Vay nóng Tinvay

Truyện:Ngược về thời Minh - Hồi 366

Ngược về thời Minh
Trọn bộ 477 hồi
Hồi 366: Chiến thắng Tử Cấm đỉnh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-477)

Siêu sale Shopee

Bố trí trên kim điện nghìn năm không đổi. Bách quan trên triều cũng không thay đổi, ánh mặt trời ngoài điện, mùa xuân về trăm hoa khoe sắc, bầu không khí trong lành, tất cả đều vẫn đẹp như vậy. Nhưng Lưu Cẩn lại thực sự cảm thấy có một luồng sát khí, một luồng hận ý của vô số người ngưng tụ lại thành sát ý.

Hoàng đế ngồi trên ghế cao, văn võ bách quan cũng theo lễ nghĩa, cùng hô vạn tuế đã xong. Lưu Cẩn còn có chút hoảng hốt. Trương Thái thấy y có chút tâm hồn bất định. Ti điện thái giám liên tiếp hỏi hai lần câu "có chuyện khởi tấu, không chuyện bãi triều" y cũng không có phản ứng gì, trong lòng quýnh lên, bước lên trước một bước nói:

- Hoàng thượng, thần có bản tấu. Cục thế Bá Châu phản loạn ngày càng căng thẳng, dân chúng đều phiêu bạt khắp nơi. Có những nạn dân đã chạy vào trong kinh. Hưởng mã đạo hoàng hành dữ dội, tất cả đều vì Uy Quốc công Dương Lăng đối với hành động chiêu hàng phản nghịch cuồng vong không chịu hối cải này mà dẫn tới nuôi hổ thành họa. Thần cho rằng, bên trong phải nghiêm khắc giết Dương Lăng, bên ngoài bình định phản loạn để an ủi lòng dân. Tội của Uy Quốc công rất rõ ràng, hoàng thượng không thể từ bi thêm nữa, nên lấy giang sơn xã tắc làm trọng.

Đám người Lưu Vũ đồng loạt quỳ gối, khẳng khái trần từ, phần lớn đều là Dương Lăng không chết, kỷ cương bại hoại, mất đi lòng dân, mà thế phản loạn khó bình.

Từ tận đáy lòng Chính Đức không cho tội danh này là đúng. Tứ Đại Khấu Đông Hải cũng là Dương Lăng chiêu hàng. Bây giờ vùng duyên hải yên ổn, có không ít công lao của những người này. Nếu tất cả đều chỉ vào triều đình từ đầu tới cuối luyện binh, làm thuyền mới, vậy thì tốn bao nhiêu ngân lượng? Hưởng mã đạo Bá Châu mấy trăm ngươi, trời biết họ có thể gây loạn tới mức như vậy?

Nhưng y là Hoàng đế, Bá Châu phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, tất có người phải đứng ra gánh vác trách nhiệm. Đây không chỉ là cho người dân một câu trả lời thỏa đáng, cũng là kỷ cương triều đình. Nếu không sẽ kích động thanh thế đại loạn lớn hơn nữa, người liên quan không bị chế tài. Bách quan lại học theo đó, không sợ quốc pháp, không sợ kỷ cương. Uy tín của triều đình sẽ không còn lại gì nữa rồi.

Chính Đức thầm thở dài: "Dương khanh vốn là phụng chỉ kê biên tài sản, quản lý thêm nhiều việc nữa tất cả đều là vì lòng trung thành. Đáng tiếc, những tên hưởng mã bất tuân đó lại gây nhiễu loạn như hiện giờ, phải làm thế nào đây? Quần thần muốn trấn an, lòng dân muốn trấn an, kỷ cương không thể không tuân theo .... Hay là .... Phạt nửa năm bổng lộc? Liệu có nhẹ quá không?"

Chính Đức không nghĩ ra dược ý kiến nào, không khỏi liếc mắt nhìn Tiêu Phương, thấy lão nhìn không chớp mắt, đứng im lặng, trong lòng có chút tức giận, hung hăng lườm lão một cái.

Hai ngày nay nhất phái Lưu Cẩn vẫn luôn chú ý, chỉ cần đề cập tới chuyện trừng trị Dương Lăng, đám người Tiêu Phương sẽ như đám lửa bốc lên, xông vào thảo luận. Cách này sử dụng một ngày, Chính Đức sẽ kéo dài hơn nữa. Hôm nay Tiêu Phương không lên tiếng, không phải vì cổ họng bị câm rồi sao? Lão già này gì cũng không hiểu, trở về nhà ngươi cũng không phải là uống quả lười ươi rồi chứ? Vô dụng!

Lý Đông Dương nhìn sắc mặt y, cười thản nhiên, bỗng bước ra khỏi hàng tấu:

- Hoàng thượng, thần có bản tấu. Việc đã tới nước này rồi, do phản tặc Bá Châu gây loạn, muốn dâng tấu lên Hoàng thượng.

Cuối cùng cũng có người ra mặt. Chính Đức thở phào nhẹ nhõm, thẳng người lên mỉm cười:

- Lý tiên sinh cứ nói đừng ngại.

Lý Đông Dương nghe thấy thế, hai mắt bỗng ươn ướt xúc động. Ngày xưa, chỉ có Hoằng Trị Đế không xưng thần, mà gọi nội các tam lão là tiên sinh, điều đó đều rất lâu rồi. Khó mà có được những lời tôn trọng của Hoàng đế. Lý Đông Dương trấn tĩnh cơn xúc động, cúi người nói:

- Hoàng thượng. Phản loạn Bá Châu, hưởng mã đạo tung hoành ở các phủ đạo, trong vòng mười mấy ngày đã có hàng trăm người gia nhập vào làm số người phản loạn lên tới hàng ngàn người. Hơn nữa còn đi khắp nơi chiêu binh mãi mã, dán cáo thị rộng rãi mua chuộc lòng dân. Ở đây thần có một bản cáo thị an dân chiêu binh của một tên tặc xưng Triệu Hoài Trung viết. Nội dung nói lý do hưởng mã đạo tạo phản, trình lên Hoàng thượng.

- Cáo thị an dân chiêu binh?

Trong lòng đám người Lưu Cẩn bỗng thấy kinh sợ, nhìn lão hồ ly đó từ từ lấy một tờ giấy trắng chỉnh tề từ trong tay áo ra, trong lòng ai nấy đều căng như dây đàn.

Hoàng đế Chính Đức cười lạnh nói:

- Tặc tử không an phận, phản lại Trẫm còn tạo ra lý do gì? Mang lên đây, Trẫm muốn xem xem chúng nói những gì!

Đỗ Phủ liền bước xuống bậc thềm, lấy tờ cáo thị đó từ tay Lý Đông Dương, quay trở lại cung kính đưa cho Chính Đức. Văn võ toàn triều thấy rõ mà không nhìn rõ, vẫn nghển cổ nhìn về phía đó.

Chính Đức liền lấy tờ giấy trắng ra, vẻ mặt cười lạnh, nhưng khi mở tờ cáo thị đó ra, nụ cười trên mặt bỗng dần biến mất. Y nhíu chặt hai mày lại, cuối cùng "rầm" một cái vỗ long thư án, tức giận quát:

- Khốn kiếp! Bọn đám hưởng mã đạo dám vơ vét bắt cóc tống tiền. Lương Hồng thân là trấn thủ, nhưng lại còn ác độc hơn cả bọn hưởng mã đạo, "giặc trong giặc"! Lời này của Triệu Hoài Trung quả không sai. Hóa ra là hắn ta bị ép làm phản, lại còn giá họa cho Dương Thị Độc, người này quả thực là đáng chết!

Ban đầu Lý Đông Dương còn ngây người ra, sau đó thở dài, chắp tay nói:

- Hoàng thượng, đây chính là lý do bọn hưởng mã đạo hàng rồi lại phản. Sau đó còn có 30 đại tội, 60 tội nhỏ mà Triệu Hoài Trung đã liệt kê ra. Từng tội từng tội đều trực tiếp kiện ti lễ thái giám Lưu Cẩn, cho nên tờ cáo thị này ra đời, bách tính đều hưởng ứng, phản loạn ngày càng mở rộng.

Lưu Cẩn trên triều hôm nay là chỉnh Dương Lăng, không ngờ lại bị Lý Đông Dương xoay chuyển tình thế, đổ hết lên đầu y. Lưu Cẩn giận tím mặt, bước lên phía trước một bước nói:

- Làm gì có lý này! Lời của phản tặc cũng đáng tin sao? Nếu như vậy, từ nay về sau có kẻ tạo phản chỉ cần chỉ ra là quan bức bách, lại chụp tội lên đầu thần tử trong triều, triều đình đó liệu có phải là đang giúp phản tặc không? Truy sát đại thần tạ tội không?

Lý Đông Dương cười thản nhiên, nói:

- Lưu công công, bổn quan chỉ là mang tờ cáo thị của phản tặc dâng lên Hoàng thượng, công đạo tự ở lòng dân, hà tất ông lại kích động thế? Sự việc rốt cuộc là thế nào, cuối cùng cũng phải tra ra manh mối, ai nói là chỉ dựa vào tờ cáo thị của phản tặc để định tội chứ?

Lưu Cẩn bị ứ họng lại, Lưu Vũ liền bước ra, điềm nhiên nói:

- Lý Đại học sỹ, tờ cáo thị này của phản loạn, từ đâu mà ngài có?

Lý Đông Dương mỉm cười nói:

- Lưu Thượng thư muốn nói gì?

Lưu Vũ liền hừ một tiếng nói:

- Hạ quan thẹn vì Binh bộ Thượng thư nắm quyền chiến sự, về chuyện này lại không rõ chút nào. Đại học sỹ nội các thủ phụ, không biết tờ cáo thị này là từ đâu tới? Nếu có quan viên địa phương dâng tấu, phải qua Thông chính ti, Ti lễ giám trình lên Hoàng thượng. Hành động hôm nay của Đại học sỹ, cho thấy lai lịch bất chính, hành động lén lút, giống như sớm có âm mưu rồi, hay là chủ yếu là nhằm vào Lưu công công?

Lý Đông Dương bật cười ha hả, vuốt râu nói:

- Lưu Thượng thư sai rồi. Cáo thị này của bổn quan chính là tới từ Binh bộ. Còn về phần đi không theo quỹ đạo bình thường, tự cất trong áo, trước mặt Hoàng thượng cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

*****

Lưu Vũ kinh ngạc, thất thanh nói:

- Vật quan trọng như vậy, sao ta chưa từng nhìn thấy?

Lý Đông Dương phất ống tay áo một cái, nói:

- Tờ cáo thị này là môn sinh thiên tử, tổng binh Ngoại tứ gia quân tướng quân Hứa Thái khi truy sát phản tặc, chiếm được trấn huyện, báo cáo lên Binh bộ, thị lang Dương Nhất Thanh đại nhân nhận được cáo thị này biết chuyện đã lớn rồi, không dám giấu diễm, nên giao lại cho bổn quan.

Lưu Vũ đỏ bừng mặt lên nói:

- Chuyện này không hợp quy tắc. Sao ông ta nhận được cáo thị lại không bẩm tấy cho bổn quan biết? Sao lại thông qua Thông chính ti dâng lên Hoàng thượng? Rõ ràng là các người thông đồng với nhau, âm mưu hãm hại.

Hoàng thượng Chính Đức nghe thấy họ bắt đầu cãi nhau, không nhịn được nữa lên giơ tờ cáo thị lên nói:

- Không cho ngươi biết là đúng. Không qua Thông chính ti cũng là đúng. Trên tờ cáo thị này của tên Triệu Hoài Trung gì đó, điều thứ 6 của 30 đại tội: "Kết bè kết đảng, lấy công thiên hạ làm tư thiên hạ, Lưu Vũ, Tào Nguyên. Lưu Vũ nịnh nọt..." Cáo chính là ngươi. Dương Nhất Thanh đương nhiên không dám đưa cho ngươi rồi. Điều thứ 8: "Một tay che trời, Thông chính ti sắp xếp, Ti lễ giám độc chiếm đại quyền, lừa dối thiên tử, bức bách bách quan ...". Điều này Dương Nhất Thanh không thông qua Thông chính ti cũng là đúng. Ừ! Người này làm việc rất có cân nhắc.

Những lời này được nói ra từ miệng y, dường như chẳng có chuyện gì vậy nhưng lại khiến cho những người được đọc tên ra sợ đến mức hồn siêu phách lạc. Chính Đức còn chưa nói xong, Lưu Cẩn đã quỳ xuống phía trước, hai đầu gối chạm đất, mặt cúi sát nền nhà, bái lạy:

- Lão nô oan ... uổng!

Cùng với những người được Chính Đức đọc tên ra đều quỳ xuống đất, dập đầu liên tục, luôn miệng kêu oan.

Chính Đức kinh ngạc nói:

- Các ngươi kêu cái gì? Đứng hết dậy đi. Phản tặc tạo phản, đương nhiên sẽ lấy một lý do đường hoàng cho mình, để mê muội dân chúng, tạo dựng cho mình danh tiếng tốt thay trời hành đạo. Hừ! Trẫm lại theo cáo thị của phản tặc để định tội của các ngươi sao? Nực cười!

Nhưng, họ đã hàng rồi, hơn nữa còn làm quan, triều đình đối xử với họ không thể nói là không hậu hĩnh. Họ lại lật lọng, công khai tạo phản, trong đó đương nhiên là có ẩn tình rồi. Lương Hồng xảo trá vơ vét tài sản. Họ bị ép tạo phản, chỉ e là 10 người thì có tới 8, 9 người chính là thật tình. Chuyện này phải nhanh chóng điều tra rõ.

Trong lòng Lưu Cẩn cảm thấy yên tâm một chút, liền đứng dậy nói:

- Hoàng thượng anh minh, phản tặc muốn mê hoặc lòng người đương nhiên phải ra sức nói xấu triều đình rồi. Những tên đạo tặc này không tuân theo pháp luật, không theo lễ pháp, sau khi quy hàng không chịu được sự ràng buộc của triều đình, vì vậy mới nổi binh tạo phản, chưa chắc đã là do Lương Hồng bức bách vơ vét tài sản. Lão nô cho rằng Hoàng thượng cũng nên cẩn trọng, tránh làm oan uổng lòng tận trung của kẻ bề tôi.

Tào Nguyên liền nói:

- Đúng vậy, tờ cáo thị này rõ ràng là bọn tặc nói bậy nói bạ, bịa đặt dối trá. Những lời phản nghịch của chúng sao có thể lấy được lòng tin chứ? Lưu công công bị nghịch tặc hận, chứng tỏ ông ta trung thành với Hoàng thượng, cho nên phản tặc mới hận thấu xương, mong sao Hoàng thượng chặt đi cánh tay của mình.

Tiêu Phương liền bước ra khỏi hàng tấu:

- Hoàng thượng, mấy hôm trước Uy Quốc công và Lưu Cẩn đối chất trên triều, đã liệt kê ra hàng loạt tội trạng, rất nhiều tội phù hợp với những tội mà Triệu Hoài Trung lên án công khai. Hoàng thượng không nên xuất phát từ lời nói của phản tặc mà xem nhẹ sự việc. Lưu Cẩn đương nhiên tự nhận thấy quang minh lỗi lạc, thần xin Hoàng thượng công bố cáo thị của phản tặc Triệu Hoài Trung trước quần thần, để mọi người luận đoán.

Các lão thần Dương Đình Hòa, Vương Hoa, Dương Thủ Tùy đồng thời lên tiếng, lần lượt bước ra khỏi hàng khẩn xin. Bách quan vẫn luôn đứng im lặng cũng bắt đầu xôn xao, tiếng nói ngày càng lớn lên khiến cho Đỗ Phủ cũng thấy được khí thế của quần thần, đã khó mà khống chế được, không thể không cao giọng hét lên im lặng.

Chính Đức nhíu mày: Tình hình này dường như là mọi người được nghỉ ngơi vài ngày để chuẩn bị cho một cuộc đại chiến của bách quan. Y liền đưa tờ cáo thị cho Đỗ Phủ, ra hiệu:

- Ngươi đọc đi.

Đỗ Phủ cung kính một tiếng, liền cầm lấy tờ cáo thị, hai tay mở ra, cao giọng đọc lên. Giọng của Đỗ Phủ đầy nhịp điệu, vừa đọc tới hai tội trạng, trong bách quan bỗng có người lớn tiếng hét lên:

- Khoan đã! Thần có bản tấu!

Nói xong một người bước lên, tiến tới phía trước quỳ gối, cao giọng nói:

- Hoàng thượng, Lưu Cẩn tham ô vô độ, loạn chính trái pháp luật, cướp đoạt của cường hào. Thần cho rằng thực sự là có việc này, thần ở Đốc Sát viện, vừa mới nhận được trình báo địa phương ....

Y nói xong, liền lấy từ trong tay áo ra 6, 7 báo cáo của các quan địa phương gửi tới mấy tháng trước, cung kính nói:

- Quan địa phương ai nấy đều tố giác chuyện này rất nhiều. Lưu Cẩn đã sai thuế giám, thu thuế hoành hành, tùy ý làm bậy. Vốn ruộng 5 mẫu, đè ra thu tiền thuế 10 mẫu. Vốn ruộng 50 mẫu, đè ra thu 100 mẫu, đã khiến cho dân chúng rơi vào cảnh lầm than, sống không yên ổn.

Ông ta đo đạc đất đai, nói là vì nước, lại kiếm tiền bỏ túi riêng, đem lượng lớn đất tư quy về quốc hữu để hòng lấy thành tích cá nhân, hại dân chúng trôi giạt khắp nơi, đi tới những vùng xa xôi mưu sinh. Quan lại được cử đi không giúp kẻ xấu làm điều ác, đã bị gán tội lợi dụng không làm tròn trách nhiệm chịu sự trừng phạt của ông ta, thế nào cũng được hàng vạn vàng tiền hối lộ, mới bằng lòng phóng thích ....

Người này là Tả đô Ngự sử Đô sát viện Địch đại nhân. Y nói xong liền ngẩng đầu lên, chỉ thấy đám người Lưu Cẩn trừng mắt nhìn y. Nhìn bộ dạng đó, hận là không thể một miếng mà nuốt chửng y. Lão Địch không để ý liền đứng lên, lùi ra sau một bước, đứng trở về hàng bất động.

Lưu Cẩn tức giận nghiến chặt răng lại: Lão thất phu này, dám ăn gan hùm mật báo à? Lúc này chính là lúc cầu xin ta làm việc, lúc này chính là lúc nịnh nọt nhìn sắc mặt ta, y .... Y không lo những thư tín nịnh nọt mình bị truyền ra ngoài, hỏng một đời thanh danh sao?

Lưu Cẩn đang còn hồ nghi, Đỗ Phủ đã ngừng lại một lúc không thấy ai ra hiệu, liền đọc tiếp. Y vừa đọc được hai hàng, lại có người bước ra khỏi hàng quỳ gối, nói:

- Hoàng thượng, Lưu Cẩn lộng quyền, truyền nhiều ý chỉ, giả mạo chỉ dụ, làm bại hoại chính thể tổ tông, thần cho rằng không thể xem nhẹ được.

Thái tổ Hoàng đế đã bỏ chức vụ Thừa tướng, thiết lập Nội các, Thông chính ti chia quyền mà trị, chính là vì để phòng tránh độc tài, tự ý vi phạm pháp luật. Lưu Cẩn ỷ vào sự tín nhiệm của Hoàng thượng, ngoài bách quan tấu trần và bạch bản ra, còn có hồng bản, tất sẽ được Lưu Cẩn đọc trước, sau đó mới trình lên Hoàng thượng. Hoàng thượng ngài mới đọc và phê duyệt tấu chương này. Trước khi người chưa kịp đọc, Lưu Cẩn đã truyền lệnh xuống xử lý thế nào rồi. Thử hỏi đây không phải là giả mạo chỉ dụ thì là gì? Đây không phải là lừa dối Hoàng thượng, độc tài đại quyền thì là gì?

Lưu Cẩn hung hăng nhìn lại, lại là học sỹ Hàn lâm viên Lư Sĩ Sâm. Lưu Cẩn liền cãi lại:

- Tất cả những chuyện mà ta đã làm đều là thay Hoàng thượng làm việc, thi triển quyền uy của Hoàng thượng, vì Hoàng thượng phân ưu. Vốn là trách nhiệm của ta, nhặt chọn tấu chương, chọn ra thứ chính và thứ yếu, có gì là sai chứ? Ngươi rõ ràng là được mọi người tin tưởng, đổ tội cho ta.

*****

Lưu Cẩn chỉ trích chưa xong, Hàn lâm Vương Tự Văn liền bước ra thay Lưu Sĩ Sâm biện giải. Người này là Thành Quốc công Chu Cương thay cháu nội mời giáo sư Tây Tịch. Mặc dù là một lão Hàn lâm, bình thường rất bình tĩnh, chỉ lo mò mẫm chú khoản thu nhập bên ngoài. Một ông già như vậy cũng đứng ra đối đầu với mình, Lưu Cẩn thấy mũi mình như vẹo đi.

Đám người Trương Thái cũng thầm cảm thấy hoảng sợ, người hôm nay bước ra đều là những người mấy ngày trước ngồi im bất động quan sát tình hình, làm cây cỏ đầu tường bất động thanh sắc. Đặc điểm chính của cây cỏ đầu tường chính là không đúng hướng gió thì tuyệt đối không dễ dàng biểu hiện thái độ. Mà một khi đã thấy được hướng ra, đó tuyệt đối còn nhảy ra nhanh hơn là bộ hạ trung thành nhất của đối phương, càng tỏ lòng trung thành, hận là không phải tất cả mọi người đều hò reo phất cờ, chỉ có họ mới là chủ lực quét gian đỡ chính. Những người này ra mặt là có ý gì? Liệu có phải là có đại sự gì đã xảy ra mà mình vẫn chưa biết không?

Hoảng sợ và điềm xấu, giống như một đám mây u ám từ từ bao phủ lên lòng họ. Cùng với 30 đại tội, 60 tội nhỏ được Đỗ Phủ lần lượt đọc lên, các quan lại bước ra ngày càng nhiều. Trong đó có rất nhiều quan viên mà họ vốn cho rằng có thể khống chế được. Hàng loạt tội danh cũng muôn hình muôn vẻ, càng ngày càng ly kỳ, hấp dẫn, cái gì hối lộ nhận hối lộ, mua quan bán tước, bức hại trung lương, độc chiếm triều chính, tích trữ riêng võ sĩ, tư tàng binh khí, khởi binh gây biến .... Từng điều đều đưa vào chỗ chết.

Lưu Cẩn cũng thấy hoang mang, lại tự trấn định mình, cười lạnh nói:

- Dùng lời lẽ của nghịch tặc phỉ báng chúng ta. Rốt cuộc Lưu Cẩn đã gây lên tội ác gì khiến các ngươi lại không thể tương dung như vậy?

Lưu Cẩn quay sang bái lạy Hoàng đế, dập đầu thành tiếng, khóc lóc bi thương:

- Hoàng thượng, mấy hôm trước họ đã câu kết với nhau, ý đồ bức tử lão nô. Đây là một kế không thành thì làm kế khác, mượn lời phản tặc để mưu sát trung lương. Hoàng thượng anh minh, xin Hoàng thượng minh xét, giải oan cho lão nô!

Chính Đức nghe các quan nói ra đủ loại tội trạng như vậy, trong lòng thực sự có chút sinh nghi. Nhưng thấy Lưu Cẩn vẻ mặt đầy phẫn uất, ngoài ra còn có một hàng Thượng thư, Thị lang cũng vì y mà phất cờ hò reo, dốc lòng bảo vệ, cũng không khỏi do dự:

- Lưu Cẩn thực sự dám làm nhiều việc như vậy sau lưng ta sao?

Bởi vì bách quan đã hai lần hợp lực công kích, dồn Lưu Cẩn vào chỗ chết, nhưng không giải quyết được. Chính Đức đã có chút hơi miễn dịch, đối với những tội trạng và dụng tâm mà họ nêu lên, thực sự có chút nghi ngờ. Đúng lúc này, tướng quân đứng trên điện bước lên điện, quỳ xuống dâng tấu nói:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, Binh bộ Tả Thị lang Dương Nhất Thanh thỉnh cầu tấn kiến.

Cả triều bỗng im lặng trở lại, ánh mắt của văn võ bá quan đều nhìn về phía tướng quân. Chính Đức nói:

- Dương Thị lang? Ồ, hôm nay ông ta đang trực ở Binh bộ, chưa từng lên triều sao? Ông ta cứ lên điện, hà tất phải xin chỉ?

Tướng quân đứng điện tấu:

- Hoàng thượng, Dương Nhất Thanh dẫn theo một người đang chờ chỉ ở ngoài Ngọ Môn. Nói người này là tướng quân du kích Bá Châu, tên là Giang Bân, biết rõ tình hình phản loạn của Bá Châu, cho nên đã nhanh chóng dẫn tới, nhận dự hạ cố hỏi thăm của Hoàng thượng.

- Hả? Mau mau tuyên hắn ta lên điện!

Chính Đức liền phấn chấn tinh thần, bách quan nhìn nhau xì xào khiến cho buổi triều biến thành cảnh ầm ĩ. Y vội vàng muốn biết tình hình Bá Châu thế nào, lại không ý thức được người này tới sẽ mang tới hậu quả nghiêm trọng gì cho bách quan đang công kích nhau.

Bách quan không cần chờ lệnh xuống, liền ngừng cãi vã, ai nấy đều trở về hàng của mình. Trên đại điện lặng ngắt như tờ, im lặng chờ thời khắc cuối cùng lật cây bài tẩy.

- Tuyên! Bộ binh Tả Thị lang Dương Nhất Thanh, tướng quân du kích Bá Châu Giang Bân lên điện!

Cùng với tiếng tuyên xướng, ngoài cửa điện đi vào hai người. Chỉ thấy một người đi trước vẻ mặt lẫm liệt, ngẩng đầu ưỡn ngực, ôm ngọc vật chính là Binh bộ Tả Thị lang Dương Nhất Thanh. Người đi theo sau, thân hình cao lớn, lưng hùm vai gấu, nghiêm nghị với thiết giáp quân y, phía trên còn dính đầy bùn máu đọng lại. Hai chân người này giống như đầy sức đàn hồi, bước đi giống như vừa mới đặt chân xuống đã đẩy người lên rồi.

Hai tay hắn ta xòe ra, giống như là cầm hai thanh đao thép vô hình, sẵn sàng rút ra, đầu thì ngó đông ngó tây, nhìn trên nhìn dưới, bộ dạng đó .... Bộ dạng đó giống như một con bọ ngựa đực đang diễu võ dương oai.

Chính Đức nhìn thấy bộ dạng này không khỏi bật cười. Chỉ thấy Dương Nhất Thanh bước tới trước điện, liền quỳ gối xuống, người đó phía sau cũng rất nhanh, vừa thấy hắn ta quỳ xuống cũng phịch một cái quỳ xuống đất, cúi đầu, đầu hắn ta nối ngay phía sau mông Dương Nhất Thanh.

Trong thời khắc căng thẳng như vậy, văn võ toàn triều cũng bị tướng quân du kích ngốc nghếch này mà bật cười lớn. Giang Bân đùa giỡn quả nhiên đã có hiệu quả, không khỏi thầm lộ vẻ đắc ý, nhưng lại cố ý giả giống quỳ ở đó, giống như người không hiểu quy củ ngẩng đầu lên nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt ngơ ngác.

Hoàng đế Chính Đức ho lên hai tiếng, nén cười nói:

- Dương ái khanh bình thân!

Dương Nhất Thanh cung kính nói:

- Tạ Hoàng thượng!

Sau đó theo lời đứng dậy. Giang Bân thấy thế cũng ngốc nghếch đứng lên. Dương Nhất Thanh quay người trở về hàng, quay đầu lại nhìn, Giang Bân vẫn theo sau đít mình, không khỏi hoảng sợ, liền nói nhỏ:

- Không gọi ngươi mà, trở lại quỳ xuống đi!

Giang Bân "ồ" lên một tiếng, vèo một cái, như tia chớp quay lại chỗ cũ, vẫn quỳ ở đấy. Văn võ toàn triều lại cười ồ lên một trận nữa. Hoàng đế Chính Đức sáng ngời hai mắt lên, khen ngợi:

- Thân thủ rất nhanh, Giang ái khanh, ngẩng đầu lên. Giang ái khanh? .... Ầy, Giang Bân, ngẩng đầu lên.

- Ồ! Thần tuân chỉ!

Giang Bân giống như bây giờ mới biết là đang gọi mình, liền ngẩng đầu lên. Chính Đức nhìn thấy nửa bên mặt hắn ta là máu tươi, không khỏi sợ hãi nhảy dựng lên, thất thanh nói:

- Giang ái khanh, đây là bị trọng thương sao?

Giang Bân chỉ vào mặt mình, hỏi:

- Hoàng thượng là hỏi thần sao?

Hắn ta nhếch miệng cười, nói:

- Hoàng thượng, thần không bị thương. Hai cây trảm mã đao trong tay thần, trong nghìn quân vạn mã, tung hoàng ngang dọc, không ai địch nổi, phản tặc chết dưới tay thần nhiều không kể xiết. Những thứ này đều là máu của hưởng mã đạo tạo phản.

Chính Đức nghe xong, long nhan vui mừng nói:

- Người này quả nhiên là một hổ tướng!

Y vui vẻ hỏi lại:

- Giang ái khanh, Trẫm nghe nói ngươi biết rõ tình hình phản loạn Bá Châu, ngươi hãy kể lại tỉ mỉ cho Trẫm biết.

Giang Bân liền lên tiếng đáp lại, nói:

- Hoàng thượng, tiểu thần vốn là tướng sĩ Tuyên phủ, nhận được ân điển của Hoàng thượng, thăng làm du kích Bá Châu. Xưa nay đóng quân ở Phi giáp doanh Bá Châu. Hưởng mã đạo Bá Châu mưu phản, sau khi tiểu thần biết tin này vừa kinh sợ và tức giận, lập tức muốn dẫn quân đi bình phản. Không ngờ tướng tá trong quân có lòng đố kỵ với tiểu thần, lòng người không thuận, khó mà hành động.

Chính Đức tức giận nói:

- Khốn kiếp, nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ, nghe thấy có phản loạn, còn chần chừ bất động sao?

Giang Bân thấy thế liền dập đầu nói:

- Vâng vâng vâng, tiểu thần khốn kiếp, tiểu thần khốn kiếp.

Nói xong liền lấy tay 'bốp" một cái vào miệng mình, rất là vang đã khiến cho toàn triều đều nghe thấy.

*****

Hoàng đế Chính Đức không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng đối với tình hình này, có được võ tướng dũng mãnh càng thấy vui hơn, liền nói:

- Trẫm không phải nói ngươi khốn kiếp. Ngươi nói, những tên tướng tá đó vì sao lại không tuân theo mệnh lệnh của ngươi? Sợ địch không tiến, những binh tướng này đều đáng bị chặt đầu!

Giang Bân liền nói:

- Không trách bọn họ, không trách bọn họ. Đây tất cả đều là tiểu thần sai.

Hắn ta quỳ ở đó, nói:

- Tiểu thần không dám giấu vạn tuế gia, đại tặc tạo phản Bá Châu Trương Mậu, đó là anh họ của tiểu thần. Tiểu thần vừa mới phụng mệnh tới nhậm chức ở Bá Châu, các tướng tá lo lắng tiểu thần tư thông với anh họ, chôn vùi tính mạng của họ, cũng là có nguồn gốc của nó.

Trên triều đình ầm ầm xôn xao. Đám người Lưu Cẩn vốn lo lắng hãi hùng, vừa nghe thấy lời này sắc mặt liền vui vẻ trở lại:

- Tạo phản là phải tru di cửu tộc, bây giờ Trương Mậu tạo phản, ngươi chính là người hiềm nghi. Đám người Lý Đông Dương đã tìm đến một kẻ dở hơi, là muốn lật đổ ta sao? Lời của hắn ta còn có bao nhiêu phân lượng?

Hoàng đế Chính Đức cũng giật minh kinh hãi, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Tai họa và rắc rối của Bá Châu, phản lại Trẫm, là anh họ của ngươi làm?

Giang Bân thành thực đáp:

- Vâng! Tiểu thần đã nghe nói, vô cùng tức giận, các binh lính lại không tin tiểu thần. Tiểu thần bất đắc dĩ, do đó dẫn theo 12 thân binh vào thành đi gặp anh họ Trương Mậu. Giả ý đầu hàng, lấy đầu hắn ta, lúc này mới lấy lại được lòng tin của một số tướng tá, cướp lại thành Bá Châu.

Giang Bân cúi đầu, nức nở nói:

- Sau khi đám phản tặc Lưu Lục, Lưu Thất biết tin, bức ép vô số dân chúng đánh lại Bá Châu lần nữa. Hoàng thượng, binh tướng của thần không nhiều, lòng quân lại không vững. Tiểu thần chiến đấu một ngày một đêm, trong tay đã không còn binh lính có thể chiến nữa rồi, bất đắc dĩ rút lui khỏi thành, muốn ngăn cản phản quân, không cho bọn chúng chạy trốn.

Những ngày này, thần ngày ngày khổ chiến, đã cứu được Huyện lệnh huyện Cố An Kiều Ngữ Thụ sắp cùng thành tiêu vong. Lúc này, trong tay tần còn lại không nhiều binh tướng đã bị hao tổn tận lực. Vốn muốn liều chết, dùng cái chết để báo quốc, do đó tiểu thần đã dẫn theo mấy thân tín đi mai phục ở ngoài thành huyện Văn An sẵn sàng ám sát thủ lĩnh đạo tặc Lưu Lục. Không ngờ bên cạnh Lưu Lục được bảo vệ dày đặc. Thần bị thất thủ sau đó bị hắn ta truy sát. Nghe nói Hoàng thượng người phải thiên tử môn sinh, dũng mãnh thiện chiến Hứa Đại tướng quân tới Bá Châu, liền sẵn sàng đi góp sức. Lúc này mới giữ lại được cái mạng, chỉ là tiểu thần chiến đấu mà không có công lao, thực là có tội.

Chính Đức vừa nghe xong, sắc mặt liền dịu xuống, khen ngợi:

- Được! Ái khanh có thể công tư phân minh, đại nghĩa diệt thân, lại có thể tử chiến vì triều đình mà không màng tới tính mạng. Đây là trung thần rồi. Anh họ ngươi dù tạo phản, tội này lại không liên quan tới ngươi. Trẫm thấy ái khanh thực sự là một hổ tướng, có thể chiến đấu tới một binh một tốt, còn muốn ám sát thủ lĩnh phản loạn, cũng đã là làm tròn bổn phận của thần tử rồi. Trẫm thấy ngươi không những vô tội mà còn có công.

Giang Bân thân là du kích Bá Châu, phụ trách một phương an tĩnh, có trách nhiệm giữ đất. Kết quả bây giờ phản tặc ngang ngược, hung dữ, đại quân của hắn ta không những không tiêu diệt được đạo tặc, cướp lại một thành, ngược lại còn bị người ta đánh tan, chỉ dẫn theo hơn 10 binh lính chạy về, so với Hà Tham tướng năm đó ở Kê Minh Dịch bị mai phục, không biết còn nghiêm trọng gấp bao nhiêu lần. Theo nghiêm luật Đại Minh, hắn ta không chết cũng phải lột da.

Kết quả là hắn ta vừa mới lên điện, biểu hiện thật thà chất phác, lại cộng thêm những lời nói này, không những vô tội mà ngược lại còn nhận được sự tán thưởng của Chính Đức. Có câu này của Hoàng đế, ai cũng không thể truy cứu được trách nhiệm của hắn ta. Giang Bân nghe thấy thế, không khỏi nhẹ nhõm trong lòng.

Kỳ thực chuyện này cũng thực sự không trách hắn ta được. Hắn ta vừa mới tới Bá Châu, thủ hạ binh tướng chưa quen. Chiến lực quân đội bản thân cũng không thành vấn đề, nếu trên dưới tướng tá không thể đồng tâm, vậy thì chiến lực càng giảm bớt đi, cộng thêm những vệ binh đó đều hy vọng Giang Bân dẫn người đi bảo vệ quê hương mình. Lòng người không thuận, một mình Giang Bân dũng cảm, căn bản không thể xoay chuyển được đại cục. Chiến sự thất bại, còn không phải là trách nhiệm của hắn ta.

Giang Bân đã yên tâm rồi, lúc này mới đi vào chủ đề chính, đập đầu mấy cái nói:

- Tạ Hoàng thượng hồng ân, thần sẽ nhanh chóng trở về Bá Châu, làm tiểu tốt dưới trướng của Hứa tướng quân, lập công chuộc tội, dốc sức vì triều đình. Không ngờ giám quân Lương công công, ý chỉ đến trễ làm lỡ việc quân cơ, tác chiến bất lực, yêu cầu tiểu thần xử phạt mức cao nhất theo pháp luật, lập tức chính pháp. Hứa tướng quân và tướng lĩnh trong quân vẫn luôn xin hoãn, Lương công công cố chấp không cho phép. Hứa tướng quân biết đây là Lương công công muốn giết người diệt khẩu, nhưng quyền của giám quân lớn hơn, ông ta cũng không dám cãi lời, chỉ biết dặn dò tiểu thần trở về kinh ngay trong đêm, đem hết thảy báo cáo lên Thánh thượng.

Tim Lưu Cẩn lại đập thình thịch. Quả nhiên, ánh mắt Chính Đức nghiêm nghị, nghi ngờ nói:

- Giết người diệt khẩu? Lời này là thế nào?

Giang Bân lại dập đầu, lớn tiếng nói:

- Trong lòng thần chỉ biết có Hoàng thượng, Hoàng thượng hỏi, thần cái gì cũng đều nói, cái gì cũng đều không sợ.

Chính Đức gật đầu nói:

- Đúng đúng đúng, ngươi không cần sợ. Trẫm hỏi gì, ngươi cố gắng nói thẳng, Trẫm tuyệt đối không thêm tội.

Giang Bân mừng thầm, liền nhướn cổ lên nói:

- Hồi Hoàng thượng, anh họ của thần vốn là một đại tặc. Hơn nữa tổ tiên đời đời đều là trộm ngầm. Uy Quốc công Dương Lăng tới Bá Châu, mang theo ý chỉ của Hoàng thượng, bắt tham quan, dẹp bọn giả thần giả thánh, thanh trừ thổ phỉ hưởng mã đạo. Bách tính Bá Châu đều nói đương kim Hoàng thượng anh minh. Uy Quốc công là trung thần của Hoàng thượng, đã trừ đại họa cho dân chúng Bá Châu. Anh họ thần thấy giang sơn Đại Minh dưới sự cai trị của Hoàng thượng, ngày càng tươi sáng, dân chúng giàu có, cho nên cũng có lòng hướng thiện.

Uy Quốc công nói ông trời có đức hiếu sinh, đương kim Hoàng thượng là anh chủ hiếm thấy thiên cổ, cho dù là đạo tặc dưới sự cai trị của đương kim Hoàng thượng cũng có thể giáo hóa hướng thiện. Tứ Đại Khấu Đông Hải chính là nhất lệ, vì thế mệnh thần khuyên nhủ anh họ thần, để y dẫn người ra đầu hàng, từ đó dốc sức vì triều đình.

Anh họ kính sợ sự nhân đức của Hoàng thượng, liền dẫn người tới tiếp nhận chiêu an, còn thường nói là thay đổi triệt để, làm người từ đầu. Có được võ nghệ này, trước khi vào quân dốc lòng vì Hoàng thượng, kiến công lập nghiệp, con cháu đời đời đều làm lương dân Đại Minh, cũng không làm cường đạo nữa.

Chính Đức nghe mà nở mày nở mặt, liên tiếp gật đầu, sắc mặt rạng rỡ lên. Lời này dù có chút nịnh bợ, nhưng ai cũng thấy, vị tướng quân trước mặt này có chút thiếu tâm nhãn. Tính tình thẳng thắn, thật thà, ngay cả chút nghi lễ triều đường cũng đều không hiểu, nói chuyện mênh mông, nói hết những lời tận đáy lòng ra, còn không đáng tin sao?

Hoàng đế Chính Đức vẻ mặt ôn hòa, liền nói:

- Ừ, ừ, nói tiếp đi, sau đó sao lại làm phản? Lương Hồng giết ngươi rốt cuộc là diệt cái gì khẩu?

*****

Đám người Lưu Cẩn, Trương Thái vẻ mặt đều có chút hung dữ giống như giả heo ăn thịt hổ, chỉ thấy Giang Bân mở rộng miệng ra thao thao bất tuyệt nói:

- Hoàng thượng, sau khi đám người anh họ thần tiếp nhận chiêu an, an phận tuân thủ, nghiêm túc chấp hành kỷ cương. Sau khi gia nhập Tập Đạo doanh tới khắp nơi bắt đại tặc tiểu tặc, Bá Châu là cảnh thái bình nhảy múa vui mừng. Lúc này, Lương Hồng mới nhậm chức trấn thủ liền vơ vét 18 vạn lượng bạc trắng của đám người anh họ thần, nếu không sẽ tìm lý do trị tội họ.

Lưu Cẩn sững sờ, tức giận: Không phải 10 vạn lượng sao? Sao lại thành 18 vạn lượng rồi? Tên khốn kiếp Lương Hồng, dám ngụy trang ta vơ vét tiền bạc! Đủ đen rồi, còn đòi thêm 8 vạn lượng nữa. Ta không ngờ không hề hay biết chút tin tức nào, tên khốn kiếp to gan lớn mật này!

Trong lúc y đang tức giận, Giang Bân tiếp tục tố khổ:

- Anh họ thần làm cường đạo chỉ là kiếm miếng ăn, nào có số tiền lớn như vậy. Vạn bất đắc dĩ, y còn nhờ thần thỉnh cầu Lương công công, xin ông ta khoan dung độ lượng, nói là nếu chỉ cần tám vạn lương, thì anh ta có thể bán nhà cửa, bán con cho Lương công công. Nếu đòi nhiều hơn nữa, thì bán con cái cũng thực sự lấy không ra được. Không ngờ ... không ngờ ....

Giang Bân nói dường như có chút khó nói.

Hoàng đế Chính Đức nghe mà sắp tức điên lên rồi, liền đập long án nói:

- Nói! Cứ việc nói, có chuyện gì, liên quan tới người nào, Trẫm đều làm chủ cho ngươi!

Giang Bân vừa nhắm mắt lại, hít một hơi dài nói:

- Ai ngờ Lương công công đã chửi thần một trận, nói số bạc này là ... là Lưu công công trong kinh giao cho đi làm. Lần trước Trương Trung Trương công công đã vơ vét phú thân, ép người dân cả nhà phải treo cổ, cũng là chuyện này, còn nói số bạc này đều là lấy để tu sửa cung Huyền Minh, dùng vào làm tang sự cho Thái hoàng Thái hậu. Nếu không giao ra, chính là không trung thành với Hoàng thượng, không làm việc vì Lưu công công, ngay cả ông ta cũng sẽ bị chặt đầu. Anh họ thần thực sự không lấy được ra số tiền đó, mới bị ép tạo phản. Anh ta phản lại triều đình, tiểu thần không dám không tận trung tận chức giết chết chặt đầu anh ta. Nhưng anh họ tạo phản, thực sự là chuyện có nguyên nhân, xin Hoàng thượng minh xét!

Giang Bân thao thao bất tuyệt nói một hơi xong, quỳ thẳng người, không nói thêm gì nữa.

Câu nói này long trời lở đất, không những vạch trần nguyên nhân hưởng mã đạo Bá Châu tạo phản, mà đã chứng minh được cáo thị của Triệu Phong Tử nói không sai. Hơn nữa, ngay cả Hoàng thượng cũng đều bị lôi kéo vào, văn võ bách quan còn ai dám nói gì?

Đám người Lưu Cẩn thực sự là sắp bị bệnh tim rồi. Tim căng lên, một hồi thư thả, một lát lại sợ hãi nhảy lên tới tận lồng ngực, một lát lại vui sướng vô cùng, giống như nhặt được kim nguyên bảo vậy. Vừa rồi rõ ràng là bị hù gần chết, Giang Bân đã kéo được Hoàng thượng vào, Lưu Cẩn vui sướng sắp bay lên rồi.

Hay cho một hôn chiêu, người nào tốt không dùng, lạ dùng một tên rác rưởi như vậy. Nếu ngươi chỉ nói Lương Hồng phụng mệnh của ta đi vơ vét tài sản, căn bản không đề cập tới số tiền này, ta lại dám trước mặt bách quan nói là Hoàng thượng dùng sao? Ha ha, đây chính là các ngươi nói ra. Sự uy nghiêm của Hoàng thượng đã bị mất hết rồi, mặt mày ủ rõ, từ đầu các ngươi đã cắm lên đầu Hoàng thượng cái tội của hưởng mã đạo tạo phản Bá Châu, Dương Lăng ơi Dương Lăng, ngươi quả là tài giỏi! Ha ha ha ha ....

Lưu Cẩn không có ý tốt liếc nhìn Hoàng đế Chính Đức, chỉ thấy trên mặt Hoàng thượng Chính Đức hình như có chút tối sầm lại, lúc xanh lúc đỏ, lúc trắng lúc đen. Nhưng lời này văn võ cả triều đều đã nghe thấy rồi, bảo y làm thế nào để giấu giếm? Hồi lâu sau, Hoàng đế Chính Đức với vẻ mặt khó coi mới nói:

- Lưu ... Lưu Cẩn, ngươi không phải nói số tiền trù bị của cung Huyền Minh đều là do bách tính vui lòng quyên góp sao? Tiền quyên góp đủ để sử dụng, sao ... sao lại còn yêu cầu địa phương hiến bạc? Gây ... gây chuyện tới nước này sao?

Náo loạn hồi lâu, nguyên nhân vẫn là ở bên mình. Hoàng đế Chính Đức thực sự đã bị mất mặt, ngồi bên trên giống như bách quan trong triều đang nhìn vào mặt y. Y hận là không tìm được lỗ nẻ nào để chui vào. Chuyện này thực sự là đã động đến lòng tự trọng của y, khiến cho lòng tự tôn của tiểu Hoàng đế bị tổn thương nghiêm trọng, mặt nóng ran lên, hai mắt không dám nhìn thẳng mọi người.

Lưu Cẩn thấy y đã lo lắng, trong lòng không khỏi thầm cười lạnh. Y lạnh lùng liếc nhìn văn võ bách quan đang im lặng nhìn: Giỏi lắm, làm Hoàng thượng mất mặt, ta xem xem ai còn dám lấy chuyện này ra nữa. Lý Đông Dương sao không lên tiếng đi? Tiêu Phương sao không lên tiếng đi? Còn có Dương Đình Hòa .... Các ngươi không phải rất biết ăn nói sao? Nói tiếp đi, ta chờ đây!

Y khinh thường nhìn, liếc ngang vào trong điện: Hôm nay đã khiến Hoàng thượng mất hứng, hơn nữa còn khiến y bị mất mặt. Xem xem cuối cùng y hận là ai, hừ!

Lưu Cẩn bái lạy xuống đất nói:

- Hoàng thượng làm lụng vất vả vì chuyện nước, trăm công ngàn việc, giao cho lão nô một số việc, lão nô nào dám quấy rầy Hoàng thượng? Kỳ thực lão nô sớm đã biết họ chỉ trích chuyện gì, chỉ là vì Hoàng thượng mà nghĩ. Lão nô nguyện gách vác toàn bộ trách nhiệm. Nhưng chuyện đã tới nước này, lão nô cũng không thể không nói thẳng rồi.

Y ngẩng đầu lên, thâm tình nói:

- Hoàng thượng, trong triều không có tiền! Mỗi khi thấy Hoàng thượng lo lắng, trong lòng lão nô như dao cắt, sao có thể để tuyết phủ thêm băng, ép Hoàng thượng ngày đêm không thể say giấc được? Người là chủ thiên hạ, không thể tổn thương long thể được!

Lưu Cẩn nói lời thương cảm, đã tự khiến mình cảm động tới rơi lệ:

- Triều đình vì đại tang tiên đế, vì Hoàng thượng làm lễ đăng cơ, vì tang sự của Thái hoàng Thái hậu, Tắc Ngoại, Giang Nam, Tây Bắc liên tiếp dụng binh, lấy đâu ra tiền có thể dùng. Số tiền bách tính bằng lòng quyên góp, vốn có thể đủ chi, nhưng tang sự của Thái hoàng Thái hậu, đó là thể diện của hoàng gia, mà trong triều lại không có tiền. Lão nô không thể không lấy bạc dùng để xây cung Huyền Minh ra xử lý những việc tang sự này, để Thái hậu dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt.

Cung Huyền Minh xây nửa năm rồi, cũng không thể nửa chừng mà hủy bỏ. Lão nô ... lão nô chỉ có thể điều dụ trấn thủ các nơi, cố gắng, nhanh chóng chuyển thuế phú tới kinh thành. Khụ! Nghĩ là Lương Hồng mới lên nhậm chức, vì có chút thành tích chính trị, muốn Hoàng thượng được vui mới đưa ra hạ sách này. Lão nô dùng người không đúng, làm việc không rõ, khó mà chuộc tội này!

Y ngẩng đầu lên, vẻ mặt tang thương:

- Hoàng thượng, người giết chết lão nô đi! Người giết chết lão nô, để cho người trong thiên hạ có được câu trả lời công bằng, lão nô là một phế nhân, cũng chỉ có thể tận chút sức vì vạn tuế gia.

Lời này thực sự đã đánh động lòng người. Hoàng đế Chính Đức liền tái mặt đi, hai mắt ang ang lệ, đứng lên nói:

- Lão Lưu, ngươi đứng dậy đi, đây là Trẫm vô dụng, không liên quan tới ngươi. Đây là Trẫm có lỗi, sao có thể để ngươi vì Trẫm mà gánh vác, không thể! Không thể, đây là tội của Trẫm! Tội của Trẫm!

*****

Hoàng đế Chính Đức đấm ngực dậm chân, hai hàng lệ tuôn rơi. Văn võ cả triều thấy Hoàng thượng đau khổ như vậy, đều quỳ xuống đất, chủ lo thần nhục, chủ nhục thần tử! Bức bách thiên tử tới bước này, đó là thần tử không làm tròn trách nhiệm. Văn võ bách quan phịch phịch quỳ xuống đất, rất nhiều quan viên thấy Hoàng thượng đau lòng như thế không khỏi vẻ mặt đầy nước mắt, trên điện dưới điện đều khóc lóc.

Trong lòng Lưu Cẩn thầm cười lạnh, tình hình cuối cùng đã đảo ngược lại hoàn toàn rồi, xem ai còn dám lấy chuyện này ra nữa. Đó chính là ép chết Hoàng thượng. Lão Lưu ta chống mắt lên xem, ba Đại học sỹ các ngươi, văn võ cả triều ai dám làm như vậy! Các ngươi chờ xem ta dạy dỗ từng người từng người một các ngươi!

Y bước lên trước một bước, chịu đau mà đập đầu xuống, nói với Hoàng thượng:

- Vạn vạn lần không được! Vạn vạn lần không được! Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, chủ thiên hạ, sao có thể gánh vác trách nhiệm nhục nhã như vậy? Tất cả đều là lão nô gây nên! Tất cả đều là lão nô giấu Hoàng thượng làm, không liên quan gì tới Hoàng thượng, không liên quan gì tới Hoàng thượng. Lão nô ... lấy cái chết để tạ tội!

Y đứng lên, hét lớn, bứt vạt áo, quăng lên long cột, dọa Hoàng đế Chính Đức liền kêu lên:

- Ngăn hắn ta lại! Mau ngăn hắn ta lại!

Còn cần y hô sao, Lưu Cẩn vừa bày thế, đám người Trương Thái, Lưu Vũ đã xông lên. Giang Bân ngẩng đầu lên muốn xem chút náo nhiệt, vừa thấy động tĩnh rất lớn, tổng cộng chưa chạy quá ba bước, không khỏi thú vị bĩu môi.

Rắp tâm của Dương Lăng chỉ có chút này thôi sao? Không cho Hoàng thượng đau lòng thực sự, không để Hoàng thượng bị cảm động tới cực điểm, lát nữa y sao có thể hận tới cực điểm được? Tức đến cực điểm được? Độc ác giết chết ngươi được?

Lưu Cẩn dựa vào ngươi, dù là sự tín nhiệm và tình cảm của Hoàng đế, cái gì dựa vào Hoàng đế, một câu của Hoàng đế là có thể khiến cho y sống cũng có thể khiến cho y chết. Y có thể khiến cho văn võ cả triều công kích lẫn nhau không ngã, chỗ dựa duy nhất này chính là lòng tin của thiên tử. Thiên tử ban cho y quyền lực vô thượng.

Hôm nay y đánh đòn này, bất kỳ ai cũng hiểu y đang làm gì, đều cảm đủ cảm động tới rơi nước mắt. Lưu Cẩn cũng rất hài lòng, qua chuyện ngày hôm nay, vị trí của y trong lòng Hoàng đế không còn nghi ngờ gì nữa đã thăng lên số một rồi. Thậm chí nói không chừng còn đè bẹp Dương Lăng, cũng không ai có thể vượt qua y được ....

Lưu Cẩn vẫn còn đang giãy dụa than khóc, nói:

- Cái mạng này của lão nô có tiếc gì đâu? Chư vị đại nhân buông ta ra, để ta đập đầu vào tường chết. Chuyện này tới đây là chấm dứt rồi.

Tiêu Phương quỳ ở đằng kia lấm lét ngẩng đầu lên nhìn:

- Lão Lưu diễn cũng khá đấy chứ, sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi, cũng phải để hắn ta nghỉ một lát chứ.

Lão ngẩng đầu lên, nhìn về phía sau, tiểu thái giám đợi ở phía sâu góc tường, giơ hai tay lên chỉnh mũ quan ngay ngắn, sau đó cúi đầu. Mấy tiểu thái giám bên đó có mấy người là người của Miêu Quỳ. Vừa thấy Tiêu Lão Các phát tín hiệu, liền có một tiểu thái giám lặng lẽ lùi ra phía sau, từ cửa sau điện bỗng bước đi ra ngoài.

Hoàng đế Chính Đức rất khó chịu nói:

- Lão Lưu, đừng làm ầm ĩ lên nữa. Trong triều không có bạc dùng, là Trẫm vô năng! Ép bách tính tạo phản, là Trẫm làm! Ngươi có thể thay Trẫm gánh trách nhiệm gì? Trẫm dù có thể lừa gạt bách tính thiên hạ, nhưng Trẫm có thể bắt nạt trời, bắt nạt đất sao? Có thể bắt nạt được văn võ cả triều trừng trừng nhìn sao? Người đâu, đỡ Lão Lưu xuống nghỉ ngơi ....

Y cúi đầu ủ rũ ngồi xuống, vừa định tự trách tội mình, tiếp nhận hết thảy, như vậy sẽ dừng lại làn sóng tạo phản của dân chúng Bá Châu. Tướng quân đứng điện bỗng chạy vào, bẩm báo:

- Hoàng thượng, Đề đốc Đông Xưởng Đới Nghĩa có việc đại sự muốn khởi tấu Hoàng thượng.

Hoàng đế Chính Đức mặt không chút cảm xúc nhìn xuống, cô đơn tự giễu nói:

- Đại sự? Lại là đại sự? Đại sự của triều Chính Đức ta đúng là quá nhiều! Gọi ông ta vào, Trẫm xem xem liệu có phải là trời long đất lở rồi không?

Lưu Cẩn nhìn lên, Hoàng đế Chính Đức thẹn quá thành giận, tà hỏa bốc lên, cũng không dám khóc lóc nữa, liền thu thế lại, ỉu xìu lui sang một bên.

Y quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đới Nghĩa bước vào, mỉm cười bước lên đện. Trong lòng vừa thư thái, lại có chút căng thẳng:

- Tên khốn kiếp này cười cái gì mà dọa người ta thế?

Đới Nghĩa bước tới trước điện, nhẹ nhàng quỳ xuống một bên, nói:

- Lão nô Đới Nghĩa tham kiến ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Hoàng đế Chính Đức khoát tay nói:

- Bớt thủ tục rườm ra đi, có lời cứ nói, Trẫm ... trong lòng Trẫm không vui, nếu không phải là đại sự, đừng làm phiền Trẫm!

Đới Nghĩa liền cười dài nói:

- Vâng vâng! Hoàng thượng, lão nô đã tra ra, nói ra cũng là việc không đâu vào đâu. Nhưng nhân vật liên lụy khác nhau, đó không phải là chuyện nhỏ. Hành động này có trở ngại tới uy danh của Thánh thượng, đó lại càng là chuyện lớn ....

- Bốp!

Lại một viên ngọc đẹp bị Chính Đức đập vỡ, mảnh vụn văng ra đầy triều, trong lòng buồn bực, Chính Đức nhảy dựng lên gầm hét:

- Cút! Ngươi cút ra ngoài cho Trẫm! Trẫm chuyện gì cũng không nghe nữa! Cút! Cút ra ngoài!

Đới Nghĩa hoảng sợ, liền đứng lên, nâng áo bào lên vừa lùi ra ngoài vừa nói:

- Vâng vâng vâng, lão nô chính là muốn bẩm báo về chuyện xây dựng cung Huyền Minh, có người đã rút được lượng bạc lớn, vốn là chuyện nhỏ, nhưng ....

- Từ đã! Ngươi quay lại cho Trẫm! Cái gì mà tham ô ngân lượng? Nói ra đi, ngươi nói rõ ràng cho Trẫm!

Đới Nghĩa liền chạy về chỗ cũ, cẩn thận quỳ xuống tránh mảnh vỡ ngọc, nói:

- Hoàng thượng, bách tính kinh thành quyên góp bạc trắng được hơn 40 vạn lượng, chuẩn bị xây dựng cung Huyền Minh. Các phiên tử Đông Xưởng của lão nô đã điều tra rõ, ti lễ thái giám Lưu Cẩn đã tham ô 20 vạn lượng, mang về xây mộ cho phụ mẫu y ở quê nhà Thiểm Tây.

Hơn nữa .... Hơn nữa quy cách phần mộ, đã đi quá giới hạn cho phép, tráng lệ đường hoàng, bia đá đình đường đầy đủ, đã vượt qua quy mô lăng tẩm hầu vương! Tham ô, lão nô còn không dám lên điện nhiễu quân, nhưng phần mộ của phụ mẫu nội giám tứ phẩm, quy cách vượt quá vương hầu. Hành động này gần như mưu phản, lão nô không dám không báo!

Đới Nghĩa nói xong, quỳ ở đó chờ Hoàng đế Chính Đức chỉ bảo. Nhưng chờ đợi hồi lâu mà không có động tĩnh gì, đại điện yên tĩnh giống như một ngôi mộ, ngay cả tiếng thở cũng đều không nghe thấy.

Quả là bất thường, ngay cả Hoàng đế Chính Đức với tính tình nóng nảy, lẽ ra y phải quăng long thư án lên mới là phản ứng bình thường. Lúc trước tiên là thừa nhận nỗi nhục lớn, cảm động tới rơi nước mắt, bây giờ nghe nói Lưu Cẩn như vậy, sao lại không tức giận được chứ? Y sao thế ... sao thế .... ?

Đới Nghĩa lo lắng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Hoàng đế Chính Đức đứng sau long thư án, tay áo buông xuống, hai mắt nhìn phiêu diêu bất định, dường như là không tìm được tiêu điểm. Trên khuôn mặt đó, không những không hề có chút tức giận nào, mà cũng không có chút ... cười nào, chỉ là vẻ mặt trắng bệch ra, cắt không có giọt máu nào, trắng tới ghê người.

- Hoàng ... Hoàng thượng?

Đới Nghĩa co rúm người lại, có chút sợ hãi. Vẻ mặt này của Hoàng thượng từ trước tới giờ chưa từng thấy.

*****

- Ha ha! Ha ha ha!

Bỗng vang lên một tràng cười lớn. Văn võ khắp triều sợ hãi nhìn lên trên, chỉ thấy Chính Đức cười ngửa trước ngửa sau. Y ngồi lại ghế rồng, nghiêng người sang một bên, khuỷu tay vịn lên thành ghế, vừa vịn vừa cười, vừa lấy khăn ra lau nước mắt.

Trên đại điện yên tĩnh vô cùng, rõ ràng Hoàng đế đang cười bên trên, nhưng người phía dưới đều cảm thấy quá yên lặng, yên lặng giống như cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Bầu không khí lạnh lẽo vô hình, khiến ai nấy khi nghe thấy tiếng người đều cảm thấy nổi da gà. Ngay cả Giang Bân vẫn luôn giả ngốc cũng cảm thấy áp lực vô hình này. Vẻ mặt bất cần đời cũng nghiêm nghị lại.

Hoàng đế Chính Đức cười khanh khách, cười đến bả vai nghiêng ngả, hạt châu trên mũ rung lên liên tục, chỉ thấy y cười đứng lên, khoát tay nói:

- Tan triều, hồi cung!

Nói xong quay người bước đi, Đỗ Phủ dẫn theo bốn tiểu hoàng môn hoang mang đi theo. Sau khi Chính Đức đi qua tấm bình phong, tiếng cười bỗng nhiên vang lên từng trận "ha ha ha ha" truyền tới tai mọi người.

Lưu Cẩn vẫn đang ngây người ra bỗng giật mình, hình như vừa mới sống lại. Y quỳ xuống đất "rầm" một tiếng, cũng không biết phương hướng, không biết lạy ai, tuyệt vọng thét lên:

- Hoàng thượng! Hoàng thượng!

Tiếng cười ha ha đã đi xa rồi, căn bản đã dừng lại rồi. Lưu Cẩn ngây người quỳ xuống hồi lâu, cảm thấy môi căng lên, mặt lạnh toát. Y từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy đám người Trương Thái, Lưu Vũ đang kinh ngạc đứng bên đó nhìn lên ghế rồng trống không. Vẻ mặt đó giống như một người chết ....

Lưu Cẩn, xong rồi!

Hoàng đế hạ chỉ tan triều. Nhưng văn võ toàn triều chưa ai đi, tất cả đều đứng ở Kim Loan điện. Họ cần thời gian để tiêu hóa thông tin này. Khi họ hiểu đây đã là sự thực, họ bắt đầu đoán rốt cuộc Hoàng thượng đang chuẩn bị xử lý Lưu Cẩn thế nào?

Cũng may, chỉ chờ nửa canh giờ nữa, thái giám lại tới truyền chỉ. Người truyền chỉ vẫn là Đỗ Phủ. Y tới Kim Loan điện đứng, thấy ngoài Dương Lăng ra, tất cả đều ở điện. Đỗ Phủ truyền chỉ:

- Tam Đại học sỹ Nội Các tới Càn Thanh cung kiến giá. Lưu Cẩn áp giải vào đại lao. Những người còn lại trở về phủ của mình.

Vị nhân huynh truyền chỉ này truyền chỉ xong lập tức phi ngựa tới phủ Uy Quốc công.

Bách quan văn võ lập tức giải tán, chuẩn bị uống rượu làm thơ chúc mừng, chuẩn bị thay đổi bóng cây khác. Sau khi sắp xếp xong việc, ai nấy đều rời đi.

Thánh chỉ khắp nơi, thị vệ thân quân rút lui khỏi Quốc công phủ. Dương Lăng vào cung kiến giá, cùng ba Đại học sỹ và Hoàng thượng mật nghị cả buổi chiều. Hoàng đế lập tức hạ chỉ, lệnh cho Cẩm y vệ, Đông xưởng kê biên tài sản Lưu Cẩn phủ.

Lưu Cẩn bị nhốt vào trong lao. Nội lao chính là phòng cũ nát ở trong hoàng cung. Trước tiên là nhốt ở bên trong, nếu không giao lại cho cai ngục, đó là còn có một đường sống. Lưu Cẩn biết hôm nay thực sự là đã làm tổn thương tới trái tim Hoàng thượng rồi. Nhưng, y bây giờ chỉ còn lại một mạng sống, chỉ cần mạng vẫn còn, sự tức giận của Hoàng thượng sớm muộn cũng sẽ tiêu tan. Khi đó mới có thể ung dung mưu tính Đông Sơn tái khởi được.

Tuy nhiên, y dùng hết tâm cơ, nhưng khi nhìn người canh giữ mình, toàn bộ đều là thân tín của Miêu Quỳ chọn ra từ ngàn vạn người, bất luận y có cầu xin thế nào, dùng lợi ích dụ dỗ thế nào cũng không có ai thay y đi đưa tin cho Hoàng thượng. Lưu Cẩn không còn cách nào khác, nằm trên giường gạch trừng mắt nhìn nên nóc nhà, căn bản không thể ngủ được, chống đỡ đã lâu như vậy, không ngờ Hoàng thượng lại tới thăm y.

Lưu Cẩn vui mừng, thấy Chính Đức vào điện, lập tức bổ nhào tới ôm lấy hài của Chính Đức, hét lớn:

- Hoàng thượng, Hoàng thượng thứ tội. Lão nô hầu hạ Hoàng thượng mười mấy năm rồi. Lão nô không hề tiếc Hoàng thượng điều gì!

Nói xong liền đập đầu xuống đất, binh binh liên tục.

Chính Đức giận giữ, đá thẳng một cái, lại thấy Lưu Cẩn vẫn không buông tha, mặc nội bào trắng, đầu tóc hoa dâm, trên trán đã rướm máu, dưới ánh đèn soi rõ khuôn mặt y đầy nếp nhăn, già nua vô cùng, vô cùng đáng thương. Trong lòng y bỗng như có dòng điện chạy qua, quá khứ ùa về.

Nhà đế vương từ trước đến giờ không ít thân tình. Từ nhỏ tới lớn, thời gian ở bên phụ hoàng mẫu hậu ít, bên cạnh y chỉ có những thái giám này. Từ nhỏ y ngồi trên lưng Lưu Cẩn cưỡi ngựa, nhớ khi bướng bỉnh bị phụ hoàng trách mắng, Lưu Cẩn đã thay y chịu đánh. Y lại nhớ tới vì triều chính mà phiền não, bị ngôn quan công kích, Lưu Cẩn trăm phương ngàn kế để y vui lòng, làm cho y thoải mái, đó là người hầu từ nhỏ.

Hai mắt Chính Đức rưng lệ, rung giọng nói:

- Lưu Cẩn, Trẫm đối với ngươi có bạc đãi không? Vì sao Trẫm tin ngươi như vậy, ngươi lại hai mặt với Trẫm? Thật không ngờ lại còn bắt nạt Trẫm, làm tổn thương Trẫm.

Lưu Cẩn là người thông minh cơ trí, nghe thấy nỗi đau của y, tức giận đã bớt đi vài phần, liền khóc lóc đến không ra hơi nói:

- Hoàng thượng, lão nô ngu xuẩn. Lão nô xuất thân bần cùng nghèo khổ, được sự tin tưởng của Hoàng thượng, nhất thời nổi lòng tham, liền muốn kiếm chút tiền. Lão nô là một hoạn quan, không có được thứ của con người, trước mặt phụ lão quê hương xấu hổ không dám nhìn. Lão nô tu sửa phần mộ của phụ mẫu, chỉ là muốn khoe khoang khoe khoang.

Y khóc lặng người đi, nước mắt giàn giụa nói:

- Lão nô thực sự không có ý gì xấu, cầu xin Hoàng thượng từ bi, Hoàng thượng từ bi. Lão nô chết không có gì đáng tiếc. Lão nô vào cung nhiều năm như vậy, chỉ có Hoàng thượng là chủ tử. Lão nô xem Hoàng thượng là người thân thiết nhất, nghĩ rằng từ nay về sau không được hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng nữa, lão nô chết không nhắm mắt!

Chính Đức rơi lệ nói:

- Lưu Cẩn, ngươi, ngươi đúng là quá phụ lòng Trẫm rồi, làm tổn thương lòng Trẫm rồi! Niệm tình ngươi hầu hạ Trẫm nhiều năm, hôm nay Trẫm mới tới gặp ngươi một lần, sau này vĩnh viễn không gặp nữa!

Chính Đức nói một cách tuyệt tình, nhưng lòng thương tiếc còn xa hơn sự phẫn nộ. Lưu Cẩn liếc thấy Hoàng thượng muốn quay người đi, liền quỳ lê mấy bước, khóc lóc cầu xin:

- Hoàng thượng, đầu xuân thời tiết lạnh giá, trong điện này càng ẩm thấp, lão nô chỉ có bộ đồ lót, lạnh run người, cầu xin Hoàng thượng rủ lòng thương, ban cho vài cái áo cũ chống lạnh!

Chính Đức dừng lại một chút, chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì liền sải bước ra ngoài.

Lưu Cẩn mong chờ quỳ ở đó, hai đầu gối tê cứng, bỗng thấy hai tiểu hoàng môn bên cạnh Hoàng thượng dẫn theo hơn 10 người mang đống quần áo cũ chăn đệm tới cho y. Lưu Cẩn vui mừng nghĩ: Hoàng thượng bị lòng thương của y làm cho mềm lòng, lần này vẫn còn có hy vọng.

Y liền quỳ xuống đất liên tục dập đầu, tạ thánh ân. Hai tiểu hoàng môn này, trong đó có một người là người của y. Y vẫn quỳ rạp xuống đất không dậy nổi, Hoàng thượng ban quần áo lại bái xa tạ ân. Những lời này tiểu hoàng môn đó lại thêm mắm muối truyền tới tai Hoàng thượng, đương nhiên cũng có thêm vài phần cảm tình.

Một tiểu hoàng môn khác trở về liền bớt thời giờ tới Ti lễ giám, nói lại tất cả mọi việc cho Miêu Quỳ biết. Miêu Quỳ hiện giờ đang tọa trấn ở Ti lễ giám, nghe tiểu hoàng môn hồi bẩm, cười lạnh hai tiếng, khoát tay cho y lui xuống, sau đó tự rót cho mình một ly uống, lầm bẩm:

- Quốc công gia quả nhiên là thần cơ diệu toán. Lão khốn kiếp này còn muốn trở mình!

Y gắp một miếng thức ăn, nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt lộ rõ nụ cười quái dị:

- Ngày mai mời Hoàng thượng tới phủ ngươi, mở mang kiến thức, có hai người bạn thân Trương Vĩnh, Mâu Bân nay giúp chuyền đồ tới nhà ngươi. Lưu Cẩn ơi Lưu Cẩn, người tính trở mình cái gì chứ? Tính toán muốn quay trở về bên cạnh Hoàng thượng dưới một người mà trên vạn người hay sao? Lão huynh ngươi lần này không được xếp vào hàng lớp tiên rồi, bay lên trời rồi, ha ha, Miêu ta viết lộn chữ xuống!

.......

Vàng bốn vạn thỏi lẽ năm vạn bảy ngàn tám trăm lượng, bạc bốn trăm năm mươi ba vạn lượng, bảo thạch hai đấu, vàng bạc châu báu khác vô số, áo mãng xà 70 bộ. Hoàng đế Chính Đức đích thân tới hiện trường tịch thu tài sản, tận mắt chứng kiến của cải như thế, không khỏi thầm tức giận:

- Lưu Cẩn, giả danh Trẫm, vơ vét nặng tay như vậy. Vốn định giáng chức hắn đi Nam Kinh nhậm chức, xem bộ dạng này, hừ! Để y quay về quê Phượng Dương làm việc vặt thôi.

Chính Đức đang thầm tức giận, lại tìm ra bắt đầu có chút không đúng: Chiến giáp ngàn chiếc, cung nỏ năm trăm, ngoài ra còn có bát trảo kim long bào 4 chiếc, Lưu Cẩn đây là muốn làm gì? Y thực sự có lòng mưu phản sao? Còn có hai chiếc quạt lông chồn lớn, không thể ngay cả một mình y cũng chuẩn bị tất cả những thứ này chứ?

Loại quạt này không phải là quạt bình thường mà là nghi thức của Hoàng đế. Chiếc quạt dài phía sau lưng Hoàng đế, dùng lông chim quang mười màu tết thành, gọi là "Phiến sáp". Sau khi cất phía sau lưng Hoàng đế, dùng để chắn bụi đất, bất phân mùa vụ đều có thể sử dụng. Nhưng mùa đông dùng là lấy lông chồn.

Trương Vĩnh ôm chiếc quạt lật lên quan sát hồi lâu mới tìm thấy cái gọi là cơ quan mà Mâu Bân báo cho hắn ta biết. Trương Vĩnh liền thử một chút quả nhiên là linh nghiệm, lập tức mang ra cho Hoàng thượng xem, nói:

- Hoàng thượng người xem xem, chiếc quạt này hóa ra là ẩn chứa cơ quan, trong đó thực sự là ác độc.

Chính Đức hiếu kỳ nói:

- Hai cánh quạt tròn có cơ quan gì?

Trương Vĩnh hưng phấn nói:

- Hoàng thượng người xem nay, chỉ cần ấn một cái!

Hắn ta nói đoạn bóp chặt lại, 'vụt" một cái phia ra một con dao nhọn mỏng như lá liễu, sắc nhọn vô cùng. Lưỡi dao màu xanh đậm, rõ ràng là có tẩm cực độc của kiến huyết phong hầu.

Chính Đức liền đứng lên, tim đập thình thịch, trong cánh quạt lại dùng để giấu tên độc sao? Lưu Cẩn quản lý Ti lễ giám, muốn đổi hai chiếc quạt cho Hoàng thượng là chuyện dễ dàng. Nếu bố trí hai tâm phúc, cầm hai chiếc quạt này, giấu phía sau y, một tiếng ám hiệu, hai lưỡi đao rơi xuống. Khoảng cách gần như vậy, lại ra tay phía sau, đó thực sự là thần tiên cũng không cứu giá nổi.

Trương Vĩnh cao hứng nói:

- Hoàng thượng, trên chiếc quạt khác cũng có cơ quan tương tự, lão nô lấy ra cho người xem!

Chính Đức cười lạnh, đứng dậy nói:

- Không cần, ngươi tịch thu tài sản của ngươi, Trẫm không xem nữa, bãi giá hồi cung!

Chính Đức quay người bước ra ngoài, trong lòng kiên quyết: Lần này, dù y nói ba hoa chích chòe cái gì, khóc lóc thế nào Trẫm cũng quyết không buông tha!

Cẩm y vệ chỉ huy sứ Mâu Bân thấy thế liền theo sát phía sau y.

Hoàng đế Chính Đức thực sự đã hết hy vọng rồi, thời tiết dù ấm áp, nhưng trong lòng y lại lạnh như băng, một hàn ý lạnh thấu xương, khiến cho nụ cười trên mặt y, giọng nói y đều lạnh lẽo vô cùng.

Y đứng cạnh Mâu Bân nghiêm nghị quát:

- Truyền dụ! Bắt Trương Thái, Lưu Vũ, Tào Nguyên, Mã Vĩnh Thành .... Canh phòng nghiêm mật, kinh doanh tiến quân vào cửu thành. Lưu Cẩn ... giao lại cho Tam ti, công khai thẩm vấn, xử phạt theo pháp luật mức cao nhất!


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-477)


<