Vay nóng Homecredit

Truyện:Hóa huyết thần công - Hồi 107

Hóa huyết thần công
Trọn bộ 115 hồi
Hồi 107: Triết Lý Vi Diệu Của Ác Ma
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-115)

Siêu sale Shopee

Lý Ích đáp:

- Tại hạ muốn hỏi cho biết mà thôi. Kẻ bàng quan ai mà không muốn biết trước kết quả vụ này ra sao?

Trương Quân gạt đi:

- Ngươi đừng hỏi đến là hơn.

Lý Ích nghĩ thầm:

- "Nghe giọng lưỡi thằng cha này thì dường như A Hương không địch nổi mụ ác phụ kia."

Bất giác gã bồn chồn trong dạ. Nhưng rồi gã tỉnh ngộ tự nhủ:

- Lo lắng nóng nảy cũng chẳng ích gì, cần phải bình tĩnh để suy nghĩ còn hơn.

Gã đã nghiên cứu tinh thông binh pháp, nên hiểu khá nhiều cơ mưu huyền biến.

Lý Ích tự nhủ:

- Nếu bản lãnh A Hương không địch nổi mụ ác phụ thì chỉ có biện pháp duy nhất là làm cho mụ phải phân tâm, khiến chân tay mụ chậm lại, hoặc giả A Hương mới có cơ phản bại thành thắng.

Gã nghĩ vậy là đúng yếu quyết về võ học. Vấn đề còn ở chỗ dùng cách gì khiến cho Tiền Như Mạnh phân tâm được?

Lý Ích ngẫm nghĩ một lúc, bỗng lên tiếng:

- Trương Quân! Phong độ của tôn giá khác hẳn người tầm thường. Chắc tôn giác là tay hào kiệt hơn đời?

Trương Quân kịt mũi một cái. Tuy hắn không nói gì, nhưng vẻ mặt đã bớt phần lãnh đạm.

Lý Ích lại hỏi:

- Tiểu đệ có điều không hiểu là bản lãnh của tôn giá không phải hạng tầm thường mà sao chịu tuân theo mệnh lệnh của mụ đàn bà kia sai khiến?

Trương Quân đáp:

- Việc đời ngoắt ngoéo, nhiều khi không thể giải thích được.

Lý Ích hỏi vặn:

- Phải chăng tôn giá không địch nổi mụ?

Trương Quân đáp:

- Ngươi nói giỡn chăng? Mụ đâu phải là địch thủ của ta?

Lý Ích ngẩn người ra hỏi:

- Nếu mụ không phải là địch thủ của tôn giá thì sao tôn giá phải nghe lệnh mụ? À phải rồi! Chắc tôn giá yêu mụ lắm?

Trương Quân chau mày nhăn mặt đáp:

- Yêu mụ ư? Ta ngán mụ muốn chết còn chưa đủ. Ai mà yêu mụ được?

Lý Ích nói:

- Phải rồi! Tiểu đệ cũng có cảm giác như vậy mà chẳng hiểu vì duyên cớ gì? Nếu bảo thanh âm cùng tướng mạo của mụ khiến cho người ta phải phát ngán cũng không đúng. Vì lúc mụ chưa mở miệng, người ta đã nảy ra cảm giác chán ngấy rồi.

Trương Quân đáp:

- Đó là môn Yếm công mà mụ mới khổ công tu luyện mấy năm gần đây. Khắp người mụ phát ra khí vị khiến cho người ta chán ghét chỉ muốn tránh xa. Nếu trốn tránh không được thì đi đến chỗ tự sát.

Lý Ích kinh hãi hỏi:

- Có công phu đó thật ư? Hỡi ơi! Dù cho có nữa, sao lại có người luyện nói mới thật là kỳ?

Trương Quân nói:

- Mụ nguyên là một tên nữ dạ xao khiến cho người ta phải khiếp sợ. Tuy gương mặt mụ cũng có lúc dễ coi, nhưng thanh âm cùng dáng điệu khiến cho nam nhân ngó thấy là phải chạy xa. Vì thế mụ tức đời nên luyện công phu này, chứ chẳng có chi kỳ lạ.

Lý Ích hỏi:

- Té ra là thế! Vậy mụ vĩnh viễn không tính đến chuyện lấy chồng nữa ư?

Trương Quân trợn mắt lên đáp:

- Lấy người vợ như vậy ai mà tiêu được?

Lý Ích vội nói:

- Phải lắm! Phải lắm! Tiểu đệ không thể sống nổi trong mấy khắc hay một giờ với mụ.

Trương Quân ngạo nghễ khoe:

- Thế mà mụ không làm gì được ta. Ta đã đi đôi với mụ mấy bữa rồi.

Lý Ích hỏi:

- Vậy ra các vị không phải vẫn ở với nhau từ trước?

Trương Quân đáp:

- Khéo khỉ lắm! Ai mà ở với mụ được?

Đột nhiên hắn phát giác ra điều gì liền ngắm nghía Lý Ích từ đầu đến gót chân lại từ gót chân lên đến đầu. Sau một lúc hắn mới nói:

- Lạ thiệt! Ngươi và Ngô Đinh Hương mà chịu đựng nổi Yếm công của mụ thì thật là một chuyện không ai tin được.

Lý Ích hỏi:

- Mới có một lúc mà tôn giá đã cho là lạ lắm ư?

Trương Quân đáp:

- Hẳn chứ! Ta đây mình mang bản lãnh không đến nỗi kém cỏi thì miễn cưỡng chịu đựng được đã đành, còn các ngươi ỷ vào cái gì mà chịu được lâu như vậy?

Rồi như chợt tỉnh ngộ, hắn nói:

- Phải rồi! Các ngươi là đôi bạn tình. Chắc ma lực của ái tình còn mãnh liệnt hơn Yếm công của mụ kia, nên các ngươi mới nhẫn nại được.

Lý Ích ra chiều khâm phục nói:

- Có lý lắm! Có lý lắm! Không ngờ Trương Quân là nhân vật võ biền mà phần trí tuệ cũng rất quảng bác mới hiểu thấu mọi sự ở đời....

Trương Quân trong lòng cao hứng:

- Cái đó chẳng có chi đáng kể.

Lý Ích lại hỏi:

- Sao tôn giá không lén lút bỏ đi cho rồi?

Trương Quân đáp:

- Một là có điều không tiện, hai là ta không thèm làm.

Lý Ích hỏi:

- Nếu là không tiện thì chẳng có chi đáng nói. Còn bảo không thèm làm thì tiểu đệ không dám đồng tình. Nên biết người đàn bà như vậy rất nhiều tà khí mà hai bên lại ngang sức, thì tội gì tranh cường hiếu thắng với mụ?

Trương Quân đáp:

- Tuy ngươi nói có lý, nhưng ta tự biết mình tuy bản lãnh có thể thắng mụ mà không có cách nào giết chết mụ.

Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Nhất định ngươi không hiểu được đạo lý này. Ta đã bị mụ ám toán phải nhờ vào công lực tinh thâm mới chống nổi Yếm công của mụ. Nếu xảy cuộc động thủ, thì hai bên cùng chết.

Lý Ích dĩ nhiên không hiểu rõ được, nhưng gã cũng không cần nghiên cứu nữa, liền hỏi:

- Vậy tôn giá có thể bỏ đi chứ sao?

Trương Quân nhăn nhó cười đáp:

- Ta không đi được vì ta có việc bị mụ nắm đằng chuôi. Ta mà bỏ đi, mụ vẫn có thể khiến cho ta gặp vạ sát thân.

Lý Ích hỏi:

- Nói lui nói tới cũng đưa đến chỗ là làm sao cho mụ chết thì tướng công mới khôi phục tự do. Có đúng thế không?

Trương Quân phấn khởi tinh thần đáp:

- Phải rồi! Đó đúng là câu nói làm cho người trong mộng tỉnh giấc.

Hắn nhìn ra chiến trường, miệng khẽ nói:

- Đừng nói nữa! Ta đang chú ý.

Hắn nhìn một lúc rồi lớn tiếng:

- Tiền nương tử! Bản nhân đi đây!

Trong vòng chiến bỗng nghe "ối" lên một tiếng. Tiếp theo trong hai bóng người thì một bóng lùi lại, một bóng tiến lên.

Lý Ích chẳng hiểu ra làm sao. Gã chờ một lúc, bỗng nghe Tiền Như Mạnh nổi lên tràng cười the thé khiến người nghe phải phát khiếp, rồi mụ lớn tiếng gọi:

- Trương Quân! Trương Quân! Ngươi chưa trông thấy ta chết mà dám trốn chạy ư?

Trương Quân không nói gì. Chắc hắn hiểu thị tuyếtn của đối phương bị ngăn trở không nhìn thấy hắn, nên mụ vẫn chưa chuyển động.

Tiền Như Mạnh lại nói:

- Mau ra đây để giúp ta bắt con tiện nhân này!

Thanh âm của mụ rất khủng khiếp khiến người nghe không khỏi kinh tâm động phách.

Trương Quân ngần ngừ một chút rồi cất bước tiến ra.

Lý Ích nắm áo hắn kéo lại hỏi:

- Tôn giá không nghe lệnh mụ không được chăng?

Trương Quân đáp:

- Chẳng có cách nào khác. Võ công của mụ cao hơn sự tiên liệu của ra rất nhiều, vì thế vừa rồi mụ mới thoát hiểm. Dù ta không ra thì mụ vẫn hạ được Ngô Đinh Hương, có điều phải lâu hơn một chút....

Hắn đưa mắt chú ý nhìn Lý Ích rồi nói tiếp:

- Ngươi nên biết đột nhiên ta nẩy lòng lân tuất Ngô Đinh Hương. Nếu ta không ra tất y phải tổn thương nghiêm trọng. Không phải tổn thương về thể xác mà tổn thương về tâm linh, tức là bị thương về Yếm công của Tiền Như Mạnh. Ai đã bị thương rồi thì vĩnh viễn khó phục hồi được.

Lý Ích giật mình kinh hãi nói:

- Vậy tôn giá ra mau đi!

Trương Quân chạy lẹ vào trong trường.

Lý Ích đột nhiên tỉnh ngộ lớn tiếng gọi:

- A Hương! Đừng đánh nữa! Chúng ta chịu thua quách!

Ngô Đinh Hương hiện đang bị đối phương bao vây bằng khí vị chán ngán khiến nàng chịu không nổi, cơ hồ muốn tự sát.

Thanh âm của Lý Ích vừa lọt tai, nàng lại phấn khởi tinh thần, khôi phục lại như cũ. Nàng phóng chiêu điểm ra vèo vèo ba chiêu liền, bức bách đối phương phải lùi lại bốn năm bước.

Nàng đảo mắt nhìn ra thấy Trương Quân đã đi gần tới vòng chiến. Tuy hắn đi tay không mà khi đến gần, một luồng khí thế lợi hại đã xô tới.

Ngô Đinh Hương nhận ra cuộc chiến bữa nay, nếu họ Trương cũng nhúng tay vào thì nàng bị bắt lập tức. Vì thế nàng nhảy lùi lại bốn, năm bước, lớn tiếng hỏi:

- Tiền Như Mạnh! Sao mụ lại bội tín, kêu hắn ra viện trợ?

Tiền Như Mạnh cười hô hố hỏi lại:

- Ngươi thử nghĩ coi lực lượng của mình ngươi liệu chống nổi ta không?

Ngô Đinh Hương thẳng thắn đáp:

- Dĩ nhiên là được. Có ai giúp ta đâu?

Tiền Như Mạnh hỏi:

- Thằng lỏi mắt trắng kia đã xúi Trương Quân cử động. Đó là ta chưa nói đến sở dĩ ngươi chống được kỳ công của ta hoàn toàn dựa vào mối tình ái mãnh liệt giữa hai người. Ngươi coi đó thì biết, gã vừa cất tiếng gọi, ngươi liền phấn khởi tinh thần. Đó chẳng phải là gã giúp ngươi ư?

Ngô Đinh Hương đáp:

- Mụ thật khéo cãi cối. Ta chưa từng nghe ai nói hoang đường như mụ.

Tiền Như Mạnh sấn lại gần khiến cho Ngô Đinh Hương liền cảm thấy toàn thân rất khó chịu.

Nàng nói:

- Nếu mụ không chết thì rồi đây có gặp Quỷ Yếm thần tăng Tăng lão tam, ngươi cứ thỉnh giáo hắn sẽ hiểu ngay đạo lý này.

Lý Ích vội chạy lại giữ tay Ngô Đinh Hương nói:

- Tiền Như Mạnh nói có lý. A Hương! Chúng ta nhận thua quách.

Ngô Đinh Hương tựa vào vai gã khẽ hỏi:

- Lý lang nên biết chúng ta thua rồi sẽ đi đến kết quả nào?

Lý Ích khẳng khái đáp:

- Tại hạ biết rồi, nhưng đã lâm vào hoàn cảnh này, chúng ta không nên giãy giụa một cách vô ích, phải vậy không?

Gã giang tay ra ôm lấy Ngô Đinh Hương cảm thấy lưng nàng đã rướm mồ hôi. Hơi thở nàng cũng hơi cấp bách.

Gã ôn nhu nói tiếp:

- Chúng ta đã hết sức, kết quả tất đi đến chỗ thất bại. Đó là việc không thể tránh được, vậy ta nên mạnh dạng hứng chịu sự thất bại.

Ngô Đinh Hương được an ủi rất nhiều. Nàng thở phào một cái nói:

- Lý lang bụng dạ khoát đạt, tính tình dũng cảm như vậy, khiến tiện thiếp rất khâm phục....

Nàng ngừng lại một chút tiếp:

- Lý lang nói đúng lắm. Trong đời người chẳng ai không gặp chuyện thất bại.

Trương Quân đột nhiên xen vào:

- Nhưng còn một hơi thở cũng phấn đấu đến cùng mới là dũng khí chân chính.

Ngô Đinh Hương đáp:

- Ta không muốn nói chuyện với ngươi.

Lý Ích nói:

- A Hương! Đừng đối đãi với y như vậy. Y có tư cách của y, nhưng phương pháp cùng thái độ sử dụng khác chúng ta.

Gã nhìn Trương Quân hỏi:

- Người đời có trăm ngàn loại. Do đó cách biểu hiện dũng khí không thể giống nhau. Hành động của chúng ta tuy mỗi người một khác, nhưng không nên khinh bỉ nhau. Có đúng thế không?

Tiền Như Mạnh xen vào:

- Ha ha! Không ngờ gã thư sinh vô dụng này mà lại lý luận đâu ra đấy. Nhưng e rằng lúc đao kiếm chặt đầu vẫn như người thường, cũng kêu cha gọi me năn nỉ van lơn....

Trương Quân ngắt lời:

- Cái đó chưa chắc. Ta nhận thấy gã là con người lời nói đi đôi với việc làm. Trên đời thật lắm kẻ tuy hiểu nghĩa lý nhưng lúc thực hành lại không phải là người đọc sách. Còn gã này không thuộc vào loại người đó.

Tiền Như Mạnh bật lên tiếng cười khô khan hỏi:

- Dường như ngươi tán dương gã thì phải?

Trương Quân đáp:

- Ta chẳng biết có tán dương hay không, nhưng nhận thấy trong bọn đọc sách ít có người được như gã.

Tiền Như Mạnh nói:

- Vậy ta yêu cầu ngươi hạ sát gã đi.

Trương Quân nhún vai hỏi:

- Mụ không có tay hay sao?

Tiền Như Mạnh nổi giận đùng đùng hỏi:

- Ngươi dám chống lại mệnh lệnh của ta chăng?

Trương Quân đáp:

- Ta nghe hay không nghe lệnh mụ cũng chẳng có chi là lạ. Mụ đừng quên ta có đủ bản lãnh để thí mạng với mụ cho hai bên cùng chết.

Tiền Như Mạng tức quá thét lên be be. Thái độ hung hãn của mụ khiến cho người ta phát khiếp.

Bỗng mụ bình tĩnh lại hỏi:

- Thế này có được không? Ngươi giết chết gã rồi ta để ngươi đi cho rảnh.

Ngô Đinh Hương và Lý Ích nhìn chằm chặp vào mặt Trương Quân. Bỗng nghe hắn lạnh lùng đáp:

- Với điều kiện đó thì ta ưng chịu.

Ngô, Lý hai người run lên, cảm thấy không còn một chút hy vọng nào sống sót được.

Tiền Như Mạnh nổi lên tràng cười hô hố hỏi:

- Hay lắm! Hay lắm! Có điều ta chưa hiểu mối tình cảm của người đối với gã vừa rồi đi đâu mất hết cả?

Trương Quân đáp:

- Ta khen hắn là một chuyện, nhưng đối với gã chẳng có mối thâm tình gì. Hừ! Giết một người có chi là lạ?

Lý Ích đã nghe hắn nói câu này rồi. Hắn lại tự nhận là đệ nhất ác nhân trong thiên hạ. Bây giờ hắn nói lại chẳng qua để chứng thực hắn là người tàn ác mà thôi.

Lại nghe Trương Quân nói:

- Tiền nương tử! Ta sắp động thủ đây!

Tiền Như Mạnh không lên tiếng.

Trương Quân cất bước tiến về phía Ngô Đinh Hương và Lý Ích.

Ngô Đinh Hương vội kéo Lý Ích đưa về phía sau. Nàng lạnh lùng nói:

- Ngươi hãy trổ một vài thủ đoạn cho ta coi.

Trương Quân đáp:

- Đừng ngơ ngẩn nữa! Mau tránh ra! Nàng không phải là địch thủ của ta đâu.

Ngô Đinh Hương nói:

- Ngươi cứ thử đi coi.

Trương Quân nói:

- Nàng chờ ta giết gã họ Lý rồi đi theo ta và sẽ được hưởng cuộc đời vinh hoa phú quý vô cùng!

Ngô Đinh Hương bĩu môi đáp:

- Ai thèm đi với ngươi....

Tiền Như Mạnh cũng lớn tiếng:

- Sao ngươi dám thiện tiện chủ trương? Thị là người của ta, ta sẽ đưa thị cho Diêu Văn Thái.

Trương Quân lạnh lùng đáp:

- Đừng làm rùm nữa! Mụ muốn có bạc thì ta sẽ lấy bạc cho mụ.

Tiền Như Mạnh nói:

- Không được....

Mụ chưa dứt lời đột nhiên dừng lại, vì Trương Quân đã xoay về phía mụ dường như muốn ra tay công kích.

Tiền Như Mạnh bị khí thế hung mãnh của Trương Quân làm cho kinh hãi. Trong lúc nhất thời, mụ không lên tiếng được.

Trương Quân lạnh lùng hỏi:

- Ta đã bảo mụ là có đủ lực lượng để đưa đến chỗ hai bên cùng chết. Mụ không tin ta chăng? Ngô Đinh Hương và Lý Ích hai người coi thái độ, và nghe thanh âm của Trương Quân chẳng thể không tin hắn dám làm như vậy. Thậm chí khí thế của hắn đã lộ ra nếu Lưỡng Diện La Sát Tiền Như Mạnh còn nói một câu xung đột là hắn lập tức ra tay quyết chẳng dung tình.

Lý Ích hít một hơi khí lạnh, miệng lẩm bẩm:

- Trên đời sao lại có con người coi rẻ tính mạng mình đến thế?

Ngô Đinh Hương là tay kiến thức hơn đời. Nàng thấy hai con người cổ quái sắp đi vào chỗ xung đột, liền nghĩ ngay:

- "Nếu chúng xảy chuyện tỷ đấu liều mạng mà cả hai cùng chết thì ta và Lý Ích ở giữa được lợi. Dĩ nhiên là chuyện rất hay."

Nhưng cả hai bên đều là những người cực tà ác quyết chúng chẳng để cho Lý, Ngô đứng giữa hưởng lợi. Đó là một điều chắc chắn.

Ngô Đinh Hương cũng không giải đáp được sự ảo diệu trong vụ này, nhưng nàng cảm giác thấy sự việc sẽ biến diễn như vậy.

Nàng không chần chờ gì nữa, lớn tiếng:

- Nếu hai vị chết một cách hồ đồ như vậy thì e rằng thi thể cũng chẳng có ai chôn cất cho.

Trương Quân hỏi:

- Nàng liệu lý hậu sự cho ta được chăng?

Tiền Như Mạnh bật tiếng cười hung ác xen vào:

- Ngươi nói dễ nghe nhỉ? Ai mà bước được lúc ngươi ra tay giết thị trước hay là đối phương với ta trước?

Trương Quân lạnh lùng đáp:

- Nếu mụ thu thập Lý công tử trước thì có khi ta tạm thời chưa động đến mụ.

Mấy câu đối thoại về sau của hai tên ma đầu khiến người nghe chẳng hiểu gì hết. Lý Ích cũng phải ngẫm nghĩ một lúc mới vỡ lẽ. Bất giác gã sợ toát mồ hôi, bụng bảo dạ:

- "Cả hai tên ác ma này đều tàn bạo. Thực là đáng sợ!"

Đồng thời gã tỉnh ngộ vì lẽ gì Ngô Đinh Hương cũng phát thoại để chia rẽ chúng.

Ban đầu gã không hiểu nên trong lòng đã ngấm ngầm trách Ngô Đinh Hương sao lại lên tiếng, không để chúng đi ngay vào cuộc tàn sát lẫn nhau.

Trương Quân hỏi:

- Tiền nương tử! Ngươi có chịu buông tay không?

Tiền Như Mạnh lạnh lùng đáp:

- Không buông. Dù ta có mất mạng cũng không hối tiếc.

Ngô Đinh Hương bật cười. Lý Ích cảm thấy trong lòng thoải mái. Nguyên thanh âm của Trương Quân và Tiền Như Mạnh vừa thâm hiểm vừa lạnh lẽo, ác độc khiến ngươi nghe cực kỳ khó chịu, tiếng cười của Ngô Đinh Hương nỉ non như tiếng oanh vàng nổi lên giữa lúc này và ở nơi đây càng lọt tai đặc biệt.

Nàng cười mấy tiếng rồi nói:

- Tiện thiếp muốn bình luận đoạn công án này được chăng?

Trương Quân đáp:

- Xin cô nương thử nói nghe.

Ngô Đinh Hương nói:

- Về phía Trương Quân thực chẳng đáng chút nào. Đây là tiện thiếp nói theo giả thuyết nếu cả hai bên cùng chết.

Trương Quân ngạo nghễ đáp:

- Đúng thế! Mụ có gì đáng kể đâu?

Tiền Như Mạnh nổi giận quát:

- Con tiện nhân kia! Thế mà mi tự rước lấy cái khổ vào mình....

Ngô Đinh Hương lạnh lùng nói:

- Ta chịu đau khổ đã nhiều rồi, bây giờ có đau khổ thêm một chút nữa cũng chẳng để tâm.

Giọng nói của nàng ra vẻ chán đời như một người đã thấu rõ cuộc nhân sinh, chán ngán hết mọi sự, chứ không phải vì Yếm công của Tiền Như Mạnh mà ra.

Tiền Như Mạnh sửng sốt nghĩ thầm:

- "Con nha đầu này đã không sợ chết thì giang hồ ta chưa bức bách thị vội."

Nên biết Lưỡng Diện La Sát Tiền Như Mạnh là một ác nhân siêu đẳng. Mụ thông rỏng tính chất của từng người. Do đó mụ có thể lợi dụng mối phản ứng của kẻ khác và gây ra những việc khiến người ta phải khủng khiếp. Mụ coi rõ được chân tâm của Ngô Đinh Hương chẳng có chi là lạ.

Điều sở thích của Tiền Như Mạnh là làm cho người khác phải đau khổ, nên khi đối phương chẳng biết gì là đau khổ nữa, mụ nhận thấy cách hành hạ của mình thành ra vô vị.

Hiện giờ Ngô Đinh Hương đã không sợ chết thì Tiền Như Mạnh không để nàng chết. Mụ muốn chờ cho đến lúc nàng cảm thấy sinh mạng là quý mới đưa vào tuyệt địa một cách đột ngột. Lúc này Ngô Đinh Hương quả nhiên chán nản vô cùng, mụ hưởng thụ cái chán đời của nàng, lấy làm khoan khoái vô cùng và muốn nàng chán đời lâu hơn, không chết đi được.

Tiền Như Mạnh không nổi giận nữa, bình tĩnh hỏi:

- Ta coi chừng ngươi có ý thích Trương Quân thì phải?

Ngô Đinh Hương đáp:

- Tài trí và võ công y đã đến bậc cao minh hiếm có. Tướng mạo y cũng không thô tục, như vậy ta có sinh lòng khâm phục y cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Trương Quân nói:

- Ngô cô nương quá khen rồi.

Ngô Đinh Hương lại nói:

- Tiền Như Mạnh! Về phía mụ, vụ công án này mụ làm cũng rất đúng, không có chỗ nào sai trật. Một nhân tài như Trương Quân thì mục còn để y đi đâu được? Vì vậy mụ không chịu buông tay. Đó là cử động của kẻ trí.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-115)


<