Vay nóng Tima

Truyện:Chiến yên hùng cái - Hồi 23

Chiến yên hùng cái
Trọn bộ 26 hồi
Hồi 23: Cuộc Đối Thoại Của Những Kẻ Thù Nhau
5.00
(4 lượt)


Hồi (1-26)

Siêu sale Lazada

Lý Xuân Hoa nghe tiếng gọi của Âu Dương Hải, đôi mắt nàng mở thật lớn, nói:

- Âu Dương Hải, đây là thực sự ư? Chàng... chàng... chàng hãy còn sống... Ôi! Nhưng thiếp sắp chết rồi, điều này không quan hệ, chỉ cần chàng còn sống là thiếp an tâm rồi, Tiểu Linh cũng có người chăm sóc! Ô! Tiểu Linh đâu? Nó là con trai của chàng đấy! Âu Dương Hải, chàng chắc không biết thiếp đã sinh cho chàng một đứa con trai. Âu Dương Hải bây giờ thiếp có lời dặn dò chàng, sau khi thiếp chết rồi, Tiểu Linh sẽ không có mẹ, nhưng chàng có thể đi tìm Xuân Hồng muội muội, gọi nàng trở về, thay cho thiếp làm mẹ Tiểu Linh.

Nguyên là Lý Xuân Hoa từ khi Lý Xuân Hồng ôm mối oán tình bỏ đi, nàng lúc nào cũng không ngớt tự trách mình. Nàng mong nhớ Lý Xuân Hồng không kém gì mong nhớ Âu Dương Hải.

Những lời nói của Lý Xuân Hoa làm cho Âu Dương Hải vừa buồn vừa vui.

- Ôi chao! Không ngờ ta có con trai. Nhà Âu Dương ta đã có người tiếp tục hương hỏa rồi! Xuân Hoa, Xuân Hoa, nàng sẽ không chết, nàng đừng chết, ta quá vui, nàng đã sinh con trai cho ta. Xuân Hoa, Xuân Hoa! Nàng hãy cố gắng một chút, trước hết ta sẽ trị liệu vết thương cho nàng.

Lý Xuân Hoa cảm thấy từ trong lòng bàn tay Âu Dương Hải, truyền qua luồng nhiệt lưu ấm nồng, tinh thần của nàng hơi tỉnh, lại than thở nói:

- Âu Dương Hải, thật quá nguy hiểm! Thiếp suýt chút nữa không bảo vệ được trinh tiết cho chàng...

- Xuân Hoa, nàng đừng nói nữa mà làm vọng động chân nguyên, tuy rằng thương thế của nàng rất nặng nhưng ta có thể chữa khỏi cho nàng, nàng có gì sau hãy nói.

Âu Dương Hải vừa nói vừa lấy thuốc Kim Thương dược phân ra, rắc lên vết thương trên người Lý Xuân Hoa, lại lấy từ trong yên ngựa ra một cái bình bằng bạch ngọc, bên trong chứa ba bốn chục viên thuốc màu đỏ, dốc ra hai viên cho Lý Xuân Hoa uống, rồi lập tức đưa tay điểm vào "Thụy huyệt" của Lý Xuân Hoa.

Chàng ôm lấy Lý Xuân Hoa đưa lên ngựa, con vượn nhỏ thì ngồi trên lưng con ngựa của Lý Xuân Hoa, phi thẳng đến Thiên Kiếm đàm.

Đợi khi Lý Xuân Hoa tỉnh lại, thì đã là nửa đêm...

Một đĩa đèn dầu bên giường soi chiếu khuôn mặt hơi xanh xao tiều tụy của nàng.

Lý Xuân Hoa từ từ mở mắt, đầu tiên đập vào mắt nàng là vẻ mặt lo lắng khẩn trương đứng ngồi không yên của Âu Dương Hải.

Âu Dương Hải thấy nàng tỉnh lại, trên mặt lập tức lộ một nụ cười đau khổ, hỏi nhỏ:

- Xuân Hoa, nàng đã tỉnh lại rồi ư?

Lý Xuân Hoa tỉnh lại, trông thấy thần sắc Âu Dương Hải, nàng giật mình, nghĩ thầm:

- "Chẳng lẽ thương thế của ta cực kỳ nghiêm trọng làm cho chàng thương tâm... Nhưng lúc này ta cảm thấy thân thể trừ ra không có chân khí sung túc ra, còn thì tinh thần rất tốt, đây là nguyên nhân gì?"

- Âu Dương Hải, sao chàng lại sầu mục khổ diện, chẳng lẽ thương thế của thiếp...

Âu Dương Hải mỉm cười nói:

- È! Xuân Hoa, thương thế của nàng không đáng lo ngại nữa? Ta... ta...

Lý Xuân Hoa tuy bị trúng kiếm và chưởng rất nặng, nhưng vì nội lực của nàng thâm hậu bảo vệ được chân nguyên không tan, lại thêm Âu Dương Hải cho nàng uống "Huyết Liên Tử" đây là thứ trân châu dị quả mà người luyện võ coi như không có gì quý bằng, chẳng những có thể bồi bổ chân nguyên mà còn có hiệu quả cải tử hoàn sinh.

Lý Xuân Hoa kỳ thực đâu biết rằng lúc này trong lòng Âu Dương Hải lo lắng vì không thấy đứa con yêu.

Nguyên là Âu Dương Hải nghe Lý Xuân Hoa nói:

- Mình có con trai, cho rằng có thể đứa con ở trong tiểu viện tại Thiên Kiếm đàm và được tỳ nữ chăm sóc, ai dè Âu Dương Hải đến tiểu viện này lại không thấy một bóng người.

Chàng xem xét kỹ lưỡng đồ trong phòng, tuy có đồ chơi trẻ con, nhưng không thấy dấu tích tỳ nữ cùng ở, lúc này Âu Dương Hải bèn lo, chàng hiểu lầm là Lý Xuân Hoa để con ở trong nhà một mình, còn nàng thì ra ngoài và phát sinh điều bất ngờ, cho nên Âu Dương Hải lập tức kêu con vượn nhỏ ra ngoài tìm kiếm Tiểu Linh, tìm khắp xung quanh núi Cửu Cung sơn xem có đứa bé không.

Con vượn nhỏ đã đi lâu rồi vẫn không thấy quay trở về, cho nên Âu Dương Hải sốt ruột lo lắng như vậy.

Đột nhiên lúc đó trên không trung có một tiếng hú từ xa bay tới gần.

Lý Xuân Hoa nghe thấy biến sắc mặt kinh hãi nói:

- Người này khinh công mau lẹ, thiên cổ hiếm thấy, nhất định là Âm Dương cốc chủ...

Âu Dương Hải thấy nàng có vẻ kinh hãi lập tức nói:

- Xuân Hoa, nàng yên tâm đó là huynh đệ của ta.

Vừa mới dứt tiếng, một tiếng gió nhỏ trong tiểu sảnh đã vang lên tiếng con vượn nhỏ, nói:

- Tứ xứ đều đã tìm khắp, ta không thấy đứa nhỏ đâu.

Ngay lúc ấy, bỗng vụt xuất hiện thân ảnh của một người mặc áo lục, che mặt. Đồng thời Cô Lâu Thiên Tôn cũng không hẹn mà đến. Họ nhìn thấy Âu Dương Hải đang ôm lấy Lý Xuân Hoa thương thế trầm trọng.

Người che mặt mặc áo lục cười ha hả nói:

- Các ngươi chưa chết?

Âu Dương Hải nghe vậy nộ khí xung thiên, nhưng vì để cứu Lý Xuân Hoa, chàng bèn đổi giọng cầu khẩn nói:

- Cô nương, chúng ta vốn không thù không oán, lúc này Lý Xuân Hoa thương thế trầm trọng, xin cô nương giúp đỡ, chữa trị thương thế cho Xuân Hoa.

Nữ nhân che mặt cười khanh khách, nói:

- Ngươi nói chuyện thật là buồn cười, vì sao ta lại phải chữa thương cho Lý Xuân Hoa chứ!

Âu Dương Hải lạnh lùng nói:

- Phu phụ tại hạ tin rằng không có oán thù với Âm Dương cốc, vì sao cô nương lại hạ độc thủ như vậy?

Âu Dương Hải nói mấy tiếng sau này, thanh âm gấp gáp, sát khí đầy mặt, thần uy vô cùng lẫm liệt.

Nữ nhân nghe chàng nói xong, đột nhiên thở dài ngẩng đầu bâng khuâng nhìn trời...

Âu Dương Hải chăm chú nhìn vào thân hình của nàng ta, chàng cảm thấy dưới vẻ mặt ma quái kia, thân mình này biết bao là mỹ diệu, hình như chàng đã từng thấy qua rồi, nhưng không thể nhớ ra là ai...

Còn Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên "È!" một tiếng ánh mắt hắn hình như lộ vẻ vô cùng khẩn trương, hốt hoảng.

Tiếng ồ này đã làm bừng tỉnh nữ nhân áo lục, nàng cười lạnh lùng nói:

- Âu Dương Hải, ngươi đừng hỏi ta vì sao lại hạ độc thủ Lý Xuân Hoa, kỳ thực ta nói cho ngươi biết, Âm Dương cốc hôm nay tiến quân ra giang hồ, đó là ý của Cốc chủ chúng ta, không tới một năm, người của Âm Dương cốc sẽ hủy diệt các phái võ lâm thiên hạ. Nếu ngươi muốn hỏi, Âm Dương cốc vì sao lại ra tay trước tiên với Thanh Đạo Minh của ngươi, nguyên nhân là các ngươi có chìa khóa Âm Dương.

Âu Dương Hải nghe đến chìa khóa Âm Dương, bỗng giật mình, tám thanh tiểu kiếm chính đang ở trong người chàng, không ngờ mấy trăm mạng người của Thanh Đạo Minh hoàn toàn là vì chìa khóa Âm Dương này mà hy sinh. Âu Dương Hải nghĩ đến đây, cười lớn một tiếng, nói:

- Được! Được! Món nợ máu này, Âu Dương Hải này nhất định sẽ báo, ta muốn huyết tẩy Âm Dương cốc. Hừ! Hừ! chìa khóa Âm Dương ở trong người ta đây, ngươi muốn thì bây giờ đến mà lấy.

Nữ nhân áo lục lạnh lùng nói:

- Dám chắc rằng ngươi chưa biết biết đường vào Âm Dương cốc thì đã bỏ xác ngoài cốc rồi, ngươi đừng có huênh hoang. Bây giờ ngươi tự động nói ra chìa khóa Âm Dương ở trên mình ngươi, tốt lắm! Nhưng ta sẽ không ép ngươi đâu. Ta nói cho ngươi biết: nếu ngươi muốn tính mạng của Lý Xuân Hoa hoặc là Tiểu Linh thì hãy biết điều đưa chìa khóa Âm Dương ra đây.

Âu Dương Hải bình sinh chưa từng bị người uy hiếp như vậy, chàng tức giận hừ một tiếng, thân mình lao vút tới...

Nhưng thân hình của chàng vừa động, bóng nữ nhân áo lục khẽ lắc một cái, bay dạt qua một góc tối, quát:

- Âu Dương Hải, nếu ngươi không muốn tánh mạng của Tiểu Linh thì ngươi cứ động vào đi.

Lúc này trong ngọa thất vang lên thanh âm thê lương của Lý Xuân Hoa, kêu lên:

- Âu Dương Hải đừng...

Âu Dương Hải biết Lý Xuân Hoa lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Linh như thế nào bèn ngừng thân nhìn lại, trong mắt như muốn bắn ra tia lửa, chàng cảm thấy nữ nhân áo lục này quá khả ố, quá xảo quyệt!

Trong góc tối lại vang lên tiếng nói:

- Lý Xuân Hoa, ngươi yêu quí con của ngươi, nhưng ta cũng yêu thích Tiểu Linh làm sao ta lại hại nó? Ý của ta là nói Âu Dương Hải trao đổi tính mạng của ngươi, thế thì Tiểu Linh coi như là của ta, vĩnh viễn cùng ta sống trong Âm Dương cốc, ta không hề muốn hại nó đâu, còn nếu muốn Tiểu Linh thì ta sẽ lập tức ôm Tiểu Linh đến để đổi lấy mạnh sống của Xuân Hoa ngươi.

Nữ nhân áo lục nói dứt, thì nghe Lý Xuân Hoa nói ngay không do dự:

- Tiểu Linh là cốt nhục của Âu Dương Hải, vĩnh viễn không thể lìa khỏi phụ thân của nó, nàng cứ ôm Tiểu Linh đến đổi ta vậy!

Nữ nhân áo lục hừ một tiếng, nói:

- Tình thương con vĩ đại của ngươi thật làm cho người cảm động, đáng tiếc là sau bảy ngày, ngươi sẽ chết một cách lặng lẽ... Nếu ngươi không tin, thì hãy xem kỹ sau lưng sẽ rõ.

Nói đến đây quay lại hỏi Âu Dương Hải:

- Ý của ngươi thế nào? Nếu muốn thì đưa chìa khóa Âm Dương ra.

Âu Dương Hải cười nhạt, nói:

- Chìa khóa Âm Dương, nói thực ra rằng đối với ta chỉ có hại mà không có lợi, vốn ta có thể tặng cho người ta vô điều kiện. Không ngờ người trong Âm Dương cốc các ngươi lại vì vật này mà sát hại mất trăm nhân mạng...

Nữ nhân áo lục cười khanh khách, tiếp lời Âu Dương Hải:

- Phải đấy! Chìa khóa Âm Dương ở trên người chẳng có ích gì, đợi đến lúc nào đó Cổ Lão Thiên sẽ ngầm hại ngươi cướp đi chìa khóa Âm Dương, đã là như vậy, thì ngươi mau giao cho ta!

Cô Lâu Thiên Tôn từ nãy đến giờ trầm ngâm không nói. Lúc này khẽ cười ha hả nói:

- Nói hay lắm, e rằng chìa khóa Âm Dương trên người Âu Dương Hải không phải là chìa khóa thật.

Hắn vừa nói xong, Âu Dương Hải ngẩn người.

Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:

- Trong thiên hạ chỉ có một người đủ khả năng lấy tính mạng của ta, nhưng ta tin rằng trước khi ta chưa chết, võ công của người đó vĩnh viễn không thắng nổi ta, cho nên trong thiên hạ không ai có đủ khả năng lấy mạng của ta.

Mỹ nhân áo lục cười nhạt, nói:

- Thế cho nên ngươi không ngần ngại đến Âm Dương cốc thử một chuyến?

Cô Lâu Thiên Tôn nói:

- Âm Dương cốc, nơi đây là nơi huyền bí, nhân vật trong võ lâm có một người nào lại không mong muốn biết được cái cốc trong Âm Dương cốc, nhưng chỗ ảo bí thật sự của Âm Dương cốc chắc chắn ngươi cũng chưa tới.

Nữ nhân áo lục cười khanh khách, không trả lời câu nói của hắn.

Âu Dương Hải lúc này hừ một tiếng, nói:

- Ngươi nói không làm hại Tiểu Linh như thế thì rất tốt, thế thì ta sẽ dùng chìa khóa Âm Dương trao đổi với ngươi, ngươi phải chữa khỏi vết độc thương của Lý Xuân Hoa.

Lý Xuân Hoa đột nhiên kêu lên:

- Sao chàng lại không muốn Tiểu Linh, dù thiếp thật sự sẽ chết, nhưng thiếp cũng không muốn cốt nhục của mình để cho người ta nuôi dưỡng. Âu Dương Hải ơi! Muội cầu khẩn huynh hãy đổi lấy Tiểu Linh trở về...

Ý của nàng thật vô cùng kiên quyết thành khẩn vô cùng bi lương.

Nữ nhân áo lục mỉm cười, nói:

- Lý Xuân Hoa, ngươi nói ngươi không muốn đem cốt nhục của mình cho người ta nuôi dưỡng, thế thì tại sao ngươi lại bảo nên đưa Tiểu Linh cho Lý Xuân Hồng nuôi dưỡng.

Câu nói này làm cho Âu Dương Hải kinh ngạc, những lời của Lý Xuân Hoa nói với chàng bên bờ suối, không ngờ rằng nữ nhân áo lục đã hại Lý Xuân Hoa xong vẫn không bỏ đi mà nghe được câu này.

Nữ nhân áo lục nói tiếp:

- Hừ! Chẳng lẽ ta không chăm sóc Tiểu Linh tốt hơn Lý Xuân Hồng hay sao? Đã là như thế thì ta không muốn Tiểu Linh.

Âu Dương Hải nghe xong càng thêm ngơ ngác, dù chàng thông minh nhưng cũng không đoán ra tâm ý của nữ nhân này.

Trong ngọa thất vang lên giọng nói run run của Lý Xuân Hoa, hỏi:

- Nàng.. nàng... là Xuân Hồng muội muội phải không?

Nữ nhân áo lục nghe vậy đột nhiên bật ra tiếng cười lớn, nói:

- Ta là Lý Xuân Hồng ư? Thật buồn cười, vì sao ngươi ngay cả Lý Xuân Hồng từ nhỏ sống chung đến lớn cũng không nhận ra, hèn nào như mà ngươi không màng đến liêm sỉ đoạt lấy người yêu của muội muội ngươi.

Câu nói này quá khinh bạc, lại tàn độc nữa. Âu Dương Hải nghe vậy quát lớn:

- Ngươi câm ngay cho ta!

Cùng lúc với tiếng quát, hữu chưởng Âu Dương Hải phóng ra một luồng kình khí phách không đánh thẳng đến nữ nhân áo lục che mặt.

Nữ nhân áo lục cũng không phải tay vừa, chỉ thấy bàn tay hữu có đeo găng trắng của nàng khẽ tung ra một vầng sáng màu hồng, chưởng kình đủ để lật núi nghiêng sông của Âu Dương Hải tan biến mất không còn gì, loại thủ pháp quái dị này làm cho Âu Dương Hải vô cùng kinh hãi.

Lại nghe Cô Lâu Thiên Tôn kêu lên:

- Âm Dương chưởng lực thật là kỳ diệu tuyệt luân, lão phu đã mở được tầm mắt.

Nữ nhân áo lục hình như không muốn đánh nhau với Âu Dương Hải, nàng khẽ lắc mình, người đã dạt ra ba trượng, cười nhạt nói:

- Trong bảy ngày này, ta sẽ chữa trị cho Lý Xuân Hoa, Tiểu Linh hoàn toàn sẽ thuộc sở hữu của ta, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại.

Nói xong nàng quay người phóng đi, Âu Dương Hải thấy nàng kêu lên:

- Viên huynh, giúp ta chận nàng ta lại.

Con vượn nhỏ nghe tiếng gọi, thân theo đà lao đi.

Nữ nhân áo lục đột nhiên cảm thấy sao lưng có một luồng nội kình ập đến, nào kịp xoay người bắn vọt xéo đi bảy thước, ai ngờ luồng kình lực vẫn bám theo như bóng hình.

Nữ nhân áo lục khéo léo xoay người rơi xuống trên mái nhà, nàng liếc thấy con vượn nhỏ lao tới nhanh như điện.

Nữ nhân áo lục hình như đã nổi giận, tay hữu vung lên, ba luồng ánh sáng màu hồng đột nhiên phóng ra, bay thẳng vào con vượn nhỏ.

Chỉ nghe con vượn nhỏ kêu "khẹc" một tiếng...

Bóng hồng vụt chớp, thân người con vượn nhỏ lăn xuống mái nhà.

Thân mình nữ nhân áo lục nhanh như một tia chớp, đã biến mất vào bóng đêm.

Âu Dương Hải nghe tiếng kêu của con vượn nhỏ, cho rằng nó đã bị nữ nhân áo lục đả thương, lướt tới bên người con vượn nhỏ, rồi nghe con vượn nhỏ hú lên một tiếng muốn phi thân đuổi theo.

Âu Dương Hải một tay chụp lấy con vượn nhỏ, hỏi:

- Viên huynh, huynh có bị thương không? Bất tất phải đuổi nữa.

Con vượn nhỏ nhìn Âu Dương Hải, mặt hiện rõ vẻ kinh khủng nói ra ba chữ:

- "Độc Kiếm Ma"...

Những lời phía sau không nói ra được, Âu Dương Hải nhíu mày nói:

- Viên huynh, Độc Kiếm Ma lão tiền bối làm sao?

Con vượn nhỏ trầm ngâm một hồi, mới nói:

- Chưởng lực màu hồng... và Độc Kiếm Ma... có...

Nó không phải thuộc loài người cho nên nghĩ một hồi vẫn chỉ nói như thế mà không nói tiếp được.

Âu Dương Hải là người thông minh, chàng đã hơi đoán ra ý của nó có thể nói Âm Dương chưởng và Độc Kiếm Ma có liên quan gì.. Lúc này đột nhiên nghe Cô Lâu Thiên Tôn lẩm bẩm tự nói một mình:

- Là nàng ấy ư... Nhưng ta không tin lại nhanh như thế! Trong thiên hạ không có một người nào trong thời gian ba năm ngắn ngủi lại có thể luyện được võ công đến độ cao siêu ấy. Trừ phi nàng được bí mật của Âm Dương cốc. Nhưng nếu không phải là nàng... Nhưng hình như là nàng, thật là khó đoán quá...

Âu Dương Hải vội vào trong ngọa thất, chỉ thấy Lý Xuân Hoa khóc lóc vô cùng bi thương khổ sở, lúc nãy Âu Dương Hải không khỏi anh hùng khí đoản, khẽ thở dài nói:

- Xuân Hoa, Tiểu Linh ta nhất định sẽ tìm về được. Ôi! Bây giờ ta lo cho thương thế của nàng, nàng thấy trong người đã khỏe chưa?

Lý Xuân Hoa ngẩng đầu dậy, nước mắt rưng rưng, nói:

- Âu Dương Hải, muội tuyệt đối không tiếc cái mạng này, nhưng Tiểu Linh vô luận thế nào chàng cũng phải chiếu cố cho nó.

Âu Dương Hải nói:

- Xuân Hoa, sao nàng không tin ta, chẳng lẽ ta lại không yếu đứa con của mình hay sao? Ôi, nhưng chuyện này mỗi lúc càng thêm sốt ruột, càng cảm thấy phiền phức, trước hết chúng ta phải biết tình hình của Âm Dương cốc, sau đó mới có thể hành động được!

Nữ nhân đó đã nói sẽ không làm hại Tiểu Linh, chắc là chỉ trong thời gian ngắn Tiểu Linh sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Xuân Hoa, nàng để ta xem thương thế như thế nào.

Âu Dương Hải nói những lời như vậy, đã hơi áp chế được sự bi thương trong lòng Lý Xuân Hoa, nàng khẽ gật đầu.

Âu Dương Hải từ từ vén áo sau lưng Lý Xuân Hoa, vừa nhìn một cái, Âu Dương Hải liền biến sắc, đứng ngây ra đó.

Lý Xuân Hoa thấy thần sắc trên mặt Âu Dương Hải, đã biết sau lưng mình đã nổi vòng vòng tròn màu phấn hồng như nữ nhân áo lục nói, trên mặt Lý Xuân Hoa không có chút gì sợ hãi, nàng cười nói:

- Âu Dương Hải, chàng đừng buồn rầu nữa, số mạng của muội đã định là không thể cùng chàng sống tới bách niên giai lão. Ôi! Chàng đã cho muội một đứa con, muội đã mãn nguyện rồi, huống chi chúng ta hãy còn thời gian mấy ngày nữa, tuy rằng rất ngắn, nhưng đủ cho chúng ta hồi ức một đời hạnh phúc.

Ngừng một chút để lấy hơi, Lý Xuân Hoa lại tiếp:

- Âu Dương Hải, bây giờ thiếp duy nhất khẩn cầu chàng một điều, là trước khi thiếp chưa chết, thiếp muốn thấy mặt Tiểu Linh lần cuối, chàng... chàng có thể tìm được Tiểu Linh về không? Và sau đó chàng tìm Hồng muội muội...

Âu Dương Hải khẽ thở dài nói:

- Lý Xuân Hoa, nàng biết sau khi nàng chết rồi, sẽ xảy ra kết quả nghiêm trọng gì, chẳng lẽ ta lại đối với nàng không có một chút xíu ân tình phu phụ hay sao? Nàng nói thật là ngây ngô, sau khi nàng chết rồi, ta lại theo ý nàng mà kết hôn với Hồng muội ư?

Lý Xuân Hoa nghe vậy xúc động đến nỗi rơi nước mắt, run run nói:

- Âu Dương Hải, tình yêu chân thành của chàng làm thiếp quá cảm động, thiếp thật khó mà báo đáp được tình ái nồng hậu này của chàng được! Muội phải nghe lời chàng mà sống. Nhưng...

Âu Dương Hải hai tay nắm lấy cánh tay duy nhất của Lý Xuân Hoa, nói:

- Xuân Hoa, ta sợ nhất là tự nàng không muốn sống nữa, như vầy thì tốt quá, nàng yên tâm, dù sao đi chăng nữa ta cũng sẽ tìm người chữa vết thương cho nàng, bây giờ ta đi một lát.

Lý Xuân Hoa đột nhiên nói:

- Âu Dương Hải, chàng phải hết sức đề phòng hắn đấy!

Nàng nói hắn ở đây đương nhiên là Cô Lâu Thiên Tôn.

Âu Dương Hải cảm kích nhìn nàng mỉm cười, đi ra ngọa thất.

Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười, nói:

- Âu Dương Hải, ta hỏi ngươi một chuyện, có phải ngươi đã quyết định hợp tác với ta?

Âu Dương Hải trầm ngâm một hồi, nói:

- Chuyện này để Lý Xuân Hoa khỏi vết thương xong rồi hãy quyết định. Nhưng ngươi yên tâm, trong thời gian ngắn ta sẽ không tìm ngươi báo thù. Đến lúc đó sẽ cùng ngươi ước định ngày quyết đấu.

Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:

- Hay lắm! Nếu lão phu sợ ngươi tầm thù thì cũng sẽ không đến đây mời ngươi hợp tác. Thực ra, ta chỉ vì đồng đạo võ lâm trong thiên hạ mà thôi...

Âu Dương Hải cau mày, hỏi:

- Cổ Lão Thiên, lời nói của ngươi khó mà làm cho người ta tin, khi Âm Dương cốc muốn tiêu diệt các phái võ lâm, chẳng phải chính đã hợp với tâm ý của ngươi sao?

Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên thở dài, nói:

- Người trong võ lâm giang hồ ngày nay có một ai hiểu tâm ý của lão phu đâu.

Âu Dương Hải hừ một tiếng, nói:

- Ngươi bất tất phải giả vờ giả vịt trước mặt ta nữa. Cổ Lão Thiên, ta đã nhận rõ bộ mặt tàn ác của ngươi rồi. Trước khi chúng ta còn chưa hợp tác, ta muốn biết ngươi đối với Âm Dương cốc có dã tâm gì?

Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:

- Ngươi muốn hợp tác với ta, hà tất phải hỏi nhiều như vậy làm gì, không phải Âm Dương cốc đã có mối thù với ngươi hay sao? Ta giúp ngươi tiêu diệt Âm Dương cốc, có thể nói rằng đối với ngươi chỉ có lợi chứ không có hại.

Âu Dương Hải nghĩ thầm:

- "Phải rồi! Ta hà tất phải quan tâm hắn có dụng tâm gì đối với Âm Dương cốc..."

Chưa nghĩ xong, bên ngoài viện vang lên một giọng nói:

- Xin tha cho lão phu không mời mà đến tham gia vào cuộc hội đàm của các vị....

Tiếng nói vừa dứt, bên ngoài sảnh vang lên tiếng gió nhẹ, một lão nhân áo dài màu xám bước vào, mặt mũi lão nhân lạnh như băng, không có biểu lộ một chút nhân tình nào.

Cô Lâu Thiên Tôn trong thấy lão nhân này, cười ha hả một tràng, nói:

- Vân huynh! Từ khi ly biệt có khỏe chứ? Không ngờ đêm nay tại Thiên Kiếm đàm lại gặp huynh.

Hóa ra người đó chính là một trong Võ lâm Ngũ kỳ, Vân Trung Nhạc.

Âu Dương Hải thấy Vân Trung Nhạc, giật mình thầm nghĩ:

- Đêm nay tại đây mấy lần xuất hiện kẻ thù, không biết đối với mình họ có tâm ý gì, mình phải ngầm đề phòng độc kế của họ.

Âu Dương Hải mỉm cười nói:

- Vân Trung Nhạc, mời ngồi.

Vân Trung Nhạc lướt nhìn Cô Lâu Thiên Tôn, rồi dừng lại trên người Âu Dương Hải, nói:

- Âu Dương Hải, ngươi biết hắn đối với Âm Dương cốc có dã tâm gì không? Để lão phu nói cho ngươi biết.

Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:

- Hay lắm, hay lắm! Ta đây đang cảm thấy không thể nào đem chuyện cơ mật của Âm Dương cốc nói cho Âu Dương thiếu hiệp biết, bây giờ Vân huynh đến thật đúng lúc, ta cũng rất muốn nghe những chuyện có liên quan đến bí mật của Âm Dương cốc.

Vân Trung Nhạc cười lạnh lùng nói:

- Thực ra, bí mật về Âm Dương cốc mà ngươi biết cũng không ít hơn lão phu, có điều ngươi không muốn công khai nói những bí mật đó ra cho người biết mà thôi.

Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:

- Nói hay lắm, thứ cho ta hỏi Vân huynh một câu, đêm nay huynh xuất hiện tại Thiên Kiếm đàm, chắc không phải chỉ vì nói bí mật của Âm Dương cốc mà tới.

Âu Dương Hải nghe vậy ngạc nhiên, trong lòng chàng vốn cảm thấy Vân Trung Nhạc xuất hiện rất đột ngột, nên biết rằng chàng và lão ta có thù hận, vì sao lão ta lại tự động đến.

Vân Trung Nhạc cười lạnh lùng, nói:

- Cổ Lão Thiên, điểm này ngươi tự hỏi chính ngươi sẽ biết, đại khái là lão phu với ý định tới đây cũng chẳng có khác ngươi bao nhiêu.

Âu Dương Hải hừ một tiếng, nói:

- Hai người bất tất phải đấu võ mồm nữa, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, giữa chúng ta đều có mối hận thù không thể giải, vĩnh viễn không đội trời chung, nhưng đêm nay các ngươi giá lâm tệ xá, trước hết ta cũng phải tỏ ra phong độ của chủ nhân, mọi người có gì cứ nói thẳng ra.

Cô Lâu Thiên Tôn chợt nói:

- Âu Dương Hải, không phải lão phu khoa trương ngươi, ba năm nay hình như ngươi đã học tập được rất nhiều chuyện, nếu ngươi không chết, tương lai võ lâm giang hồ chắc chỉ có ngươi là độc tôn.

Phải, Âu Dương Hải trong ba năm ngắn ngủi, tính cách của chàng đã cải tiến rất nhiều, chàng thực sự đã như một vị trung niên, với tất cả sự việc đều xem xét chín chắn, thận trọng. Sự biểu hiện vượt tuổi tác của chàng hoàn toàn là do năm xưa chàng trải qua tận hết những cảnh tang thương, đói no ấm lạnh.

Âu Dương Hải cười lạnh lùng, nói:

- Chắc là Âu Dương Hải này sẽ không chết trước Cổ Lão Thiên đâu.

Cô Lâu Thiên Tôn quay sang nhìn Vân Trung Nhạc nói:

- Ta chính đang bắt tay hợp tác với Âu Dương thiếu hiệp, không biết Vân huynh cùng có ý này không? Nếu như vậy thì thật là may mắn.

Vân Trung Nhạc khẽ bước đến ngồi xuống chỗ ngồi, chậm rãi nói với Âu Dương Hải:

- Theo suy đoán của lão phu, chìa khóa Âm Dương nhất định ở trên người Âu Dương thiếu hiệp...

Âu Dương Hải nghe thấy lão đột ngột hỏi ngay chuyện này, khẽ cau mày nói:

- Không sai, chìa khóa Âm Dương luôn ở trên người tôi.

Vân Trung Nhạc chuyển sang Cô Lâu Thiên Tôn nói:

- Nếu ngươi nói hiểu được cơ mật của Âm Dương cốc, nhưng bảo triệt để nói ra chỗ cơ mật của Âm Dương cốc thì nhìn khắp thiên hạ chẳng có mấy người.

... Dù là ngươi tự khoe có thể nói ra được thì chắc chắn chỉ có thể nói được một nhúm chứ không thể nào nói cho đại khái được.

Lão nói đến đây ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Cổ Lão Thiên.

Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười, nói:

- Vân huynh kiến thức rộng rãi, ta nguyện lắng nghe.

Vân Trung Nhạc thong thả nói:

- Ước chừng ba trăm năm trước, ở tại Âm Dương cốc có một vị tài tử là La Cơ chân nhân.

Vị La Cơ chân nhân này chưa hề xuất hiện trên võ lâm giang hồ, nhưng trong võ lâm thịnh truyền rằng La Cơ chân nhân là một đại sư về đan dược, trừ thuật y đạo luyện đan ra, người này cũng tinh thông thiên văn, bói toán, đặc biệt nhất là võ công, hầu như có thể nói là cái thế Cổ Kim đệ nhất nhân...

Âu Dương Hải trong lúc lão ngừng lại, mở miệng hỏi:

- Lão nói La Cơ chân nhân không hề ra giang hồ võ lâm một bước, vì sao người trong võ lâm lại biết rằng La Cơ chân nhân tinh thông võ thuật và cả y đạo, thiên văn bói toán?

Vân Trung Nhạc hãy còn chưa trả lời, Cô Lâu Thiên Tôn đã mỉm cười nói:

- Âu Dương thiếu hiệp hãy còn chưa biết. La Cơ chân nhân tuy không ra giang hồ, nhưng hai vị đệ tử của người lại xuất hiện giang hồ võ lâm.

Vân Trung Nhạc liếc nhìn Cô Lâu Thiên Tôn, nói:

- Hơn trăm năm trước, có hai người nam nữ tính cách rất lạ lùng xuất hiện trên giang hồ, người nam anh tuấn tú vĩ, người nữ quốc sắc thiên hương. Người nam tính tình cuồng ngạo, thích tàn sát, vừa ra giang hồ đã như một trận cuồng phong cuốn theo cát gió mù mịt thiên hạ. Còn người nữ cực kỳ từ bi, mỗi lần người nam giết xong, thì nàng vẫn theo sau thu thập mai tang thi hài...

Âu Dương Hải cảm thấy hiếu kỳ, buột miệng hỏi:

- Không biết hai người này có danh hiệu là gì?

Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:

- Trong lần thứ nhất ra giang hồ của họ, không có ai biết đích danh của họ, bởi vì sau một năm, người nam bỗng nhiên biệt tích.

Âu Dương Hải nhíu mày hỏi:

- Nói như thế, họ lại ra giang hồ lần thứ hai ư?

Vân Trung Nhạc nói:

- Mười năm sau, người nam lại tái xuất giang hồ, lập tức thanh danh lừng lẫy, quần hùng trong giang hồ không ai không tránh xa sợ phục, trong mấy tháng ngắn ngủi, trong chín đại môn phái không biết có bao nhiêu cao thủ bị hạ dưới kiếm của hắn, do đó đã gây nên sự phẫn hận trong võ lâm các phái, ngầm truyền thư liên hệ các anh hùng, nơi nơi đều lập bẫy để mưu giết hắn...

Âu Dương Hải hỏi:

- Thế còn người nữ đâu? Có tái xuất giang hồ không?

Vân Trung Nhạc hình như không muốn Âu Dương Hải hỏi nhiều, trừng mắt nhìn chàng nói:

- Sau khi tổ chức công đạo võ lâm được thành lập, thì người nam lại mất tích trong võ lâm. Sau đó, lại xuất hiện người nữ, bôn tẩu chín đại môn phái Trung Nguyên tạ tội. Võ công của người nữ này kỳ diệu đến nỗi làm cho người không dám tin, chín vị đệ tử trong chín phái may mắn được nàng truyền thụ, trong thời gian ngắn ngủi ba tháng, võ công của mỗi người đều vượt hơn những bậc trưởng lão, thượng bối trong phái của họ.

Âu Dương Hải nghe càng cảm thấy thần kỳ, chàng hỏi:

- Thế người nam kia thật sự tái xuất giang hồ lần thứ ba không?

Vân Trung Nhạc gật đầu nói:

- Mười năm sau, hắn lại xuất hiện trên giang hồ lần thứ ba.

Âu Dương Hải hỏi:

- Sau đó thì sao?

Cô Lâu Thiên Tôn mỉm cười nói:

- Sau khi thiên hạ võ lâm đạo tiếp được thiếp mời, lập tức phần thành chín đội thiết kỵ, do chín vị truyền nhân của người nữ kia, mỗi người suất lãnh một đội đi đến Hoa Sơn, ai ngờ mỗi một đội không có ai đến được đỉnh núi Hoa Sơn.

Âu Dương Hải kinh ngạc hỏi:

- Chẳng lẽ họ đều bị hắn giết hại ư?

Cô Lâu Thiên Tôn lắc đầu nói:

- Không có, không một người nào bị thương.

- Thế thì là sao, chẳng lẽ chín đội thiết kỵ nửa đường thay đổi không lên Hoa Sơn?

Vân Trung Nhạc liếc nhìn Cô Lâu Thiên Tôn vẻ ngạc nhiên, Cô Lâu Thiên Tôn cười ha ha một tràng nói:

- Vân huynh, huynh đừng hoài nghi, những điều huynh biết, ta cũng hơi nghe người ta nói một chút.

Vân Trung Nhạc lạnh lùng hừ một tiếng nói:

- Chín đội thiết kỵ ấy, nửa đường thì mỗi đội đều gặp hắn, từng người một bị hắn dùng kiếm khí điểm trúng huyệt đạo, nhưng không có làm hại đến tính mạng của họ.

Một tay cao thủ kiếm thuật, luyện kiếm tuyệt cảnh, phóng ra kiếm khí không khó, nhưng muốn đem kiếm khí bắn ra, khống chế không làm thương tổn đến tính mạng người, mà những người bị điểm trúng huyệt đạo sau khi tự giải thoát thì tự động rút lui trở về, bởi vì họ biết có hội họp cao thủ thiên hạ cũng không thể nào thắng được hắn.

Âu Dương Hải nghe vậy kinh thầm, chàng vụt nhớ lại trong võ học của Độc Kiếm Ma hình như có ghi một đoạn "ngưng tụ kiếm khí, từ sắc bén biến thành thuần phác, tức là kiếm thuật tối cao vô thượng tuyệt cảnh..."

Chẳng lẽ đây chính là tuyệt học dùng kiếm khí bắn trúng huyệt đạo của người mà không làm thương hại đến người!

Lúc này Vân Trung Nhạc lại nói:

- Lần này hắn xuất hiện giang hồ mà không làm hại người, quả thực làm người ta cảm thấy kỳ quái.

Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên lên tiếng hỏi:

- Câu chuyện đến đây là hết hay sao?

Vân Trung Nhạc nói:

- Hãy còn chưa hết.

Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:

- Phải đó! Hãy còn chưa hết.

Vân Trung Nhạc lại tiếp:

- Hai người đó chính là Độc Kiếm Ma và Từ Tâm Bồ Tát. Sau cùng hai người tương hội tại Hoa Sơn tuyệt đỉnh đấu liền bảy ngày bảy đêm.

Âu Dương Hải thất kinh hỏi:

- Cái gì? Người nam tên là Độc Kiếm Ma?

Cô Lâu Thiên Tôn khẽ cười nói:

- Hai vị nam nữ quái kiệt cái thế này từ khi mới xuất hiện đến sau này, thủy chung vẫn không nói tính danh của họ ra. Độc Kiếm Ma và Từ Tâm Bồ Tát là tên do người võ lâm đặt cho. Bởi vì người nam cả đời dùng kiếm, kiếm thuật thiên hạ vô địch, cho nên mọi người tặng cho hắn biệt hiệu Độc Kiếm Ma.

Âu Dương Hải nghe vậy vô cùng kinh ngạc, không ngờ đêm nay mình lại được biết lai lịch của Độc Kiếm Ma, chàng nhớ lại trong bia mộ của Độc Kiếm Ma có khắc, nói rằng ông ta lúc hai mươi tuổi, kiếm thuật đánh khắp cao thủ võ lâm thiên hạ, ba mươi tuổi đã là thiên hạ đệ nhất kiếm. Nói như vậy, thật sự Độc Kiếm Ma đã có được thành tựu qua ba lần xuất hiện giang hồ, vốn lúc trước khi Âu Dương Hải mới nhìn mộ bia, chàng cho rằng khẩu khí của Độc Kiếm Ma không khỏi quá lớn.

Vân Trung Nhạc lạnh lùng nói tiếp:

- Về chuyện mà Độc Kiếm Ma và Từ Tâm Bồ Tát quyết đấu tại Hoa Sơn, thì không có bất cứ một khảo cứ nào. Ai mà biết họ có thực sự quyết đấu hay không... Những sự tình này bất quá chỉ là nghe đồn mà thôi.

Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:

- Ai dám nói không thể nói ra chân tướng của chuyện này, Vân huynh chắc cũng biết chứ? Độc Kiếm Ma có một vị đệ tử, bây giờ vẫn còn sống trong giang hồ võ lâm.

Âu Dương Hải nghe vậy ngạc nhiên. Vân Trung Nhạc cười nhạt nói:

- Cổ Lão Thiên chẳng lẽ tự khoe mình là đệ tử của Độc Kiếm Ma.

Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:

- Không dám không dám, đệ tử tâm truyền của Độc Kiếm Ma chính là Âu Dương thiếu hiệp, nếu như lão phu đoán không lầm, võ công của thiếu hiệp nhất định xuất từ Độc Kiếm Ma.

Câu này vừa nói ra, chẳng những Vân Trung Nhạc thấy kinh dị vạn phần, mà ngay cả Âu Dương Hải cũng cảm thấy kinh hãi vô cùng, phải biết rằng chàng có bao giờ nói ra lai lịch võ công của mình đâu, không ngờ Cô Lâu Thiên Tôn lại biết võ công của chàng bắt nguồn từ Độc Kiếm Ma, người này quả thực lợi hại, từ nay về sau phải đề phòng hắn hơn nữa.

Thực ra, Cô Lâu Thiên Tôn sớm đã hoài nghi võ công của Âu Dương Hải, có rất nhiều chỗ quyết không phải do hắn truyền thụ, cũng không phải là võ công của Lâm Đại Ngọc và Thiên Sơn tăng. Lần này Âu Dương Hải tái xuất giang hồ, võ công tăng tiến làm hắn rất kinh hãi, hơn nữa hắn phát giác ra đường lối võ công của Âu Dương Hải và võ học trong truyền thuyết của Độc Kiếm Ma có những chỗ tương tự. Và vừa rồi Cô Lâu Thiên Tôn nói ra danh hiệu Độc Kiếm Ma, thái độ kinh hoảng của Âu Dương Hải, đã làm cho Cô Lâu Thiên Tôn xác định chàng chính là truyền đồ của Độc Kiếm Ma.

Vân Trung Nhạc quay đầu nhìn Âu Dương Hải, hỏi:

- Âu Dương thiếu hiệp, thật sự thiếu hiệp là truyền đồ của Độc Kiếm Ma?

Âu Dương Hải lắc đầu nói:

- Không phải. Viên huynh của ta mới là đệ tử sở truyền duy nhất của Độc Kiếm Ma lão tiền bối. Ta chẳng qua chỉ may mắn được Viên huynh chỉ cho mấy chiêu kiếm thuật mà thôi.

Vân Trung Nhạc cười nhạt nói:

- Như thế, đoạn cố sự mà ta nói này, có thể nói là múa rìu qua mắt thợ, Âu Dương thiếu hiệp, vậy thì xin kể ra tất cả những chuyện về cuộc quyết đấu của Độc Kiếm Ma và Từ Tâm Bồ Tát trên đỉnh Hoa Sơn cho mọi người được biết.

Âu Dương Hải cười nói:

- Thật là đáng thẹn, về những sự tích của Đại Kiếm Ma tiền bối, ta chẳng hề được biết tí nào, vậy xin mời các vị có thể nói tiếp đi.

Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:

- Vân huynh, thế thì xin mời huynh mói tiếp vậy!

Vân Trung Nhạc trầm ngâm một hồi, nói:

- Độc Kiếm Ma và Từ Tâm Bồ Tát đấu liền bảy ngày bày đêm, Độc Kiếm Ma đã thắng nửa chiêu... sau đó không có chút tin tức nào nữa.

Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:

- Vân huynh, chuyện của huynh tuy đã nói hết, nhưng cái chủ yếu vẫn còn chưa nói.

Vân Trung Nhạc hừ một tiếng, nói:

- Cái chủ yếu gì? Có phải ngươi nói là chìa khóa Âm Dương phải không?

Cô Lâu Thiên Tôn nói:

- Hình như ta có nghe người ta nói qua, Độc Kiếm Ma và Từ Tâm Bồ Tát đều là truyền nhân của La Cơ chân nhân. Nghe nói họ hội chiến ở Hoa Sơn chính là vì bảo tàng của La Cơ chân nhân, mới quyết đấu sinh tử.

Vân Trung Nhạc cười nhạt, nói:

- Ngươi biết cái gì! Hừ hừ... có phải ngươi nói là chìa khóa Âm Dương không?

Cô Lâu Thiên Tôn nói:

- Không phải là ta khoe hiểu được tâm ý của ngươi, Vân huynh, huynh cũng nên nói ý định của mình cho Âu Dương thiếu hiệp biết đi.

Âu Dương Hải ngạc nhiên, không biết Vân Trung Nhạc sẽ nói những gì với mình...

Vân Trung Nhạc cười nói:

- Nghe nói lúc La Cơ chân nhân đạo thành phi thăng, đối với võ công, sở học đan đạo trải qua một đời tinh chuyển, lưu ở trên vách đá, và nghe truyền bên trong có bào tàng vô số, chủ yếu là kỳ trân linh dược của La Cơ chân nhân đã luyện...

Âu Dương Hải cười nói:

- Tuy bên trong có bảo vật quí giá gì, nhưng khắc cũng đã bị người trong Âm Dương cốc lấy từ lâu rồi, chúng ta hà tất phải phí tâm tư suy nghĩ.

Vân Trung Nhạc nói:

- Bảo tàng của La Cơ chân nhân nếu dễ để cho người lấy được thì cũng chẳng phải là vật thần bí, trân quí nữa, chúng ta đâu có cần phải dụng tâm nhiều như vậy.

Âu Dương Hải ồ lên một tiếng, nói:

- Những người hiện cư trú trong Âm Dương cốc hiện nay đều là những người thèm thuồng bảo tàng của La Cơ chân nhân mà tiềm phục trong Âm Dương cốc, nhưng ba trăm năm này có ai có thể lấy được bảo tàng của La Cơ chân nhân đâu.

Vân Trung Nhạc khoát tay nói:

- Với những lắng nghe những chuyện về Âm Dương cốc của lão phu, nơi dấu bảo tàng của La Cơ chân nhân chia ra làm ba nơi, hiện nay đại khái đã có người vào, nhưng một nơi thần bí nhất, ta tin rằng hãy còn chưa có người tới. Năm xưa phụ thân Âu Dương Kiệt của ngươi truyền ngôn trong võ lâm nói rằng trùng tu xây dựng Âm Dương cốc, thực ra Âu Dương Kiệt đang khai quật bảo tàng của La Cơ chân nhân.

Âu Dương Hải cười nhạt nói:

- Lão có thể khẳng định những điều đã nói là sự thực chứ?

Vân Trung Nhạc nói:

- Theo sự thuật lại của đứa học trò lão phu, năm xưa Âu Dương Kiệt từ mấy mươi năm về trước đã mời một vị kiến trúc sư lừng danh là Chấn Thổ Công bàn việc khai quật bảo tàng của La Cơ chân nhân. Tuy rằng Chấn Thổ Công gia phụ của đứa học trò Chấn Sơn Dân của ta, là một nhà kỳ tài trên đời hiếm có, nhưng đã phí tâm huyết cả một đời, bất quá cũng chỉ đào được một nơi dấu bảo tàng xong thì tâm não kiệt quệ tinh huyết khô kiệt, không thể nào tìm được nơi mà La Cơ chân nhân tạo hóa phi thăng.

Vân Trung Nhạc nói đến đây, liếc nhìn Âu Dương Hải, hơi ngừng lại rồi tiếp tục nói:

- Cho nên nói, lệnh tôn Âu Dương Kiệt hơn bốn mươi năm trước đã mượn sức của Chấn Thổ Công đem Âm Dương cốc bí mật xây dựng thành một nơi tường đồng vách sắt...

Âu Dương Hải đột nhiên hỏi:

- Từ khi cha ta hai mươi mốt năm trước chết dưới đáy Thiên Kiếm đàm, ngày nay Âm Dương cốc là do ai chủ trì?

Chàng hỏi câu này làm Vân Trung Nhạc ngẩn người, lát sau mới nói:

- Điều này lão phu không biết, hôm nay ta quyết không phải nói với thiếu hiệp chủ trì Âm Dương cốc là ai? Mà là muốn chuyện trở về bí mật nơi dấu bảo tàng của La Cơ chân nhân.

Cô Lâu Thiên Tôn nói:

- Vân huynh, nghe huynh nói như vậy thì Âm Dương cốc bí mật kinh qua Chấn Thổ Công cải tạo kiến thiết, đã không dễ để cho người trông thấy nữa, phải không?

Vân Trung Nhạc nói:

- Không sai. Theo lão phu biết, trong Âm Dương cốc đầy dẫy cơ quan, dù cho người có võ công cao đến đâu nếu không biết được cơ quan môn hộ thì đừng hòng vào Âm Dương cốc một bước.

Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:

- Rất đúng, lão phu đã biết được cơ quan trong Âm Dương cốc lợi hại đến mức nào.

Vân Trung Nhạc lạnh lùng nói:

- Ngươi đã vào Âm Dương cốc tới đâu?

Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:

- Bất quá "chỉ" qua cửa thứ nhất.

Vân Trung Nhạc lạnh lùng nói:

- Không sai, ngươi không có chìa khóa Âm Dương thì đừng hòng tiến nhập vào cửa sinh, chỉ có đi qua cửa tử, qua chín tầng thiên quan, đánh được những cao thủ võ lâm mà năm xưa Âu Dương Kiệt giam cầm trong đó, trừ phi...

Âu Dương Hải nghe vậy vô cùng kinh ngạc nói:

- Cái gì? Phụ thân của ta...

Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên khẽ thở dài nói:

- Âu Dương thiếu hiệp, nếu thiếu hiệp không ngại, ta sẽ kể thêm những chuyện phụ thân của thiếu hiệp khi xưa đã làm.

Âu Dương Hải lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi muốn nói thì hãy nói thực lòng, ta nguyện lắng nghe.

Cô Lâu Thiên Tôn nói:

- Năm xưa song thân thiếu hiệp vì sao bị võ lâm giang hồ vây đánh ở Thiên Kiếm đàm, nguyên nhân chủ yếu là Âu Dương Kiệt xây dựng Âm Dương cốc bí mật và năm đó rất nhiều cao thủ võ lâm đã mất tích một cách thần bí, cho nên dẫn đến sự điều tra trên khắp võ lâm, trải qua mười mấy năm điều tra mới biết những cao thủ mất tích kia là bị giam cầm trong Âm Dương cốc, do đó mới xảy ra vụ Thiên Kiếm đàm...

Âu Dương Hải thầm nghĩ:

- Nói như vậy, phụ thân của mình thật sự đã làm ra những chuyện tai họa cho võ lâm rồi... nhưng, dù cho cha mẹ ta năm xưa có làm những gì thương thiên hại lý, mối huyết thù giữa Cô Lâu Thiên Tôn và ta vĩnh viễn ta không thể dung thứ cho hắn.

Âu Dương Hải nói:

- Hừ! Cổ Lão Thiên, vô luận thế nào, thù hận giữa hai chúng ta vẫn sẽ có một ngày giải quyết.

Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:

- Chúng ta đã có ước hẹn lúc đầu, tiêu diệt Âm Dương cốc xong rồi, lão phu sẽ tùy thời chờ đợi sự báo thù của thiếu hiệp.

Vân Trung Nhạc lúc này lên tiếng nói:

- Cửa vào Âm Dương cốc chia làm cửa sinh và cửa tử.

Cửa sinh nếu không có chìa khóa Âm Dương mở ra thì vĩnh viễn không thể vào được.

Còn cửa tử, tuy là một cửa để trống, nhưng phải đi qua chín tầng thiên quan, có thể nói còn khó hơn lên trời.

Âu Dương Hải trầm giọng hỏi:

- Cái gì gọi là chín tầng thiên quan, xin hãy nói rõ.

Vân Trung Nhạc nói:

- Chín tầng thiên quan chính là do năm xưa phụ thân của ngươi thiết lập ra, mỗi một quan có một số cao thủ võ lâm trấn giữ, những người này đều là những đại ma đầu năm xưa, võ công của họ cao siêu tới đâu từ trước tới giờ trong thiên hạ không có một ai qua nổi, cho nên không người biết. Chín tầng thiên quan trừ những cao thủ kia trấn giữ ra còn có cơ quan dày đặc, người thủ giữ mượn những cơ quan âm hiểm tịch độc bên trong, ngầm sát hại những ai vào, có thể nói dù ngươi vào có phòng bị cũng không được nữa...

Vân Trung Nhạc nói đến đây, giọng nói ngừng lại, Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:

- Vân huynh, với ý định của huynh có phải là muốn thỉnh Âu Dương thiếu hiệp dùng chìa khóa Âm Dương khai mở cửa sinh để tiến nhập vào nơi cất dấu bảo tàng của La Cơ chân nhân, phải không?

Vân Trung Nhạc khẽ hừ một tiếng, nói:

- Nếu từ cửa sinh tiến vào, dùng chìa khóa Âm Dương có thể tiến nhập vào nơi cất dấu bảo tàng của La Cơ chân nhân thì lão phu hà tất phải nói nhiều như thế, chẳng lẽ Âu Dương thiếu hiệp không tự mình đi mở được hay sao?

Âu Dương Hải khẽ nhíu mày, hỏi:

- Thế thì ý của lão như thế nào?

Vân Trung Nhạc lạnh lùng nói:

- Các ngươi tưởng dùng chìa khóa Âm Dương là có thể lấy được bảo tàng của La Cơ chân nhân hay sao?

Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:

- Vân huynh, hà tất phải lập lờ nữa, sao không nói dứt khoát ra đi, kỳ thật bí mật của "Đồ Long Bảo Đồ" cũng không chỉ mình huynh biết mà thôi.

Âu Dương Hải nghe vậy kinh ngạc không thôi, hỏi:

- Cái gì? "Đồ Long Bảo Đồ"...

Vân Trung Nhạc cười lạnh lùng nói:

- Cổ huynh, chắc ngươi biết rất rõ về cơ mật của Âm Dương cốc, nhưng vì sao ngươi lại giữ kín như bưng, mãi chẳng nghe ngươi nói qua bao giờ.

Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:

- Đôi bên đều có lợi hại tương quan, Vân huynh hà tất hỏi nhiều.

Vân Trung Nhạc lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn Âu Dương Hải nói:

- Khi La Cơ chân nhân đạo thành phi thăng, chân nhân tự thân đem chìa khóa Âm Dương cùng Đồ Long bảo đồ tặng cho Độc Kiếm Ma và Từ Tâm Bồ Tát.

Lão tằng hắng rồi tiếp:

- Nguyên là La Cơ chân nhân biết rõ hai người đệ tử này của chân nhân tính cách khác nhau, không thể tương hợp, cho nên người đem sở học cả đời mình dấu tại ba nơi cơ mật, nơi thứ nhất có lẽ là nơi năm xưa Âu Dương Kiệt khai quật. Nơi dấu bảo tàng thứ hai chỉ cần có chìa khóa Âm Dương là có thể mở được. Nhưng chủ yếu nhất là nơi La Cơ chân nhân tọa hóa. Nơi giấu bảo tàng thứ ba chỉ cần tấm bản đồ "Đồ Long Bảo Đồ" thì mới có thể y chiếu theo sự chỉ dẫn trên bản đồ mà đến được nơi ấy.

Âu Dương thiếu hiệp tuy có chìa khóa Âm Dương nhưng vẫn không thể đến được nơi dấu bảo tàng chính xác, trừ phi có Đồ Long bảo đồ. Như có một chuyện...

Cô Lâu Thiên Tôn nghe Vân Trung Nhạc đột ngột dừng lại, vội vã hỏi:

- Chuyện gì? Sao Vân huynh không nói?

Vân Trung Nhạc nói:

- Có một chuyện cơ mật, có lẽ Âu Dương thiếu hiệp cũng không biết, đó là không có Đồ Long bảo đồ cũng có thể tiến nhập vào nơi La Cơ chân nhân tọa hóa. Nên biết rằng La Cơ chân nhân là một bậc tài năng xuất chúng, người làm ra ba nơi dấu bảo tàng, kỳ thực rất có dụng ý. Tuy nhiên ba nơi ấy rõ ràng không có thông với nhau nhưng lại có điểm liên quan.

Cô Lâu Thiên Tôn hỏi:

- Như thế là thế nào?

Vân Trung Nhạc lạnh lùng nói:

- Nguyên là ở nơi giấu bảo tàng thứ nhất của La Cơ chân nhân còn có một cửa có thể mở ra cơ quan nơi người tọa hóa, chỉ cần có chìa khóa Âm Dương có thể mở được, nhưng đầu tiên phải xông qua chín tầng thiên quan.

Cô Lâu Thiên Tôn hỏi:

- Không biết làm sao Vân huynh lại biết được bí mật này?

Vân Trung Nhạc nói:

- Chẳng lẽ Cổ huynh cho rằng ta nói lão?

Cô Lâu Thiên Tôn ồ một tiếng, cười nói:

- Chắc là Vân huynh có ý dùng di vật của Chấn Thổ Công hợp tác với Âu Dương thiếu hiệp tiến nhập vào Âm Dương cốc. Chẳng hay Vân huynh có thể cho ta tham gia không?

Vân Trung Nhạc lạnh lùng nói:

- Cổ Lão Thiên, ngươi đã có cách tự mình vào Âm Dương cốc, hà tất phải cùng đường với bọn ta.

Âu Dương Hải nghe đến đây, đương nhiên đã biết ý định Vân Trung Nhạc rồi, chàng lên tiếng nói:

- Dụng tâm vào Âm Dương cốc của các ngươi hoàn toàn là vì bảo tàng của La Cơ chân nhân, nhưng ta đáp ứng hợp tác với các ngươi chính là muốn biết gia phụ xây dựng Âm Dương cốc như thế nào, đây là một sự hiếu kỳ mà thôi.

Vân Trung Nhạc nghe Âu Dương Hải đã đáp ứng, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười, đây là một nụ cười mà cả đời lão cũng khó thấy, nói:

- Âu Dương thiếu hiệp, thiếu hiệp đã đáp ứng lão phu, thế thì ta tuyệt đối sẽ không độc chiếm bảo vật.

Cô Lâu Thiên Tôn đột nhiên phát ra tiếng cười khinh miệt, nói:

- Vân huynh, đừng có vì lợi mà tối mắt, ha ha, ai mà không biết chúng ta và Âu Dương thiếu hiệp có mối thù không đội trời chung. Vân huynh, sau khi vào Âm Dương cốc rồi, đối với đường lối của chín tầng thiên quan đã rất rõ ràng, đương nhiên có thể mượn những cơ quan âm hiểm mà yểm hộ, không sợ bất cứ người nào nữa.

Vân Trung Nhạc lạnh lùng cười nói:

- Không sai, Cổ huynh nếu không sợ vùi thây trong Âm Dương cốc thì lúc đó cũng cùng đến Âm Dương cốc một chuyến xem sao?

Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:

- Vân huynh cứ yên tâm đi, lúc đó nhân vật giang hồ võ lâm tiến nhập vào Âm Dương cốc không chỉ có mấy người chúng ta đâu, mà là toàn bộ cao thủ hạng nhất võ lâm thiên hạ.

Vân Trung Nhạc đứng lên định cáo từ, bỗng nghe đến đây thì lại ngồi xuống, lạnh lùng hỏi:

- Chẳng lẽ lại còn có người khác?

Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:

- Ngày nay Âm Dương cốc đã gây nên bao vụ huyết án khiêu chiến giang hồ võ lâm đồng đạo, đã làm chấn động thiên hạ, võ lâm Trung Nguyên bảy ngày trước đã bầu lão phu làm nghĩa sự tổ chức một đội chống lại sự hung uy Âm Dương cốc.

Vân Trung Nhạc nói:

- Không biết Cổ huynh đã triệu tập được bao nhiêu cao thủ rồi?

Cô Lâu Thiên Tôn cười ha hả nói:

- Điều này xin thứ cho không thể phụng cáo.

Vân Trung Nhạc cười nhạt, quay lại chắp tay nói với Âu Dương Hải:

- Chúng ta đã ước định như vậy, lão phu cáo từ đây.

Nói xong, lão lắc mình bay ra ngoài sảnh.

Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hự, và tiếng tiếp chạm của song chưởng...

Chỉ thấy thân mình Vân Trung Nhạc lảo đảo từ bên ngoài lại lui vào trong sảnh.

Sự biến hóa bất ngờ này làm cho Cô Lâu Thiên Tôn, Âu Dương Hải đều kinh hãi, hai người không hẹn mà cùng phóng ra ngoài viện.

Vù một tiếng, một bóng người trên mái nhà lao bổ tấn công xuống Âu Dương Hải, Cô Lâu Thiên Tôn như một con chim ưng khổng lồ.

Thế lao bổ đó như cuồng phong chớp giật, Cô Lâu Thiên Tôn là người cơ cảnh, âm trầm, không muốn tiếp chưởng lực của người kia, hơi rùn mình xuống, thân mình hắn xoay tít như con vụ.

Âu Dương Hải giận dữ "hừ" một tiếng, hữu chưởng một chiêu "Trích Thiên Tinh", kình lực phóng ra thành cuồng phong ập tới.

Hai luồng nội kình tiếp xúc trung chuyển cả không khí xung quanh.

Âu Dương Hải "hự" một tiếng, rồi phun ra một bụm máu tươi.

Chưởng lực của đối phương mạnh mẽ thâm hậu vô cùng, trong một chiêu mà đánh Âu Dương Hải khí huyết trước ngực nhộn nhạo miệng phun máu lập tức. Nội lực lợi hại như thế, khó có thể tưởng tượng được.

Cô Lâu Thiên Tôn kinh hãi, phóng tay phất ra ba đạo kình phong đối không.

Ai ngờ trong khoảnh khắc tiếp xúc chưởng lực với Âu Dương Hải, kẻ địch đã bay lên không năm sáu trượng, chưởng kình của Cô Lâu Thiên Tôn vừa tới, người kia liền mượn luồng nội kình ấy bắn lên cao bốn năm trượng cao nữa.

Chỉ nghe một tràng cười ha hả quái gở như ngàn vạn con ngựa cùng phi chạy, đinh tai nhức óc, chấn động không trung.

Thân hình người kia như một luồng điện vạch một đường cầu vồng rồi phi thân bay đi như thiên mã hành không.

Một tiếng hú vang lên...

Con vượn nhỏ như tia chớp đuổi theo người kia sát nút.

Cô Lâu Thiên Tôn nhìn Âu Dương Hải hỏi:

- Âu Dương thiếu hiệp, thiếu hiệp có bị thương không?

Âu Dương Hải lạnh lùng hừ một tiếng nói:

- Ta mỗi lần khí huyết xáo trộn đều thổ huyết, nhưng vẫn không nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc này Vân Trung Nhạc đã đi đến, lạnh lùng nói:

- Chưởng lực của hắn thật là hùng hậu kinh người, các người có nhìn rõ mặt của hắn không?

Đột nhiên một tiếng hú từ trong không trung vang tới.

Âu Dương Hải nói:

- Viên huynh của ta đã giao đấu với đối phương, các người muốn thấy mặt của hắn hãy cùng đi với ta.

Âu Dương Hải thầm lo Thần viên không địch nổi đối phương, nói xong, người đã bay đi như tên bắn.

Cô Lâu Thiên Tôn, Vân Trung Nhạc cùng phóng theo!

Âu Dương Hải đi đầu chạy xuống Thiên Kiếm đàm nhắm hướng núi phía Đông nam chạy nhanh tới.

Chạy qua một tòa phong cốc, thấy có hai cái bóng trong vòng hai mươi mấy trượng đang đánh nhau kịch liệt, cát bay đá chạy mù mịt.

Cô Lâu Thiên Tôn, Vân Trung Nhạc cũng đến nhưng trong lúc trước rạng sang, trái đất vẫn còn hôn ám, dù cho ba người là đương kim cao thủ hạng nhất võ lâm cũng không thể dùng nhãn lực nhìn xuyên qua sương mù để thấy rõ mặt người kia. Âu Dương Hải lúc này nóng lòng như lửa đốt, chàng thấy Thần viên và người kia đấu nhau ác liệt, bình sinh hiếm thấy, nhất thời cũng không biết làm sao. Đột nhiên chàng nói lớn:

- Viên huynh hãy lùi lại, để đệ đến thay thế.

Âu Dương Hải nói xong, đã rút Tử Vi kiếm sau lưng ra, Âu Dương Hải từ khi tái xuất giang hồ, có thể nói đây là lần thứ nhất rút Tử Vi kiếm.

Từ đó có thể biết được Âu Dương Hải rất xem trọng võ công của người kia như thế nào. Thần viên đã lâu năm sống bên Độc Kiếm Ma, tuy nói là một loài cầm thú, nhưng thiên tính của nó rất kỳ dị, được kề cận bên Độc Kiếm Ma, có thể nói võ công của nó đã được chân truyền của Độc Kiếm Ma, nhất là thần lực trời sinh và khinh công độc đáo, nhân loại còn lâu mới theo kịp. Nhưng xem trận đấu hiện tại này Thần viên đã bị chưởng lực đối phương dẫn đến thế bị động.

Mũi kiếm của Âu Dương Hải lúc này từ từ xuyên qua lớp sương mù. Đột nhiên lúc đó, từ khe núi xa xa vang lên tiếng cười kinh hồn động phách.

Và thân mình Thần viên bị một luồng đại lực ném vút lên không...

Âu Dương Hải vô cùng kinh hãi, một nhát kiếm bắn vọt ra như cầu vồng!

Người kia dùng một chưởng đánh bay Thần viên, bèn phi thân lên không, nhưng kiếm quang của Âu Dương Hải đã bắn theo sau lưng, kiếm chưa đến, kiếm khí đã rung động không trung...

Người kia trông thấy một đạo kiếm khí bắn tới, bèn lộn người đằng không dạt ra ba thước một chưởng đánh thốc ra mang theo một lực hút, Tử Vi kiếm trong tay Âu Dương Hải bị hút muốn bay khỏi tay.

Công lực "Lăng Không Tróc Vật" cực cao siêu này làm Âu Dương Hải kinh hãi, vù một tiếng, tay trái Âu Dương Hải đã đánh ra một đạo chưởng kình vô hình.

Vô Ảnh chưởng kình vừa xuất thủ, người kia lập tức phát giác được, hắn cười điên cuồng, thân hình vụt phi chuyển đến bên trái Âu Dương Hải, soạt một tiếng...

Tay áo rộng thùng thình của hắn đã quét nhanh vào mạng sườn bên trái của Âu Dương Hải.

Cao thủ giao đấu, chỉ có một chút sơ suất cũng đủ đưa đến chỗ chết.

Sinh tử tồn vong bất quá như một khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, không để cho người chậm trễ trong giây lát. Âu Dương Hải đột nhiên cảm thấy tay áo đối phương phất ra sắc bén như lưỡi kiếm, vội vã vận cang khí phủ toàn thân, chân phải dấn lên trước một bước...

Một cú xoay người, kiếm chiêu đã xuất thủ.

Người kia hình như không ngờ Âu Dương Hải né tránh kỳ dị như thế, hơi sững lại, kiếm phong của Âu Dương Hải đã đến, kiếm quang vây phủ xung quanh hai trượng, không có ai có thể chống đỡ nổi kiếm khí lợi hại như vậy.

Nhưng người kia thật là ghê gớm, kiếm khí Âu Dương Hải vừa xuất thủ, chiêu thứ hai hãy còn chưa thi triển ra thì hắn đã bắn ra ngoài hai trượng. Cười sằng sặc đinh tai nhức óc...

Tiếp đó nói rằng:

- Vạn Lưu Qui Tông chiêu thức, thật chẳng phải tầm thường, để hôm khác lão phu sẽ lãnh giáo, hôm nay ta đấu nhiều rồi, ha ha ha...

Một tràng cười như rung chuyển núi non...

Thân mình của hắn đã biến mất trong khe núi.

Trong thời gian giao đấu, Âu Dương Hải cũng không thấy rõ mặt của đối phương, bởi vì bốn chiêu giao thủ vừa rồi nhanh như điện chớp lấy một cơ hội để ngừng lại thở.

Âu Dương Hải biết có đuổi theo hắn cũng vô dụng, chàng tra Tử Vi kiếm vào vỏ, quay lại thấy hai mắt Thần viên chăm chú nhìn mình, Âu Dương Hải thờ dài nói:

- Viên huynh, võ công người này rất cao, không biết huynh có bị thương không?

Thần viên lắc đầu nói:

- Âu Dương đệ... kiếm thuật lợi hại...

Nguyên là nó nhìn thấy kiếm thuật của Âu Dương Hải rất lợi hại, muốn nói vài câu khen ngợi, nhưng nó chỉ có thể nói ra một câu ấy mà thôi.

Vân Trung Nhạc đột nhiên thở dài thê lương, nói:

- Không ngờ "Vạn Lưu Quy Tông" kiếm thức, hôm nay ngươi thi triển ra, lão phu thật biết mình không bằng nữa.

Câu nói này của lão chính là lời nói từ đáy lòng, Âu Dương Hải nhìn thấy vẻ thê lương, bi thảm trên mặt lão, bất giác nhớ lại ơn truyền kiếm khi xưa mà nay lão lại là thù địch của mình.

Âu Dương Hải khẽ thở dài, nói:

- Các người biết người đó là ai không?

Cô Lâu Thiên Tôn từ nãy vẫn đứng im bên cạnh bỗng nhiên nói:

- Không ngờ hắn lại còn sống trên đời rồi! Ha ha! Đương kim thiên hạ ma đầu đều đã xuất động rồi.

Vân Trung Nhạc hỏi:

- Cổ Lão Thiên, ngươi nói hắn là ai?

Cô Lâu Thiên Tôn chậm rãi nói:

- Vân huynh, kiếm thuật của huynh đã bị hắn nhận ra, chẳng lẽ huynh hãy còn không biết hắn là ai ư?

Vân Trung Nhạc nghe Cô Lâu Thiên Tôn nói có vẻ chế diễu, lập tức nổi giận không nói một câu nào, quay mình định đi.

Chân dợm bước đi nhưng Vân Trung Nhạc vẫn cao giọng nói:

- Hắn chính là Hỗn Thế Ngoại Ma Vương Uất Đại Niên.

Cô Lâu Thiên Tôn cười nói:

- Không sai, chính là hắn, tiếng cười phát ra trước đó không cần hỏi cũng biết, là Dao Trì Ma Nữ Lâm Nguyệt Hồng.

Âu Dương Hải đột nhiên quay người nói:

- Thiên Kiếm đàm mấy lần xuất hiện cường địch, Xuân Hoa ngọa bệnh trong nội viện, không ai coi sóc, ta phải cáo từ đây.

Cô Lâu Thiên Tôn nói lớn:

- Âu Dương thiếu hiệp, lời ước của chúng ta thế nào?

- Được! Ta sẽ y lời ước của ngươi.

Nguyên là Âu Dương Hải thực sự đã cảm thấy kẻ thù của mình quá nhiều, đơn độc một mình mà báo được thù hận chăng?

Âu Dương Hải triển khai khinh công phóng về hướng Thiên Kiếm đàm, mau chóng phi tường nhảy vào viện, đột nhiên một giọng nữ nhân trong trẻo quát:

- Các người đứng lại cho ta!

Âu Dương Hải nghe tiếng quát giật mình, tiếng nói này chính là vang lên từ trên giường Lý Xuân Hoa.

Âu Dương Hải không chú chận trễ, phi thân vào trong nội sảnh.

Lúc này nữ nhân kia lại quát:

- Nếu ngươi tiến tới một bước, nhất định sẽ lãnh hậu quả khôn lường đấy, ngươi còn không mau dừng lại.

Âu Dương Hải thất kinh lập tức dừng bước, lên tiến hỏi:

- Ngươi là ai?

Nguyên là giọng nói của nữ nhân này không phải là giọng nói của nữ nhân áo lục Tam Dương điện chủ mà là một nữ nhân khác.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-26)


<