Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0089

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0089: Bàn Quốc Sự
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Hiện tại Lý Kỳ cũng rất hối hận. Lúc đó hắn mới tới Bắc Tống, sao biết nhiều cấm kỵ như vậy, đúng là tự gây nghiệt không thể sống. Liền thở dài nói:

- Không sai, chuyện này đúng là lỗi của ta. Ngươi muốn giết ta, ta sẽ không trách ngươi. Đây đều là do ta gieo gió gặt bão.

Dù trong lòng có ngàn vạn lý do mắng Tống Huy Tông là hôn quân. Nhưng đối diện với dân chúng của xã hội phong kiến này. Mặc kệ lý do gì, mắng Hoàng thượng đã là sai rồi. Cho nên hắn cũng không muốn giải thích thêm nữa. Nếu lại vì tức giận mà nói ra lời đại nghịch bất đạo gì, chỉ sợ còn liên lụy tới Tần phu nhân và đám người Ngô đại thúc.

Triệu Tĩnh cười lạnh:

- Hiện tại mới nhận lầm thì đã chậm.

- Ta biết.

Lý Kỳ gật đầu:

- Tuy nhiên, ta hy vọng trước khi ta chết, ngươi có thể giúp ta một chuyện nhỏ?

- Chuyện gì?

- Ta hi vọng ngươi có thể giúp ta giao bí phương của Thiên Hạ Vô Song và lẩu cho đông chủ của Túy Tiên Cư là Tần phu nhân.

Lông mày đen của Triệu Tĩnh khẽ nhăn:

- Rượu Thiên Hạ Vô Song kia đúng là do ngươi nhưỡng?

- Điều này không quan trọng. Ngươi chỉ cần nói ngươi nguyện ý hay không là được.

Lý Kỳ có chút không kiên nhẫn đáp.

Triệu Tĩnh thản nhiên nói:

- Cho ta một lý do ta giúp ngươi.

Lý Kỳ thở dài:

- Hiện tại vận mệnh của bốn mươi ngươi trong Túy Tiên Cư đều ở hai bí phương đó. Ta chết đi không có gì. Dù sao ta cũng không thuộc về nơi này. Tuy nhiên những người kia đều là do ta dẫn tới. Cho nên ta phải có trách nhiệm với bọn họ.

Hai mắt Triệu Tĩnh hiện lên một tia phức tạp:

- Nghe nói những tiểu nhi kia trước kia đều là dân chạy nạn, là ngươi cứu tế bọn họ, để cho bọn họ tới Túy Tiên Cư làm tiểu nhị. Việc này có thật hay không?

Lý Kỳ lắc đầu đáp:

- Ta không vĩ đại như lời ngươi nói. Ta cũng không cứu tế bọn họ. Ta chỉ cho bọn họ một cơ hội. Nói chính xác hơi đây là một giao dịch mà đôi bên đều có lợi.

"Người này quả nhiên là quái nhân. Có lúc thì nói ba hoa chích chòe, có lúc thì giống như một người trung thực. Thật không biết đâu mới là bộ mặt thật của hắn."

Triệu Tĩnh trầm mặc một lúc, bỗng thu lại kiếm.

Lý Kỳ thấy vậy, không có chút vui sướng nào, mà buồn bực nói:

- Triệu cô nương, ngươi lại diễn trò gì vậy, đừng đùa ta được không. Ngươi có biết mỗi lần ngươi rút kiếm, ta lại bị giảm thọ vài năm không?

Triệu Tĩnh mỉm cười:

- Chẳng lẽ ngươi rất muốn ta giết ngươi?

- Đương nhiên là không muốn.

Lý Kỳ lắc đầu, lại nói:

- Nhưng ta càng không muốn, thỉnh thoảng lại bị ngươi dùng kiếm đe dọa. Ngươi muốn giết thì lập tức giết đi. Nếu không giết thì cũng phải nói một câu rõ ràng. Ta là người nhát gan, không chịu được lăn quan lăn lại như vậy.

Triệu Tĩnh không để ý tới hắn, nhặt vỏ kiếm lên, đút kiếm vào vỏ, nói:

- Bởi vì ngươi đã giúp đỡ những dân chạy nạn kia, nên ta cho ngươi thêm một cơ hội. Nếu lần sau ta nghe thấy ngươi nói những lời đại nghịch bất đạo gì, vậy thì đừng trách ta vô tình.

Lý Kỳ sửng sốt nửa ngày, không thể tưởng tượng nổi hỏi:

- Ách, Triệu cô nương, tại hạ là người ngu dốt. Cô nương có thể nói rõ ràng hơn một chút. Rốt cuộc cô nương có còn định giết tại hạ không?

Triệu Tĩnh hừ một tiếng, đáp:

- Hôm nay tạm thời tha cho ngươi một mạng.

- Yes.

Lý Kỳ cực kỳ hưng phấn vung hai nắm đấm lên. Trong lòng rốt cuộc buông lỏng. Cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết thực con mẹ nó sướng. Vội vỗ ngực cam đoan:

- Cô nương cứ yên tâm. Làm mội người công dân tốt, tại hạ sẽ không phạm sai lầm giống nhau. Sau này tại hạ chỉ nói những lời ca tụng công đức của Hoàng thượng lão nhângia.

Triệu Tĩnh nghe hắn nói một tráng những từ cổ quái khó hiểu, cộng thêm dáng vẻ hưng phấn kia, không khỏi cười khúc khích:

- Thì ra ngươi vẫn rất sợ chết!

- Tại ha chưa bao giờ nói qua tại hạ không sợ chết.

Lý Kỳ cãi lại.

Đúng lúc này, ngoài vườn chợt vang lên tiếng của Trần A Nam:

- Lý ca, Lý ca.

Không tới một lúc, Trần A Nam vội vàng chạy tới. Vừa thấy Lý Kỳ, liền kêu lên:

- Ôi, Lý ca, thì ra huynh ở đây. Ngô chưởng quầy chính đang tìm huynh khắp nơi.

- Tìm ta? Có chuyện gì à?

- À, cũng không có chuyện gì. Chỉ là Ngô chưởng quầy thấy huynh đi lâu rồi mà chưa về, cho nên mới bảo đệ đi tìm huynh.

Trần A Nam vừa nói, ánh mắt vừa nhìn sang Triệu Tĩnh.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, đáp:

- A Nam, vị Triệu côcông tử này là bạn tốt của ta.

Trần A Nam nao nao, vội vàng hành lễ:

- Trần A Nam bái kiến Triệu công tử.

Triệu Tĩnh gật đâu, ừ một tiếng.

- Đúng rồi, không biết Triệu công tử đã ăn cơm trưa chưa?

Triệu Tĩnh hơi sững sờ, vô ý thức lắc đầu. Vừa rồi nàng tới sớm hơn người đánh cá kia chỉ một lúc. Mới nhấm nháp qua rượu Thiên Hạ Vô Song mà thôi.

- Trùng hợp, tại hạ cũng chưa ăn. Không bằng hôm nay tại hạ làm chủ, mời Triệu huynh một bữa cơm rau dưa. Mong rằng Triệu huynh nể mặt.

Lý Kỳ chắp tay cười nói.

Triệu Tĩnh hơi do dự, rồi mới gật đầu:

- Cũng được.

- A Nam, ngươi lập tức đi vào phòng bếp lấy cho ta một nồi lẩu uyên ương và một bầu rượu Tuyệt Thế Vô Song.

Lý Kỳ lập tức phân phó.

Lý Kỳ phân phó xong, liền mời Triệu Tĩnh tới phòng của Ngô Phúc Vinh. Bởi vì bình thường Ngô Phúc Vinh rất ít khi qua đêm ở cửa hàng. Cho nên phòng của ông ta đã đổi thành phòng nghỉ. Nói trắng ra, đây là chuẩn bị cho Tần phu nhân.

Đi vào phòng, Lý Kỳ rót cho Triệu Tĩnh một chén trà, sau đó ngồi đối diện với nàng. Đây là lần đầu tiên hắn cẩn thận nhìn kỹ Triệu Tĩnh. Chỉ thấy da nắng trắng như tuyết, mi thanh mục tú, mắt như thu thủy. Chỉ là trước ngực là đồng bằng, chưa được hoàn mỹ lắm. Tuy nhiên Lý Kỳ biết, chỗ ấy chắc đã dùng thứ gì bao lại.

Giờ đây Lý Kỳ rất muốn nói cho nàng biết, làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới sự phát dục.

Triệu Tĩnh thấy Lý Kỳ thẫn thờ nhìn mình, hai má ứng hồng, vừa thẹn vừa giận, quát:

- Ngươi nhìn cái gì?

- Nhìn ngươi.

Lý Kỳ trả lời. Ngắm mỹ nữ là việc thiên kinh địa nghĩ. Hắn chưa từng thấy việc đó có gì không ổn.

- Ngươi

Triệu Tĩnh đặt tay xuống vỏ kiếm.

"Má, lại muốn dọa mình rồi."

Lý Kỳ vội vàng duỗi tay cảnh cáo:

- Vừa rồi ngươi đã nói, chỉ cần ta không nói những lời đại nghịch bất đạo, ngươi sẽ không khó xử ta. Nói phải giữ lời chứ.

Triệu Tĩnh hừ một tiếng, nói:

- Vừa nãy ta chỉ nói không giết ngươi. Nhưng nếu ngươi lại nhìn như vậy, ta sẽ móc mắt của ngươi.

Đúng là nữ nhân độc ác!

- Rồi rồi, ngươi thắng, ta không nhìn là được. Có người muốn ta xem, ta còn chẳng thèm xem.

Lý Kỳ cười ha hả, vụng trộm nhìn nàng. Thấy nàng lặng lẽ không đáp, liền cười hì hì:

- Đúng rồi, làm sao cô nương tìm được tại hạ?

- Hiện tại toàn thành đều đang bàn luận Túy Tiên Cư của các ngươi. Muốn tìm ngươi có gì là khó?

Triệu Tĩnh khinh thường đáp.

- Biết ngay mà.

Lý Kỳ bất đắc dĩ nói:

- Có câu rất hay, người sợ nổi danh, heo sợ mập. Lời này thật chí lý.

Triệu Tĩnh khinh bỉ nhìn hắn một cái, khẽ nói:

- Nếu không như vậy, chẳng phải ngươi càng thêm buồn bực. Ngươi mất nhiều sức lực như vậy, không phải vì muốn Túy Tiên Cư dương danh lập vạn đó sao?

Ủa? Nhìn không ra cô nàng này rất thông minh. Lý Kỳ cười hắc hắc:

- Điều này cũng đúng.

- Tuy nhiên, có vẻ như ngươi cũng có rất nhiều cừu nhân.

Triệu Tĩnh cười thâm ý.

*****

Lý Kỳ hơi sững sờ:

- Ngươi đang nói tới người đánh cá kia?

Triệu Tĩnh gật đầu:

- Chẳng lẽ không đúng sao?

- Đương nhiên không phải.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Người đánh cá kia nhiều nhất chỉ là địch nhân, chưa nói tới cừu nhân.

- Hai người này có gì khác nhau?

- Đương nhiên là khác rồi. Địch nhân có thể biến thành bằng hữu. Giống như ta và ngươi chẳng hạn. Ai có thể nghĩ tới, chỉ vừa nãy thôi, ngươi còn muốn giết ta. Nhưng cừu nhận, thì chính là cừu nhân cả đời. Đặc biệt là cừu nhân giết cha giết mẹ, rất khó hóa giải. Thực ra, trên thương trường không có địch nhân vĩnh viễn. Hôm nay là địch nhân, nói không chừng ngày mai liền trở thành bằng hữu. Giống như hai nước với nhau, cũng không có địch nhân mãi mãi. Tất cả đều dựa trên lợi ích.

Triệu Tĩnh nhướn mày:

- Ý của ngươi là gì?

Lý Kỳ sững sờ, lắc đầu:

- Ta có ý gì đâu. Ta chỉ nói ra sự khác nhau giữa cừu nhân và địch nhân thôi mà.

- Hừ, ngươi rõ ràng đang trào phúng quốc gia của chúng ta từ bỏ liên minh ThiềnUyên, liên Kim công Liêu.

Triệu Tĩnh cả giận nói.

"Dcm, cô nàng này có trí tưởng tượng phong phú thật."

Lý Kỳ trừng mắt đáp:

- Ta đâu có ý như vậy. Huống hồ, từ trước tới nay ta đều cho rằng những liên minh, hứa hẹn gì đó chỉ là chó má. Cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực để nói chuyện. Chỉ cần quốc gia của chúng ta có thực lực, thì chẳng phải ngán thằng nào.

Triệu Tĩnh vừa nghe, mới biết vừa rồi hiểu lầm Lý Kỳ, nghi ngờ nói:

- Nghe ngươi nói như vây, giống như ngươi cũng đồng ý quốc gia của chúng ta liên Kim công Liêu.

- Nếu ta nói không đồng ý, ngươi có rút kiếm không?

Lý Kỳ thấp thỏm hỏi.

Triệu Tĩnh lườm hắn một cái:

- Nếu như ngươi nói có lý, thì việc gì ta phải làm như vậy?

- Vậy thì ta nói ta không đồng ý.

Lý Kỳ lắc đầu, rất dứt khoát đáp.

Triệu Tĩnh kinh ngạc hỏi:

- Vì sao?

- Vấn đề này, lịch sử đã có hàng trăm bài học rồi.

Lý Kỳ lắc đầu, nói tiếp:

- Những năm cuối thời Đông Hán, Tào Tháo có thế lực mạnh nhất, thứ hai là Tôn Quyền, Lưu Bị là yếu nhất. Lúc ấy Tào Tháo tính toán cùng Tôn Quyền tấn công Lưu Bị. Nếu như hai nhà bọn họ liên hợp, vậy thì cho dù Lưu Bị có tám trăm cái mạng, tám trăm Chư Cát Lượng, cũng khó tránh khỏi cái chết. Nhưng Tôn Quyền không đáp ứng Tào Tháo, mà liên minh với Lưu kháng Tào. Nguyên nhân vì sao? Rất đơn giản, bởi vì Tôn Quyền biết, chỉ cần Lưu Bị vừa vong, thì kế tiếp chính là y. Trong ba người, nếu có người mạnh nhất, hai người kia đương nhiên phải liên hợp đối kháng với người mạnh nhất. Làm sao có thể liên hợp với người mạnh đánh người yếu được. Nếu ba người chỉ còn lại hai người, một mạnh một yếu, vậy thì kết quả không cần ta nói ngươi cũng biết.

Sắc mặt của Triệu Tĩnh bắt đầu trở nên nặng nề, trầm tư hồi lâu mới hỏi:

- Nếu theo như lời ngươi nói, chúng ta nên giúp Liêu kháng Kim?

Lý Kỳ lắc đầu:

- Cũng không phải giúp Liêu kháng Kim. Mà phải tính toán lợi ích đã rồi đưa ra kế hoạch. Ba quốc gia hiện nay, luận về binh lực, nước Kim mạnh nhất, nước LiêuÁch, ngang bằng với nước ta. Mà nước Kim phải qua nước Liêu mới tới được nước ta. Nếu Liêu vong, như vậy chúng ta phải đối diện trực tiếp với nước Kim.

Triệu Tĩnh cau mày:

- Ý của ngươi là, nếu để cho nước Liêu diệt vong, quân Kim sẽ thừa cơ xua quân xuôi nam, tấn công quốc gia của chúng ta?

Lý Kỳ do dự một lát, mới thở dài:

- Có lẽ vậy. Nhưng từ sau khi hiệp nghị Thiền Uyên, hai nước Tống Liêu đã hơn trăm năm không có chiến sự lớn. Dân chúng hai nước ở chung cũng rất hòa hợp. Mà người Kim chỉ là một đám người man rợ, không có văn hóa, không có tố chất, thấy đồ tốt là cướpđoạt. Gặp chuyện khó chịu thì muốn dùng vũ lực để giải quyết. Ỷ vào binh lực cường thịnh, không ngừng khơi mào chiến tranh. Phải chọn hai nước là hàng xóm, ngươi sẽ chọn nước nào?

Lý Kỳ không dám chắc quân Kim sẽ tấn công Tống. Dù sao ở thời không gian này, chuyện đó chưa từng xảy ra, có khả năng sẽ không bao giờ xảy ra.

Triệu Tĩnh lắc đầu nói:

- Dù ngươi nói có lý, nhưng nước Liêu đã chiếm mười sáu châu Yên Vân ở phía bắc nước ta. Các đời quân chủ đều coi việc thu phục đất đã mất là nhiệm vụ của mình. Lần này là cơ hội trời ban, nếu cứ buông tha như vậy, chẳng phải đáng tiếc.

"Sao nàng ta lại hứng thú với quân quốc đại sự như vậy nhỉ?"

Lần này Lý Kỳ đã có kinh nghiệm, biết nên dừng lúc nào, lập lờ đáp:

- Ách, ngươi nói cũng đúng. Thực ra một người đầu bếp như ta đâu hiểu những thứ đó. Vừa rồi chỉ là nói linh tinh mà thôi, không nên coi là thật. Hoàng thượng đã lựa chọn liên Kim công Liêu, vậy nhất định của đạo lý của ngài ấy. Hạng ngu dân như ta sao có thể hiểu được Thánh Ý.

Triệu Tĩnh đang nói chuyện hăng say, đột nhiên bị Lý Kỳ giội một chậu nước lạnh, hơi sững sờ, vội hỏi:

- Ta cảm thấy những lời ngươi nói vừa nãy rất có kiến giải mà.

- Vậy à, những điều đó ta học được từ việc buôn bán. Có khả năng hai phương diện đó có chỗ giống nhau.

Lý Kỳ cười ha hả, vội vàng nói lảng sang chuyện khác.

- Hắc, tiểu tử A Nam kia làm gì mà lâu thế không biết. Ta thấy chắc tiểu tử này không muốn làm rồi.

Lại hướng Triệu Tĩnh, nói:

- Triệu cô nương chờ đây một lát, tại hạ đi gọi cậu ta.

Triệu Tĩnh giống như vẫn còn đang suy nghĩ những lời Lý Kỳ vừa nói, nên không chú ý Lý Kỳ nói cái gì, vô ý thức ừ một tiếng.

Lý Kỳ thấy biểu lộ ngưng trọng của nàng ta, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười. Một nữ hài tử như ngươi, suốt ngày chỉ lo nghĩ tới quân quốc đại sự thì có tác dụng quái gì. Cũng không có người chịu nghe lời ngươi. Còn không bằng nghĩ cách làm cho bộ ngực lớn thêm chút. Như vậy mới là vương đạo.

Nhấc chân vừa mới chuẩn bị xuất môn, thì ngoài cửa đã vang lên tiếng của Trần ANam:

- Lý ca, lẩu uyên ương tới rồi đây.

"Mịa! Sao lần nào tiểu tử này cũng đến không phải lúc vậy"

Trần A Nam đặt nồi lẩu và rượu xuống, Lý Kỳ liền bảo cậu ta quay lại cửa hàng hỗ trợ.

Triệu Tĩnh thấy Lý Kỳ không muốn bàn luận tới chuyện Tống Liêu Kim nữa nên cũng không hỏi nhiều. Nhưng nàng mơ hồ cảm thấy những lời Lý Kỳ nói vừa nãy chưa nói hết. Hơn nữa bản thân Lý Kỳ cũng mang tới nàng rất nhiều điều khiếp sợ.

Lý Kỳ nhìn vẻ nghi hoặc của nàng, trong lòng rất bất đắc dĩ. Nghĩ bụng mặc kệ nàngta hỏi gì thì hỏi, mình chỉ cần nói không biết là được. Hắn cầm bầu rượu lên, đầu tiên rót cho Triệu Tĩnh một chén Tuyệt Thế Vô Song, sau đó lại rót một chén trà cho mình.

Triệu Tĩnh thấy trong chén mình là một thứ chất lỏng màu hồng phấn, liền cả kinh hỏi:

- Đây là rượu gì?

- Đây là Tuyệt Thế Vô Song, là rượu ngon nhất trong nhóm Thiên Hạ Vô Song. Trước mắt còn chưa bán ra ngoài, chỉ dùng để chiêu đãi khách quý mà thôi.

Lý Kỳ mỉm cười đáp.

Triệu Tĩnh gật đầu, bỗng cảnh giác nhìn Lý Kỳ:

- Vậy vì sao ngươi không uống?

"Má! Chả lẽ cô nàng này cho rằng mình bỏ độc vào rượu. Quả thực là vũ nhục uy tín của ta."

Lý Kỳ bị tổn thương lòng tự tôn, lạnh lùng đáp:

- Ta đã thề không uống rượu. Nếu Triệu cô nương không thích uống, thì cũng uống trà như ta.

Triệu Tĩnh kinh ngạc: - Vì sao? Vì sao ngươi phải thề không uống rượu?

Đúng là bà tám!

Lý Kỳ thầm mắng một câu, nói:

- Đây là việc riêng của tại hạ. Thứ cho tại hạ không tiện nói nhiều.

Triệu Tĩnh thấy Lý Kỳ không vui, tự biết mình lỡ lời, sắc mặt ửng hồng, không hỏi thêm nữa.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<