Vay nóng Tima

Truyện:Cẩm Y Vệ - Hồi 0562

Cẩm Y Vệ
Trọn bộ 1144 hồi
Hồi 0562: Giấm chua
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1144)

Siêu sale Shopee

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, ở một ngã ba cách đó không xa, Tần Lâm mặc một chiếc áo bông cũ đang cười xấu xa nhìn về phía này, bên cạnh hắn là một vị cô nương xinh xắn lanh lợi.

- Cha chả, họ Tần lại đang trêu hoa ghẹo nguyệt!

Từ Tân Di chợt vén rèm xe lên.

Tất cả dân chúng tham gia miếu hội xung quanh đều nhìn chăm chú xa giá mệnh phụ tam phẩm này. Thậm chí có người còn dạy dỗ con gái mình, tương lai nhất định phải trinh tĩnh hiền thục giống như đại gia khuê tú như vậy, mới có thể tìm được nhà chồng xứng đôi như ý.

Không ngờ rằng trong hương xa đỉnh vàng kia đột nhiên có một vị phu nhân trẻ tuổi vai quàng khăn choàng nhảy ra, một tay vịn hạt châu khổng tước trên đỉnh chiếc Khánh Vân quán đang đội, tay còn lại cầm vạt áo thêu chỉ vàng sặc sỡ, sải đôi chân dài chạy ra như điên.

Nhìn thấy cảnh tượng này, các bậc phụ mẫu đang dạy dỗ nữ nhi phải bắt chước theo đại gia khuê tú, trinh tĩnh hiền thục nhất thời trợn mắt há mồm, kinh ngạc sững người ra tại chỗ.

Trịnh Trinh cũng há miệng to tới nỗi có thể nuốt vào quả trứng gà, nàng mới vừa chỉ xa giá của nữ quyến đạt quan hiển quý, nói rõ tâm ý của mình với Tần Đại ca, kết quả lập tức có vị quý phu nhân trẻ tuổi đầu đội phượng quán, vai quàng khăn choàng chạy như điên về phía này. Khiến cho nàng bị dọa sợ tới mức đang đưa tay chỉ vội vàng rút tay về, trong lòng rất là thấp thỏm lo âu.

Suy nghĩ một chút, Trịnh Trinh vội vàng nhìn thử trước sau trái phải, thấy dường như cũng không có gì đáng để vị quý phu nhân trẻ tuổi kia chạy như điên như vậy.

Bất kể là nàng hay Tần Lâm bên cạnh cũng không thể nào có liên lạc gì với vị phu nhân hiển hách này...

Sau đó dưới ánh mắt vạn phần kinh ngạc của Trịnh Trinh, Tần Lâm đột ngột tiến ra nghênh đón vị phu nhân kia, vừa cười hì hì vừa đặt tay lên eo nàng.

'Nguy rồi nguy rồi, chẳng lẽ là mới vừa rồi Tần Đại ca bị mình từ chối cho nên bị kích thích nổi điên sao?'

Trịnh Trinh bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa tim cũng ngừng đập.

Từ Tân Di thở hổn hển mấy cái, hai tay chống eo thon nhỏ, mắt hạnh trợn tròn:

- Hừ, họ Tần kia, bị bản tiểu thư bắt tại chỗ rồi phải không? Hừ hừ, biết chàng sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt...

Khụ khụ... Tần Lâm thầm nhủ trong lòng: ta cũng không muốn động tới quý phi nương nương tương lai, lập tức nghiêm sắc mặt:

- Lão bà hiểu lầm rồi, vị Trịnh Trinh Trịnh cô nương này là tình cờ gặp ta, ngẫu nhiên liên quan tới vụ án vừa rồi. Hơn nữa nàng đã đi ghi danh chọn tú nữ, đợi thêm mấy ngày sẽ phải vào cung.

Dứt lời Tần Lâm lặng lẽ nhìn Từ Tân Di chớp chớp mắt.

Tú nữ? Từ Tân Di nghe đến đó lập tức biết mình đã hiểu lầm rồi, nguyên nhân rất đơn giản, chọn tú nữ nhất định phải kiểm tra cặn kẽ hai phương diện thân thể và gia đình, chỉ có thân hoàn mỹ mới có thể vào cung, cho nên Tần Lâm không thể phát sinh chuyện gì với Trịnh Trinh. Mà sau khi vào cung rồi, bị bức tường Hoàng cung ngăn cách trong ngoài, vậy càng không thể nào có chuyện gì được nữa.

Nếu như Tần Lâm có ý với nữ tử này, vậy tuyệt đối sẽ không để cho nàng đi chọn tú nữ.

Nhìn lại Tần Lâm đang nháy nhó, nghĩ đến dọc trên đường đi nàng và Thanh Đại suy đoán xem hắn muốn đối phó Vương Hoàng hậu thế nào, hiện tại Từ Tân Di đã suy đoán được mấy phần.

Nước da bánh mật lập tức trở nên đỏ ửng, Từ Tân Di ngượng ngùng nói:

- Trịnh cô nương đó sao?! Hắc hắc, thật là xấu hổ, ta là Nhị phu nhân của tên Tần Lâm này, nhà mẹ họ Từ.

Trịnh Trinh ngây người như khúc gỗ đứng bên cạnh, đã hoàn toàn thất thần. Nàng cố gắng hết sức quay sang nhìn Tần Lâm, lại nhìn Từ Tân Di, cuối cùng nhìn đám cẩm y quan giáo đang hộ vệ xa giá, rốt cục minh bạch những lời mà Tần Đại ca nói trước đây cũng không phải là khoác lác.

Từ Tân Di không rõ chuyện này, còn tưởng rằng mình hấp tấp làm cho vị Trịnh cô nương này sợ ngây người, bèn tỏ ra áy náy xoa xoa tay, toét miệng cười nói:

- Nàng bị dọa sợ rồi sao, xin lỗi, tỷ tỷ ta lớn lên ở Ngụy Quốc Công phủ Nam Kinh, được phụ thân nuông chiều từ nhỏ thành hư, cưỡi ngựa săn thú cái gì cũng biết, chẳng khác nào nam nhân vậy.

Thì ra nàng là tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ! Thân thể Trịnh Trinh lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã quỵ, quan sát Tần Lâm giống như không quen biết vậy, cưới con gái Quốc Công làm Nhị phu nhân, như vậy hắn...

Tần Lâm bất đắc dĩ cười cười, lòng nói từ trước tới nay ta chưa từng lừa nàng, ba lần bảy lượt đã nói là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, ai bảo nàng mãi không chịu tin?

Thanh Đại cùng Chu Nghiêu Anh cũng xuống xe ngựa từ từ đi tới, một người yêu kiều diễm lệ, người kia thanh tú động lòng người, đều là mỹ nhân vạn dặm chọn một.

- Từ tỷ tỷ thật là gấp gáp, hai ta kéo lại cũng không được, hì hì, khiến cho Tần ca ca khẩn trương.

Thanh Đại nửa vui nửa giận mắt to cong thành vầng trăng khuyết, trời sinh nàng có tính ngây thơ, đi tới nắm lấy tay Tần Lâm hết sức tự nhiên.

Nếu như nói bởi vì thẩm mỹ quan khác biệt, Trịnh Trinh còn tự biết dung mạo mình hơn cô nương chân dài này một bậc, nhưng thấy Thanh Đại cười rạng rỡ như ánh mặt trời, kiều diễm tuyệt luân, Chu Nghiêu Anh rụt rè nhưng toát ra khí chất cao sang quý phái, nàng lại không khỏi sinh ra tự ti mặc cảm.

- Các... Các nàng đều là... đều là phu nhân của Tần Đại ca sao?

Trịnh Trinh chỉ cảm thấy lòng rối như tơ vò, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng há ra thật to, yếu ớt hỏi Thanh Đại và Chu Nghiêu Anh.

Thanh Đại gật đầu một cái, gương mặt Chu Nghiêu Anh lại đỏ tới mức có thể nhỏ nước xuống, ánh mắt che phủ một lớp hơi nước mờ mờ, nhỏ giọng nói:

- Không... Không phải, Tần tướng quân là tỷ... tỷ phu của ta.

Lúc này Trịnh Trinh mới từ từ phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, không ngừng chúc câu vạn phúc:

- Dân nữ Trịnh thị ra mắt hai vị phu nhân và tiểu thư.

Dứt lời nàng nhìn trộm Tần Lâm, tâm trạng vào giờ khắc này vạn phần phức tạp: thì ra Tần Đại ca thật sự là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, thì ra hắn thật sự có hai vị thê tử thiên tư quốc sắc, chẳng lẽ là ta chỉ có tình cảm đơn phương... Không, nếu như ta không tham luyến giàu sang, nói ra lời tuyệt tình như vậy...

Trong lòng Trịnh Trinh hiện tại rối như tơ vò, không gỡ được, lý không thuận, chém không đứt, lòng hối hận càng ngày càng mạnh. Nàng phát giác mình đã bỏ lỡ một cơ hội vô cùng quý giá, hơn nữa vĩnh viễn cũng không cách nào bù đắp...

Thật may tựa hồ là Tần Lâm cũng không có so đo tính toán chuyện này, Từ Tân Di cũng một mực mời nàng cùng nhau dâng hương, còn nói vì hiểu lầm vừa rồi muốn thiết yến đãi nàng để an ủi cho đỡ sợ.

Vốn là Trịnh Trinh nghĩ tới mình tham luyến vinh hoa phú quý, còn nói với Tần Lâm những lời kia, xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, hận không thể co giò bỏ chạy. Nhưng không biết vì sao, quỷ thần xui khiến nàng cũng không có rời đi, mà vẫn theo đoàn người Tần Lâm đi vào Long Phúc tự lần nữa.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1144)


<