Vay nóng Homecredit

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 098

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 098: Viễn Giao Cận Công
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

Siêu sale Shopee

Khi Dương Túc Phong theo hạm đội A Phương Tác trở về cảng Ni Tư, mới phát hiện đám Phong Phi Vũ đã như kiến bò chảo nóng rồi, đang khắp nơi tìm kiếm tung tích của y. Thuyền lớn thuyền nhỏ ở cảng Ni Tư sắp bị Phong Phi Vũ ép phát điên rồi, mỗi một chiếc thuyền vào cửa cảng đều bị hăn ép đi ra tìm tung tích hoa thuyền của Tiêu Tử Phong.

Trên bến tàu còn có hai người nằm ngoài dự liệu của Dương Túc Phong, một là Lam Sở Yến, còn một người là Tử Duyệt cô nương. Hỏi ra mới biết, Lam Sở Yến từ sau khi Tiêu Tử Phong mang Tiêu Túc Phong đi, càng nghĩ càng thấy không hợp lý, vì thế cùng lấy một chiếc thuyền khác từ trên hoa thuyền xuống, về thẳng tới cảng Ni Tư, cũng chẳng biết là dùng phương pháp gì, không ngờ lại liên hệ được với Phong Phi Vũ, hơn nữa nhìn bộ dạng tựa hồ Phong Phi Vũ còn biết lời hứa của Dương Túc Phong với Lam Sở Yến. Tử Duyệt cô nương thì đơn thuần là tình cờ tới nơi này, bởi vì nàng có chuyện cần trở về Mỹ Ni Tử một chuyến, nàng ở Cách Lai Mỹ tìm kiếm danh sư y thuật, nhưng không có thu hoạch gì lớn, nghe nói gần đây địa khu Mỹ Ni Tư thu hét rất nhiều nhân tài hướng tới, cho nên nàng cũng muốn tới đó thử vận khí.

Đối với sự xuất hiện của Tử Duyệt cô nương, Dương Túc Phong không nghi ngờ gì là rất thích, từ trong nội tâm y thích cô nương không tính là xinh đẹp lắm nhưng tâm địa thiện lương y thuật tinh thông này. Bất quả Tử Duyệt cô nương có hiểu lầm rất sâu với y, cho nên y cũng không dám biểu đạt ý tứ gì khác, chỉ lễ mạo mời nàng chẩn đoán thương thế của Tiêu Tử Phong.

Nhưng sau khi Tử Duyệt cô nương chẩn đoán xong, câu đầu tiên đã làm Dương Túc Phong lạnh từ đầu tới chân:

- Cô ấy bị thương quá nặng, không thể cứu được nữa.

Dương Túc Phong còn mang theo một tia hi vọng cuối cùng, hàm hồ hỏi:

- Tinh Mộng thạch cũng không thể sao?

Tử Duyệt cô nương lãnh đạm đáp:

- Tinh Mộng thạch cũng chẳng phải là thần tiên, nó bất quá chỉ là một cục đá mà thôi, năng lượng của nó chẳng phải ai cũng có thể cảm nhận được. Nếu là bình thường, Tiêu Tử Phong có thể hấp thụ một phần. Nhưng hiện giờ cô ấy đã là cây đèn cạn dầu, sức lực trên người cô ấy đã gần như không còn nữa. Trước tiên là cô ấy cố luyện võ công của Hải Thiên Phật quốc xung đột cực lớn với võ công của bản thân, làm cho gân mạch trong cơ thể hỗn loạn, tổn thương nghiêm trọng tới bản thân, tiếp đó lại bị nội thương cực kỳ nghiêm trọng, nhưng cô ấy lại chẳng những không liệu thương kịp thời mà còn mang thương thế nhiều lần động thủ với người ta, làm cho thương thế càng ngày càng nặng. Sau này lại còn ý độ tự huỷ diệt, đem tia sinh cơ cuối cùng của mình kết liễu, tôi chỉ có thể nói là hành vi của cô ấy là tự sát. Nếu không, người bình thường đều chẳng làm như thế.

Lam Sở Yến hết sức đáng thương nói:

- Vậy rốt cuộc tỷ ấy còn hi vọng sống được tiếp nữa hay không?

Tử Duyệt cô nương lắc đầu, lạnh lùng nói:

- Rất mong manh, cô ấy tựa hồ cũng chẳng thương tiếc gì sinh mệnh của mình, cho dù có thầy thuốc giỏi hơn cũng phí công. Bất quá Tinh Mộng thạch mặc dù không thể làm cô ấy khôi phục lại, nhưng có thể kéo dài mạng sống của cô ấy. Nếu như cô ấy co thể tu dương nửa năm một năm, có lẽ còn có kỳ tích cũng chưa biết chừng.

Dương Túc Phong lập tức soạn một bức thư cho Phượng Thái Y, đồng thời khẩn cầu Tử Duyệt cô nương tiện thể đưa Tiêu Tử Phong về địa khu Mỹ Ni Tư, an bài nàng tĩnh dưỡng ở Đan Phượng hành cung trong Đan Phượng phủ, giao cho Na Tháp Lỵ phục trách săn sóc. Đan Phượng hành cung có cơ sở thiết bị sinh hoạt hoàn thiện, lại là vùng đất may mắn trong truyền thuyết có phượng hoàng bay lên, cũng có lẽ thực sự có kỳ tích chưa biết chừng.

Tử Duyệt cô nương gật đầu nhận lời, Lam Sở Yến cũng theo nàng cùng trở về Mỹ Ni Tư.

Bên này chuyện của Tiêu Tử Phong còn chưa xử lý xong, bên kia hạm đội của A Phương Tác đã sốt ruột muốn ra khơi rồi. Trong quan niệm của tên hải tặc trẻ xăm trổ toàn thân này, lãng phí thời gian ở trên lục địa là không thể tha thứ, dù đó chỉ là một phút.

Dương Túc Phong chia cho hạm đội của A Phương Tác ba trăm khẩu súng trưởng Mễ Kỳ Nhĩ, ba mươi khẩu súng lục K54, mười khẩu bách kích pháo. Mỗi khẩu súng trường trang phối bị với ba trăm viên đạn, mỗi khẩu súng lục phối bị với năm mươi viên đạn, mỗi khẩu bách kích pháo phối bị với sau mươi viên đạn pháo, ngoài ra còn vận chuyển lên thuyền năm mươi rương lựu đạn, đồn thời an bài người tiến hành huấn luyện thao tác cơ bản cho thủy thủ trên thuyền. A Phương Tác hiển nhiên không quá quan tâm, với y, mấy loạn đao búa đánh cận chiến càng thích hợp với tính máu me của hắn hơn. Bất quá những thủy thủ chính mắt nhìn thấy Nam Hải Thập Tam Lang bị một phát súng bắn chết lại hết sức thích thù với những thứ vụ khí mới này. Bọn họ dưới sự chỉ đạo của quan binh quân Lam Vũ triển khai huấn luyện nghiêm túc trong thời gian ngắn, tới khi cơ bản sử dụng thuần thục những vũ khí này mới thôi.

Vì để loại bỏ vấn đề máu khó đông khi đi biển lâu ngày, Dương Túc Phong còn điều đến một lượng nước canh ép được chiết xuất đặc biệt, mỗi ngày chỉ cần lấy ra một ít pha vào trong nước, cho mỗi thuyền viên uống vào, sẽ đủ hiệu quả phòng ngừa bệnh máu khó đông. A Phương Tác đối với lễ vật này hiển nhiên nhiệt tình hơn xa chỗ vũ khí kia, xem ra hắn đã sớm chuẩn bị đi lâu ngày rồi, chính vì bệnh máu khó đông mà phiền não, mơ hồ A Phương Tác đã tiết lộ mục đích của mình, đó chính là chuẩn bị tới hải vực Sở La Môn nơi được xưng là thiên đường hải tặc để "đi săn". Cho nên Dương Túc Phong cũng thừa cơ nhờ hắn giúp tìm tung tích của Đặc Lan Tư Khắc, A Phương Tác luôn miệng nhận lời.

Mắt nhìn theo hạm đội của A Phương Tác rời khỏi cửa cảng Ni Tư, Phong Phi Vũ tiến lại báo cáo, nói có một nhân vật thần bí thỉnh cầu được gặp mặt Dương Túc Phong, người đó không nói tên của mình, chỉ nói mình đến từ vương quốc Tô Khắc La, hơn nữa chỉ đích danh muốn gặp một mình Dương Túc Phong. Phong Phi Vũ đã cẩn thận điều tra lai lịch của người này, nhưng thu hoạch không được nhiều, thời gian hắn xuất hiện ở cảng Ni Tư không dai, hẳn đúng là đến từ vương quốc Tô Khắc La, nhưng không biết có quan hệ với Tô Khắc La mấy ngày trước ám sát Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hay không.

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ tập trung hai mươi vạn binh lực ở biên giới Tô Khắc La, nhằm vào Tô Khắc La như hổ đói nhìn mồi. Hiện giờ Dương Túc Phong đã khống chế chính cục của Cách Lai Mỹ, như Tô Khắc La phái người tới liên kết cũng là chuyện nắm trong dự liệu. Kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu, bằng hữu của kẻ địch là kẻ địch, mà kết giao xa tấn công gần cũng là quy tắc lịch sử mãi mãi không đổi.

Dương Túc Phong gật đầu:

- Mời hắn tới, lát nữa ta sẽ gặp hắn.

Sứ giả của Tô Khắc La là một lão nhân chừng sáu mươi tuổi, vóc người rất gầy, tự xưng là Tô Phi Mã Cát, chính là đường thúc của Tô Phỉ Thái Vi nữ vương Tô Khắc La. Đối với xưng hô của Tô Phỉ Thái Vi, Dương Túc Phong tỏ ra rất hoang mang, bởi vì có người gọi nàng là vương hậu, mà lại có người gọi nàng là nữ vương, nhưng nếu như bỏ qua một bên cách xưng hô đó, nàng kỳ thực chỉ là một nữ nhân độc thân mà thôi. Tô Phỉ gia tộc là gia tộc lớn nhất có thực lực nhất trong vương quốc Tô Khắc La, nhưng thời gian bọn họ chấp chưởng chính quyền vương quốc Tô Khắc La không tới mười năm.

Vương quốc Tô Khắc La kỳ thực do ba dân tộc tạo thành, lần lượt là Tô tộc, Khắc tộc, La tộc. Ba dân tộc đều có sở trường riêng, trong nước từng có câu nói thế này "nữ nhân của Tô tộc, thợ thuyền của Khắc tộc, chiến sĩ của La tộc". Vương quốc Tô Khắc La chính là thể hỗn hợp của ba dân tộc, dựa theo ước định, ba dân tộc thay phiên nhau chấp chính, mỗi dân tộc chưởng quản mười năm, hiện giờ vừa vặn là lúc Tô tộc nắm chính quyền.

- Tô Phỉ Mã Cát đại nhân, xin thay ta chuyển lời hỏi thăm tới nữ vương bệ hạ, đối với phương danh của nữ vương, ta đã được nghe danh từ lâu rồi.

Dương Túc Phong mỉm cười nói, ra hiệu Tô Phỉ Mã Cát tự nhiên không cần câu nệ. Sự thực thì đối phương đã làm thế từ trước rồi.

- Dương công tước đừng khách khí, tôi từng du học bốn năm tại Ni Lạc Thần Kinh, có tình hữu nghị bàn bè với Chu Đức Uy đại nhân thuộc hạ của công tước, tôi nghĩ tôi không cần phải khách sáo nữa rồi.

Tài ăn nói và phong phạm ngoại giao của Tô Phỉ Mã Cát thực sự hơn Dương Túc Phong rất nhiều, hoặc có lẽ mỗi vị quan ngoại giao đều rất chú trọng phong độ. Dương Túc Phong phải thừa nhận bản thân ở phương diện này còn rất kém, nếu như là Tài Miểu Miều thì đã tốt rồi.

Tô Phỉ Mã Cát kể lại chuyện khi cùng học với Chu Đức Uy, tình cảm của hai người vô hình trung kéo gần thêm rất nhiều. Nói một hồi lâu những lời khách khí ngoại giao, cuối cùng mới chuyển tới đề tài chính lần này Tô Phỉ Mã Cát tới vương quốc Cách Lai Mỹ, chính là tự thân chủ trì hành động ám sát Ai Đức Tư Đặc La Mỗ lần trước, chỉ đáng tiếc thất bại trong gang tấc, vô công trở về còn tổn thất mấy tinh anh. Nhưng cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu xanh um, ông ta vừa vặn chứng kiến chính quyền vương quốc Cách Lai Mỹ thai đổi. Tướng quân Ô Mạn Lặc Tư vốn cao cao tại thượng không tới một tháng đã bị đánh bại hoàn toàn, mà nhân vật chủ trì đằng sau, không ngờ lại là Dương Túc Phong vô danh tới tời địa khu Cách Lai Mỹ. Vì thế không đợi Tô Phỉ Thái Vi chỉ thị, Tô Phỉ Mã Cát liền quyết định tự mình làm chủ, tới liên kết với Dương Túc Phong cùng chống lại Ai Đức Tư Đặc La Mỗ.

Đương nhiên những lời lẽ ngoại giao của Tô Phỉ Cát Mã hết sức bùi tai, hơn nữa không hề tiết lộ tin tức Tô Khắc La bức thiết cần sự hỗ trợ của quân Lam Vũ, trong lời nói của ông ta, cùng nhau chống lại Ai Đức Tư Đặc La Mỗ thu được rất nhiều lợi ích, Cách Lai Mỹ chắc chắn được nhiều hơn Tô Khắc La rất nhiều, hơn nữa dục vọng xâm chiếm Cách Lai Mỹ của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ hơn xa với Tô Khắc La. Nếu như quân Lam Vũ không chủ động phát động công kích, như vậy sẽ gặp phải tai ương ngập đầu, tới lúc đó cả Cách Lai Mỹ sẽ bị Ai Đức Tư Đặc La Mỗ nuốt chửng. Tốt nhất là quân Lam Vũ lập tức xuất binh Nạp Tư Lôi Đặc, sau đó đánh thẳng tới Tinh Tinh hạp, chiếm lấy địa khu Ca Tư Lạp, tiêu diệt toàn bộ quân đội của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, như vậy thiên hạ sẽ thái bình.

Dương Túc Phong nhíu mày, càng nghe càng thấy khó chịu, vốn y cho rằng sứ giả của Tô Khắc La chỉ thỉnh cầu mình gia tăng viện trợ với Tô Khắc La mà thôi, không ngờ đối phương bày ra tình hình tá đao sát nhân, khơi lên chiến tranh giữa mình và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ. Bất qua bề ngoài y không lộ vẻ gì khắc thường, chỉ hờ hững nói:

- Tô Phỉ Mã Cát đại nhân, xin giới thiệu qua một chút về tình hình vương quốc Tháp Lâm và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, ta không hiểu chuyện này lắm.

Tô Phỉ Mã Cát giới thiệu, vương quốc Tháp Lâm nằm ở trung tâm liên bang La Ni Tâ Á, trong nước rất nhiều đồi núi, đất trồng rất ít, dân cư đói khổ, dân phong bưu hãn, hơn nữa trộn lẫn nhiều dân tộc khác nhau, thường dẫn tới mâu thuẫn xung đột, tranh đấu với nhau làm người Tháp Lâm quen với chiến tranh. Ngược lạo cảm thấy hòa bình là điều khó mà tin nổi, điều này làm cho cái quốc gia vốn bất thường này trở thành khởi nguồn chiến tranh của liên bang La Ni Tây Á.

Từ kinh tế mà nói, vương quốc Tháp Lâm là nghèo nhất, tổng sản lượng quốc dân thậm chí ngay cả vương quốc nhỏ nhất An Lai cũng không sánh bằng. Trừ địa khu duyên hải phía nam ra, những đia khu khác quả thực là đất cằn ngàn dặm, Nhưng nói về mặt quân sự, vương quốc Tháp Lâm lại là mạnh nhất, bởi vì nó có tới tận ba mươi vạn quân chính quy, trong đó bao gồm bộ đội kỵ binh vượt quá bốn nghìn người, hơn nữa lượng lớn lực lượng vũ trang tư nhân của các dân tộc, mặc dù lực lượng vũ trang tư nhân của những dân tộc này không thể sánh bằng quân chính quy, nhưng số lượng đông đảo, hơn nữa quen thuộc địa hình, cũng hết sức đau đầu.

Hai mươi năm trước, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ còn là một quan quân nhỏ của quân đội Tháp Lâm, nhưng khi đó quốc vương Tháp Lâm bắt đầu chuẩn bị diệt trừ lực lượng vũ trang tư nhân trong nước. Trong đoạn thời gian đó Ai Đức Tư Đặc La Mỗ biểu hiện trọn vẹn tài hoa của bản thân, đối với những lực lượng vũ trang tư nhân kia chọn phương pháp đồng thời tiến hành trấn áp và hợp nhất. Sự giáo hoạt và máu lạnh của y làm y rất nhanh làm ra được thành tích để người ta chú ý, chiếm được sự khen ngợi của quốc vương Tháp Lâm lúc bấy giờ. Quân hàm và chức vụ không ngừng thăng tiến tột bậc, sau này không ngờ ngồi lên vị trí tổng tư lệnh lục quân vương quốc Tháp Lâm. Một năm sau, quốc vương băng hà, ông ta không con không cái, đem vương vị truyền thẳng cho Ai Đức Tư Đặc LA Mỗ, nhưng Ai Đức Tư Đặc La Mỗ kiên quyết cự tuyệt tiếp nhận vương vị, chỉ chấp nhận lấy thân phận đại tướng quân cai quản vương quốc Tháp Lâm.

- Đừng nghĩ rằng Ai Đức Tư Đặc La Mỗ không giết quốc vương, mà cho rằng y là người lương thiện. Sự thực, sau khi quốc vương qua đời, tất cả họ hàng và những người có quan hệ với quốc vương đều bị y bí mật xử lý, mặc dù y không phải là quốc vương. Nhưng so với quốc vương còn độc tài hơn, bất kỳ người nào phản đối y chỉ có một con đường chết. Quốc vương còn cần phải tuân thủ giao hẹn với dân chúng, không dám làm bừa. Nhưng đại tướng quân thì hoàn toàn không cần, hoàn toàn có thể muốn làm gì thì làm.

Tô Phỉ Mã Cát hầm hầm nói.

Ai Đức Tư Đặc La Mỗ có toàn bộ lực lượng vũ trang của vương quốc Tháp Lâm, bộ đội tinh nhuệ của y chính là khô lâu kỵ binh và võ sĩ giáp trụ. Vương quốc Tháp Lâm vốn rất nghèo khó, nhưng Ai Đức Tư Đặc La Mỗ còn muốn dốc binh đi gây chiến, chắc chắn làm quốc gia bần cùng này càng thêm bần cùng. Nhưng mà dưới chính sách chuyên chế của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, người dan nơi đó cũng chỉ đành sống trộm qua ngày mà thôi.

Dương Túc Phong suy nghĩ chốc lát, chậm rãi nói:

- Ta muốn biết, rốt cuộc Ai Đức Tư Đặc LA Mỗ điều động bao nhiêu bộ đội từ địa khu Ca Tư Lạp?

Tô Phỉ Mã Cát nói chắn chắn:

- Hai vạn kỵ binh khô lâu và ba vạn bộ binh.

Dương Túc Phong mắt sáng quắc nhìn ông ta, chậm rãi nói:

- Ông chắc chứ?

Tô Phỉ Cát Mã thoáng qua một tia khinh thường, chớp mắt đã biến mất, lập tức ưỡn thẳng người, ngạo nghễ nói:

- Ta đương nhiên là chắc chắn, Ai Đức Tư Đặc LA Mỗ tập trung ở Ca Tư Lạp hai mươi vạn quân đội, chúng tôi có thể lơ là sao? Tôi dám nói, trên thế giới này, hiểu Ai Đức Tư Đặc La Mỗ nhất, không phải là nữ nhân buổi tối ngủ bên người y, mà là nữ vương của chúng tôi, chỉ cần y còn tồn tại ngày nào, ngày đó chúng tôi ăn không ngon ngủ không yên. Nhất cử nhất động của y chúng tôi sao có thể bỏ qua.

Dương Túc Phong gậ đầu, nghĩ kỹ một hồi, mới chậm rãi nói:

- Tô Phỉ Mã Cát đại nhân, xem như điều kiện hợp tác giữa hai bên, ta có một thỉnh cầu, không biết ông có thể thay thế nữ vương bệ hạ nhận lời với ta?

Tô Phỉ Mã Cát thận trọng nói:

- Ta phải biết được thỉnh cầu của ngài mới có thể quyết định.

Dương Túc Phong nói rõ ràng từng chữ một:

- Ta muốn mời các vị đình chỉ mọi hành động chi viện cho Thái Dương thần giáo.

*****

Sắc mặt Tô Phỉ Mã Cát có chút cổ quái, đồng thời không hề trả lời ngay, mà con mắt đảo quanh, tựa hồ cố tình tránh ánh mắt thâm trầm của Dương Túc Phong, chốc lát sau mới cố làm ra vẻ trầm tĩnh nói:

- Điều này không có vấn đề gì.

Dương Túc Phong đưa ánh mắt dời khỏi khuôn mặt Tô Phỉ Mã Khắc, hữu ý vô ý nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ. Bên ngoài nắng xuân rực rỡ, dương liễu đu đưa, nhưng sắc mặt y lại dần dần trở nên âm trầm, qua một hồi lâu mới từ từ nói:

- Lời ta nói vừa rồi, bao gồm ba ý nghĩa. Thứ nhất, mời các vị lập tức đình chỉ việc lén lút vận chuyện toàn bộ vũ khí cho Thái Dương thần giáo, bất kể là các vị tự mình sản xuất hay là nhận từ vương quốc Mễ Á Lôi, bất kể vũ khí trang bị gì cũng không được qua biên cảnh quốc gia các vị đưa tới trong tay Thái Dương thần giáo. Thứ hai, không được tiếp nhân bất kỳ vật phẩm nào Thái Dương thần giáo bán cho các vị, bao gồm cả kim cương, phỉ thủy và các loại khoáng sản khác. Thứ ba, mời các vị lập tức đóng băng tất cả các tài khoản và tiền vốn của Thái Dương thần giáo ở Tô Khắc La...

Tô Phỉ Mã Cát đảo tròng mắt, nói nhanh:

- Công tước đại nhân, tôi nghĩ ngài hiểu lầm rồi. Chúng tôi trước nay không có bất kỳ quan hệ gì với Thái Dương thần giáo, quá khứ không, hiện tại không, tương lai cũng không.

Dương Túc Phong khẽ hít một hơi, mắt sáng rực nhìn ông ta một lượt, chậm rãi nói:

- Tô Phỉ Cát Mã đại nhân, hiện giờ ta không phải dùng thân phận của một nhà ngoại giao nói chuyện với ông, mà là dùng thân phận bằng hữu nói chuyện. Mon ông không cần khẩn trương như thế, ông có thể phủ nhận lời ta nói. Nhưng, ta nghĩ ông phải đem lời của ta về báo cho nữ vương bệ hạ của các vị.

Thằng này có vấn đề về ngôn ngữ cứ phải hoãn hoãn với mạn mạn mới nói nổi, mệt.

Tô Phỉ Mã Cát thần sắc không đổi, trấn định nói:

- Đây là điều tất nhiên, chúng ta là minh hữu. Tất nhiên sẽ không làm chuyện đâm đao sau lưng.

Dương Túc Phong khẽ gật đầu, chậm rãi nói:

- Nếu mọi người chúng ta đều hiểu đạo lý này vậy thì tốt nhất.

Thần thái của Tô Phỉ Mã Cát rõ ràng có chút không tự nhiên, ông ta mặc dù không phải là quan chức ngoại giao thực sự của Tô Khắc La, nhưng cũng sớm đã luyện được bản lĩnh Thái Sơn sập xuống trước mặt cũng không đổi sắc, nhưng mà lời của Dương Túc Phong đâm sâu vào chỗ đau của Tô Khắc La. Tô Khắc La đã từ phía Thái Dương thần giao thu được quá nhiều lợi ích, sao có thể dễ dàng buông tay? Thái Dương thần giáo lợi dụng các loại tài nguyên khoáng sản của Mỹ Ni Tư đổi lấy vũ khí của Tô Khắc La, đây là chuyện tốt hai bên cùng có lợi. Mức lợi nhuận của nó lớn tới mức gần như có thể làm quốc khố của Tô Khắc La dần dần đầy chặt.

Nhưng cho dù dùng đầu gối mà nghĩ, Tô Phỉ Mã Cát cũng nghe ra ý tứ của Dương Túc Phong. Đó là quân Lam Vũ đã động sát cơ mạnh mẽ với Thái Dương thần giáo, đó gọi là bên một rừng sao có thể dung nhị hổ, giữa quân Lam Vũ và Thái Dương thần giáo sớm muộn sẽ va chạm ngươi sống ta chết, tuyệt không có lý do cùng tồn tại. Nhưng Tô Khắc La sẽ lựa chọn thế nào đây? Quân Lam Vũ thế tới ầm ầm, quật khởi cực nhanh, mà Thái Dương thần dào tựa hồ cũng chẳng kém hơn, được xưng trăm vạn bang chúng thập vạn đại quân. Hai bên đối đầu, rốt cuộc ai là kẻ có thể cười sau cùng?

Dương Túc Phong thả nhiên nhìn Tô Phỉ Mã Cát, chẳng hề nói gì, trong phòng khách chỉ có hơi thở nhè nhẹ của hai người.

Tô Phỉ Mã Cát trầm tĩnh suy nghĩ hồi lâu, mới làm được quyết định khó khăn, chậm rãi hít một hơi, cố sức bình tĩnh nói:

- Tôi sẽ đem lời của công tước đại nhân chuyển nguyên xi cho nữ vương bệ hạ, xin nữ vương bệ hạ định đoạt. Mong công tước đại nhân yên tâm, bất quá, tôi vẫn phải nhắc nhở công tước đại nhân, cần phải chú ý ký động tĩnh của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, người đây tuỵet đôi sẽ không chịu buông tha cho Cách Lai Mỹ, quân phí của y có một nửa là đến từ Cách Lai Mỹ, không có tài chính của Cách Lai Mỹ hỗ trợ, y chẳng thể cầm cự được mấy năm.

Dương Túc Phong hờ hững nói:

- Ta nghĩ y không cần phải cầm cự mấy năm đâu.

Tô Phỉ Mã Cát ngẩn ra, hiển nhiên không hiểu ý của Dương Túc Phong, nhưng muốn nói lại thôi, không hề lên tiếng hỏi han, mà lịch sự đứng dậy cáo từ.

Thế mà bảo thái sơn sập xuống không đổi sắc mặt, hơi tí là đần thối ra rồi, nản.

Dương Túc Phong gật đầu, đứng lên tiễn Tô Phỉ Mã Cát. Tô Phỉ Mã Cát tâm sự trùng trùng, khi ra cửa còn thiếu chút nữa đụng phải bậc cửa, người loạng choạng một cái, may mà vệ binh gác cửa nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ông ta, Tô Phỉ Mã Cát xấu hổ xin lỗi một tiếng, sau đó rời đi.

Nhìn thấy Phong Phi Vũ tới, Dương Túc Phong nói:

- Ấn tượng của ngươi với người này thế nào?

Phong Phi Vũ lắc đầu, tỏ vẻ không ưa lắm:

- Công tâm kế, giỏi ngụy trang.

Dương Túc Phong lặng lẽ thở dài, trong lòng lại cười lạnh, người Tô Khắc La này căn bản không hạ quyết tâm cứng rắn với Thái Dương thần giáo, bọn họ chỉ nhìn thấy những món lợi nhỏ hậu hĩ, lại chẳng nhìn thấy đại cục của cả thế giới. cho rằng có thể chơi đùa mình trong lòng bản tay, khiêu khích mình và Ai Đức Tư Đặc La Mỗ chém giết lẫn nhau sống mái lưỡng bại câu thương, mà Tô Khắc La thì ở bên ngoài nhìn lửa cháy, đó là kết cục không thể tốt hơn. Nhưng thế gian bao nhiêu chuyện thực sự được như sở nguyện của bọn họ? Có lẽ rồi tới một ngày, bọn họ sẽ khóc lóc dầm dề chạy tới tìm mình, tới lúc đó yêu cầu mình để ra không đơn giản là chỉ có Thái Dương thần giáo nữa.

Không tới mười phút sau, Phong Phi Vũ lại thần tình cổ quái tới báo cáo cho Dương Túc Phong, Ai Đức Tư Đặc LA Mỗ cũng phái sứ giả tới hòa đàm. Tên sứ giả này nói rằng nhận ủy thác của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ có toàn quyền xử lý, tới đàm phán chuyện liên quan hai bên chung sống hòa bình.

Phong Phi Vũ lạnh lùng nói:

- Ai Đức Tư Đặc La Mỗ không biết lại diễn trò gì, không ngờ y lại muốn ngừng bắn với chúng ta, đúng là mặt trời mọc từ hướng tây rồi.

Dương Túc Phong lại khẽ cười, thản nhiên như không nói:

- Đánh thì vẫn phải đánh, nhưng trò vẫn phải diễn, y muốn chơi trò gì, gặp mặt không phải là biết sao? Mời sứ giả vào đi, ta nghĩ hắn nhìn thấy Tô Phỉ Mã Cát rời đi rồi, vậy vừa khéo, ta muốn chúng ta tốt nhất là để hắn biến chúng ta và Tô Khắc La đã đạt thành hiệp nghị liên minh.

Sứ giả Ai Đức Tư Đặc La Mỗ phái tới tên là Khắc Lao Địch Áo, hắn là một người thanh niên rất trẻ rất anh tuấn, vóc người rắn ròi mà cao ráo, tóc vàng mắt xanh, da trắng như tuyết. So với Khắc Lý Tư Đế An và Phất Lan Tây Tư Khoa còn anh tuấn hơn nhiều, chỉ luận riêng ngoại hình, đích xác không ai có thể bì được. Nhưng chẳng biết vì sao, Dương Túc Phong luốn cảm thấy đối phương có chút diêm dúa, cái loại diêm dúa mà chỉ nữ nhân mới có. Y phục mà hắn mặc tựa hồ cũng quá rực rỡ, nếu như từ đằng xa nhìn lại, đúng thật còn coi là nữ nhân. Đường phố đồn rằng Ai Đức Tư Đặc LA Mỗ là kẻ đồng tính, bất kể là nam nhân hay nữ nhân đều có ham thích giống nhau, chẳng lẽ tên Khắc Lao Địch Áo lòe loẹt này chính là một tên nam sủng trong số đó?

Phong Phi Vũ đưa Khắc Lao Địch Áo tới, sau đó xoay người định đi, nhưng lại bị Dương Túc Phong gọi lại, ra hiệu y cũng ngồi xuống tham gia hội kiến. Một mình ở cùng với tên nam nhân mỹ lệ mà lòe loẹt này ở cùng mộc chỗ, Dương Túc Phong cảm thấy sởn hết cả gai ốc, mặc dù phong tình mà đối phương lộ ra chính là một loại yếu ớt của "nữ nhân".

Khắc Lao Địch Áo đúng là nhìn thấy Tô Phỉ Mã Cát rời đi, bát quá không hề lộ ra dáng vẻ khác thường nào. Giọng nói của hắn rất nhỏ rất mềm mại, nghe cũng khá dễ chịu, nhưng nếu như giọng nói này đến từ một nữ tử trẻ tuổi, Dương Túc Phong nhất định sẽ rất hưởng thụ, nhưng không may là lại tới từ một nam nhân hàng thật giá thật, làm y luôn cảm thấy quai quái, giống như toàn thân tren dưới thỉnh thoảng lại có mấy con kiến đang bò.

Khắc Lao Địch Áo đi thẳng vào vấn đề nói rõ mục đích mình tới đây, đó là căn cứ vào nguyên tắc chung sống hòa bình không can thiệp vào nội chính của nhau, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ mong muốn cùng quân Lam Vũ đạt thành hiệp nghị hòa bình đình chiến. Khắc Lao Địch Áo dùng ngữ khí trách trời thương dân miêu tả một phen tấm lòng phật gia từ bi của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, nói y không muốn nhìn thấy người Cách Lai Mỹ sinh linh đồ thán nữa, sau đó mới lần lượt nói ra nội dung cụ thể.

Điều kiện tiên quyết của hiệp nghị hòa bình đình chiến là quân Lam Vũ không được can thiệp vào chiến tranh giữa vương quốc Tháp Lâm và Tô Khắc La. Khắc Lao Địch Áo không hề che dấu dùng hai chữ "chiến tranh". Tựa hồ chiến tranh giữa hai nước sớm đã bùng phát, hắn nêu rõ quan điểm của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, đó là tương lai bất kể giữa vương quốc Tháp Lâm và Tô Khắc La phát sinh ra chuyện gì, quân Lam Vũ đều không được can thiệp, cũng không được dùng bất kỳ hình thức nào chi viện cho Tô Khắc La, nếu không, vương quốc Tháp Lâm có quyền chọn chọn mọi cách để phản kích bao gồm cả vũ lực trong đó.

Để làm điều kiện đáp lại, vương quốc Tháp Lâm cũng không can thiệp vào chính cục của vương quốc Cách Lai Mỹ nữa. Nếu như hai bên đạt thành hiệp nghị, quân đội vương quốc Tháp Lâm sẽ lập tức rút lui khỏi Nạp Tư Lôi Đặc. Nạp Tư Lô Đặc sẽ giao cho tàn quân của Ô Mạn Lặc Tư đóng giữ, về phần bọn họ sống hay là chết, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ sẽ không quản nữa. Khi Lắc Lao Địch Áo nhắc tới tên Ô Mạn Lặc Tư, ngữ khí lạnh như băng, dường như đang nói tới một thứ đồ vật không có sinh mệnh vậy.

Riêng từ hiệp nghị mà xét, đây không nghi ngờ gì là điều rất có sức hấp dẫn, nếu như hai bên nghiêm ngặt tuân thủ hiệp nghị, chính cục Cách Lai Mỹ sẽ từ hôm nay trở đi hoàn toàn đi theo hướng hòa bình, từ nay sẽ không còn tiếng súng đạn và chém giết nữa. Quân Lam Vũ có thể nhanh chóng rút về địa khu Mỹ Ni Tư.

Nhưng, trời cao thực sự sẽ có bánh rơi xuống sao?

Phong Phi Vũ không hề khách khí lạnh lùng xen vào:

- Khắc Lao Địch Áo, ngươi nói cũng quá giả dối rồi, các ngươi có thể bỏ mặc Ô Mạn Lặc Tư không quản sao? Đừng quên, y dù sao cũng là minh hữu tốt nhất của các ngươi, còn cấp cho các ngươi vô số tiền tài...

Khắc Lao Địch Áo không chút che dấu sự kinh miệt với Ô Mạn Lặc Tư, lạnh lùng nói:

- Phong Phi Vũ tướng quân, tướng quân nhà ta mặc dù có lòng từ bi, nhưng vương quốc Tháp Lâm chẳng phải là nhà tế bần, đối với một người ngay cả chính quyền của mình cũng không nắm giữ được, chúng ta chẳng có lý do gì đi thương tiếc y. Thỏ chết, chó vào nồi, đó là phép tắc sinh tồn vững chắc của xã hội loài người. Y nếu đã vô dụng, chúng ta cũng chẳng thể lãng phí lương thực.

Phong Phi Vũ tức thì nghẹn lời.

Dương Túc Phong hiểu rất rõ ngon ngữ lãnh khốc vô tình của Khắc Lao Địch Áo, trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói:

- Nhưng vừa rồi ta đã đồng ý với sứ giả của Tô Khắc La, sẵn lòng giúp bọn họ một tay, ta không thể làm một kẻ tiểu nhân nói mà không giữ lời.

Khắc Lao Địch Áo vẫn khinh khỉnh nhướng mày, không che dấu sự khinh thường trong lòng mình, cười lạnh nói:

- Công tước đại nhân, ta biết rằng sẽ làm ngài bất mãn. Nhưng ta vẫn cho rằng, nhãn quang của ngài đúng là hơi thiển cận một chút. Xin hỏi giúp Tô Khắc La đối với các vị có lợi gì? Các vị có thể kiếm được gì trong đó? Tiền bạc? Quyền lực? Chẳng lẽ ngài cũng thích Tô Phỉ Thái Vi? Chuyện Tô Khắc La ở sau lưng hỗ trợ Thái Dương thần giáo các vị có thể không biết sao? Nếu như các vị nói không biết, như vậy ta chỉ có thể cho rằng khâu tình báo của các vị quá ngu xuẩn rồi.

Dương Túc Phong ung dung nói:

- Nhưng vương quốc Tháp Lâm cũng đang hỗ trợ Thái Dương thần giáo.

Khắc Lao Địch Áo mau lẹ nói:

- Nếu như hai bên chúng ta đạt thành hiệp nghị, chúng ta sẽ lập tức có thể đoạn tuyệt mọi quan hệ với Thái Dương thần giáo. Đồng thời, chúng ta có thể gia tăng áp lực với Tô Khắc La, ép bọn chúng đoạn tuyệt tất cả quan hệ với Thái Dương thần giáo. Thái Dương thần giáo ở phương bắc bị quân đoàn đế quốc Quang Minh của Bộ Thủ chèn ép nặng nề, chỉ có phía nam mới là lối thoát, một khi đoạn tuyệt thông đạo phía nam của bọn chúng. Bọn chúng từ đó sẽ lâm vào cảnh nguy khốn, bọn chúng có thể từ Y Lệ Nạp xa xôi vận chuyển tới bao nhiêu vũ khí trang bị?

Phong Phi Vũ nói thẳng thừng mang theo hoài nghi sâu sắc:

- Các ngươi kiếm được lợi nhuận từ trên người Thái Dương thần dáo sợ rằng không phải con số nhỏ? Các ngươi có thể buông bỏ sao?

Khắc Lao Địch Áo chém đinh chặt sắt nói:

- Vua không nói chơi, chúng ta nói được là làm được. Cho dù chúng ta không nỡ vứt bỏ, chúng ta cũng vẫn phải vứt bỏ. Bởi vì chúng ta không muốn hai mặt thụ địch, đương nhiên, cây nói này là quan điểm cá nhân của ta thôi. Tướng quân nhà ta cho dù hai mặt thụ địch cũng chẳng sợ hãi.

Dương Túc Phong khẽ nhíu mày, thâm trầm nói:

- Khắc Lao Địch Áo, ta tin tưởng thành ý của các ngươi. Nhưng, ta muốn chúng ta tốt nhất vẫn là dùng hành động để chứng minh...

Khắc Lao Địch Áo tùy ý cắt ngang lời y, trầm giọng nói:

- Công tước đại nhân, chúng ta trước nay đều không có động cơ và quyết tâm đối địch với ngài. Sự thực, chúng ta cũng chẳng hề muốn can thiệp vào chính cục của Cách Lai Mỹ, lần này thực sự chỉ là bất đắc dĩ. Bất quá chúng ta đã làm việc nên làm với Ô Mạn Lặc Tư, chúng ta đã làm hết nghĩa vụ của mình rồi, chúng ta hoàn toàn không cần lãng phí tài nguyên và thời gian quý báu vì y nữa. Điều chúng ta quan tâm hơn là Tô Khắc La, ta nghĩ các vị cũng biết rồi, nữ nhân tướng quân nhà ta thích nhất chính là nữ vương Tô Khắc La, mà Cách Lai Mỹ, nói thẳng ra chẳng có thứ gì đáng giá để chúng ta phải động can qua.

Dương Túc Phong nghiêng đầu ngẫm nghĩ chốc lát mới chậm rãi nói:

- Có thể cho ta thời gian suy nghĩ không?

Khắc Lao Địch Áo sảng khoái nói:

- Ta sẽ ở lại cảng Ni Tử một ngày, ta đợi câu trả lời của ngài.

Tiễn Khắc Lao Địch Áo đi, Phong Phi Vũ nôn nóng nói:

- Khắc Lao Địch Áo quá không đáng tin, tôi nghĩ đây nhất định là kế hoãn binh. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ sao có thể dễ dàng bỏ qua Cách Lai Mỹ? Tôi càng nghĩ càng thấy không thỏa đáng.. bất quá hiện giờ y đúng là cũng không có quá nhiều năng lực tới làm lật đổ chính cục Cách Lai Mỹ. Trừ phi y đem trọng tâm chiến tranh chuyển tới Cách Lai Mỹ, nhưng nếu làm như thế, tất cả những việc trước đây y làm với Tô Khắc La đều phí công vô ích rồi. Đạp đổ rồi dựng lại, cái giá quá lớn... Ai Đức Tư Đặc La Mỗ rốt cuộc muốn làm gì?

Dương Túc Phong đi đi lại lại trong phòng khách, trầm ngâm nói:

- Ta chỉ có thể nhận định, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ sẽ không buông bỏ Cách Lai Mỹ, trước khi đụng phải đầu rơi máu chảy, y sẽ không cam tâm vứt bỏ. Về phần mục tiêu tiến công của y...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-334)


<