← Hồi 030 | Hồi 032 → |
Người ta thường nói, Thủy Hoàng đế tính tình thất thường khó mà nắm bắt được.
Sau khi đến Hàm Dương, Nhâm Hiêu đã nghe những lời đồn như vậy. Vừa rồi nói chuyện với Thủy Hoàng đế một phen, y thậm chí đã quên mất chuyện này.
Hiện tại nghe một câu nói của Doanh Chính, làm cho Nhâm Hiêu nhớ lại, người ở trước mặt của y, chính là Thủy Hoàng đế chí cao vô thượng.
- Có tội thần!
Nhâm Hiêu phủ phục trên đại điện, run giọng thỉnh tội.
Doanh Chính nói:
- Từ khi Thương quân lập ra, hai trăm năm qua chưa từng có ai có thể làm lay động. Lữ gia này, tự ý trốn tránh mộ binh, lẽ ra phải đày ra Tư Khấu để trấn thủ biên cương. Thế mà, bản thân ngươi là một người hiểu luật pháp, vậy mà lại tự ý sửa đổi luật pháp, tội đáng tru di, tội đáng tru di a...Nhâm Hiêu, hiện tại ngươi đã biết tội chưa?
Nhâm Hiêu giật mình lạnh toát:
- Thần...biết tội!
- Chỉ là, về vấn đề này cũng không phải là không thể tha thứ được.
Lời nói của Doanh Chính vừa chuyển làm cho Nhâm Hiêu cảm thấy nhẹ nhõm. Y nói:
- Nếu không có chuyện này xảy ra, chỉ sợ Lưu Khám cũng không thể làm ra rượu Vạn Tuế. Ngươi hiến rượu vốn là có công, hiện tại công tội tương đương...Nhâm Hiêu, trẫm phán quyết như vậy, trong lòng ngươi có điều gì không phục không?
- Thần, không có điều gì không phục.
- Đã như vậy, ngươi lui xuống đi. Việc ở Lữ gia, ngươi đã xử lí qua, trẫm cũng sẽ không thay đổi. Nhưng mà, sau này lại có chuyện giống như vậy xảy ra, trẫm tuyệt đối không tha cho ngươi. Được rồi, hôm nay trẫm đã mệt mỏi, ngươi hãy lui ra trước đi.
Nhâm Hiêu sợ hãi nói:
- Thần, tuân chỉ!
- Còn nữa, lúc ngươi lui ra, lập tức quay về Huyện Bái, đôn đốc Lưu Khám sản xuất rượu Vạn Tuế, chuyện này không được có sai lầm nữa. Mặt khác, lúc ngươi trở lại, mật cáo Đồ Tuy. Nói là, trẫm muốn hắn trước hết đi tới Bành Thành hậu giá, không được sai sót. Còn những chuyện khác, không cần nhiều lời.
Nhâm Hiêu mừng rỡ:
- Thần, tuân chỉ!
Dứt lời, Nhâm Hiêu mới vừa đứng lên chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại nghe Thủy Hoàng đế quát một tiếng:
- Chậm đã!
- Bệ hạ còn căn dặn điều gì ạ?
Nhâm Hiêu bỗng dưng căng thẳng, có phần lúng túng.
Lúc này Doanh Chính lại nở nụ cười, đưa tay cởi bội kiếm ở thắt lưng xuống, lệnh cho nội thị Triệu Cao mang kiếm, đi tới trước mặt Nhâm Hiêu, hai tay đưa tới.
- Ngươi...ở Huyện Bái làm rất tốt, kiếm này là khen thưởng, lui xuống đi.
Thủy Hoàng đế phất tay áo rời đi, làm cho Nhâm Hiêu đầu choáng não trướng. Sau khi đi ra đại điện hành cung Thái Sơn, vẫn còn cảm thấy trời đất quay cuồng. Một cơn gió nhẹ thổi qua, giật mình lạnh toát, lúc này mới y phát hiện, không ngờ lưng áo đã ướt đẫm.
Nhưng rồi Nhâm Hiêu cũng bình tĩnh lại.
Nhìn bội kiếm trong tay giống như vừa nằm mơ. Kiếm trong tay y, tên là Giới. Chính là do Tần Chiêu Vương Doanh Tắc làm ra. Tần Chiêu vương, cũng chính là tổ phụ của Doanh Chính, Tần Chiêu Tương Vương. Kiếm Giới chính là khi Tần Chiêu Vương đăng cơ, lấy đồng ở Nam Sơn, mời một người nổi danh tên là Háo Thì làm một năm mới xong. Dài ba thước, trên thân kiếm có khắc chữ Tần lớn theo kiểu chữ triện. Sở dĩ gọi là 'Giới', là vì có ẩn ý bên trong là chớ kiêu căng nóng nảy.
Tần Võ Vương vũ dũng hơn người, nhưng tính tình nóng nảy giống như lửa.
Sau này, Tần Võ Vương vì chuyện tư tình cá nhân mà chết thảm ở Lạc Dương. Trong khoảng thời gian này, nước Tần đã trải qua rất nhiều khó khăn, cục diện chính trị bất ổn. Sau khi Tần Chiêu Tương Vương đăng cơ, làm ra kiếm Giới, bên trong cũng có ý tránh vết xe đổ. Trải qua năm mươi hai năm phấn đấu, nước Tần cuối cùng đã hùng bá thiên hạ.
Mà nay, Thủy Hoàng đế lại đem tặng bội kiếm này đưa cho Nhâm Hiêu.
Tuy rằng không hề có chút phong thưởng nào, nhưng đối với Nhâm Hiêu mà nói, điều này lại có ý nghĩa giống như phong thưởng vạn lượng vàng ròng. Trong lòng của Nhâm Hiêu vui mừng quá đỗi...
Mông Điềm có việc phải đi, Nhâm Hiêu phụng mệnh của Doanh Chính, không dám chần chờ, cả người suốt đêm chạy về Huyện Bái.
***
Cái gọi là Thượng Tạo, tuy có tước vị, nhưng cũng không thể được miễn việc quân binh.
Gió xuân dần dần ấm áp, vạn vật như được hồi sinh.
Lưu Khám bỏ đi áo tù nhân, ung dung bước ra khỏi đại lao Huyện Bái. Bọn người chí cốt Thẩm Thực Kỳ, cười hì hì chờ ở bên ngoài đại lao.
- A Khám, chúc mừng ngươi!
Lưu Khám cười lớn bước tới trước, ôm lấy từng người bọn người Thẩm Thực Kỳ.
Sau cùng đấm mạnh một quyền vào Thẩm Thực Kỳ, cười nói:
- Kỳ ca, ta cũng muốn chúc mừng ngươi a!
Thẩm Thực Kỳ mặc một áo ngoài màu xanh, đầu đội mũ màu đen làm từ vỏ cây trúc, vẻ mặt tươi cười, chắp tay nói:
- Cùng vui, cùng vui.
Những năm cuối Chiến Quốc, nhạc lễ không còn nữa.
Tuy rằng khái niệm 'Sĩ' đã mờ nhạt, thế nhưng vẫn như trước có sự tôn quý không như những người thường.
Thẩm Thực Kỳ vì hỗ trợ Lưu Khám nấu rượu, được cất nhấc lên một cấp, hiện nay là chức 'Công sĩ', chính thức trở thành một 'Sĩ'. Có thể những kẻ sĩ ở sáu nước sẽ không thừa nhận, nhưng thân phận 'Sĩ' này của Thẩm Thực Kỳ cũng được triều đình nước Tần thừa nhận, so với chức vị 'Sĩ' này, đổi lại càng thêm đường đường chính chính.
Đã có 'Sĩ" lại còn thêm mang mũ.
Thẩm Thực Kỳ đầu đội mũ đen, đứng giữa đám người lại càng thêm nổi bật.
Đường Lệ có chút đố kị lắc đầu cười mắng:
- Nhà ngươi đừng có khoe khoang không ngớt nữa. Nếu không có A Khám, ngươi cũng chỉ là một dân đen?
Tào Vô Thương cũng rất tức giận nói:
- Không sai không sai, ngươi thật sự là có vận may. A Khám, ngươi cũng không biết, ngày hôm qua lúc Tiêu tiên sinh đến nhà thông báo, lúc đó lão cha lão nương của hắn đều ngất đi đấy...A Khám, điều này không thể, ngươi không thể bên này nặng bên này nhẹ, sau này nhất định phải nghĩ biện pháp cho chúng ta cũng được mang mũ kiềm trên đầu.
Kiềm, có nghĩa là 'Đen'.
Nước Đại Tần chuộng đen, vì vậy gọi dân chúng ở Kỳ Trì là đầu đen.
Mà mũ kiềm, hiện nay được quốc gia thừa nhận là mũ chính quy. Kẻ sĩ của sáu nước thì sao? Quốc gia không thừa nhận, ngươi thì là cái rắm.
Chỉ có đeo mũ kiềm, rốt cuộc mới được quốc gia thừa nhận là 'Sĩ'.
Điều này cũng khó trách bọn người Đường Lệ, Tào Vô Thương, con mắt xám ngắt, Thẩm Thực Kỳ càng thêm vô cùng đắc ý, đối với sự châm chọc xung quanh, không ngờ vẫn vô tư.
Lưu Khám cười vô cùng hài lòng.
Nhâm Ngao cùng với Tào Tham cũng tới tiễn Lưu Khám.
Hôm nay Lưu Khám không còn phải lao dịch, Lý Tất cũng không còn ở lại lao ngục. Nhưng khi rời khỏi lao ngục, Lưu Khám để cho Thẩm Thực Kỳ tặng cho Lý Tất năm mươi vò Tứ thủy hoa điêu làm cho Lý Tất mừng đến con mắt đều híp lại. Hắn nhận được tin tức, ít ngày nữa sẽ lên đường, quay lại Hàm Dương báo danh.
- Chúc mừng ngươi, A Khám!
Nhâm Ngao có vẻ tiếc nuối:
- Nhưng mà, ta thật sự không muốn thả ngươi ra ngoài. Những lúc ngươi ở đây, cả ngày chúng ta đều uống rượu vui vẻ, ngươi vừa đi, sau này phải sống như thế nào mới tốt?
- Nhâm đại ca, Tào đại ca, mấy ngày nay nhờ có các ngươi trông nom, cũng cho các ngươi thêm rất nhiều phiền phức. Có câu núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Tình ý huynh đệ giữa ngươi và ta, há có thể vài cái vò rượu là có thể nói rõ ràng? Nếu thích, cứ tìm ta, huynh đệ sẽ quét dọn giường chiếu mà đợi.
- Chờ một câu nói này của ngươi.
Nhâm Ngao cười lớn, cố hết sức ôm lấy Lưu Khám.
- Được rồi, được rồi, đừng có ở chỗ này mà dông dài nữa, rất trẻ con. Thẩm thẩm ở nhà đã chuẩn bị cơm nước, lão Nhâm lão Tào, hai người các ngươi cũng cùng đi đi... Ha ha, hôm nay nếu chúng ta không say không về, đem những thứ để dành của A Khám uống cho y chẳng còn gì cả.
Tào Tham mỉm cười:
- Các ngươi đi trước đi. Ta cùng với lão Nhâm còn phải ở lại trực nữa, không thể đi được. Dù sao cũng là người ở trong thành, lúc nào muốn uống rượu, tất nhiên sẽ đi tìm các ngươi. Mau trở về đi, chớ để cho thẩm thẩm nóng ruột chờ ở nhà.
Lưu Khám cũng không khách sáo, vẫy tay với hai người Tào Tham và Nhâm Ngao.
Đương nhiên, Thẩm Thực Kỳ là người khôn ngoan, nghĩ chuyện lâu dài cho Lưu Khám, đã sớm mang theo mười vò Tứ thủy hoa điêu, tiến vào phòng của người gác ngục. Lưu Khám quay đầu nhìn một chút về lao ngục phía sau, ánh mắt chợt có chút mơ màng, trong một năm qua, đối với Lưu Khám mà nói giống như vừa mới hôm qua? Cũng mặc kệ như thế nào, Lưu Khám biết, đời này của hắn, đều không thể quên được cuộc sống trong khoảng thời gian này.
Đi thôi, về nhà thôi!
*****
Tuy không phải là lần đầu tiên quay về nhà mới, hơn nữa tân gia đã qua một tháng rồi.
Thế nhưng khi Lưu Khám thấy ánh sáng trắng rạng rỡ trên đỉnh từ xa, lay động theo gió, lại không kìm nổi sinh ra một loại an bình chưa bao giờ có.
Đây là nhà của ta a!
Hắn chạy ào tới, kêu lên từ xa:
- Mẫu thân!
Khám phu nhân đứng ở cửa, khi thấy Lưu Khám, nở nụ cười nhưng lại chảy nước mắt. Trong một năm khi Lưu Khám chịu phạt tác, tuy nói là không lo chuyện cơm áo, thế nhưng Khám phu nhân cảm thấy rất sợ hãi. A Khám, bất tri bất giác đã lớn lên thành trụ cột trong nhà.
Lúc trước, Lưu Khám cùng với Thẩm Thực Kỳ nấu rượu, Khám phu nhân vẫn lo lắng.
Rượu bán đầy trên đường phố, Lưu Khám có thể sản xuất ra cái loại rượu gì? Thế nhưng lại vượt ra ngoài dự liệu của bà, Lưu Khám chế ra rượu ngon độc nhất vô nhị. Hôm nay có thể nói Lưu gia một ngày thu về đấu tiền cũng không khoa trương chút nào. Đặc biệt, 'rượu Vạn Tuế' vừa ra, làm cho cả quận Tứ Thủy đều sôi trào. Tuy là nói, rượu Vạn Tuế đã trở thành rượu tiến cống, người thường căn bản không thể uống, nhưng Tứ Thủy hoa điêu vẫn còn.
Đó chẳng phải là là một người đắc đạo, cả họ được nhờ?
Khi rượu Vạn Tuế được Thủy Hoàng đế khâm điểm là rượu cống tế trời, giá của Tứ Thủy hoa điêu cũng theo đó mà tăng vọt.
Tại Bành Thành, Tứ Thủy hoa điêu chôn một năm đã được bán với giá trên trời là ba nghìn tiền. Đây mới là loại rượu chân chính, so với rượu Hoa Điêu mới ủ xong miệng khô càng thêm nồng đậm. Nếu như nói, Thẩm Thực Kỳ trước kia vẫn còn chưa rõ dụng ý rượu của Lưu Khám, hiện tại đã rõ ràng.
Quán trọ nhỏ của Thẩm Thực Kỳ ở Huyện Bái đã đóng cửa.
Hiện tại là chuyên dùng để làm mặt tiền để bán rượu, cả ngày ngựa xe như nước, tiếng ồn ào không ngớt.
Ai còn dám nói Lưu Khám là một kẻ ngu si? Kẻ ngu si có thể nấu ra Tứ Thủy hoa điêu, rượu Vạn Tuế sao? Ngay cả Lữ ông cũng phải giương mắt nhìn.
Một năm qua, Lưu Khám đã cao hơn Khám phu nhân, gần như là tám thước.
Khi hắn chạy đến trước mặt Khám phu nhân, nói chuyện cần phải cúi đầu. Mẫu tử hai người ai cũng không nói, chỉ yên lặng nhìn nhau.
Mặc dù ở trong lòng, Lưu Khám vẫn có chỗ không thể chấp nhận thân phận củaA KhámKhám phu nhân. Nhưng cái thân thể này, huyết mạch tương liên cốt nhục thân tình, làm sao có thể chặt đứt. Sau một lúc lâu, Lưu Khám nhẹ giọng nói một câu:
- Mẫu thân, hôm nay hài nhi ... đã trở về!
- Đã trở về thì tốt, về là tốt rồi!
Khám phu nhân kéo tay Lưu Khám, bảo bọn người Thẩm Thực Kỳ đi vào sân.
Vách tường của một bên sân bị đập vỡ, thoạt nhìn là đang xây dựng thêm. Hôm nay Lưu Khám đã là Thượng Tạo, chỗ ở đương nhiên phải khác với trước kia. Chức Thượng Tạo, nên có hai chỗ ở, ba con trâu, nuôi hai đãi. Cái gọi là đãi, chính là người hầu.
Người hầu cũng chia làm ba bảy loại.
Một loại là làm giúp, gọi là nô bộc; còn một loại là đãi, gọi là đãi nô.
Đãi nô, còn gọi là nô lệ. Chuyện sống chết đều nằm ở trong tay của chủ nhân. Chủ chết đãi chết, trừ khi chủ nhân đặc xá, bằng không suốt đời là nô. Không chỉ hắn cả đời là nô, con, cháu, chắt, chỉ cần gia đình chủ nhân còn có người, đời đời đều là nô lệ.
Đãi nô này, không phải ai cũng có.
Đừng thấy Lữ gia gia tài bạc triệu, nhưng lại không có tư cách có đãi nô cho mình. Chỉ có 'Sĩ', hơn nữa là 'Sĩ' được quốc gia thừa nhận, mới xứng có đãi nô. Lúc này, hiện tại trong nhà Lưu Khám cũng không có đãi nô, tất cả còn phải chờ khi Lưu Khám gặp Nhâm Hiêu, mới xứng có.
Vượt ra ngoài ý liệu của Lưu Khám chính là, trong nhà có một người khách.
Lữ Tu!
Thắt lưng nàng mang một cái giống như cái tạp dề, trên mặt vẫn còn dính nhọ nồi, bưng một cái chén thịt nướng, đi vào trong phòng.
Lưu Khám vừa thấy Lữ Tu, không khỏi ngẩn ra. Dù thế nào hắn cũng không ngờ lại nhìn thấy Lữ Tu ở chỗ này.
- A Tu, vì sao muội lại ...
- Khám, vì sao lại nói thế?
Khám phu nhân có chút không vui, đưa tay vỗ một chút phía sau lưng Lưu Khám:
- A Tu mới từ Phong Ấp trở về từ hôm qua.....
Khám phu nhân hạ giọng nói:
- Đừng trách a Tu không thăm con, hôm nay nàng cũng là lén chạy đến.
Hai gò má của Lưu Khám giật giật một chút, lập tức cười nói:
- A Tu, khổ cực cho muội ...
Vậy mà một câu nói này, làm cho nước mắt của Lữ Tu chảy xuống. Khám phu nhân nhất thời luống cuống tay chân, cả Lưu Khám cũng không biết làm sao.
- A Tu chớ khóc, khóc sẽ không đẹp!
- Đúng vậy, đúng vậy, a Tu ngươi đừng khóc... Có cái gì uất ức, hãy nói cho ta biết. Chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ giúp ngươi.
Lưu Khám thấy Khám phu nhân nhìn chăm chăm, đành phải bước tới khẽ an ủi.
Không an ủi còn đỡ, an ủi liền...Lữ Tu lại càng khóc lớn hơn, nước mắt như đê vỡ, ào ào chảy xuống.
Bọn người Thẩm Thực Kỳ chỉ có thể xấu hổ ngồi một bên, nhìn chung quanh, giả vờ như không thấy chuyện gì.
- A Khám, đều tại muội không tốt. Nếu như lúc trước không phải muội tìm huynhi giúp đỡ, huynh sẽ không phải chịu khổ nhiều như vậy, tỷ tỷ ...
Trong lòng Lưu Khám, bỗng nhiên quặn thắt.
Muốn hỏi tình hình của Lữ Trĩ, thế nhưng lời nói tới miệng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Khám phu nhân vẫn khuyên giải, cuối cùng cũng làm cho Lữ Tu ngừng khóc. Trong lúc này, cuối cùng Lưu Khám cũng biết rõ ràng nguyên do mọi việc. Sau khi Lữ Trĩ gả cho Lưu Bang, đã ở lại trong nhà của Lưu Bang ở Trung Dương. Nhưng, bởi vì Lưu Thoan không vừa ý Lưu Bang, cho nên liên lụy cả Lữ Trĩ, khiến nàng cũng đã bị rất nhiều uất ức.
Lúc Lưu Bang đón dâu, Lưu Thoan đã phân chia tài sản luôn rồi.
Những ruộng đất tốt trong nhà đều cho con cả Lưu Bá và con thứ là Lưu Trọng. Những thứ tốt còn lại, đều để lại cho vợ chồng y và đứa con nhỏ Lưu Giao, ở cùng với vợ chồng Lưu Thoan. Về phần Lưu Bang, chỉ chia cho một ít ruộng đất cằn cỗi. Người này vốn đã không thích làm ruộng, đến lúc này lại càng tệ, đã nửa năm ngay cả ruộng đất của mình ra sao cũng không biết, tất cả đều dựa vào một mình Lữ Trĩ, lo liệu việc nhà.
Sau hôn lễ không bao lâu, Lưu Bang đã bỏ đi.
Mang theo Lư Quán cùng Chu Bột, nói là muốn đi tìm một ít biện pháp phát tài.
Đến mức rốt cục là làm cái gì? Không ai biết rõ. Nhưng hai người Phàn Khoái, Hạ Hầu Anh ở Huyện Bái làm viên quan nhỏ, đã không thể tiếp tục làm nghề cũ.
Vừa đi, thoáng chốc đã nửa năm...
Lưu Khám ở một bên, thấy Lữ Tu đã bình tĩnh trở lại. Diện mạo như hoa lê ướt mưa, điềm đạm đáng yêu, làm cho hắn cảm thấy rất đau lòng.
Đồng thời, trước mắt phảng phất hiện ra dáng dấp tươi cười dịu dàng của Lữ Trĩ.
Trong lòng đau xót, Lưu Khám đứng dậy, xoay người muốn đi ra ngoài...
- A Khám, ngươi muốn làm gì?
- Ta...
Lưu Khám nói đến cửa miệng, lại không biết nên nói như thế nào. Đúng vậy, ta muốn gì? Ta...có thể làm cái gì?
Trước kia Huyện Bái thuộc về đất Sở.
Người dân Sở rất thoải mái, đối với chuyện nam nữ không chú ý lắm. Chỉ cần vừa mắt, sẽ có thể ở ngoài đồng trống mà giao hợp.
Thế nhưng một khi đã gả cho người, trừ khi nhà trai đồng ý giải trừ hôn ước, nhà gái đừng mong có được tự do. Mà hôm đó, Lữ Trĩ hạ dược trong rượu.
Lưu Khám sau này đầu óc không tỉnh táo, nhưng đối với Lữ Trĩ, trong ký ức vẫn còn nhớ rõ.
"Cái đuôi nhỏ kia từ trước đã đi theo bên cạnh ta, từ nay về sau sẽ không còn nữa...Xa nhau, cũng có lẽ biểu thị quyết tâm? Có thể, đều có đủ cả."
Lữ Trĩ là một cô gái rất quả quyết, nếu đã nói ra nhất định sẽ làm được.
Thẩm Thực Kỳ nhân cơ hội ở một bên trêu chọc Lữ Tu, Khám phu nhân đi tới bên cạnh Lưu Khám, vỗ vỗ phía sau lưng hắn.
- A Khám, quên đi... Hiện giờ con đến đó, sẽ càng làm cho nàng thêm khó xử. Có một số việc, vận mệnh đã an bài, không thể thay đổi được.
Không thể thay đổi được sao?
Hay là, vì sao lại muốn thay đổi?
Đến giờ Lưu Khám cũng không thể rõ rốt cục đối với Lữ Trĩ là loại tình cảm nào. Nếu nói có tình cảm tốt, Lữ Tu cho hắn ấn tượng tốt hơn. Thế nhưng, trong lòng cuối cùng vẫn luyến tiếc, không dứt bỏ được. Hay là, ta phải làm cái gì? Thế nhưng phải làm cái gì bây giờ?
- A Khám, ngươi nói xem, kế tiếp chúng ta làm thế nào?
Đường Lệ nhìn Lưu Khám, chuyển hướng trọng tâm câu chuyện. Lữ Tu một bên, chung quy cũng là một cô gái nhỏ, lúc Thẩm Thực Kỳ khuyên bảo vài câu, đã tươi cười rạng rỡ.
Nghe Đường Lệ hỏi như thế, những ánh mắt đều nhìn về phía Lưu Khám.
Đúng vậy, bước tiếp theo nên đi như thế nào đây?
Bất kể là Đường Lệ hay Chu Xương, Tào Vô Thương hay Thẩm Thực Kỳ, thậm chí cả Khám phu nhân đều tin tưởng Lưu Khám, nhất định sẽ có hành động.
Lưu Khám phục hồi tinh thần lại, trầm ngâm không nói.
Sau một lát, hắn ngẩng đầu, mỉm cười:
- Bước tiếp theo, trước tiên ta chuẩn bị phòng ở cho tốt, sau đó tìm đãi nô tốt cho hai người.
- Những điều này.. ?
Tào Vô Thương nóng nảy:
- A Khám, dù thế nào ngươi cũng phải nghĩ cách, để ta được mang mũ quan nha. Nếu không, nhìn a Kỳ mỗi ngày lắc lư trước mặt của ta, thật sự là khó chịu. Không được, ta mặc kệ, chuyện này...Ngươi nhất định phải nghĩ cho ta một biện pháp.
Bọn người Đường lệ nhìn Tào Vô Thương ra cử chỉ ở trên đầu, nhịn không được cười ha ha.
Lưu Khám cười nói:
- Lão Tào, ngươi đừng lo. Muốn mang mũ quan, kỳ thực không khó... Chỉ là, chúng ta cần phải chờ, chờ một cơ hội.
Tào Vô Thương sao lại không biết phải cần một cơ hội?
- Thế nhưng phải đợi tới khi nào đây!
Ánh mắt Lưu Khám lộ vẻ sâu xa, nhìn về phía bên ngoài phòng. Phòng khách này, đối diện với cái sân, từ nơi này, có thể thấy trời đất bao la.
- Sẽ không lâu lắm, có lẽ...sẽ mau tới mức ngươi không tưởng được.
Lữ Tu lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Khám phu nhân, từ góc độ của nàng, chỉ có thể nhìn một bên Lưu Khám. Con mắt ươn ướt, quyến rũ, cơ hồ muốn chảy ra nước. Gò má trắng hồng với lúm đồng tiền, giống như ráng chiều xa xôi. Trái tim bỗng dưng đập mạnh, một loại tình cảm khó hiểu nổi lên trong lòng.
Tỷ tỷ nói thật không sai... A Khám, thật ra không ngốc một chút nào!
← Hồi 030 | Hồi 032 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác