← Hồi 0943 | Hồi 0945 → |
Triệu Hoàn thấy Tống Huy Tông tuyệt tình như vậy, thậm chí ngay cả cơ hội mở miệng cũng không cho y, trong lòng vừa hận vừa giận, tức giận suýt nữa chửi ầm lên, may mà được ánh mắt Lý Kỳ ngăn trở y, đây cũng không phải là Đông cung của ngươi, mà ngươi muốn rít gào giống như vừa nãy, cái gì trung hiếu không trung hiếu, tạm thời không nói đến, chẳng qua tuyệt đối là làm cho người ta chế giễu đấy.
Lúc này, Triệu Giai đã đi tới, hành lễ nói:
- Đại ca, một năm không gặp, thân thể vẫn mạnh khỏe chứ? Khụ khụ khụ ---!
Triệu Hoàn nao nao, vội vàng nâng Triệu Giai dậy, nói:
- Tam đệ, thân thể của ngươi suy yếu như vậy, mau chút về giường nghỉ ngơi đi.
Cảnh Trọng Nam cũng khẩn trương chạy tới giúp dìu Triệu Giai, đi vào bên giường, đỡ Triệu Giai nằm xuống trước.
Triệu Giai than nhẹ một tiếng, nói:
- Đại ca, Tam đệ lần này trở về, đừng ---
Y còn chưa nói hết lời, Triệu Hoàn đã nói:
- Tam đệ, ngươi không cần phải nói cái gì cả, đại ca đều hiểu được. Hiện giờ mỗi người đều thoát khỏi kinh thành, mà ngươi lại nhớ kỹ ta cùng phụ hoàng, chỉ tấm lòng son này, nếu đại ca vẫn không rõ, vậy thật sự là không nên rồi. Đại ca muốn trách, cũng chỉ là trách ngươi quá ngốc ngếch.
Triệu Giai lắc đầu, nói:
- Nếu không thể bù lại sai lầm lúc trước đệ từng phạm phải, mặc dù sống tạm bợ về sau, vậy đệ sống cũng không có chút ý nghĩa nào. Đệ thà rằng chết trận sa trường, cũng tuyệt không muốn mang một phần áy náy này mà sống tiếp.
Y càng nói như vậy, Triệu Hoàn lại càng thấy xấu hổ, giả bộ trách cứ:
- Tam đệ, ta và đệ chính là huynh đệ ruột, nói những điều này chính là khách khí rồi.
Triệu Giai khẽ mỉm cười, nói:
- Đại ca nói không sai, đệ thật có chút khách khí.
Dừng một chút, y bỗng nhiên nhìn về hướng Triệu Hoàn, nói:
- Đại ca, ta mới vừa nghe phụ hoàng nói --- nói ---
Triệu Hoàn giận nói:
- Nói muốn truyền ngôi cho ta, hồi nãy ta ở ngoài cửa cũng nghe thấy được.
- Hoá ra đại ca đều nghe thấy được.
Triệu Giai than nhẹ một tiếng, nói:
- Không dối gạt đại ca, đệ từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy hành động này của phụ hoàng có chút qua loa, đương nhiên, đệ cũng không nói là đại ca không tốt, cũng không phải là có dụng ý khác, chỉ có điều lúc này lâm trận đổi soái, luôn là đại kị của việc binh, càng miễn bàn ---
Triệu Hoàn không đợi y nói cho hết lời. Liền thở dài:
- Nếu đổi soái mà có thể thắng, vậy cũng thôi đi, nhưng, quân Kim kia dũng mãnh như hổ, từ Yến Sơn Phủ đánh tới Hàm Đan, mới không đến một tháng. Chúng ta căn bản cũng không phải là đối thủ, ở lại và ra đi, căn bản là không hề phân biệt.
Triệu Giai nghe vậy thì sửng sốt, cầm chặt tay Triệu Hoàn, nói:
- Đại ca, ngươi đừng giống phụ hoàng nhé. Nếu như ngươi cũng đi rồi, Đại Tống ta đây có thể nguy thật rồi. Đệ nguyện vì đại ca đấu tranh anh dũng, quân Kim nếu muốn vào Khai Phong, vậy nhất định phải theo bước qua xác đệ.
Triệu Hoàn nghe vậy trong lòng rất rối rắm, kỳ thật y đã quyết định chủ ý, tuyệt không làm vị hoàng đế này, nhưng Triệu Giai lại cứng rắn, mạnh mẽ như vậy, bảo y làm sao nói nên lời đến, chỉ đành nói dối:
- Ngươi để đại ca suy nghĩ thật kỹ đã, việc này nói sau, để nói sau.
- Đại ca ---
Triệu Hoàn không đợi y nói cho hết lời, liền nói:
- Thân thể của ngươi chưa khỏi hẳn, phải nghỉ ngơi nhiều hơn, ít nói chuyện mới phải. Đại ca trở lại thăm ngươi sau.
Y cảm thấy không còn mặt mũi nào ở chỗ này, nói xong, đứng dậy liền chạy ra phía ngoài.
Mặt Lý Kỳ không chút cảm xúc liếc mắt nhìn Triệu Giai, rồi sau đó đi theo Triệu Hoàn ra ngoài.
Đến đi ra bên ngoài. Triệu Hoàn than nhẹ một tiếng, sắc mặt có vẻ vô cùng rối rắm.
Lý Kỳ vụng trộm nhìn Triệu Hoàn, nhỏ giọng nói:
- Điện hạ, ngươi không cần phiền não, tuy rằng Tam vương tử đã trở lại. Nhưng hiện giờ y không hề có thế lực, đối với điện hạ không có bất kỳ uy hiếp nào.
Triệu Hoàn đằng hắng một tiếng, bất mãn nói:
- Tại sao đến lúc này, ngươi còn lo lắng những điều này.
Lý Kỳ kinh ngạc mở trừng hai mắt, kinh ngạc nói:
- Ách... , điện hạ, ngươi chẳng lẽ không phải vì cái này mà thở dài sao?
Triệu Hoàn tức giận nói:
- Đương nhiên không phải, ta chỉ là --- ôi, ta hiện tại tình nguyện Tam đệ vẫn là Tam đệ ngày xưa, như vậy, ta cũng không cần phải áy náy thế này.
- A? Điện hạ, lời này của ngươi là ý gì?
Lý Kỳ mờ mịt nói.
Triệu Hoàn nói:
- Ta đã quyết định, để cho Tam đệ thay ta.
- Chuyện gì?
Lý Kỳ kinh hô một tiếng, rồi sau đó hạ giọng nói:
- Điện hạ, ngươi có phải giận đến mức hồ đồ rồi hay không?
Triệu Hoàn kiên quyết nói:
- Ta hiện tại vô cùng bình tĩnh.
Lý Kỳ cau mày nói:
- Nhưng điện hạ, ngươi chẳng lẽ quên, lúc trước Tam vương tử đã từng có ý tứ thay thế ngươi nha! Ngươi chẳng lẽ liền tuyệt không lo lắng sao?
Triệu Hoàn thở dài, nói:
- Ngươi hồi nãy không thấy sao, Tam đệ sớm sửa đổi, lui vạn bước mà nói, nếu là hiện giờ y có lòng này, vậy lòng ta còn khá hơn một chút, hoàng đế này nếu có ai nguyện ý làm, ta tuyệt sẽ không để ý.
Lý Kỳ buồn bã này không tranh giành nói:
- Điện hạ, cũng không thể nói như vậy, nếu chẳng may đây đều là thủ thuật che mắt của Tam vương tử, như vậy, vô cùng có khả năng hết thảy đây liền đều là âm mưu của y, như vậy, khẳng định y còn ghi hận trong lòng đối với điện hạ, nếu y thật sự làm Hoàng đế, lại đánh lui quân Kim, chắc chắn trả thù điện hạ đấy, hơn nữa --- hơn nữa ta khẳng định cũng khó lòng thoát chết.
Ngươi rõ ràng chính là đang lo lắng Tam đệ trả thù ngươi. Triệu Hoàn hơi hơi liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái, trong ánh mắt có chứa một tia trách cứ, nói:
- Ngươi cái này gọi là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Lý Kỳ nói:
- Nếu là như vậy, ta cũng muốn độ một lần, việc này chỉ sợ vạn nhất.
Cảnh Trọng Nam cũng nói:
- Điện hạ, ta cũng hiểu được lời Kinh Tế Sử có lý, chúng ta không thể hại người, nhưng không thể không đề phòng người nha!
Triệu Hoàn dù sao cũng là kẻ tai mềm, nghe vậy lại có chút do dự, trầm ngâm một lát, cũng thật sự có chút lo lắng, nói:
- Nhưng, nếu ấn theo kế hoạch của ngươi, Tam đệ y cũng không đảm đương nổi Hoàng thượng.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Dù vậy, ta vẫn là không yên lòng.
Triệu Hoàn cau mày nói:
- Vậy ngươi nói nên làm cái gì bây giờ? Nói ngắn lại, chức vị hoàng đế này bây giờ dù thế nào ta cũng không muốn làm.
- Một khi đã như vậy ---
Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nhỏ giọng nói:
- Điện hạ, nếu kế hoạch của ta thành công, như vậy Hoàng thượng nhất định sẽ mang theo Thái sư bọn họ xuôi nam, nói cách khác, thế lực của điện hạ ở trong triều, sẽ không xảy ra bất kỳ thay đổi gì, hơn nữa, điện hạ vẫn phụng dưỡng ở bên người Hoàng thượng, chẳng sợ Tam vương tử may mắn đánh lui quân Kim, như vậy cảm tình của Hoàng thượng đối với điện hạ cũng sẽ không có bất cứ dao động gì, cho nên, điện hạ chỉ cần củng cố thêm một phương thế lực, vậy là có thể bảo vệ vạn toàn rồi.
Triệu Hoàn hỏi vội:
- Thế lực phương nào?
Ánh sao chợt lóe trong hai mắt Lý Kỳ, nói:
- Chính là binh quyền.
- Binh quyền?
Triệu Hoàn vừa nhấc hai hàng lông mày.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Điện hạ, ngươi suy nghĩ một chút xem, Hoàng thượng cũng định đi Giang Nam rồi, bất kể là do ai đến đảm đương trọng trách này. Hoàng thượng cũng nhất định phải để lại quyền binh tướng ở Khai Phong, nếu không, nếu là ngay cả binh đều không thể điều động, vậy trận này còn đánh như thế nào? Giờ nếu đổi lại là người khác, ta cũng không lo lắng rồi. Chỉ có điều Tam vương tử, ta hãy còn không quá yên tâm.
*****
Triệu Hoàn tuy rằng đã cho rằng, Khai Phong này làm như thế nào cũng không thủ được, nhưng y cũng hiểu được Lý Kỳ nói có chút đạo lý, việc này chỉ sợ vạn nhất, thoáng gật đầu. Nói:
- Thế theo ngươi lời nói, lại phải làm như thế nào?
Lý Kỳ suy tư trong chốc lát, nói:
- Điện hạ có thể đề cử một tâm phúc trợ giúp Tam vương tử thủ thành, vi thần lại thuyết phục Hoàng thượng giao quyền binh tướng cho người đó, kể từ đó, có thể bảo đảm vạn nhất rồi. Nếu Tam vương tử không có lòng xấu xa, vậy không còn gì tốt hơn, nhưng, nếu y sinh ra lòng xấu xa, thứ nhấy y hoàn toàn không có binh quyền, thứ hai không có thế lực, cũng không đáng để lo nghĩ nữa.
Triệu Hoàn ừ một tiếng, nói:
- Biện pháp này thật ra cũng khả thi. Nhưng. Nên để ai đi được đây?
Lý Kỳ lại trầm ngâm một chút, nói:
- Nguyên bản Quảng Dương quận Vương là một lựa chọn tốt, nhưng ta thấy Hoàng thượng nhất định sẽ đưa ông ta đi theo bên cạnh, cho nên ---.
Hắn nói tới đây, ánh mắt bỗng nhiên liếc về hướng bên cạnh.
Triệu Hoàn nhìn theo ánh mắt của hắn, không khỏi còn ngẩn người.
Bọn họ nhìn ta làm chi? Chẳng lẽ ---? Cảnh Trọng Nam thấy hai người bọn họ nhìn về phía mình, mặt nhất thời liền biến thành màu lục, mới vừa rồi ông ta vẫn còn đang khuyên Triệu Hoàn chạy trốn, rõ ràng chính là mình cũng muốn chạy trốn nha, bởi vì nếu Triệu Hoàn làm Hoàng đế. Như vậy ông ta khẳng định phải ở lại kinh thành rồi, nhưng tình huống hiện giờ, dường như không giống với suy nghĩ của ông ta, Triệu Hoàn phải đi, ông ta phải ở lại, cái này thật sự là quá chơi khó rồi nha!
Lý Kỳ tiếp tục nói:
- Cảnh chiêm sự ở bên cạnh Thái Tử lâu nhất, chính là người Thái Tử tín nhiệm nhất, trọng trách này nếu không phải là ông ta thì còn ai nữa. Chúng ta có thể đề cử Cảnh chiêm sự làm Tri phủ Khai Phong, tổ chức quân dân bảo vệ phủ Khai Phong, để Tam vương tử ở áp trận phía sau, như vậy hết thảy liền không có kẽ hở, mặc kệ có bảo vệ được hay không, địa vị của điện hạ ngươi, vẫn không thể dao động.
Cảnh Trọng Nam sắp khóc rồi, đời này của ông ta đừng nói là người, chỉ sợ ngay cả con gà cũng chưa từng giết qua, nói không chừng nhìn thấy máu là choáng, tổ chức quân dân bảo vệ phủ Khai Phong, đây quả thực là chê cười lớn nhất trên đời này nha! Vội vàng nói:
- Kinh Tế Sử, ngươi không phải là đang nói giỡn với hạ quan chứ.
Hai hàng Lý Kỳ lông mày trầm xuống, nói:
- Cảnh chiêm sự, Lý mỗ ta bình thường tuy rằng khá lăn lộn, nhưng cũng không thể lấy việc này ra để nói giỡn nha.
Nói xong, hắn vỗ một chưởng vào vai của Cảnh Trọng Nam, thiếu chút nữa chụp gục cái tên tiểu nhân rất sợ chết này, nói lời thấm thía:
- Có câu là, nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời, hiện giờ đã đến lúc ngươi lên sân khấu, ta nghĩ Cảnh chiêm sự nhất định sẽ không phụ ân tình một phen tài bồi của điện hạ đối với ngươi đâu nhỉ.
Giọng điệu bi tráng biết bao, giống như đang nói chuyện với một người sắp bị chết vậy.
Cảnh Trọng Nam ngay cả lòng muốn chết đều đã có, trong lòng lôi tổ tông mười tám đời nhà Lý Kỳ ra ân cần thăm hỏi một lần, lắc đầu nói:
- Làm như vậy sao được chứ, ta --- ta nhưng chưa bao giờ cầm binh nha.
Lý Kỳ nói:
- Ai, Cảnh chiêm sự không được khiêm nhường, Đại Tống ta từ khi khai quốc tới nay, phàm là người lãnh binh, đều là văn nhân, bọn họ làm sao đánh giặc, hơn nữa, ngươi chỉ phụ trách nắm trong tay binh quyền, chuyện đánh giặc, đương nhiên là giao cho võ tướng đi đấu tranh anh dũng a.
Ngươi nói nhẹ nhàng như vậy, vậy ngươi tại sao ---. Cảnh Trọng Nam bỗng nhiên nháy vài cái ánh mắt, lời nói xoay chuyển, nói:
- Có thể vì điện hạ phân ưu, thì hạ quan tất nhiên là không thể chối từ, nhưng, năng lực hạ quan hữu hạn, sợ làm hỏng đại sự của điện hạ, nhưng thật ra ta có một người rất tốt để chọn.
Triệu Hoàn hỏi:
- Ai?
Cảnh Trọng Nam lại đưa ánh mắt chuyển hướng Lý Kỳ.
Lý Kỳ lập tức nói:
- Cảnh chiêm sự, ngươi cũng chớ nói lung tung nha, việc này không thể nói giỡn đấy.
Ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa. Cảnh Trọng Nam nói:
- Kinh Tế Sử khiêm tốn, ngươi mới vừa nói ta còn được, vậy Kinh Tế Sử lại chẳng mạnh hơn ta gấp trăm lần. Kinh Tế Sử, ngươi vốn là còn đảm nhiệm Thị Vệ Bộ Đô Chỉ Huy Sứ ti và phó soái Thị Vệ Mã, nếu như ngươi đi rồi, vậy ai sẽ thống lĩnh cấm quân a? Hơn nữa, Kinh Tế Sử ngươi còn từng mang binh, và chưa từng chiến bại ---
- Ta mới chỉ đánh một trận thôi được không.
- Vậy cũng tốt hơn so với hạ quan nha! Còn hạ quan ngay cả võ trường cũng chưa từng đi.
Cảnh Trọng Nam lòng mang oán khí nói:
- Còn nữa, chuyện lúc trước của Tam vương tử, thế nhưng có can hệ lớn lao với Kinh Tế Sử, có Kinh Tế Sử ở đây, nhất định có thể bảo đảm vạn nhất. Kinh Tế Sử mới vừa rồi nói rất phải, nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời.
Lý Kỳ vội hỏi:
- Nếu là như vậy, thì coi như ta chưa từng nói gì.
Nói xong hắn lại thầm nói:
- Ta đây thật đúng là tự tìm phiền toái.
Triệu Hoàn khẽ mỉm cười, nói:
- Lý Kỳ, kỳ thật sau khi nghe hết lời ngươi nói vừa rồi, trong nội tâm của ta cũng đã chọn được người, người kia chính là ngươi. Hiện giờ ở bên cạnh ta, chỉ còn lại ngươi và Cảnh chiêm sự là người tin được nhất rồi, nếu bàn về năng lực, Cảnh chiêm sự ông ta còn lâu mới bằng ngươi, nói không chừng thật đúng là sẽ làm hỏng đại sự, để ông ta ở đây này, ta cũng sẽ không yên tâm. Mà ngươi văn võ song toàn, hữu dũng hữu mưu, tài trí hơn người, hơn nữa, nếu đề cử ngươi mà nói, các đại thần còn lại cũng sẽ không phản đối.
Lòng y nghĩ, nếu Triệu Giai thực sự chút dị tâm, vậy Cảnh Trọng Nam cũng không phải là đối thủ của Triệu Giai, để ông ta ở trong này, còn không bằng không để.
Cảnh Trọng Nam vừa nghe, biết mình an toàn, thì triệt để nhẹ nhàng thở ra, liếc mắt nhìn Lý Kỳ, ngược lại có hàm súc vài phần ý tứ vui sướng khi người gặp họa.
Lý Kỳ vẻ mặt đưa đám nói:
- Điện hạ, ta không phải là hạng người sợ chết, chỉ có điều, ta trên có không biết tung tích cao đường, dưới có đứa con vừa mới sinh ra, ta ---
Triệu Hoàn không đợi hắn nói cho hết lời, liền đã cắt đứt lời của hắn, nói:
- Lý Kỳ, ngươi là người duy nhất có thể làm cho ta yên tâm, như vậy đi, vợ của ngươi có thể cùng ta đang đi Giang Nam, hơn nữa, nếu là đến lúc đó thật sự thủ không được, ngươi cũng không phải miễn cưỡng, giữ lại núi xanh, không sợ không củi đốt, ta hiện tại lo lắng hơn chính là Tam đệ kia của ta, chỉ sợ y thật sự sẽ cùng tồn vong với thành Biện Lương, hy vọng đến lúc đó ngươi có thể ngăn cản y.
Lý Kỳ khổ sở thở dài:
- Điện hạ, thực không dám dấu diếm, từ mấy ngày trước ta đã khuyên mấy vị thê tử đi Giang Nam, nhưng các nàng cũng không chịu, còn nói ta ở nơi nào, các nàng liền ở nơi đó.
Hoá ra ngươi đã sớm an bài đường lui. Triệu Hoàn âm thầm mắng một câu, ngoài miệng lại nói:
- Lý Kỳ, coi như bổn vương van ngươi, ngươi nhất định phải giúp bổn vương lần này, ân tình này, bổn vương nhất định sẽ khắc trong tâm khảm.
- Nếu không thì, để ta suy nghĩ lại một chút.
Lý Kỳ cực kỳ không muốn nói.
Triệu Hoàn nói:
- Thế cục bây giờ, ngươi hẳn là rõ ràng, căn bản cũng không có thời gian cho ngươi suy tính nữa rồi.
Lý Kỳ từ chối hồi lâu, nhắm lại mắt, lau khóe mắt, nói:
- Nếu điện hạ cũng đã nói như vậy, ta đây cũng chỉ có thể tòng mệnh thôi. Chỉ có điều hy vọng điện hạ có thể đồng ý với ta một sự kiện.
Triệu Hoàn thấy Lý Kỳ đồng ý rồi, hưng phấn không thôi, vội vàng nói:
- Ngươi cứ việc nói.
Lý Kỳ thở dài:
- Mặc kệ kết quả như thế nào, ta nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp bảo vệ vợ con của ta, đưa các nàng đi Giang Nam, nếu ta gặp bất trắc, kính xin điện hạ hỗ trợ chiếu cố cho vợ con của ta, chớ để cho bọn họ đã bị khi dễ.
Giọng điệu chân thành tha thiết, hiển nhiên, một câu nói kia của hắn tuyệt đối là phát ra từ phế phủ đấy.
Trong lòng Triệu Hoàn tràn đầy áy náy, cảm thấy có chút xin lỗi Lý Kỳ, nhưng Lý Kỳ đích thật là người duy nhất để chọn, gật đầu nói:
- Ta hứa với ngươi, bất kể như thế nào, ta nhất định sẽ không để cho các nàng có nửa điểm thương tổn.
← Hồi 0943 | Hồi 0945 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác