Vay nóng Tima

Truyện:Đại Đường cuồng sĩ - Hồi 155

Đại Đường cuồng sĩ
Trọn bộ 409 hồi
Hồi 155: Tiệc tất niên
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-409)


Đây là lần đầu tiên Lý Trân tham gia vào tiệc tất niên náo nhiệt như vậy, trong ký ức của hắn, tất niên hàng năm thì đều rất ảm đạm, lúc đó gia đình cũng tương đối khó khăn, trong bữa ăn nhiều nhất thì có thêm hai món thịt, hôm nay bữa yến tiệc lại phong phú như thế này, mọi người tụ tập lại một chỗ cười nói rất vui vẻ và náo nhiệt, điều này càng khiến hắn cảm thấy không khí của đêm giao thừa.

Lý Tuyền nhớ kỹ Tú Nhi, chưa tới một canh giờ đã xin đi trước một bước rồi, lúc này, đám đệ tử của Triệu Thu Nương bắt đầu làm các trò chơi, đây là truyền thống hàng năm rồi, có đệ tử cầm một các hũ đấu trùng, cũng có bắn tên phi đao để góp vui, nhưng nhiều người chơi nhất vẫn là trò ngũ mộc và ném thẻ vào bình rượu.

Lúc này, mọi người đều cơm no rượu say, cơ bản ai nấy đều tự đi tìm niềm vui cho riêng mình rồi, trò chơi đêm giao thừa được mọi người thích nhất là ném thẻ vào bình rượu, trò này còn được gọi là văn xạ, tức là ném tên vào những bình cổ cao và nhỏ kia.

Trò chơi này thì già trẻ gái trai đều hào hứng tham gia đông nhất, cho dù là danh gia vọng tộc hay là con nhà bình dân cũng đều hứng thú, thậm chí trong cung, đám cung nữ cũng thích trò này nhất.

Ném thẻ vào được bình rượu thường mang tới điềm lành, hơn nữa càng khó khăn thì tiềm lành càng nhiều hơn, mỗi năm Triệu Thu Nương đều bỏ ra mấy trăm quan tiền làm phần thường cho đám đệ tử ném được thẻ vào bình, trong đó có một phần thưởng lớn nhất là một trâm ngọc bích có giá trị ba mươi quan tiền, yêu cầu phải ném trúng bình cách xa hai mươi lăm bước chân mới được giải.

Với những gia đình bình thường, thì chỉ đứng cách bình khoảng ba đến năm bước thôi, nhưng đám đệ tử của Triệu Thu Nương ai nấy đều biết võ nghệ, cho nên đều yêu cầu trên mười bước trở lên.

Lý Trân đang nói chuyện cùng Trương Lê, Trương Lê có bộ dạng rất giống với phụ thân của hắn là Trương Đình, hơn nữa tính cách thì cũng trầm y như phụ thân của hắn hoặc có thể nói chuyện hơi mất hứng một chút, không biết nói đùa với người khác bao giờ, cũng không bao giờ tham gia những trò chơi, hắn thích ngồi một chỗ uống rượu, thi thoảng lắm với nói dăm ba câu với Lý Trân.

Tửu Chí thì hoàn toàn tương phản, y quả thật là một người vô cùng thú vị, khi đã cơm no rượu say, lau mồm lau miệng sạch sẽ rồi chạy tới cùng đám nữ đệ tử ném thẻ vào bình, khả năng phi đao của y thì vô cùng chuẩn xác, điều này khiến hắn nhanh chóng trở thành đối tượng để đám nữ đệ tử sung bái, một đám đông nữ đệ tử vây quanh y cỗ vũ rất nhiệt tình, khiến Tửu Chí càng thêm phấn khích.

Lý Trân từ xa xa quan sát Tửu Chí, rồi cười nói với Trương Lê:

- Chiều nay ta cùng đại tỉ tới chùa Tịnh Thổ thắp nhanh, vừa may gặp được Linh Ẩn đại sư của chùa Đại Vân bên Đôn Hoàng, ngươi còn nhớ ông ấy không?

- Đương nhiên là ta nhớ rồi, mùa hè ta còn đưa mẫu thân của ta tới chùa Đại Vân để cầu nguyện, còn nói chuyện với Linh Ẩn đại sư nữa mà.

Trương Lê cảm thấy quái lạ nên hỏi:

- Sao ông ấy lại ở Lạc Dương chứ?

- Ông ấy tới vì để quyên tiền để làm bức tượn bằng đá lớn, ông ấy nói Sách gia đã ngừng quyên góp tiền để làm bức tượng Di Lặc nên bức tượng Di Lặc đã phải tạm ngừng thi công.

Trương Lê cười lạnh lùng một tiếng nói:

- Những lời hứa hẹn của Sách gia chẳng đáng tin cậy, những điều bọn họ hứa hẹn thì có mấy việc làm được đâu, nhưng lần này Sách gia thất tín là cũng có nguyên do đặc thù đấy.

- Nguyên do đặc thù gì vậy?

Lý Trân hiếu kỳ cười hỏi.

- Vì vụ án Võ Thừa Tự đó thôi, người chống lưng đầu tiên cho Sách gia chính là Sách Nguyên Lễ, sau khi Sách Nguyên Lễ bị giết, Sách gia đã tốn không biết bao nhiêu là công sức và tiền bạc để có người chống lưng là Võ Thừa Tự, không ngờ Võ Thừa Tự cũng bị hạ bệ, điều này là một đả kích rất lớn với Sách gia, ta nghe phụ thân nói, trong khoảng thời gian đó Sách gia như đang lo việc tang lễ ý, trên dưới đều tỏ ra vô cùng buồn bã, nên việc ngừng viện trợ xây bức đại tượng Di Lặc là điều nằm trong dự liệu rồi.

Lý Trân vẻ khinh khỉnh hừ một tiếng rồi nói:

- Nếu ta không đoán nhầm thì lần này Sách gia lại gặp phải vận đen rồi.

Trương Lê ngẩn người hỏi:

- Vì sao vậy?

Lý Trân uống một ngụm rượu, chậm rãi nói:

- Nguyên nhân rất đơn giản, chiều nay Võ Thừa Tự được phóng thích, tuy không thể nào phục lại chức cũ được nhưng chí ít cũng được thoát tội, mà lúc này Sách gia lại bỏ mặc Võ Thừa Tự mà đi theo Lai Tuấn Thần, huynh thử nghĩ xem Võ Thừa Tự sẽ bỏ qua chuyện này sao?

- Huynh nói không sai, những người sống hai mặt thì đều khiến người khác oán hận mà thôi.

Chiều nay Lý Trân mới biết được tin, Võ Thừa Tự được phóng thích, lý do hắn được phóng thích theo hắn nghe nói là do Thái Bình công chúa biện hộ cho hắn, cuối cùng Võ Tắc Thiên nghe theo lời khuyên giải của Thái Bình công chúa.

Tuy rằng Võ Thừa Tự không thể nào phục lại chức vụ cũ nhưng chắc chắn sẽ bị Thái Bình công chú lôi kéo, với tiền tài và thế lực của Võ Thừa Tự thì hoàn toàn có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho Thái Bình công chúa, từ vụ việc này có thể thấy Thái Bình công chùa là một người vô cùng thủ đoạn, về tài chính trị thì vượt xa so với Tiết Hoài Nghĩa, là một kịch địch vô cùng khó đối phó.

Nếu Tiết Hoài Nghĩa thông minh một chút thì y nên thuyết phục Võ Tắc Thiên thả Võ Thừa Tự ra, như vậy y sẽ nhận được ân tình từ Võ gia, như vậy muốn lật đổ y cũng không phải đơn giản nữa, nhưng Tiết Hoài Nghĩa lại bạc tình bạc nghĩa, tới phút cuối cùng cũng không ai giúp đỡ y, nên rơi vào cảnh chúng bạn xa lánh.

Lý Trân đang nghĩ ngợi thì Triệu Thu Nương dẫn theo một người đi tới, cười nói với Lý Trân:

- A Trân, ta giới thiệu với ngươi một đệ tử.

Lý Trân thấy người này tầm mười lăm mười sáu tuổi, dáng người nhỏ gầy giống như Tiểu Tế, nhưng nhìn có vẻ rắn rỏi hơn Tiểu Tế, xem ra cũng rất thông minh.

- Tiểu nhân Vương Cật tham kiến đại ca.

Gã quỳ một gối, rất thuần thục đi về phái Lý Trân hành lễ.

Lý Trân lập tức biết được điều gì đó, Triệu Thu Nương ngồi bên cạnh Lý Trân nói nhỏ:

- Trước đây hắn đã từng là một tên ẩn vệ của ta, phụ thân là ông chủ của chuổi cửa hàng khóa.

Chuỗi cửa hàng khóa là một buôn bán khóa lớn nhất phía nam thành, một nửa số khóa trong thành Lạc Dương đều do bọn họ chế tạo, rất có tiếng tăng ở thành Lạc Dương này.

- Thế nào gọi là đã từng?

Lý Trân thản nhiên hỏi.

- Vạn Quốc Tuấn muốn lôi kéo hắn, nhưng hắn không chịu theo, kết quả bị Vạn Quốc Tuấn kiếm cớ đánh cho năm mươi trượng, rồi đuổi ra khỏi nội vệ.

Lý Trân gật gật đầu, liền cười và đỡ Vương Cật lên nói:

- Vương lão đệ mời đứng dậy.

Lúc này, mấy tên đệ tử của Triệu Thu Nương lao tới, một tên cười nói:

- Vương tỏa lang lại đến hến kế gì rồi sao?

- Các ngươi cút sang một bên!

Triệu Thu Nương mắng đuổi mấy tên đồ đệ đi rồi cười nói với Lý Trân:

- Hôm nay là ba mươi tết, ta mời Tứ lang đến biểu diễn cho huynh xem một tuyệt kỹ.

Đột nhiên Lý Trân thấy có hứng thú, ngay ca Trương Lê cũng lôi lên, Vương Cật liền rút hơn chục chiếc khóa từ trong túi da ra, có những chiếc khóa rất ta và cũng có những chiếc rất nhỏ, gã cười nói với Lý Trân:

- Mời Lý đại ca kiểm tra khóa một chút.

Mấy tên đệ tử của Triệu Thu Nương lại chạy tới, vây kín xung quanh Lý Trân, mồm năm miệng bảy nói:

- Lý đại ca, không cần kiểm tra đâu, tên tiểu tử này có bản lãnh thật đó.

Lý Trân nhìn qua loa một chút, chỉ thấy hơn chục chiếc khóa đều được khóa rất cẩn thận, liền gật gật đầu, lúc này, Vương Cật lấy ra một chiếc châm bằng đồng có gắn móc, chiếc châm dài chừng hai thốn, gã móc vào ngón tay trỏ cười nói:

- Ta bắt đầu đây.

Vẻ mặt gã trở nên trịnh trọng hẳn, cầm chiếc khóa to nhất lên, nhẹ nhàng cho chiếc châm đồng vào khóa, rồi ngoáy ngoáy vài cái chỉ nghe tiếng " cạch" đầu khóa đã được mở ra.

Gã lại cầm một chiếc khóa khác lên, trong chớp mắt đã cho chiếc châm đồng cắm vào và mở ra rất nhanh, trong thời gian chưa đầy pha một tách trà thì gã đã mở được toàn bộ hơn chục chiếc khóa rồi, mọi người đứng xung quanh đều vỗ tay tán thưởng.

Lý Trân rất kinh ngạc cầm chiếc khóa lên, nhìn chăm chú kỹ càng, cười hỏi:

- Đây đều là những chiếc khóa mà nhà ngươi làm ra sao?

Vương Cật lắc đầu nói:

- Ở đây không có chiếc khóa nào là do nhà ta tạo ra cả, đương nhiên, cho dù là khóa của nhà ta tạo ra thì ta cũng có thể dễ dàng mở nó ra.

Triệu Thu Nương đứng bên cạnh cười nói:

- Ngay cả khóa trong cung thì Tứ lang cũng có thể mở được, nhưng có duy nhất một chiếc khóa mà hắn không thể mở được, A Trân, chắc huynh cũng đã nhìn thấy.

Lý Trân nhớ tới Tử Vân Các Địa Cung, chắc chắn là nơi này, nếu không thì Thượng Quan Uyển Nhi đã không tìm mình rồi, hắn tỏ vẻ tán thưởng nói:

- Vương lão đệ đúng là có tuyệt kỹ phòng thân rồi.

- Thế nào?

Triệu Thu Nương ám thị cho Lý Trân:

- Hắn có thể làm lại từ đầu được không?

Lý Trân rất tín nhiệm Triệu Thu Nương, những người mà nàng đề cử thì Lý Trân sẽ nhận hết, hơn nữa người này còn có tuyệt kỹ hay như vậy, hắn thản nhiên cười nói:

- Đương nhiên không vấn đề gì rồi, chờ sang xuân cùng Thu Nương đại tỉ cùng đến nhé.

Trong lòng Vương Cật vô cùng cảm kích, gã không ngờ mình lại có ngày được quay trở lại nội vệ, không kìm được, mắt đẫm lệ nói:

- Đa tạ Lý đại ca.

- Không cần khách sáo, nào ngồi xuống đây uống trà đi.

Vương Cật ngồi xuống, rót một cốc rượu cho Lý Trân, lúc này, đám người đang ném thẻ vào bình phía xa xa vang lên những tiếng hoan hô, đám người đều nhìn về phía Lý Trân, Lý Trân không khỏi ngẩn người ra, sao tự nhiên mình lại được tiếng thơm như này nhỉ.

Mấy tên nữ đệ tử cười hi hi chạy tới, lôi Lý Trân cười duyên dáng nói:

- Lý đại ca, tới ném thẻ cùng chúng đệ đi.

Một đám nam đệ tử cũng chạy tới lôi lấy Lý Trân, được cả đám đệ tử cầu thị như vậy, Lý Trân không còn cách nào khác đành phải đứng dậy tới chỗ ném thẻ, hắn thấy những phần thưởng trên bàn đều trống không, liền cười nói:

- Những phần thưởng các ngươi đều giành lấy hết rồi, lôi ta tới đây làm gì nữa chứ.

- Lý đại ca, phần thưởng lớn nhất vẫn còn đó mà, chỉ đợi huynh đến lấy nó thôi.

Lúc này Lý Trân mới nhìn thấy một cái hộp, đặt ở vị trí cao nhất trên chiếc bàn, hắn cười hỏi:

- Đó là cái gì vậy? Ồ, ta nhớ ra rồi, dường như đó là một chiếc trâm ngọc bích.

Tửu Chí tiến tới lôi Lý Trân sang một bên khẽ nói:

- Lão Lý, nể mặt ta, đem giải thưởng lớn này nhường cho ta đi.

- Sao lại phải nhường ngươi chứ?

Lý Trân lườm lườm y nói:

- Tên tiểu tử nhà người kiếm được không biết bao nhiêu tiền rồi, lại còn muốn chiếm nốt phần này sao?

- Đâu có!

Tửu Chí liên tục thở dài nói:

- Những phần thường ta được đều tặng bọn họ rồi, chính bản thân ta lại không có gì, ta chỉ mốn chiếc trâm ngọc bích kia thôi, việc này liên quan tới việc chung thân đại sự của ta, ngươi hãy nhường huynh đệ một lần này đi.

- Chung thân đại sự?

Lý Trân thấy kỳ lạ, hắn đưa ánh mắt nhìn theo Tửu Chí, thì thấy A Linh đang thẹn thùng nhìn Tửu Chí, trong ánh mắt tràn trề sự mong đợi, hắn không khỏi buồn cười nói:

- Có phải tên tiểu tử nhà ngươi đã hứa hẹn gì với A Linh rồi không?

Tửu Chí gãi gãi đầu, mặt mày đỏ bừng, điều này khiến Lý Trân nghĩ tới chuyện Tửu Chí theo đuổi Thúy Nhi, hắn liền cười cười rồi vỗ vai Tửu Chí nói:

- Đừng có mà thật thà quá, chỉ là ném thẻ thôi mà.

Tửu Chí có nỗi khổ không nói ra được, theo y, đây chẳng phải là chuyện ném thẻ nữa rồi, khó khăn lắm mới có một vị tiểu cô nương dung mạo đẹp như vậy thích mình, nếu trước mặt nàng để mất mắt vậy chẳng phải làm phật lòng mỹ nhân rồi sao?

Y biết rõ kỹ thuật ném thẻ của mình kém xa so với Lý Trân, nếu hắn không nhường mình thì hôm nay bản thân mình chắc chắn thua rồi.

Lúc này, chiếc bình ném thẻ đã được đặt xa tới hai mươi bước, hai bên đứng chật kín đám đệ tử của Triệu Thu Nương, đám người đang rất hào hứng xem Lý Trân ném thẻ, có người lớn tiếng hôi:

- Ném năm trúng năm!

Lý Trân nhặt một chiếc tên đồng mạ vàng lên, cười nói với Tửu Chí:

- Lão mập, ngươi ném trước đi.

Tửu Chí cắn chặt môi, vẻ mặt rất căng thẳng, y xoay xoay chiếc tên bằng đồng, dường như y đã tìm được cảm giác, liền cầm chiếc tên đồng trên tay ném về phía trước, một tiếng "phập" vang lên, chiếc tên đồng đã nằm giữa bình, bên cạnh những tiếng vỗ tay vang lên, Tửu Chỉ liếc nhìn A Linh, thấy nàng cũng đang phấn khích vỗ tay ủng hộ mình.

Trong lòng y có một tâm trạng vui sướng khó tả, cuối cùng cũng có người thích mình rồi.

Lúc này, Lý Trân cũng đứng vào chỗ ném tên, cười nói:

- Cũng đã một năm không ném tên rồi, tay cũng lóng ngóng lắm, không chắc đã ném trúng bình đâu.

Tuy nói như vậy, nhưng chiếc tên đồng trên tay hắn phóng theo một đường cong, rất chuẩn xác trúng vào bình, khiến đám người vỗ tay hoan hô.

Trò chơi ném thẻ này tuy già trẻ gái trai đều biết, nhưng để mà ném trúng bình đỉnh như vậy thì rất khó, hơn nữa lại đứng cách xa hai mươi bước, cơ bản rất khó đối với những người bình thường, do vậy những người ném được trúng bình đều là những người có khả năng bắn tên tuyệt vời.

Tửu Chí là người có sở trường phi đao, cái này với trò ném tên này cũng gần giống nhau, cho nên ném tên cũng là điểm mạnh của y, nhưng từ bé đến giờ y chưa một lần thắng được Lý Trân.

Sau khi ném bốn lần liền, nét mặt của Tửu Chí biến sắc hẳn, bàn tay khẽ run run, tinh thần của y sắp vỡ tung ra rồi, y ném trúng cả bốn lần đó cũng là giới hạn của y rồi, nếu để y ném trúng lần thứ năm này quả thật là khó cho hắn quá.

Lý Trân cũng chẳng có chút áp lực nào, ném đâu trúng đó, rất dễ dàng ném trúng cả bốn lần, ném tên cách xa có hai mươi bước này đối với hắn chẳng khó khăn gì, cho dù ném cả mười lần thì cũng không vấn đề gì.

Lúc này, Lý Trân liếc nhìn A Linh một cái, thấy bàn tay của nàng đang vo vo chiếc khăn tay, dường như đang rất lo lắng cho Tửu Chí, lại thấy bộ dạng căng thẳng của Tửu Chí, Lý Trân không khỏi buồn cười, liền nói thầm với Tửu Chí:

- Ngón giữa hơi giơ cao một chút.

Tay Tửu Chí run lên, chiếc tên đồng phóng đi, đột nhiên mặt y xám như tro tàn, y biết rằng cú ném này không ổn, Lý Trân cũng biết rằng cú ném này có vẻ hơi yếu chắc không thể nào ném trúng được.

Nể tình huynh đệ, Lý Trân quyết giúp y một lần, chiếc tên đồng trong tay hắn cũng phóng đi, tốc độ rất nhanh, đuổi kịp chiếc tên của Tửu Chí, chỉ nghe thấy tiếng "phập", hai mũi tên chạm vào nhau trong không trung, đám người một phen kinh hãi.

Nhưng kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, chỉ thấy chiếc tên đồng của Tửu Chí đang lắc lư rồi cắm đúng vào trong bình, còn chiếc tên của Lý Trân lại trượt sang bên cạnh rồi rơi xuống đất.

Một lúc sau, những tiếng hoan hô vang lên khắp nơi, tuy mũi tên cuối cùng gặp phải sự cố nhưng cũng đã phân định được kẻ thua người thắng, Tửu Chí "A" lên một tiếng, vui mừng nhảy cẫng lên, cuối cùng y cũng thắng rồi.

Lúc này, Tửu Chí không để ý điều gì nữa liền chạy tới bàn đặt phần thưởng, tay nhanh chóng cầm chiếc hộp đựng cây trâm ngọc bích lên, vội vội vàng vàng chạy tới trước mặt A Linh, vẻ mặt rất tươi tắn nói:

- A Linh, phần thưởng này huynh tặng muội.

Bổng chốc vang lên những tiếng cười nói:

- A Linh, mau nhận lấy đi, nếu không bọn ta sẽ cướp đấy.

Vẻ mặt ngượng ngùng của A Linh đỏ bừng lên, đưa tay nhận lấy chiếc hộp ôm vào lòng, mọi người xung quanh đều hoan hô chúc mừng.

Ngay cả Triệu Thu Nương cũng thấy Tửu Chí thích tiểu đồ đệ của mình, nàng cười cười lắc đầu nói với Lý Trân:

- Hôm nay ngươi chu toàn quá đó.

Lý Trân cũng đã quay lại chỗ ngồi của mình, cầm chén rượu lên cười nói:

- Giúp người là tốt mà, Thu Nương đại tỉ chắc sẽ không làm khó bọn họ chứ?

Triệu Thu Nương cũng mỉm cười nói:

- Những chuyện đại loại như vậy thì ta không quản.

Lúc này, vẻ mặt đầy hưng phấn của Tửu Chí chạy tới, rót chén rượu cho Lý Trân vẻ cung kính nói:

- Đa tạ Lý lão huynh đã giúp đỡ tiểu đệ.

Lý Trần liếc nhìn y một cái nói:

- Tên tiểu tử nhà ngươi vẫn còn biết tới đa tạ ta sao?

Tửu Chí gãi gãi đầu, cười hi hi nói:

- Sao ta lại không biết cơ chứ?

Lý Trân một hơi uống hết chén rượu, vẻ mặt nghiêm nghị nói với y:

- Ta giúp ngươi cũng là có nguyên do, ngươi đã bước chân vào nội vệ thì ngươi phải giữ được quy tắc nghiêm ngặt của nội vệ, không cho phép ngươi tới thanh lâu nữa, nếu ngươi không làm được chuyện đó thì nên sớm rời khỏi nôi vệ đi, tránh khỏi những hình phạt nghiêm khắc của ta.

Tửu Chí yên lặng gật gật đầu, tuy trong thâm tâm của y có chút tham tài hám sắc, nhưng trong lòng y hiểu rõ, nội vệ không như Thiên Ngưu vệ, nội vệ yêu cầu rất nghiêm, những người bình thường khó mà vào được, do y có chút quen biết với Lý Trân mới có cơ hội gia nhập, nếu y không biết trân trọng cơ hội này, thì ngay cả thuốc hối hận cũng không có chỗ mà mua đâu.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-409)


<