Vay nóng Homecredit

Truyện:Hổ lang chi sư - Hồi 177

Hổ lang chi sư
Trọn bộ 238 hồi
Hồi 177: Tập kích chiếm hùng quan, thắng trận thứ ba (hạ)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-238)

Siêu sale Lazada

Thế cục hiện tại đã rất rõ ràng, tuy rằng cánh quân trung lộ của Mông Diễn tiến công Hổ Khiếu quan bị thua thiệt, nhưng vẫn bảo tồn được chủ lực đại quân, mặc dù dùng để tiến công thì hơi thiếu, nhưng dùng để cố thủ thành Khúc A thì lại có thừa. Thành Khúc A là thủ phủ của Thanh Châu, chỉ là vùng đất vô cùng trọng yếu của cả vùng đại bình nguyên Thanh Châu, giữ được thành Khúc A đồng nghĩa với giữ được hơn phân nửa Thanh Châu.

Cho nên chỉ cần đại quân của Mông Diễn có thể giữ được Thanh Châu không để mất, như vậy lần Tây chinh này không thể coi là thất bại, cùng lắm thì quay lại với chiến lược đã định ban đầu của Mông Khác, chia làm ba bước để diệt vong đế quốc Minh Nguyệt. Dù sao hiện tại đế quốc Minh Nguyệt cũng đã bị tổn thương nặng nề, quốc lực đã vô cùng yếu ớt, không thể nào so sánh ngang hàng với đế quốc Quang Huy được nữa. Nhưng tham mưu trưởng của quân đoàn cận vệ Phác Tán Chi lại có ý kiến khác hẳn.

Phác Tán Chi nói với giọng đầy lo lắng:

- Di Viễn tiên sinh, các vị tướng quân, đại quân ta không thể dừng lại tại thành Khúc A, chúng ta phải đề phòng Thu Vũ Đường thi hành kế nước lụt!

- Nước lụt?

Sử Di Viễn cau mày:

- Quân ta không đóng trong thành Khúc A, vậy sao lụt được?

Phác Tán Chi nóng nảy dậm chân:

- Di Viễn tiên sinh kiến thức uyên bác, vì sao lại quên trên Thanh Vân sơn giáp với Thanh Châu còn có một Đại Nguyệt hồ?

- Đại Nguyệt hồ?

Sử Di Viễn nghe vậy trong lòng thoáng động, trong đầu hắn xuất hiện một phong cảnh tuyệt đẹp vô cùng.

Đại Nguyệt hồ được coi là một thắng cảnh lớn trên thế giới Trung Thổ, chu vi của hồ rộng gần ngàn dặm, gần như lớn bằng một nửa vùng đại bình nguyên Thanh Châu. Chỗ tuyệt diệu nhất là Đại Nguyệt hồ này nằm ở chỗ cao hơn vùng đại bình nguyên Thanh Châu, một khi đế quốc Minh Nguyệt thật sự đào Đại Nguyệt hồ, dẫn nước của Đại Nguyệt hồ tràn xuống vùng đại bình nguyên Thanh Châu, vậy hậu quả thật không thể nào tưởng tượng.

Giọng Phác Tán Chi đầy lo lắng:

- Nếu như quân của đế quốc Minh Nguyệt chỉ mở con đê trên sông Thông Thiên, nước sông tối đa cũng chỉ đủ ngập thành Khúc A, căn bản không thể ngập được tới Tam Thanh sơn nơi chúng ta đang đóng quân. Nhưng nếu như quân của đế quốc Minh Nguyệt đào Đại Nguyệt hồ ra, vậy cục diện đã hoàn toàn khác, đến lúc đó cả vùng đại bình nguyên Thanh Châu đều trở thành biển nước, Tam Thanh sơn nơi chúng ta đóng quân sẽ trở thành một hòn đảo cô độc!

- Không thể nào!

Hàn Phong đứng đầu Ngũ Hổ tướng tỏ vẻ không đồng ý:

- Nếu như quân của đế quốc Minh Nguyệt thật sự muốn đào Đại Nguyệt hồ, nước ngập cả đại bình nguyên Thanh Châu đã đành, mà ngay cả Dự Châu và Ứng Châu ở cuối nguồn sông Thông Thiên cũng không giữ được, số người bị nước lụt mà chết lúc ấy không chỉ là vài chục vạn, thậm chí có thể lên đến vài trăm vạn người!

- Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!

Phác Tán Chi vội nói:

- Phải đề phòng quân địch chó cùng rứt giậu!

- Lời Tán Chi tiên sinh rất có đạo lý. Đại quân phải lập tức dời đi nơi cao hơn, an toàn hơn, Tam Thanh sơn này không thể ở lâu được!

Phác Tán Chi vừa dứt lời, bên ngoài hành dinh bỗng dưng truyền đến một thanh âm rất yếu ớt. Sử Di Viễn, Phác Tán Chi và bọn Hàn Phong các tướng nghe vậy quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào, ngoài cửa đã xuất hiện một bóng người-chính là Mông Diễn. Phác Tán Chi vừa thấy dường như là gặp được cha ruột của mình, lập tức kêu lên một tiếng nhào tới trước mặt Mông Diễn, quỳ xuống khóc rống lên.

Bọn Hàn Phong các tướng lĩnh của quân đoàn cận vệ cũng vội vàng tiến tới hỏi thăm rối rít.

Mông Diễn khoát khoát tay, nói với Sử Di Viễn bằng giọng yếu ớt:

- Di Viễn tiên sinh, lập tức hạ lệnh cho đại quân dời đi!

Sử Di Viễn cũng thấy sự lo lắng của Phác Tán Chi là có lý, nếu như Thu Vũ Đường bị ép đến bước đường cùng, quả thật nàng rất có thể hạ lệnh cho đào Đại Nguyệt hồ, dù sao nước ngập Thanh Châu, Dự Châu và Ứng Châu vẫn còn tốt hơn là mất nước. Nhưng vấn đề là chu vi ba, bốn trăm dặm bên ngoài thành Khúc A cũng chỉ có hai nơi là có thế đất cao, ngoài Tam Thanh sơn ra chính là Thiên Kỵ cương mà quân của đế quốc Minh Nguyệt đang đóng tại đó.

Sử Di Viễn nghĩ lại tất cả mọi chuyện, dường như ngay từ đầu, đại quân Tây chinh của Mông Diễn đã sa vào mưu kế của Thu Vũ Đường và Tư Đồ Duệ.

Sau khi quân đoàn Thanh Châu của Tư Đồ Duệ rút lui nhanh về phía sau, bây giờ xem ra không đơn giản chỉ là muốn dùng không gian đổi lấy thời gian, vì muốn tranh thủ thời gian để tập hợp các đại quân đoàn ở các châu trong đế quốc Minh Nguyệt. Mà nguyên nhân chính là muốn dẫn dụ đại quân Tây chinh của Mông Diễn lọt vào trong cạm bẫy đáng sợ này, chuyện bố trí phòng ngự ở thành Khúc A, thậm chí bỏ cả Thanh Châu đều là kế dẫn dụ!

Bởi vì chiến sự quá gấp, quân của đế quốc Quang Huy không có thời gian và binh lực dư thừa để thi hành chiến lược chia quân công thành, cho nên thế cục tại Thanh Châu có vẻ như đang trong tình trạng cài răng lược. Từ thành Hà Nguyên đến thành Khúc A, cùng với tất cả những nơi mà cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ và cánh quân đường Nam của Trọng Sơn đã đi qua, những thành trì nơi đó đều bị công hãm, nhưng rất nhiều những thành trấn còn lại vẫn đang nằm trong phạm vi khống chế của đội cảnh vệ Thanh Châu.

Cho nên lúc đầu đại quân trung lộ của Mông Diễn rút lui từ Hổ Khiếu quan đã theo đường cũ mà trở về lại thành Khúc A, bây giờ nhìn lại đúng ra không nên lui về thành Khúc A, mà nên men theo phía Nam Thanh Châu vòng về thành Hà Nguyên, hoặc theo phía Bắc Thanh Châu đi về Thiên Lang quan trở về hành tỉnh Tây Bộ đều không có chuyện gì. Chỉ có rút quân trở về theo thành Khúc A là rơi vào bẫy rập đã được sắp xếp vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ của Thu Vũ Đường và Tư Đồ Duệ.

Nghĩ thông suốt chuyện này rồi, sắc mặt của Sử Di Viễn dần dần trở nên trắng bệch, không ngờ vận mệnh của đại quân Tây chinh đã được quyết định ngay lúc rút lui trở về thành Khúc A. Bây giờ mới nhớ đến chuyện dời quân lên chỗ cao hơn e rằng đã muộn, Thu Vũ Đường tuyệt đối sẽ không trơ mắt mà nhìn bọn họ chạy thoát khỏi bẫy rập của nàng.

Càng tệ hơn chính là, lệnh rút lui về thành Khúc A là do chính Sử Di Viễn hắn ban bố, bởi vì lúc ấy Mông Diễn đang trong trạng thái hôn mê! Nói cách khác, đại quân trung lộ của Mông Diễn cuối cùng bị tiêu diệt toàn quân là Sử Di Viễn hắn phải gánh vác hoàn toàn trách nhiệm! Giờ phút này, Sử Di Viễn như bị rơi vào một hố băng sâu vạn trượng, toàn thân lạnh toát.

Mông Diễn thấy Sử Di Viễn chậm chạp không có phản ứng gì, nhìn lại thấy được sắc mặt Sử Di Viễn trắng bệch không khỏi trong lòng hoảng hốt, thất thanh kêu lên:

- Di Viễn tiên sinh, ngươi làm sao vậy?

- Điện hạ!

Sử Di Viễn lấy ống tay áo lau mồ hôi trán, hốt hoảng kêu to:

- Đại sự không ổn, e rằng chúng ta đã trúng kế!

- Trúng kế?

Mông Diễn càng hoảng sợ hơn:

- Trúng kế gì vậy?

- E rằng chúng ta đã trúng kế ngay từ đầu!

Giọng Sử Di Viễn vô cùng ảm đạm:

- Hiện tại nói gì thì cũng đã chậm, chuyện quan trọng nhất là phải mau mau hạ lệnh toàn quân phát động tiến công với quân của đế quốc Minh Nguyệt đang đóng ở Thiên Kỵ cương. Sau đó phát lệnh cho Tổng đốc Trọng Sơn suất lĩnh quân đoàn Bắc Phương đồng thời giáp công quân của đế quốc Minh Nguyệt trên Thiên Kỵ cương, nhất định phải mau!

Phản ứng của Sử Di Viễn cũng coi như là mau chóng, nếu như để cho quân của đế quốc Minh Nguyệt thật sự mở ra Đại Nguyệt hồ, trong chu vi năm mươi dặm quanh thành Khúc A, chỉ có Thiên Kỵ cương là con đường sống duy nhất của đại quân đế quốc Quang Huy. Bởi vì Thiên Kỵ cương liền kế với Ngũ Long lĩnh, Ngũ Long lĩnh lại liền kề với sơn mạch của Cực Thiên sơn. Quân của đế quốc Quang Huy chỉ cần chiếm được Thiên Kỵ cương, cho dù quân của đế quốc Minh Nguyệt có đào ra Đại Nguyệt hồ, hồng thuỷ tràn ngập cả vùng đại bình nguyên Thanh Châu, quân của đế quốc Quang Huy cũng có thể theo tuyến đường Thiên Kỵ cương qua Ngũ Long lĩnh qua sơn mạch Cực Thiên sơn tiến vào Quận Bắc của phía Bắc Thanh Châu, sau đó theo Thiên Lang quan trở về hành tỉnh Tây Bộ.

Bất quá hiện tại Sử Di Viễn đang lo lắng thời gian đã không còn kịp nữa, lúc này trên đại bình nguyên Thanh Châu đã trải rộng du kỵ binh thám báo của cả ta lẫn địch. Một khi quân của đế quốc Quang Huy bên này có bất cứ động tĩnh gì dù nhỏ như sợi tóc, quân của đế quốc Minh Nguyệt bên kia cũng sẽ biết ngay.

Với cơ trí của Thu Vũ Đường không khó đoán được ý đồ của quân đế quốc Quang Huy, Thu Vũ Đường có thể để mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm sao?

Cho dù nói như thế nào, bây giờ chỉ có thể liều mạng, Sử Di Viễn đã không còn đường lui.

- Cái gì?

Phác Tán Chi nghe vậy hoảng sợ:

- Phát khởi phản kích với quân của đế quốc Minh Nguyệt trên Thiên Kỵ cương sao?

Đám Trịnh Trọng Quang, Nhạc Ngu cũng vô cùng hoảng sợ, thầm nghĩ nếu không phải Sử Di Viễn hồ đồ thì nhất định là mình nghe lầm. Lúc này phát động phản kích với quân của đế quốc Minh Nguyệt trên Thiên Kỵ cương? Đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Thu Vũ Đường có ba mươi mấy vạn, làm sao có thể tiêu diệt được trong quãng thời gian ngắn? Đến lúc đó các đường viện quân còn lại của đế quốc Minh Nguyệt chạy tới thì biết phải làm sao?

- Mau!

Sử Di Viễn lại lấy ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, run giọng nói:

- Điện hạ, mau hạ lệnh đi!

Đôi mày Mông Diễn giật liên tục ba, bốn bận, rốt cục sự tín nhiệm Sử Di Viễn đã thắng, lập tức ngưng giọng nói:

- Truyền lệnh, toàn quân nhổ doanh, suốt đêm chạy tới Thiên Kỵ cương phát động công kích, lại thả bồ câu truyền thư cho Tổng đốc Trọng Sơn giáp công Thiên Kỵ cương!

----- Ven Đại Nguyệt hồ trên Thanh Vân sơn.

Thanh Vân sơn kéo dài từ Bắc chí Nam hơn ngàn dặm, chia cả thế giới Trung Thổ ra làm hai phần, bên trái là đế quốc Minh Nguyệt, bên phải là đế quốc Quang Huy, ở giữa thông nhau bằng hạp cốc Hà Tây. Ngoài ra chỉ còn sơn đạo Thiên Lang quan rất hẹp là thông hai nước với nhau, mỗi lần hai nước xuất binh, ngoài hai con đường này thì không còn con đường thứ ba có thể đi qua.

Bất quá dãy Thanh Vân sơn tiếp giáp với hai đế quốc chỉ là sơn mạch kéo dài, nhưng trong núi còn có cao nguyên mênh mông bát ngát.

Đại Nguyệt hồ nằm trên Thanh Vân sơn, nằm ở khoảng giữa hạp cốc Hà Tây và sơn đạo Thiên Lang quan, cho nên thuộc về đế quốc Minh Nguyệt. Không biết vì nguyên nhân địa thế quá cao hay là vì nguyên nhân gì khác, mặc dù Đại Nguyệt hồ rộng rãi mênh mông, chu vi hơn ngàn dặm, nhưng gần như trong hồ không có bất cứ loại cá gì sống được, cho nên ven hồ cũng không có người dựa vào nghề đánh bắt mà sinh sống.

Mặt khác, cao nguyên trên Thanh Vân sơn tới gần đế quốc Minh Nguyệt cũng gần như không có ai sinh sống. Thứ nhất vì địa thế của cao nguyên rất cao, điều kiện tự nhiên vô cùng khắc nghiệt, thứ hai vùng đại bình nguyên Thanh Châu vốn đất đai màu mỡ rộng cả ngàn dặm, đủ để nuôi sống tất cả dân chúng Thanh Châu. Cho nên có ai muốn chạy đến cao nguyên khí hậu rét lạnh, điều kiện tự nhiên khắc nghiệt nghèo nàn mà sinh sống?

Thế nhưng lúc này ven Đại Nguyệt hồ có một đám rất đông khách không mời, nhân số chừng bảy, tám ngàn người.

Đám khách không mời này đã tới đây hơn ba tháng trước, sau khi tới lập tức bắt đầu đào một con kênh nhỏ ven bờ Đại Nguyệt hồ. Đám khách không mời này đương nhiên là quân Thanh Châu do Yến Trường Không chỉ huy. Ban đầu Yến Trường Không ở thành Hà Nguyên không đánh mà lui, chính là làm theo mật lệnh của Thu Vũ Đường và Tư Đồ Duệ, âm thầm chuyển quân đến cao nguyên trong Thanh Vân sơn ít người lui tới.

Sự lo lắng của Sử Di Viễn không phải là hoàn toàn không có cơ sở, sự thật hoàn toàn giống như những điều mà hắn phỏng đoán. Ngay từ đầu Thu Vũ Đường đã chuẩn bị sẵn tình huống xấu nhất, nếu như quân của đế quốc Minh Nguyệt không còn cách nào để tiêu diệt quân xâm lấn của đế quốc Quang Huy, nàng sẽ không hề do dự hạ lệnh cho Yến Trường Không đào Đại Nguyệt hồ ra, tháo nước cho ngập cả Thanh Châu.

Thu Vũ Đường không tiếc hy sinh tính mạng mấy trăm vạn dân chúng ở ba châu Thanh, Dự, Ứng, nhất định phải tiêu diệt cho bằng được đại quân xâm lấn của đế quốc Quang Huy. Bởi vì nếu không tiêu diệt quân xâm lấn của đế quốc Quang Huy sẽ không có cách nào khiến cho quân lực của đế quốc Quang Huy tổn thương nặng nề, đế quốc Minh Nguyệt sẽ không thể nào tránh khỏi kết cục mất nước.

Cung Duyệt cả người dính đầy bùn đất đi tới trước mặt Yến Trường Không, vừa thở dốc vừa nói:

- Tướng quân, có lệnh khẩn cấp của Nguyệt vương!

- Lệnh khẩn cấp của Nguyệt vương?

Vẻ mặt Yến Trường Không trở nên ngưng trọng, đưa tay ra nói:

- Đưa đây!

Cung Duyệt hai tay dâng lên lệnh khẩn, Yến Trường Không đón lấy vội vàng mở ra xem, bất chợt sắc mặt khẽ biến, cắn răng dặn dò Cung Duyệt:

- Hạ lệnh khai thông kênh đào!

Cung Duyệt ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.

Chỉ trong thoáng chốc, đám quân Thanh Châu vốn đang cảnh giới trên con kênh đào lập tức rút lui ra một khoảng xa, sau đó Cung Duyệt đích thân cầm cuốc chim đào một lỗ hổng ngay giữa kênh đào, nước hồ trong xanh liền theo lỗ hổng chảy ra ngoài. Chỉ trong khoảnh khắc, lỗ hổng chỗ nước chảy bị phá ra càng ngày càng lớn, cuối cùng, con kênh đào vốn bé nhỏ đã sụp đổ ầm ầm, nước trong hồ vốn đang yên tĩnh giờ đây đã hoá thành trận hồng thuỷ ngập trời, xuôi theo sơn cốc mãnh liệt ào xuống...

----- Trên Thiên Kỵ cương.

Quân tiên phong của đại quân đế quốc Quang Huy vừa tới Thiên Kỵ cương, lúc này đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Đại tướng tiên phong Lục Thừa Vũ tổ chức nhiều đợt tiến công, chỉ thương vong có ba người, rốt cục đã đánh tan một ngàn quân phòng thủ của đế quốc Minh Nguyệt trên Thiên Kỵ cương. Sau khi Lục Thừa Vũ lên tới Thiên Kỵ cương mới phát hiện ra, đại quân chủ lực của đế quốc Minh Nguyệt đã rút đi hết từ lúc nào không biết, ở lại phòng thủ Thiên Kỵ cương bất quá chỉ là một cánh quân yểm hộ mà thôi.

Lục Thừa Vũ không dám chậm trễ, vội cho khoái mã hồi báo trung quân.

Nhận được tin báo của Lục Thừa Vũ, Sử Di Viễn biết ngay đại sự không ổn, vội vàng khuyên Mông Diễn bỏ cả đại quân lên ngựa chạy trước tới Thiên Kỵ cương.

Một cảnh tượng làm cho người ta tuyệt vọng đã diễn ra, quân chủ lực của đế quốc Quang Huy còn chưa tới kịp Thiên Kỵ cương, một trận hồng thuỷ khổng lồ đã từ chân trời phía Đông ập tới. Cơn hồng thuỷ mạnh mẽ như một đàn ngựa chạy lồng lên trong cơn giận dữ, gào thét làm chấn động cả núi rừng, mang theo những cây đại thụ to cỡ hai người ôm đã bị nó bẻ gãy dễ dàng trên đường di chuyển, còn có những tảng đá khổng lồ nặng cả ngàn cân giờ đây bay vèo như viên đá cuội. Tất cả thôn trấn thành trì đều bị san bằng thành bình địa, vạn mảnh ruộng tốt tươi trong khoảnh khắc biến thành biển nước mênh mông...

----- Mông Diễn, Sử Di Viễn và hơn ngàn cận vệ quân đi theo vừa mới lên tới Thiên Kỵ cương, cơn hồng thuỷ mãnh liệt đã ập tới, mang theo thanh thế phá huỷ tất cả cuốn qua ngang chân núi. Đám quân của đế quốc Quang Huy không kịp chạy lên núi trong khoảnh khắc đã bị cơn hồng thuỷ mãnh liệt nuốt chửng, bầu trời không còn nghe được âm thanh gì khác ngoại trừ âm thanh của cơn hồng thuỷ đang hoành hành dữ dội.

Mông Diễn, Sử Di Viễn, Lục Thừa Vũ cùng đám tướng sĩ của quân đế quốc Quang Huy may mắn còn sống sót phía sau ai nấy sắc mặt trắng bệch, trong lòng kinh hoảng. Trước uy lực hùng mạnh của tự nhiên, con người trở nên vô cùng nhỏ bé, chỉ trong nháy mắt, mười mấy vạn đại quân đã tiêu tan thành mây khói, đây chính là mười mấy vạn đại quân tinh nhuệ nhất!

Lục Thừa Vũ hít sâu một hơi, run giọng nói:

- Điện hạ, đại quân của chúng ta...như vậy là xong!?

Trong lòng Sử Di Viễn cũng tràn ngập kinh hoàng sợ hãi, bất quá hắn cũng biết lúc này tuyệt đối không được để tâm trí trở nên rối loạn. Bởi vì lúc này Mông Diễn trọng thương chưa khỏi, hơn nữa đại quân tổn thất nặng nề, ai nấy đều có thể trở nên không thể khống chế chính bản thân mình bất cứ lúc nào. Vạn nhất Mông Diễn vì tình thế cấp bách trút hết trách nhiệm lên người Sử Di Viễn, vậy hắn cho dù có mười cái đầu cũng không đủ chém.

Sử Di Viễn bực bội hừ mũi một tiếng:

- Xong gì mà xong, không phải vẫn còn sư đoàn số Năm sao? Hơn nữa chỉ cần điện hạ vẫn còn, sợ gì sau này không báo được thù? Huống chi cơn hồng thuỷ kia đi qua, ba châu Thanh, Dự, Ứng của đế quốc Minh Nguyệt sẽ hoàn toàn trở thành biển nước, trong vòng mười năm, đế quốc Minh Nguyệt đừng hòng nghĩ tới chuyện khôi phục nguyên khí!

- Lời Di Viễn tiên sinh hoàn toàn chính xác!

Mông Diễn hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói:

- Tiểu kỹ nữ điên cuồng Thu Vũ Đường này không ngờ thật sự dám đào Đại Nguyệt hồ ra cho nước lụt Thanh Châu. Hừ, mặc dù mười mấy vạn đại quân của bản vương đã mất, nhưng đế quốc Minh Nguyệt cũng phải trả một cái giá đắt hơn nhiều. Chỉ trong vòng ba năm thôi, bản vương dẫn theo nhiều đại quân hơn nữa công tới Hổ Khiếu quan, lúc đó bản vương chống mắt chờ xem Thu Vũ Đường lấy gì để ngăn cản đại quân của bản vương!

Phác Tán Chi tha thở một tiếng:

- Điện hạ, thế nhưng hiện tại vấn đề là lương thảo của quân ta cũng đã bị hồng thuỷ cuốn trôi, mặc dù trên Thiên Kỵ cương vẫn còn một sư đoàn của tướng quân Lục Thừa Vũ, nhưng chủ lực của đế quốc Minh Nguyệt bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại phản kích. Binh lực chúng ta không đông, hơn nữa lại thiếu thốn lương thảo, e rằng sẽ không chống đỡ được bao lâu!

Sử Di Viễn trong lòng thoáng động, giọng ngưng trọng:

- Điện hạ, e rằng đại quân chủ lực của Thu Vũ Đường sẽ không quay lại phản công.

- Sao?

Mông Diễn nghe vậy hỏi ngược lại:

- Tiên sinh khẳng định như vậy sao?

Sử Di Viễn gật đầu, phân tích:

- Điện hạ nghĩ xem, nếu như đóng ở Thiên Kỵ cương là đại quân chủ lực của Thu Vũ Đường mà không phải chỉ là một cánh quân yểm hộ, tướng quân Lục Thừa Vũ có thể dễ dàng chiếm được Thiên Kỵ cương hay không? Nếu như tướng quân Lục Thừa Vũ không chiếm được Thiên Kỵ cương kịp thời, không phải quân ta đã bị tiêu diệt toàn quân rồi sao?

Mông Diễn gật đầu:

- Đúng vậy!

Phác Tán Chi bên cạnh cũng gật đầu liên tục, chuyện quả thật là như vậy, đại quân chủ lực của Thu Vũ Đường đột ngột rời khỏi Thiên Kỵ cương, chuyện này quả thật rất khả nghi. Nhưng Phác Tán Chi cũng không biết đế đô của đế quốc Minh Nguyệt đã bị quân đoàn Mãnh Hổ công chiếm, cho nên trong lòng có trăm ngàn nghi vấn không giải thích được, còn tưởng rằng đây là quỷ kế của Thu Vũ Đường.

Nhưng Sử Di Viễn đã biết chuyện Mạnh Hổ tập kích Tây Kinh, cho nên hắn biết được đại quân chủ lực của Thu Vũ Đường có lẽ đã kéo về cứu viện Tây Kinh. Về phần đại quân trung lộ của Mông Diễn, sau cơn hồng thuỷ của Đại Nguyệt hồ cho dù không đến nỗi bị tiêu diệt toàn quân, số quân may mắn còn sống sót chỉ e mười phần không còn được một, cho nên Thu Vũ Đường mới yên tâm suất lĩnh đại quân rời khỏi.

Sử Di Viễn nói tiếp:

- Nhưng bây giờ chúng ta lại không biết tung tích đại quân chủ lực của Thu Vũ Đường, chuyện này chỉ có thể nói rõ rằng, đó là hậu phương của đế quốc Minh Nguyệt nhất định đã xảy ra biến cố, tỷ như có một quân đoàn ở một châu nào đó thừa dịp nổi loạn khiến cho Thu Vũ Đường không thể không kéo quân về cứu. Cho nên ty chức dám khẳng định rằng, đại quân chủ lực của Thu Vũ Đường không thể nào quay lại phản công, ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không quay lại phản công.

Giọng Mông Diễn ngưng trọng:

- Ý tiên sinh muốn nói....

Sử Di Viễn gằn giọng:

- Điện hạ, nếu như chúng ta thật sự đi một mạch về phía Bắc, theo Thiên Kỵ cương qua Ngũ Long lĩnh, sơn mạch Cực Thiên sơn, qua tới sơn đạo Thiên Lang quan trở về hành tỉnh Tây Bộ, đường sá xa xôi không nói, hơn nữa đường núi vô cùng hiểm trở khó đi, lại còn sơn đạo Thiên Lang quan có thông hay không cũng chưa biết được....

Nói tới đây, Sử Di Viễn ngừng một chút. Từ chuyện Mạnh Hổ suất lĩnh quân đoàn Mãnh Hổ bất ngờ tập kích Tây Kinh có thể phán đoán ra, sơn đạo Thiên Lang quan tuyệt đối không thông, nếu không thì Mạnh Hổ đã sớm dẫn quân trở lại Tây Lăng. Sử Di Viễn phỏng chừng quá nửa phần là do Thu Vũ Đường phái binh cắt đứt sơn đạo Thiên Lang quan, Mạnh Hổ mới nổi giận mà dẫn quân bôn ba mấy ngàn dặm đường trường tấn công Tây Kinh.

Bỗng nhiên, một kế hoạch vừa hoàn mỹ vừa ác độc đã thành hình trong đầu Sử Di Viễn. Nếu như làm cho thoả đáng, chẳng những Mông Diễn và Sử Di Viễn không cần phải gánh chịu tội lỗi về sự thất bại của đại quân Tây chinh, mà thậm chí còn có thể trở thành bậc anh hùng người người kính ngưỡng. Hơn nữa Mông Diễn có thể bằng vào đó mà thoả lòng ước nguyện đăng cơ ngôi báu, Sử Di Viễn hắn cũng đương nhiên sẽ trở thành bậc đế sư quyền uy hiển hách!

Phác Tán Chi nói:

- Nhưng nếu không đi theo con đường này, chúng ta chỉ có thể ngồi đây chờ chết mà thôi!

- Chờ chết?!

Sử Di Viễn lạnh lùng:

- Cơn hồng thuỷ dù lớn đến đâu cũng sẽ có ngày phải rút thôi.

Phác Tán Chi nói:

- Còn vấn đề lương thực cho quân ta thì sao? Cho dù đại quân chủ lực của Thu Vũ Đường thật sự rời khỏi, muốn chờ cơn hồng thuỷ rút đi cũng phải nửa tháng mười ngày sau, nhưng quân ta không thể nào chịu đựng lâu như vậy được!

- Lương thực?

Sử Di Viễn quay lại nhìn thi thể quân đế quốc Minh Nguyệt nằm la liệt trên sườn núi, gằn giọng nói:

- Đây chính là lương thực, nếu không có cơm ăn, vậy ăn rau nấu với thịt, thịt người!

- A?!

- Thịt người!?

- Chuyện này...

Phác Tán Chi, Lục Thừa Vũ nhìn nhau, trong bụng Mông Diễn cào lên từng hồi, nhưng vì sinh tồn hắn cũng buộc lòng bất chấp tất cả, lập tức hít một hơi thật sâu, gằn giọng quát to:

- Truyền lệnh xuống, lập tức đi tìm thi thể cường tráng của quân đế quốc Minh Nguyệt, cắt thịt làm lương thực, để dành ăn dần!

- Mặt khác...

Sử Di Viễn suy nghĩ một chút, lại dặn dò:

- Tướng quân Lục Thừa Vũ, bảo các tướng sĩ làm khẩn cấp mấy chục chiếc bè gỗ, chèo trên mặt nước lục soát, biết đâu có thể cứu được một ít tướng sĩ còn chưa chết, nếu như may mắn còn có thể tìm về được một ít lương thực, vậy không cần phải ăn món rau nấu thịt người!

Lục Thừa Vũ nhanh nhảu ôm quyền đáp:

- Dạ! Ty chức lập tức làm ngay!

*****

Hổ Khiếu quan.

Sau khi Tư Đồ Duệ suất lĩnh tám ngàn tàn binh Thanh Châu trở về cứu viện đế đô, Tần Dũng cũng đã suất lĩnh Minh Nguyệt kỵ sĩ đoàn ra khỏi Hổ Khiếu quan hội hợp với đại quân của Thu Vũ Đường. Ba ngày trước, Tiêu Thành Đống cũng đã nhận được bồ câu truyền thư của Thu Vũ Đường, suất lĩnh sư đoàn trọng trang bộ binh trực thuộc quân đoàn Thuỷ sư rời khỏi, hiện tại ở lại phòng thủ Hổ Khiếu quan cũng chỉ còn lại hơn hai ngàn tàn binh của quân đoàn Ứng Châu.

Đêm khuya vắng lặng, trên thành quan cắm nghiêng hai cây đuốc, soi rõ bóng dáng của hai đội binh sĩ.

Cách đó không xa, một đội tuần tra cầm đuốc trong tay chậm rãi đi qua đi lại trên đầu thành, tiếng bước chân nặng nề vang giữa màn đêm yên tĩnh có vẻ khô khốc.

Ngoài quan ba dặm, giữa màn đêm tối mịt, hai tên binh sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ áp giải Thác Bạt Dã tới trước mặt Mạnh Hổ. Trong bóng đêm, Mạnh Hổ đột ngột nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng nhởn giống như dã thú sắp sửa cắn người, Thác Bạt Dã bất chợt giật nảy người, không tự chủ được rùng mình một cái.

Mạnh Hổ cười gằn:

- Thác Bạt Dã, nếu không muốn chết thì phải làm theo lời bản tướng quân!

- Dạ!

Thác Bạt Dã gật đầu liên tục:

- Tướng quân yên tâm, tiểu nhân nhất định làm theo, nhất định!

Mạnh Hổ vung tay lên, Chiến Ưng liền suất lĩnh một đám binh lính xuất hiện đằng sau Thác Bạt Dã. Đám binh lính này đã mặc chiến bào và khải giáp của tàn binh Thanh Châu, hơn nữa nhờ có bóng đêm che giấu, nếu như không phải người rất quen thuộc, tuyệt đối không thể nào phân biệt được sự khác nhau giữa họ và tàn binh Thanh Châu chân chính.

Ngay lúc ấy, một loạt đuốc đột ngột dấy lên giữa màn đêm, sau đó Chiến Ưng dẫn đám "tàn binh Thanh Châu" nhanh chóng đến gần tường thành hùng vĩ của Hổ Khiếu quan.

Trên thành quan, một tên binh sĩ đột nhiên chỉ tay về phía trước kêu to:

- Mau nhìn xem, có ánh đuốc, có quân đội đang tiến gần về hướng này!

Đám binh sĩ còn lại vội vàng quay sang nhìn, quả nhiên thấy một dãy đuốc như một con rồng lửa thật dài đang nhanh chóng đến gần thành quan. Khoảng cách ngày càng gần, nhờ có ánh đuốc soi sáng, bọn chúng dần dần thấy rõ đó là một cánh quân của đế quốc Minh Nguyệt. Hơn nữa theo như lối phục sức của chiến bào, áo giáp và cờ xí, hẳn là đám quân Thanh Châu mới rời khỏi Hổ Khiếu quan mấy hôm trước.

- Đứng lại!

Vì muốn cẩn thận, tên tiểu đội trưởng của quân đoàn Ứng Châu trên đầu thành quát lên ngăn lại:

- Các ngươi là ai?

Tuy rằng đối diện hẳn là quân Thanh Châu, nhưng dù sao hiện tại cũng là thời kỳ chiến tranh, quân đoàn Mãnh Hổ của Mạnh Hổ vẫn đang hoành hành tại Trung Châu, ai mà biết được tên khốn này có phái quân cải trang thành quân Thanh Châu tới cướp quan hay không? Cho nên cẩn thận cũng không thừa, nếu như vì sơ xuất khinh thường mà để mất quan, vậy có thể làm hỏng đại sự.

Dưới ánh đuốc sáng rực, Chiến Ưng kèm Thác Bạt Dã xuất hiện dưới quan.

Mặc dù thân hình Thác Bạt Dã đứng thẳng, nhưng sau lưng hắn toát ra từng trận mồ hôi lạnh, trong lòng của hắn đang giằng co kịch liệt. Bởi vì thanh chuỷ thủ sắc bén trong tay Chiến Ưng đang dí sát vào lưng hắn, chỉ cần Thác Bạt Dã có cử động hơi khác thường, Chiến Ưng sẽ không hề do dự kết liễu tính mạng của hắn.

Bây giờ phải lớn tiếng nhắc nhở quân thủ trước mặt, hay phải phối hợp với quân địch để mở cửa quan?

Sau khi do dự trong một sát na, cuối cùng Thác Bạt Dã cũng đã khuất phục, cất tiếng giận dữ mắng to:

- Con bà nó mù đôi mắt chó rồi sao, ngay cả bản tướng quân mà cũng không nhận ra?

- A?

Tên tiểu đội trưởng của quân đoàn Ứng Châu nghe vậy định thần nhìn kỹ lại, rốt cục đã nhận ra Thác Bạt Dã, nhất thời lắp bắp:

- Thì ra là tướng quân Thác Bạt Dã, vì sao ngài lại trở về? Không phải ngài đã theo Tư Đồ lão tướng quân trở về đế đô rồi sao?

- Nói nhảm!

Thác Bạt Dã cả giận:

- Tại sao bản tướng quân trở về cần phải nói cho ngươi biết sao? Mau mở cửa thành!

- Chuyện này...

Tên tiểu đội trưởng của quân đoàn Ứng Châu tỏ vẻ khó xử:

- Thác Bạt tướng quân, hay là để ty chức bẩm báo một tiếng trước đã!

- Bớt nói nhảm chút đi, mau mở cửa thành!

Thác Bạt Dã càng giận dữ:

- Việc quân khẩn cấp, nếu như lỡ mất đại sự, tiểu tử ngươi gánh nổi không, hừ!

Tên tiểu đội trưởng của quân đoàn Ứng Châu cân nhắc một hồi, rốt cục cũng hạ lệnh mở cửa thành.

Dù sao đi nữa, Thác Bạt Dã cũng là sư đoàn trưởng của quân đoàn Thanh Châu, nói về thân phận và địa vị, so ra cao hơn tên tiểu đội trưởng của quân đoàn Ứng Châu hắn không biết bao nhiêu mà kể. Cũng không phải là hắn kém cỏi, tuy rằng hiện tại quân đoàn Mãnh Hổ đang hoành hành tại Trung Châu, nhưng trong lúc nhất thời vẫn không thể nào tới được Hổ Khiếu quan. Hơn nữa hắn cũng không ngờ rằng, đám tàn binh Thanh Châu của Tư Đồ Duệ đã bị tiêu diệt toàn quân, lại càng không ngờ rằng Thác Bạt Dã đã trở thành tù binh của quân đoàn Mãnh Hổ.

Tiếng ken két chói tai vang lên, cửa quan vốn đóng chặt rốt cục đã từ từ mở ra.

Chiến Ưng phía sau Thác Bạt Dã vung tay, lập tức năm trăm quân của quân đoàn Mãnh Hổ cải trang thành tàn binh Thanh Châu tựa như cơn hồng thuỷ mãnh liệt tràn vào cửa quan. Mười mấy tên binh sĩ của quân đoàn Ứng Châu đang mở cửa quan vốn đang muốn cất tiếng chào hỏi đám "quân Thanh Châu" này, nhưng vạn lần không ngờ rằng chào đón bọn chúng chính là những thanh chiến đao sáng loáng. Ánh sáng lạnh lẽo chói mắt chớp lên, mười mấy tên quân Ứng Châu vừa cất tiếng kêu đã ngã xuống trong vũng máu.

Tên tiểu đội trưởng của quân đoàn Ứng Châu trên đầu quan lúc này mới kinh hãi phát giác ra chuyện chẳng lành, vội vã muốn hạ lệnh thổi còi cảnh báo thì đã không còn kịp nữa. Chỉ nghe tiếng tên nhọn xé không bay tới, một đám mưa tên dày đặc đã bắn tới, trong khoảnh khắc tên tiểu đội trưởng kia và mười mấy tên tướng sĩ của quân đoàn Ứng Châu đã bị bắn chết trên đầu thành.

Trong khoảnh khắc, vô số bóng người từ trong bóng tối mé Tây Hổ Khiếu quan xông ra nhanh như quỷ mị, giống như một đợt sóng lớn màu đen cuồn cuộn tràn vào bên trong Hổ Khiếu quan hùng vĩ. Hơn hai ngàn tàn binh Ứng Châu đáng thương bên trong Hổ Khiếu quan còn đang say trong giấc mộng đã biến thành quỷ không đầu dưới đao của quân đoàn Mãnh Hổ. Uổng thay cho Mông Diễn suất lĩnh ba mươi vạn đại quân tinh nhuệ tấn công mấy tháng mà không chiếm được Hổ Khiếu quan hùng vĩ, thế nhưng quân đoàn Mãnh Hổ của Mạnh Hổ không mất giọt máu nào đã có thể chiếm được dễ dàng.

Ban đêm, trong hành dinh tạm thời của Mạnh Hổ.

Mạnh Hổ đang cùng Tất Điêu Tử, Cổ Vô Đạo thương nghị hành động tiếp theo của đại quân, chợt có tên binh sĩ đi vào bẩm báo:

- Tướng quân, đám vua tôi của đế quốc Minh Nguyệt không muốn ăn cơm nữa, đã bỏ ăn hai bữa!

Mạnh Hổ cau mày:

- Chuyện này bắt đầu từ khi nào?

Tên binh sĩ kia đáp:

- Sau khi vào quan, bọn họ cùng nhau bắt đầu không chịu ăn cơm.

- Thất sách rồi!

Tất Điêu Tử kêu lên:

- Sớm biết như vậy hẳn nên chia bọn họ ra giam giữ!

- Không sao!

Mạnh Hổ suy nghĩ một chút, dặn dò tên binh sĩ nọ:

- Như vầy, ngươi lập tức bảo người chuẩn bị món ăn nóng, dẫn bọn họ đến đây!

Tên binh sĩ nọ lĩnh mệnh mà đi, sau thời gian uống hết chung trà, hoàng đế Thu Phong Kính thân phận hiển hách của đế quốc Minh Nguyệt đã được dẫn tới.

Mấy mươi cây đuốc mỡ dê cháy bừng bừng chiếu sáng cả đại sảnh của hành dinh như ban ngày, dưới ánh đuốc sáng rực, hoàng đế Thu Phong Kính, Tể tướng đế quốc Tiêu Thành Lương, đại tướng Thanh Châu Tư Đồ Anh, Thác Bạt Dã nối đuôi nhau tiến vào. Để bảo đảm rằng bọn họ không thể tự vẫn, tay chân bọn họ đều bị đeo xiềng xích, hành động đều bị hạn chế, nhất là Tư Đồ Anh càng bị trói chặt hai tay.

Tiêu Thành Lương giơ cao hai tay, đám xiềng xích trên cổ tay liền vang lên những tiếng kêu leng keng, sau đó quay sang nói với Mạnh Hổ:

- Tướng quân Mạnh Hổ, ngươi đối đãi vua tôi chúng ta như thượng khách chính là như vậy sao?

Mạnh Hổ cười ha hả:

- Tiêu đại nhân, hoàng đế bệ hạ và hai vị tướng quân, thật là xin lỗi, chỉ sợ các vị nghĩ quẩn trong lòng cho nên mới bày ra hạ sách này mà thôi. Bất quá bản tướng quân có thể cam đoan, sau khi về tới Tây Lăng nhất định sẽ chiêu đãi các người thật tốt. Mặt khác chỉ cần Thu Vũ Đường và đế quốc Minh Nguyệt chịu trả giá cao, các ngươi có thể trở về cố quốc mà không mất sợi tóc nào. Dù sao, giết chết các ngươi không có bất cứ ích lợi gì với quân đoàn Mãnh Hổ, các vị nghĩ xem đạo lý này có đúng không?

Tiêu Thành Lương bực mình hừ lạnh, giọng khinh thường:

- Mạnh Hổ, bản Tể tướng khuyên ngươi nên sớm bỏ đi vọng tưởng này, chúng ta là người mà không phải là hàng hoá, không phải dùng tiền bạc là có thể mua được. Hơn nữa Nguyệt vương điện hạ sẽ không khuất phục ngươi đâu, mặt khác bản Tể tướng muốn cho ngươi biết, người của đế quốc Minh Nguyệt chúng ta bắt không hết, giết cũng không tận!

- Ha ha!

Mạnh Hổ không hề tỏ ra tức giận, chỉ cười nói:

- Tiêu đại nhân trung trinh tiết liệt, làm cho người khác phải khâm phục, nếu như bản tướng quân là Thu Vũ Đường, bằng bất cứ giá nào cũng phải chuộc đại nhân trở về. Người ta thường nói "ngàn vàng dễ kiếm, một tướng khó cầu", có được tướng tài như Tiêu đại nhân như vậy, đế quốc Minh Nguyệt mới có hy vọng!

Tiêu Thành Lương hừ một tiếng, ngoảnh đầu sang bên không nói gì nữa.

Mạnh Hổ vung tay lên, lập tức có mấy tên hoả đầu quân của quân đoàn Mãnh Hổ bưng thức ăn nóng hổi đi vào, Mạnh Hổ đưa tay ra mời:

- Hoàng đế bệ hạ, Tiêu đại nhân và hai vị tướng quân, bản tướng quân cũng không có ý gì khác, chỉ hy vọng các người có thể yên tâm ăn ngủ, hãy coi như đây là một chuyến chơi xa, đến hết chuyến đi là các người có thể trở về quê quán!

Tiêu Thành Lương bực mình hừ một tiếng, lại ngoảnh đầu sang nơi khác, căn bản là không muốn ăn cơm.

Thu Phong Kính và Thác Bạt Dã trong lòng cũng muốn ăn, nhưng thấy thái độ của Tiêu Thành Lương như vậy, bọn họ cũng sợ mất thể diện.

Tư Đồ Anh bị trói hai tay lại càng một lòng muốn chết, đối với muỗng cơm mà tên hoả đầu quân của quân đoàn Mãnh Hổ đưa tới miệng không chút đoái hoài. Đối với một quân nhân kiên cường như hắn, chiến bại bị bắt làm tù binh cũng có ý nghĩa rằng tính mạng của mình đã kết thúc.

- Tư Đồ tướng quân!

Mạnh Hổ mỉm cười:

- Nhất định trong lòng ngươi rất hận bản tướng quân, phải không?

- Đương nhiên!

Tư Đồ Anh đột ngột quay đầu lại, lạnh lùng nói:

- Hận không thể ăn thịt ngươi, uống máu ngươi!

- Vậy ngươi hẳn nên ăn cơm đi thôi!

Mạnh Hổ mỉm cười:

- Nếu như ngươi chết đói, vậy không thể nào nhìn thấy ta bị quân của đế quốc Minh Nguyệt bắt sống, lại không thể nào nhìn thấy cảnh tượng ta bị quân của đế quốc Minh Nguyệt ăn tươi nuốt sống...

- Cũng đúng!

Tư Đồ Anh bỗng nhiên bừng tỉnh, há miệng nuốt thức ăn mà hoả đầu quân đưa tới miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:

- Bản tướng quân ăn, nhất định phải ăn, bản tướng quân tuyệt đối không tin ngươi có thể thắng được Nguyệt vương điện hạ. Bản tướng quân sẽ chờ đến một ngày ngươi bị tiêu diệt toàn quân, thua trận mà bị bắt, hừ!

Tư Đồ Anh đã ăn, Thu Phong Kính và Thác Bạt Dã cũng đã an tâm bắt đầu ăn trở lại, Tiêu Thành Lương ngẫm nghĩ đạo lý này cũng đúng, cho dù muốn chết cũng đâu cần phải gấp như vậy? Nếu quả thật Nguyệt vương điện hạ có thể đánh bại được Mạnh Hổ, cứu ra vua tôi bọn họ, đến lúc đó nếu chết rồi há chẳng đáng tiếc ư?

Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Tiêu Thành Lương cũng tạm thời bỏ đi lòng quyết tử, bắt đầu ăn như hổ đói.

Thấy tất cả mọi người bắt đầu ăn cơm, lúc này Mạnh Hổ mới cười lớn, cao giọng nói:

- Vậy mới phải chứ, ha ha ha! -

Ầm...Ầm...Đùng...

Mạnh Hổ vừa dứt lời, bên ngoài hành dinh đột nhiên vang lên tiềng ầm đùng mơ hồ, giống như sấm động cuối chân trời, lại giống như tiếng vang của vô số thớt ngựa đang lồng lên mà chạy. Nhưng sau khi ngưng thần lắng nghe thì cũng không giống lắm, bất quá mặt đất dưới chân đã thật sự bắt đầu khẽ rung động.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-238)


<