Vay nóng Tima

Truyện:Biên Hoang truyền thuyết - Hồi 221

Biên Hoang truyền thuyết
Trọn bộ 586 hồi
Hồi 221: Duy Nhất Sinh Lộ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-586)

Siêu sale Shopee

Đô thành Kiến Khang. Hoàng hôn.

Yến Phi, Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam gặp nhau tại một tiệm ăn phía tây chợ, chiếm một cái bàn sát đường, ở chéo bên kia đường là mục tiêu – cửa hàng tạp hoá. Lưu Dụ hoài nghi sào huyệt Lưỡng Hồ bang là nơi Nhậm Thanh Thị tàng thân.

Cửa hàng bán đồ tạp hóa, cách bố trí trước bán sau ở, mới nhìn qua hoàn toàn không có gì khác thường. Bất quá Yến Phi lại phát giác ba người giúp việc đều là cùng gia đình.

Lưu Dụ nói: "Ta có chút ý kiến thô thiển. Nhậm Thanh Thị từ cửa chính vào trong tiệm rồi sau đó đi thẳng vào bên trong, như thế sẽ khiến người ta để ý. Có lẽ thị cố ý như thế, bởi vì ở đó có bí đạo cho thị thoát thân. Nếu thị thật sự muốn giấu thân ở trong tiệm, nên từ cửa sau đi vào trong nhà chứ!"

Đồ Phụng Tam đã biết chỗ ẩn thân thật sự của Nhậm Thanh Thị nhưng lại hoàn toàn không làm được gì, bởi vì tin tức đã sớm y kế truyền ra ngoài, mọi chuyện đã thành định cục.

Yến Phi nói: "Ngươi dựa vào đâu dám khẳng định cửa hàng là do Lưỡng Hồ bang mở?"

Lưu Dụ nói: "Ba tên giúp việc đều có ý đồ yểm giấu khẩu âm địa phương của vùng Lưỡng Hồ, ta nghe qua là biết ngay."

Gã quen làm thám tử, tinh thông các địa phương. Chỉ cần qua chút ít ấy liền phân tích đối phương từ nơi nào đến, muốn giấu cũng không giấu được gã.

Đồ Phụng Tam than: "Lúc này ta cũng có chút bối rối, nên dùng biệt pháp nào cho tốt đây? Nên hay không mạo hiểm xuất thủ?"

Yến phi nói: "Kế duy nhất là đợi lúc Tư Mã Nguyên Hiển xong việc ra về. Hiện tại chúng ta vẫn chưa tìm được cơ hội hạ thủ nên sẽ sắp xếp theo dấu y, coi tình huống rồi ra tay bắt người."

Lại thở một hơi chán nản, chàng nói: "Nếu như chỉ là giết người, trái lại dễ dàng hơn nhiều!"

Lưu Dụ lên tiếng: "Cửa hàng đóng cửa!"

Hai người cũng nhìn thấy đối phương lấy ván đóng cửa hàng, đình chỉ mua bán.

Đồ Phụng Tam nói: "Thiếu đi Tống thúc khiến thực lực chúng ta giảm sút. Bất quá việc thành tại người, chúng ta còn một kế duy nhất có thể làm là tùy cơ ứng biến. Coi!"

Gã từ trong ngực áo lấy ra một vật, bàn tay mở ra, bất ngờ là một viên bi mầu đo đỏ. Vật hình tròn ấy chỉ to bằng nửa quả trứng gà, dường như lấy sứ đốt nóng mà thành.

Lưu Dụ vui mừng nói: "Đồ huynh thật có biện pháp. Có phải đây là Mê Yên đạn được lão Trương Hỏa Khí ở Phủ Giang Nam tinh chế ra không?"

Đồ Phụng Tam ngạc nhiên: "Vậy mà ngươi nhìn một cái biết ngay là kiệt tác của Trương Hỏa Khí. Đây là bảo bối bằng hữu của ta giấu được, tất cả có sáu viên, ta và ngươi mỗi người một viên, lúc cần thiết có thể dùng để cứu mạng. Còn lại bốn viên thuộc về Yến Phi, bởi vì trọng nhiệm của y là phụ trách sân sau. Ta và Lưu huynh chỉ phụ trách bắt giữ Tư Mã Nguyên Hiển mang đi, thuyền chở người đang đậu ở bến tàu."

Sau khi phân phối xong Mê Yêu đạn, Đồ Phụng Tam nói: "Giả như người đi ra không phải là Tư Mã Nguyên Hiển, chúng ta cũng có thể theo sau tên ấy, bởi vì chắc chắn bọn họ sẽ đến Tư Mã Nguyên Hiển báo cáo kết quả."

Lưu Dụ nói: "Thời gian không còn nhiều nữa! Địch nhân tùy thời sẽ đến. Ôi! Đây không phải là tiểu tử Cao Ngạn sao?"

Một người nhẹ nhàng chạy qua cửa hàng, sau đó băng qua đường chạy lại về phía bọn y.

Bọn y nhìn thấy Cao Ngạn, Cao Ngạn cũng nhìn thấy bọn y, thần sắc hiện ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. Gã đi thẳng vào tiệm ăn.

Người hầu bàn nhiệt tình chào đón khách nhân mới vào. Cao Ngạn muốn một bát sủi cảo, ra hiệu với người hầu bàn rồi ngồi xuống vui vẻ nói: "Ta đang lo lắng một mình không làm được gì, đột nhiên phát hiện ba vị đại ca ngồi tại đây. Bàng Nghĩa và Phương Tổng lần này được cứu rồi!"

Đồ Phụng Tam nói: "Có phải là ngươi phát giác cửa hàng đối diện có vấn đề không?"

Trên mặt Cao Ngạn xuất hiện một loại thần sắc đặc biệt, giống như hơi có chút rượu, nói: "Có vấn đề không phải là cửa hàng ấy mà là ta. Tiểu tình nhân của ta hiện ở bên trong, đang không biết làm sao tìm nàng nói lời trong tim lại nhìn thấy các người."

Yến Phi ngạc nhiên hỏi: "Doãn Thanh Nhã tới đây rồi?"

Cao Ngạn nói: "Tuy nàng dịch dung cải trang biến thành hình dạng một đứa người ở nhưng làm sao giấu được cặp mắt của ta? Ta từ Hoàng thành theo chân nàng đến đây, nhìn thấy nàng đi vào trong cửa hàng."

Gã lại nói tiếp: "Các ngươi thế nào cũng phải giúp ta đơn độc gặp mặt nàng, để cho chúng ta có cơ hội nói ra hết lời trong tim."

Ba người nghe thấy đều không biết nên tức hay nên cười.

Lưu Dụ nói: "Không phải là ngươi đang nghĩ cách cứu Bàng Nghĩa và Phương Tổng sao? Rút cuộc ngươi muốn làm việc gì trước đây?"

Cao Ngạn cười cười: "Có ba vị lão ca ở đây, chuyện lão Bàng và Phương Tổng chỉ là việc nhỏ thôi."

Đồ Phụng Tam nói: "Ngươi là thám tử rất có danh tiếng của Biên Hoang tập chúng ta, chắc biết huynh đệ bị hãm trong lao ngục chẳng phải chỉ hai người bọn họ."

Cao Ngạn thuận miệng đáp: "Tính đến trước thời điểm này, huynh đệ tỷ muội bị bắt giữ lên tới tổng số ba trăm bảy mươi lăm người. Toàn bị giam tại nhà lao Vệ Thủ sở trong đông nam nội thành, ta sao lại không biết chứ?"

Yến Phi kỳ lạ nói: "Ngươi đúng là thần thông quảng đại."

Cao Ngạn cười nói: "Không phải là ta thần thông quảng đại, mà là trong túi ta có ngân lượng! Thần thông quảng đại, đấy lại kêu là tiền có thể khiến thần. Đương nhiên ngươi cũng phải biết ai có thể mua được, ai lại có thể cung cấp tin tình báo chính xác."

Đồ Phụng Tam đột nhiên hỏi: "Không phải ngươi nhìn thấy ám ký của ta để lại sao?"

Cao Ngạn cười khổ nói: " Lúc sớm nay ta cùng lão Bàng, Phương Tổng hai người qua sông, bị hai chiếc quan thuyền đuổi bắt. May mắn ta có đủ cảnh giác, kịp thời nhảy xuống nước trốn, hai người bọn họ lại không có được vận tốt như vậy. Ta phải trăm đắng ngàn cay mới trốn được lên bờ, lại phải ăn cắp y phục, tìm tai mắt tốt nghe ngóng lão Bàng, Phương tổng hai người. Bận rộn đến vừa nãy lại chạm mặt tiểu Bạch Nhạn của ta ấy, ngươi nói ta có thời gian đi tìm ám ký lão ca ngươi không biết để lại chỗ nào không?"

Yến Phi nói: "Biết rõ Kiến Khang là hiểm địa, căn bản không nên đến."

Cao Ngạn hỏi lại: "Không đến làm sao kịp hội hợp cùng các ngươi? Làm sao phản công Biên Hoang tập? Không cần nói cũng biết đến Kiến Khang ở phương nam tập hợp lại mà."

Lưu Dụ chau mày nói: "Tai mắt của ngươi có thể tin tưởng không?"

Cao Ngạn hạ giọng nói: "Đương nhiên tin tưởng, y làm việc cho ta đã có ba bốn năm, quen biết rất nhiều ở Kiến Khang, đối với người trong quan phủ lại càng thân thiện, ăn nhậu thoải mái, xưng huynh gọi đệ."

Yến Phi hướng Lưu Dụ hỏi: "Có phải là phát hiện được có vấn đề không?"

Lưu Dụ gật đầu trả lời.

Cao Ngạn không phục nói: "Sao lại có vấn đề? Tin tức y từng đưa cho ta đều chuẩn xác, chưa có xuất hiện chuyện gì."

Đồ Phụng Tam nói: "Ta cũng nhận thấy có vấn đề, Tư Mã Đạo Tử hành sự chu mật, tuyệt sẽ không đem tất cả mọi người nhốt cùng một chỗ, giống như tạo phương tiện tốt cho chúng ta đến cướp ngục."

Cao Ngạn nói: "Có thể là y đang dụ chúng ta đến cướp ngục, một mẻ tóm hết."

Lưu Dụ truy hỏi: "Có phải là tai mắt của ngươi hiệu xuất rất cao, chỉ đi ra ngoài một vòng liền điều tra ra có bao nhiêu người bị bắt giữ?"

Cao Ngạn biến sắc nói: "Y đi chưa đến nửa canh giờ đã hoàn thành được nhiệm vụ!"

Đồ Phụng Tam than: "Người của ngươi đã bị mua chuộc rồi."

Sắc trời chuyển tối, người hầu bàn đốt đèn dầu treo trên tường, bánh sùi cảo Cao Ngạn gọi được mang đến.

Cao Ngạn ăn thật khó nuốt, nói: "Có người theo ta không?"

Lưu Dụ nói: "Nếu như bọn ta không có đoán sai, thực quán này đã bị người ta bao vây trùng trùng. Địch nhân vẫn còn đang điều binh, đến lúc bọn họ thu lưới bao vây, chúng ta chắp cánh cũng khó bay."

Yến Phi đưa tay lấy ngân lượng ra quảng lên trên bàn.

Chàng cười mỉm: "Chúng ta chỉ có một đường sống."

Cao Ngạn da đầu đã phát ngứa lên: "Sinh lộ gì?"

Yến Phi nói: "Theo ta đi!"

Bốn người trước sau như đạn bắn, lấy cửa chính đi ra.

Yến Phi dẫn đầu lao ra, đột nhiên âm thanh sát phạt nổi lên tứ phía. Kiến Khang quân từ hai bên hùng dũng xông đến, đếm cũng không nổi, mỗi một ngõ của ngã tư đều có địch nhân tiến lại.

Có người ở trên cao hét lớn: "Giết không tha!"

Bốn người nhìn lên trên tìm kiếm, chỉ thấy trên mái nhà của cửa hàng đối diện hiện ra hơn mười người, không cần nhìn cũng biết là cao thủ.

Cao Ngạn thầm nghĩ đâu là con đường sống, bất quá ngoài chuyện theo sau Yến Phi, còn có thể làm được chuyện gì chứ?

Phi tiễn từ hậu phương bắn lại.

Bách chiến tập hợp.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-586)


<