← Hồi 187 | Hồi 189 → |
Trong đại trướng của Lý Vũ, Lý Cử đã đưa Sử Di Viễn đi tạm nghỉ, nhưng ba người còn lại trong trướng của Lý Vũ là Hắc Mâu, Trường Phong và Nhạc Mông vẫn còng đang chấn động chưa thể phục hồi tinh thần lại. Bởi vì tin tức mà Sử Di Viễn mang đến quả thật làm cho người ta phải giật mình kinh hãi, làm cho người ta khó có thể tin, nếu bọn họ muốn tiêu hoá được hết tin tức này thì cần phải có thời gian. Hít vào một hơi thật sâu, Lý Vũ quét mắt nhìn ba người bọn Hắc Mâu, hỏi:
- Ba vị tướng quân, chúng ta có thể tin được những lời của Di Viễn tiên sinh vừa nói hay không?
- Có gì mà không thể tin chứ?
Hắc Mâu cau mặt nhíu mày, tỏ ra tức giận:
- Di Viễn tiên sinh là thầy của điện hạ, lại là học giả nổi danh của đế đô, chẳng lẽ Lý Tổng đốc cho rằng hắn đã nói dối hay sao?
- Không phải!
Lý Vũ kêu lên một tiếng, xua tay phản đối:
- Không phải là bản Tổng đốc có ý này, bản Tổng đốc chỉ là cảm thấy việc này quá mức tưởng tượng, quả thật làm cho người ta khó có thể tin được, cho nên mới hỏi câu khi nãy.
Trường Phong bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng:
- Hắc Mâu, ngươi đừng vội kết luận, thật ra ta cảm thấy sự hoài nghi của Lý Tổng đốc cũng không phải là không có đạo lý. Tuy rằng Di Viễn tiên sinh là thầy của Nhị điện hạ, cũng là học giả danh vọng nổi trội ở đế đô, nhưng câu chuyện của hắn hôm nay có nhiều chỗ rất khả nghi, trong đó rốt cục có bao nhiêu sự thật, rất đáng để chúng ta cân nhắc!
- Trường Phong ngươi có ý gì?
Hắc Mâu trợn trừng đôi mắt, lớn tiếng hỏi:
- Ngươi cho rằng Di Viễn tiên sinh nói dối sao?
Trường Phong khoát tay, vẻ vô cùng nghiêm nghị:
- Ta cũng không muốn hoài nghi Di Viễn tiên sinh, nhưng câu chuyện hắn kể tối nay quan hệ vô cùng rộng lớn, nhất là chuyện Mạnh Hổ âm thầm cấu kết với quân đế quốc Minh Nguyệt, trước khi không có chứng cứ xác thực, ta cho rằng tuyệt đối không thể hoài nghi một viên quan chỉ huy cao cấp đang cầm quân bên ngoài!
Ánh mắt Lý Vũ nhìn sang Nhạc Mông đang không tỏ thái độ gì, hỏi:
- Nhạc Mông, ý của ngươi thế nào?
Hắc Mâu và Trường Phong liền đưa mắt nhìn Nhạc Mông. Hắc Mâu và Trường Phong là hai mãnh tướng thanh danh hiển hách của quân đoàn cấm vệ, có danh xưng là Hắc Bạch Vô Thường, dưới ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm của hai người, rất ít người có thể giữ được vẻ ung dung trấn định. Thế nhưng Nhạc Mông vẫn thản nhiên như thường, bình tĩnh chắp tay thi lễ với Lý Vũ, lời lẽ rất đúng mực:
- Ty chức tuổi trẻ kiến thức nông cạn, chuyện mà Di Viễn tiên sinh vừa kể tối nay là chuyện lớn, ty chức tuyệt đối không dám bình luận bừa bãi, xin Tổng đốc đại nhân và hai vị tướng quân thứ lỗi!
Hắc Mâu vốn tính tình thẳng thắn nghe vậy lập tức cau đôi mày rậm, nhẹ nhàng chế giễu một câu:
- Thằng lõi này thật là láu cá!
Thật ra Hắc Mâu đã trách lầm Nhạc Mông, không phải là Nhạc Mông cố tình tránh né, hắn chỉ là không muốn dây dưa với chuyện chính trị mà thôi. Bởi vì tính tình của Nhạc Mông vốn không màng danh lợi, từ trước tới nay, hắn chỉ muốn làm một quân nhân thuần tuý, hoặc là một vị thống soái quân sự thuần tuý, mà không phải như chính khách chuyên môn đấu trí với nhau, cho nên hắn không muốn phát biểu ý kiến gì về chuyện này.
Trong lòng Lý Vũ cũng không khỏi không oán trách, thầm nghĩ tên Nhạc Mông này quả thật không hổ là con riêng của Yến vương, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã có phong thái hành sự của Yến vương, bất quá cũng không dám nói ra ngoài miệng, lại chuyển sang nói với Hắc Mâu và Trường Phong:
- Hai vị tướng quân, bất kể lời của Di Viễn tiên sinh tối nay là thật hay giả, chúng ta phải làm thế nào đây?
Trường Phong và Hắc Mâu trao đổi với nhau một cái nhìn vô cùng mờ ám, đồng thời ôm quyền nói:
- Bọn ty chức chỉ biết theo lệnh Tổng đốc, sai đâu đánh đó mà thôi!
Chuyện này quan hệ vô cùng trọng đại, đương nhiên Lý Vũ cũng không dám gánh vác một mình, lại nhìn về phía Nhạc Mông cất giọng ôn hoà:
- Nhạc Mông, bản Tổng đốc biết ngươi có mưu trí hơn người, từ trận ngươi hoả thiêu Hồ Lô cốc là có thể nhìn ra, ngươi có thể nói cho bản Tổng đốc nghe một chút rằng chúng ta có nên tin tưởng Sử Di Viễn hay không? Nếu không tin thì giải thích như thế nào với hắn đây?
Nhạc Mông lạnh nhạt nói:
- Tổng đốc đại nhân quá khen, về câu chuyện mà Di Viễn tiên sinh đã kể, ty chức thật sự không biết nói gì!
Vẻ mặt Lý Vũ trở nên sượng sùng, thầm nghĩ cho dù ngươi là con tư sinh của Yến vương, nhưng bây giờ ngươi chỉ là một liên đội trưởng thuộc hạ của Lý Vũ ta mà thôi, lại dám làm mất mặt ta như vậy! Đang lúc Lý Vũ đang muốn phát tác cơn giận dữ, Nhị đệ của hắn là Lý Xuân phụ trách tuần doanh tiến vội vào đại trướng, ghé vào tai Lý Vũ khẽ thì thầm vài câu.
- Cái gì?!
Lý Vũ nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt, gấp giọng nói:
- Mau, mau triệu tập tất cả các tướng lĩnh từ liên đội trưởng trở lên theo bản Tổng đốc ra ngoài cửa doanh nghênh đón...
- Không cần!
Lý Vũ vừa dứt lời, một thanh âm nam nhân trầm thấp bỗng nhiên từ ngoài trướng vang lên, chợt có người vén màn trướng sang một bên, hai tên hán tử cường tráng lắc mình tiến vào, sau đó chia làm hai bên đứng bảo vệ tại cửa lều. Ngay sau khi hai tên hán tử vừa vào, phía sau lại có một trung niên vóc người hùng tráng, thân khoác áo bào màu vàng sáng nhưng vì lấm nhiều bụi đất nên nhìn dưới ánh đèn có vẻ hơi ảm đạm. Thấy người trung niên thân khoác hoàng bào, Lý Vũ, Hắc Mâu, Trường Phong và Nhạc Mông đều quỳ sụp xuống đất, giọng cung kính:
- Chúng thần tham kiến Vương gia!
Vương gia?! :
Không sai, người ấy chính là Vương gia của đế quốc Quang Huy tiếng tăm lừng lẫy, Nhiếp chính Vương gia Mông Khác!
Trên thực tế, sau khi quân đoàn Mãnh Hổ công hãm Tây Kinh lần thứ nhất không lâu, chỉ khoảng chừng nửa tháng, Mông Khác cũng đã biết được tin tức kinh người này. Tuy nhiên xét thấy nguồn gốc phát ra tin này vô cùng khả nghi, cho nên Mông Khác cũng không dám tin tưởng một cách khinh suất, lại càng không dám công bố ra ngoài, chỉ cho Tể tướng của đế quốc là Tào Mặc và Binh bộ đại thần Diệp Hạo Thiên biết chuyện này. Vì sao nói nguồn gốc phát ra tin tức là khả nghi? Vì rằng tin này là do mật thám của đế quốc Quang Huy ẩn núp ở Tây Kinh truyền về! Trên thực tế, trước khi đế quốc Quang Huy tổ chức Tây chinh, Thu Vũ Đường đã dùng thủ đoạn lôi đình mà thanh trừ gián điệp của các quốc gia ẩn náu trong các thành lớn của đế quốc Minh Nguyệt. Vì vậy cho nên hệ thống tình báo của đế quốc Quang Huy tại Tây Kinh, thậm chí là trong cả đế quốc Minh Nguyệt gần như bị nhổ tận gốc. Cho nên "công trạng vĩ đại" quân đoàn Mãnh Hổ bôn ba chiến đấu trên cả ngàn dặm đường trường, trước sau hai lần công hãm Tây Kinh Mông Khác không thể nào xác minh qua hệ thống tình báo của đế quốc Quang Huy. Ở Tây Kinh đã không còn mật thám của đế quốc Quang Huy, như vậy ai đã truyền tin tức kinh người này tới tay Mông Khác?
Tuy Mông Khác không thể biết hết rõ ràng, nhưng cũng có thể xác định được phần nào, đó là tin tức này tuyệt đối đến từ trong lãnh thổ của đế quốc Minh Nguyệt, hay nói cách khác, e rằng trong đế quốc Quang Huy có nội gian ẩn náu, chính nội gian đem tin tức kinh người này chủ động tiết lộ cho Mông Khác. Đương nhiên việc này còn có một khả năng, chính là tin này chỉ là đối phương cố tình tung hoả mù mà thôi, cho nên Mông Khác không dám khinh thường, sau khi thương nghị khẩn cấp với Tào Mặc và Diệp Hạo Thiên đã quyết định, giao đế đô lại cho Tể tướng của đế quốc Tào Mặc toạ trấn, Mông Khác và Diệp Hạo Thiên gấp rút dẫn theo sư đoàn số Sáu của quân đoàn cấm vệ mặc giáp nhẹ nhanh chóng hành quân, gấp rút tiếp viện Thanh Châu.
Mông Khác cho rằng bất kể tin này là thật hay giả, hắn cũng phải đi Thanh Châu thị sát thế cục tiền tuyến một phen, tất nhiên Mông Khác đã một thời gian dài không nhận được tin tức về đại quân Tây chinh. Trên thực tế, sau khi Thu Vũ Đường mở Đại Nguyệt hồ cho hồng thuỷ ngập Thanh Châu, đại quân Tây chinh của Mông Diễn đã bị cắt đứt tất cả mối liên hệ với đế quốc Quang Huy. Sau một tháng hành quân gấp rút, rốt cục Mông Khác đã suất lĩnh sư đoàn số Sáu bắt kịp đại quân của Lý Vũ, lúc ấy tin tức quân đoàn Mãnh Hổ chiến đấu liên tục ở các chiến trường Trung Châu và đại quân của Mông Diễn tấn công Hổ Khiếu quan chịu nhục, lui về thành Khúc A sau đó bị đại hồng thuỷ cuốn trôi hoàn toàn đã bị phong toả. Dưới tình hình hoàn toàn không biết tin tức gì, Mông Khác mới phái quân đoàn Đông Bộ của Lý Vũ và hai sư đoàn số Một, số Ba của quân đoàn cấm vệ gấp rút chạy trước tiếp viện Thanh Châu, sau đó tự mình mới suất lĩnh sư đoàn số Sáu chậm rãi chạy tới Thanh Châu. Trong thời gian đó thật ra rất nhiều chuyện đã diễn ra, gồm cả chuyện quân đoàn Mãnh Hổ cướp lấy chiến thuyền ở đại trại Thuỷ sư cảng Phong Lâm, lên chiến thuyền đột phá vòng vây, hơn hai vạn tàn binh của Mông Diễn chạy về tới thành Hà Nguyên, lúc này Mông Khác cũng vừa suất lĩnh sư đoàn số Sáu chạy tới hạp cốc Hà Tây.
----- Thành Hà Nguyên, hành dinh của Mông Diễn.
Mông Diễn ngắm bầu trời đêm qua cửa sổ mà than ngắn thở dài, Lục Thừa Vũ và Phác Tán Chi cùng nhau đi tới, vừa bước vào cửa, Phác Tán Chi vội hỏi:
- Điện hạ, vừa rồi ty chức nghe nói Sử Di Viễn đã hạ lệnh đóng chặt bốn cửa thành, nghiêm cấm không cho bất cứ người nào ra vào, hắn muốn làm gì vậy, hắn muốn làm gì vậy?
- Ngươi kêu than chuyện gì?!
Mông Diễn hừ lạnh một tiếng, cau mày quát:
- Đây là ý của bản vương!
- A!?
Phác Tán Chi nghe vậy ngạc nhiên:
- Điện hạ ngài vì sao lại hạ lệnh đóng chặt bốn cửa thành?
- Đúng vậy!
Lục Thừa Vũ cũng hỏi với vẻ hoang mang:
- Viện quân của đế quốc đã tới phía Tây thành Hà Nguyên không đầy tám mươi dặm, vì sao điện hạ không chủ động phái người liên lạc cùng bọn họ? Bây gờ chuyện quan trọng nhất chính là nghênh đón viện quân bổ sung lực lượng phòng thủ thành Hà Nguyên, như vậy bất kể sau này phản công Thanh Châu hay là cố thủ ở biên giới thành Hà Nguyên, quân ta đều ở vào thế bất bại.
- Các ngươi biết gì mà nói!?
Vẻ mặt Mông Diễn càng khẩn trương, quát tháo với vẻ đầy tức giận:
- Bản vương làm như vậy là có dụng ý riêng, bản vương cảnh cáo các ngươi, nhanh chóng đóng chặt bốn cửa thành Hà Nguyên, nếu ai dám chống lại quân lệnh tự tiện tiếp xúc với người ngoài, lúc đó đừng trách bản vương trở mặt, hừ!
- Dạ!
- Dạ!
Tuy rằng trong lòng Phác Tán Chi và Lục Thừa Vũ vô cùng khó hiểu, nhưng Mông Diễn đã ra lệnh như vậy bọn họ cũng không dám nói gì thêm, hai người coi như là tâm phúc của Mông Diễn, luôn luôn tín nhiệm Mông Diễn vô điều kiện. Thế nhưng đáng tiếc là lúc này bọn họ hoàn toàn không biết rằng Mông Diễn và Sử Di Viễn đã chuẩn bị bán đứng bọn họ.
----- Vịnh Bà La trên sông Thông Thiên.
Quân đoàn thuỷ sư của đế quốc Minh Nguyệt vẫn đang chiến đấu kịch liệt với quân đoàn Mãnh Hổ, mắt thấy đám thuỷ quân của đế quốc Minh Nguyệt tay cầm búa đục lao xuống sông, thần kinh Mạnh Hổ lập tức trở nên khẩn trương hẳn lên. Quân đoàn Mãnh Hổ trên đất bằng đúng là mãnh hổ, nhưng thuỷ quân của người ta chính là giao long trong nước, nếu quả thật để cho đám thuỷ quân kia đục chìm tất cả chiến thuyền, quân đoàn Mãnh Hổ rất có thể sẽ bị tiêu diệt toàn quân.
- Báo Tử!
Mạnh Hổ đột nhiên quay đầu lại lớn tiếng quát:
- Báo Tử đâu rồi?
Thân hình cường tráng của Sơn Báo nhanh chóng đi tới sau lưng Mạnh Hổ, dõng dạc đáp:
- Tướng quân, có ty chức!
- Mau!
Mạnh Hổ đưa tay chỉ hơn trăm chiến thuyền trên sông phía sau lưng:
- Truyền lệnh các thuyền, lập tức cho cung tiễn thủ tập trung lên boong, phong toả nghiêm mật mặt nước bốn phía xung quanh chiến thuyền, một khi phát hiện thuỷ quân trồi đầu lên lấy hơi lập tức bắn tên, sau đó tập trung đội trường mâu sẵn sàng. Nếu như thuyền bị đám thuỷ quân kia đục thủng, đừng vội sửa chữa, trước hãy dùng trường mâu đâm chết bọn thuỷ quân dưới nước đã, sau đó hãy tìm cách sửa chữa, mau lên!
- Dạ!
Sơn Báo ầm ầm đáp lại, sau đó giật lấy một cây sào trúc dài trong tay một tên binh sĩ cạnh đó, bắt đầu chạy lấy đà trên boong tàu vài chục bước, sau đó nhẹ nhàng cắm sào xuống mặt boong một cái, toàn thân kề cả sào trúc đã bắn vọt lên không. Thân hình Sơn Báo nhẹ nhàng vẽ trên không một vòng đẹp mắt, sau đó vững vàng rơi trên boong của một chiến thuyền khác gần đó.
- Tướng quân mau nhìn xem!
Trương Hưng Bá bên cạnh đột nhiên chỉ tay xuống mặt sông kêu to:
- Đám thuỷ quân đang tới!
Mạnh Hổ nghe vậy quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy một đám bọt khí đang nổi lên trên mặt nước, dần dần tiến về phía này. Một luồng sát cơ lạnh lẽo toát ra trên mặt Mạnh Hổ, hắn xoay người quát bảo tên cận vệ quân đang đứng gần đó:
- Lấy cung tên lại đây!
Tên cận vệ quân lập tức mang một cánh trường cung bộ binh tới, lại một tên khác mang trọng tiễn phá giáp ra. Mạnh Hổ đưa tay đón lấy cung tên, khẽ quát một tiếng, trong nháy mắt cung đã được giương căng, mũi tên sắc bén nhắm vào trước chỗ đám bọt khí đang sủi lên trên mặt nước một đoạn. Chỉ nghe vút một tiếng, mũi trọng tiễn phá giáp đã rời khỏi dây cung, vẽ một đường thẳng tắp nhanh như tia chớp chui xuống nước, mặt nước lập tức văng lên tung toé vài giọt, sau đó không còn thấy động tĩnh gì nữa.
Ước chừng qua vài giây sau, một đám bọt khí rất lớn đột nhiên bốc lên trên mặt nước, Trương Hưng Bá vốn tinh mắt rất nhanh phát hiện nước sông có lẫn màu đỏ máu, lập tức hưng phấn reo to:
- Trúng rồi, tướng quân bắn trúng rồi, có máu, nước sông loang máu, ha ha!
Trương Hưng Bá vừa dứt lời, một bóng người từ dưới sông đã nổi lên, Mạnh Hổ cùng các tướng sĩ quân đoàn Mãnh Hổ vội vàng tới sát mạn thuyền nhìn kỹ, quả nhiên là một tên thuỷ quân của đế quốc Minh Nguyệt. Mũi trọng tiễn mà Mạnh Hổ vừa bắn ra đã xuyên thủng ngực hắn, máu tươi đỏ sẫm từ miệng vết thương trên ngực đang trào ra không ngừng, rất nhanh đã nhiễm đỏ nước sông chung quanh đó. Không ngờ tên thuỷ quân này còn chưa tắt thở, tứ chi vẫn còn đang co giật không ngừng.
- Tướng quân, vẫn còn rất nhiều thuỷ quân của đế quốc Minh Nguyệt đang kéo tới!
Trương Hưng Bá đột nhiên kêu to, Mạnh Hổ vội quay đầu nhìn lại, không khỏi kinh hãi trong lòng, chỉ thấy từng đám bọt nước nho nhỏ không ngừng sủi lên trên mặt sông, hơn nữa những đám bọt nước kia đang nhanh chóng di chuyển về hướng chiến thuyền mà Mạnh Hổ đang đứng. Hiển nhiên có rất nhiều thuỷ quân của đế quốc Minh Nguyệt đang ở dưới nước nhanh chóng tiếp cận chiến thuyền của Mạnh Hổ.
Mạnh Hổ lập tức quát to:
- Các huynh đệ, giương cung lắp tên nhắm bắn cho thật chuẩn!
Mạnh Hổ lại giương cung lắp tên, nhắm vào một đám bọt khí đang di chuyển tới gần, gằn giọng quát:
- Chú ý tiết kiệm tên, đừng bắn bừa bãi loạn xạ, nhớ kỹ đừng nhắm vào ngay vị trí đám bọt khí sủi lên, mà phải nhắm ở trước đám bọt khí đó chừng hai, ba bước, tất cả nghe rõ chưa?
- Đã rõ!
Đám cung tiễn thủ chen chúc bên mạn thuyền ầm ầm đáp lại, cả bọn ai nấy đều đã giương căng dây cung.
- Bắn tên!
Mạnh Hổ nhẹ buông tay, một mũi trọng tiễn lại bay vút ra, đồng thời quát to:
- Bắn chết con bà nó!
Đám cung tiễn thủ vốn đã giương cung sẵn sàng lập tức buông tay, mấy chục mũi trọng tiễn phá giáp như đàn châu chấu bay xuống mặt sông. Chỉ lát sau, những đám bọt khí lớn từ dưới sông cuồn cuộn sủi lên không ngừng, có nghĩa là có rất nhiều tên thuỷ quân không may bị tên bắn trúng. Đám thuỷ quân bị trúng tên này một khi bị buộc phải nổi lên mặt nước hẳn phải chết không sai, đám cung tiễn thủ của quân đoàn Mãnh Hổ trên chiến thuyền tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay. Nhưng số thuỷ quân trúng tên vẫn chỉ là số ít, phần lớn những tên thuỷ quân khác vẫn thuận lợi lặn được tới đáy chiến thuyền của quân đoàn Mãnh Hổ. Đám thuỷ quân của đế quốc Minh Nguyệt này rất giỏi thuỷ công, đục thuyền lại càng giỏi, chỉ trong chốc lát, đã có mấy chiến thuyền bị bọn chúng đục thủng đáy.
← Hồi 187 | Hồi 189 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác