Vay nóng Homecredit

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 047

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 047: Nơi Mũi Kiếm Hướng Về
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

Siêu sale Shopee

Chiến đấu hoàn toàn chấm dứt, Dương Túc Phong ra mệnh lệnh tiếp theo là lập tức dọn sạch cứ điểm Đông Nhật, thiết lập các đại đội phòng thủ khu vực, thiết lập tổng bộ Lam Vũ quân ở cứ điểm Đông Nhật, tất cả đại đội Lam Vũ quân đều triển khai khôi phục huấn luyện trở lại. Bởi vì Âu Dương Khuyết, Nham Long, hai gã đại đội phó trong quá trình chiến đấu đã có biểu hiện xuất sắc, Dương Túc Phong hạ lệnh tăng biên chế cho hai người, cho họ đảm nhận chức vụ đại đội trưởng.

Đồng thời, Dương Túc Phong hạ lệnh cho các đơn vị bắt đầu tổng kết kinh nghiệm chiến đấu, phân tích các thứ chưa thực hiện được, để sau này tác chiến sẽ tiến bộ, chuyện này do Phượng Thái Y phụ trách. Lam Vũ quân thành lập một đơn vị mới, sử dụng toàn bộ vũ khí mới, nguyên là những kinh nghiệm trước kia đã không thích hợp nữa, phải học lại một lần nữa. Dương Túc Phong không chút khách khí, điểm danh phê bình đại đội Cung Đô chiến sĩ, lần này trong chiến đấu bọn họ vẫn có người bỏ súng, cầm loan đao xông đến cận chiến với địch nhân, tạo ra thương vong không cần thiết.

Công tác tu sửa lại cứ điểm Đông Nhật cũng lập tức tiến hành, lắp ráp đại pháo cho cứ điểm giao cho Mông Địch Vưu và Đỗ Qua Nhĩ. Dùng gót chân cũng có thể đoán ra được quân đội Lỗ Ni Lợi Á có thể từ cứ điểm Lạc Lạp xuất phát công kích cứ điểm Đông Nhật, toàn quân Ni Mục Lai đã bị tiêu diệt, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đương nhiên sẽ không bỏ qua, dám chắc sẽ xâm lược một cách mạnh mẽ hơn, bọn chúng khi trở lại hẳn sẽ mang theo đủ thứ vũ khí công thành, đến lúc đó, nếu không có đại pháo phối hợp, sẽ rất nguy hiểm.

"Đánh nhau xong thật là mệt mỏi." Dương Túc Phong sau khi hoàn thành mọi chuyện bên ngoài, thì trở về nằm nhũn ra ghế thái sư của Lương Phong, lớp nệm bằng da hổ cơ hồ đều bị hắn xé rách.

Phượng Thái Y cũng tiều tụy, tơ máu hai mắt nổi đầy, nhưng vẫn ôn nhu pha cho hắn một chén trà, an ủi nói: "Chúng ta mặc dù khổ cực một chút, nhưng trong nhà và Chu đại nhân đều cao hứng, chúng ta sau này qua đời cuối cùng cũng có chỗ an bình. Chu đại nhân đã nghĩ ra kế hoạch khôi phục, tranh thủ thời gian từ một năm đến ba năm khôi phục lại chỗ này, đến thiên nguyên 1731 sẽ trở lại cảnh tượng phồn thịnh."

Dương Túc Phong dụi dụi mắt, cảm khái nói: "Đám tiểu tử kia thắng trận kinh khủng thật, kiêu ngạo không thôi, các quán rượu bên đường đều đầy người mang súng ống, thói quen này nhất định phải ngăn chặn, ngàn vạn lần không thể kiêu ngạo được."

Phượng Thái Y mỉm cười nói: "Kiêu ngạo trong chừng mực cũng cần thiết, không lẽ anh muốn đơn vị chúng ta cả ngày cúi đầu ủ rũ sao? Huống chi bọn họ cũng chỉ có thể phóng túng ban đêm, ngày mai lại phải trở về quân doanh. Lăng Thanh Tư đã đồng ý đảm nhận quan quân pháp, nàng là người bên cạnh Điệp Phong Vũ, người khác cho dù không biết nàng lợi hại thì cũng phải biết Điệp Phong Vũ lợi hại, ai dám làm càn?"

Dương Túc Phong cũng cười, bước khởi đầu trong chiến tranh của Lam Vũ quân huy hoàng như thế hắn cũng nghĩ không ra. Mà Lăng Thanh Tư cuối cùng đã đáp ứng đảm nhận quan quân pháp của Lam Vũ quân cũng là một việc khiến kẻ khác khó tin, xem ra Phượng Thái Y làm công tác tư tưởng rất là hợp cách, ngoài chức Tham mưu trưởng, nếu ngày nào đó Lam Vũ quân phát sinh chức vụ chính trị viên thì có lẽ nàng nên kiêm luôn chức vụ đó mới đúng.

Nham Long tiến vào báo cáo quan chỉ huy Lỗ Ni là Ni Mục Lai đã tỉnh lại nhưng thái độ không hề hợp tác, hiện đang bị trói gô vào trong ngục, không biết xử lý thế nào.

Dương Túc Phong suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Không, không nên đưa thủ lĩnh bọn họ vào ngục như vậy. Ngươi tự mình đến, thả tất cả tù binh ra, để cho bọn họ ở trong quân doanh của chúng ta, nhưng phải phái đơn vị trông coi cẩn thận, chú ý không được phép đánh chửi, ngược đãi bọn họ, cũng không lục soát vật dụng cá nhân của bọn họ; khẩu phần ăn cũng cấp cho họ như chúng ta, cứ chiếu theo đúng tiêu chuẩn của quân đội văn minh chúng ta, chớ để họ lưu lại ấn tượng xấu, chúng ta là quân đội văn minh, trên chiến trường thì chiến đấu dũng mãnh, chiến đấu kết thúc thì tỏ ra nhã nhặn lịch thiệp. Ni Mục Lai là thủ lĩnh của bọn họ, đãi ngộ có thể tốt hơn một chút, có thể cho hắn ở một mình, nếu hắn có yêu cầu gì, chỉ cần không quá đặc biệt thì cũng có thể đáp ứng, chúng ta đã thắng lợi, không cần quá nhỏ nhen. Nhưng không được cho hắn tiếp xúc với chiến sĩ của ta, ta sợ chiến sĩ của ta không nhịn được sẽ giết chết hắn."

Nham Long lập lại lời Dương Túc Phong một lần nữa, xác định không nhớ lầm, mới rời đi.

Phượng Thái Y hồ nghi nói: "Phong, cuối cùng anh đang có chủ ý gì? Anh muốn đánh Lỗ Ni Lợi Á?"

Dương Túc Phong nhìn nàng thật kỹ, phất tay để toàn bộ đám tham mưu đi ra ngoài, chậm rãi nói: "Tôi muốn nói với cô một chút về kế hoạch tương lai."

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, không khí mang theo hơi lạnh, nhưng Dương Túc Phong lại cảm thấy có phần nóng nực, hắn khoác tấm da cọp trên ghế thái sư, vẻ mặt nghiêm trang nhưng lại vô ý thức mân mê tấm da cọp trân quý, chậm rãi nói từng câu từng chữ: "Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn đem việc thu phụ Mỹ Ni Tư làm mục tiêu cho Lam Vũ quân. Kế hoạch mỗi ngày của tôi đều tiến hành quanh mục tiêu này, bởi vì quyền lực của tôi cũng chỉ có thể sử dụng ở Mỹ Ni Tư, nếu đến địa phương khác, ngay cả lời nói danh chính ngôn thuận cũng không có. Nhưng, tôi không thể không đối mặt với một sự thực tàn khốc, đó chính là thuộc địa Mỹ Ni Tư vốn không phồn thịnh, hơn nữa lại trải qua nhiều năm chiến loạn, sinh lực bị tổn thất nghiêm trọng, cho dù dưới trạng thái hòa bình cũng phải mất ít nhất ba năm mới có thể hoàn toàn khôi phục. Nhưng tôi có thể chờ thời gian ba năm được sao? Không thể, không thể chờ được."

Cầm lấy một bình hoa nhỏ bằng sứ màu xanh đậm của Minh Hà đế quốc, vô thức ngắm nhìn nó, Dương Túc Phong chậm rãi hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Không nghi ngờ gì nữa, càng ngày càng có nhiều thế lực ngoại quốc nhân cơ hội vươn ma trảo đến nơi đây thu lợi. Ương Già vương quốc là ví dụ, Cáp Lạp Lôi vương quốc cũng thế, Lỗ Ni Lợi Á hiển nhiên cũng muốn gia nhập đội ngũ này. Bọn chúng phái binh tấn công cứ điểm Đông Nhật, tôi nghĩ mục tiêu của bọn chúng dám chắc không phải là Tử Xuyên đạo mà là Tình Xuyên đạo, bọn chúng muốn chiếm lĩnh Đông Nhật là để đảm bảo bên hông luôn được an toàn khi quân đội tấn công Tình Xuyên đạo...."

Phượng Thái Y tập trung tinh thần nghe, khe khẽ nhíu mày, ánh mắt rơi vào bản đồ quân sự rộng lớn trên tường. Trên bản đồ, thuộc địa Mỹ Ni Tư khắp nơi đều là đủ mọi màu sắc của các thế lực phân bố, phía đông là phản quân Bành Việt, phía tây là Thái Dương thần giáo, phía bắc là Quang Minh đế quốc, giáp ở chính giữa là Ma Ni giáo, đích xác là vùng đất này, cho dù có thể bình định thì chỉ sợ cũng có trăm ngàn vết thủng.

Dương Túc Phong bất đắc dĩ thở dài một hơi, thâm trầm nói: "Các thế lực bên trong thuộc địa Mỹ Ni Tư cũng như một con ếch trong một cái bình, mọi người đấu đá cho đến khi kiệt sức lưỡng bại câu thương, cuối cùng chỉ có mình con ếch chiến thắng, nhưng tin rằng nó cũng hấp hối, không thể nào chống lại được sự xâm lược từ bên ngoài. Vậy, lối thoát chúng ta như thế nào đây? Chắc chắn là không thể ở trong cái bình đó. Nếu chúng ta cứ trông chờ vào cái bình đó thì cuối cùng chúng ta cũng chỉ có đường chết..."

Phượng Thái Y hồ nghi nói: "Anh chuẩn bị nhảy ra ngoài? Nhảy đi đâu?"

Mắt Dương Túc Phong lóe tinh quang, phảng phất như hạ quyết tâm lớn, trầm thấp nói: "Tôi suy nghĩ kỹ rồi, rốt cuộc tôi đã nghĩ được cách phá giải trạng thái lưỡng bại câu thương. Muốn thế chúng ta phải chủ động tiến thủ, chúng ta phải nghĩ biện pháp đoạt lấy vương quốc Lỗ Ni Lợi Á và liên bang La Ni Tây Á phía ranh giới tây nam, đó mới là con đường cường thịnh nhanh nhất. Vương quốc Lỗ Ni Lợi Á có chiến sĩ anh dũng, liên bang La Ni Tây Á có nhiều tài vật kim tiền, hai nơi này kết hợp lại là đẹp nhất...."

Dừng một chút, Dương Túc Phong chăm chú nhìn nàng, chậm rãi nói: "Lam Vũ quân chúng ta phải hướng phát triển về hướng Đông Nam, nghĩ biện pháp chinh phục Lỗ Ni Lợi Á. Chiến sĩ cuồng Lỗ Ni là chiến sĩ dũng cảm nhất Y Vân đại lục, tôi nằm mơ cũng nghĩ về bọn họ. Một khi được trang bị vũ khí của chúng ta, tôi tin tưởng không một ai có thể ngăn cản bước chân chúng ta. Cũng giống như thế, liên bang La Ni Tây Á hàng năm có thể sản xuất ra hơn một ngàn chiến thuyền, nhất là vương quốc Cách Lai Mỹ ở bờ biển Mỹ Ni Tư, công nghiệp chế tạo thuyền cực kỳ phát triển. Đó chính là mảnh đất hậu cần tốt nhất cho hải quân của chúng ta, nếu bọn họ sản xuất ra thuyền có trang bị trọng pháo của chúng ta thì chuyện tung hoành bốn bể chỉ còn là vấn đề thời gian...."

Lông mi Phượng Thái Y nhất thời dựng đứng lên, hoa dung cảm động, đây đúng là kế hoạch quật khởi nhanh nhất, nhưng lại lập tức nhận ra loại ý nghĩ này quá sức tưởng tượng, có thể nói là viển vông, vì vậy lại khẽ lắc đầu.

Dương Túc Phong thở dài một hơi, đặt bình hoa của Minh Hà đế quốc lại chỗ cũ, thản nhiên nói: "Tôia cũng biết kế hoạch này có chút hoang tưởng, nhưng tôi hy vọng lão thiên cho tôi một cơ hội, chỉ cần một cơ hội là đủ."

Phượng Thái Y trầm ngâm không nói, nàng cũng không lập tức chối bỏ ý nghĩ siêu việt của Dương Túc Phong. Nàng suy nghĩ một chút, khẽ nói: "Từ tin tức tình báo của Phi Phi, Cách Lai Mỹ vương quốc đang xảy ra chính biến quân sự, có thể thay đổi bộ máy. Quân quốc phòng bọn họ chưa đến năm vạn người, hơn nữa hỗn tạp, bên trong cũng không thống nhất, quốc vương bọn họ cũng không được nhân dân ủng hộ, nhưng vương quốc Tháp Lâm bên cạnh lại có lực lượng quân sự rất mạnh, bọn họ cũng có chủ ý thâu tóm Cách Lai Mỹ vương quốc, chúng ta không thể khinh thường. Về phần Lỗ Ni Lợi Á, tôi thấy tạm thời, chúng ta có thể phòng ngự được sự tiến công của bọn họ..."

Dương Túc Phong hít một hơi thật sâu, tràn ngập tự tin nói: "Trời không tuyệt đường con người, chỉ cần chúng ta kiên nhẫn chờ đợi, chúng ta sẽ tìm được cơ hội. Cứng quá sẽ gãy, đây là đạo lý muôn đời không đổi. Lỗ Ni Lợi Á quá mức tin tưởng vào quân sự của chính mình, quá mức tin tưởng vào năng lực tác chiến của chiến sĩ cuồng Lỗ Ni, bọn họ một khi đã bị thất bại thì nội bộ cũng rất dễ sinh mâu thuẫn, có lẽ Ni Mục Lai là một quân cờ tốt nhất để dò xét bên trong địch nhân."

Phượng Thái Y gật đầu, nếu kiên cường phòng thủ, lại biết được nội tình bên trong, có lẽ Lỗ Ni Lợi Á sẽ rơi vào tay Dương Túc Phong, trở thành một pháo đài kiên cố cũng chưa biết chừng.

*****

Dương Túc Phong than nhẹ một tiếng, còn muốn nói tiếp, Nham Long đã đến nói Ni Mục Lai cầu kiến hắn. Dương Túc Phong hướng Phượng Thải Y mỉm cười, thản nhiên nói: "Chúng ta đi gặp hắn đi."

Phượng Thải Y vui vẻ đồng ý.

Nham Long lại hết sức kinh ngạc, còn có chút phản cảm nói: "Sư trưởng, Tham mưu trưởng, hắn chỉ là một tù binh, hai người phải tự đi đến đó sao? Nếu theo quy củ trước đây, tôi giải hắn đến đây mới đúng."

Dương Túc Phong lắc đầu nói: "Không cần, chúng ta sẽ tự đi gặp, ngươi đi trước dẫn đường."

Nham Long lẩm bẩm cho chính bản thân mình nghe, tựa hồ không cách nào giải thích được, tại sao phải khách khí với một gã bại quân như thế, nếu không hợp tác thì chỉ cần bắn một phát cho chết là xong chứ cần gì phải thế. Đi một đoạn đường dài mới đến được nơi đã bố trí Ni Mục Lai. Dựa theo mệnh lệnh vừa rồi của Dương Túc Phong, Ni Mục Lai đích xác đã được đãi ngộ rất tốt, ngoại trừ vũ khí và tùy tùng, an toàn và tự do đều có được thoải mái.

Nham Long nói lớn: «Ni Mục Lai! Sư trưởng chúng ta và Tham mưu trưởng đến gặp ngươi! »

Ni Mục Lai ngạo nghễ đứng giữa phòng, một chút ủ rũ của bại quân cũng không có, ngược lại giống như một con gà chọi đang tức giận, vẻ hiếu chiến tràn ngập trên mặt, hai mắt lại đỏ rực như một con bạc vừa thua cuộc, thấy hai người tiến đến, thần sắc càng thêm cao ngạo, hừ mũi một tiếng, khiến cho người trầm tĩnh như Phượng Thải Y cũng nhịn không được phải cau mày.

Dương Túc Phong lại thản nhiên ngồi lên ghế nơi góc phòng, thấy Ni Mục Lai không thèm ngó ngàng đến mình cũng không thèm tức giận, thản nhiên nói: "Ni Mục Lai tướng quân, ta biết trong lòng ngươi không phục, thậm chí còn cho rằng ta dùng yêu pháp mà chiến thắng. Trong lòng ngươi, chiến sĩ Lỗ Ni vốn là bất bại. Đương nhiên ta cũng công nhận rằng Lỗ Ni chiến sĩ là bộ binh vĩ đại nhất, bọn họ dũng cảm, bọn họ kiên cường, tinh thần hy sinh của bọn họ đều khiến ta bội phục. Nói ra không sợ ngươi cười, ta nằm mơ cũng nghĩ đến sẽ thống lĩnh một quân đội như Lỗ Ni chiến sĩ."

Một loạt câu tâng bốc đã khiến cho thần sắc Ni Mục Lai cuối cùng cũng hòa hoãn lại một chút.

Dương Túc Phong vẫn thản nhiên như cũ, cười nói: "Nhưng, tướng quân Ni Mục Lai thân ái, hôm nay ta đến đây không phải để đàm luận về sự vĩ đại của chiến sĩ Lỗ Ni. Chúng tôi đến đây gặp ngươi, chủ yếu là muốn chuyển đạt một vài tin tức cho thủ trưởng của ngươi, tướng quân Đề Lan Qua Lai. Ta đối với hắn rất bội phục, hắn là tướng lãnh trẻ tuổi có triển vọng nhất Lỗ Ni Lợi Á, dưới sự thống lĩnh của hắn, quân đội Lỗ Ni Lợi Á ngày càng phát triển. Lần này xảy ra chiến dịch Đông Nhật hoàn toàn là do song phương chúng ta không hiểu biết lẫn nhau, cho nên ta bất đắc dĩ phải phản kích. Ta tin rằng tướng quân Đề Lan Qua Lai sẽ hiểu được nỗi khổ của ta. Để chứng tỏ thành ý của ta, ta muốn ngươi viết một phong thư, chuyển đạt thành ý của ta. Song phương hoàn toàn có thể đàm phán và đẩy mạnh quan hệ, loại bỏ hiểu lầm, khi sứ giả đến thì các ngươi sẽ được trở về, Dương Túc Phong ta đã nói thì quyết không nuốt lời."

Ni Mục Lai miệng nói một loạt tiếng Lỗ Ni, cũng không biết là định nói gì.

Phượng Thải Y mỉm cười lên tiếng: "Tướng quân Ni Mục Lai, ngươi cứ phát huy phong độ của mình, thất bại hôm nay không cần phải tự trách bản thân, hết thảy đều là vì ngươi hoàn toàn không biết đến bố trí của đối phương. Ta biết ngươi từng học tập ở đế đô nước ta một thời gian, hiểu được ngôn ngữ Đường nhân, ngươi cứ thoải mái sử dụng ngôn ngữ của ta để trao đổi đi."

Ni Mục Lai quả nhiên có thể nói đường Đường ngữ một cách hơi gượng gạo: "Dương Túc Phong, rốt cuộc ngươi dùng yêu pháp gì, tại sao hỏa thương của ngươi lại có tầm bắn xa như vậy? Tại sao ngươi có nhiều hỏa pháo như thế? Những vũ khí đó là do Đường Xuyên đế quốc của các ngươi sản xuất ra hay sao? Ngươi dựa vào vũ khí tiên tiến để chiến thắng, ngươi không thể xem là anh hùng."

Dương Túc Phong thản nhiên nói: "Ni Mục Lai tướng quân, ta biết ta không phải là anh hùng, ta cũng không muốn làm anh hùng, ta chỉ cần có thể đánh bại người khác. Đích xác, nếu song phương chúng ta dùng đao kiếm quyết chiến, ta chắc chắn không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng thực ra ta cũng không muốn làm đối thủ của ngươi, bất qúa, ta gửi thư cho ngươi không được ngươi tán thành ý hòa, thì ta phải có trách nhiệm bảo vệ đất đai, không thể không chiến, nếu quân đội Lỗ Ni của các ngươi vẫn không cam lòng thất bại, vẫn muốn tiếp tục tấn công cứ điểm Đông Nhật thì Dương Túc Phong ta sẽ phụng bồi đến cùng."

Ni Mục Lai đưa mắt nhìn kỹ Ni Mục Lai, thần thái tỏ vẻ quật cường, lại dùng thứ Đường ngữ chưa sành nói: "Quân đội Lỗ Ni của ta nhất định sẽ tiếp tục công kích Đông Nhật, cho đến khi chiếm được nó, Lam Vũ quân của các ngươi nhất định sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn."

Dương Túc Phong gật đầu, chậm rãi nói: "Đã như thế, ta chỉ có thể chống cự đến cùng, cá chết thì lưới cũng rách, cho dù toàn quân của ta bị tiêu diệt, ta cũng sẽ làm cho hơn mười vạn Lỗ Ni chiến sĩ chết dưới tường thành Đông Nhật."

Ni Mục Lai nói: "Dương Túc Phong, ngươi không cần phải thổi phồng hoang đường, ngươi tuyệt đối không cách nào có thể chiến thắng được Lỗ Ni Lợi Á của ta."

Dương Túc Phong đảo tròng mắt, nhẹ nhàng nói: "Ni Mục Lai, chi bằng chúng ta ngầm thương đàm một vụ giao dịch? Ta nghĩ chúng ta tranh đấu như thế song phương đều không có lợi, nhất là đối với tướng quân Đề Lan Qua Lai thân ái, hắn vừa mới nhậm chức mà đã phát sinh ra chuyện không vui như thế, ta nghĩ có thể quốc vương của các ngươi đối với chuyện này cũng sẽ cảm thấy không vui...."

Ni Mục Lai gượng gạo nói: "Ngươi nói hươu nói vượn!" Nhưng sắc mặt lại không tự chủ được, khẽ biến hóa. Dương Túc Phong vừa rồi đã nói đúng chỗ đau của hắn, Đề Lan Qua Lai vừa tiếp nhận vị trí Phó tổng tư lệnh bộ đội vũ trang, đang muốn dùng thắng lợi để nở mày nở mặt, nhưng nếu biết thuộc hạ của mình bị đánh cho hoa rơi nước chảy tại Đông Nhật, chuyện này đích xác là điềm báo không tốt.

truyenonline

Dương Túc Phong tiếp tục ân cần nói: "Ta đối với sự thăng tiến của Đề Lan Qua Lai tướng quân thì tuyệt đối ủng hộ, cho nên nguyện ý chịu thiệt một chút. Đối với chiến dịch Đông Nhật lần này, chúng ta tuyệt đối sẽ không để tiết lộ ra ngoài. Đơn giản mà nói, ta sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra, chỉ cần sứ giả các ngươi đến, dựa theo quán lệ chiến tranh, nộp một ít tiền chuộc mang tính tượng trưng, ngươi và bộ hạ của ngươi có thể an toàn trở về Lỗ Ni Lợi Á...."

Ni Mục Lai lập tức chộp lấy câu nói cuối cùng của Dương Túc Phong, ánh mắt sáng lên nói: "Ngươi dám cam đoan như thế chứ? Ngươi cần chúng ta phải đáp ứng điều kiện gì? Vĩnh viễn không được tấn công Đông Nhật hay sao?"

Dương Túc Phong lắc đầu, chậm rãi nói: "Ta muốn các ngươi coi như không có chuyện gì phát sinh cả."

Ni Mục Lai trầm ngâm không nói.

Dương Túc Phong thản nhiên nói tiếp: "Để tỏ rõ thành ý của ta, khi sứ giả các ngươi đến, ta sẽ không tuyên bố xung đột phát sinh ở Đông Nhật, về phần các ngươi, ngươi có thể thỉnh mời Đề Lan Lai Qua tự mình cân nhắc." Nói xong, cũng không đợi Ni Mục Lai có phản ứng, Dương Túc Phong đứng lên, bình tĩnh rời đi.

Trong sương phòng, Ni Mục Lai một mình ngẩn người.

Hai người trở lại phòng tác chiến, Phượng Thải Y lập tức ra lệnh cho tham mưu sưu tầm các tư liệu bản đồ có liên quan đến Lỗ Ni Lợi Á và liên bang La Ni Tây Á, còn Dương Túc Phong móc từ trong ngực ra một quyển sổ nhỏ, lật lật vài tờ, bắt đầu cúi đầu viết, không biết là viết cái gì.

Na Tháp Lỵ rón rén từ cửa tiến đến, khóe mắt Dương Túc Phong liếc qua thấy nàng, không nhịn được thở dài một hơi.

Phượng Thải Y tò mò hỏi: "Na Tháp Lỵ tiểu muội muội, ngươi có chuyện gì sao?"

Na Tháp Lỵ hướng phía Dương Túc Phong, rón rén đi đến, thấp giọng nói: "Ta đến tìm hắn."

Dương Túc Phong mở mắt, uể oải nói: "Ngươi đến muốn bức tử ta à! Cầm lấy đi, cái này đã được chuẩn bị tốt lắm rồi." Hắn nói, một mặt móc từ trong ngực ra một bản ghi chép nhỏ đưa cho Na Tháp Lỵ, nàng lại lấy ra một bản ghi chép khác, trao đổi với hắn.

Dương Túc Phong trở mình, vỗ vỗ gáy, buồn rầu nói: "Điện đài, Xi măng? Ôi, chết mất, ta không còn một chút ấn tượng nào cả!"

Na Tháp Lỵ chu cái miệng nhỏ nhắn, mỉm cười tươi rói với Phượng Thải Y, sau đó rón rén rời đi.

Phượng Thải Y tiến đến bên cạnh người Dương Túc Phong, tò mò hỏi: "Đến tột cùng là cái gì vậy? Hai các ngươi làm gì mà mờ mờ ám ám như thế?"

Dương Túc Phong đưa bản ghi chép cho nàng, Phượng Thải Y nhìn một chút, kinh ngạc nói: "Ồ, ta hiểu rồi, nguyên lai ta thấy ngươi mỗi lần rảnh rỗi lại gãi đầu suy nghĩ viết viết, thì ra là trả lời vấn đề của bọn họ! Nhưng làm sao ngươi biết được đáp án?"

Dương Túc Phong ấp úng nói: "Ta bất quá cũng chỉ đoán mò thôi."

Phượng Thải Y mỉm cười không tiếp tục hỏi tới, cầm bản ghi chép trả lại cho hắm, hắn lập tức bắt đầu vùi đầu múa bút thành văn.

Một lát sau, lại có người gõ cửa, chính là Đan Nhã Huyến đến. Nàng vội vã đưa cho Dương Túc Phong một cái thiếp đỏ, Dương Túc Phong nhìn một chút, nhất thời mặt cau mày rũ, đưa cho Phượng Thải Y.

Phượng Thải Y cau mày nói: "Thiếp mời chính là Tần Tiêu Đình và Mai Cáp Đức liên danh phát ra, tuy nhiên nhân vật chính vẫn là Tiết Phức. Túy ông không phải là rượu, ta xem lần này hội nghị Đan Phượng sẽ không có kết quả tốt, vị trí đại đô đốc Mỹ Ni Tư gì gì đó căn bản cũng là chuẩn bị cho Tiết Phức mà thôi."

Dương Túc Phong cười khổ nói: "Ta cũng nghĩ như vậy."

Đan Nhã Huyến ngắt lời: "Dương đại công tử nói tôi chuyển lại ý của người cho ngươi biết, nói là người nhận thấy tham gia loại hội nghị như thế này cũng không ích lợi gì, chi bằng không tham gia, ai mà chả biết bọn họ không có hảo tâm."

Dương Túc Phong thở dài buồn bã, thản nhiên nói: "Cho dù đi, cũng chỉ là bồi tiếp thái tử đọc sách mà thôi."

Phượng Thải Y suy nghĩ một chút nói: "Cứ đi, ít nhất cũng mở mang kiến thức, hiểu rõ bọn họ một chút! Chuyện tương lai sẽ rất khó nói, tri kỷ tri bỉ mới có thể bách chiến bách thắng. Hơn nữa Tần Tiêu Đình và Mai Cáp Đức dù sao cũng là người phát ngôn ở Mỹ Ni Tư, có lẽ chúng ta có thể từ bọn họ hiểu rõ được nhiều tình huống, nhất là thời gian mà bọn họ chuẩn bị rút lui. Chúng ta không thể cứ nắm quyền lực một cách yếu ớt mãi được, họ có quyền lực, chúng ta phải tận lực tranh thủ mới được."

Dương Túc Phong suy nghĩ một chút, buồn rầu nói: "Ta nghĩ đến tiểu tử Tiết Phức kia là đã muốn đánh hắn, ta sợ đến lúc đó ta kìm chế không được, cho hắn một phát súng, chết đi thì sẽ gây hỗn loạn lớn. Đến lúc đó, một hội nghị liên minh trang nghiêm lại bị ta làm cho thành cảnh chó nhảy gà bay thì không hay chút nào."

Phượng Thải Y thản nhiên nói: "Cho dù náo loạn thì sao? Không lẽ ngươi mãi mãi không dám đối mặt với hắn sao?"

Dương Túc Phong thâm trầm suy nghĩ một lúc, miễn cưỡng nói: "Cũng đúng, đối mặt vẫn phải đối mặt, ta sẽ đi xem sao. Ngày 22 tháng 12, thời gian cũng gấp, chỉ có hai ngày thời gian, không biết có nên xuất phát vào sáng mai hay không?"

Phượng Thải Y gật đầu, gọi đến một người tham mưu, phân phó: "Mời Tang Cách và Nham Long đến đây."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-334)


<