Vay nóng Homecredit

Truyện:Hắc bạch long kiếm - Hồi 11

Hắc bạch long kiếm
Trọn bộ 75 hồi
Hồi 11: Những Lượn Sóng Dồn
5.00
(2 lượt)


Hồi (1-75)

Siêu sale Shopee

Yến Thiết Y gật đầu:

- Trước hết, ngươi hãy khép kín cái miệng lại, chờ mình thử xem rồi muốn nói cái gì thì nói.

Hùng Đạo Nguyên chạy đi liền, không lâu lắm, trở lại với đôi đũa bạc.

Yến Thiết Y cầm đôi đũa, nhúng vào tô cá. Màu bạc sám, biến thành tím sạm liền.

Hùng Đạo Nguyên nghiến răng:

- Cái lão Triệu quái vật quả thật to gan!

Yến Thiết Y trái lại bình tĩnh như thường, chàng khoát tay thốt:

- Việc không rõ ràng, ngươi không nên võ đoán. Hãy gọi lão Triệu đến đây cho ta, nên nhớ rằng phải giữ vẻ thản nhiên nhé, đừng làm hùm, làm hổ mà lão sợ, lại chuồn mất.

Hùng Đạo Nguyên rít lên:

- Mười phần rõ mười là lão chứ còn ai vào đây nữa? Quỷ ma gì mà khiến lão ma tâm lú tánh đến thế? Vừa rồi, thuộc hạ đến nhà bếp, chính lão trao thức ăn tận tay thuộc hạ mà! Lão còn cười hì hì, như là vô sự! Thật không ngờ...

Ngưng trọng thần sắc, Yến Thiết Y lộ vẻ ưu tư:

- Ta nghĩ, cái lão Triệu trao thức ăn tận tay ngươi đó chẳng phải là lão Triệu chân chính.

Hùng Đạo Nguyên kinh hãi:

- Có việc như vậy được sao?

Rồi y lẩm bẩm:

- Đích xác là lão ta mà! Thuộc hạ vừa tiếp các thức ăn, vừa nhìn mặt lão, rõ ràng là Triệu Phúc! Chẳng lẽ thuộc hạ quáng manh?

Yến Thiết Y điềm nhiên nói:

- Cũng vì quá biết rõ nhau, thành ra không cần quan sát, do đó lắm khi lầm lạc. Giả như ta đoán không sai thì hiện tại lão Triệu đang nguy khốn đấy. Có lẽ lão chết rồi nữa đấy!

Hùng Đạo Nguyên rợn người, kêu lên:

- Vái trời, sự thể không đến đỗi vậy!

Yến Thiết Y khoát tay:

- Đi gọi lão ta đi! Nếu còn gọi được!

Nghĩa là họ Triệu chân chánh thì có thể chết rồi, họ Triệu giả mạo thì cũng chuồn mất rồi.

Còn ai đâu mà gọi?

Hùng Đạo Nguyên thoát ra khỏi cửa Long Hoa Sảnh. Tuy Yến Thiết Y đã bảo y giữ vẻ thản nhiên, song y cứ chạy vùn vụt, như có việc khẩn cấp.

Nhà bếp cách đại sảnh không xa, vượt qua đoạn đường hành lang Hùng Đạo Nguyên đã đến trước cửa.

Nơi đó, vẫn như thường ngày, chẳng có vẻ gì khả nghi cả.

Chưa vào cửa, Hùng Đạo Nguyên đã thủ sẵn hai ngọn đoản thương nơi tay, cất tiếng gọi oang oang:

- Lão Triệu đâu? Vác các mặt ra đây cho ta xem!

Bên trong nhà bếp, im lặng như cảnh chết.

Hùng Đạo Nguyên lại gọi.

Lâu lắm, có tiếng run run hỏi vọng ra:

- Vị đại ca nào ở bên ngoài đó?

Hùng Đạo Nguyên nhận ra âm thanh của tên phụ bếp, hắn tên là A Thanh, chẳng biết nấu nướng gì, chỉ chuyên chẻ củi, phơi củi, và chụm lửa trong lò.

Hắn là một thiếu niên chưa tròn hai mươi tuổi.

Như luồng gió cuốn, Hùng Đạo Nguyên tung cửa, lao vút mình vào, đúng lúc A Thanh từ trong một xó, lồm cồm ngồi dậy.

Hắn xám mặt khi nhận ra Hùng Đạo Nguyên.

Hùng Đạo Nguyên không buồn nhìn hắn, chạy thẳng đến bếp.

Nhưng, Triệu Phúc đã biến mất dạng.

Hùng Đạo Nguyên trở ra ngoài, nhìn đống củi thất giữa sân, rồi nhìn sang chỗ chứa thực vật tươi và rau cải.

Y đinh ninh có người nấp phía sau một trong hai chỗ ấy, nên quát:

- Chui ra ngay!

Không ma nào chui ra cả.

Hướng qua A Thanh, y gằn giọng hỏi:

- Triệu Phúc đâu?

A Thanh run sợ, lí nhí:

- Triệu... Triệu sư phó... nấu nướng xong, về phòng ngơi nghỉ rồi!

Hùng Đạo Nguyên vòng ra phía sau nhà bếp, nơi đó có một gian phòng nhỏ, dành cho Triệu Phúc.

Y không gọi, cứ tung cửa xông vào.

Không một bóng người trong gian phòng.

Hùng Đạo Nguyên dậm chân bình bịch, mắng:

- Chó má thật! Súc sanh!

Y toan bước ra, bỗng nhìn xuống gầm giường, đôi mắt y rực sáng, y cúi mình thò tay lôi ra một người.

Người, là Triệu Phúc. Triệu Phúc còn sống.

Lão ta không bị trói, mà cũng chẳng mang thương tích gì nơi mình, miệng không nhét giẻ, nhưng lão không nói năng, không cử động được. Lão chỉ gương to đôi mắt, trừng trừng nhìn Hùng Đạo Nguyên.

Hùng Đạo Nguyên biết ngay lão bị điểm vào hai huyệt câm và tê, nên vươn tay giải khai huyệt đạo liền cho lão.

Triệu Phúc được giải huyệt rồi, lão kêu lên:

- Ông trời của lão ơi...

Hùng Đạo Nguyên hét:

- Đừng có gọi trời, gọi đất! Ta hỏi ngươi việc gì đã xảy ra?

Một phút sau, Triệu Phúc mới hoàn hồn, từ trên giường lão lết xuống nền, rồi run run giọng đáp:

- Hùng huynh ơi! Đa tạ Hùng huynh cứu lão phu! Nếu Hùng huynh không đến đây, chẳng rõ lão phu phải nằm dưới đó đến lúc nào nữa!

Hùng Đạo Nguyên lại hét:

- Đừng nói nhảm! Hãy đáp câu hỏi của ta! Ngươi làm sao mà bị người ta ám toán hả?

Da mặt vốn vàng, Triệu Phúc sợ quá, màu máu lặn xuống, thành ra tái xanh, lão ta luýnh quýnh đáp:

- Lão phu nào có biết tại sao! Khoảng gần giờ ngọ, lão phu đang lui cui sửa soạn các thức ăn chờ Hùng huynh đến lấy, bỗng có người đứng bên ngoài cửa sổ gọi lão phu, gọi thật gấp. Lão phu vừa ứng tiếng, vừa bước ra, chẳng thấy bóng ma nào hết, nhưng bất thình lình, lão phu bị hất chân, ngã nhào, rồi câm và tê dại luôn.

Hùng Đạo Nguyên trầm giọng:

- Chính người hất ngươi ngã, mang ngươi vào phòng, rồi giấu ngươi vào gầm giường?

Triệu Phúc gật đầu:

- Phải!

Hùng Đạo Nguyên hừ một tiếng:

- Ngươi chẳng hề trông thấy mặt mày, hình dáng kẻ đó?

Triệu Phúc lắc đầu, lộ vẻ khổ sở:

- Chẳng thấy gì hết, Hùng huynh! Hắn đẩy lão phu xuống gầm giường mạnh quá, đầu lão phu va vào vách, trên trán còn u một cục đây, Hùng huynh ơi!

Hùng Đạo Nguyên hét:

- Vô dụng! Ngươi là một kẻ vô dụng nhất đời! Đã bị ám toán mà lại chẳng thấy được mặt mày kẻ ám toán mình! Vậy mà cũng vênh váo mặt tự hào là người của Thanh Long xã! Tệ ơi là tệ!

Triệu Phúc van:

- Lão phu bất tài quá, Hùng huynh! Xin Hùng huynh tha cho lần này, nhất định là lần sau...

Hùng Đạo Nguyên quát:

- Lần sau? Làm gì có? Cho ngươi hay, cái đầu của ngươi sắp lìa cần cổ đấy nhé. Nếu mà có lần sau, thì địch sẽ không để cho ngươi sống đâu. Ta hỏi ngươi, ngươi bị ám toán trước khi nấu xong bữa ăn, hay sau?

Triệu Phúc đáp:

- Sau khi nấu nướng xong tất cả các món ăn. Lão phu chỉ còn chờ Hùng huynh đến nơi thôi, là xong phận sự buổi mai. Có điều, lão phu chưa để tương ớt vào tô cá. Để sớm, ăn mất ngon.

Hùng Đạo Nguyên ngẩng mặt lên không bật cười dòn.

Triệu Phúc lấy làm lạ, hỏi:

- Hùng huynh cười gì?

Hùng Đạo Nguyên vừa cười vừa đáp:

- May phúc là ngươi chưa để tương ớt vào tô cá đấy! Kẻ ám toán ngươi lại chẳng hiểu gì hết, mà cũng nhờ trời bảo hộ Khôi Thủ chúng ta nữa! Cho nên, cái âm mưu của địch tuy chu đáo, nhưng cuối cùng cũng còn sơ hở!

Triệu Phúc kinh hãi, hỏi:

- Hùng huynh nói chi? Có việc bất thường xảy ra?

Hùng Đạo Nguyên trầm gương mặt:

- Có kẻ bỏ độc vào tô cá chưng, toan hãm hại Khôi Thủ!

Triệu Phúc xám mặt, bật kêu trời, rồi quỳ xuống khóc sướt mướt, van cầu:

- Hùng huynh ơi! Hãy xét cho lão phu! Xin thương cho lão phu, minh oan dùm!

Mưu hại Khôi Thủ là bị kết án lăng trì, lão phu dù có trăm cái mật cũng chẳng dám manh tâm làm điều phản phúc! Hùng huynh ơi!

Hùng Đạo Nguyên hừ hừ:

- Ngươi có biết là trưa nay, ai dọn thức ăn cho Khôi Thủ không?

Triệu Phúc lắc đầu:

- Lúc đó, lão phu bị chế ngự rồi, làm sao biết được?

Hùng Đạo Nguyên tiếp:

- Ta đây! Ta đến tận nhà bếp, lấy các thức ăn!

Lão Triệu hỏi:

- Ai trao tận tay Hùng huynh?

Đưa tay chỉ thẳng vào mặt Triệu Phúc, Hùng Đạo Nguyên buông gọn:

- Ngươi!

Triệu Phúc lại khóc rống lên:

- Xin thần minh soi xét cho! Oan lão phu biết bao nhiêu! Lão phu nằm ỳ dưới gầm giường, có biết trời, biết đất gì đâu mà bảo là tiếp nhận từ nơi tay lão phu! Hùng huynh ơi! Thế này thì lão phu phải đứt đầu rồi!

Hùng Đạo Nguyên nắm cánh tay Triệu Phúc, dựng đứng lên, trấn an lão:

- Đừng quá bi lụy. Khôi Thủ đã biết là chẳng phải ngươi hạ độc, mà có kẻ giả mạo ngươi, làm cái việc đó. Nếu chính ngươi làm, thì dại gì mà chui dưới gầm giường, chờ ta đến bắt? Ngươi phải ba chân bốn cẳng chạy đi từ lâu rồi chứ, phải không?

Triệu Phúc đáp nhanh:

- Phải! Phải! Hùng huynh nhận xét sáng suốt quá! Khôi Thủ quả là một vị thần minh! Lão phu mà còn sống, là nhờ ơn tái tạo của Hùng huynh đó!

Hùng Đạo Nguyên lôi Triệu Phúc ra ngoài, bảo:

- Đến Long Hồn sảnh với ta, cả A Thanh nữa, cũng đi theo luôn. Khôi Thủ sẽ hỏi cả hai về sự việc vừa xảy ra đó.

*****

Ngưng ánh mắt nhìn Triệu Phúc và A Thanh một lúc, Yến Thiết Y hòa dịu thần sắc, ôn tồn hỏi:

- Triệu Phúc! Đích xác ngươi không thấy rõ mặt mày kẻ đó?

Triệu Phúc hấp tấp đáp:

- Bẩm Khôi Thủ, quả thật tiểu nhân chẳng thấy mặt mày kẻ đó ra sao. Nếu tiểu nhân nói ngoa, thì trời sẽ tru, đất sẽ diệt...

Yến Thiết Y gật đầu, day qua A Thanh, hỏi:

- Trước khi Hùng hộ vệ đến lấy các thức ăn, và Triệu Phúc đi ra ngoài, một lúc sau mới trởi lại, ngươi có phát hiện ra điều chi lạ chăng?

A Thanh suy nghĩ một chút, đoạn đáp:

- Bẩm Khôi Thủ, tiểu nhân không thấy cái chi lạ cả. Lúc đó tiểu nhân đang bận sắp củi, Triệu sư phó trở lại, tiểu nhân chỉ nhìn thoáng qua thôi, vì không để ý nên không phát hiện cái chi hết.

Triệu Phúc hấp tấp tiếp nối:

- A Thanh! Ngươi thật là tệ! Đâu có phải ta? Tại sao ngươi không nhận ra?

A Thanh mếu máo:

- Sư phó ơi! Thật tình tiểu điệt không nhận ra sự giả mạo!

Yến Thiết Y khoát tay:

- Không nên trách A Thanh! Mấy hôm nay, tại Tổng đường nhiều vụ bất lợi cho chúng ta liên tiếp xảy ra, chắc ngươi cũng có nghe nói đến chứ, Triệu Phúc! Kẻ đối đầu với chúng ta cực kỳ lợi hại, chẳng những võ công cao cường, mà tâm cơ mưu trí cũng đáng sợ luôn, nhất là thuật cãi sửa dung mạo của y thì linh diệu không tưởng nổi! Khi mà y muốn giả mạo ai, thì dù chính thân nhân của người bị giả mạo cũng không khám phá nổi, đừng nói chi là ai khác. A Thanh bận việc của hắn, chả trách hắn không nhận được việc giả mạo đó. Chỉ sợ ta hay Đạo Ngươn cũng khó tránh nhầm lẫn nữa đấy!

Triệu Phúc bệu bạo:

- Nếu Khôi Thủ xét kỹ cho tiểu nhân, thì tiểu nhân cảm kích vô cùng...

Yến Thiết Y day qua Hùng Đạo Nguyên, hỏi:

- Ngươi nhớ lại xem, lúc đến nhà bếp lấy thức ăn, ngươi có nói năng gì với kẻ giả mạo Triệu Phúc chăng?

Hùng Đạo Nguyên lắc đầu:

- Thuộc hạ chỉ hỏi một câu: Thức ăn trưa của Khôi Thủ đã xong chưa? Kẻ giả mạo lão Triệu gật đầu, trao mâm đồ ăn, rồi cười, chứ không nói tiếng gì cả. Rồi thuộc hạ trở về đây. Lúc đó, A Thanh đang khom lưng sắp củi thành đống...

A Thanh chợt kêu lên:

- À, thuộc hạ nhớ rồi...

Hùng Đạo Nguyên vội nói:

- Nói đi, A Thanh!

A Thanh suy nghĩ một chút, đoạn thận trọng kể:

- Sư phó đi ra, không lâu lắm, trở lại. Tợ hồ có "hừ, hừ" mấy tiếng, tiểu nhân có ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua, chứ không nói năng gì hết, rồi sư phó đi thẳng vào bếp, mường tượng lục soát cái chi chi đó. Tiểu nhân bèn thốt vọng vào là lão Trương có dặn, tiền lương tháng này, sư phó hãy trao cho tiểu nhân mang đến lão Trương.

Triệu Phúc quên mất tình hình hiện tại, hậm hực gắt:

- Cái lão Trương đáng ghét lạ. Lúc nào cũng sợ mất tiền! Lương hướng gì? Đã đến ngày lãnh đâu mà lão ta hỏi rền? Luôn luôn hấp tấp đòi trước mấy hôm!

Hùng Đạo Nguyên hét:

- Im cái mồm! Lúc này mà ngươi đem chuyện đó ra cằn nhằn, thế là nghĩa làm sao hả?

A Thanh lại nói tiếp:

- Tiểu nhân thấy có điểm đó hơi lạ. Thường thường thì cứ mỗi lần lão Trương nhắn gởi như vậy, sư phó đều quạu cọ, mắng mấy tiếng, nhưng lần này lại nín thinh! Tiểu nhân lấy làm kỳ nhưng rồi lại bỏ qua. Bây giờ mới nhớ lại. Có phải vị sư phó lúc đó là con người giả mạo chăng?

Yến Thiết Y khoát tay, bảo Triệu Phúc và A Thanh trở về nhà bếp. Chàng còn dặn thêm Triệu Phúc:

- Từ hôm nay trở đi, ta sẽ cho người canh phòng quanh nhà trù, nghiêm ngặt như bất cứ nơi nào trong khu vực Tổng đường. Phần ngươi, nấu nướng món nào xong rồi phải lấy đũa hoặc muỗng bằng bạc mà thử, xem có kẻ gian manh bỏ độc vào chăng.

Lần này, cũng may mà ngươi lại quên để gia vị vào tô cá, chứ nếu ngươi bỏ tương ớt vào rồi, là ta đã mất mạng!

Triệu Phúc vâng vâng liền miệng, rồi cùng A Thanh trở về nhà trù.

Hùng Đạo Nguyên thốt:

- Khôi Thủ! Từ nay, trước khi Khôi Thủ dùng bữa, thuộc hạ xin nếm qua các món ăn, như vậy mới chắc ý.

Yến Thiết Y mỉm cười:

- Rủi có độc, ngươi chết đi, thì còn ai ở bên cạnh ta?

Hùng Đạo Nguyên bẽn lẽn, biết là mình nói quá lời, tuy vì trung thành mà nói thế, song nghe ra như có vẻ nịnh bợ...

Đúng lúc đó, một người có tướng mạo khôi ngô từ bên ngoài chạy tuông vào như gió cuốn.

Người đó là Tôn Tam Năng, một trong bốn Vệ Sơn Long.

Yến Thiết Y thoáng giật mình, hỏi gấp:

- Tôn Tam Năng! Sao khẩn trương cỡ đó? Việc gì thế?

Tôn Tam Năng với ngoại hiệu là Bát Ty Kim Cương, từng tạo nhiều thành tích trên giang hồ, vốn là một cộng sự viên đắc lực của Yến Thiết Y, giúp công giúp sức rất nhiều trong việc thành lập Thanh Long xã.

Hắn rất được Yến Thiết Y trọng dụng.

Vào đến nơi, hắn đứng thở một hồi, khi cơn khích động lắng dịu rồi, hắn mới đáp:

- Đáng hận thật, Khôi Thủ! Trên giang hồ chẳng thiếu cái bọn thừa nước đục thả câu, dậu chưa ngã mà bìm bịp toan bỏ ngọn với hy vọng phủ điều...

Yến Thiết Y trầm giọng:

- Cái gì hả, Tam Năng? Sao ngươi không đáp hẳn câu hỏi của ta?

Tôn Tam Năng nói:

- Xà Lang Quân, một trong hai giáo lãnh Song Xà giáo, dẫn nhóm Thất Quân Tử, đến đây gây sự. Xà Lang Quân Nguyễn Vy Quan gọi đích danh Khôi Thủ, khiêu chiến.

Y tuyên bố oang oang là báo thù sáu năm về trước.

Yến Thiết Y cau mày:

- Ngoài Nguyễn Vy Quan và Thất Quân Tử ra, còn ai nữa chăng?

Tôn Tam Năng đáp:

- Xuất hiện thì chỉ có tám tên đó thôi, còn có kẻ nào khác ẩn nấp đâu đó thì thuộc hạ không được biết, nên không dám chắc là chúng kéo đến bao nhiêu người...

Nói đoạn, y lại tiếp:

- Chừng như chúng dọ được tin mình đã xuất phát số nhân thủ quan trọng hành sự bên ngoài. Tổng đường trống trải, chẳng còn bao nhiêu người ở lại, nên chúng chụp dịp mở cuộc tấn công đó. Chúng đinh ninh hễ ra tay là chiếm tiện nghi ngay.

Hùng Đạo Nguyên trầm miệng:

- Nguyễn Vy Quan dám léo đến đây là y điên rồi đó! Sáu năm trước, tại Đại Kim Hà, vì tranh giành thủy lợi, Song Xà giáo đã bị chúng ta đánh cho một trận tơi bời, bài học đó chưa đủ sao, hôm nay lại còn kéo đến đây, nhờ mình giáo huấn thêm?

Yến Thiết Y khoát tay ngăn chận Hùng Đạo Nguyên, bình tĩnh hỏi:

- Xà tiên sanh Phi Minh Tâm không đến sao?

Tôn Tam Năng lắc đầu:

- Hắn có đến hay không, thuộc hạ không được rõ, bởi hắn không có mặt trong đoàn chiến dịch của Nguyễn Vy Quan. Thuộc hạ tưởng, nhát kiếm Thái A năm xưa Khôi Thủ tặng Xà tiên sanh, có thể làm cho hắn trở thành phế nhân, nếu may mắn thoát chết.

Yến Thiết Y gật đầu:

- Lúc đó, ta xuất thủ khá mạnh, gây trọng thương cho hắn, nhưng ta nhớ, nhát kiếm đó không đến đỗi trí mạng. Có nhiều hy vọng còn sống sót lắm... Còn như trở thành phế nhân hay không, thì làm sao mình biết được!

Chàng dừng lại một chút, rồi tiếp:

- Thôi mình đi ra đó, xem chúng muốn gì.

Chàng đi trước, Hùng Đạo Nguyên và Tôn Tam Năng theo sau.

Hùng Đạo Nguyên thốt:

- Bẩm Khôi Thủ, sau cuộc chiến tại Đại Kim Hà, Song Xà giáo tan tành không còn manh giáp, từ đó đến nay, chúng im bặt tiếng tăm, trú ẩn tại phương trời nào, chẳng ai hiểu rõ. Hôm nay, đột nhiên tái xuất hiện trên giang hồ, lại cả gan kéo đến đây đòi báo thù phục hận, chỉ sợ chúng có dụng ý sao đó, chứ dù cho chúng có tái lập lực lượng đi nữa, và lực lượng đó có hùng mạnh đến đâu đi nữa, chúng cũng chẳng dám làm một việc đội đá vá trời, vì chống đối với Thanh Long xã, là chúng ngu xuẩn làm công việc của con dã tràng xe cát lấp biển đông!

Yến Thiết Y đáp:

- Dĩ nhiên, phải có một hậu thuẩn khá vững mạnh, chúng mới dám nói đến chuyện báo thù phục hận. Theo ta nghĩ, một là chúng toan rửa hận ngày xưa, hai là nhân cơ hội này, khôi phục uy tín, dọn chỗ đứng trở lại cho Song Xà giáo, vì chúng mở chiến dịch Sở Giác Lãnh này, tuy biết là chẳng có nhiều hy vọng thành công, nhưng ít ra cũng gây tiếng vang trong võ lâm, là chúng ta đến Sở Giác Lãnh vuốt râu hùm. Trong khi người ta không ai dám khiêu khích Thanh Long xã, chúng lại dám, điều đó cũng là một hãnh diện cho chúng đó. Suy qua tình hình, nếu có cuộc chiến xảy ra giữa Thanh Long xã và chúng lần này, thì cuộc chiến hẳn phải là nghiêm trọng hơn ngày trước.

Hùng Đạo Nguyên hừ một tiếng:

- Nghiêm trọng gì, Khôi Thủ! Chúng muốn chết hết, mình cho chết, càn quét chúng một lần, chẳng chừa một mống nào hết!

Yến Thiết Y điểm một nụ cười:

- Chứ chúng không mong muốn như ngươi sao? Chúng cùng quyết tâm diệt bọn mình, vấn đề là trong hai phải diệt một và mình chưa có thể đoán định bên nào sẽ bị diệt! Đừng khinh địch quá đáng như thế, Đạo Ngươn!

Tôn Tam Năng gằn giọng:

- Vô luận thế nào, hôm nay chúng ta bằng mọi cách phải diệt trừ chúng, nhất định không để cho tên nào thoát lọt.

Hùng Đạo Nguyên tán đồng:

- Lão Tôn có ý kiến hay!

Yến Thiết Y không nói gì, lặng lẽ bước đi.

Họ ra đến cổng.

Hai cánh cửa mở rộng.

Bên trong cổng hai trăm Xã viên, tay đao, tay thuẫn, đứng dàn thành hình cánh nhạn, sát khí đằng đằng.

Giữa hai cánh nhạn, độc một người đứng vững như núi. Người đó là Tiền Mộ Cường, một Vệ Sơn Long của Thanh Long xã.

Y chong mắt nhìn đăm đăm phía trước mặt.

Phía trước mặt cách hơn trượng, là đối phương, gồm tám người ăn mặc kỳ dị.

Tiếng chân của bọn Yến Thiết Y làm kinh động Tiền Mộ Cương. Y quay mình lại, nghinh đón, tay y vung chiếc bút chớp ngời.

Yến Thiết Y vừa bước tới, vừa hỏi với giọng trầm tĩnh:

- Có gì lạ chăng?

Tiền Mộ Cương đáp:

- Hiện tại chưa có gì khác lạ. Nguyễn Vy Quan và Thất Quân Tử, ngần ấy người thôi.

Yến Thiết Y hỏi:

- Ngươi đã bố trí thỏa đáng bên trong rồi chứ?

Tiền Mộ Cương gật đầu:

- Xong hết rồi, Khôi Thủ! Năm vị Tư sự Hình đường dẫn mỗi người một toán nhân thủ mai phục tại những yếu điểm chiến lược.

Yến Thiết Y nhìn ra đám người Song Xà giáo.

Cả tám người đều vấn khăn đen quanh đầu, mang giày đen, mặc áo đen, ngực áo có thêu hai con rắn màu đỏ, xoắn lấy nhau, một người đứng ở trước, bảy người dàn thành chữ nhất đứng phía sau.

Người đứng trước có dung mạo rất đẹp, xứng đáng với danh từ mỹ nam tử, rất tiếc đôi mắt nhỏ và dài, loại mắt rắn. Mắt tuy sáng song màu sáng lạnh và độc, chứng tỏ chủ nhân đôi mắt là một con người mang tâm địa không lành.

Bảy người phía sau vào trạc tứ tuần, tất cả đều có thái độ lạnh lùng tàn khốc như nhau.

Người đứng trước có dung mạo đẹp, chính là Xà Lang Nguyễn Vy Quan, bảy người đứng sau là nhóm Thất Quân Tử.

Yến Thiết Y điểm một nụ cười, vòng tay chào:

- Sáu năm rồi, phải không huynh đài? Sáu năm trôi qua nhanh chóng quá! Trong sáu năm qua, hẳn Nguyễn huynh mãn nguyện chứ? Có được mọi việc đều như ý chứ?

Nguyễn Vy Quan cười lạnh, cất giọng trầm trầm như vọng từ cõi u linh, đáp:

- Tuy không lấy làm mãn nguyện, song cũng xứng ý phần nào. Sáu năm qua rồi, quý Xã thịnh vượng, hùng mạnh hơn xưa, đáng mừng cho đại Khôi Thủ vậy. Trên đời được như Yến các hạ, là nhất rồi.

Lời nói đó, có ngụ ý châm biếm, bọn Hùng Đạo Nguyên ba người sôi giận, song chưa dám tỏ thái độ, bởi Khôi Thủ của họ đang có mặt kia.

Đối đáp, là quyền của Yến Thiết Y, họ dằn cơn giận lại đó. Chờ cho đến cái lúc phô trương nhựa sống.

Yến Thiết Y cười hì hì, nói:

- Nguyễn huynh đùa đấy thôi, chứ Thanh Long xã chỉ chiếm một địa vị khiêm tốn trên giang hồ, đâu xứng đáng với cái tiếng "nhất" mà Nguyễn huynh vừa tặng?

Song phương cùng buông giọng cao thấp với nhau một lúc, cuối cùng, Nguyễn Vy Quan đi thẳng vào vấn đề:

- Yến Thiết Y, vụ án do ngươi gây ra tại Đại Kim Hà sáu năm trước, chẳng phải như vậy rồi kể là xong. Sư huynh ta đổ máu, hằng trăm đệ tử của ta đổ máu, máu đã chảy quá nhiều, máu do Thanh Long xã khơi dòng, máu đó không thể chảy một cách oan uổng được. Cái gì oan uổng, phải có sự bồi thường. Bồi thường một cách xứng đáng.

Nợ, cho vay ra, tất nhiên phải lấy lãi vào. Ngày nay, ta đến đây, là để hỏi ngươi số vốn xuất ra sáu năm về trước, cộng với phần lãi tương xứng của nó. Bọn hung ác của Thanh Long xã phải trả một công đạo mà Song Xà giáo có quyền đòi hỏi.

Yến Thiết Y gật đầu:

- Được lắm! Xin bằng hữu hãy chứng minh cái quyền đòi công đạo. Quyền, luôn luôn phải đi đôi với uy thế, xin bằng hữu biểu thị cái uy thế của quý giáo cho tại hạ thấy.

Bất quá, sự biểu thị đó dưới hình thức nào, bổn Xã cũng sẵn sàng hầu tiếp.

Nguyễn Vy Quan hừ một tiếng:

- Mục đích của ta là biểu thị một uy thế cưỡng bách các ngươi phải cúi đầu nhận hình phạt, thì khi ta đến đây rồi, tự nhiên ta phải biểu thị, cần gì ngươi thách thức!

Yến Thiết Y lại gật đầu:

- Thế thì bằng hữu không nên làm mất thì giờ! Trừ ra, bằng hữu muốn dần dà, để chờ một cái chi đó, chẳng hạn, một vài viện thủ chưa đến kịp lúc chăng?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-75)


<