← Hồi 25 | Hồi 27 → |
Thạch Kiếm dần dần tỉnh lại, bỗng nghe một âm thanh cực nhỏ khe khẽ:
- Kiếm ca ca đừng động đậy! Toàn thân chàng hầu như hoàn toàn không mảnh vải.
Trên người chỉ còn một mảnh vải nhỏ che bên dưới. Tứ Tiên Chi đang dùng thuốc nhè nhẹ thoa lên các vết thương của chàng. Lập tức các vết thương cảm thấy mát dịu, cảm giác đau đớn bớt dần dần.
Tứ Tiên Chi đang cắm cúi thoa thuốc cho chàng, chàng vừa mừng vừa lo. Tứ Tiên Chi là con gái của Võ Lâm Bạo Quân sao đối đãi tốt với chàng như thế? Bỗng một cảm giác tủi nhục bao trùm lấy trái tim. Chàng trở mình, đẩy Tiên Chi ra cất tiếng:
- Xin cô hãy tránh ra, tại hạ tâm lĩnh lòng tốt của cô nương.
Tứ Tiên Chi hoảng hốt nhìn chàng, ngấn lệ nói:
- Các vết thương rất nặng, nếu không kịp thời cứu chữa, e rằng sẽ bị tàn phế.
Thạch Kiếm cười nhạt nói:
- Mèo khóc chuột, không cần giả vờ từ bi. Ha ha! Ha ha! Thế giới xấu xa này ta quá rõ rồi, ích kỷ, đê tiện...
Chàng càng nói càng kích động, âm thanh cũng càng lớn.
Tứ Tiên Chi liền bước đến, đưa tay che lấy miệng chàng, đôi mắt long lanh lệ, lên tiếng van:
- Hãy nhỏ tiếng một tí có được không? Nói xong nước mắt rơi xuống như mưa.
Thạch Kiếm cảm động hỏi:
- Cô nương! Tại sao cô nương lại giúp ta?
- Hãy gọi ta là Tiên Chi, như thế tỏ ra rất xa lạ...
- Tiên Chi...
- Kiếm ca ca, muội xin lỗi, hôm nay lúc về nghe tin huynh bị đánh, muội bèn lén tìm đến đây thoa thuốc cho huynh. Hiện giờ huynh cảm thấy khỏe hơn chưa? Chàng lăn người, cảm thấy khỏe khoắn không còn cảm giác đau đớn, bất giác cảm kích nói:
- Ta làm sao đền đáp đại ân của muội đây? Tiên Chi ưu tư nói:
- Chỉ cần huynh không hận thân phụ là được...
...
- Không, ta không thể không đòi món nợ này, hắn đã giết Cổ thúc thúc của ta. Lại đánh ta hơn một trăm roi, vả lại, ngày mai...
Chàng nói đến đây, bất giác ngưng lại thở dài, chàng nghĩ: "Thân mẫu vẫn chưa tìm ra được còn thân phụ không biết là ai, Quỷ Cốc Bát Tuyệt hoàn toàn mất hết... mối thù của Cổ thúc thúc..." Trách nhiệm nặng nề đè lên vai chàng, nếu chết đi thì tất cả trách nhiệm cũng tan đi như mây khói.
Tứ Tiên Chi thấy chàng thở dài suy nghĩ bèn hỏi:
- Ngày mai thế nào?
- Cô không biết sao?
- Muội không biết.
Chàng mở to đôi mắt, ánh mắt chạm phải thần sắc thuần khiết của Tứ Tiên Chi, trầm giọng:
- Ngày mai ta sẽ chết! Tứ Tiên Chi hiểu lầm nói:
- Không đâu, những vết thương này không sao rồi, đừng bi quan quá.
- Cô đã không hiểu ý của ta!
- Thế thì...
- Ngày mai ta sẽ bị mổ tim...
Tứ Tiên Chi kinh ngạc hỏi:
- Ồ! Thân phụ ta làm như vậy thật sao? Chàng ngơ ngẩn gật đầu.
Bỗng! Tứ Tiên Chi đứng dậy, đau lòng nói:
- Ta phải đi ngăn chặn thân phụ làm việc vô nhân đạo này.
Nói xong liền quay người bỏ đi. Thạch Kiếm đưa tay nắm lấy áo của nàng, khuyên rằng:
- Tiên Chi, muội không thể làm như thế được.
Tiên Chi ngây người hỏi:
- Huynh nói như thế là ý gì? Chàng đáp:
- Muội làm như thế, có phải là đau lòng thân phụ lắm không? Ta chết thì không sao! Chỉ trách là ta còn nhiều vụ chưa làm xong, trong lòng không yên.
- Như vậy canh ba đêm nay muội đến cứu huynh.
- Cứu huynh sao? Có được không? Muội quá mạo hiểm đấy!
- Không! Ở đây muội quá chán rồi, chân trời mênh mông, phải thoát ly khỏi nơi ma huyệt! Nàng nói đến đây không nén được cúi đầu nức nở.
Thạch Kiếm biết nàng đau khổ bèn hỏi:
- Tiên Chi, nếu có tâm sự gì cứ nói ra, có lẽ huynh cũng có thể giúp đỡ muội một tay.
Tứ Tiên Chi bỗng đỏ mặt cúi đầu, một Chương ngẩng lên, muốn mở miệng nhưng lại thôi, cuối cùng mở miệng thốt:
- Kiếm ca ca, giữa nam và nữ nếu không tình nguyện miễn cưỡng kết hợp thì huynh cho rằng thế nào?
- Như vậy tất là một việc đau khổ.
- Huynh có hiểu ý của muội không? Chàng đưa mắt nhìn đôi má ửng hồng của nàng, cảm thấy có sắc thái lạ thường bèn nói:
- Huynh không hiểu.
Tứ Tiên Chi nũng nịu nói nhỏ:
- Canh ba đêm nay, nhớ đừng ngủ, muội đến cứu nguy cho huynh.
Nói xong vội vàng quay người, lặng lẽ từ cửa nhỏ đi ra ngoài.
Chàng nhìn theo bóng nàng, ngẩn người một lát, mới vỡ lẽ ra, trong lòng như thêm một gánh nặng.
Nếp nhăn trên trán chàng chau lại đó chính là nỗi sầu của chàng.
Chính lúc ấy trống điểm canh vọng đến, chàng nghĩ thầm:
- Canh một rồi.
Chàng suy nghĩ về những nỗi sầu kín của mình...
Chàng nghĩ đến việc lần đầu tiên sau khi ra được nơi này.
Canh hai đã qua. Lòng phập phồng lo lắng. Thời gian mỗi lúc một đến gần, chàng uể oải mặc y phục lại, trong lòng vẫn không ngớt lo âu.
Bỗng! Một bóng đen lay động trong bóng tối, đến gần, chàng đưa mắt nhìn định lên tiếng hỏi, thì bóng đen đã đưa tay ra hiệu im lặng.
Bước đến sát bên mình, Thạch Kiếm bỗng thấy một luồng chỉ phong ập tới.
Chàng hự lên một tiếng, huyệt đạo đã bị bóng đen điểm trúng toàn thân cứng đơ, không cử động được.
Người này đến trước mặt chàng, chàng tựa mắt nhìn, bất giác kinh ngạc.
Ồ không phải là Tứ Tiên Chi mà là Độc Vương Chi Vương một trong Tứ Đại Vương Hầu của Võ Lâm Bạo Quân.
Độc Vương Chi Vương xốc chàng lên mang đi, Thạch Kiếm trong lòng lo lắng. Không biết Độc Vương Chi Vương có ý tốt hay xấu, vả lại không biết có phải là Tứ Tiên Chi sai Độc Vương Chi Vương đến đây không? Nếu không phải thì Tứ Tiên Chi canh ba đến thì sẽ hỏng việc mất? Không biết là may hay rủi Thạch Kiếm nghĩ thầm: "Tình thế đã như vậy, lo lắng cũng như không, ta cứ bình tĩnh mà ứng biến, xem xem hắn làm gì!" Độc Vương Chi Vương bước đến con đường địa đạo dài, thi triển khinh công nhảy lên nóc nhà, tránh tầm nhìn của bọn vệ sĩ.
Thạch Kiếm đưa mắt quan sát thấy hắn nhảy qua mấy bức tường rào, vượt qua ngoài bảo.
Chàng thầm nhủ: "Xem hành động lén lút của hắn, tất phải phản lại Võ Lâm Bạo Quân cho dù hắn không phải thay Tứ Tiên Chi cứu ta, ít nhất ta cũng tránh được bàn tay của tên ma đầu." Chàng nghĩ xong thì tiếng trống canh ba vang lên, trong lòng vô cùng lo lắng, nghe tiếp:
- Ồ! Canh ba đã điểm, đây rõ ràng không phải là ý Tứ Tiên Chi nhờ Độc Vương Chi Vương cứu ra rồi. Lần này không biết thế nào, khó mà dự đoán được.
Độc Vương Chi Vương cắp lấy Thạch Kiếm, phóng như bay về hướng bắc.
Đi độ một canh giờ khoảng bảy mươi, tám mươi dặm đường Độc Vương Chi Vương nhảy vào một khu rừng đào, đưa mắt nhìn quanh như đang tìm vật gì.
Bỗng lão nhìn thấy trên cây đào đã bị trốc hết vỏ, để lại một dấu chưởng trông ghê rợn.
Độc Vương Chi Vương nhìn thấy, liền mừng rỡ.
Lão nhìn xung quanh nhưng vẫn không một bóng người, tỏ ý thất vọng, bỗng lão huýt tiếng sáo dài, vang đi xa trong đêm khuya càng tỏ ra ghê rợn.
Tiếng sáo vang vang, nhưng vẫn không dấu hiệu Hồi âm.
Lập tức Độc Vương Chi Vương đạp chân phóng đi rất nhanh.
Qua mấy cây đào, lão dừng bước, đưa mắt nhìn kinh ngạc thối lui hai bước.
Chàng đưa mắt nhìn thấy trên mặt đất có hai tử thi, một người thân hình ốm yếu còn người kia chính là Hắc Tẩu.
Chàng phân vân tại sao Hắc Tẩu lại chết trong rừng đào? Bỗng Độc Vương Chi Vương hét lên một tiếng làm cho lá cây rụng rào rào, lão giận cực độ quát:
- Ai cả gan giết chết môn hạ của Thiên Ngoại Thế Ma! Bốn bề im lặng, không một tiếng trả lời.
Lão ngóng tai lắng nghe, bỗng tung người phóng ra ngoài mươi trượng, thấy một bóng trắng lướt trước mặt, vội vàng quát to:
- Lũ chuột nơi nào hãy dừng lại! Tiếng quát vừa dứt, lão đã phóng như bay đuổi theo.
Bỗng bóng trắng dừng lại, trước mặt lão là một bạch y thiếu nữ, lãnh đạm:
- Ngươi ngông cuồng gì thế? Chàng nghe được giọng của thiếu nữ này rất quen thuộc, nhưng chàng không biết nàng là ai, thấy tay nàng có cầm một ngọn cờ.
Độc Vương Chi Vương hỏi:
- Hai xác chết trong rừng có phải là cô giết không?
- Giết hai người có gì lạ đâu!
- Hừm! Ngươi to gan thật, có biết hai người đó là môn hạ của ai không?
- Môn hạ của ai thì sao nào? Cùng lắm chỉ là hai con chó mà thôi!
- Ngươi có biết họ là môn hạ của Thiên Ngoại Thế Ma?
- Thiên Ngoại Thế Ma có tài cán gì?
- Vô tri thiếu nữ, ngươi đã giết môn hạ của Thiên Ngoại Thế Ma ngươi bỏ mạng rồi đấy! Bạch y thiếu nữ nhướng mày nói:
- Không biết ai bỏ mạng đây! Độc Vương Chi Vương giận bừng bừng nói:
- Ngươi là ai? Bạch y thiếu nữ giơ cao ngọn cờ trong tay lên nói:
- Ngươi xem cái này là cái gì? Độc Vương Chi Vương vừa nhìn giật mình lùi ra sau hai bước. Suýt nữa làm chàng té xuống, kinh ngạc buột miệng nói:
- Đoạt Hồn Kỳ! Câu nói của lão làm chấn động Thạch Kiếm.
Chàng thấy trên tay bạch y thiếu nữ là một ngọn cờ trên ấy vẽ một đầu lâu xương trắng, trông rất oai hùng.
Chàng mừng rỡ thầm nghĩ: "Ta phải thay Thượng Quan Linh lão tiền bối thu Chương cây Bảo Kỳ này." Chàng đang suy nghĩ thì cảm thấy toàn thân Độc Vương Chi Vương run rẩy, nói:
- Ồ! Ngươi chính là Đoạt Hồn Thiếu Nữ gần đây dấy lên một trường sát kiếp chăng?
- Ngươi đã nhận ra ta, hà tất phải hỏi nữa..
Nói xong, quét ra một vòng kỳ phong, thần khí dị vật quả bất phàm tạo thành một luồng kình phong mạnh tuyệt luân.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ nhìn Thạch Kiếm nói:
- Ngươi đương đêm bắt người, tất làm điều trái với lương tâm.
- Đây là việc của đại gia, ngươi không có quyền xen vào.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ cười nhạt nói:
- Ta biết ngươi âm thầm núp dưới môn hạ của Võ Lâm Bạo Quân cấu kết với Thiên Ngoại Thế Ma đêm nay ngươi hẹn sẵn bọn Hắc Tẩu đợi trong rừng đào này tiếp ứng với ngươi để bắt cóc người này.
Độc Vương Chi Vương bị Đoạt Hồn Thiếu Nữ vạch trần âm mưu, bất giác giận dữ nói:
- Mọi việc ngươi đã biết rõ, ta không thể tha cho ngươi.
- Ngươi muốn giết ta không dễ dàng như thế đâu, hay là chúng ta trao đổi nhau thế nào? Ngươi giao kẻ ấy cho ta, ta giữ bí mật cho ngươi bằng lòng chứ?
- Không được! Người này ta nhất định phải bắt.
- Như thế thì đừng trách Đoạt Hồn Kỳ của ta ra oai đấy!
- Ta cũng không tha cho ngươi! Vừa dứt lời, Đoạt Hồn Thiếu Nữ giơ cao ngọn kỳ một luồng kình phong vút tới, Độc Vương Chi Vương cũng không phải tay vừa, tả thủ đẩy ra chặn lấy kỳ phong.
Tuy thế, kỳ phong mạnh mẽ, thấu tận xương tủy, trong tay Độc Vương Chi Vương ôm Thạch Kiếm nên không thuận tiện, bị đẩy lui ra sau mấy bước.
Bỗng Độc Vương Chi Vương hét lên một tiếng như sấm nổ, tả chưởng phóng ra nhanh như điện chớp.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ kinh ngạc, đánh ra một chiêu, lui ra ngoài năm trượng xa.
Độc Vương Chi Vương vứt Thạch Kiếm ra ngoài năm, sáu trượng, lăn đến một gốc cây đào, hét lên một tiếng, tung người đến hoành chiêu thức kỳ dị.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ cười nhạt, Đoạt Hồn Kỳ trong tay múa tít, kình phong ào ào như thác đổ.
Chưởng như hoa bay đầy trời, kỳ ảnh muôn vàn làm cho bụi cát mịt mù, dưới ánh trắng, tạo thành hai sợi xích trắng đen, vây lấy nhau làm cho trời đất mịt mù.
Kỳ phong ào ào vút tới một tiếng hự vang lên, sợi xích trắng và xích đen rời nhau.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ tay cầm kỳ, kiêu ngạo đứng nhìn, thì thấy Độc Vương Chi Vương sắc mặt nhợt nhạt, loạng choạng suýt ngã, trước ngực có rỉ máu tươi.
Độc Vương Chi Vương nhăn mặt nham hiểm thốt:
- Một chiêu hôm nay, ta ghi nhớ mãi trong lòng! Đoạt Hồn Thiếu Nữ lãnh đạm nói:
- Chúng ta nước sông không phạm đến nước giếng, chỉ cần ngươi giao người này cho ta, sau này chúng ta vẫn đối đãi tốt với nhau.
- Ta tốn nhiều công sức mới bắt được hắn, làm sao để ngươi cướp đi được!
- Hừ! Võ công ngươi đã thua ta, còn ngông cuồng gì nữa, nếu muốn toàn thây hãy rời khỏi nơi này ngay.
Độc Vương Chi Vương đứng bên cạnh Thạch Kiếm, cúi đầu suy nghĩ, bỗng lão nảy ra một kế, giả vờ đứng không vững, lay động thân người ngả nghiêng trong tay nắm một nắm cát độc, thốt:
- Được! Còn nước còn tát ngươi muốn lấy người thì hãy lấy đi! Đôi mắt tinh ranh vừa Đoạt Hồn Thiếu Nữ liếc nhìn phát hiện được quỷ kế của lão nhưng vẫn ung dung tự tại, như là không biết lại cười nhạt cất tiếng:
- Ngươi muốn giả vờ thì hãy tự chuốc lấy vạ vào thân.
Nói xong, cất bước tiến lên nói:
- Đã như thế thì ta...
Nàng chưa dứt lời thì Độc Vương Chi Vương đã giơ tay phóng nắm cát độc về phía Đoạt Hồn Thiếu Nữ nhanh như cắt.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ còn nhanh hơn lão, Đoạt Hồn Kỳ trong tay vung cuộn lên tạo thành một bức tường, hất nắm cát độc bay tới, bay ngược trở về nơi lão.
Quả là gậy ông đập lưng ông, lão trúng phải cát độc, kêu lên một tiếng thê thảm, tung người bỏ chạy.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ cười nhạt, bước đến nhanh tay giải huyệt cho Thạch Kiếm.
Thạch Kiếm đứng dậy, đưa mắt nhìn, bất giác thối lui hai bước, toát mồ hôi.
← Hồi 25 | Hồi 27 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác