Vay nóng Tima

Truyện:Cô độc chiến thần - Hồi 203

Cô độc chiến thần
Trọn bộ 266 hồi
Hồi 203: Tử tước xây thành
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-266)

Siêu sale Lazada

Nếu biết tin tức này, Khang Tư để cho đại quân tự động đi về trấn Thanh Hương trước, mà hắn thì cùng thủ lĩnh một đám đội buôn ở lại tham dự tang lễ Tử tước cùng với nghi thức nhậm chức của Tử tước mới. Hai chuyện này sau khi Bá tước Bỉ Khắc phái sứ giả đến lập tức có thể tiến hành. Có thể bởi vì thời kì loạn lạc chiến tranh nên tất cả đều giản lược đi, cho nên không được mấy ngày mọi chuyện liền giải quyết xong.

Con trai Tử tước Cáp Nhĩ hợp pháp trở thành Tử tước Cáp Nhĩ, Tử tước đại nhân trước kia lập tức bị người ném vào thung lũng.

Khang Tư nhận thấy được đám gia thần trong tòa thành Tử tước Cáp Nhĩ có thái độ thù địch thật thâm trầm với mình.

Chuyện này cũng không ngoài dự kiến của Khang Tư. Bởi vì những người này vì lãnh địa của mình quá lớn, giựt dây kỵ sĩ Phổ Đặc xuất binh tấn công hắn, hiện tại hắn đã là Tử tước, ánh mắt bọn họ không trở nên đỏ bừng mới là việc lạ.

Chỉ là khiến Khang Tư có chút kỳ quái, đó là Tử tước Cáp Nhĩ mới cũng đầy thù địch với hắn.

Điểm này Khang Tư thật không biết. Bởi vì không kể thế nào thì mình cũng là gia thần được Tử tước Cáp Nhĩ phong cho, người có quan hệ mật thiết với hắn lại sinh ra ý thù địch. Phỏng chừng là bởi vì thân phận hiện tại của hắn.

Nghĩ vậy, Khang Tư cũng không tự hỏi nhiều. Chỉ là chuyện tiếp theo lại khiến cho Khang Tư thấy việc tang lễ thật sự không phải như vậy.

Tử tước Cáp Nhĩ mới sau khi được đám gia thần chúc mừng, trước mặt đại biểu của Bá tước Bỉ Khắc cùng các vị khách lập tức bắt đầu mệnh lệnh, mà mục tiêu chính là Khang Tư.

Chỉ thấy người thanh niên trẻ tuổi vẻ mặt ngạo nghễ nói:

- Huân tước Khang Tư. Lãnh địa của ngươi không tương xứng với tước vị của ngươi. Vì tránh cho người trong thiên hạ nói Tử tước Cáp Nhĩ ta không biết gì, vi phạm quy tắc quý tộc. Cho nên ta chuẩn bị sắc phong cho ngươi một lần nữa.

Lời này của Tử tước Cáp Nhĩ vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây bao gồm đám người Áo Đặc Hàn tham gia vào chuyện bí mật đều biến sắc mặt!

Vị Tử tước Cáp Nhĩ vừa nhậm chức này cũng hơi quá mức một chút rồi! Đầu tiên Khang Tư đã là Tử tước, không ngờ hắn vẫn còn dùng tước vị thấp nhất – Huân tước để xưng hô. Nói rõ không nể mặt người ta, rồi lại tiếp tục muốn phân chia lãnh địa. Chuyện này ai cũng không cho là muốn sắc phong thêm cho Khang Tư. Nhưng nếu muốn sắc phong giảm đi, vậy hắn thật sự nghĩ rằng Khang Tư là một Huân tước nhỏ chỉ có mấy trăm binh lính sao? Thuộc hạ của Khang Tư đó là gần ngàn binh lính có thể tiêu diệt Tuyết Lang bang. Chọc giận Khang Tư, nếu hắn trực tiếp phản loạn vậy ngươi làm thế nào?

Vị Tử tước Cáp Nhĩ mới nhậm chức này muốn đốt một mồi lửa để nhậm chức, nhưng cũng không nên dùng hỏa tự thiêu mình chứ?

- Tử tước Cáp Nhĩ đại nhân. Lúc quân chủ đại nhân sắc phong cho tại hạ, đó là sắc phong tại hạ làm Huân tước độc lập Thanh hương lĩnh.

Khang Tư thật bình tĩnh nói.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người bao gồm cả Tử tước Cáp Nhĩ mới nhiệm chức đều biến sắc mặt. Tất cả mọi người đều biết rõ, lúc sắc phong có danh hiệu "độc lập", liền đại biểu vị quân chủ ném gia thần khỏi hệ thống của mình. Thoạt nhìn là trừng phạt nhưng đối với gia thần được phong ở thời đại này cũng chính là ban thưởng.

Bởi vì quân chủ phong cho chỉ một thế hệ. Nói cách khác sau khi lĩnh chủ sắc phong bị chết, vị gia thần được phong này sẽ không còn là gia thần của người thừa kế nữa.

Tử tước Cáp Nhĩ mới nhậm chức lập tức lệnh thuộc hạ lấy văn kiện sắc phong lại. Sau một hồi trầm lặng, người hầu rốt cục tìm được công văn ra giao cho Tử tước Cáp Nhĩ mới.

Tử tước nhanh chóng mở ra nhìn, khi thấy được hai chữ "độc lập" trên công văn hiện ra trước mắt, vị Tử tước mới nhậm chức này lập tức tức giận ném văn kiện sang một bên.

Người ở đây lập tức hiểu rõ, cũng không khỏi cười thầm. Nhìn xem. Muốn biểu hiện uy phong của chủ nhân, lại không nghĩ rằng người hầu trước kia đã tự lập thành lão gia. Thật sự quá mất mặt. Chuyện tiếp theo thật đơn giản, Tử tước Cáp Nhĩ mới nhậm chức không có trước mặt làm khó xử Khang Tư nữa. Mà Khang Tư cũng không có hứng thú ở lại. Sau một phen đóng kịch giả vờ, Khang Tư cáo lui.

Rời khỏi tòa thành Tử tước, Giáp Nhất vội nói:

- Chủ thượng! Tử tước Cáp Nhĩ này phải nhanh chóng giải quyết mới được. Bởi vì hắn có ý đồ ngăn chặn Thanh Hương lĩnh chúng ta.

Khang Tư gật gật đầu.

Thanh Hương lĩnh hai mặt bị núi vây quanh, một mặt là nước, chỉ có một con đường thông với lục địa. Mà con đường này hoàn toàn ngăn chặn Cáp Nhĩ lĩnh. Trước kia lúc là gia thần, con đường này thông suốt, mà tới bây giờ ai cũng biết Tử tước Cáp Nhĩ mới lại căm thù Khang Tư. Không nói cấm đi qua, chỉ cần tăng lên vài lần thuế thu, liền đủ khiến cho con đường buôn bán trên đất của Thanh Hương lĩnh bị tiêu diệt. Có thể nói, trừ bỏ dùng vũ lực ra, đừng nghĩ thông qua việc đàm phán để đi lại.

Nhưng làm cho người ta khó xử chính là, lĩnh chủ cũ vừa qua đời, gia thần lập tức xuất binh tấn công lĩnh chủ mới nhậm chức. Mặc kệ bất kỳ nguyên nhân nào thì tội danh vong ân phụ nghĩa không thể tránh khỏi.

Đừng cho rằng thực lực mạnh là có thể muốn làm gì thì làm. Ngươi thân là thủ lĩnh có thể dùng danh nghĩa vì việc lớn mà vong ân phụ nghĩa. Vậy đương nhiên cũng có thể vì chuyện lớn mà bán đứng thuộc hạ của mình.

Người cấp dưới cũng không phải ngu ngốc, làm sao nguyện ý đi theo thủ lĩnh như vậy? Cho nên thân là cấp trên, danh tiếng tuyệt đối không thể bị bôi bẩn.

Nhìn bộ dáng Khang Tư nhíu mày, Giáp Nhất đương nhiên rõ ràng chủ thượng của mình buồn rầu vì cái gì.

Giáp Nhất lên tiếng:

- Chủ thượng! Không bằng kêu Giáp Linh ám sát Tử tước Cáp Nhĩ mới. Thủ đoạn của Giáp Linh nhất định là thần không hay quỷ không biết. Không chừng lãnh địa Tử tước Cáp Nhĩ sẽ bởi vì không có người thừa kế mà bị đám gia thần phân chia hết. Như vậy chúng ta không phải là có cơ hội sao?

Khang Tư lắc đầu nói:

- Hắn không có xuất binh tấn công chúng ta, chúng ta chủ động mưu hại hắn thì cũng cảm thấy áy náy. Hơn nữa những người khác không biết rõ, nhưng người Thanh Hương lĩnh đều biết được sự tồn tại của Giáp Linh. Nếu Tử tước Cáp Nhĩ mới chết một cách quỷ dị, vậy người thu lợi nhất chúng ta khẳng định sẽ bị nghi ngờ. Điều này đối với danh tiếng của chúng ta lại là chuyện không tốt.

Giáp Nhất gật gật đầu. Hiện tại chủ thượng của mình ở trên lãnh địa Tử tước Cáp Nhĩ tuyệt đối là một thế lực mạnh mẽ. Một khi Tử tước Cáp Nhĩ bị chết, không phải chủ thượng làm thì cũng sẽ bị cho là như vậy.

Bởi vì tất cả mọi người sẽ cho rằng nguyên nhân là chủ thượng không muốn có người cấp trên cho nên mới xử lý Tử tước Cáp Nhĩ mới. Sau khi suy nghĩ, Giáp Nhất không kìm được hỏi:

- Chủ thượng! Thuộc hạ quan sát đám gia thần tới tham gia buổi lễ, vẻ mặt bọn họ đều có một chút mơ hồ. Phỏng chừng uy vọng hiện tại của Tử tước Cáp Nhĩ mới không đủ khiến cho bọn họ bắt đầu có ý khác. Không bằng chúng ta ngầm giựt dây bọn họ một chút, khiến cho bọn họ độc lập. Như vậy không cần động vào Tử tước Cáp Nhĩ mới, cũng có thể giải quyết được vấn đề trạm kiểm soát đường buôn bán.

Nghĩ một lúc, Khang Tư gật gật đầu đồng ý:

- Vậy thì được. Giao cho Giáp Nhị xử lý đi!

- Dạ! Phỏng chừng Giáp Nhị đã sớm đợi cơ hội để thi thố tài năng rồi.

Giáp Nhất cười nói.

- Chỉ mình hắn chỉ sợ không đủ.

Khang Tư có chút cảm thán. Trước kia trong tay có nhiều mật vệ, thật sự là muốn làm gì cũng đều thật tiện lợi.

- Đây là chuyện không có biện pháp, tuy nhiên mật vệ sơ cấp đã được huấn luyện ra ba, bốn người rồi. Ở nơi này chắc cũng đủ dùng!

Giáp Nhất nói là nói như vậy kỳ thật trong lòng cũng cảm thán một hồi. Trước kia hắn dẫn dắt một đám mật vệ cao cấp làm sao giống hiện tại một cái mật vệ sơ cấp cũng giống như châu báu.

- Ha ha! Như vậy cũng được coi là bước khởi đầu. Phải biết rằng lúc trước bắt đầu từ chỗ không có nền tảng gì cả. Không giống hiện tại là có được ba mật vệ cấp đặc biệt để xây dựng hệ thống mật vệ!

Khang Tư cười nói, Giáp Nhất đương nhiên là cung kính gật đầu.

Lúc đoàn người trở lại Thanh Hương lĩnh, tất cả các thế lực lớn nhỏ trấn Thanh Hương, bất luận quan hệ thế nào đều đến đón tiếp Khang Tư.

Vừa thấy mặt liền làm một lễ tiết lớn kính chào quý tộc, miệng cung kính nói:

- Kính chào Tử tước đại nhân.

Mà đầu mục khu dân đen của Khang Tư trước kia sau khi thi lễ lập tức tức dáng vẻ gia thần được phong đoạt trước tiếp đón khách.

Không trách bọn họ thay đổi lớn như vậy, hiện tại Khang Tư cũng không phải là Huân tước nho nhỏ trước kia, mà là Tử tước đại nhân có lãnh địa gần mười vạn dặm vuông!

Hơn nữa thực lực vị Tử tước đại nhân này đã sớm vượt qua Tử tước Cáp Nhĩ đại nhân, ở Bá tước lĩnh này là quý tộc lớn gần với Bá tước Bỉ Khắc đại nhân!

Trước kia còn có thể làm trò lên mặt một chút, chơi một chút âm mưu quỷ kế. Hiện tại chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh, bởi vì người ta tùy tiện ra tay là có thể tiêu diệt những người như bọn họ. Cho nên dám không cung kính cư xử sao?

Nhìn thấy Thị Tòng trưởng cũng biểu hiện như vậy, Khang Tư không khỏi cười cười. Lúc trước kiêu căng, lúc sau cung kính. Xem ra tính người chính là như thế. Đương nhiên Khang Tư cũng phi thường khách khí cùng đám thủ lĩnh này nói xã giao.

Sau một phen náo nhiệt, Giáp Nhất đại biểu thuộc hạ của Khang Tư góp ý kiến với hắn:

- Chủ thượng! Chúng thần khẩn cầu chủ thượng xây dựng thành lũy chủ gia tộc!

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đầu tiên là yên tĩnh, tiếp theo là một hồi ồn ào náo động. Mọi người đều trầm trồ khen ngợi.

Cũng đúng. Khang Tư đã là Tử tước đại nhân có được lãnh địa hơn mười vạn dặm vuông. Như thế nào có thể không có một thành lũy đại biểu cho gia tộc Khang Tư?

Hơn nữa thành lũy cũng không đơn giản chỉ là tượng trưng của địa vị, càng là nền móng thánh địa của những người từ trên xuống dưới có quan hệ với Khang Tư. Không có thứ này, đi ra ngoài cũng không dám cùng người ta chào hỏi.

Khang Tư nghĩ lại bản thân cùng thuộc hạ quả thật cần một tượng trưng đại biểu cho thế lực như vậy, hơn nữa hầu bao của mình cũng đang trương phồng lên, vật liệu, con người đều có thể mua được.

Vì thế Khang Tư gật gật đầu nói:

- Cũng đến lúc phải xây dựng thành lũy, chỉ là xây dựng ở đâu, cần bao nhiêu sức người sức của. Phải cần thiết suy nghĩ một phen mới được.

Xây dựng ở trấn Thanh Hương? Toàn bộ thôn trấn tính vào còn chưa đủ lớn so với thành lũy Tử tước lĩnh chủ. Xây dựng ở địa phương khác? Địa phương nào mới thích hợp đây?

Thế lực bản địa tuyệt đối không hy vọng thành lũy Tử tước này xây dựng trong trấn Thanh Hương. Bởi vì điều này tương đương với việc khiến cho toàn bộ người trấn Thanh Hương phải chuyển nhà.

Ngay khi mọi người trầm mặc không nói gì, lão nhân Thị Tòng trưởng này bỗng nhiên nhảy dựng lên hô:

- Lĩnh chủ đại nhân! Tại hạ cảm thấy được có một nơi thích hợp nhất để lĩnh chủ đại nhân xây dựng thành lũy!

Tất cả mọi người nhìn về phía lão nhân Thị Tòng trưởng này. Tuy nhiên lão nhân này vẫn chờ sau khi chính miệng Khang Tư hỏi thì lão mới chậm chạp, ung dung sờ râu cười nói:

- Lĩnh chủ đại nhân! Hướng bắc trấn Thanh Hương ba mươi dặm là nơi thích hợp nhất để xây dựng thành lũy của ngài!

Ba mươi dặm về hướng bắc?

Giáp Nhất không kìm nổi nhíu mày nói:

- Vị đại nhân này. Phía bắc cách trấn Thanh Hương hai mươi dặm đã là rừng rậm. Ý tứ của ngài là thành lũy của chủ thượng chúng ta sẽ xây dựng ở trong rừng rậm?

Nói tới đây, trong mắt Giáp Nhất tỏa ra ánh sáng nguy hiểm.

Thị Tòng trưởng biết lời nói này của mình cố làm ra vẻ cao siêu, xui xẻo là chính mình, cho nên vội vàng xua tay nói:

- Giáp Nhất đại nhân. Nơi đó người khác có lẽ không thích hợp nhưng tuyệt đối thích hợp với lĩnh chủ đại nhân. Bởi vì nơi đó chính là nơi lúc trước của Vô Ưu Cung!

Vừa nghe lời này, những người bên Khang Tư hai mắt sáng lên.

Những người khác đối với Vô Ưu Cung còn không biết ra sao nhưng thành viên Cục quân chính thì tất cả giật mình gật gật đầu. Huy chương của Khang Tư giống hệt đồ án của Vô Ưu Cung, tuyệt đối có quan hệ với Vô Ưu Cung thần bí kia. Nơi đó quả thật là nơi thích hợp nhất để xây dựng thành lũy của lĩnh chủ.

Khang Tư nhìn Thị Tòng trưởng vẻ mặt cung kính, không kìm được cắn răng một cái. Tên này thật sự là biết khêu gợi lòng hứng thú của người khác, thẳng đến lúc nói đến trấn Thanh Hương mới khai báo ra địa điểm cũ của Vô Ưu Cung, mà những tin tức khác thì lại giấu kỹ càng, thật sự là khiến người nổi cáu. Bởi vì ý nghĩ này, cho nên Khang Tư nói thẳng:

- Nếu lão đại nhân đề cử như vậy, vậy làm phiền lão đại nhân dẫn đường cho chúng ta. Chỉ cần khảo sát thích hợp, như vậy liền quyết định việc xây dựng thành lũy.

- Nguyện dốc sức phục vụ lĩnh chủ đại nhân.

Thị Tòng trưởng lễ phép thi lễ ngồi xuống, mà những người buôn bán ở đây thì nhảy dựng lên.

- Lĩnh chủ đại nhân! Đội buôn chúng tôi nguyện ý cung cấp bậc thầy ưu tú giúp đại nhân khảo sát địa hình. Hơn nữa đội buôn chúng tôi còn có nhiều bậc thầy về thiết kế xây dựng ưu tú đều nguyện ý cống hiến sức lực vì ngài.

- Lĩnh chủ đại nhân! Đội buôn chúng tôi chuyên môn làm việc xây dựng công trình, thành lũy của Tử tước X, Nam tước Y đều là chúng ta dựng lên. Giao công tác xây dựng thành lũy cho đội buôn chúng tôi, chúng tôi sẽ cho ngài giá cả ưu đãi nhất.

- Lĩnh chủ đại nhân! Đội buôn chúng tôi có nhiều mỏ đá chất lượng tốt, tuyệt đối thích hợp nhất để xây dựng thành lũy! Sử dụng vật liệu đá của chúng tôi tuyệt đối sẽ khiến thành lũy của ngài trở thành thành lũy chắc chắn nhất trong thiên hạ!

- Lĩnh chủ đại nhân! Đội buôn chúng tôi có những vật phẩm trang sức xa hoa nhất, nhất định có thể trang trí cho thành lũy của ngài lộng lẫy đến mê người!

Những đội buôn này cuồng nhiệt như vậy nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì Khang Tư phải xây dựng một thành lũy Tử tước.

Dựa theo tập tục, thành lũy Tử tước phải rộng mười dặm vuông, thấp nhất cũng phải có năm tháp nhọn bằng đá. Xây dựng một thành lũy lớn như vậy cần rất nhiều nhân công, tài liệu. Mà kim tệ đòi hỏi cũng càng không cần phải nói. Cơ hội vừa có thể kiếm tiền vừa có thể xây dựng quan hệ với lĩnh chủ, gần như không ai lại bỏ qua.

- Ta là người nóng vội, hiện tại liền đi xem!

Khang Tư đứng dậy nói.

Đám người buôn trên mặt không kìm được xuất hiện vẻ khinh miệt. Một lĩnh chủ có lãnh thổ mười vạn dặm vuông, vừa trở về còn không ngồi nóng ghế vừa nghe được tin tức đã muốn triển khai hành động. Cho dù thành lũy rất quan trọng cũng không vội vàng như thế chứ. Xem ra lĩnh chủ này cũng chỉ là loại ma cà bông nho nhỏ.

Mà thành viên Cục quân chính cũng nghĩ như vậy. Địa điểm cũ của Vô Ưu Cung kia có liên quan đến huy chương của lĩnh chủ Khang Tư này, một khi nhận được tin tức, bất kỳ ai cũng đều đi thăm dò trước rồi.

Bọn họ xem ra Khang Tư hoàn toàn là một người làm việc tác phong nhanh nhẹn, thật sự là một nhân vật khó lường. Đám người buôn vốn muốn đợi ở trong trấn nghỉ ngơi, nhưng ai kêu lĩnh chủ Khang Tư này cùng với các thế lực bản địa đều chuẩn bị đi địa điểm cũ của Vô Ưu Cung để khảo sát?

Vì có thể nhận được việc xây dựng thành lũy, vì có thể xây dựng quan hệ tốt với lĩnh chủ, vĩ có thể làm giao dịch với ngày hội mậu dịch trên biển không lâu sau nữa, bọn họ chỉ có thể đi cùng đám người Khang Tư một chuyến.

Một đám người rời trấn Thanh Hương đi lên hướng bắc. Bởi vì biết là đi đến rừng rậm cho nên tất cả đều sử dụng xe trượt tuyết. Dưới sự nỗ lực của tuyết khuyển, không bao lâu bọn họ liền đi tới một mảnh rừng rậm.

Đám người buôn nhìn thấy rừng cây rậm rạp âm u có chút chần chờ. Mà Khang Tư cùng đám thủ lĩnh lại không để ý chút nào đi vào. Những người như bọn họ dựa vào vũ lực mà sống này cũng không ít người chiếm đất gần rừng rậm. Tuy rằng đám người buôn không muốn mạo hiểm nhưng vẫn phải để cho thân tín cùng hộ vệ theo vào coi như biểu đạt thái độ chính mình một chút.

Thị Tòng trưởng càng già càng dẻo dai, căn bản không giống như là một người có tuổi, ở trong rừng rậm xóc nảy lâu như vậy cũng không thấy có việc gì, mà những người khác mặt đều có vẻ mệt mỏi.

Dưới sự dẫn đường của Thị Tòng trưởng, mọi người trong rừng rậm trái rẽ phải quẹo. Sau khi mất một hồi lâu, mọi người chỉ thấy trước mắt rộng mở trong sáng.

Trước mắt không ngờ xuất hiện một mảnh đất khoảng hơn mười dặm vuông, vài mảnh đất bằng phẳng rải rác. Mà trước tiên hấp dẫn mọi người là giữa mảnh đất bằng phẳng này là một hồ nước khoảng chừng vài dặm vuông.

Trừ bỏ Thị Tòng trưởng, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, mọi người cực kỳ nghi hoặc nhìn tuyết đọng mặt đất, lại nhìn mặt hồ màu xanh biếc yên ả như mặt kính. Trong thời tiết rét lạnh như vậy không ngờ không đóng băng được mặt hồ? Chẳng lẽ hồ nước này chính là suối nước nóng? Nhưng mặt hồ yên ả như vậy lại không có khả năng!

Hơn nưa quan trọng nhất chính là hồ nước xinh đẹp như vậy làm sao mà tới bây giờ không có nghe ai nói qua? Chỉ cần có hồ nước này là có thể khiến nơi này biến thành một thành trấn!

- Đây là nội hồ của Vô Ưu Cung trong truyền thuyết. Tên là gì đã sớm bị quên đi rồi.

Một câu nói của Thị Tòng trưởng khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.

Nội hồ là ý tứ gì bọn họ đương nhiên biết rõ, nhưng mà nội hồ này khoảng mấy dặm vuông, hồ nước lớn như vậy không ngờ chỉ là ranh giới của Vô Ưu Cung?

Nhìn thấy mọi người nghi ngờ, Thị Tòng trưởng cảm khái dùng tay làm bộ vẽ vẽ, nói:

- Các vị nghĩ đúng vậy. Mặt đất trống trải này đều là địa giới khi trước của Vô Ưu Cung.

Mọi người ồ lên một hồi.

Cung điện có diện tích thật lớn chiếm hơn mười dặm vuông? Trời ạ! Vô Ưu Cung này là thế nào? Cung điện to lớn như vậy làm cho người khiếp sợ đến mức nào! Thực sự hận không thể tận mắt nhìn thấy kiến trúc lớn như vậy. Mọi người không kìm nổi bắt đầu ảo tưởng tình cảnh thời kỳ hưng thịnh của Vô Ưu Cung.

Vào lúc mọi người đang tưởng tượng, Khang Tư quan sát hoàn cảnh bốn phía, sau đó lắc đầu nói:

- Thành lũy mới xây dựng cũng không có khả năng ôm cả cái hồ này vào. Tìm một nơi ở xung quanh hồ nước này là được rồi.

Mọi người đều gật đầu, ngay cả toàn bộ quý tộc Tuyết quốc hợp lại đều không có khả năng xây dựng được Vô Ưu Cung này một lần nữa. Vị lĩnh chủ đại nhân này cũng coi như là tự biết mình.

- Ha ha! NHư vậy bên trái hồ nước ba trăm mét chính là một nơi tốt nhất. Nơi đó nguyên lai là đại điện Vô Ưu Cung, đất cũng không cần phải lo nữa.

Thị Tòng trưởng chỉ vào một nơi nói.

Nhìn theo hướng tay hắn chỉ, nơi đó có một mảnh đất trống không có mọc bất kỳ một cái cây nào.

Nhìn thấy vậy mọi người rất hứng thú dọn dẹp tuyết dọn, lộ ra nền đá cứng rắn. Thứ này vừa xuất hiện khiến mọi người ngạc nhiên thán phục. Đây chính là nền đá tảng, phạm vi mấy trăm dặm quanh đây đều không có công trường đá như vậy, có thể tượng tượng chủ nhân Vô Ưu Cung khi đó quyền thế ngập trời cỡ nào.

Liên tiếp dọn tuyết đọng mấy khối đất trống, đáng tiếc không có xuất hiện dấu vết đáng giá cho Khang Tư để ý. Đồ án Vô Ưu Cung theo lời Thị Tòng trưởng cũng không tìm được ở chỗ nào.

Khang Tư thở dài nói:

- Giáp Nhất. Truyền lệnh xuống dưới đi tuyển công nhân, sau đó phái người thăm dò địa hình. Từ trấn Thanh Hương đến đây tạo nên một con đường, chờ khai thông đường rồi mới tính chuyện xây dựng thành lũy.

- Dạ!

Giáp Nhất đáp.

Mà mọi người ở đây đều biết rõ ở nơi mà rừng rậm um tùm này không khai thông đường thì chuyện gì cũng đừng nghĩ làm được, cũng không có một ai lên tiếng. Về phần Thị Tòng trưởng hiện tại lại giống như câm điếc, đối với những người tò mò thăm hỏi tình huống Vô Ưu Cung, hắn đều mỉm cười lắc đầu trả lời.

Vào lúc Khang Tư trở về triệu tập nhân công bắt đầy xây dựng đường xa, ở bến cảng Thanh Nguyệt, bán đảo Phi Ba cách xa nơi này.

Thuyền chiến, thuyền buôn đông đúc tụ tập ở trên mặt biển ngoài bến cảng. Lá cờ Lôi gia đón gió tung bay làm cho người ta hiểu được đây là hải quân của chư hầu mạnh mẽ trên bán đảo Phi Ba.

Ngày trước hải quân Lôi gia điều động, tất cả các thế lực vùng ven biển đều run như cầy sấy. Bởi vì ai cũng không thể ngăn cản thế tấn công của hải quân Lôi gia. Tuy rằng vì trời phạt đến mà được thoải mái một đoạn thời gian, nhưng hiện tại trời phạt đã dứt, hải quân Lôi gia lại tập kết.

- Đám người kia không ngờ dám can đảm dùng cớ như vậy để từ chối ta lên ngôi! Đúng thật là làm nhục ta!

Áo Kha Nhĩ phẫn nộ nói.

- Chủ công không cần phải tức giận, kỳ thật điều này cũng không phải rất tốt hay sao? So sánh với địa vị Đông Nam Đại Đô đốc, gia chủ Lôi gia căn bản không đáng là gì. Chỉ cần chủ công giữ vững vị trí Đông Nam Đại Đô đốc, đám gia thần của Lôi gia này còn không ngoan ngoãn chạy tới quỳ lạy nguyện trung thành với ngài sao!

Liệt Văn rất hưng phấn nói.

- Ừ! Nói thì như vậy, chỉ là ngươi cho rằng người ở bên đế quốc sẽ đồng ý ta đến thống lĩnh bọn họ sao?

Áo Kha Nhĩ nhíu mày nói.

Liệt Văn không đồng ý nói:

- Chủ công! Đầu tiên ngài là Nhị đệ của đại nhân, kế thừa ý nguyện của đại nhân là hoàn toàn danh chính ngôn thuận. Thứ hai là chúng ta vẫn liên tục lôi kéo đám quan viên đế quốc.

- Lịa nói chúng ta hiện tại chỉ huy rất nhiều bộ đội, hơn nữa bố trí lực lượng ở biên cảnh đế quốc. Cho dù bọn họ không đồng ý chúng ta cũng có thể đứng vững ở đế quốc. Nếu thật sự muốn điều động vũ lực vậy thì cũng là nội chiến mà không phải là kẻ thù bên ngoài xâm lấn. Ngài là Nhị đệ của đại nhân chiếm không ít lợi thế.

Áo Kha Nhĩ khoát tay:

- Nội chiến tiếng tăm không tốt, tốt nhất là đi theo con đường thu mua, lôi kéo.

Nói đến đây Áo Kha Nhĩ có điểm tự đắc. Hắn luôn luôn ngầm bố trí cùng tích tụ lực lượng. Trước kia lúc Khang Tư vẫn còn, chỉ cần một danh phận liền có thể ép hắn không thể nhúc nhích, cho dù Khang Tư quang minh chính đại phái mật vệ giám thị hắn, cũng không dám lên tiếng.

Trời cao có mắt không ngờ để gió lốc cuốn Khang Tư biến đi. Hắn chịu nhục lâu ngày coi như là qua cơn mưa trời lại sáng. Hắn thật sự không thể tin, không có Khang Tư, toàn bộ hệ thống của Khang Tư còn ai có thể chống lại hắn!

- Đúng rồi! Có tin tức của đoàn Mân Côi hay không?

Áo Kha Nhĩ đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi.

Liệt Văn chần chờ một chút nói:

- Theo Uy Kiệt đại nhân nói, đoàn kỵ binh uy lực mạnh mẽ này đã sớm bị đại nhân điều đi qua bên Tam gia để hỗ trợ.

Áo Kha Nhĩ lập tức tức giận vạn phần khẽ quát:

- Mẹ kiếp! Tình báo quan trọng như vậy hiện tại mới có tin tức, Tổng trưởng cục tình báo Uy Kiệt này quả thực đúng là bất tài! Đại ca Khang Tư này bất công quá! Vì sao lại giao đoàn Mân Côi cho An Tái Kháng? Việc buôn bán của tên này cần đoàn kỵ binh mạnh mẽ như vậy sao?

- Phải biết rằng đây chính là đoàn kỵ binh có thể quét ngang bán đảo Phi Ba, làm cho người ta vừa nghe đã sợ mất mật! Giao cho ta mới càng có thể phát huy uy danh đoàn Mân Côi!

(Ngươi cho là Khang Tư không biết người là loại ăn cháo đá bát sao? Shyt)

Liệt Văn đương nhiên biết vì sao Áo Kha Nhĩ tức giận như vậy. Đoàn Mân Côi nay từ đầu tổ chức rèn luyện binh lính từ việc làm nhiệm vụ lính đánh thuê. Nhưng sau này đoàn Mân Côi càng ngày càng mạnh mẽ, hơn nữa dưới tình huống được phân phối nhiều mật vệ lại càng quỷ dị vạn phần, gần như thành tượng trưng lực lượng quân sự mạnh nhất bán đảo Phi Ba.

Mà tượng trưng này không ngờ dưới tình huống không ai hay biết đã được giao cho Tam đệ An Tái Kháng của Khang Tư. Nhị đệ Áo Kha Nhĩ này cái gì cũng không có, không khiến hắn căm tức mới kỳ quái.

Kỳ thật Liệt Văn đã phát hiện, chủ công mình ở trong hệ thống của Khang Tư rất có địa vị. Tước vị, quân quyền đều bình thường, nếu không phải dựa vào danh nghĩa là em kết nghĩa của Khang Tư cùng với sự hỗ trợ của người trong tộc thì chỉ sợ ngay cả địa vị hiện tại cũng không chiếm được.

Danh nghĩa như vậy có tốt, có xấu. Tốt chính là có rất nhiều gia thần Lôi gia cấp thấp gia nhập, hải quân cũng nguyện ý đưa tới đế quốc của mình. Xấu chính là gia thần có thực quyền căn bản không coi chủ công vào đâu, muốn cùng gia tộc Cung Tá đòi mật vệ cũng không có khả năng, càng không nói chỉ huy bọn họ.

Tin tưởng chủ công cũng biết điểm ấy, bằng không lúc Khang Tư vẫn còn chủ công làm sao lại ngoan ngoãn cúp đuôi? Căn bản ở chỗ chỉ cần có Khang Tư, chủ công nhà mình hoàn toàn không có ngày ra mặt. May mắn ông trời phù hộ khiến cho chủ công có cơ hội giương cánh bay cao.

Áo Kha Nhĩ không để ý đến tâm tính thủ hạ. Hiện tại hắn gần như bị tức điên rồi, nhìn bến cảng nói một câu:

- Chuẩn bị tốt liền lên đường!

Liền quay đầu trở về khoang nghỉ ngơi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-266)


<