← Hồi 339 | Hồi 341 → |
Các nàng đuổi theo, ra tới cửa mới phát hiện lão thái quân đứng đó cùng Ngọc Nhi mặc nam trang, nên các nàng không dám quá buông thả nữa, Ngọc Nhi không thích gần gần gũi số đông, không giỏi biểu lộ tình cảm, thi lễ đi trước.
Đường Kính Chi đi tới gần mới phát hiện lão thái quân cũng rơm rớm nước mắt, thương cảm quỳ xuống bái lạy:
- Nãi nãi, người bảo trọng.
Đường lão thái quân gật đầu, chỉ lặng lẽ đỡ y dậy giúp y vuốt lại mái tóc hơi rối, nhìn thật sâu một lần nữa rồi nói:
- Đi đi.
Đường Kính Chi gật mạnh đầu, không dám quay đầu lại nhìn cảnh thê thiếp thương cảm, lên ngựa quất mạnh roi phóng nhanh về phía cổng thành bắc.
Lúc này các nàng không không kìm chế được nữa, toàn bộ chạy ra ngoài cổng, nhìn hai bóng lưng đi xa dần.
Tới khi hai người rẽ qua góc phố, các nàng mới quyến luyến thu hồi ánh mắt, Đường lão thái quân thở dài một tiếng, quay về phủ đầu tiên, Lâm Úc Hương vẫn để bụng chuyện bị cho uống thuốc đêm qua, nhưng nhìn lão thái quân lưng khom khom, như già đi mấy tuổi, miệng mở ra nhưng không nói được gì.
Đột nhiên Đường lão thái quân dừng lại, nói:
- Úc Hương, phấn chấn tinh thần lên, chuyện hậu viện nằm hết trong tay ngươi đó, nhớ kỹ phải dụng tâm, nhất định không để xảy ra chuyện gì.
- Vâng.
Lâm Úc Hương cắn môi đáp:
- Kiều Kiều, sức khỏe ngươi không tốt, cùng lão thân về phòng nghỉ thôi.
Đường lão thái quân nắm tay Hồ Kiều Kiều, để Hàm Hương và nha hoàn nữa đỡ hai người về hậu viện.
Đường Kính Chi phóng ngựa qua hai dãy phố thấy Hồng Phong, Ngọc Nhi, Đường Uy đang đợi, lần này lên kinh nhất định có kẻ ra sức ngăn trở, nên cần phải đem đủ lực lượng phòng bị, còn có năm mươi ám vệ sẽ lên đường cùng với họ.
Đường Kính Chi ghìm cương, chắp tay với Hồng Phong cười nói:
- Lại làm phiền Hồng huynh nữa rồi.
- Hiền đệ không cần khách khí, ta vốn là lãng tử sống lang bạt khắp nơi, lấy bốn biển làm nhà, đi đâu mà chẳng là đi? Hơn nữa nhiều năm trước gia gia của tiểu sư muội bị đám bộ đầu lục phiến môn vây công trọng thương mất mạng, chuyến này đi kinh thành vừa khéo thử vận may, xem có thể trả thủ cho tiểu sư muội không.
Ngọc Nhi cảm kích nhìn Hồng Phong, Đường Kính Chi thì lòng giật đánh thót, thầm kêu không xong, bộ đầu lục phiến môn kinh thành hăn càng lợi hại hơn Âm Lôi, nếu hai người bọn họ không giết được kẻ thù, ngược lại bị đối phương bắt được thì sao?
Liếc nhìn Ngọc Nhi một cái, Đường Kính Chi hơi do dự nhưng không nói gì, hiện tâm tình Ngọc Nhi đang kích động, giờ nói với nàng những câu như làm việc phải cẩn trọng, nhất định khiến nàng không vui.
Có lẽ mình quá lo, bọn họ hành tầu giang hồ, tuy ân oán rạch ròi, nhưng khi hành động cẩn trọng hơn người thường nhiều lần, dù sao tới được kinh thành rồi tính.
Đường Kính Chi chuyển đề tài:
- Đường Uy, phía Lạc thành chúng ta có bao nhiêu người?
- Bẩm Nhị gia, tổng cộng có năm mươi người, chia nhau ngày đêm bảo vệ phủ, xin Nhị gia cứ yên tâm, trừ khi có cao thủ tuyệt đỉnh hoặc quân đội tới, nếu không tuyệt đối không có gì đáng ngại, hơn nữa kế hoạch rời đi vẫn luôn sẵn sàng.
- Tốt, ngươi làm việc thì ta yên tâm.
Đường Kính Chi gật đầu tán thưởng rồi thở dài:
- Chỉ tiếc hôm qua trời đã tối, khiến Trương Thiếu Kiệt chạy mất.
Ngọc Nhi và Hồng Phong nhìn nhau, vẻ mặt phức tạp, mặc dù bọn họ miệng thì nói cùng Trương Thiếu Kiệt ân đoạn nghĩa tuyệt, không có liên quan gì nữa, nhưng dù gì ba sư huynh muội bọn họ lớn lên bên nhau, hơn nữa Trương Thiên Hoa có ân dưỡng dục truyền nghệ cho hai bọn họ, sao có thể lấy oán báo ân.
Đừng nói hôm qua trời tối, dù là ban ngày phát hiện Trương Thiếu Kiệt bỏ trốn, bọn họ tuyệt đối không ngăn cản.
Đường Kính Chi cũng hiểu, nhưng y ở lập trường khác hẳn, kẻ này có thể gây nguy hại cho Đường gia, có cơ hội y nhất định sẽ diệt trừ, quất roi ngựa đi trước:
- Đi, chúng ta tụ hợp với Toàn công công.
Hồng Phong thúc ngựa đuổi theo, hỏi:
- Hiền đệ, nữ tử áo đen hôm qua đứng trên nóc nhà nói chuyện với đệ là ai?
- Nàng là muội muội một tiểu thiếp của đệ, nàng cũng chính là người hôm đó xông vào công đường hỗ trợ chúng ta hành thích Vương Mông.
- Ồ, thì ra là thế.
Hồng Phong gật đầu, không nói gì thêm, chỉ là đôi mày kiếm nhíu lại.
Ngọc Nhi nhìn ra Đại sư huynh có tâm sự, ngạc nhiên lắm, chẳng lẽ Đại sư huynh có thiện cảm với nữ tử võ công cao cường ấy, thăm dò:
- Đại sư huynh, sao lại hỏi tới cô ấy?
- Chuyện này... Tiểu sư muội, sau này gặp lại cô ta phải hết sức đề phòng, nhất định đừng để cô ta tới gần.
Bất ngờ Hồng Phong lại nói một câu như thế, rồi quất mạnh mông ngựa phóng đi, không giải thích gì thêm.
Đường Kính Chi và Ngọc Nhi đều ù ù cạc cạc, nói như thế Hồng Phong sớm biết Hồ Phụng Kiều rồi? Lúc này không tiện hỏi vì phía trước đã thấy đoàn người của Toàn công công rồi, Hồng Phong cùng ám vệ Đường gia chỉ ngầm bảo hộ Đường Kính Chi không đi cùng.
Tới gần, Đường Kính Chi xuống ngựa, cung kính thi lễ:
- Bái kiến Toàn công công, để công công phải đợi lâu, tại hạ thật áy náy.
Toàn công công ngồi trên mình ngựa chắp tay nói:
- Đường công tử không cần khách khí, hoàng thượng đang đợi chúng ta ở kinh thành, chúng ta lên đường ngay thôi.
- Vâng.
Đường Kính Chi lại lên lên ngựa.
- Toàn công công, tại hạ còn có một chuyện nữa, không biết có nên nói hay không.
Ba trăm kỵ binh chia làm hai đội một trước một sau, ba người Đường Kính Chi đi ở giữa, đi chưa được bao lâu, Đường Kính Chi đột nhiên nói.
Kéo cương cho ngựa đi chậm lại, Toàn công công nghi hoặc hỏi:
- Chuyện gì, Đường công tử cứ nói.
Đường Kính Chi thúc ngựa đi tới gần, định nói nhỏ với ông ta, nhưng có mùi phấn cực đậm truyền vào mũi, còn may là đang cưỡi ngựa có gió thổi qua, phân tán phần nào mùi vị, nếu không thế nào y cũng hắt hơi:
- Toàn công công, hẳn ngài cũng biết tình thế Lưu Châu, công công thấy Điền Cơ biết tại hạ lên kinh thành diện thánh, liệu có phái người hành thích chúng ta không?
Chuyện này y dám đảm bảo trăm phần trăm là có, nhưng người trong cung tính tình kiêu ngạo, không thích người khác chỉ bảo mình, nên y mới dùng ngữ điệu như thế.
Toàn công công nghe thế ngửa mặt cười dài, tiếng cười như dùng đá cào lên kính, nghe sởn gai gốc:
- Đường công tử quá lo rồi, Điền Cơ chỉ là quan viên tứ phẩm nho nhỏ thôi, lão có gan phái người hành thích bản công công sao? Công tử đừng lo, hắn tuyệt đối không có cái gan đó đâu. Vả lại những người ta mang theo đều là cao thủ, hắn mang tới bao nhiêu, ta giết bấy nhiêu.
Toàn công công lớn lên trong cung, trên hoàng đế, hoàng hậu, phi tần nương nương, dưới thì toàn nhân vật cực phẩm nhân thần như đại học sĩ, thượng thư, nguyên lão trong triều, còn nhân vật nào chưa thấy qua.
Ông ta là hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, tất nhiên không coi quan viên địa phương ra gì, Điền Cơ ở Lưu Châu này là to nhất, nhưng quan viên tứ phẩm kinh thành quơ tay ra một cái cũng vơ được cả đống.
Quả nhiên đúng như y lo lắng, Toàn công công không hề coi trọng lời nhắc nhở của y, đám Vũ Lâm quân kia có dựa được vào hay không thì Đường Kính Chi cũng rất nghi ngờ, căn bản đám người này là binh sĩ thủ thành, khí giáp sáng loáng thực đấy nhưng chưa bao giờ lên chiến trường, bày trận xếp đội thì uy thế cực kỳ, nhưng đánh nhau thực sự thì vô dụng.
Thế thì bên mình đành phải tăng cường đề phòng hơn mới được.
Toàn công công mặc dù chỉ là thái giám, nhưng vì tập võ nghệ, cho nên gân cốt không tệ, rời khỏi chỗ đông người, liền quất roi ngựa phóng đi như bay, mấy trăm người ngựa cùng phi nước kiệu, vó ngựa rền vang, cái khí thế này ít nhất cũng trấn an được lòng người.
***
Tròn 350 chương, kết thúc phần I, mai mình nghỉ một ngày, thứ 4 bom mở đầu phần II.
← Hồi 339 | Hồi 341 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác