Vay nóng Tinvay

Truyện:Danh kiếm phong lưu - Hồi 02

Danh kiếm phong lưu
Trọn bộ 78 hồi
Hồi 02: Bóng Chim Tăm Cá
2.50
(2 lượt)


Hồi (1-78)

Siêu sale Lazada

Du Bội Ngọc nằm im lìm trên bãi cỏ đẫm sương mắt nhìn sững lên bầu không sao khuya lấp lánh, để nghe đầu óc mình nóng lên bừng bừng vì muôn ngàn ý nghĩ rối bụng.

Mỗi ánh sao trên từng mây thẳm, Du Bội Ngọc mường tượng thành từng khuôn mặt gớm ghiếc khi nãy hiện lên đang nháy mắt nhìn chàng diễu cợt.

- Mi điên rồi... mi điên rồi!

Trời sao dần dần thưa lặn, trong gió đêm chợt thoảng lên tiếng ai khóc thảm thê...

Tiếng khóc càng lúc tiến gần, để hiện ra một cụ già ốm nhỏ lưng gập tới trước, hàm râu bạc lê thê cơ hồ chấm đất.

Lão ngồi phệt xuống gốc dương già, lại buông tiếng khóc thêm một lúc, đoạn nhặt từng viên đá chất cao dưới chân, rồi mở sợi dây lưng ra, thắt thành một vòng, cuối cùng mới đưa vào cổ toan tự vận...

Du Bội Ngọc không sao dằn được, vội lướt tới đẩy lão lùi ra.

Cụ già giãy nẩy khóc to:

- Ngươi còn cứu ta làm gì? Trên đời này không còn ai khổ hơn ta nữa! Ta sống thêm cũng vô vị mà thôi! Van ngươi để ta được chết cho thoải mái hơn!

Du Bội Ngọc thở dài thiểu não:

- Trên đời thật không ai khổ hơn cụ phải không? Ôi! Chỉ một ngày hôm nay thôi, tôi bỗng trở thành một kẻ không nhà, không quyến thuộc bà con! Những lời tôi nói toàn là thật, nhưng trên đời không một ai tin, không còn ai để tôi có thể tín nhiệm được, những kẻ mà hằng ngày tôi tôn sùng hiệp nghĩa và hùng anh, bỗng dưng trong một ngày đều biến thành những con người đểu giả, đầy mưu mô xảo quyệt cho đến những kẻ thân yếu nhất bình thường, cũng trong một ngày đột nhiên xúm lại bức bách cho tôi phải phát điên, muốn giết luôn tôi! Như vậy, tôi có phải đáng khổ hơn cụ không?

Thừ người đi một lúc, cụ già lẩm nhẩm với mình:

- Quả thật so với ngươi ta thấy mình còn may hơn nhiều! Người đáng chết hơn ta, sợi dây này ta nhường cho người chết đấy!

Lão chấm câu bằng chuỗi cười khoái trá hớn hở bỏ đi.

Ánh mắt liền theo bóng lưng cụ già khuất liền trong đêm tối, Du Bội Ngọc mới thẫn thờ xoay lại đút thử đầu mình vào chiếc thòng lọng.

Một ý nghĩ từ tâm tưởng vọng theo lên:

- Thật là dễ biết mấy! Chết đi là hết mọi ưu phiền, nhưng có phải thật là người nên chết không?

Bên tai chàng bỗng văng vẳng tiếng của người cha già khi sắp chết:

- Con... nhẫn nại, bao dung, nhường nhịn... ba đức tánh ấy con phải ghi nhớ...

Như vừa bị tạt mạnh một gáo băng lạnh vào mình, Du Bội Ngọc chợt rút nhanh cổ ra khỏi vòng dây oan nghiệt, da lưng nghe được ướt mồ hôi.

Chàng vỗ vỗ đầu tự trách:

- Suýt nữa ta đã làm một chuyện điên dại, phụ công ơn sinh thành của mẹ cha, trốn tránh cả phận làm người trên nhân thế.

Tháo lấy sợi dây lưng trên cành dương xuống, Du Bội Ngọc cẩn thận cất vào túi dùng lấy làm kỷ vật để nhắc nhở chàng trong những phút thối chí nản lòng.

Lê từng bước chân nặng nề cảm nghĩ, chàng đi đi mãi cũng chẳng biềt mình đi đâu, cũng chẳng buồn tìm cái ăn cái uống...

Mỗi khi đi qua những ao đầm trồng dây ấu, những nàng thôn nữ thấy vẻ thất thần như người mất trí của chàng, thường buông tiếng cười trêu ghẹo, tinh nghịch ném ấu vào chàng, Du Bội Ngọc lượm lấy mà đỡ lòng.

Hay mỗi khi đi qua khu rừng dâu xanh bát ngát, những cô nàng dâu hái dâu không sao cầm lòng trước vẻ tuấn tú nhưng quá tiều tuỵ của chàng, ít ra cũng cho chàng bụm một trái, hoặc hơn nữa xới bớt phần cơm của mình, và Du Bội Ngọc không bao giờ từ chối.

Ăn xong, chàng lại lẳng lặng thất thểu bỏ đi, không cám ơn cũng không giã từ ai nửa tiếng.

Các cô chỉ còn cách nhìn theo chàng lắc đầu xót thương, và yên trí đấy là một chàng điên trẻ tuổi.

Du Bội Ngọc cứ thế mà đi... đi mãi...

Chàng cơ hồ không còn biết kẻ thù có đuổi theo dấu vết phía sau hay không?

Thật ra, khó ai mà nhận ra chàng lúc ấy, bộ đồ tang đã lấm lem cát đất lại thêm rách thủng nhiều nơi, đầu rối bù, mặt không hề rửa, dáng dấp không khác một kẻ ăn mày.

Nhưng chính cái xác xơ thất thểu ẩn trong khổ người tuấn tú ấy, càng gợi ở các nàng yêu thích chàng hơn.

Cũng chẳng biết mình đã đi bao nhiêu ngày, cuối cùng, chàng đặt bước vào địa giới Hà Nam.

Trên quan đạo, từng nhóm năm ba ăn mặc theo lối võ sĩ đã lũ lượt kéo nhau như đi trẩy hội.

Người nào cũng hăm hở tươi cười, bô bô trò chuyện, toàn kháo nhau về vụ Huỳnh Trì đại hội bảy năm một kỳ, sắp đến ngày mở hội.

Qua khỏi Thương Khấu, giới người võ lâm dường như giật hết mọi nẻo đường, ngựa xe tấp nập, áo mũ xênh xang. Cảnh tấp nập rộn ràng, quả đúng những ngày đại lễ.

Mỗi lúc có nhân vật anh hùng thành danh lướt qua hai bên đường, liền vang tiếng người xầm xì ngưỡng mộ:

- Nhìn kìa! Người mặc áo tím chính là Phụng Dương Thần Đao công tử, thanh đao hắn giắt bên hông chính là thanh Ngọc Long Đao chém sắt như chém bùn.

- Cái cô nàng áo đỏ, huynh có nhận ra không?

- Ồ! Cho đến Kim Yến tử ta còn không nhận ra thì còn lăn lộn trên giang hồ làm gì? Chà! Một đôi trời sanh, trai tài gái sắc!

- Ô! Thiên Ngưu quyền, Triệu đại hiệp cũng tới nữa kìa!

- Tất nhiên phải tới, Thiếu Lâm đã bảy lần liên tiếp giữ ngôi Minh chủ hội Huỳnh Trì. Năm nay cái thủ lợn tất nhiên đâu để cho kẻ khác dành đi? Triệu đại hiệp là trưởng đệ tử lục gia Thiếu Lâm phái, không đến sao được?

Mặc cho ai bàn luận xì xào, Du Bội Ngọc tai tuy nghe nhưng mắt chẳng buồn ngó đến.

Và tất nhiên không ai buồn chú ý làm gì đến chàng, một gã trả tuổi nghèo khó thất thểu bên vệ đường.

Du Bội Ngọc đi đến Phong Khấu thì đêm đã khuya, chàng không vào thành, tìm bậy mái hiên của một ngôi quán nhỏ ngả lưng tạm nghỉ.

Đêm càng khuya, mọi người đều yên giấc, riêng Du Bội Ngọc cứ trằn trọc mãi, vì ngày đại hội Huỳnh Trì sắp mở nay mai.

Chàng thao mắt nhìn lên mái hiên tự hỏi:

- Đám người Lam Tẩu Các, Thái Hồ Vương Vũ Lâu có thể đến dự không? Họ đang mưu định gì? Tại sao họ khăng khăng bảo là cha ta chưa chết? Phải chăng...

Đột nhiên có tiếng ai ư ử hát lên:

- Hoa sen hồng, hạt sen trắng, một thanh gậy trúc rảo khắp cùng!

Tiếp nối giọng hát, một gã ăn mày hiện ra với khổ người ốm tong teo, đôi mắt to như lục lạc, tay cầm chiếc roi trúc, đang mỉm cười nhìn chàng.

Du Bội Ngọc cũng đáp lại nụ cười vớ vẩn.

Gã ăn mày con chớp chớp mắt cười hỏi:

- Ngươi chẳng phải trong Cái bang chúng ta?

Du Bội Ngọc lắc đầu thay tiếng đáp.

Gã ăn mày con hỏi tiếp:

- Ngươi chẳng phải là người của Cái bang, sao lại ăn mặc như phường ăn mày, ngủ cái chỗ chỉ dành riêng cho ăn mày ngủ? Thiếu gì những cách sanh lợi khác chẳng tranh, lại đi tranh chi cái sanh lợi của phường khất thực?

Du Bội Ngọc cười thẹn đứng lên:

- Xin lỗi bạn!

Và bước ngay ra khỏi mái hiên, đứng thộn ra dưới bầu đêm sao sáng.

Đôi mắt gã ăn mày còn mở tròn nhìn chàng không nháy, hình như rất hứng thú ở thái độ bơ phờ của đối phương, gã nhịp đầu roi trúc lên vai chàng, cười nụ:

- Nghe giọng nói thì hình như người ở Giang Nam đến?

Du Bội Ngọc gật đầu:

- Phải?

Gã ăn mày lại hỏi:

- Ngươi tên chi?

Xoay ánh mắt về kẻ vừa hỏi tên mình một lúc, Du Bội Ngọc nhận thấy trong ánh mắt to kia tuy tinh ranh ngổ ngáo, nhưng không chứa đựng ác ý với mình. Chàng mỉm cười cất tiếng:

- Tôi tên Du Bội Ngọc!

Đáp trả lại cũng một nụ cười, gã ăn mày tự giới thiệu:

- Ta tên Hồng Liên Nhi, chỉ vì quần áo ta tuy rách rưới nhưng luôn luôn thích mặc màu hồng.

Du Bội Ngọc vòng tay:

- Thì ra là Liên huynh!

Hồng Liên Nhi khoái trá cười vang:

- Chú mày được đấy! Ngang nhiên cùng hạng xin cơm gọi anh em!

Du Bội Ngọc nhếch môi cười chua chát:

- Nhưng tiểu đệ cho đến xin cơm cũng chẳng ra!

Đôi mắt to của Hồng Liên Nhi ánh ngời lên theo câu hỏi:

- Xem căn cơ võ công của ngươi chẳng phải tầm thường, nếu chẳng phải đệ tử võ lâm thế gia, quyết không thể có một căn cơ thâm hậu như thế, tại sao lại giả trang thành ăn mày?

Du Bội Ngọc giật mình:

- Tiểu đệ... tiểu đệ... không có... không có... không biết võ công.

Hồng Liên Nhi sầm ngay nét mặt:

- Ngươi dám gạt ta à?

Thế roi nhanh như một làn điện xẹt, tuy điểm vào vị trì huyệt Linh Khư nhưng đầu roi rung rung đã điểm luôn ba huyệt Ưng Song, Thần Tạng, Ngọc Đường... mười tám huyệt đạo vây quanh Linh Khư huyệt.

Du Bội Ngọc liên tiếp gặp tham biến, cảm thấy bất luận là người nào trong thiên hạ cũng có thể là kẻ do tên ác ma vô danh ấy phái đến hạ chàng.

Lập tức, chàng trệ đầu vai xuống, bắn lùi ra sau bảy bước.

Nào ngờ, Hồng Liên Nhi chỉ điểm đầu roi ra giữa chừng rồi thu nhanh trở lại nhìn chàng cười lạnh nói:

- Tuổi mới chừng ấy đã học thói lừa người rồi, lớn lên còn bực nào nữa?

Du Bội Ngọc thấy đầu ủ rũ:

- Tiểu đệ... thực có điều bí ẩn không thể nói ra được!

Hồng Liên Nhi nghiêm giọng:

- Ngươi không thể nói cho ta biết?

Du Bội Ngọc không đáp mà lại hỏi:

- Nếu như Liên huynh có điều bí ẩn không thể nói ra thì có chịu đem thổ lộ với người mà mình chưa hề quen biết không?

Gật gù nhìn chàng một lúc, Hồng Liên Nhi vụt cười lên:

- Câu hỏi khéo lắm, xem bộ ngươi có văn vẻ, hình như không thích nhiều lời.

Chẳng ngờ một câu nói ra lợi hại phi thường!

Uể oải nằm xuống sàn hiên, Hồng Liên Nhi nói tiếp:

- E rằng ngươi đến đây chỉ uổng công, cuộc hội ngộ Huỳnh Trỉ ngươi đi chẳng được đâu!

Du Bội Ngọc lại lần nữa rúng động:

- Làm sao... làm sao Liên huynh biết được?

Hồng Liên Nhi cười đắc ý:

- Đôi mắt ta là chiếc kính chiếu yêu, bất luận là ai, ta chỉ cần nhìn qua ba lượt, là biết thân phận của hắn là gì.

Du Bội Ngọc nhìn sững vào đôi mắt to của gã ăn mày với niềm khâm phục và ngạc nhiên.

Hồng Liên Nhi lại tiếp:

- Đại hội Huỳnh Trì không phải ai ai đến cũng được. Nếu chẳng có thiếp mời, thì ít ra cũng là đệ tử mười ba phái môn trên giang hồ, có chân trong đại hội mới đến được. Ngươi thì sao?

Du Bội Ngọc ủ rũ cúi đầu:

- Tiểu đệ... đều không có cả!

Hồng Liên Nhi buông gọn:

- Vậy ngươi nên tức khắc trở về là hơn!

Trầm đi một lúc, Du Bội Ngọc ngước đầu lên:

- Cái bang phải là một trong mười ba môn phái đó chăng?

Hồng Liên Nhi bật cười:

- Tất nhiên! Tuy suốt bốn mươi năm hơn rồi, ngôi Minh chủ mỗi kỳ đều thuộc về phái Thiếu Lâm, nhưng nếu không có Cái bang chúng ta ngầm ủng hộ thì cái thủ lợn sớm đã bị Võ Đang, Côn Luân tranh mất rồi!

Du Bội Ngọc chớp mắt ước ao:

- Giả như tiểu đệ trà trộn theo phái Cái bang, tất sẽ không ai nhìn ra được?

Hồng Liên Nhi cao chóp mũi:

- Chà! Tính khéo thế!

Vụt quỳ thụp xuống trước mặt gã ăn mà, Du Bội Ngọc nhỏ nhẹ năn nỉ:

- Liên huynh giúp tiểu đệ một phen, năn nỉ Bang chủ quý bang cho tiểu đệ đi theo chân các vị, tiểu đệ chỉ mong được vào trong ấy, còn mọi việc khác khỏi bận lòng lo!

Hồng Liên Nhi thấp đôi mắt nhìn chàng cười hệch hạc:

- Ta với ngươi chưa từng quen biết, tại sao ta phải giúp ngươi?

Du Bội Ngọc thở dài thất vọng, chầm chậm đứng lên thất thểu rời đi, Hồng Liên Nhi cũng không gọi lại, mỉm cười nhìn theo bóng dáng ủ rũ của chàng khuất dần trong bóng tối, hệt như kẻ đang chìm dần chìm dần giữa biển sâu...

Ánh mắt người ăn mày trả tuổi bỗng ngời lên kỳ lạ...

Khó ai biết gã đang nghĩ gì.

*****

Du Bội Ngọc lầm lũi đi mãi, không cần biết đi đã bao lâu.

Bóng tối mênh mông phủ trùm cả sau lưng và phía trước mặt...

Xa xa, có ánh lửa bập bùng với một đoàn người vây quanh đang vỗ tay ca hát:

- Hoa sen hồng, treo giữa không...

Kẻ ác thoạt trông bạt vía hồn.

Người hiền nhìn thấy, vỗ tay mong.

Khắp biển rộng đồng sâu ngõ cụt, Đâu đâu cũng nhắc đóa sen hồng!

Không còn muốn gặp một người nào khác, Du Bội Ngọc quay đầu đổi hướng bước...

Bỗng ngờ ba tiếng vỗ tay bôm bốp vang lên làm hiệu.

Đoàn người nọ lập tức tản ra và tạo ngay thành một vòng vây mới bao quanh chàng, nhảy nhót, vỗ tay, hát cười.

Qua ánh lửa chập chờn của những ngọn đuốc trên tay họ, Du Bội Ngọc nhận ra chúng là một lũ ăn mày đầu bù áo vá chân không, đủ cả lớn bé trẻ già.

Du Bội Ngọc sửng sốt chưa kịp nói gì, đám người như ăn mày ấy đã vỗ tay ca vang:

- Du Bội Ngọc!

Người như ngọc.

Nửa đêm giờ tý canh ba.

Đi đâu xớn xác như ma hiện hồn!

Du Bội Ngọc còn rung động hết sức:

- Các vị biết tên tại hạ?

Một lão già ăn mày trong đám bước ra, chấp tay tươi cười:

- Bang chủ tệ bang nghe tin công tử từ xa đến nơi đặc sai chúng tôi!

Du Bội Ngọc to tiếng ngắt lời:

- Nhưng tại hạ chưa hề quen biết cùng Bang chủ các người!

Gã ăn mày vẫn còn giữ nguyên nụ cười:

- Công tử tuy chưa hề quen biết với tệ Bang chủ, nhưng người ngưỡng một đại danh công tử đã lâu nên mới đặt chúng tôi ở đây chờ đợi và để tặng cho công tử một vật!

Hai bàn tay vội cung chặt dự phòng, Du Bội Ngọc nhếch môi cười lại:

- Tốt lắm! Cứ đưa đây!

Biết đối phương hiểu lầm, lão ăn mày lại cười:

- Xin công tử đừng ngộ nhận, vật mà chúng tôi tặng không phải là đao quyền cước chi đâu!

Và từ từ trong người móc ra một phong thư, lão ăn mày hai tay cung kính dâng lên:

- Công tử xem qua thì biết!

Du Bội Ngọc vừa thò tay đón lấy, một ý nghĩ khủng khiếp chợt lóe lên...

Chàng sực nhớ cánh thư chết chóc ngày nào, bàn tay chợt như điện giựt.

Bằng một thủ pháp thật nhanh, chàng túm chặt vạt áo lão ăn mày, dí sát phong thư vào mặt lão, giọng gằn gằn:

- Lão hãy bóc thư!

Lão ăn mày ném mắt nhìn chàng thật nhanh và mỉm cuời:

- Công tử thật là cẩn thận!

Không một chút ngại ngần, lão thè lưỡi rà quanh phong bì bên ngoài và cẩn thận liếm cả tấm thiếp phía trong:

- Như thế này, hẳn công tử yên lòng rồi chứ?

Du Bội Ngọc cũng cảm thấy mình hơi kỳ kỳ, vội buông vạt áo đối phương ra.

Nhìn trên bìa mảnh thiếp ghi:

"Kính mời các hạ quang lâm Huỳnh Trì đại hội"

Chàng lại thêm một phen sửng sốt phắt đầu lên, nhưng lũ người của Cái bang đã kéo đi đâu mất, chỉ còn lại mấy ánh đuốc bập bùng được cắm vào những lẽ cành lá rải rác chung quanh.

Nhìn những ánh đuốc, Du Bội Ngọc thừ người ra với dấu hỏi to tát trong đầu:

- Vị Bang chủ đó là ai ta cũng chưa biết, tại sao trao tặng cho ta cánh thiệp mời?

Bao nhiêu ngày nay, những gì chàng đã gặp nếu không hoang đường đến buồn cười, thì lại kỳ bí hiểm độc đến phát sợ, không thể tưởng tượng mà cũng không sao giải thích ra.

Nắm chặt cánh thiệp trên tay, chàng đứng trân trối chẳng biết là bao lâu, chợt nghe tiếng chân người nhẹ vang trong bóng tối.

Như được từ cơn mộng kéo về thực tế, Du Bội Ngọc vội nhỏm bước bỏ đi...

Nhưng một giọng quát vang lên khiến chàng phải khựng bước:

- Đứng lại!

Du Bội Ngọc nhè nhẹ thở dài chẳng hiểu chuyện gì lại sắp xáy ra?

Bị dồn dập mãi bao biến cố điên đầu nhức óc, trí có Du Bội Ngọc như chai hẳn với mọi suy tư. Chàng cơ hồ dửng dưng với mọi sự xắp xảy đến cho mình, hoài nghi với tất cả những kẻ mà mình đang gặp.

Bằng tia mắt bất chấp, Du Bội Ngọc nhìn thẳng về hướng vừa vang lên tiếng quát.

Từ trong bóng tối, bảy bóng người hăm hở bước ra.

Hai gã trong số mặc đạo bào, một gã khoác tăng y, ba gã vận kình trang gọn ghẽ, và sau nốt là một thiếu nữ tóc mây xập xoã bờ vai.

Trang phục tuy bất đồng nhưng người nào cũng nở nang vạm vỡ, cùng trong tuổi tác tráng niên huyết khí hung bừng, thân thủ xem ra đều mười phần linh mẫn.

Gã thiếu niên áo đen đi đầu quắc đôi mắt sao nhìn chàng quát lớn:

- Bằng hữu đứng ở đây định làm gì?

Du Bội Ngọc cười lạt:

- Ở đây đứng không được à?

Gã thiếu niên nhíu mày chưa kịp thốt, vị tăng nhân trẻ tuổi bên cạnh vội chấp tay cười:

- Có lẽ thí chủ chưa biết, vì đại hội Huỳnh Trì sắp mở nay mai, nhân vật võ lâm phần đông đều tụ tập lại đây khó tránh khỏi hạng bất lương thừa cơ làm bậy. Cho nên mười ba phái Chưởng môn nhân đang có mặt, đặt các đệ tử đêm ngày tuần hành vi phòng. Bần tăng là Thiếu Lâm Tùng Thủy, mấy vị sư huynh đây là đệ tử phái Võ Đang, Côn Lôn, Điểm Thương, Không Động trong số mười ba phái!

Du Bội Ngọc dịu ngay nét mặt:

- À thì ra chư vị là cao đồ của bảy đại kiếm phái!

Gã thiếu niên áo đen nhìn trừng trừng vào tấm thiệp trên tay chàng, chợt hỏi:

- Cánh thiệp mời đó của ngươi?

- Phải!

Du Bội Ngọc vừa buông trọn tíêng đáp, kiếm từ tay của gã áo đen đã chớp lên vào đến giữa đầu chàng.

Quả không hổ là cao đồ của một danh môn, thiếu niên chỉ trong thoáng mắt đã tuốt kiếm xuất công...

Du Bội Ngọc vì quá bất ngờ, chẳng kịp bị phòng, chàng chỉ còn cách vận tất cả sức tránh có thể được, thoắt người né ngang nửa bước.

Dù vậy, chàng cũng nghe mũi kiếm lướt sát vàng tai mình mát rượi. Du Bội Ngọc bừng bừng nổi giận:

- Tôn giá làm gì thế? Không lẽ tấm thiệp mời của tại hạ là vật giả?

Mũi kiếm trên tai thiếu niên rung thành từng đóa ngân hoa dồn tới, giọng cười gằn của gã theo đó vang lên:

- Cánh thiệp mời tuy không giả nhưng kẻ giữ nó chẳng thật!

Thế kiếm của gã xem ra tuy không liên tục, nhưng từng kiếm nối liền không hở, tựa sóng biển đợt sau đùa đợt trước!

Du Bội Ngọc phải thoăn thoắt nhảy tranh luôn bảy kiếm, tức tối quát to:

- Thế này... là thế nào?

Thiếu nữ chợt lanh lảnh cất lời:

- Đợi hỏi kỹ rồi động thủ cũng chẳng muộn!

Câu nói của cô gái hình như là một mệnh lệnh tuyệt đối với thiếu niên áo đen.

Đang hùng hổ vung kiếm, gã tức tốc thu tay và quắc tròn đôi mắt nhìn Du Bội Ngọc hét lớn:

- Nói mau! Thiệp mời đó do đâu mi có?

Du Bội Ngọc lạnh lùng:

- Một người khác tặng ta!

Thiếu niên áo đen ngửa cổ cười sàng sặc:

- Chư vị nghe rõ chưa, của người khác biếu cho hắn đấy!

Du Bội Ngọc tím mặt:

- Như thế đáng buồn cười lắm à?

Gã Thiếu Lâm tăng nhân Tùng Thuỷ cũng trầm ngay sắc mặt:

- Thí chủ vì chưa rõ, lần đại hội Huỳnh Trì này, tổng cộng có bảy mươi mốt loại thiếp mời, cánh thiệp màu vàng đó tên quý nhất, nếu không phải Chưởng môn nhân phái thì ít ra cũng là một vị tiến bối đức cao vọng trọng của võ lâm mới có thiệp vàng đó.

Ngừng lại một giây, Tùng Thuỷ đưa mắt nhìn chàng từ trên xuống dưới và nối lời:

- Chỉ có mười ba vị Chưởng môn chủ hộ mới có thể biếu được thiệp đó mà thôi! Các hạ đây...

Thiếu niên áo đen cười khẩy cướp lời:

- Các hạ đây không giống là kẻ giao du của mười ba vị Chưởng môn nhân hội chủ, thì cánh thiệp ấy nếu không phải trộm tất lừa mà có được!

Ánh kiếm trên tay gã lại lần nữa chớp lên khi vừa tròn câu nói...

Thiếu nữ hình như không còn lời lẽ gì để biện hộ cho chàng, lẳng lặng theo chân sáu người cùng nhóm lui lại và tản khai...

Lập tức một vòng đai đã tạo thành vây quanh Du Bội Ngọc vào giữa.

Trước mỗi oan ức khó thể giãi bày, Du Bội Ngọc bỗng đâm oán cái gã Bang chủ vô danh đã tặng chàng tấm thiếp, hình như muốn hại chàng.

Ngọn kiếm trên tay gã trẻ tuổi áo đen không chút nương tình, toàn những thế độc địa trong kiếm pháp Lục Ảnh Thi Hoa, một sở trường độc nhất của Điểm Thương phái.

Ánh kiếm vun vút giăng mắc khắp bốn mặt Nam Bắc Đông Tây, chặt chẽ khít khao, khiến đối phương không còn biết phương hướng đâu mà đỡ đòn hay tránh né.

Du Bội Ngọc khổ vì không tiện trả đòn, phải vất vả luồn tránh nhảy quanh, chỉ trong giây chốc đã suýt mấy lần gặp hiểm.

Thiếu nữ không khỏi nhíu mày:

- Sao ngươi chưa chịu bó tay chịu trói? Hay định chờ...

Câu nói của nàng chưa kịp tròn, một chuỗi cười lồng lộng như loãng dài qua không gian, mọi người cùng hoảng hốt ngẩng đầu nhìn...

Trong bóng tối, một bóng người nhoáng nhanh hơn cái chớp, thoắt hiện rồi biến mất tăm.

Liền theo đó, một vật chi chao theo hơi gió và rơi xuống từ từ...

Thiếu niên áo đen vội lật nghiêng cườm tay, mũi kiếm chĩa thẳng lên trên xỏ lấy vật lạ...

Nhìn kỹ là một đóa hoa sen màu đỏ, đang lủng lẳng trên đầu kiếm của mình, gã áo đen khẽ thất sắc kêu lên:

- Hồng Liên Hoa!

Thiếu Lâm tăng nhân Tùng Phong, vội hướng vào Du Bội Ngọc tươi cười xá dài:

- Thì ra thí chủ là bạn thân của Hồng Liên bang chủ, đệ tử chẳng rõ nên có chỗ thất kính!

Thiếu niên áo đen dậm chân cười khổ:

- Sao... sao tiền bối chẳng nói sớm ra?

Du Bội Ngọc sững đi một lúc mới cất lên được lời:

- Thật ra, tại hạ cũng chẳng biết vị Hồng Liên bang chủ đó.

Lời chàng tuy thật, nhưng đối với gã thiếu niên như một lời "móc họng" chua cay. Gã gầm đầu nhỏ nhẹ:

- Tiền bối còn nói như thế càng khiến vãn bối... vãn bối...

Du Bội Ngọc biết phải giải thích thế nào, thiếu nữ đã nhìn chàng với đôi mắt đầy mỹ cảm:

- Đệ tử là Chung Tịnh Hoa Sơn phái, trại tiếp tân tệ phái cũng gần đây. Công tử đã là bằng hữu của Hoa Sơn phái chúng tôi, nếu công tử chẳng chê dừng chân sang đó ngơi nghỉ!

Thiếu niên áo đen vòng tay phụ họa:

- Như thế rất hay; sáng mai tệ phái sẽ cho xe đến rước tiền bối vào dự hội!

Thoáng giây nghĩ ngợi, Du Bội Ngọc cười gượng gật đầu:

- Cũng được.

Và chàng mặc kệ cho người đẩy kẻ đưa, từ trong xó tối của một mái hiên đưa thẳng về Nghinh Tân quán huy hoàng đèn đuốc.

Trong phòng Nghinh Tân quán, sáng rực tựa ban ngày. Bốn bức tường thay vì trang trí những bức họa hay thư bút, lại treo mười bốn bức tượng to lớn hình người.

Du Bội Ngọc bắt đầu từ bức tượng bên này xem lên đến bức cuối...

Mười bốn bức tượng họa đủ cả tăng, tục, gái trai, hành khất, tuổi tác cùng thân phận tuy bất đồng, nhưng người nào cũng thần thái uy nghiêm, phong độ phi phàm.

Chung Tịnh theo sát gót giải thích:

- Đây là biểu tượng của mười bốn Chưởng môn tiền bối phát khởi đại hội Huỳnh Trì. Bảy mươi năm trước đây trong võ lâm cứ nhiễu nhương sát phạt, gần như không có một ngày yên tĩnh, nhưng từ sau độ mười bốn phái khởi xướng cuộc Huỳnh Trì liên minh, giới giang hồ mới cảm thấy được hương vị của thái bình an lạc. Công đức của mười bốn vị tiền nhân đây, quả thật không nhỏ!

Chẳng hiểu Du Bội Ngọc có phải vì lắng tai nghe lời thiếu nữ hay không. Mắt chàng đăm đăm dán lên bức tượng họa một cụ già có khuân mặt dài thanh tú thần sắc thật hiền hậu thật thảnh thơi.

Chung Tịnh môi nhoẻn nụ cười tiếp nối:

- Công tử đang lấy làm lạ phải chăng? Vì bức tượng họa chính giữa tại sao không phải là Phàn Lâm đại sư Thiếu Lâm phái, cũng chẳng phải Võ Đang Thất Kiên đạo trưởng? Có lẽ công tử không rõ, vị Du lão tiền bối đây là người thứ nhất đã phát khởi nên hội Huỳnh Trì, một nhân vật siêu việt của Tiên Thiên Vô Cực phái, địa vị cao quý của người trong võ lâm đương thời không thua chi Chưởng môn hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang!

Du Bội Ngọc khẽ thở dài buồn bã:

- Tôi biết!

Chung Tịnh vẫn vô tình nói tiếp:

- Du lão tiền bối liên tiếp chủ minh ba kỳ đại hội Huỳnh Trì, tuy mỗi lần người đều thối thoái nhường ngôi, nhưng rốt cuộc qua sự cân nhắc đức tài nhiệm chức chủ minh đại hội. Mãi cho đến ba mươi năm trước đây, Phóng Hạc lão nhân vì chấp chưởng phái Tiên Thiên Vô Cực, mới mượn cớ ấy thoát khỏi đại hội. Gia sư cùng Thiếu Lâm, võ lâm các vị Chưởng môn tiền bối hết sức nài nỉ nhưng Phóng Hạc lão nhân tánh nhạt đường danh lợi. Ba mươi tuổi đã thối ẩn sơn lâm, chẳng muốn gánh vác thêm giang hồ đại sự. Bởi lẽ đó trên danh thiếp hiện thời chỉ đứng tên có mười ba phái!

Ánh mắt trong veo của người nữ đệ tử mỹ lệ phái Hoa Sơn, trước vẫn không rời khỏi gương mặt đượm buồn của chàng trai Du Bội Ngọc, và một cảm giác lạ lùng nhè nhẹ gợi trong tim.

Du Bội Ngọc càng bùi ngùi nhớ lại thảm cảnh đã qua, gầm đầu lặng lẽ dời qua chỗ khác.

Suốt đêm ấy, chàng trăn trở không sao yên giấc.

Cho đến gần sáng vừa chợp mắt mơ màng, tiếng trong trẻo như giọng hót chim oanh của Chung Tịnh đã bên ngoài cười gọi:

- Công tử tỉnh chưa? Điểm Thương phái Dương Quân Bích sư huynh đã đến tiếp đón công tử rồi kìa!

Vẫn ánh mắt dịu dàng, vẫn nụ cười khả ái, cô gái Hoa Sơn nép mình đợi chàng sau bệ cửa.

Gã áo đen Dương Quân Bích hôm nay thêm chiếc áo choàng màu vàng bên ngoài, thái độ đã đổi qua rất mực cung kính.

Vừa thấy Du Bội Ngọc bước ra, gã vội vòng tay cười đón:

- Xe của tệ phái đã đón ở ngoài cửa. Chưởng môn Tạ sư huynh cũng đang trên xe cung nghinh đại giá!

Du Bội Ngọc chấp tay trả lễ:

- Không dám!

Sát thềm Nghinh Tân quán, một cỗ xe tứ mã hoa lệ đang chực sẵn.

Bốn con ngựa bóng trắng tuyền, ức nở, vó cao, chứng tỏ toàn là loại tuấn mã hữu hạng.

Bên trong mui xe rộng rãi đã có chín người ngồi, Du Bội Ngọc đưa mắt phớt nhanh toàn diện...

Trong số, có vị thiếu niên áo hoa cùng thiếu nữ đeo kiếm trang là Thần Đao công tử và nàng Kim Yến Tử.

Kế bên hai người là một người đại hán mặt tím, phục sắc khá sang trọng, và cạnh đó hai vị đạo nhân cũng tuyền phục màu huyền.

Cạnh cửa song xe, một thiếu niên áo vàng, càng làm nổi hẳn cái vỏ kiếm màu lục lủng lẳng bên hông, đang thò đầu ra ngoài xầm xì bàn chuyện cùng một đại hán tử tay có dắt con ngựa.

Không ai để ý đến chàng, mà chính Du Bội Ngọc cũng chẳng buồn để ý một ai, chàng lững thững bước lên xe tìm chỗ ngồi im...

Chung Tịnh bên ngoài cửa xe ân cần từ giã:

- Công tử, gặp lại nhau nơi đại hội nhé!...

Cửa xe đóng kín, vó ngựa bắt đầu rập rềnh, vị thiếu niên áo vàng mới thụt đầu vào quay người cười hỏi:

- Vị nào là bạn của Hồng Liên bang chủ?

Trời!...

Ánh mắt ngời ngời cùng khuôn mặt trắng tái khó quên kia đúng là tên thiếu niên lang độc đã sát hại Phóng Hạc lão nhân - cha chàng!

Như một tiếng sét vừa nổ ùm giữa đỉnh đầu, Du Bội Ngọc nghe rung động cả chân thân, hơi thở chàng chợt như bế tắc...

Mọi người khi nghe chàng là cố giao của Hồng Liên bang chủ đều đổi ngay thái độ hướng sang, nhưng Du Bội Ngọc đôi mắt trực thị nhìn sững thiếu niên quên nháy!

Người thiếu niên vẫn giữ một vẻ điềm đạm tiếp lời:

- Tại hạ Tạ Thiên Bích Điểm Thương phái cùng Hồng Liên bang chủ cũng là cố giao, chẳng hay quý tánh đại danh của các hạ là chi?

Du Bội Ngọc giọng như lạc hẳn:

- Ngươi... ngươi không nhận ra ta, ta vẫn nhận ra ngươi...

Song quyền bất chợt vung lên theo câu nói, luồng tiềm lực như gió trút ào ạt túa ra, cuốn bay cả áo sống những người ngồi trên xe vang lên phần phật.

Thiếu niên áo vàng không khỏi kinh hoàng, cố sức tránh luôn hai thế quyền, thất thanh kêu lên:

- Ô! Các hạ làm gì thế?

Du Bội Ngọc song quyền vẫn khuấy động vù vù, răng nghiến lên trèo trẹo:

- Hôm nay đừng hòng trốn đi đâu! Ta đã khổ nhọc tìm mi lâu lắm rồi!

Tạ Thiên Bích vừa giận vừa lạ lùng, cũng may lòng xe khá rộng, thuận tiện phát huy được thân pháp linh diệu của mình mới tránh khỏi qua thế quyền cực kỳ hùng hổ ấy. Và vị Chưởng môn trẻ tuổi họ Tạ giận dữ quát to:

- Ta và ngươi chưa từng quen biết, tại làm sao...

Đôi mắt Du Bội Ngọc long lên như tóe lửa:

- Món nợ máu sáu hôm trước nơi ngoại thành Linh Lăng, hôm nay ngươi phải trả lại cũng bằng máu...

Chưởng vừa chớp lên, quyền mặt của chàng đã bồi theo một ngọn "Thạch Phá Thiên Kinh" như hòn núi chộp tới.

Không còn có thể lẩn tránh vào đâu, Tạ Thiên Bích đành vung quyền lên đón lại...

Bùng!...

Song quyền đôi bên chạm thẳng vào nhau, vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc, cỗ xe răng rắc chuyển mình, thân hình người Chưởng môn phái Điểm Thương bắn văng vào vách xe đánh ầm một tiếng.

Du Bội Ngọc như bóng đuổi hình rướn người theo, song quyền liên hoàn tung ra tựa như sao, như điện xoẹt...

Đột nhiên, tiếng quát của ba bốn người cùng lúc vang lên:

- Dừng lại!

Trước mắt Du Bội Ngọc ánh thép liên tiếp chớp ngời, ba thanh kiếm đã dí sát vào lưng, hai ngọn câu liêm kiềm chặt nơi nách, đồng thời trước ngực một mũi đoản đao lấp lánh hào quang đang chạm sát lớp áo bên ngoài, nhưng hơi lạnh đã thấu buốt qua da thịt.

Bị năm món vũ khí cùng một lúc kiềm chế quanh mình, Du Bội Ngọc hết còn nhúc nhích vào đâu.

Phía trước, bốn con kiện mã vẫn bon bon, vó kiệu chiếc xe vẫn đều đều lăn bánh tiến nhanh...

Tạ Thiên Bích da mặt tái trắng càng thêm tái, gằn gằn quát hỏi:

- Ngươi nói gì? Cái chi Linh Lăng Thành? Cái chi món nợ máu? Ta thật không biết chút nào!

Du Bội Ngọc rít lên:

- Ngươi phải biết!

Âm thanh cuối cùng vừa thoát khỏi qua vành môi, thân hình chàng bất thần ngã nhoài sang bên trái tông thẳng vào người gã đạo nhân sự dụng câu liêm...

Tuy phải đồng thời hất bật ngọn câu còn lại đánh bại đi hai mũi kiếm phía sau lưng. Mũi kiếm thứ ba vừa nhấn tới, Du Bội Ngọc thuận tay thúc ngược cánh chỏ ra sau...

Bịch!...

Gã thứ ba đang sử kiếm, vụt ôm lấy hông, gập người xuống rống lên đau đớn.

Chỉ còn thanh bảo đao ngập ngời hào quang kia là vẫn còn dí sát vào lồng ngực chàng.

Thần Đao công tử tia mắt cũng ngời ngời như ánh bảo đao, lạnh lùng cất tiếng:

- Thân thủ của thúc hạ quá cao cường. Nhưng dù có chuyện gì thì xin thư thả ngồi xuống mà nói!

Quả không hổ hùng danh Thần Đao công tử, ánh đao trên tay chớp lên, vạt áo trước của Du Bội Ngọc lập tức rách tung, lồng ngực đồng thời như kim châm buôn buốt.

Chàng mất ngay tự chủ, ngồi bịch trở xuống!

Tên kiếm thủ vừa rồi vẫn còn ôm hông nhăn nhó chưa thể đứng lên!

Tất cả những người trên xe đều rung động, nhìn sững chàng họ Du, một thiếu niên lạ hoắc chưa từng nghe tên tuổi, chỉ một chiêu đánh văng Chưởng môn nhân Điểm Thương phái: vị anh hùng trẻ tuổi của đương kim thiên hạ.

Và cũng trong một chiêu hạ ngã luôn vị kiếm thủ lừng danh: Long Du Kiếm Ngô Trừ không dậy nổi!

Dù đấy chỉ là cái thắng trong mạo hiểm bất ngờ, nhưng thành tích cũng đủ làm võ lâm thán phục!

Vị đại hán áo tím vẫn trước sau ngồi im bất động, bấy giờ mới sang sảng cất lời:

- Xem võ công của các hạ chẳng phải tầm thường, thần trí sao lại hồ đồ đến thế? Tạ huynh cùng các hạ chẳng hề quen biết nhau, vì đâu các hạ bỗng nhiên giận dữ, hay là đã nhìn lầm người?

Du Bội Ngọc đáp qua hai hàm răng nghiến chặt:

- Dù người y có cháy thành tro than, tại hạ vẫn nhận ra y được! Mới sáu ngày trước đây chính mắt tại hạ nhìn thấy y với một kế độc hèn hạ, giết chết đi gia phụ...

Tạ Thiên Bích rống lên:

- Ngươi... ngươi có lẽ đã nhìn thấy quỷ! Ta một đường từ Điểm Thương sơn đến đây. Ngựa không dừng vó, đừng nói là giết chết cha ngươi, mà cho đến năm trăm dặm ngoài châu vị Linh Lăng Thành, ta cũng chẳng hề đặt chân đến!

Du Bội Ngọc gầm lên:

- Ngươi thật không hề léo hánh đến?

Vị đạo sĩ áo đen trầm giọng xen lời:

- Bần đạo có thể làm chứng chuyện đó!

Du Bội Ngọc nhếch môi cười lạnh:

- Đạo trưởng làm chứng cũng vô ích!

Đạo sĩ áo đen nghiêm mặt:

- Thiên Hà Nhị Hữu xưa nay chưa từng nói dối một câu!

Bốn tiếng "Thiên Hà Nhị Hữu" làm Du Bội Ngọc thoáng biến sắc giật mình. Vì tên tuổi của họ, chàng có nghe nói qua khi phụ thân còn sống.

Võ vông tuy chẳng mấy cao, nhưng lòng ngay thẳng nghĩa hiệp của hai anh em họ, thiên hạ võ lâm đều biết rõ. Những lời họ nói ra còn chắc chắn còn hơn phá thạch khai sơn, có thể đặt trọn niềm tin mà không sợ một mai lầm lẫn!

Nhưng cái mục kích của chính mắt chàng lại không lẽ chẳng tin?

Thần Đao công tử cười gằn:

- Bây giờ các hạ còn gì để nói nữa chăng?

-....

Du Bội Ngọc cắn chặt hàm răng để khỏi bật lên tiếng hét uất hờn!

Gã "Du Long Kiếm" Ngô Trừ nhăn nhó cố đứng lên, tay vẫn xoa xoa chỗ hông còn đau điếng:

- Giữa khi đại hội sắp mở, tên này đến đây gây sự với Tạ huynh, tất cũng do ai chủ sử, chúng ta không nên tha gã được!

Từ nãy giờ ngồi yên một nơi, lạnh mắt bàng quan mọi diễn biến, người con gái có mỹ danh Kim Yến Tử chợt cười lạnh mỉa mai:

- Phải lắm! Nếu Ngô đại hiệp muốn báo thù một quyền thì giết ngay gã này là xong!

Ngô Trừ nghe nóng bừng da mặt, muốn tìm lời "xốc" lại, nhưng nhìn thanh kiếm lủng lẳng bên hông nàng, lại nhìn Ngọc Long đao ánh sáng trong bàn tay Thần Đao công tử, gã đành nuốt nước bọt làm thinh!

Tạ Thiên Bích trầm ngâm đi một lúc:

- Theo ý kiếm Kim cô nương thì chúng ta nên làm thế nào?

Mắt không hề liếc sang Du Bội Ngọc, Kim Yến Tử chầm chậm cất lời:

- Theo tôi thấy người này hết tám phần mười là một gã điên, đuổi gã xuống xe là xong!

Tạ Thiên Bích gật đầu:

- Vậy thì...

Nhưng Thần Đao công tử đã to tiếng phản đối:

- Không được, có muốn đuổi gã đi, cũng phải hỏi cặn kẽ trước đã.

Kim Yến Tử cười lạt ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Ngô Trừ vỗ tay tán đồng:

- Phải như vậy mới được. Xem võ công tên này tuyệt không phải là kẻ chẳng có lai lịch, công tử định...

Thần Đao công tử lạnh lùng cắt ngang:

- Tại hạ tự mình biết liệu toan, không cần đến các hạ phải nhọc tâm!

Du Bội Ngọc môi mím chặt nhìn sững vào khoảng không, làm thinh chẳng nói.

Vả lại chàng thừa hiểu rằng có nói cũng không ai tin.

Cỗ xe từ từ chậm bánh rồi đỗ lại, bên ngoài người huyên náo xôn xao, tựa buổi chợ đang họp.

Tạ Thiên Bích tươi cười quay sang Thần Đao công tử:

- Tại hạ vì quá bận, người này xin trao lại cho Tư Mã huynh, nhưng Hồng Liên bang chủ...

Chàng chưa tìm câu nói thì bên ngoài đã có ai gọi to:

- Tạ đại hiệp có ở trong xe phải không? Có vị công tử họ Du ngồi chung xe không vậy?

Và một chiếc đầu bù thò vào qua cửa sổ bên hông xe, chính là lão ăn mày đã trao chánh thiệp cho Du Bội Ngọc.

Thiên Hà Nhị Hữu cũng sửa mặt tươi cười:

- Ồ! Mai Tứ Mảng, hèn chi lâu gặp, chẳng ngờ Mai lão huynh vẫn vô tích sự như ngày nào!

Lão ăn mày được gọi Mai Tứ Mảng chành miệng cười hệnh hạc:

- Nhưng lão hôm nay đang có việc. Bang chủ của lão sai đến đón khách, chờ việc xong, lão sẽ trở lại mời hai đạo sĩ giả hiệu cùng lão uống vài trăm chung!

Làm như không trông thấy thanh Ngọc Long đao trên tay của Thần Đao công tử, lão mở vẹt cửa xe nắm tay Du Bội Ngọc lôi ngay xuống, miệng vẫn bô bô cười nói:

- Du công tử phải biết, trong giang hồ nghèo nhứt chỉ có Cái bang, mà nhiều tiền nhứt là Điểm Thương phái. Công tử hôm nay có thể ngồi được trên cỗ xe bảnh bao này, thật là may mắn lắm đấy! Tạ đại hiệp, xin cám ơn ông nhiều, hôm nào rảnh mời đại hiệp sang chuốc chén với tệ Bang chủ!

Thần Đao công tử tuy dáng sắc có hầm hầm, nhưng cũng đành trơ mắt làm thinh, mặc cho lão kéo xệch Du Bội Ngọc xuống khỏi xe.

Tạ Thiên Bích tươi cười vòng tay đưa tiễn:

- Nhớ về bẩm lại Hồng Liên bang chủ, nói rằng tại hạ thế nào cũng đến uống chực người một chung!

Tiếng người lao xao bên ngoài, Du Bội Ngọc càng nghe lòng càng rối bung hơn tơ rối!

Gã Tạ Thiên Bích rõ ràng là kẻ thù giết hại cha chàng, tại sao lại hình như không phải?

Vị Hồng Liên bang chủ đó là ai? Vì sao lại bao lần ra tay tương trợ?

Mai Tứ Mảng chợt kề tai chàng bảo khẽ:

- Có chí mà chết sững, hãy quay đầu nhìn lại mà xem...

Ý nghĩ bỗng bị cắt ngang, Du Bội Ngọc bất giác quay đầu nhìn lại...

Nơi hông xe, nơi khung cửa nhỏ, đôi ánh mắt ai trong vắt đang dõi nhìn chàng, nửa như lạnh lùng, nửa dường như tha thiết...

Vỗ vỗ nhẹ đầu vai chàng, Mai Tứ Mảng cười khẽ thầm thì:

- Cái con yến vàng nho nhỏ đó tuy xinh đấy, nhưng coi chừng trên người đầy gai nhọn. Huống hồ bên cạnh còn có kè kè một ghè tương chua, công tử nhìn thoáng qua cho vui thôi, quay lại mà xem cảnh náo nhiệt trước mặt có lẽ yên thân hơn nhiều!

Bao nhiêu câu hỏi cứ xoắn tròn trong mắt, Du Bội Ngọc như một kẻ mất đi tự chủ, mặc cho lão ăn mày tùy nghi sai sử mình. Chàng vội quay đầu trở lại...

Trên một khoảng bình nguyên bao la trước mắt chàng không xa lắm, phương viên độ trăm dặm, một rừng người lao nhao nhúc động đủ cả tăng tục trẻ già, đủ cả sang hèn trai gái!

Du Bội Ngọc ước lượng số người ít lắm cũng bằng muôn trở lên, tuy không rõ ai với ai, nhưng mỗi chiếc đầu lâu của họ giá trị ít lắm cũng trên nghìn vàng.

Tất cả những chiếc đầu người ấy đều ngưng nhìn mười ba là cờ huy hoàng phất phới trên nền mây trắng trời xanh, vây quanh một tòa đài cao hơn bốn trượng, khói hương từ đỉnh đất nghi ngút tỏa cao, càng gieo vào lòng người thêm một ấn tượng tôn nghiêm, tưởng chừng lễ đài đang ẩn hiện trong từng mây cao thẳm...

Mai Tứ Mảng chỉ vào một cờ gấm màu vàng, treo ở chính giữa và cao nhất trong số, cười hì hì, bảo:

- Cờ của Minh chủ Huỳnh Trì đại hội đấy!

Nhích ngón tay chỉ vào là cờ tím gần đấy, lão giải thích tiếp:

- Cờ màu tím là biểu hiện của đạo gia. Mặt cờ tuyền tím ấy là của Võ Đang.

Côn Lôn có môn "Thiên Long bát thức" uy trấn giang hồ, cho nên trên cờ của họ cũng thêu một con rồng múa vuốt nhăn nanh, trông uy vũ ra phết!

Hướng mắt vào lá cờ to, chấp bằng mười mảnh vải màu khác nhau, Du Bội Ngọc cất tiếng hỏi:

- Mặt cờ nhiều màu sắc kia chắc là biểu kỳ của quý bang?

Mai Tứ Mảng xum xoa hai bàn tay:

- Cái bang chúng tôi cái chi cũng nghèo hơn thiên hạ. Lượm những mảnh cờ vụn của người ta bỏ đi, chúng tôi mới chắp vá lại thành cờ của mình, chẳng tốn một xu!

Du Bội Ngọc lại hỏi:

- Quý bang Hồng Liên bang chủ ở đâu? Tại hạ muốn bái kiến người!

Mai Tứ Mảng đáp ngay:

- Dưới mỗi lá cờ đều có lều trại của phái ấy, tệ Bang chủ hiện ở đó!

Nắm tay Du Bội Ngọc, lão chen ra khỏi rừng người, tiến vào hướng trung tâm lễ đài.

Suốt quãng đường vượt qua, ai ai gặp lão mười kể hết chín đều niềm nở vái chào.

Du Bội Ngọc lòng thầm nghĩ:

- Suốt trăm năm nay, Cái bang vẫn duy trì mãi cái thinh danh đệ nhất Bang trong thiên hạ, đệ tử họ đi đến đâu khí khái đều khác hẳn mọi người, điều đó không phải là một chuyện dễ. Vị Hồng Liên bang chủ thống lãnh dưới tay cả mấy vạn đệ tử, lại bảo trì được thanh uy địa vị của toàn phái lý ra cũng phải là bậc tài trí phi phàm, tài năng xuất chúng. Ta xưa nay chưa từng dẫm bước giang hồ, chẳng hiểu do đâu lại quen được một nhân vật thế ấy?

Du Bội Ngọc nghe đầu óc rối bung vì những câu hỏi mà mình không sao giải thích nổi, trước mắt đã hiện ra hai chiếc lều vải, chiều cao trên ba trượng.

Trên miếng đất rộng độ hai mươi trượng, nằm cách khoảng giữa hai căn lều, từng nhóm trai gái hai hoặc ba không ngớt tuần hành qua lại.

Người nào cũng thần sắc cường mãnh uy nghi, nhưng trang phục mỗi kẻ khác nhau, có lẽ đều là tinh hoa được chọn ra từ mười ba phái.

Mai Tứ Mảng chưa bước sang, một vị đạo nhân áo tím đã bước sang đón, ánh mắt soi mói nhìn Du Bội Ngọc, nhưng người lại nghiêng về phía lão ăn mày, niềm nở cười chào:

- Mai lão tiền bối mãi bây giờ mới đến! Vị này là...

Không đợi gã dứt câu, Mai Tứ Mảng đã cười lên hả hả:

- Xin giới thiệu cùng đạo huynh, vị này là khách quý của tệ Bang chủ. Du công tử, tấm thiệp đâu?

Du Bội Ngọc vội đưa tấm thiệp lên ngang ngực, gã đạo nhân áo tím cung kính lùi lại ba bước:

- Xin mời!

Cuộc giới phòng thám nghiêm của hội Huỳnh Trì, dù con kiến chui qua cũng khó lọt, Du Bội Ngọc mới cảm thấy cái may mắn của mình.

Quay nhìn lại phía ngoài, nhưng võ lâm hảo khách không hội đủ điều kiện vào tham dự đại hội, tới lui mong ngóng bên ngoài, ít nhất cũng vài mươi vạn người.

Mai Tứ Mảng bước đến cạnh lều, cung thân thi lễ bằng một thái độ cực kỳ kính cẩn:

- Trình Bang chủ, Du công tử đã đến!

Bên trong lập tức có tiếng cười đáp lại:

- Mời người vào, có lẽ khách quý của ta đợi sốt cả ruột rồi đấy!

Mà quả thật, Du Bội Ngọc đang thấp thỏm nôn nao, muốn nhìn ngay cái vị Hồng Liên bang chủ bí mật đó là ai?

Mai Tứ Mảng tay vừa vẹt hé màn lên, chàng đã xốc bước chui vào tức khắc.

Bên trong căn lều khá rộng, chỉ bày một chiếc bàn dài sứt mẻ nhiều nơi, với hai chiếc băng dài cũ kỹ thật tương phản với cái sang trọng của lều.

Trên bàn gỗ, một người đang mọp sát, không hiểu là y đang đọc hay viết chi?

Du Bội Ngọc chỉ nhìn thấy chiếc đầu bù rối, không thể trông rõ mặt mày, nhưng cũng đành phải cúi đầu làm lễ:

- Đệ tử Du Bội Ngọc xin bái kiến Hồng Liên bang chủ!

Người nọ ngẩng đầu lên nhoẻn miệng cười:

- Du huynh còn nhận ra đệ chăng?

Với khổ người loắt nhoắt, với chiếc áo màu hồng rách bươm xơ xác, và với đôi mắt ánh ngời như soi thấu lòng người kia. Du Bội Ngọc vừa ngắm qua, sững sờ lùi lại nửa bước:

- Túc... túc hạ là Hồng Liên bang chủ?

Vị Bang chủ Cái bang bật cười lên và ngâm nga:

- Hoa sen hồng, hạt sen trắng, một thanh roi trúc rảo khắp vùng!

Du Bội Ngọc quả thật không ngờ!

Vị Hồng Liên bang chủ danh rền thiên hạ, dưới tay thống lãnh muôn vạn đệ tử Cái bang, lại chính là gã trẻ tuổi Hồng Liên Nhi tinh nghịch mà chàng đã gặp đêm qua, dưới mái hiên quán ở ngoại thành.

Sự kinh ngạc tuột độ khiến chàng trố mắt đứng khựng lại một lúc, quên cả đối đáp chào hỏi.

Vẫn giữ nguyên nụ cười tinh nghịch trên môi, Hồng Liên Nhi tiếp nối:

- Du huynh lạ lắm phải không? Thật ra làm Bang chủ hay Chưởng môn đâu phải nhất định toàn là cụ già cả? Như đương kim Chưởng môn phái Điểm Thương tuổi chưa đến ba mươi và Bang chủ Bá Hoa cũng chỉ hai mươi tuổi hơn!

Sực nhớ ở thái độ khiếm nhã của mình, chàng trai họ Du vội vàng lên tiếng:

- Không phải thế! Điều mà tại hạ lạ lùng là giữa Bang chủ và tại hạ chưa từng quen biết, tại sao Bang chủ lại hết lòng giúp đỡ cho?

Hồng Liên bang chủ cười to:

- Chẳng có nguyên nhân nào cả. Mà chỉ vì ta thấy Du huynh vừa mắt mình thế thôi. Sau này rồi Du huynh sẽ hiểu, trên giang hồ rất lắm kẻ lạ lùng không căn không cớ muốn hại Du huynh, lại có kẻ không căn không cớ lại bỗng nhiên muốn giúp mình!

Du Bội Ngọc lòng thoáng rung động và bật thở dài:

- Phải lắm!

Chợt ngưng ngay nụ cười, chàng Bang chủ Cái bang nhìn thẳng vào đối tượng:

- Huống hồ qua thần sắc của Du huynh, đối với việc vào được đại hội Huỳnh Trì hay không, hình như là một vấn đề tối quan trọng?

Du Bội Ngọc chợt cúi đầu nói khẽ:

- Lòng trượng nghĩa của Bang chủ, tại hạ cảm kích vô cùng!

Hồng Liên bang chủ trở lại sắc thái tươi cười:

- Có chi mà Du huynh phải bận tâm cảm kích! Huống hồ nay mai Du huynh sẽ là Chưởng môn của Tiên Thiên Vô Cực phái, đến lúc đó chúng tôi có mời chưa chắc đã lay chuyển Du huynh!

Du Bội Ngọc vụt ngẩng phắt đầu lên, thất sắc:

- Bang... Bang chủ đã biết...

Đột nhiên...

Một tiếng nổ ầm vang động phía ngoài lều, tiếp theo là một âm thanh vi vu như tiếng sáo trỗi. Và sau đó là một giọng xướng to như chuông rền, loãng xa bốn phía...

- Đại hội Huỳnh Trì khai mạc, kính mời Chưởng môn nhân các phái vào chỗ ngồi!

Nắm tay Du Bội Ngọc, cả hai cùng sóng bước ra khỏi lều, vị Bang chủ Cái bang mỉm cười giải thích:

- Từ bao giờ người Bang chủ Cái bang, không những phải biết gánh vác việc của người mà còn phải hiểu thông vạn sự, còn tại sao đệ biết được những chuyện vừa qua, sau này Du huynh tự nhiên sẽ hiểu!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-78)


<