Vay nóng Tinvay

Truyện:Đại tranh chi thế - Hồi 016

Đại tranh chi thế
Trọn bộ 294 hồi
Hồi 016: Gia quốc nhất lý
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-294)

Siêu sale Lazada

Tiệc xong, Triển Hoạch cùng Khổng Khâu nắm tay trở vào phòng, phân phó thị tỳ pha trà, hai người ngồi đối diện nhau. Triển Hoạch lắc đầu cười khổ, Khổng Khâu nhìn thấy bạn tri giao như vậy, biết rõ còn hỏi: "Triển huynh hà cớ gì lại cười khổ?"

Triển Hoạch thở dài: "Ta đã xem thường Khánh Kỵ công tử."

Khổng Khâu khẽ cười nói: "Xin được chỉ giáo?"

Triển Hoạch trầm tư một lát, mới chậm rãi nói: "Ta đã sớm nghe nói Khánh Kỵ là Ngô quốc đệ nhất dũng sĩ, vốn được Ngô Vương Liêu sủng ái, trong số những công khanh sĩ tử Ngô quốc cũng có uy danh, có điều... Hắn dù sao cũng chưa tới nhược quán (ngày xưa gọi thanh niên 20 tuổi là nhược quán), có sức mạnh như vậy, lại có thêm trí tuệ, hắc, có được tâm cơ mức này... Có lẽ hắn thật sự có thể làm nên đại sự chưa biết chừng?"

Ánh mắt Khổng Khâu chợt lóe, cười ha ha nói: "Khánh Kỵ sao lại có tâm cơ? Ta thấy tính tình hắn cương mãnh, làm việc không tính hậu quả, trong bữa tiệc chém chết gia nhân Bạch phủ cũng là như vậy, hành vi như thế, đúng là bản tính của thiếu niên dũng sĩ thôi."

Triển Hoạch vuốt vuốt chòm râu, không đồng tình trắng mắt nhìn hắn, sẵng giọng: "Trọng Ni, ta biết tính tình ngươi ngay thẳng, nhưng cũng không phải một kẻ hủ nho không hiểu thói đời. Ngươi và ta tương giao tâm đầu ý hợp, ở trước mặt ta sao còn phải che giấu suy nghĩ, Khánh Kỵ công tử làm vậy, ngươi không nhìn ra dụng ý của hắn sao?"

Khổng Khâu tránh không đáp, hỏi ngược lại: "Nếu nói như vậy, Triển huynh nhận sự sai khiến của Quý Tôn đại nhân, chứ cũng không phải xuất phát từ loại tình cảm cố nhân mới tới Tất Thành đón chào thì sao?"

Triển Hoạch gật gật đầu, suy nghĩ một lát nói: "Trọng Ni, không nói gạt ngươi, Khánh Kỵ gặp chuyện, binh bại phải đào vong, sau khi tin tức hắn đi qua Lỗ quốc về Vệ truyền tới đô thành, lúc đó trên dưới đô thành cũng không để ý, nguyên nhân chính là vì thế, cho nên hiện giờ mới có chút trở tay không kịp."

"Nếu mới đầu đã không để ý, vì sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý?"

"Đó là bởi vì sau đó không lâu, Dương Hổ hiến một kế cho Quý Tôn đại nhân..."

" Dương Hổ?" Khổng Khâu vừa nghe thấy nhất thời giận tới tái mặt. Triển Hoạch cũng biết chuyện ở tiệc rượu khi đó của hắn cùng với Dương Hổ, không khỏi ung dung cười.

Nói đến cái chuyện tiệc rượu của Dương Hổ và Khổng Khâu, đã là chuyện thật lâu trước kia. Lúc ấy Khổng Khâu tuổi còn trẻ, có chút ái mộ hư vinh, hoặc cũng có thể nói là một người trẻ tuổi có chút thành công trong học vấn muốn biểu hiện chính mình trước công chúng, cho nên phi thường hướng tới cuộc sống của xã hội thượng lưu.

Có một lần Quý Tôn Thị mở một bữa tiệc lớn mời các quý tộc dự tiệc, Khổng Khâu tuy rằng gia cảnh sa sút, có điều cũng được coi như là quý tộc lụi bại, hổ chết cũng không chịu ngã, cảm thấy cũng đủ tư cách tham gia, liền đến dự tiệc. Lúc ấy chính là gia nô của Quý Thị Dương Hổ đứng ở cửa đón khách, nhìn thấy bộ dáng tuềnh toàng của hắn, liền ngăn lại ở ngoài cửa. Khổng Khâu không phục, tranh luận với hắn, bị Dương Hổ trước mặt mọi người chế nhạo một phen, khiến cho Khổng Khâu xấu hổ mặt đỏ gay xoay người bỏ đi. Việc này đã là chuyện cũ hai mươi năm trước, không ngờ hắn vẫn còn nhớ trong lòng.

Triển Hoạch tiếp tục nói: "Dương Hổ cố gắng khuyên Quý Tôn đại nhân tương trợ Khánh Kỵ, hắn nói làm việc này thứ nhất có thể truyền bá danh tiếng Lỗ quốc nhân nghĩa tới các nước chư hầu, thứ hai Khánh Kỵ một khi phục quốc, Lỗ quốc cũng có ân, tổng lại thì vẫn hơn là có một láng giềng cường đại dã tâm bừng bừng như Hạp Lư, hơn nữa..."

Triển đại phu dừng một chút, lý do tiếp theo đề cập đến mâu thuẫn bên trong Lỗ quốc tam đại quyền thần, tuy nói rằng hắn cùng Khổng Khâu đúng là bạn tốt tri kỷ, dù sao việc này cũng đề cập tới triều đình, mà Khổng Khâu đối với Quý Tôn Thị cùng Dương Hổ vốn không có hảo cảm gì, lại chỉ là dân thường áo vải, có chút chuyện cơ mật không tiện cho hắn biết.

Triển Hoạch nuốt nửa câu lại, xong lại nói: "Chính là Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà đối với việc này thì phản đối mãnh liệt, không tán thành bởi vì Khánh Kỵ mà kết thù kết oán với Ngô. Quý Tôn đại nhân tuy là chấp chính đương triều, nhưng mà Thúc Tôn, Mạnh Tôn cùng Quý Tôn ba nhà một thể, từ trước tới nay cùng tiến cùng lùi. Quý Tôn đại nhân cũng không tiện gạt đi sự chuyên quyền độc đoán của hai đại thế gia kia, vì thế phái vi huynh đến Tất Thành tạm chặn Khánh Kỵ công tử lại, chờ ba vị gia chủ ở đô thành thống nhất thêm ý kiến."

Khổng Khâu cười cười, nói: "Vì thế ngươi lấy lí do việc tư nghênh đón hắn, trong triều nếu quyết ý dùng Khánh Kỵ, liền mời hắn tới đô thành, nếu không cần Khánh Kỵ, cũng có thể để hắn ra khỏi nước, như thế tiến cũng được lui cũng được, nắm chặt sự chủ động trong tay chính mình. Ngô quốc về phương diện nào cũng không tìm ra được Lỗ quốc có gì không phải, có thể nói là 'tích thủy bất lậu - giữ nước không chảy ra ngoài'.

Đáng tiếc Khánh Kỵ công tử tựa hồ như đã nhìn ra được chủ ý của ngươi, hắn đánh đòn phủ đầu, thừa dịp Bạch gia quấy rầy chém người lập uy, dựng cờ dương danh (nêu cao tên tuổi), nhìn thì như lỗ mãng, kì thực cũng là một nước cờ tốt. Danh hiệu của hắn bày ra ngoài, cho dù ngươi không phải là hành nhân* Lỗ quốc, cũng sẽ biến thành hành nhân Lỗ quốc. (Hành nhân: như là nhà ngoại giao)

Ngô quốc biết hắn ở đây, đương nhiên sẽ gửi thư tới đòi người, khi đó nếu lại đưa hắn ra, trong mắt các nước chư hầu, rõ ràng là Lỗ quốc ta sợ Ngô quốc, đây là đại sự có thể làm tổn hại quốc thể. Trong triều quyết định đối đãi với Khánh Kỵ như thế nào, điểm này đúng là vấn đề không thể không lo lắng cho được."

Triển Hoạch cười khổ nói: "Đúng vậy."

Khổng Khâu im lặng một lát, cười cười nói: "Nếu không dùng Khánh Kỵ, Lỗ quốc cũng không hại gì. Nếu dùng Khánh Kỵ, lợi hay hại trong đó vẫn còn rất khó nói, nhưng mà muốn đi tìm cái lợi, tất phải có cái hại, lợi hại từ trước tới nay chính là cùng gắn bó với nhau. Nhưng giải quyết thế nào cũng không phải chúng ta lo được, Triển huynh làm sao phải phiền não, cứ giao cho các đại nhân chấp chính đau đầu đi."

Triển Hoạch cười khổ nói: "Thôi, có nghĩ nữa cũng vô dụng, ta sẽ viết một phong thư, cho người lập tức đưa tới đô thành. Trọng Ni, ngươi hãy khoan, ngồi uống trà cái đã, chúng ta hai người lâu ngày gặp lại, còn có rất nhiều điều để nói."

o0o

Khánh Kỵ trở về chỗ ở của mình, chỉ ở bên trong đi qua đi lại một chút. Chờ cho Triển đại phu vừa đi, liền lập tức đi ra, trước tiên đi thăm bính lính của mình.

Hai trăm binh lính ở các phòng bên trái bên phải, gia đinh của Thành phủ mang gạo và rau đến, sĩ tốt mượn bếp nấu cơm, lúc này đã ăn xong cơm, vừa thấy công tử đến, đều đứng dậy đón chào.

Khánh Kỵ thăm hỏi một lượt, rồi một mình trở lại đình (sân), tả binh vệ Lương Hổ Tử liền lặng lẽ đi theo.

Khánh Kỵ đứng ở trước vườn hoa, khoanh tay nhìn con bướm nhẹ nhàng bay lượn. Lương Hổ Tử đi đến cách hắn hai bước sau lưng thì dừng lại, thấp giọng nói: "Chủ thượng, gia nhân Bạch phủ mỗi người đều có võ có lực, nhìn không giống loại người lương thiện. Tên đầu lĩnh thân thủ linh hoạt, thái độ tỉnh táo, nếu không phải đã sớm được chủ thượng ra hiệu, kẻ hèn bất ngờ hạ sát thủ, sẽ không thuận lợi đoạt sinh mệnh của hắn như vậy. Mà không đúng, binh khí mà bọn họ sử dụng, cũng không phải là những người bình thường trông coi nhà sử dụng, thật giống như lợi khí của bọn cướp đường sâu mọt hay dùng."

Khánh Kỵ nhẹ nhàng nâng một đóa hoa, cười lạnh nói: "Có thế chứ, ta thấy hắn ba lần bốn lượt cố ý khiêu khích, đã biết rằng nhất định có gì mờ ám, căn nhà đó... nhất định có vấn đề."

Lương Hổ Tử hỏi: "Công tử, liệu có phải tên thương nhân này chính là đạo tặc cướp đường ngang ngược?"

Khánh Kỵ hỏi ngược lại: "Nếu đúng là như vậy, hắn việc gì phải chọc giận ta, chọc giận Triển đại phu, bại lộ hành tung bọn chúng, làm như vậy thì được ích gì?"

Hắn trầm ngâm một lát, cười cười nói: "Có lẽ là có người không thích ta ở lại Lỗ quốc, quên đi, dụng ý của bọn chúng là gì không cần quan tâm, binh đến thì chặn, nước lên thì đắp đê, chúng ta cứ âm thầm cẩn thận, chính là lấy bất biến ứng vạn biến."

Lương Hổ Tử nhãn tình sáng lên, hưng phấn mà nói: "Chủ thượng xuất khẩu thành thơ, câu này thực sự là hùng hồn."

Khánh Kỵ cười lên một tiếng, lại hỏi: "Hiện tại chúng ta có mấy tiễn thủ, kiếm sĩ, binh sĩ cầm mác, cầm khiên?"

Lương Hổ Tử hồi đáp: "Lần này những người đi theo công tử, đều là chọn những binh lính thân thể khoẻ mạnh, giáp phục đầy đủ, hiện tại tả hữu binh vệ tổng cộng hai trăm người, ba mươi lăm tiễn thủ, tám mươi hai qua thủ (qua: mác), hai mươi hai thuẫn thủ (thuẫn: khiên), bốn mươi ba kiếm sĩ, cầm kích dài ngắn mười tám người."

Khánh Kỵ 'ừm' một tiếng, nói: "Ngươi cùng Đông Cẩu thương nghị một chút, sắp xếp hai vệ binh thay nhau canh phòng, buổi tối phải bố trí binh sĩ tuần tra, phòng ngừa vạn nhất."

"Rõ!"

" Mặt khác... , tìm vài người mánh khóe linh hoạt, mặc thường phục dân thường, ẩn núp gần Bạch gia trang viện, dò xét tình hình bọn chúng."

"Rõ!"

Hai ngón tay Khánh Kỵ mân mê, gập đầu ngón tay búng một cái, đóa hoa mai héo úa bị hắn búng bay đi. Khánh Kỵ nhìn cánh hoa rơi, nói: "Đi thôi, hôm nay hành quân vất vả, sẽ không phải luyện tập võ nghệ. Sáng sớm ngày mai khôi phục lại bình thường, nghe thấy tiếng gà gáy, mưa gió cũng không nghỉ!"

Lương Hổ Tử chắp tay quay đi, tiếng bước chân dần biến mất, Khánh Kỵ phất một ống tay áo, cũng đi tới chỗ khác.

Khánh Kỵ chậm rãi đi dạo xung quanh, thấy A Cừu Tái Cừu hai huynh đệ cùng với hai tiểu thị nữ mới vừa rồi hầu hạ hắn tắm rửa đang ngồi xổm sau cửa sân nói chuyện phiếm, liền đi tới đó, cười nói: "Các ngươi đang nói chuyện gì? Hiện giờ đang nắng gay gắt vậy, sao không vào trong mà ngồi?"


Tiêu đề chương: Gia quốc nhất lý - Mối quan tâm của cả quốc gia.

Khánh Kỵ chậm rãi đi dạo xung quanh, thấy A Cừu Tái Cừu hai huynh đệ cùng với hai tiểu thị nữ mới vừa rồi hầu hạ hắn tắm rửa đang ngồi xổm sau cửa viện nói chuyện phiếm, liền đi tới đó, cười nói: "Các ngươi đang nói chuyện gì? Hiện giờ đang nắng gay gắt vậy, sao không vào trong mà ngồi?"

"Công tử!" A Cừu hai huynh đệ cùng hai thị nữ nhìn thấy hắn đã tới, vội vàng đứng lên. A Cừu thấy hắn muốn đẩy cánh cửa viện, vội vàng ngăn hắn lại nói: "Công tử, căn phòng ở này có điềm xấu, công tử là quý nhân, chớ nên đi vào."

Một thị nữ khiếp vía thốt: "Khánh Kỵ công tử, căn phòng này quả thật có điềm xấu, công tử chớ nên đi vào, sẽ gặp phải tà khí."

Khánh Kỵ còn nhớ rõ lúc mới vào tắm có thuận miệng hỏi qua tên của nàng, hình như là Bạch Ny, liền cười nói: "Điềm xấu như thế nào, Bạch Ny, ngươi nói cho bản công tử nghe qua một chút."

A Cừu thấy Bạch Ny khó nói ra được, vội nói: "Công tử, mới vừa rồi ta đã nghe Bạch cô nương nói qua, để ta kể cho công tử nghe."

A Cừu vừa nói ra thân phận của Thành Bích phu nhân chủ nhân căn nhà này, Khánh Kỵ trong lòng liền cười thầm, hắn đã sớm đoán ra Triển đại nhân chắc chắn là do Quý Tôn Ý Như sai khiến mới đến nghênh đón hắn, hiện giờ lại càng chứng thật được suy đoán.

Nguyên lai, tòa nhà này thuộc về Thành Bích phu nhân, mà Thành Bích phu nhân lại đúng là phu nhân của Lỗ quốc đại phu Quý Tôn Tử Phi, Quý Tôn Tử Phi lại là một nhân vật trọng yếu trong Quý Tôn gia tộc, từ đó suy ra, người đứng sau lưng Triển Hoạch là ai đương nhiên không cần đoán cũng biết.

Vị Quý Tôn Tử Phi đại phu này vốn ban đầu cưới vợ là Ngải Thị, chính thất (vợ cả) hiện giờ Thành Bích phu nhân lúc trước lại chỉ là một thị thiếp. Giờ đây Quý Tôn Tử Phi đại phu cũng đã ốm chết, Ngải phu nhân lại sớm qua đời, chấp chưởng quyền hành nhà Quý Tôn Tử Phi lại là một thị nữ nho nhỏ, thật là biến hóa mà không ai ngờ tới.

Cái viện ở phía sau A Cừu bọn họ này, chính là địa phương mà năm đó Ngải Thị treo cổ tự vẫn. A Cừu trầm trầm bổng bổng nói, vô cùng lôi cuốn người nghe, Khánh Kỵ thật không nghĩ tới dường như thị vệ bên người gã Trương Phi hung mãnh này còn có tài ăn nói rất tốt, hơn nữa lại còn thích tọc mạch, mới ít thời gian như vậy đã nghe hết sạch chuyện dài chuyện ngắn nhà người khác. (gã Trương Phi đương nhiên là chỉ Khánh Kỵ lúc trước file:///C:/Users/TA/AppData/Local/Temp/msohtmlclip1/01/clip_image001.gif)

Người vợ cả của vị Quý Tôn Tử Phi này nguyên là Ngải Thị phu nhân, phải nói thật sự là rất tài năng. Quý Tôn Tử Phi tuy là một tộc nhân rất trọng yếu của Quý Tôn Thị, vả lại ở Lỗ quốc đảm nhiệm chức vụ trọng yếu, nhưng mà trong nhà cũng không phải là rất giàu có. Vị Ngải Thị này lại có khả năng quản lý tài sản, dưới sự để ý của nàng, tài sản của Tử Phi gia giống như hòn tuyết lăn nhanh chóng lớn mạnh, vài năm thời gian đã mua hai mươi mấy đại điền trang, lại kinh doanh vải vóc và muối, kiếm lãi dồi dào, trở thành một trong những đại phú hào chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay ở Lỗ quốc.

Chỉ có điều vị Ngải Thị phu nhân này có một chút không tốt, đó là hay ghen. Tì thiếp mà Tử Phi mua về, nếu không phải bị nàng cố ý giáng xuống làm gia nô, cũng là tìm cớ đánh đuổi ra ngoài. Nhưng Quý Tôn Tử Phi lại cứ hết lần này tới lần khác làm một nhân vật phong lưu, Ngải Thị càng ngăn cản, hắn càng làm không biết chán, hai vợ chồng cứ như vậy mà so đo tinh thần với nhau.

Vị Ngải Thị phu nhân này tuy rằng nhân sinh ngắn ngủi, nhưng khi còn sống cũng chiến đấu rất quang huy, lấy chồng xong thì vượt qua hết mọi chông gai, vì nhà chồng mà kiếm được tài phú rất lớn. Vài năm cuối đời, lại tập trung toàn bộ vào đấu đá bên trong hậu cung của trượng phu, mới đầu cũng có thành quả rõ rệt.

Chỉ có điều, Liên Nhi muội muội bị đuổi đi, Trân Nhi muội muội lại vào đến cửa, Trân Nhi muội muội bị đuổi đi, Đậu Nhi muội muội lại vào đến cửa. Ngải Thị phu nhân là một vị nữ trung hào kiệt, mà cứ như vậy phải đem tất cả tinh lực dồn vào cái việc tranh đấu với nào vợ ba, vợ bốn, vợ năm, vợ sáu vân vân vô cùng nhàm chán.

Đáng tiếc, ở trong lòng nam nhân, nữ nhân ở nhà trên cho dù có khả năng khôn khéo đến đâu, cũng không bì được hồ ly tinh ở trên giường ngọc thể uốn éo mị nhãn như tơ. Ngải phu nhân càng gay gắt, Quý Tôn Tử Phi càng lập chí muốn tìm một mùi hương ôn nhu có thể chân chính làm cho hắn tiêu dao khoái hoạt.

Rốt cục, Ngải Thị phu nhân cũng gặp được một đối thủ ngang tài ngang sức, chính là Thành Bích phu nhân hiện giờ. Nữ nhân này đã xinh đẹp thì chớ, sinh ra lại còn có một bộ dạng ôn nhu như nước, ngây thơ đáng yêu. Quý Tôn Tử Phi đón nàng qua cửa xuất giá chính là thân phận tì thiếp, nàng lại biến mình trở thành nô tỳ, mặc váy vải bố, chỉ ăn mì sợi suông, mỗi ngày lại làm một chút việc của nô tỳ như quét nhà lau dọn.

Nàng chẳng những thường thường khuyên nhủ chủ nhân ngủ ở trong phòng phu nhân, hơn nữa theo khuôn phép cũ, tuyệt không có chuyện được chiều mà làm nũng. Ngải Thị phu nhân cũng không biết có phải là tranh đấu quá nhiều mà mệt mỏi hay không, thấy tiểu nữ tử này thật sự nhu thuận, liền dễ dàng bỏ qua sự tồn tại của nàng. Nhưng Thành Bích phu nhân này nhìn như nhu nhược, lại có tâm cơ làm giàu, bình thường ngày ba lần, chuyện lớn chuyện nhỏ đều báo cáo xin chỉ thị với phu nhân, nhưng sau lưng lại kết giao làm lung lạc tất cả quản sự cao thấp trong nhà.

Đợi cho đến khi Ngải Thị phu nhân hiểu ra được, Thành Bích chim đã tung cánh, đã không còn là bà muốn xử trí thế nào thì xử nữa. Đến khi Thành Bích phu nhân sinh con trai, đại thế của Ngải Thị phu nhân coi như tiêu tan. Bà chỉ có một con gái, Thành Bích phu nhân mẹ dựa vào quý tử, ngược lại còn đè lên đầu bà.

Ngải Thị phu nhân tính tình cương liệt, sao có thể chịu được kết quả như vậy, Thành Bích phu nhân lại ngoài sáng thì cung kính, trong tối thì lén ngáng chân dùng đao đâm, ở trong mắt người khác nàng ngược lại chỉ như một hạ nhân. Ngải Thị phu nhân vừa tức vừa hận, ba thước vải bố quấn lên trên xà nhà, là đủ kết thúc tính mạng chính mình, gia nghiệp to lớn như vậy khổ khổ sở sở gây dựng nên đều chắp tay đưa hết cho Thành Bích phu nhân.

Căn phòng này có người chết đã là điềm xấu, sau đó mỗi ngày giỗ của bà từ trong phòng lại thường xuyên truyền ra những tiếng động mạc danh kỳ diệu - vô cùng kỳ quái, cho nên ban đầu còn dùng để chứa đồ, sau thì dứt khoát bỏ đi không dùng nữa, cứ như vậy thành căn nhà ma, cũng không có ai dám vào.

A Cừu nói xong, tức giận bất bình nói: "Công tử, hôm nay chính là ngày giỗ của Ngải phu nhân, là ngày đại hung. Công tử là quý nhân, cho nên tiểu nhân không dám để cho ngài tới gần. Hừm, hôm nay được ở chỗ này, kẻ hèn trong lòng còn có chút cảm tạ vị Thành Bích phu nhân này, không thể tưởng được mụ lại có tâm địa rắn độc như vậy, bức tử người còn sống sờ sờ!"

Bạch Ny cùng người tỳ nữ kia nghe thấy thế thì trên mặt có chút bất an. Các nàng đều là hạ nhân, đem một ít chuyện bất bình trong lòng nói cho hạ nhân khác nghe cũng không phải ngại, nhưng mà Khánh Kỵ là nhân vật thượng lưu, vạn nhất lúc gặp Thành Bích phu nhân, đem những lời này nói cho bà ta nghe, vậy thì mình sẽ không ổn rồi.

Khánh Kỵ thấy bộ dạng bất an của các nàng, cười cười nói: "A Cừu, nói như vậy cũng không đúng, chưa nói tới ai đúng ai sai, vị Thành Bích phu nhân kia là nữ nhân đã qua tay Quý Tôn đại nhân, một khi bị đuổi ra ngoài, những công khanh đại phu khác cũng không tiện thu nhận, còn không phải là thân gặp khó khăn, cầu cứu không cửa à? Vì sinh tồn mà tận lực vùng vẫy, không có chút thủ đoạn thì chẳng lẽ cứ để mặc cho người ức hiếp ư? Đều chỉ là vì muốn kiếm chút chỗ tốt cho chính mình thôi, ai! Lại nói tiếp vị Ngải Thị phu nhân này lòng dạ cũng hơi hẹp hòi một chút."

Những lời này của hắn nói ra, gian phòng trong viện đột nhiên truyền ra tiếng rít đầy phẫn nộ, tiếng rít lướt qua, nhưng Khánh Kỵ chẳng nghe thấy gì. Bạch Ny mơ hồ nghe thấy trong phòng có chút động tĩnh, nàng xưa nay tin vào quỷ thần, bất giác hơi hơi sợ hãi, gấp gáp tiến lên một chút, đứng ở giữa ba đại nam nhân Khánh Kỵ cùng A Cừu, Tái Cừu, lúc này mới an tâm hơn một chút.

Khánh Kỵ hoàn toàn không phát giác ra, nói: "Hơn nữa, vị Ngải phu nhân này dùng biện pháp giữ chồng sai lầm, nàng nghĩ rằng vì nhà chồng mà vất vả dốc sức làm lụng, càng vất vả công lao càng lớn, nào biết rằng Quý Tôn đại nhân từ nhỏ đã sinh ra trong gia đình giàu có, tài sản nhiều một chút, hay ít một chút cũng chẳng sao, hắn làm sao mà hiểu được cái đáng quí trong đó?

Nói tới đây, hắn cười nói với Bạch Ny và người thị nữ kia: "Các ngươi cần phải rút ra bài học, chuyện tình Ngải phu nhân, Thành Bích phu nhân là tấm gương tày liếp cho các ngươi. Về sau gả cho người, cứ an tâm làm tốt phận thê tử là được, ngàn vạn lần không cần phải dốc sức để trở thành một thiếu phụ luống tuổi đã có chồng, mà tâm của trượng phu lại bị nữ tử khác câu đi mất, kết quả là chỉ làm xiêm y cho hắn."

Bạch Ny cùng thị nữ kia xấu hổ tới đỏ mặt, khuôn mặt Bạch Ny trắng sáng bóng, giờ đỏ lên, mấy cái tàn nhang nhỏ xinh trên chóp mũi đều trở nên rõ ràng. Nàng cúi đầu xuống, ngượng ngùng nói: "Công tử nói đúng, Bạch Ny... rất giỏi việc làm bếp đó."

Khánh Kỵ thấy bộ dáng thẹn thùng của tiểu cô nương thì vô cùng thú vị, không khỏi cười ha hả: "Không phải đúng hay không, con đường tắt đến trái tim cũng chưa chắc đã là dạ dày, vùi đầu vào làm đầu bếp cũng không phải là phương pháp hay, vẫn là đi học ca hát nhảy múa đi, khuôn mặt cùng với dáng người mới đúng là ngạnh đạo lý của nữ nhân."

Bạch Ny chớp chớp mắt mấy cái, kỳ quái hỏi: "Công tử, ngạnh đạo lý là cái gì?"

"Ngạnh đạo lý chính là... so với đạo lý còn có đạo lý hơn."

Bạch Ny dùng sức gật đầu lia lịa, A Cừu huynh đệ hai người giống nhau vẻ mặt sùng bái nhìn hắn, phục sát đất nói: "Công tử anh minh!"

Khánh Kỵ cười, phất tay áo quay về chỗ nghỉ ngơi của mình, nghĩ thầm rằng: "Mỗi nhà mỗi quốc gia, đều không thể thiếu được sự tùy cơ ứng biến giống như trong kinh doanh. Ngải Thị phu nhân tuy rằng quật cường, còn không phải là bị Thành Bích phu nhân bức tử sao? Thiên hạ Xuân Thu, bởi vì một lời nói đùa mà lập nên một quốc gia, như Tấn (1). Ỷ vào thích khách mà cướp được một quốc gia, như Ngô. Ta sao không thể dựa vào một thân vũ dũng, lấy chính nghĩa, lấy bất ngờ, ngôi vị của Hạp Lư, muốn giành lấy, tựa hồ... cũng không phải không có khả năng!"


(1) Chu Thành Vương có một người em nhỏ tên là Cơ Ngu, khi ngồi chơi với Thành Vương, vua cắt cái lá đồng làm ngọc khuê đưa cho Cơ Ngu và nói:

Để ta phong đất này cho nhà ngươi.

Quan thái sử nhà Chu làm nhiệm vụ chép sử hỏi vua chọn ngày để phong cho Cơ Ngu. Thành Vương nói rằng khi đó chỉ nói đùa với cậu em nhỏ thôi. Quan thái sử nghiêm sắc mặt nói:

Thiên tử không thể nói chuyện đùa.

Chu Thành Vương không thể cưỡng lại, bèn chính thức phong cho Cơ Ngu làm vua chư hầu nước Đường, gọi là Đường Thúc Ngu. Sau đó nước Đường mới đổi tên thành nước Tấn.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-294)


<