Vay nóng Tima

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 099

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 099: Đại chiến trên biển
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Shopee

Vô Tấn vừa quay đầu lại đã thấy con thuyền đã chao đảo, cột buồm màu đen cực lớn đang lao xuống đỉnh đầu hắn, hắn chấn động, ra sức lặn xuống mặt nước để tránh thoát cột buồm đập xuống, hơn nữa một khi con thuyền chìm nghỉm, trên mặt nước sẽ xuất hiện vòng xoáy cực lớn, các vật thể xung quanh hơn mười trượng đều bị hút vào đáy biển.

Hắn đi theo Trần Anh, hai người một trước một sau rời khỏi con thuyền, bơi ra ngoài trăm trượng, bọn hắn mới dừng lại, quay đầu lại nhìn, con thuyền vừa rồi đã biến mất, chỉ thấy trên mặt biển xuất hiện một vòng xoáy cực lớn, tất cả mọi người trên thuyền và con thuyền đều bị cuốn vào biển sâu.

Vô Tấn và Trần Anh đưa mắt nhìn nhau, một loại kích động sống sót sau tai nạn đồng thời dâng lên trong lòng bọn họ, bọn họ ôm chặt lấy nhau. Đây cũng là một loại chúc mừng thắng lợi, những lo lắng kéo căng như dây cung của Trần Anh đột nhiên đứt rời, một chút nức nở nghẹn ngào và nước mắt vui sướng dâng lên trong lòng nàng, mãnh liệt khiến toàn thân nàng run rẩy, thậm chí khiến nàng lại nghẹn ngào khóc lên:

- Đồ ngu xuẩn này, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết!

- Không! Chúng ta đều không chết!

Vô Tấn ôm chặt nàng vào lòng mình, thì thào nói nhỏ vào tai nàng. Trần Anh sau khi cho nổ thuyền thành công, cũng không quay lại thuyền, mà bơi đi tìm Vô Tấn. Điều này khiến Vô Tấn có một loại cảm động sâu thẳm trong lòng, bọn họ đúng là trùng phùng sau nguy hiểm.

- Không hay rồi!

Trần Anh kinh hãi kêu lên, tay nàng chỉ về phía trước:

- Vô Tấn, ngươi mau nhìn xem!

Vô Tấn quay đầu lại nhìn, lập tức cũng sợ ngây người, con thuyền của bọn hắn đang bốc cháy đùng đùng, cả buồm và cột buồm đều bốc cháy, một chiếc thuyền Bạch Sa hội khác đã áp sát chiếc thuyền của bọn hắn.

Vì hai chiếc thuyền bên ngoài đột nhiên phát sinh bạo tạc nổ tung, khiến Bạch Sa hội thay đổi sách lược, bọn chúng không xua đuổi nữa, lại một lần nữa phát động cường công.

Thuyền của Bạch Sa hội tải trọng nhỏ, tốc độ nhanh, còn thuyền của Trần Anh và Vô Tấn lại chở ngân lượng, tốc độ chậm, một lát sau đã bị đuổi kịp.

Lần này Bạch Sa hội không hề đánh lén, mà chính diện tiến công, hai chiếc thuyền lớn nhanh chóng dựa sát vào nhau, sau những tiếng "ầm ầm", hai chiếc thuyền kịch liệt đụng nhau, thuyền chở ngân lượng nghiêng ngả, thiếu chút nữa lật nhào, tựa hồ tất cả mọi người trên khoang thuyền đều té ngã xuống đất.

Bạch Sa hội nhanh chóng nắm bắt cơ hội này, hai chiếc ván gỗ kèm theo móc sắt sắc bén trước sau được móc vào thuyền chở ngân lượng, kéo hai chiếc thuyền sát vào nhau. Gần một trăm tên hải tặc Bạch Sa hội hò hét phóng tới thuyền đối phương, bọn chúng một tay cầm đao thép, một tay giơ tấm chắn, điên cuồng hét lên xông lên thuyền chở ngân lượng.

Người của Phượng Hoàng hội thấy cung nỏ mất hiệu lực, cũng rút hoành đao ra nghênh chiến, bọn hắn chỉ có hai mươi tám người, hơn nữa lại có mười tên thuyền viên tay không tấc sắt, sớm bị hù dọa, một lát sau đã bị giết chết năm sáu người, thuyền viên còn lại sợ tới mức hồn phi phách tán, đều chạy trốn xuống khoang đáy. Duy Minh và huynh đệ Thích thị cũng đi theo đám người bọn hắn cùng trốn vào khoang chứa hàng trong tầng thấp nhất của khoang thuyền, nơi này chính là khoang chứa 50 rương bạch ngân, cửa lớn được đúc bằng đồng, sau khi khóa trái rất khó mở ra, đây là hy vọng chạy trốn cuối cùng của bọn họ.

Hơn mười tên hải tặc Bạch Sa hội đuổi tới tầng dưới cùng, một trăm vạn lượng bạch ngân đã kích phát khát vọng dã tính của bọn chúng, mấy cây rìu lớn luân phiên chém xuống cửa sắt...

- Ầm, ầm!

Âm thanh chém xuống nặng nề xen lẫn tiếng chói tai của cửa sắt bị xé rách vang vọng vào trong khoang thuyền, các thuyền viên bịt tai thống khổ ngồi xổm trong góc thuyền, sắc mặt Duy Minh trắng bệch, hắn tựa vào một chiếc rương lớn ngây người nhìn tấm cửa sắt, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ nào, còn huynh đệ Thích thị thì ôm đầu trốn sau rương bạc khóc lóc, tử vong sợ hãi như tràn ngập từng góc nhỏ trên khoang thuyền....

Chiến đấu trên boong thuyền vô cùng thảm thiết, hai mươi tám tên tử sĩ của Phượng Hoàng hội và gần chín mươi tên hải tặc Bạch Sa hội lao vào nhau ác chiến. Phía bên Phượng Hoàng hội dần dần lộ ra xu thế khó khăn, trên boong thuyền không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết, một gã tráng hán bị chặt đứt cánh tay phải, ngã xuống vũng máu, hắn còn chưa chết, bốn gã hải tặc đã túm lấy hai chân hắn cùng cánh tay trái ném xuống biển cả.

Dương nhị - một tiểu đầu lĩnh khác của Phượng Hoàng hội sau khi liên tiếp giết chết ba gã địch nhân, cuối cùng thể lực cạn kiệt, bị loạn đao chém ngã......

Cột buồm chính đã bị phóng hỏa thiêu cháy, cánh buồm trắng cháy hừng hực trong trời đêm. Ở chỗ cột buồm thứ ba phía đuôi thuyền, chiến đấu lại kịch liệt nhất, Ngu Hải Lan bị đám hải tặc phát hiện, nữ nhân xinh đẹp như vậy khiến đám hải tặc giống như phát điên, hơn mười tên hải tặc ùa lên, bao vây lấy nàng, đầu tiên là bức bách nàng đầu hàng.

- Tiểu nương tử, ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta sẽ yêu thương ngươi.... A!

Tên hải tặc còn chưa dứt lời đã bị Ngu Hải Lan dùng kiếm đâm xuyên qua cổ họng, một gã đại hán khác chặn ngang hướng nàng chạy tới, bị nàng tung một cước đá bay, trường kiếm lăng lệ ác liệt đâm tới, huyết quang tung tóe, trong chớp mắt, ba gã hải tặc đã bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của nàng.

Sau khi bị nàng liên tiếp giết chết ba người, đám hải tặc cuối cùng cũng ý thức được tình hình không ổn, bắt đầu điên cuồng từ bốn phương tám hướng chém giết về phía Ngu Hải Lan, nàng vừa đánh vừa lui, thối lui đến dưới đài cao trên cột buồm, lúc này sau đầu có tiếng gió vang lên, một gã hải tặc từ bên trên nhảy xuống, ý đồ đâm nàng từ phía sau lưng, nhưng Ngu Hải Lan lại trở tay một kiếm đâm thủng bộ ngực của hắn.

Hắn hét thảm một tiếng, quay cuồng trên boong thuyền, nhưng đồng thời cũng cuốn kiếm của nàng đi, khiến nàng tay không tấc sắt, đám hải tặc vô cùng vui mừng, cùng lao tới chỗ nàng, Ngu Hải Lan cắn chặt bờ môi, nàng thả người nhảy lên đài cao trên cột buồm, nhân cơ hội bắt lấy dây thừng nhảy lên, thân thể nhẹ nhàng leo lên cột buồm.

Hai gã hải tặc đi theo nàng cũng leo lên trên, một tên trong đó bị nàng tung cước đá trúng mắt phải, kêu thảm ngã xuống boong thuyền, còn một tên hải tặc khác lại thừa cơ bắt được cổ chân nàng, mạnh mẽ kéo xuống, ý đồ kéo nàng xuống dưới, trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc này, một mũi tên như thiểm điện phóng tới, đâm xuyên đầu hắn, tiếng kêu đau đớn vang lên, tên hải tặc đã bị đóng đinh sống trên cột buồm.

Ngay sau đó bốn mũi tên gào thét lao tới, bốn gã hải tặc khác trước sau trúng tên, kêu thảm lăn xuống boong thuyền, biến cố đột nhiên này khiến cho bảy tên hải tặc còn lại chấn động, cùng quay đầu lại, chỉ thấy bên ngoài hai mươi mấy bước, có một gã nam tử trẻ tuổi đứng trên mạn thuyền, tay cầm cung nỏ, người đó chính là Vô Tấn vừa vặn trèo lên thuyền, hắn tìm đươc thủ nỏ của mình bên cạnh mạn thuyền, liếc mắt trông thấy nguy cơ của Ngu Hải Lan, liền không chút do dự xuất kích.

*****

Khi bảy tên hải tặc vừa quay đầu lại, hắn lại liên tục bắn ra ba mũi tên, ba gã hải tặc trúng tên kêu lên đau đớn, một tên trong đó kêu thảm ngã xuống biển.

Còn lại bốn gã hải tặc sợ tới mức hồn phi phách tán, nhao nhao nhảy xuống đài cao, Trần Anh lại từ đâu lao tới, nàng như một con báo săn ẩn nấp trong bụi cỏ, xuất thủ như thiểm điện, thủy thứ trong tay vô cùng ác liệt, lập tức đâm chết ba tên, tên còn lại quá khiếp sợ, thả người trực tiếp nhảy xuống biển.

- Đa tạ các ngươi!

Ngu Hải Lan từ trên cột buồm nhẹ nhàng nhảy xuống, rút kiếm của mình ra, nàng chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng nói với Vô Tấn:

- Ngươi nhanh tới khoang thuyền chứa ngân lượng, bọn người đại ca ngươi đang bị vây khốn ở đó.

Vô Tấn cả kinh, giống như cuồng phong xông vào khoang thuyền, từ xa đã nghe thấy tiếng răng rắc của búa rìu chém vào cửa lớn.

- Ầm ầm!

Bên ngoài khoang đáy vẫn liên tiếp vang lên tiếng bổ chém.

Hải tặc vẫn chưa đắc thủ, vì cửa lớn khoang đáy cực dày, bên trong lớp sắt bị chém nát bên ngoài, lại là một khối đồng dày đến ba thước, còn vách thuyền xung quanh đều được xây dựng bằng đồng, đã bị bổ chém thành trăm lỗ, may mắn là, đám hải tặc chỉ tìm được ba cái búa lớn, hơn nữa đầu óc của bọn chúng đều tương đối ngu dốt, không nghĩ đến thử vào từ mặt sườn khoang thuyền.

Dù như vậy, tấm đồng trên vách thuyền tương đối mỏng manh, đã bị bổ rộng ra một thước. Ánh đèn từ bên ngoài bắn vào buồng nhỏ trên thuyền, soi sáng những lỗ thủng bị trường đao đâm vào, trên lưỡi đao lóe ra ánh sáng tử vong.

Trong khoang thuyền, Duy Minh chỉ huy mọi người đẩy rương bạc chống đỡ cửa sắt và vách thuyền, khát vọng sống sót khiến mọi người đồng tâm hiệp lực, mấy chục chiếc hòm lớn được dày đặc bịt chặt cửa buồng, bọn hắn nhặt gậy sắt chất đống ở góc phòng, chuẩn bị dốc sức liều mạng, Duy Minh cũng nhặt lên một cây, gậy sắt nặng nề khiến hắn rất không thuận tay, hắn cũng không biết mình có thể liều mạng với những tên hải tặc hung tàn này được hay không.

- Răng rắc!

Lại một tiếng kêu lớn vang lên, lỗ thủng rộng một thước bị lưỡi búa sắc bén bổ chém, biến thành hai thước, đám hải tặc vô cùng vui mừng, một gã hải tặc đầu lĩnh thân cao tám thước, cao lớn vạm vỡ, giống hệt một con quái thú, hét lớn một tiếng:

- Để cho ta!

Hắn tìm được một cây đại búa phá núi, đẩy đám đông ra, vung đại búa lên, vận đủ sức lực hung hăng bổ xuống lỗ thủng. Một tiếng gió nổi lên, ngay trong tiếng gió, một mũi tên từ bên cạnh như thiểm điện bắn đến, bắn thẳng vào thái dương của hắn.

- Aaaaa...!

Tên đầu lĩnh rống to một tiếng, đầu búa chém bay nửa đầu của tên hải tặc đứng bên cạnh, đại búa rời tay, dư kình chưa hết, lại đánh chết một tên hải tặc khác.

Biến cố bất ngờ này khiến cho khoang đáy trở nên đại loạn, ngọn nến rơi xuống đất dập tắt, trong hành lanh trở nên tối đen, Vô Tấn ngồi xổm trên lối vào, dùng tên nỏ bắn vào hành lang với tốc độ trước nay chưa có, bóng đen chớp động, lại một mũi tên bắn trúng đối phương, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, thanh âm ngã xuống đất nặng nề....

Cây nỏ sừng dê của Vô Tấn do một gã thợ nỏ Bắc Minh tốn thời gian ba năm chế tác, thân nỏ dùng thiết mộc Bắc Minh, các phần khác được làm bằng đồng, dây cung dùng một loại gân Giao Long, kình lực cường đại, hơn nữa không sợ nước.

Vô Tấn dùng tên nỏ rất ngắn, nhưng trên đầu mũi tên lại bôi kịch độc, một hộp nỏ hai mươi mấy tên, ngón tay cái bóp lò xo, mũi tên sẽ tự động rơi vào lỗ gắn, mấu chốt là tốc độ lên dây cung, cung nỏ do hắn đặc chế, có thể bắn bi thép, cũng có thể bắn tên ngắn, chỉ cần thay đổi, thay thế rãnh mũi tên, bên cạnh thân nỏ, có một cây gậy đồng dài nửa thước, giống như chốt súng, nếu kéo căng về phía sau liền có thể lên dây cung, khiến cho lên dây cung trở nên vô cùng đơn giản, nhưng sử dụng cây nỏ này cần sức mạnh rất lớn, có thể nó được chế tạo cho phù hợp với Vô Tấn.

Hắn ngồi xổm trong góc tối đen nhất, giống như một tay súng bắn tỉa ưu tú, trong thời gian uống cạn một chung trà, hai mươi mũi tên được bắn ra toàn bộ, hành lang cũng trở nên yên tĩnh, đợi hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, Vô Tấn lưng đeo cung nỏ, đốt lửa lên, ánh sáng nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, chiếu sáng toàn bộ thông đạo khoang đáy, trên mặt đất chất đầy thi thể, rất nhiều tên tay chân co quắp, đây là dấu hiệu trúng độc mà chưa chết.

Hắn đổi ngọn lửa sang tay trái, chậm rãi rút hoành đao ra, tổng cộng chỉ có mười bốn tên, nhưng mới rồi rõ ràng có mười lăm tên, còn thiếu một tên, hai bên hành lang đều là vách khoang trơn bóng, căn bản không có chỗ núp, Vô Tấn đi vài chục bước tới gần cửa khoang, dưới ánh nến, trên mặt đất xuất hiện một bóng người mờ nhạt, hắn mạnh mẽ đâm đao lên phía trên, chỉ nghe người đó hét thảm một tiếng, từ trên đỉnh đầu rơi xuống, hoành đao đâm xuyên qua hậu tâm của hắn.

- Vô Tấn, là ngươi sao?

Trong khoang thuyền truyền đến thanh âm của Duy Minh.

Vô Tấn mừng rỡ, vội hỏi:

- Đại ca, ngươi không sao chứ!

- Chúng ta không sao, ngươi không cần lo lắng cho chúng ta, nhanh lên boong thuyền đi.

Vô Tấn nhanh chóng nhét vũ khí trên mặt đất vào trong lỗ thủng của khoang thuyền, lại đem hơn mười thi thể chặn trước lỗ thủng rộng hai thước, lúc này mới kêu lên với Duy Minh:

- Đại ca đừng ra đây, cứ ở trong khoang thuyền.

Hắn lo lắng tình huống trong boong thuyền, liền thay một hộp tên khác, chạy lên phía trên, lúc này tình huống trên boong thuyền đã có sự thay đổi, vì Trần Anh tham chiến, khiến cho hải tặc Bạch Sa hội bắt đầu tử thương thảm trọng, nếu như đơn độc chiến đấu, võ nghệ của Trần Anh và Ngu Hải Lan sàn sàn nhau như nhau, tối đa cũng chỉ có thể chém giết tám đến mười tên hải tặc.

Nhưng thân thể của Trần Anh lại có sự mềm dẻo và nhanh nhẹn mà người bình thường khó đạt đến, nàng giống như một con báo săn đang kiếm ăn trong rừng, nàng lợi dụng tất cả địa hình, cột buồm, đài cao, boong thuyền làm yểm hộ. Trong đêm tối và dưới ngọn lửa có vẻ quỷ mị, nàng chỉ dùng hai cây thủy thứ làm vũ khí, thủy thứ sắc bén đâm vào trái tim, chỉ cần một kích ắt sẽ mất mạng, trong chốc lát Vô Tấn chạy xuống khoang đáy, đã có gần hai mươi tên hải tặc Bạch Sa chết dưới thủy thứ của nàng.

Gần trăm tên hải tặc Bạch Sã đã tử thương hơn phân nửa, chỉ còn lại bốn mươi người, còn hai mươi tám tên Phượng Hoàng hội cũng chỉ còn lại mười hai người, từ lúc Vô Tấn gia nhập chiến đoàn, tình thế liền dần dần chuyển biến. Hắn trèo lên cột buồm, giống như tay bắn tỉa, từ một nơi bí mật gần đó bắn chết địch nhân. Ngu Hải Lan lúc nào cũng trở thành đối tượng để hải tặc kích sát, một mình nàng đơn độc đấu với năm người. Năm tên hải tặc dáng người vạm vỡ, tay cầm tấm chắn và trường đao, ý đồ vây quanh nàng, nhưng Ngu Hải Lan luôn chạy rất nhanh, thân thể như một đóa hoa sen xoay tròn trên boong thuyền, nàng quyết không để cho đối phương bao vây mình, lại lợi dụng thanh kiếm xuất quỷ nhập thần liên tiếp giết chết hai người, hải tặc bao vây nàng chỉ còn ba người.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-411)


<