← Hồi 004 | Hồi 006 → |
Thú vị ư?
Chỉ sợ lúc này Lưu Khám lại không hề cảm thấy thú vị, bởi vì hắn đang bị mẫu thân trách cứ không chút nể nang:
- A Khám, sao con lại ngốc như vậy? Vì sao không bàn bạc với mẹ mà lại tự ý đem tiền đi đổi thành tệ Tần hết vậy?
Sáng sớm Thẩm Thực Kỳ đã đem tệ Tần đến, Lưu Khám thậm chí còn chưa kịp nói rõ tình huống với thím Khám, làm thím Khám lập tức giận tím mặt. Bà không hiểu vì sao Lưu Khám lại đem tiền đổi hết sang tệ Tần làm gì?
Lúc trước đã từng nói vị trí của địa phương Bái này vô cùng có ý nghĩa. Từ thời Chiến quốc, Ngô quốc phía Nam cũng từng đặt vào bản đồ của bọn họ, sau này Ngô diệt Việt suy, Sở quốc lần thứ hai quật khởi, đem tất cả khu vực các nước bao gồm cả huyện Bái này thuộc sự cai trị của Sở. Người sống ở huyện Bái nói, Bái là nam bộ của Trung Nguyên sát biên giới, đồng thời cũng là biên thùy phương Bắc của Sở quốc.
Tề Lỗ văn hóa, Sở Việt văn minh, ở nơi này đan chéo nhau mà thành, cùng đồng thời chung sông hòa bình, cũng duy trì phong tục tập quán độc lập riêng biệt của mình, trong đó, phía nam huyện Bái mang hơi hướng Sở rất rõ nét.
Sở tuy tam hộ, vong Tần tất Sở dã. (Nghĩa là: Nước Sở tuy chỉ còn 3 hộ nhưng diệt Tần tất là Sở)
Cừu hận giữa người Sở và người Tần có thể nói là khắc cốt minh tâm. Đặc biệt Sở Vương sau này cũng chính là Sở Hoài Vương là một người thành thật, đầu tiên là bị nước Tần lừa gạt, sau đó lại bị Tần quốc bắt giam, lại sau đó vị Sở Hoài Vương này chết trong tay Tần quốc.
Người Sở tính tình cương liệt nhưng chứa phong khí nam man thì đây quả thực là điều vô cùng nhục nhã. Tuy rằng Sở quốc đã diệt vong, thế nhưng thái độ của những người sống tại huyện Bái không chút nào thay đổi. Cho dù là đã đổi được hơn năm vạn tệ Tần, số lượng nhiều nhưng trên thực tế lại rất khó chi dùng. Lúc mới đến, thím Khám còn định dùng số tiền này khai khẩn thổ địa, hoặc là mua một con trâu, tích lũy sản nghiệp, rồi sau này làm của hồi môn cho Lưu Khám.
Là một người mẹ, không gì quan trọng hơn bằng việc con trai thành gia lập thất. Nhưng hiện tại... Lưu Khám lại có quyết định lớn như vậy, lại còn không hề bàn bạc với bà, nhưng tuy rằng bà rất tức giận, lại vì thể diện của Lưu Khám mà vẫn đổi tiền có trong tay thành tệ Tần. Đối với một nam nhân mà nói, chữ tín đôi khi còn quan trọng hơn so với tính mạng.
Thím Khám cho dù có chết đói thì cũng không muốn con trai mình bị người ta nói là tiểu nhân không giữ chữ tín. Đây cũng là tục lệ cực kỳ hưng thịnh thời kỳ này. Nhưng vừa đóng cửa lại xong, bà lập tức quở trách Lưu KHám. Nhưng Lưu Khám lại không hề có giải thích gì khác... lẽ nào lại nói với mẫu thân: Con trai mẹ biết Tần Vương Chính sẽ đăng cơ thành Thủy Hoàng đế, sẽ thống nhất đo lường, thống nhất tiền, giá trị tệ Tần sẽ cao lên hay sao?
Cho nên Lưu Khám cũng chỉ có thể cúi đầu nghe mẫu thân răn dạy mà thôi. Cũng may thím Khám cũng chỉ tức giận nhất thời, khi cơn giận đã qua thì lại không trách cứ nữa.
- A Khám, nếu đã làm vậy rồi thì thôi. Tuy rằng mẹ không biết vì sao con lại làm vậy, nhưng nói vậy chắc là con có nguyên nhân. Nhưng hiện tại, chúng ta cần phải dự tính... dù gì cũng phải có chỗ ở, đúng không?
Lưu Khám nói:
- Mẫu thân, con đã nói qua với Thẩm Thực đại ca rồi, chúng ta có thể ở tạm nơi này, việc ăn ở không cần phải trả tiền ạ.
Sắc mặt thím Khám tái xanh:
- Vì sao? Chúng ta cũng không phải không có tiền, vì sao phải ăn nhờ ở đậu? Còn nữa, đang yên lành, vì sao một nhà Thẩm Thực lại đối xử với chúng ta tốt như vậy? A Khám, chẳng phải con nói muốn làm việc, không muốn hề ăn nhờ ở đậu đó sao? Giờ vì sao con lại thay đổi như thế? Nam nhi đại trượng phu, nếu đã lập hùng tâm tráng chí thì không nên dễ dàng thay đổi, bằng không sẽ bị khinh thường.
Lưu Khám há hốc mồm, khổ não phát hiện đây đúng là một vấn đề khó có thể nói rõ ràng.
Nếu như thím Khám biết Thẩm Thực Kỳ là nhận tiền tài của người khác phụng mệnh giám thị mẹ con họ, thì phản ứng đầu tiên của bà sợ là lập tức bỏ trốn ngay. Dù bà không đi, cũng sẽ bởi vậy mà lo lắng hãi hùng, chứ không nói còn phải tiếp tục ở lại chỗ này.
- A Khám, hiện giờ chúng ta phải đi tìm quản gia bố trí ổn thỏa.
Lưu Khám khó ló cái khôn, kéo vạt áo bà:
- Mẫu thân, xin nghe hài nhi giải thích.
Thím Khám vô cùng ngạc nhiên nhìn Lưu Khám, trầm ngâm một chút, khẽ nói:
- Được rồi, con nói đi, mẹ nghe đây... A Khám, đừng có lừa gạt mẹ đấy.
Lưu Khám nói:
- Mẫu thân, chúng ta mới đến, đối với huyện Bái này hoàn toàn không biết gì cả. Mẹ cũng biết đó, người Sở ở huyện Bái và người Trung Nguyên sống chung lẫn lộn, nên thích hợp cho chúng ta ở lại đây. Mọi việc chúng ta nên chú ý một chút, hiểu một chút mới tốt. Người Sở có tập quán gì, người Trung Nguyên có tập tục gì, nếu không biết rõ, thì sẽ có nhiều phiền phức.
Thím Khám kinh ngạc nói;
- Khám, những lời này là ai dạy con?
Lưu Khám lại thầm kêu khổ, nói vậy chủ nhân của thân thể này chưa từng nói những câu như thế rồi, hắn liền vội vàng nói:
- Đêm qua hài nhi nói chuyện với Thẩm Thực đại ca, y đã chỉ bảo rất nhiều cho con. Y còn nói, an trí gia nghiệp, là việc cả đời, cũng không thể phớt lờ. Hài nhi cũng hiểu Thẩm Thực đại ca nói không sai, cho nên mới cả gan quyết định như vậy.
- Việc này...
Thím Khám nhíu mày, trầm ngâm. Bà có ấn tượng không tốt với Thẩm Thực Kỳ, thậm chí còn thấy việc Lưu Khám làm như vậy là cực kỳ ngu ngốc, đổi tệ Tần, nói không chừng chính là chủ ý của Thẩm Thực Kỳ. Hắn làm như vậy, nhất định là muốn chúng ta ở thêm mấy ngày, kiếm thêm tiền trên người của mẹ con bà.
Nhưng lời hắn nói cũng không phải là không có lý. Mới đến, hoàn toàn không biết gì về huyện Bái này cả, đặc biệt là Lưu Khám còn phải có thời gian để tịnh dưỡng, nếu như ở một nơi có hoàn cảnh không tốt, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến hắn. Thím Khám không biết chữ nhiều lắm, nhưng cũng nghe câu chuyện xưa Mạnh mẫu tam thiên, biết hoàn cảnh quan trọng như thế nào.
- Nếu đã vậy, chúng ta sẽ ở lại khách điếm này hai ngày... Nhưng con nói với Thẩm Thực Kỳ kia, rằng chúng ta không ở không đâu, nên làm gì bây giờ, nên làm gì bây giờ. A Khám, thế đạo hiểm ác đáng sợ, phải cẩn thận mới được. Mẹ thấy Thẩm Thực Kỳ có vẻ giảo hoạt, không giống như là người tốt. Hắn nói, không thể không nghe, nhưng cũng không hoàn toàn phải nghe. Ngàn vạn lần không được thiếu ân tình của hắn, sau này sẽ tự rước phiền vào mình.
Lời của thím khám cũng chỉ là cảm thán mà bộc phát. Ngẫm lại Lưu Phu, trượng phu của bà chẳng phải bởi vì chịu ân huệ của Lữ gia mà kết quả phải đổi bằng tính mạng của bản thân đó sao? Bà không hy vọng con trai độc nhất của họ lại đi theo vết xe đổ của Lưu Phu, đặc biệt là Lưu Khám cũng là người tập võ, càng dễ bị người ta lợi dụng.
Lưu Khám liên tục gật đầu, biểu thị nhớ kỹ lời dặn dò của mẫu thân, nhưng trong lòng nghĩ: "Thẩm Thực Kỳ, thật xin lỗi, đã bắt ngươi chịu oan ức thay, thiệt thòi cho ngươi rồi."
Thím Khám căn dặn Lưu Khám xong thì mới cho hắn ra ngoài. Lưu Khám đi ra cửa phòng, không kìm được thở phào một hơi. Ở cùng với mẫu thân thật sự là khổ sở, khó chịu.
*****
Ra ngoài phòng, Lưu Khám lại gặp Thẩm Thực Kỳ. Thẩm Thực Kỳ lúc này đã thay y phục, không mặc y phục rộng dài phong tục Trung Nguyên nữa mà mặc áo ngắn của người Sở, nhìn rất nhanh nhẹn, đầu đội một mũ trúc bì, tay cầm cây trúc, thấy Lưu Khám thì nở nụ cười rất phong tao.
- Tiểu huynh đệ, bị răn dạy xong rồi hả?
Thẩm Thực Kỳ cười ha hả đi tới:
- Ta đã nói mà, ngươi vô duyên vô cớ đổi đao Bố và nghĩ tỵ thành tệ Tần, lão nhân gia chắc chắn sẽ tức giận.
- Vậy mà ngươi cũng không khuyên ta?
Thẩm Thực Kỳ kinh ngạc nói:
- Vì sao ta phải khuyên ngươi? Dù gì cũng không phải ta bị mắng... Hắc hắn, nhưng thấy ngươi mang lợi nhuận đến cho ta, lúc lấy tiền, ta cứ dựa theo giá trị tại thị trường mà tính toán với ngươi. Đừng nhìn ta như vậy, ta không tin lệnh đường sẽ bằng lòng ăn ở không công đâu.
Thẩm Thực Kỳ này...
Lưu Khám thật sự không biết nên nói như thế nào nữa. Ai nói cổ nhân ngu xuẩn, đơn thuần? Người này chính là tấm gương đấy, còn thông minh hơn bất kỳ ai khác.
Chẳng trách mới sáng sớm đã đưa tiền đến rồi, lại còn cười tươi như ăn phải kẹo nữa chứ, thì ra gã đã sớm nhận ra thái độ của thím Khám rồi!
Ngẫm lại cũng đúng, nếu như dùng phương thức tư duy của mình để suy đoán tâm tư của cổ nhân, chỉ sợ tính toán không đến.
Lưu Khám nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mẹ ta bảo ta ở nơi này để ý hoàn cảnh một chút... Ngươi chiếm lợi ích rồi, đơn giản giới thiệu cho ta một chút đi?
Thẩm Thực Kỳ không khỏi ngạc nhiên nói:
- Cái này đơn giản thôi. Huyện Bái này không thuộc quản lý của nước nào, ngay cả một huyện nha cũng không có. Ồ, các ngươi muốn thúc đẩy gia nghiệp, thì phải thông báo với Đình trưởng ở đây, nhưng việc này cũng không có phiền toái gì, giờ ta dẫn ngươi đi gặp bọn họ.
Huyện Bái không có công sở, cơ cấu quan phương chính thức chỉ là Đình.
Lưu Khám ngạc nhiên hỏi:
- Đình trưởng?
- Đúng vậy, là Đình trưởng. Chúng ta ở đây ngũ hộ xưng là lân, ngũ lân xưng là lý, mười dặm thiết lập một đình. Đình trưởng này chính là phụ trách duy trì trị an, phụ trách một số việc vặt hàng ngày. Đình trưởng của chúng ta họ Tào, là người tốt, ngươi không phải sợ
Nói xong, Thẩm Thực Kỳ vẫn còn vô cùng kinh ngạc nói:
- Thật ra không chỉ ở đây, mà các nơi đều vậy. Chẳng lẽ ngươi không biết?
Lưu Khám a một tiếng, vội vã che giấu nói:
- Ta sao lại không biết chứ, chỉ là nhất thời quên mất mà thôi.
- Hắc, ngươi tuổi không lớn, nhưng trí nhớ hình như lại không tốt lắm.
Lưu Khám nói:
- Ngươi đừng phí lời nữa, không muốn giới thiệu với ta, thì ta tự đi hỏi thăm vậy.
- Bỏ đi bỏ đi, ngươi đã ở trong nhà ta rồi, ta cũng giúp ngươi một chút vậy, việc này không thu tiền, coi như là báo đáp của ta với ngươi đi.
Báo đáp?
Đương nhiên là báo đáp Lưu Khám đã mang đến cho gã một khoản lời rồi.
Thẩm Thực Kỳ cũng không nhiều lời vô ích với Lưu Khám, hai người đi ra khỏi khách điếm, chầm chậm đi trên đường cái huyện Bái. Cái gọi là đường cái, thật ra chỉ là một đường đất mà thôi, hơi rộng hơn một chút, đồng thời cũng xuyên qua đại môn nam bắc huyện Bái. Trên thực tế, toàn bộ huyện Bái cũng chỉ một đường phố như thế, hai bên đường có một vài tiểu thương, còn có mấy tửu quán tọa lạc.
Thẩm Thực Kỳ nói:
- Tiểu huynh đệ ngươi mới đến, ta mời uống rượu.
- Đây có phải là để giới thiệu tình hình huyện Bái với ta không?
- Đúng vậy, huyện Bái này nhìn là có thể thấy. Chúng ta ngồi xuống, vừa uống rượu, ta vừa nói cho ngươi biết.
Thẩm Thực Kỳ lôi kéo Lưu Khám, đi tới một tửu quán thành Nam. Bên ngoài tửu quán có một tấm biển, trên đó có viết một chữ lớn, Lưu Khám miễn cưỡng nhận ra, đó là một chữ "Vương".
- Đây chính là trung tâm thị trấn, là một trong hai tửu quán tốt nhất đó.
Thẩm Thực Kỳ kỳ đắc ý dào dạt giới thiệu:
- Rượu ở đây nổi tiếng mười dặm. Hôm nào ta dẫn ngươi đi một nhà khác, cũng không kém đâu.
Dọc đường đi, Lưu Khám phát hiện chỉ có cửa của tửu quan này là có treo biển. Nói vậy, treo biển không phải là người nào cũng có thể tùy tiện treo được, bằng không các tửu quán khác cũng đã như vậy rồi.
- Thẩm Thực huynh, chữ ở trên tấm biển kia là chữ "Vương" đúng không?
Một câu của Lưu Khám là câu hỏi rất bình thường, nhưng không ngờ Thẩm Thực Kỳ lại biến sắc, lộ vẻ khiếp sợ.
- Lưu huynh đệ, ngươi biết Sở văn trên tấm biển đó?
Lưu Khám kỳ quái hỏi:
- Đây là Sở văn ư? Ta không biết, chỉ biết chữ "Vương" thôi.
- Thì ra không phải vậy!
Thẩm Thực Kỳ cười, khẽ nói:
- Làm ta giật cả mình, ta còn tưởng rằng ngươi là di tộc của người Sở chứ.
Giang Nam, danh từ này cũng đã xuất hiện trước triều Tần. Chỉ là "Giang Nam" khác với Giang Nam hậu thế, hai chữ Giang nam thời triều Tần là đặc biệt chỉ địa phương của người Sở.
Sự khác nhau giữa người Sở và người Trung Nguyên vô cùng rõ ràng!
Thẩm Thực Kỳ nói:
- Từ xưa đến nay, người Trung Nguyên coi người Sở là man tộc, gọi là "Kinh man'. Người Sở thấp bé, mặt tròn, mắt hai mí, đồng thời cho tới bây giờ, bọn họ vẫn còn duy trì phong tục tập quán vô cùng nguyên thủy. Ví dụ như, bọn họ thích xăm hình, hơn nữa đại đa số là hình phi long, để đuổi quỷ trừ tà, khôn phát phan kế, giỏi về sông nước, thích ăn hải sản.
Lưu Khám nói:
- Cái đó thì có quan hệ gì với ta? Vì sao ngươi lại cho rằng ta là di tộc người Sở?
- Cái gọi là di tộc người Sở thật ra là cách nói về di tộc quyền quý Sở quốc. Tần quốc diệt Sở, rất nhiều quyền quý Sở quốc đã bị giết chết, nhưng vẫn có không ít đại tộc quyền quý Sở quốc lưu vong ở các nơi. Sở quốc có bốn đại di tộc, dân gian có nói: hùng hành khuất đạo, lão tống triêu hạng... Hùng, chính là vương tộc Sở quốc; Khuất là hậu duệ của Thượng Đại Phu Khuất Nguyên; Lão Tống là vương tộc Tống quốc năm xưa, từ sau khi nước bị diệt thì trở thành một thành viên của Sở quốc.
Về "Hạng" trong tứ đại di tộc, nói vậy chắc ngươi cũng từng nghe nói đến, chính là chỉ hậu duệ của đại tướng quân Hạng Yến. Tứ tộc này, hùng tống đều là hậu duệ vương tộc, Khuất Hạng là tử tôn trung thần, cho nên trong người Sở, uy vọng đương nhiên là cực kỳ cao...
Người Sở lo lắng hậu nhân của tứ tộc này bị người Tần bức hại, vì vậy đổi tên là di tộc người Sở.
Thẩm Thực Kỳ tựa như vô cùng thích cảm giác được chỉ điểm cho Lưu Khám, thấy Lưu Khám gật đầu liên tục như gà mắc tóc, thì không khỏi cảm thấy đắc ý.
- Vừa rồi ta nói ngươi là di tộc người Sở, là bởi vì thấy ngươi biết sở văn của họ. Đa số di tộc, trang phục của họ và người Trung Nguyên cũng không có sự khác biệt quá lớn. Nhìn bộ dạng ngươi, tướng mạo ngươi, nhìn thế nào cũng không thể là người Sở được, ta cũng chỉ tiện miệng mà nói thôi.
Lưu Khám cao lớn, tướng mạo mang đặc thù của người Phương Bắc. Thẩm Thực Kỳ cười ha hả nói rằng:
- Nói thật đi, bộ dạng ngươi cũng thực sự là khôi ngô. lúc ta vừa nhìn thấy ngươi thì đã nghĩ rằng ngươi là người Tần rồi đấy.
Lưu Khám cúi đầu nhìn mình kỹ càng một chút, ngẫm nghĩ mà không khỏi cười khổ. Đúng vậy, thân thể này thật sự là khiến người ta kinh ngạc.
← Hồi 004 | Hồi 006 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác