← Hồi 171 | Hồi 173 → |
Huyện Doanh cũng có tên là Doanh ấp (nay nằm ở huyện thôn Thành tử thành tây Trấn Dương Lý). Từ thời Xuân Thu tới nay, huyện Doanh chính là thuộc sở hữu của nước Tề. Năm Tề Hoàn Công thứ hai (năm 684 trước CN), hai nước Tề, Lỗ phát động cuộc chiến trứ danh ở phụ cận huyện Doanh. Phía bắc là một phần của Thái Sơnn, từ tây sang đông là Tam Bình Sơn, Hương Sơn, phía nam là Tồ Lai Sơn. Đó là một bồn địa hình bán nguyệt, có khí hậu rất dễ chịu, sản vật cực kỳ phong phú.
Từ khi Tần Công đánh chiếm đô thành nước Tề tiêu diệt nước Tề thống nhất thiên hạ, đất Tề tuy rằng cũng có những rối loạn nhỏ, nhưng đại đa số đều là những nhóm giặc cỏ, trộm cướp nhỏ tác loạn, cũng không gây ảnh hưởng lớn. Vì vậy, dưới sự cai trị của Đại Tần, đất Tề cũng coi như là bình yên, chí ít còn bình an hơn rất nhiều so với đất Sở.
Trên đường lớn của Doanh huyện thành có một tòa trạch viện rất lớn. Cửa lớn sơn đỏ, có hai cái đồng đinh to bằng bàn tay, sáng loáng, dưới ánh mặt trời cực kỳ bắt mắt. Bức hoành phi trên cửa mang hào quang chớp động, rất có quý khí. Hai chữ “Điền phủ” rực rỡ cũng nói rõ lai lịch của chủ nhân trạch viện. Chủ nhân nơi đây là Điền An, là hậu duệ của vương tộc nước Tề. Đương nhiên chỉ là một chi họ xa.
Từ sau khi Tề vương Điền Kiến chết, cuộc sống của tộc nhân Điền gia ở đất Tề rất thấp. Đặc biệt, khi Thủy Hoàng Đế đem các gia tộc quyền thế ở Sơn Đông đến Hàm Dương, tộc nhân của Điền thị ngày càng ít ỏi, đời sống càng thấp hơn. Tổ tiên của Điền An đến đời Tề Uy Vương thì xa dần vương tộc nước Tề. Lúc đó Thương Ưởng còn chưa làm cải cách chính trị ở Đại Tần, mà nước Tề cũng đang ở thời kỳ thịnh vượng. Hơn trăm năm qua, tộc nhân Điền thị ở quận Tể Bắc đại đa số là thương nhân. Buôn bán cũng không nhiều, cho đến thời phụ thân Điền An thì mới bắt đầu phát triển. Đồng thời khi nước Tề diệt vong thì rất nhanh trở thành đại hộ ở huyện Doanh.
Lúc này, Đại Tần cũng tạm ngưng cuộc loại trừ quy mô lớn đối với hậu duệ sáu nước. Dù sao sau khi đại loạn cần phải lập lại an ninh trật tự. Vì trấn an con dân sáu nước Sơn Đông, cuộc thanh tẩy lớn kết thúc, tiếp theo là các hành vi trấn an liên tiếp. Chuyện Điền An là hậu duệ của vương tộc nước Tề cũng được lật lại, đồng thời dưới sự an bài của triều đình, Điền gia huyện Doanh được dành rất nhiều thuận lợi, thậm chí Điền An còn được trả lại một tước vị không thay đổi.
Không thay đổi là Tứ đẳng tước. Nói cách khác, triều đình sẽ miễn cho Điền An phải đi lao dịch và binh dịch. Cho nên sau khi phụ thân Điền An chết, dưới sự chấp chưởng của Điền An, Điền gia ở huyện Doanh ngày càng phát triển, dần dần trở thành đệ nhất đại tộc của huyện Doanh.
Đang giữa mùa hè, trong hoa viên Điền gia trăm hoa nở rộ. Ngoài tòa lương đình tao nhã, các tỳ nữ đang diễn tấu âm nhạc. Trong lương đình, năm người đang ngồi ngay ngắn, có già có trẻ. Lớn tuổi nhất ước chừng trên dưới năm mươi, một thân quân phục, râu tóc xám trắng, nhưng tinh thần tựa hồ rất tốt.
Ngồi cạnh lão là hai thanh niên trông khoảng hai ba hai tư tuổi, tướng mạo hào phóng, giống con nhà võ, khỏe mạnh; nhưng vóc người hơi mảnh khảnh, anh tuấn, hiện lên khí chất nho nhã. Hai người ngồi ngay ngắn phía sau lão giả, yên tĩnh nhắm mắt dưỡng thần, hào sảng uống từng ngụm rượu lớn.
- Tử Phòng, hôm nay Sài tướng quân đến đây, vừa lúc bàn bạc một chút kế sách hành động tiếp theo!
Người nói chuyện ngồi trên ghế chủ vị, là một nam tử khoảng chừng bốn ba bốn tư tuổi, trông hơi mập, giống như phật Di Lặc ở hậu thế, mặc cẩm y, đầu đội mũ đen, khi nói luôn mang theo nụ cười, làm cho người ta cảm thấy y là người vô hại.
Người trung niên mập mạp này chính là Điền An. Ngồi cạnh là thủ hạ của y, một nam tử hơn ba mươi tuổi. Ngồi cạnh là thủ hạ của y là một nam tử hơn ba mươi tuổi, tướng mạo có chút thanh tú, thân thể đơn bạc, gầy yếu. Nghe Điền An nói, nam tử này đột nhiên ho khan hai tiếng, mặt hơi đỏ lên như có bệnh, uống một ngụm rượu, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó ngẩng đầu hỏi:
- Sài tướng quân, trong núi đã bố trí ổn thỏa chưa?
Lão giả tựa hồ rất tôn kính đối với nam tử thanh tú kia, thân thiết hỏi:
- Tử Phòng, thân thể khó chịu sao?
- Không đáng ngại lắm, chỉ là năm đó chạy trốn, trúng bệnh thôi… làm phiền tướng quân lo lắng, Trương Lương thật sự là áy náy.
Nam tử này lại chính là Trương Lương. Từ khi ám sát Thủy Hoàng Đế ở Bác Lãng Sa, Trương Lương liền mai danh ẩn tích, không chút tin tức. Ai cũng không nghĩ tới, y dĩ nhiên lại ở trong Điền trạch ở huyện Doanh. Ho nhẹ hai tiếng, Trương Lương nhìn thoáng về phía hai người thanh niên ngồi sau lão giả, hỏi:
- Sài tướng quân, hai vị này là…
Sài tướng quân cười, chỉ vào người thanh niên hào sảng:
- Đây là con trai lão hủ, tên là Sài Võ. Từ khi bạo Tần phá Triệu liền theo ta lưu lạc khắp nơi. Chỉ là một người thô lỗ, nhưng năm xưa cũng từng phục vụ trong quân, võ nghệ không tệ hơn nữa rất hiểu biết đối với phương pháp kỵ chiến.
- Còn vị này…
Sài tướng quân kéo tay thanh niên nho nhã:
- Cũng là một hậu nhân của danh tướng Đại Triệu ta.
- A?
Trương Lương nghe vậy, rất hứng thú, không nhịn được quan sát thanh niên này từ trên xuống dưới. Thanh niên mở mắt, hành lễ với Trương Lương.
- Tổ phụ của y chính là Võ An Quân!
Trương Lương, Điền An nghe vậy tất cả đều nghiêm nghị kính nể.
- Đúng là con cháu của Võ An Quân, Điền An thất lễ, thất lễ rồi!
Võ An Quân là tướng quân nước Triệu cũ, là tướng quân Lý Mục đại danh đỉnh đỉnh của nước Triệu.
Thanh niên lại như không thèm để ý, mỉm cười nói:
- Tả Xa chỉ là một người vô danh tiểu tốt, sao được hai vị coi trọng? Lần này Tả Xa nhờ Sài gia thúc thúc yêu quý, chỉ là muốn gặp tiên sinh thỉnh giáo… mưu kế của Trương tiên sinh ở Lương Phụ Sơn thật là xảo diệu, Tả Xa bội phục. Nhưng ta nghe người ta nói, triều đình lệnh Đô úy Tứ Thủy Lưu Khám đến đây tra rõ việc này.
- Lưu Khám?
Điền An ngẩn ra:
- Cái tên này rất quen thuộc … Ta nhớ mang máng, nhiều năm trước Tứ Thủy Hoa Điêu hình như do một người tên là Lưu Khám làm nên. Thiếu Quân nói tới Lưu Khám, sẽ không phải là Lưu Khám ở Huyện Bái bán Tứ Thủy Hoa Điêu chứ.
Thiếu Quân là tôn xưng của thanh niên kia. Mà Trương Lương bên cạnh, hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một mạt sắc nhọn.
Thanh niên nói:
- Ta không biết Lưu Khám này có phải Lưu Khám mà Điền ông vừa nói không, nhưng Lưu Khám này hình như đích xác là đến từ Huyện Bái. Trước đây ta từng đi qua phương bắc, cũng nghe nói đến người này. Người này từng cầm mấy trăm binh mã, kháng mấy trăm nghìn đại quân Hung Nô ở ngoài thành Phú Bình. Cũng đánh chết Tả hiền vương Đồ Kỳ, ngăn trở A Lợi nhiều ngày. Sau đó tập kích bất ngờ Cù Diễn, kiếp sát bến thuyền Lâm Hà, dụng binh như thần, vô cùng cao minh…
Điền ông, Trương tiên sinh… Người này mặc dù xuất thân thương nhân, nhưng rất có mưu lược. Hơn nữa lá gan rất lớn, phương pháp bất thường, không thể không phòng!
Trương Lương nhíu chặt mày, ngón tay thon dài gõ xuống mặt bàn, hơn nữa gõ càng ngày càng gấp, khiến cho Điền An chú ý.
*****
Tử Phòng, tại sao lo lắng như thế?
Trương Lương nói:
- Người Thiếu Quân vừa nói, ta cũng nghe nói qua, là một tên có thủ đoạn độc ác. Lần rung chuyển Tứ Hồng mấy năm trước, Điền ông có biết?
Điền An ngẩn ra, gật đầu nói:
- Đương nhiên biết!
- Nhưng Điền ông có biết hay không, lần rung chuyển kia chính là do một tay người này làm nên. Thủ đoạn độc ác, túc trí đa mưu. Hơn nữa lại tinh thông việc nhà binh. Tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng cũng không thể khinh thường được. Chúng ta sắp khởi sự, cần thật cẩn thận. Tốt nhất là làm cho hắn đừng tiến đến quận Tể Bắc. Ngộ nhỡ hắn nhìn ra manh mối, chỉ sợ chúng ta sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Môn hạ của Điền ông có người nào võ nghệ cao cường, sao không đi lấy tính mạng của người này? Như thế, mặc dù nước Tần phái người đến thì cũng đã muộn rồi. Đến lúc đó Điền ông vung tay hô hào, nghĩa sĩ thiên hạ chắc chắn hưởng ứng.
Trên khuôn mặt to mập của Điền An hiện lên một tia sát khí, dáng vẻ hiền lành trước kia, đột nhiên biến mất không còn hình bóng.
Y nhẹ giọng nói:
- Chuyện này có đáng gì? Môn hạ của ta có một dũng sĩ, là cháu của lực sĩ Chu Hợi, môn hạ của Tín Lăng Quân ở nước Ngụy. Trời sinh sức mạnh như thần, dũng vạn người khó đỡ, tên là Chu Câu, khi còn nhỏ từng bái Cái Nhiếp làm sư phụ. Kiếm thuật siêu tuyệt, võ nghệ cao cường. Vì tổ phụ chết tại nước Tần, nên đối với nước Tần hận tới khắc cốt ghi tâm. Ta phái gã đi ám sát Lưu Khám nhất định có thể mã đáo thành công, không để Lưu Khám đến Tề.
Thanh niên nghe vậy không khỏi cả kinh:
- Thiết chùy lực sĩ lại có con cháu ở Yến ư?
Nghe thấy hai chữ “Thiết Chùy”, trong lòng Trương Lương không khỏi cảm khái, nhẹ giọng nói:
- Đáng tiếc Trương Cẩu nhà ta đã mất tích ở Bác Lãng Sa, không biết đi nơi nào rồi? Nếu Trương Cẩu ở đây, cũng không cần làm phiền hậu nhân của Nghĩa Sĩ. Điền ông, việc này liền làm phiền ngươi sắp xếp… Ngày mai ta đi trước tới Tiết quận, sau đi Lâm Truy bái phỏng Điền Đô, Điền Phúc. Ngày quay về Doanh ấp cũng là lúc chúng ta khởi sự. Sài lão tướng quân, lần này quan hệ trọng đại, chiến sự còn cần làm phiền lão tướng quân phí tâm nhiều hơn.
Sài tướng quân mỉm cười:
- Đại Triệu ta có thể phục hưng hay không, chỉ xem lần này có thành công hay không. Trương tiên sinh không cần lo lắng, Sài mỗ nhất định dốc hết khả năng.
- Đúng vậy, Trương tiên sinh yên tâm đi!
Sài Võ vẫn trầm mặc không nói, đột nhiên mở miệng nói:
- Ta và Tả Xa sẽ hiệp trợ phụ thân, chỉ đợi tiên sinh trở về, đại sự tất thành.
Trương Lương nghe vậy, hơi chắp tay. Mấy người còn nói chuyện một hồi, Sài tướng quân mang theo thanh niên và Sài Võ cáo từ rời đi.
Sau khi ba người rời khỏi Doanh ấp, liền đi hướng Tồ Lai Sơn
Trên đường, Sài Võ nhịn không được hỏi:
- Tả Xa, ngươi nghĩ Trương tiên sinh này thực sự có thể tin tưởng sao?
Lời còn chưa dứt, Sài tướng quân vung roi ngựa đánh về phía Sài Võ:
- Đồ ngu, Trương tiên sinh là quý tộc cố Hàn, sáu năm trước ở Bác Lãng Sa truy sát Tần vương, thiên hạ người nào không biết? Nếu nói đến cừu hận đối với Lão Tần, chỉ sợ ngay cả ngươi và ta đều không thể so được với Trương tiên sinh đâu.
Sài Võ nói:
- Ta không phải ý này… Ta là nói, mưu kế của Trương tiên sinh, có nắm chắc hay không?
Thanh niên tên Tả Xa xoa xoa đầu:
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, đâu có nói là sự tình nhất định có thể thành công? Hiện nay binh lực ở vùng Trung Nguyên của Lão Tần trống rỗng, nếu Điền ông khởi sự thành công làm loạn đất Tề. Đến lúc đó, binh lực ở vùng Trung Nguyên của lão Tần tất nhiên từ đất Sở chuyển sang đất Tề, mà nghĩa quân ở đất Sở sẽ thuận thế đứng lên. Đất Sở loạn, vùng Trung Nguyên tất sẽ loạn… Chỉ là, liên thủ với Nguyệt thị, Đông Hồ, liệu có quá mức hay không?
Tổ phụ Lý Mục của Lý Tả Xa nửa cuộc đời trước đây vẫn giao phong với người Hồ. Kế sách của Trương Lương liên quan đến cả Nguyệt thị, Đông Hồ… cùng liên hợp với những dị tộc nhân này, trong lòng Lý Tả Xa khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Sài tướng quân thở dài:
- Sao ta không biết liên hợp với Nguyệt thị, Đông Hồ khác nào dẫn sói vào nhà? Nhưng hiện nay, ngoại trừ Đông Hồ và Nguyệt thị, ngươi cho rằng ai có thể kìm trụ binh mã của nước Tần ở Bắc Cương? Nếu binh mã của nước Tần ở Bắc Cương hơi động, nghĩa quân Sơn Đông Bắc Bộ lại có ai có thể chống trụ với quân tiên phong của nước Tần? Đây cũng là việc do không còn cách nào, Trương tiên sinh trong lòng cũng đã biết rành mạch, hơn nữa cũng đã quyết định.
- Nói như vậy, đạo lý này ta cũng hiểu, chỉ là…
Lý Tả Xa nói xong, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu thở dài một hơi:
- Tổ phụ có nói: Không diệt dân tộc Hung Nô là mối họa trong lòng, việc năm đó y chưa làm được, hiện nay Lão Tần Nhân đã làm được rồi. Thế nhưng ta là con cháu, lại phải cùng người Hồ liên thủ, tiêu diệt nước Tần? sau này xuống dưới cửu tuyền, chỉ sợ không mặt mũi nào đi gặp tổ tiên.
Sài tướng quân lặng yên không nói, mà Lý Tả Xa lại toát ra vẻ xấu hổ.
- Thiếu Quân, đừng nghĩ đến chuyện này nữa… Đã đi tới bước này, nói những lời này cũng không tác dụng gì. Đông Hồ chỉ cần có thể cầm trụ binh mã của nước Tần, Đại Triệu sẽ có hi vọng phục quốc. Về phần những chuyện sau đó, để sau hãy nói đi. Bây giờ còn phải nghĩ khởi sự như thế nào.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Sài Võ liên tục gật đầu:
- Theo lời của Thiếu Quân, Lưu Khám vũ dũng hơn người. Đáng tiếc ta không thể cùng hắn đánh một trận… nhưng người mà Điền ông nói, thực sự có thể giết chết Lưu Khám sao? Nhỡ ra thất bại, chẳng phải là sẽ bại lộ ý đồ của chúng ta hay sao? Phụ thân, chúng ta không thể không phòng bị a.
Lý Tả Xa lúc đầu ngẩn ra, sau đó nhíu mày.
- Sài tướng quân, A Võ nói cũng có lý. Ngộ nhỡ Chu Câu thất bại, người nước Tần khẳng định có thể cảm thấy được ý đồ của chúng ta.
- Việc này… hẳn là sẽ không đâu.
Nhưng Lý Tả Xa nghiêm mặt nói:
- Tổ phụ của Chu Câu xác thực là mãnh sĩ, nhưng chúng ta làm sao mà biết Chu Câu có dũng mãnh giống tổ phụ của y hay không? Những chuyện hổ phụ sinh sinh khuyển tử nhiều lắm, chỉ cần nói đến cha con Mã Phục Quân ở Đại Triệu ta chẳng phải là một ví dụ rõ nhất sao?
Cha con Mã Phục Quân, chính là danh tướng Triệu Thôi của nước Triệu và người danh dương thiên cổ chuyên lý luận suông: Triệu Quát.
Sài tướng quân có vẻ ngưng trọng, nhẹ giọng nói:
- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?
- Giám sát Chu Câu!
Lý Tả Xa nói:
- Nếu Chu Câu thành công, thì mọi người đều vui mừng; nếu là thất bại, chúng ta lập tức xuất thủ, không để cho Lưu Khám kia có cơ hội nghỉ ngơi.
Sài Võ lập tức đồng ý nói:
- Tả Xa nói rất đúng.
Mà Sài tướng quân sau khi trầm ngâm một lát, cũng cắn răng hạ quyết tâm.
- Vậy thì theo lời Thiếu Quân đi, chúng ta lập tức trở về núi, điểm binh mã, chuẩn bị xuất kích bất cứ lúc nào!
Ba người nói xong, quay ngựa lao đi.
Lúc này trời đã hoàng hôn. Mặt trời xuống núi phía tây, trên cao mênh mông buông xuống một mảnh tàn hồng…
← Hồi 171 | Hồi 173 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác