← Hồi 104 | Hồi 106 → |
- Điện hạ, không nên làm như vậy!
Mông Diễn vừa dứt lời, Sử Di Viễn vừa tiến vào vừa vội vàng lên tiếng khuyên nhủ:
- Lúc này đang trong thời kỳ vô cùng đặc biệt, tuyệt đối không thể khinh thường vọng động!
Phác Tán Chi theo sau Sử Di Viễn tiến vào cũng lấy mắt ra hiệu cho bọn Hàn Phong, Đồ Vu, cả hai hiểu ý vội xoay người ra khỏi hành dinh.
Mông Diễn lửa giận bừng bừng, quát lớn:
- Các ngươi không nên ngăn cản, bản vương hôm nay không giết tên quê mùa kia thì không thể tiêu giải mối hận trong lòng!
Sử Di Viễn ôn tồn khuyên nhủ:
- Điện hạ, chuyện nhỏ mà không nhịn được thì sẽ hư đại sự.
- Nhịn nhịn nhịn!
Mông Diễn giận không kềm được:
- Bản vương còn phải nhịn tới bao giờ?
Sử Di Viễn vội nói:
- Chỉ cần đến sau khi quân của đế quốc Minh Nguyệt rút lui khỏi hành tỉnh Tây Bộ, chỉ cần đến khi đại cục ở đế đô đã định, lúc ấy điện hạ có thể hạ sát thủ với Mạnh Hổ. Khi đó điện hạ muốn thu thập Mạnh Hổ như thế nào ty chức tuyệt đối không ngăn cản.
Phác Tán Chi cũng nói:
- Đúng vậy điện hạ, chỉ vì một tên Mạnh Hổ mà tạo nên xung đột với quân đoàn Tây Bộ không phải là chuyện tốt, vạn nhất Tư Đồ Duệ ngóc đầu lên trở lại thì phải làm sao?
Muốn đối phó Mạnh Hổ có rất nhiều biện pháp, thời gian cũng còn rất dài. La Đạo Nam tố cáo Mạnh Hổ chuyện ép bức quyên tặng chỉ là cái cớ rất tốt mà thôi, thế nhưng bây giờ thời cơ vẫn chưa tới.
Cơn giận của Mông Diễn cũng dần dần hạ xuống, lại hỏi:
- Nhưng phải chờ đến bao giờ?
- Nhanh thôi!
Sử Di Viễn có vẻ suy tư:
- Tư Đồ Duệ sẽ không ở lại hành tỉnh Tây Bộ quá lâu, nhanh thì mười ngày, chậm thì nửa tháng, đại quân của đế quốc Minh Nguyệt sẽ rút khỏi hành tỉnh Tây Bộ. Trước lúc đó, không chừng Trịnh Trọng Quang và Nhạc Ngu cũng sẽ chạy tới Tây Lăng tuyên thệ thần phục điện hạ, kể từ lúc đó, chính là lúc điện hạ kế thừa và phát triển sự nghiệp thống nhất đế quốc.
Bình!
Mông Diễn đập mạnh một chưởng lên bàn, gằn giọng nói:
-Vậy bản vương sẽ kiên nhẫn chờ thêm mười ngày nửa tháng.
- Điện hạ!
Mông Diễn vừa dứt lời, Hàn Phong đột nhiên từ ngoài tiến vào bẩm báo:
- Tổng đốc Tây Bắc Trịnh Trọng Quang đã dẫn theo đội cận vệ của hắn đến bên ngoài xin ra mắt điện hạ.
- Sao?
Mông Diễn nghe vậy không khỏi hai mắt sáng ngời.
Sử Di Viễn nói:
- Tên Trịnh Trọng Quang này cũng là người thông minh, nhanh như vậy đã có thể nhận rõ tình thế mà chạy đến đây.
Mông Diễn vung tay, cất cao giọng:
- Lập tức kêu Trịnh Trọng Quang tới gặp bản vương.
----- Phủ Tổng đốc.
Đôn Tử theo sau Tất Điêu Tử cùng tiến vào đại sảnh, Mạnh Hổ và Triệu Thanh Hạm đã chờ sẵn trong đó.
Thấy Triệu Thanh Hạm cũng đang ngồi đó, Tất Điêu Tử không dám chậm trễ vội tiến tới ôm quyền hành lễ:
- Ty chức Tất Điêu Tử tham kiến Thanh Hạm quý nữ, tham kiến tướng quân.
Đôn Tử sau lưng Tất Điêu Tử cũng vội tiến lên hành lễ.
Không đợi Triệu Thanh Hạm lên tiếng, Mạnh Hổ khoát tay nói thẳng:
- Được rồi, mấy cái tục lễ này miễn hết đi!
Triệu Thanh Hạm biết Mạnh Hổ có chuyện muốn thương lượng với Tất Điêu Tử liền đứng dậy mỉm cười:
- Hổ, chàng trò chuyện cùng Tất tiên sinh, thiếp đi ra sau bếp bảo người chuẩn bị yến tiệc, buổi tối tổ chức tiệc tẩy trần cho tiên sinh.
Mạnh Hổ vui vẻ nói:
- Đi đi!
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng yểu điệu của Triệu Thanh Hạm thướt tha tiêu sái xa dần, Mạnh Hổ mới thu hồi ánh mắt, quay lại hỏi Tất Điêu Tử:
- Lão Tất, bên đồn điền Thanh Ngưu thế nào rồi?
Tất Điêu Tử nói:
- Hồi bẩm tướng quân, hai bên Nam Bắc của đồn điền Thanh Ngưu đã dựng lên bốn toà đại trại, phần lớn tráng đinh của chín trại ba mươi sáu đồn điền cũng đã chạy tới, hơn hai vạn người đã ở đầy trong bốn toà đại trại.
Lúc này Mạnh Hổ mới thở phào nhẹ nhõm, đại trại ở đồn điền Thanh Ngưu chính là đường lui mà Mạnh Hổ chuẩn bị trước. Hiện giờ mối quan hệ giữa Mạnh Hổ và Mông Diễn đang vô cùng căng thẳng, nếu đến một ngày nào đó thật sự trở mặt với nhau, vậy hắn sẽ lên Thanh Ngưu sơn làm giặc cướp. Còn nếu sự tình không đi đến mức đó, vậy đồn điền Thanh Ngưu sẽ trở thành đại doanh của quân đoàn Tây Bộ, xem chừng người khác cũng không dám động tới.
- Tướng quân, lúc ty chức vào thành nghe được vài tin tức không tốt cho lắm...
Nói tới đây, Tất Điêu Tử đột nhiên dừng lại, có vẻ như không muốn nói nữa.
Mạnh Hổ quay sang nói với Đôn Tử:
- Ngươi ra ngoài cửa canh chừng cho ta, chưa được ta cho phép, bất cứ kẻ nào cũng không cho tới gần đại sảnh, nếu phát hiện có kẻ nghe lén, lập tức giết ngay tại chỗ!
- Dạ!
Đôn Tử đáp lời rút chiến đao bước thẳng ra ngoài cửa.
Tất Điêu Tử lúc này mới hạ giọng thật thấp:
- Tướng quân, mặc dù ty chức mới vừa vào thành không lâu, nhưng vẫn cảm giác rằng Nhị điện hạ có địch ý rất sâu với tướng quân, phải không?
Mạnh Hổ điềm nhiên nói:
- Ngươi hẳn đã biết nguyên nhân.
Tất Điêu Tử cười nhẹ một tiếng:
- Chuyện giữa Thanh Hạm tiểu thư và mấy vị hoàng tử năm đó mặc dù ty chức có biết qua đôi chút, nhưng không ngờ rằng Nhị điện hạ đối với Thanh Hạm tiểu thư lại ôm mối thâm tình sâu sắc đến như vậy. Bây giờ xem ra, sở dĩ Nhị điện hạ bất chấp tất cả dẫn quân đoàn cận vệ vượt ngàn dặm tới cứu viện Tây Lăng, phải chăng vì nguyên nhân trong lòng có ý với Thanh Hạm tiểu thư?
Mạnh Hổ cười lạnh nói:
- Hơn phân nửa là do tên khốn La Đạo Nam viết cáo trạng vu khống ta về chuyện ép bức quyên tặng gởi đến đế đô, sẵn tiện tố cáo chuyện giữa ta và Thanh Hạm. Vị Nhị điện hạ này nghe vậy trong lòng nóng như thiêu như đốt lập tức dẫn quân đoàn cận vệ chạy tới Tây Lăng.
Tất Điêu Tử nói:
- Tướng quân, cục diện bây giờ vô cùng vi diệu.
Mạnh Hổ nói:
- Nói ta nghe thử cách nhìn của ngươi như thế nào!
Tất Điêu Tử nói:
- Theo ty chức, hiện giờ Mông Diễn không dám khinh thường vọng động, nhưng chờ đến sau khi đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Tư Đồ Duệ rút lui khỏi hành tỉnh Tây Bộ thì sự tình có thể nói là không tốt chút nào. Hắn có thể vì Thanh Hạm tiểu thư mà bất chấp tất cả dẫn quân đoàn cận vệ chạy tới Tây Lăng, đương nhiên có thể vì Thanh Hạm tiểu thư mà làm bất cứ chuyện gì!
Hai mắt Mạnh Hổ khép lại, hỏi tiếp:
- Vậy theo ngươi, hiện giờ ta nên làm như thế nào?
Tất Điêu Tử hít sâu một hơi, biết rằng đã đến lúc cho Mạnh Hổ thấy lòng trung thành của mình, lập tức nói:
- Lúc này đại trại Thanh Ngưu mới vừa thành lập, hơn hai vạn tráng đinh mới vừa chiêu mộ cũng chưa được trải qua huấn luyện, không thể nào chịu nổi một kích. Cho nên không thể trở mặt hoặc là phải cố gắng hết sức để không trở mặt với triều đình, thế nhưng tướng quân cũng không thể ngồi chờ chết, phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Hai mắt Mạnh Hổ đang khép hờ đột ngột bừng mở, trầm giọng hỏi:
- Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là như thế nào?
Tất Điêu Tử không hề sợ hãi ánh mắt sắc bén của Mạnh Hổ đang nhìn mình chằm chằm, nói từng tiếng một:
- Cắt đất xưng vương, chiêu binh tự lập!
Sau khi nói xong câu này, Mạnh Hổ thấy rõ trong ánh mắt Tất Điêu Tử toát ra một vẻ cừu hận rất rõ ràng, một loại cừu hận ăn sâu vào xương tuỷ.
Vẻ sắc bén trong mắt Mạnh Hổ thoáng chốc tan biến nhanh như nước thuỷ triều, trở nên ôn hoà trước đây chưa từng có, câu nói này cũng đã cho thấy lập trường của Tất Điêu Tử rất rõ ràng, Mạnh Hổ tuyệt đối không cho rằng hắn đang diễn trò, lại càng không tin Tất Điêu Tử là gian tế. Trước khi gặp được Mạnh Hổ, Tất Điêu Tử bất quá chỉ là một tên quan thư ký nho nhỏ ở công trường khai thác mỏ mà thôi.
Ai lại có tầm nhìn xa đến như vậy, sắp xếp trước Tất Điêu Tử ở công trường khai thác mỏ tại Bàn Long sơn, sau đó ngồi chờ Mạnh Hổ tìm tới?
Ý nghĩ này hiển nhiên rất hoang đường, mặc dù Mạnh Hổ không biết ân oán giữa Tất Điêu Tử và hoàng gia, nhưng hắn tin tưởng Tất Điêu Tử căm hận hoàng gia trong tận đáy lòng, chuyện này tuyệt đối là chân thật.
Mạnh Hổ tiến lên vỗ mạnh vào vai Tất Điêu Tử, trầm giọng nói:
- Lão Tất, chuyện sẽ tới muốn tránh cũng tránh không được, chuyện không tới vĩnh viễn sẽ không tới, chúng ta hãy chống mắt chờ xem!
----- Đêm đã khuya, ở hành dinh tạm thời của Mông Diễn.
Mười mấy chiếc đèn hình trụ chiếu sáng như ban ngày, vẻ mặt Mông Diễn âm trầm, nhìn lên bức tường phía Tây không hề chớp mắt. Trên tường vẫn là bức hoạ Tam Mỹ đồ của hoạ sư Đường Dần.
Nhìn Triệu Thanh Hạm đang tươi cười được vẽ vô cùng khéo léo, Mông Diễn không thể không nghĩ đến chuyện Triệu Thanh Hạm đã có ý trung nhân. Lại nghĩ đến lúc này chính là đêm khuya, rất có thể "người ta" đang bị người nào đó tuỳ ý "giày vò", Mông Diễn không nhịn được cảm giác khắc khoải trong lòng, mười ngón tay đột nhiên nắm chặt, các đốt ngón tay thoáng chốc phát ra tiếng kêu răng rắc rợn người.
- Thanh Hạm! Nàng là của ta!
- Thanh Hạm! Nàng là của ta, không ai có thể cướp nàng trong tay ta!
- Mạnh Hổ, ngươi chỉ là một con trâu rừng hoang dã, không còn bao lâu nữa, Thanh Hạm sẽ trở thành ái thiếp của ta!
Mông Diễn thì thào một mình, gương mặt anh tuấn thoạt đỏ thoạt trắng, lại chuyển đen sì. Đúng như tâm tình của hắn trong giây phút này, vừa buồn vừa lo, vừa giận vừa tức tối.
Trog lúc ấy, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Mông Diễn thoáng cau chặt đôi mày, lập tức tiến tới cuốn bức hoạ cất đi cẩn thận, xong mới quay đầu lại quát hỏi:
- Ai?
Bên ngoài vang lên thanh âm của Sử Di Viễn:
- Điện hạ, là ty chức, có việc gấp. Phi cáp truyền thư (bồ câu đưa tin) của Vương gia!
- Hoàng thúc?
Mông Diễn khẽ giật mình, lạnh nhạt nói:
- Vào đi!
Mông Diễn vừa dứt lời, cửa đang đóng chặt lặng lẽ mở ra, thân hình gầy gò của Sử Di Viễn cất bước tiến vào, cầm ba ống trúc trong tay đưa tới trước mặt Mông Diễn, vừa thở dốc vừa nói:
- Vương gia vừa mới phái người đưa tới ba phong phi cáp truyền thư. Ty chức xem ra chắc là sự tình quan hệ trọng đại, cho nên mới mạo muội quấy rầy điện hạ giữa đêm khuya, mong điện hạ thứ tội.
Mông Diễn vừa mở mật thư ra vừa hỏi:
- Trong đó nói gì?
Sử Di Viễn lại dùng ống tay áo lau mồ hôi trán:
- Ba phong mật thư. Ba chuyện.
- Chuyện thứ nhất, tin tức Tây Lăng đại thắng đã truyền ra trên điện, cả đế quốc chấn động, hiện tại các hành tỉnh đều đang bàn tán xôn xao về công trạng vĩ đại của điện hạ. Trong thư Vương gia cũng đã xác nhận rõ ràng ý ủng hộ điện hạ đăng quang kế vị, mặt khác, hành tung của Đại điện hạ và Tam điện hạ cũng đã bị khống chế nghiêm khắc.
- Sao, thật vậy sao?
Mông Diễn nghe vậy ánh mắt phấn chấn hẳn lên, vui vẻ nói:
- Cuối cùng Hoàng thúc cũng đã có thái độ rõ ràng, đã khống chế lão Đại và lão Tam, tốt, quá tốt!
Vương gia mà hai người đang nói đương nhiên là Yến vương Mông Khác.
Yến vương Mông Khác quyền cao chức trọng, tự nhiên không cần thiết phải bày trò đùa giỡn với Mông Diễn làm chi. Hắn nói đã khống chế Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, vậy nhất định là đã khống chế hai người, tuyệt đối không có chút gì giả dối.
Sử Di Viễn hít sâu một hơi, nói tiếp:
- Chuyện thứ hai, Vương gia đặc biệt dặn dò không được truy cứu việc Mạnh Hổ ép bức quyên tặng nữa. Chuyện gầy dựng lại quân đoàn Tây Bộ điện hạ cũng không được nhúng tay vào, hết thảy đều tuỳ vào quân đoàn Tây Bộ tự làm tự quyết định. Đợi sau khi đại quân của đế quốc Minh Nguyệt rút lui khỏi hành tỉnh Tây Bộ sẽ báo lên Binh bộ, lúc ấy Binh bộ sẽ có quyết định cuối cùng.
Chân mày Mông Diễn thoáng chốc cau chặt lại, thầm nghĩ không biết Hoàng thúc có ý gì?
Tình hình ở Tây Lăng Mông Khác biết rõ từng chân tơ kẽ tóc, chuyện này Mông Diễn không lấy làm kỳ quái. Nhưng chuyện làm hắn kỳ quái chính là vì sao Mông Khác lại không cho truy cứu chuyện Mạnh Hổ ép bức quyên tặng? Tại sao lại ngăn trở không cho hắn nhúng tay vào việc gầy dựng lại quân đoàn Tây Bộ?
Sử Di Viễn thấy Mông Diễn không nói gì nữa, lại nói tiếp:
- Điện hạ, phong mật thư thứ ba chính là chuyển cho Mạnh Hổ, bảo hắn lập tức vào kinh!
← Hồi 104 | Hồi 106 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác