Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1595

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1595: Xoay chuyển tình thế
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Ba ngày sau, Nguyên Nghĩa Trung dẫn theo đại quân hùng hùng tráng tráng đến, nhưng bọn họ hoàn toàn không đưa quân đến dưới thành, mà là hạ trại tạm thời ngoài ba mươi dặm ở phía nam thành trì Việt Tiền châu.

Bọn họ đương nhiên không phải là tiên lễ hậu binh, mà là không muốn xảy ra bất cứ va chạm gì với quân Tống, đồng thời mời Triệu Tinh Yến đến đàm phán, nhưng ông ta không dùng danh nghĩa hai bên địch ta để mời, mà nói là mời sứ thần Đại Tống, ngụ ý chính là ta hoàn toàn không coi các ngươi là kẻ địch, mà là xem như sứ thần, có thể nói là nể mặt rồi.

Người ta suy xét chu toàn như vậy, Triệu Tinh Yến làm sao còn không biết xấu hổ mà cự tuyệt, liền đồng ý.

Nhưng trước đó, giữa Đại Tống và Nguyên thị hoàn toàn không có qua lại, xúc tiến lần đàm phán này đã là sự tin cậy lớn lao rồi, Triệu Tinh Yến cũng không thể nói ta đến quân doanh của các ngươi bàn bạc, mà Nguyên Nghĩa Trung lòng dạ tiểu nhân càng không dám vào thành đàm phán, thế là địa điểm được lựa chọn ở một nơi giữa hai trận doanh tên là thôn Tửu Điền.

Thôn Tửu Điền, tên như ý nghĩa, rượu mà thôn này ủ ra rất có tiếng, bởi vì ở đây có một sơn tuyền, sơn tuyền này thích hợp để ủ rượu nhất, vốn dĩ nơi này vô cùng giàu có, nhưng vì chiến tranh nổ ra, làm cho nơi này đã trở nên hoang tàn vắng vẻ.

Ngày hôm đó hai bên dẫn theo một ngàn binh mã đến đây đàm phán, binh lực cũng đều do hai bên thương lượng xong từ lâu.

Phía quân Tống do Triệu Tinh Yến, Ngụy Minh làm chủ, mà phía Nguyên thị lại là Nguyên Nghĩa Trung đích thân ra trận, bởi vì ông ta còn rất nhiều chuyện muốn bàn bạc với đối phương.

Sau khi hai bên gặp mặt, hàn huyên một lát liền ngồi xuống.

- Triệu quân sư, Nhật Bản chúng ta trước nay luôn tôn sùng văn hóa Trung Nguyên, mà quý quốc luôn được người tôn xưng là quân tử chi quốc, lễ nghĩa chi bang, được người trong thiên hạ kính nể. Tuy nhiên vì đủ mọi nguyên nhân, nên giữa triều đình chúng ta không có bất cứ qua lại gì, nhưng dân chúng của hai nước chúng ta lại kết giao rất thân, quan hệ cũng coi như là gần nhau, gọi là hàng xóm gần kề cũng không gì thích hợp hơn. Vốn dĩ các vị đến Nhật Bản làm khách, chúng ta rất hoan nghênh, nhưng Thiên hoàng chúng ta lại bày tỏ sự thất vọng sâu sắc đối với lần phái binh đến đây của quý quốc. Lần này vốn dĩ là nội chính của nước ta, làm hàng xóm thì nên ủng hộ chúng ta bình phản mới phải, nhưng quý quốc lại xuất binh tương trợ phản thần của nước ra, việc này đã tổn hại đến danh dự của quân tử chi quốc, lễ nghĩa chi bang của các vị rồi.

Nguyên Nghĩa Trung vừa lên liền không chút e dè chỉ trích Đại Tống, lời nói câu cú đều vô cùng mạnh mẽ hùng hồn, nói đến vô cùng có tính chỉ trích. Triều đình tượng trưng cho một quốc gia, kẻ phản đối triều đình chính là phản thần, cho dù là lý do gì, ngươi là hàng xóm thì hoặc là không giúp, nếu muốn giúp cũng nên giúp chúng ta bình phản, sao ngươi lại giúp phản thần, nói sao cũng không thông đạo lý được nha.

Triệu Tinh Yến nghe thấy tiếng Hán của Nguyên Nghĩa Trung tốt như vậy, không khỏi hơi kinh ngạc.

Không biết rằng Nguyên thị là đại gia tộc của Nhật Bản, tuy địa vị không thể sánh với quý tộc, nhưng căn cơ vô cùng sâu dày. Mà tiếng Hán hiện nay giống như là tiếng Anh ở hậu thế vậy, dù sao thì lúc này văn hóa Trung Hoa cũng dại diện cho văn hóa đỉnh cao của thế giới, cho nên tiếng Hán vô cùng lưu loát. Người đọc sách, con cháu quý tộc của Nhật Bản hoặc ít hoặc nhiều đều biết tiếng Hán. Quan trọng là rất nhiều quyển sách đều là tiếng Hán, ngươi đọc không hiểu thì ngươi không thể hấp thu thêm nhiều kiến thức, hơn nữa thêm vào mười năm gần đây, hàng hóa Đại Tống bắt đầu mở rộng ra các địa khu xung quanh, tiếng Hán liền trở nên càng thêm lưu loát.

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, đối mặt với những lời chỉ trích của Nguyên Nghĩa Trung, Triệu Tinh Yến chỉ khẽ cười, bình tĩnh nói: - Lần này chúng ta xuất binh chính là xuất phát từ việc chúng ta là quân tử chi quốc.

Nguyên Nghĩa Trung cười nói: - Vậy sao? Lẽ nào lúc trước chúng ta tương trợ đám người Phương Lạp, Tống Giang mới xem như là tôn trọng văn hóa Trung Nguyên?

- Xem ra tướng quân nắm rõ tình hình của Đại Tống ta như lòng bàn tay nha!

Triệu Tinh Yến nghe thấy ông ta có thể nói đến Phương Lạp và Tống Giang thì biết đối phương có chuẩn bị mà đến.

Nguyên Nghĩa Trung lắc đầu nói: - Nào có, nào có, chỉ là nghe lời đồn thổi mà thôi.

Triệu Tinh Yến nói: - Trước đó, Bình thị vẫn không thể xem là phản thần của quý quốc, chúng ta lui tới với họ, về lý về pháp đều không sai, nhưng cũng chính vì như vậy, chúng ta đã trở thành bạn bè vô cùng tốt. Bạn bè gặp nạn, nếu Đại Tống chúng ta ngoảnh mặt làm ngơ, vậy chẳng phải là khiến bản thân là kẻ bất nghĩa sao, cổ nhân có nói, quân tử quý ở nghĩa, kẻ bất nghĩa còn nói gì đến quân tử? Thứ hai

Nói tới đây, nàng đột nhiên phất tay, một hộ vệ bên cạnh nàng lập tức đưa một cuốn sổ nhỏ qua cho Nguyên Nghĩa Trung: - Kính xin tướng quân xem qua.

Nguyên Nghĩa Trung theo bản năng nhận lấy, vừa mở ra nhìn, phát hiện trong đó là từng cái tên một, tò mò nói: - Đây là

Sắc mặt Triệu Tinh Yến nghiêm túc nói:

- Trên đó đều là những thương nhân nước ta bị quý quân giết hại. Hơn nữa đây chỉ là những người trước mắt chúng ta được biết, số người có thể không chỉ như vậy thôi.

- Việc này

Nguyên Nghĩa Trung hơi lúng túng.

Triệu Tinh Yến tiếp tục nói: - Vừa rồi tướng quân cũng nói, người dân hai nước chúng ta qua lại khá thân thiện, hơn nữa quý quốc cũng vô cùng hoan nghênh thương nhân Đại Tống chúng ta đến đây. Nhưng sự thật dường như không phải như vậy, các vị không chỉ không bày tỏ sự hoan nghênh, ngược lại còn hạ sát thủ. Thương nhân nước ta đến đây chỉ để làm ăn, không chút ác ý, hơn nữa còn là triều đình khuyến khích bọn họ đến, cho nên triều đình nên có trách nhiệm với bọn họ.

- Tướng quân nói không sai. Nội chính của các vị chúng ta đích thực không nên xuất binh can thiệp, nhưng mục đích chủ yếu chúng ta đến đây không phải để can thiệp vào nội chính của các vị, mà là bảo vệ dân chúng nước ta ở quý quốc. Từ khi bệ hạ chúng ta kế vị đến nay, yêu dân như con, đề xướng lấy nhân chính trị thiên hạ. Lần này nhìn thấy con dân của mình bị tổn hại, nếu không nghe không hỏi thì nói gì mà lấy nhân chính trị thiên hạ đây. Nếu chúng ta không xuất binh thì coi như bất nhân bất nghĩa. Nếu là như vậy, làm sao dám gọi là quân tử chi quốc.

Ngụy Minh bên cạnh bổ sung nói: - So với các vị, sau khi chúng ta đến quý quốc, đừng nói là thương nhân nước ta, cho dù là dân chúng quý quốc, chúng ta cũng chưa bao giờ có ý tổn hại. Không chỉ như vậy, tướng quân, quân sư chúng ta vẫn ra sức bảo vệ cho dân chúng quý quốc. Điểm này tin rằng tướng quân hẳn cũng nghe qua.

Nguyên Nghĩa Trung vốn dĩ còn muốn ỷ vào việc quân mình đến dưới thành mà phủ đầu đối phương, bởi vì ông ta đoán rằng đối phương nhất định sẽ vô cùng sợ hãi. Nào biết đối phương không chút sợ hãi, ngược lại còn có vẻ bình tĩnh, trái lại còn chỉ trích bọn họ không phải.

Chính xác, nếu Đại Tống chỉ đến vì Bình thị, vậy thì cho dù các ngươi là bạn bè hay là người thân thì đều không đúng, nói thế nào thì đây cũng là nội chính Nhật Bản, Đại Tống ngươi dựa vào cái gì mà can thiệp?

Nhưng trong này lại liên lụy đến con dân Đại Tống, vậy thì có thể nói được rồi, Thương nhân chúng ta tới đây làm ăn, vừa không có phạm pháp, vừa không nhập cư trái phép, hơn nữa còn được các ngươi cho phép, các ngươi dựa vào cái gì mà giết dân chúng nước ta, ta đương nhiên phải xuất binh bảo vệ con dân chúng ta, giữ gìn lợi ích của con dân chúng ta ở đây, đây là chuyện hợp tình hợp lý.

Chủ yếu là từ lúc bắt đầu, Nguyên thị đều xem Đại Tống là kẻ địch, hơn nữa khi đó bọn họ một lòng muốn nhanh chóng tiêu diệt Bình thị, mà Bình thị lại có muôn vàn quan hệ với Đại Tống, rất nhiều thương nhân Đại Tống đều là bạn hàng hợp tác của Bình thị, vậy thì bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua cho những thương nhân Đại Tống này.

Không chỉ như vậy, sau khi quân Tống đến Nhật Bản, hoàn toàn chưa từng chủ động phát động công kích, mà là đang cai trị Tống Nhân châu, đối xử bình đẳng, cho dù là người Nhật Bản, hay là người Hán đều được chăm sóc vô cùng chu toàn. So ra thì Nguyên thị không khỏi có chút thua kém.

Triệu Tinh Yến cũng là một cao thủ biện luận, Nguyên Nghĩa Trung sao có thể là đối thủ của nàng. Nói đến đoạn sau ngược lại đều là lỗi của bọn họ, hơn nữa ông ta cũng không còn lý do phản bác, bởi vì ông ta đích thực đã giết không ít thương nhân Đại Tống, chỉ nói: - Về danh sách này, ta cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, nhưng đây không phải là ý định của chúng ta, ta chưa từng có ý đối đầu với quý quốc, trong này nhất định tồn tại rất nhiều hiểu lầm.

Triệu Tinh Yến gật đầu nói: - Ta cũng cho rằng như vậy, nhưng việc này cũng nói lên một điểm chính là hai bên chúng ta thiếu sự tìm hiểu lẫn nhau.

- Đúng đúng đúng.

Nguyên Nghĩa Trung vội vàng gật đầu nói: - Đây cũng là lý do tại sao có lần đàm phán này, chứ không phải trực tiếp thông qua vũ lực để giải quyết vấn đề này. Chúng ta hi vọng giải quyết hiểu lầm thông qua lần đàm phán này.

Triệu Tinh Yến khẽ cười, nói: - Đại Tống chúng ta trước nay đều phản đối dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, chúng ta nghiêng về chuyện giải quyết bằng đàm phán, để tránh sinh linh lầm than.

Sự mạnh mẽ và không hề sợ hãi của nàng khiến Nguyên Nghĩa Trung vô cùng buồn bực. Đây chính là căn cơ của đại quốc, rõ ràng là nằm trong thế yếu, nhưng thoạt nhìn lại giống như là ưu thế của chính mình. Không còn cách nào khác, phía sau bọn họ có Đại Tống là chỗ dựa, tiếp tục giằng co nữa cũng chỉ tự tìm khó chịu thôi. Nguyên Nghĩa Trung nói:

- Về chuyện thương nhân quý quốc, chúng ta thừa nhận có chỗ thiếu sót, chúng ta nguyện ý bồi thường về chuyện này.

Ông ta nhấn mạnh là tiếc nuối, là hiểu lầm, là bồi thường, nhưng hoàn toàn không nhận sai, bởi vì bây giờ bọn họ đang có ưu thế, nếu không phải mơ ước gia nghiệp của Bình thị, e rằng ông ta sẽ không lựa chọn đàm phán. Bồi thường đã là giới hạn của ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không nhận sai, bởi vì ông ta cảm thấy bản thân không sai, là Đại Tống sai, lùi một bước đã bày tỏ đầy đủ thành ý rồi.

Nhưng cho dù là bồi thường, thủ hạ của ông ta vẩn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, có một số người thậm chí còn chuẩn bị nhắc nhở Nguyên Nghĩa Trung, nhưng lại bị Nguyên Nghĩa Trung dùng mắt ngăn cản.

Ông ta càng nói như vậy, Triệu Tinh Yến càng tràn đầy tin tưởng, biết bản thân mình chắc chắn đoán không sai, chắp tay nói: - Nguyên tướng quân người ngay nói thẳng dám làm dám chịu, là một đại trượng phu, tại hạ bội phục không thôi.

- Nên như thế, Nguyên Nghĩa Trung nói rồi, lại gọn gàng dứt khoát nói: - Bây giờ hiểu lầm đã được giải trừ, không biết quý quân lúc nào thì lui binh? Ông ta biết quân sư này tuyệt đối không phải bao cỏ, đơn giản trực tiếp một chút, không quanh co lòng vòng nữa.

Triệu Tinh Yến cười nói: - Thật ra tướng quân chậm nửa tháng nữa thì chúng ta có thể đã rút quân rồi.

Điều này khiến Nguyên Nghĩa Trung cảm thấy có chút kinh ngạc, nói:

- Quân sư sao lại nói vậy?

Triệu Tinh Yến thở dài nói: - Chuyện đến nước này, ta cũng không giấu diếm nữa, chẳng phải là vì trước trận chiến núi Dã Bản, chúng ta đã nhắc nhở Bình thị rồi sao, nhưng gia chủ Bình thị luôn đề phòng chúng ta, hoàn toàn không tiếp thu ý kiến của chúng ta, bằng không thì thắng bại khó đoán, điều này khiến chúng ta vô cùng thất vọng. Hơn nữa chúng ta ra tiền ra sức cho Bình thị, giúp đỡ vô cùng nhiều, cũng đã làm hết nghĩa vụ của một người bạn. Sau trận chiến núi Dã Bản, thật ra chúng ta đã chuẩn bị rút binh, nhưng khi rút đến Việt Tiền châu thì được biết quý quân sắp đến rồi. Khi đó chúng ta hoàn toàn không biết quý quân dự định thế nào, cũng có chút lo lắng, do vậy trì hoãn chuyện lui binh. Không ngờ quý quân lại thấu tình đạt lý như thế, tại hạ thật sự là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<