao Lân, chàng bị rơi xuống vực thẳm, chớp mắt đã xuyên vào trong sương mù, không còn trông rõ cảnh vật xung quanh nữa, bất giác than thầm:

- Thật không ngờ mình lại táng thân trong tuyệt cốc này!

Bởi tuyệt vọng chân khí tản mác, người càng rơi nhanh hơn, gió lạnh từng cơn thổi tạt, khiến chàng đầu choáng mắt hoa. Chẳng rõ trải qua bao lâu, chàng chợt thấy mắt bừng sáng, vội cúi xuống nhìn, chỉ thấy bên dưới năm trượng là một dòng sông đục, sóng nước cuồn cuộn.

Mai Dao Lân liền lóe lên một tia hy vọng sống, thầm nhủ:

- Cầu mong sông sâu trăm trượng, có thể triệt tiêu sức rơi của mình.

Đoạn liền tức lộn người trên không, đầu dưới chân trên, nhắm ngay giữa dòng lao xuống, ếbùmế một tiếng, người vừa tiếp xúc với nước, liền tức cảm thấy lạnh thấu xương, và dòng nước xoáy tít, chẳng thể nào mượn sức vào đâu được.

Mai Dao Lân chìm sâu xuống nước chừng năm mươi trượng, sức rơi đã bị nước sông triệt tiêu, mở mắt ra nhìn chỉ thấy bốn bề tối om, không phân biệt được cảnh vật, thử ngước đầu lên và hai chân chỏi mạnh, song hoàn toàn vô hiệu, không thể nào mượn sức được, bất giác kinh hãi thầm nhủ:

- Xem ra Trầm Vũ giang này quả là danh bất hư truyền, theo lời Vạn Tượng công tử, dòng sông này chảy vào lòng núi, nếu lòng núi sâu dài thì mình ắt khó toàn tính mạng.

Trầm Vũ giang nước chảy rất xiết, Mai Dao Lân cố sức ngoi lên song vô hiệu, đành để mặc cho nước cuốn trôi đi.

Thời gian trong bóng tối dài dằng dặc, Mai Dao Lân dần cảm thấy tức ngực và mỗi lúc càng lạnh hơn, chàng hết sức lo lắng thầm nhủ:

- Mình ở dưới nước có thể chịu đựng được bảy giờ, chả lẽ mình đã trôi đi hết bảy giờ rồi hay sao? Nếu thời gian nửa tuần trà nữa mà mình không trồi lên được khỏi mặt nước, chắc chắn sẽ táng mạng dưới đáy sông.

Nghĩ đến chết, đầu óc chàng hiện lên hình ảnh mẫu thân theo trí tưởng tượng, cùng thúc thúc và thẩm thẩm từng dưỡng nuôi mình, chàng chưa báo thù tiết hận, chẳng thể chết như vậy được, bất giác càng thêm hồi hộp lo lắng.

Thế là chàng cảm thấy ngạt thở hơn và đầu óc cũng bắt đầu choáng váng.

Ngay khi ấy chàng bỗng cảm thấy hai chân chạm vào đá rắn, cơ hồ không hề suy nghĩ, Mai Dao Lân dùng hết sức bình sanh chỏi mạnh, người liền vọt thẳng lên mặt nước.

"Rào" một tiếng, người đã lên khỏi mặt nước, "phịch" một tiếng ngã lăn ra trên đất, cũng chẳng màng nhìn xem, chàng rã rời nhắm mắt lại.

Chừng một tuần trà sau, Mai Dao Lân mở mắt ra nhìn, chỉ thấy xung quanh toàn là vách đá và minh châu gắn đầy khắp nơi, hệt như những vì sao sáng, nhưng không thấy mặt trời.

Mai Dao Lân buột miệng lẩm bẩm:

- Chả lẽ đây chính là lòng núi mà Vạn Tượng công tử đã nói ư?

Chàng vừa dứt lời, đột nhiên có một tiếng nói lạnh lẽo vang lên:

- Không sai, đây chính là lòng núi, ngươi đã chết nửa phần rồi.

Mai Dao Lân giật nẩy mình, đứng phắt dậy, quét mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, bất giác rùng mình thầm nhủ:

- Trên đời sao lại có người cao thế này?

Chỉ thấy nơi sâu rộng hằng mấy mẫu, đầy rẫy những tảng đá quái dị, hang động vô số, chính giữa có một hồ nước đục rộng chừng mười trượng, mặt hồ ngang với mặt đá, hiển nhiên là chàng vừa mới lên từ đó.

Trên mặt hồ có rất nhiều trũng nước như chậu rửa mặt, chứng tỏ bên dưới không chỉ có một lối thoát ra. Một lão nhân hắc bào đang ngồi ngay ngắn trên một phiến đá xanh cạnh hồ, người này tóc bạc phủ vai, râu bạc dài đến bụng, mặc dù đang ngồi mà vẫn cao hơn Mai Dao Lân một cái đầu.

Mai Dao Lân mắt nhìn đôi mày bạc rậm dài và đôi mắt to tròn như lục lạc, đứng thừ ra như phỗng đá.

Quái lão nhân giọng sắc lạnh nói:

- Lão phu cao đến khiếp người phải không?

Mai Dao Lân buột miệng:

- Trên đời hiếm có!

Những lời ấy dường như chạm vào vết thương lòng của quái lão nhân, đứng phắt dậy, cười ghê rợn:

- Tiểu tử, ngươi rất may mắn và anh tuấn, hẳn là rất được đời quý trọng, nhưng thật bất hạnh cho ngươi là đã đặt chân vào Huyền Vũ bí phủ và gặp lão phu.

Mai Dao Lân trố mắt kinh ngạc:

- Đây là Huyền Vũ bí phủ ư?

Quái lão nhân này cao đến khoảng trượng rưỡi, tiến tới năm thước nói:

- Tiểu tử, ngươi đến đây vì võ công và châu báu phải không?

Mai Dao Lân lắc đầu:

- Tại hạ chớ hề nghĩ đến châu báu gì, hẳn là tôn giá đến đây vì châu báu đúng không?

- Lão phu đã bị các ngươi bức ép đến đây, nên lão phu mới bảo là ngươi thật bất hạnh, đã đặt chân vào Huyền Vũ bí phủ và gặp lão phu.

Mai Dao Lân ngạc nhiên, chau mày:

- Tại hạ nhớ là chưa gặp tôn giá bao giờ mà!

- Đương nhiên, lúc lão phu đến đây, có lẽ ngay cả cha mẹ ngươi còn chưa ra đời.

- Vậy thì tại hạ đã bức ép tôn giá hồi nào.

Quái lão nhân mắt ánh vẻ căm thù:

- Bởi lão phu không giống các ngươi, cõi đời hoàn toàn là của các ngươi, không có chỗ cho lão phu đứng chân, vậy chẳng phải các ngươi đã bức ép thì là ai?

Mai Dao Lân nhìn gương mặt đây kích động và căm thù của đối phương, nhếch môi cười:

- Vì vậy mà tôn giá đổ trút lòng thù hận lên Mai mỗ chứ gì?

- Vì vậy, lão phu mới bảo là ngươi thật bất hạnh.

Mai Dao Lân cười khảy:

- Kẻ không may mắn e chính là tôn giá đấy!

Quái lão nhân vụt tiến tới hai bước gằn giọng:

- Tiểu tử, ngươi muốn nói lão phu không phải đối thủ của ngươi chứ gì?

- Không phải vậy, sở dĩ tại hạ bảo tôn giá bất hạnh là vì tôn giá bị người đời kỳ thị, buộc phải vào chốn tuyệt địa này. Tôn giá mang theo thù hận đến đây thì cũng mang theo thù hận từ giã cuộc đời.

- Lão phu có thể báo phục.

Mai Dao Lân cười khảy:

- Qua tâm lý thiên khích của tôn giá, tại hạ có thể đoán biết tôn giá chẳng lúc nào là không nghĩ đến việc báo thù tiết hận, nhưng lại không sao ra khỏi được đây, do đó tại hạ bảo là tôn giá bất hạnh.

Quái lão nhân nghe vậy mắt càng đậm vẻ căm thù, cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên vung chưởng bổ ra sau lưng.

"Ầm" một tiếng vang rền, một tảng đá to cỡ bốn thước cách ngoài hai mươi trượng đã trở thành một đống cát vụn. Mai Dao Lân kinh hãi thầm nhủ:

- Công lực thế này thật trên đời hiếm có, tưởng đâu công lực của mình đã khá thâm hậu, nào ngờ so với người này hãy còn kém xa.

Quái lão nhân không ngoảnh nhìn ra sau, lạnh lùng nói:

- Công lực lão phu thế nào?

Mai Dao Lân thản nhiên cười:

- Hơn tại hạ rất nhiều.

- Đương nhiên, chính vì lão phu công lực hơn người nhiều nên lão phu đã đổi ý, muốn giao võ học huyền kỳ ở đây cho ngươi nghiên luyện.

- Rồi một ngày nào đó tại hạ sẽ hơn tôn giá.

- Lão phu rất mong ngày ấy đến sớm, ngươi biết vì sao không?

Mai Dao Lân cười khảy:

- Loài hổ lang không bao giờ có lúc nào tốt lành cả.

Quái lão nhân đắc ý cười vang:

- Ngươi cứ việc mắng chửi, lão phu đã hơn sáu mươi năm không có người chửi mắng rồi, hãy mắng nữa đi? Lão phu có thể mượn vào những lời chửi mắng của ngươi mà ôn lại dĩ vãng của hồi sáu mươi năm trước.

Qua những lời lẽ đầy đau xót của đối phương, Mai Dao Lân như cảm nhận được điều gì đó, chàng chầm chậm cúi đầu nói:

- Bao giờ tại hạ có thể luyện?

- Có thể luyện ngay sau khi lão phu nói xong, ngươi không chửi mắng nữa sao?

Mai Dao Lân nhếch môi cười, giọng não nề:

- Tôn giá chưa phải là người bất hạnh nhất trên cõi đời, mặc dù từng bị người đời kỳ thị, nhưng ít ra tôn giá cũng từng được song thân nuôi dưỡng.

Quái lão nhân mắt vút qua một tia ấm áp, song liền lạnh lùng nói:

- Lão phu không thích nghe kẻ khác thuyết giáo, nhất là hạng người được đời ưu đãi như ngươi. Bây giờ lão phu cho ngươi biết kế hoạch, sau đó sẽ dạy ngươi luyện tuyệt học Huyền Vũ. Nhưng trong hơn sáu mươi năm qua, lão phu chỉ nghiên luyện được quyển thượng, còn quyển hạ, do bởi lão phu chưa đủ nội lực, chẳng sao luyện được. Tuy nhiên tiểu tử ngươi hãy yên tâm, lão phu không bao giờ giấu giếm, sẽ giao hết quyển thượng lẫn hạ cho ngươi, để cho ngươi vui mừng.

Mai Dao Lân cười khảy:

- Đó không phải là trọng điểm trong kế hoạch của tôn giá chứ?

Quái lão nhân gật đầu:

- Đương nhiên khi bắt đầu luyện công, lão phu sẽ bảy hôm kiểm nghiệm ngươi một lần, đến khi nào công lực ngươi suýt soát với lão phu, lão phu sẽ phẫu thuật cho ngươi.

Mai Dao Lân sửng sốt:

- Phẫu thuật gì?

- Kẻ kỳ hình quái dạng, thảy đều bị loài người kỳ thị, do đó lão phu phải làm cho ngươi đổi khác, bằng không đến khi võ công của ngươi cao như lão phu, mai đây luyện thành quyển hạ, phá cửa bí mật ra khỏi đây thì người đời sẽ càng thêm quí trọng ngươi còn gì?

Mai Dao Lân tức giận:

- Chỉ có hạng quái vật như lão thì mới nghĩ ra được độc kế như vậy.

Quái lão nhân mắt lóe sát cơ, song lại dằn lại, cười to nói:

- Lão phu vốn chính là một quái vật mà mai đây trong tương lai, ha ha... Khi ngươi đến tuổi lão phu thì cũng sẽ nghĩ ra được thôi!

Mai Dao Lân cười khảy:

- Có lẽ cả đời tại hạ cũng không luyện thành quyển hạ.

Quái lão nhân mắt ánh lên sắc lạnh quát:

- Lão phu qui định mỗi bảy hôm ngươi phải có một tiến bộ nhất định, nếu trái với qui định của lão phu, lão phu sẽ có cách trừng trị ngươi.

Đoạn lại cười đắc ý nói tiếp:

- Vậy tính ra thì sau 10 năm, công lực của ngươi sẽ tương đương với lão phu, lúc đó ngươi chỉ chừng 27, 28 tuổi, là lão phu đã có thể thực hiện kế hoạch.

- Tôn giá không sợ tại hạ bỏ trốn hay sao?

Quái lão nhân chớp nhoáng đưa hai bàn tay to ra chộp lấy hai vai của Mai Dao Lân, nhẹ nhàng xách lên như trêu một đứa bé, cười nói:

- Lão phu ngồi bên hồ nước chờ mười năm cũng không hề gì.

Đoạn quay người đi vào phía trong, rẽ qua mấy mỏm đá, đến trước cửa một gian thạch thất sạch bóng, đưa tay đẩy mở cửa, ném Mai Dao Lân vào trong và nói:

- Ở trong ấy chăm chỉ mà luyện tập, nội trong bảy hôm ngươi phải luyện xong trang thứ nhất, ăn uống lão phu sẽ cung cấp cho.

Đoạn khép cửa đá lại, lạnh lùng nói:

- Lão phu canh giữ ngoài cửa!

Mai Dao Lân giận đến cơ hồ vỡ tung lồng ngực, song ngặt nỗi võ công kém người, một trảo của đối phương cũng không tránh nổi thì biết sao hơn.

Gian thạch thất này chỉ rộng chừng bốn trượng, trên trần gắn đầy nhưng hạt minh châu cỡ trứng bồ câu, soi sáng cả gian thạch thất như thể ban ngày.

Trong thạch thất tuy có bàn ghế và giường rất phẳng phiu, nhưng không có chăn gối chiếu màn, chỉ có hai cuốn sách bằng lụa vàng đã bạc màu.

Mai Dao Lân sau khi định thần, đi đến ngồi xuống bên bàn đá, thầm nhủ:

- Nếu mình cũng bị giam tại đây sáu mươi năm thì cũng chẳng còn gì để mà nói nữa.

Đoạn lật quyển thượng ra xem, liền sửng sốt reo lên:

- Thiên Già công!

Tiếng quái nhân từ ngoài vọng vào:

- Đúng vậy, đó là bí kíp võ công của Thiên Già Tăng, kỳ lạ chứ?

Mai Dao Lân vội lấy quyển thượng đặt sang bên, lật quyển ha ra xem, mừng rỡ thầm nhủ:

- Quyển hạ cũng là với Thiên Gia công làm cơ sở, xem ra...

Suy nghĩ thật nhanh, bèn giả vờ lẩm bẩm:

- Có lẽ Thiên Già Tăng đã chết tại đây phải không?

- Thiên Già Tăng nội công tu vi đã đạt đến cảnh giới quy chân, đương nhiên ra khỏi được đây, chỉ cần tiểu tử ngươi luyện được đến mức cỡ bảy tám phần mười so với Thiên Già Tăng là có thể trở lại với đời, nhưng có điều, ha ha... hình thù hơi quái dị một chút.

Mai Dao Lân tảng lờ như không nghe, lòng thầm nhủ:

- Thiên Già Tăng bảo là đã truyền hết nội lực bản thân cho mình, với danh vọng của ông và lại trước lúc tạ thế, lẽ ra không phải những lời giả dối mới đúng, nhưng tại sao nội công của mình lại kém ông ấy quá xa thế nhỉ? Ôi, hay là...

Mắt chàng bỗng ánh lên vẻ vui mừng, bắt đầu nghiên cứu khẩu quyết nội công trong quyển thượng.

Một ngày thấm thoát trôi qua, hằng ngày quái lão nhân đều đúng giờ mang thức ăn vào, mỗi lần vào thấy sắc mặt Mai Dao Lân khác trước, phảng phất như ánh lên một vẻ kỳ dị.

Lão chú ý xem xét hồi lâu, đoạn lại lắc đầu lẩm bẩm:

- Không thể vậy được, đó là mức độ chí cao!

Đoạn bèn quay người lui ra. Trong sáu ngày qua, Mai Dao Lân không hề xem đến võ công trên hai quyển Huyền Vũ bí kíp, chỉ chuyên tâm luyện tập nội công, nên hầu hết thời gian chàng đều tĩnh tọa.

Khi bữa ăn tối ngày thứ sáu được mang vào, Mai Dao Lân vẫn đang ngồi trên giường tĩnh tọa, quái lão nhân nhìn chàng một hồi, sau đó lắc đầu lui ra.

Ra khỏi thạch thất, quái lão nhân ngồi xuống một phiến đá, lẩm bẩm lặp đi lặp lại:

- Có thể vậy chăng? Có thể vậy chăng?

Ngay khi ấy cánh cửa thạch thất chầm chậm mở ra, Mai Dao Lân xuất hiện với ánh mắt sắc lạnh.

Quái lão nhân đứng phắt dậy, chòng chọc nhìn vào gương mặt hồng rực của Mai Dao Lân, vẻ trưởng thượng trầm giọng hỏi:

- Ai bảo ngươi ra đây?

Mai Dao Lân điềm nhiên cười:

- Mai Dao Lân này đâu phải trẻ lên ba, muốn làm gì tùy thích, chẳng cần kẻ khác phải bận tâm.

Dứt lời cất bước ra khỏi thạch thất.

Quái lão nhân cười khảy:

- Ngươi đã đặt chân vào Huyền Vũ bí phủ, không thể muốn làm gì tùy thích được. Nếu ngươi biết thương xót da thịt mình thì đừng nên tỏ ra ương ngạnh trước mặt lão phu.

Mai Dao Lân vẻ chế nhạo nhìn lão quái nhân:

- Không có ngoại lệ ư?

- Có chứ... đó là khi nào ngươi trở thành chủ nhân nơi này.

Mai Dao Lân thản nhiên chậm rãi tiến tới, nhếch môi cười nói:

- Nếu bây giờ Mai mỗ bảo đã luyện thành nội công trong Huyền Vũ bí kíp quyển hạ, tôn giá nghĩ sao?

Cho dù có hàng trăm ngàn lý do phủ định, nhưng giọng điệu Mai Dao Lân quá quả quyết, khiến lão quái nhân cũng không khỏi hoang mang, trố to mắt nhìn Mai Dao Lân nói:

- Tiểu tử, có lẽ ngươi thông minh hơn lão phu, nhưng hẳn không đến đỗi hơn lão phu quá nhiều, ngươi đừng quên là lão phu đã nghiên luyện tại đây ngót sáu mươi năm dài.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-25)


<