Vay nóng Homecredit

Truyện:Kiều thê như vân - Hồi 799

Kiều thê như vân
Trọn bộ 958 hồi
Hồi 799: Tấu chương chuẩn bị sẵn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-958)

Siêu sale Shopee

Cờ xí của Thẩm Ngạo tươi sáng rõ nét mà đứng ở bên Dương Thực, lại khiến cho tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, đúng là không ai nói gì, cao thấp Đại Tống đã có cái quy củ bất thành văn, chính là ngàn vạn lần chớ chọc vào sát tinh, hắn muốn giày vò... vậy thì tùy hắn giày vò đi thôi.

Mưa xuân liên tục, ngoài cung vẫn là một mảnh âm u, rất nhiều người đội mưa từ Giảng Võ điện đi đến Chính Đức môn, kiệu cũng đã ngừng đầy bên ngoài, vốn là ngồi kiệu đến nội cung, tất cả đại nhân đều phân phó đám kiệu phu, ngừng cỗ kiệu ở chỗ xa một ít, hiện tại mưa xuống, tất cả mọi người là người quý giá, cho nên không ít kiệu phu đều tự chủ trương, tận lực mà đến thật gần rồi mới đỗ.

Chư vị đại nhân tiến vào cỗ kiệu, cỗ kiệu được nâng lên, mỗi người đi một ngả.

Thời điểm Thẩm Ngạo đến cửa cung, chứng kiến xe ngựa thái tử ngay tại cách đó không xa, thái tử mất hồn nghèo túng mà muốn lên xe, Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng, hướng Triệu Hằng kêu lên: “Thái tử điện hạ...”

Triệu Hằng ngoái đầu nhìn lại, oán hận liếc nhìn Thẩm Ngạo, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn mà đội mưa đi tới, nói: “Điện hạ gọi Bổn cung đến, có cái gì phân phó?”

Thái độ Triệu Hằng đã xuống đến thấp nhất, lúc này cho dù là hắn tiếp tục ngu xuẩn, cũng biết cái lưng này không thể nâng lên, hôm nay, chức thái tử này, thật sự là rơi xuống đất, Phượng Hoàng mà ngay cả gà cũng không bằng,.

Thẩm Ngạo hòa ái dễ gần nói: “Bệ hạ mệnh lệnh bổn vương giám sát thái tử bài học, không biết việc học của thái tử như thế nào?”

Hắn bĩu môi, lập tức cười rộ lên: “Bỏ đi bỏ đi bỏ đi, ngươi sao chép mười lần Tứ thư Ngũ kinh, đưa đến phủ bổn vương trước đã, nhưng không cho phép điện hạ mời người viết thay, bút tích điện hạ, bổn vương nhớ rất rõ.”

Mười lần...

Mười lần Tứ thư Ngũ kinh, chính là ghi một tháng cũng chưa chắc có thể viết xong, phương pháp dạy bảo của Thẩm Ngạo, thật sự là hơi quá lười biếng một chút.

Triệu Hằng hung hăng liếc nhìn Thẩm Ngạo, muốn phát tác một trận, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn được cơn tức này, nói: “Bổn cung biết rồi.”

Thẩm Ngạo không hề để ý tới hắn, gọi người dắt ngựa, đội mưa đánh ngựa hồi phủ, thời điểm trở lại quý phủ, toàn thân đã ướt đẫm rồi, Lưu Thắng tràn đầy lửa giận, nói: “Điện hạ sao có thể không thương tiếc mình như vậy? Tuy cái mưa này không lớn, nhưng đội mưa trở về, nếu hư hỏng thân thể rồi thì làm sao bây giờ? Để mấy Vương phi bọn họ biết rõ, sẽ lo lắng lắm.”

Thẩm Ngạo cười ha ha, nói: “Vậy thì không thể để cho bọn hắn biết rõ, đi đun nước đi, để cho bổn vương tắm rửa, cầm vài món quần áo sạch sẽ đến đây.”

Lưu Thắng lên tiếng vâng, liền rời đi an bài.

Đợi cho Thẩm Ngạo tắm giặt xong, cái mưa này còn không có dấu hiệu ngừng, thời điểm hắn ngâm mình ở trong thùng tắm, còn đang suy nghĩ sự tình triều nghị, đột nhiên một người Dương Thực làm thủ phụ Đại Tống, thật sự lại khiến cho hắn không tiếp thụ được, Dương Thực là người nào?

Đó chính là người gian ngoan không thay đổi, thấy quan tài cũng không rơi lệ.

Vốn Thẩm Ngạo có ý định là, loại trừ thái tử này, Thẩm Ngạo hắn sẽ một lần nữa làm người, không bao giờ giằng co nữa, từ từ mà kinh doanh một mẫu ba phần của chính mình, chơi cùng người Nữ Chân trò tim đập như trống trong ngực một tý.

Ai ngờ những người này không may, chính mình muốn lập địa thành Phật, lại một người không muốn sống nữa đi tới.

“Lại muốn náo ngất trời.” Thẩm Ngạo nghĩ đến ba chữ nhân viên thừa, trong lòng không khỏi mừng thầm, cái này còn có náo nhiệt để nhìn, đến lúc đó, khẳng định phải gà bay chó chạy.

Hắn hào hứng dạt dào mà vào thư phòng ngồi trong chốc lát, kết quả, không đến nửa canh giờ, Dương Thực liền đến tìm hiểu.

Lão gia nầy, tại thời điểm tấu chương, còn nói mình già nua, nhưng khi nhìn cái hiệu suất làm việc này, quả thực cha hắn chính là Lưu Tường à.

Trong lòng Thẩm Ngạo oán thầm, gọi Lưu Thắng dẫn Dương Thực tiến đến, hai má Dương Thực ửng đỏ, bộ dạng có vài phần hãnh diện, vừa thấy Thẩm Ngạo, cũng không hàn huyên cùng Thẩm Ngạo, bờ mông vừa ngồi xuống, trà cũng không chịu uống, nói: “Điện hạ không phải đã nói, nếu lão phu nghĩ ra tấu chương, liền đưa tới cho điện hạ xem qua? Cái tấu chương này, lão phu đã định ra rồi, điện hạ có thể nhìn xem không.”

Tại Đại Tống, có Thẩm Ngạo giúp đỡ một tý, làm cái gì cũng có thể làm chơi ăn thật, nhưng nếu là gặp phải Bình Tây Vương phản đối, sự tình đơn giản cũng sẽ trở nên rườm rà.

Bộ dạng Dương Thực nhìn về phía trên thì rất bộp chộp, kỳ thật trong đầu đều khôn khéo hơn so với ai khác.

Thậm chí Thẩm Ngạo suy nghĩ ác ý, có phải là Dương Thực này đã sớm mài đao soàn soạt rồi, suốt ngày nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ sự tình xoá nhân viên thừa, nếu không, từ lúc triều nghị trở về, tối đa cũng chỉ qua một canh giờ, hắn liền lưu loát mà viết tấu chương đi ra.

Thẩm Ngạo tiếp nhận tấu chương xem xét, lại càng xác minh ý nghĩ của mình là đúng, lão gia hỏa này, rõ ràng ngay cả chương trình cũng viết ra được.

Bình thường không hoàn thành cương vị công tác, xoá!

Một chuyện này, Thẩm Ngạo lại không phản đối, trong nha môn, cái gì cũng không nhiều lắm, chính là ăn không ngồi rồi rất nhiều, ăn không ngồi rồi là đáng hận nhất.

Tham ô, xoá.

Kỳ thật, một tội tham ô này, Thẩm Ngạo thật sự là không tán đồng, chủ yếu là phải xem năng lực làm việc của người ta nha, sao có thể một gậy đánh chết người được? Trương Cư Chính không phải cũng tham ô sao? Trong nhà Phạm Trọng Yêm, Âu Dương Tu cũng không phải là mập chảy mỡ? Nếu ngươi nói là những ví dụ này quá xa rồi, trước mắt còn có một vị Bình Tây Vương điện hạ, cũng không thể tham ô một chút sao?

Thẩm Ngạo đã bắt đầu cảm thấy, lão gia ghi chương trình này, là chuyên môn xử lý mình.

Hắn tiếp tục xem xét, điều thứ ba là chơi gái, đưa cho Lại bộ xử trí.

“Chơi gái cũng phải xử phạt sao?” Thẩm Ngạo chăm chú quan sát Dương Thực, cảm thấy có phải là lão gia nầy bị tâm lý biến thái hay không.

Cái Đại Tống triều này, chơi gái vẫn là một việc rất được đề cao, quan viên hay các tài tử đều dùng chơi gái để làm điều vẻ vang, trong thanh lâu kia, buổi tối nào không có quan nhân mặc y phục hàng ngày đại giá quang lâm? Đây là xã hội phong kiến vạn ác, chơi gái kỹ nữ thì làm sao?

Dương Thực nghiêm túc nói: “Chơi gái lãng phí tiền tài, quan viên sinh sôi loại yêu thích này, hẳn là tham quan không thể nghi ngờ, chỉ là... Lão phu cũng không có ý nghĩ chính xác về chuyện này, còn muốn hướng điện hạ thỉnh giáo.”

Thẩm Ngạo vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, nói: “Đại nhân cứ nói.”

Trên mặt Dương Thực sinh ra một chút xấu hổ đến, trù trừ thật lâu, mới mở miệng nói: “Trong nội cung, nghe nói cũng...”

Sắc mặt Thẩm Ngạo lập tức nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói: “Không thể nào, giả dối hư ảo, hậu cung bệ hạ có ba nghìn người giai nhân, sao lại làm loại sự tình đồi phong bại tục này? Bổn vương cầm ngón tay của mình bảo đảm, loại lời đồn đại này, Dương đại nhân không cần thiết phải tin tưởng.”

Dương Thực hướng Thẩm Ngạo nghiêm túc nói: “Bình Tây Vương hà cớ gì muốn lừa gạt lão phu? Cái thành Biện Kinh này, người nào không biết? Chính như theo như lời bệ hạ, trên đời nào có sự tình gì không lọt tiếng gió, lão phu lo lắng, đúng là về cái này, nếu gia tăng một chuyện này đi vào, bệ hạ bên kia có thể sinh ra không vui, tưởng rằng lão phu đang nhằm vào trong nội cung hay không?”

Thẩm Ngạo cũng không gạt rồi, Triệu Cát tự mình làm nhận gièm pha, che lấp như thế nào được đây? Hắn nghĩ nghĩ một chút, liền nói: “Bổn vương cho rằng, chuyện này nên viết ra mới tốt, Dương đại nhân ngẫm lại xem, nếu tặc nghe thấy có quan sai gọi người đi bắt tặc khác, tặc này sẽ làm như thế nào?”

Dương Thực không hiểu ra sao.

Thẩm Ngạo cười ha ha, nói: “Nếu bổn vương là tên tặc kia, nhất định sẽ ra sức hỗ trợ quan sai đi bắt tặc, một người đồng hành là oan gia, hai người càng là kẻ thù, bắt một tên, lại càng có thể rửa sạch vết bẩn cho chính mình.

Bệ hạ nhìn tấu chương, trong lòng sẽ suy nghĩ, nếu là Trẫm không phê chuẩn, nói không chừng bên ngoài biết, sẽ nói Trẫm có tật giật mình, lúc này, lại không dễ cự tuyệt.”

Dương Thực không khỏi bật cười, nói: “Nói như vậy, một chuyện này không những không thể cắt giảm, lại còn phải tô bút thật đậm rồi?”

Thẩm Ngạo vốn định nhấc bút lên, làm cho tấu chương này thêm phần màu sắc, nhưng lập tức tưởng tượng, Dương Thực cũng coi như ân sư của chính mình, nếu mình thêm bút, lại là nhục nhã thầy của mình, vì vậy liền cười nói: “Đại nhân có thể tiếp tục thêm một tý sắc thái, không cần có cái gì cố kỵ, nói đường hoàng một ít, dựa vào tâm tư bệ hạ, không phải không thể phê chuẩn.”

Dương Thực cười cười, mặt đầy vẻ đỏ bừng, nói: “Nếu lão phu có thể làm thành việc này, cuộc đời này liền không uổng rồi, lão phu làm quan lâu như vậy, chướng khí ở phía trong triều đình này mù mịt, thấy nhiều sự tình âm u, chỉ hận mình hữu tâm vô lực, hôm nay đã làm Môn Hạ lệnh, chính là phấn thân toái cốt, cũng muốn làm chút sự tình đi ra.”

Thẩm Ngạo chỉ có thể nói: “Đại nhân cao thượng, đệ tử không bằng.”

Hắn đổi xưng hô là đệ tử, lập tức giơ bút lên, ghi tên của mình phía sau tấu chương, hai tay đưa tấu chương hoàn trả cho Dương Thực, nói: “Đại nhân cũng nên cẩn thận, đập phá bát cơm nhà người ta, người ta dám dốc sức liều mạng đó.”

Dương Thực trịnh trọng gật đầu, nói: “Chết cũng không hối tiếc.”

Thế nhân rất khó lý giải cách nghĩ của Dương Thực, gian khổ học tập khổ đọc vài thập niên, thật vất vả mới có cơ hội làm quan, trèo lên lên con đường thiên tử, lại còn muốn bướng bỉnh đi làm cái loại sự tình cố hết sức, không nịnh nọt được ai này, đồng liêu khinh khỉnh đối với hắn, đám thân thiết làm bất hòa với hắn, lấy được không phải vinh hoa phú quý, mà là tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, người như vậy, cả đời cầu cái gì?

Chính là Thẩm Ngạo, cũng rất khó lý giải hành vi của Dương Thực, còn sống thật tốt, còn sống mới có thể ăn uống, mới có thể cười vui, có tiền nhiều rất tốt, có tiền, mới có rượu gái suốt ngày, mới có cẩm y ngọc thực.

Thông đồng làm bậy thật tốt, thông đồng làm bậy rồi, mới có thể một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên, thân thiết với đám bọn họ, tìm được chỗ tốt, mới có thể ca tụng công đức của ngươi.

Một người chấp nhất, hết lần này tới lần khác, muốn đi làm người sống trong thế giới của chính mình, người như vậy, có thể gọi là thủ vững tín ngưỡng, cũng có thể gọi là thằng ngốc, thằng ngốc.

Thẩm Ngạo không phải loại người này, hắn rất thích hưởng thụ, phải nuôi gia đình, muốn sống sót, cho nên, mặc dù hắn có điểm mấu chốt, nhưng đại đa số thời điểm, hắn vẫn hiểu được việc mở một con mắt nhắm một con mắt, chính là vì như vậy, còn bị người ta gọi là điên cuồng, mà vị Dương Thực này, trên danh nghĩa là ân sư của Thẩm Ngạo, chỉ có thể coi là một con mọt sách.

Trong lòng Thẩm Ngạo không khỏi suy nghĩ: “Chỉ sợ, cũng chính bởi bì trên đời này còn có thằng ngốc tồn tại, mới khiến cho cái thế giới không sạch sẽ này nhiều thêm vài phần ánh sáng, mới khiến cho cái thiên hạ tràn đầy hơi tiền này nhiều hơn một phần sắc màu, khá tốt...”

Khóe miệng Thẩm Ngạo hiện lên vài phần cười khổ, tự giễu một chút mới tiếp tục suy nghĩ: “Bổn vương không phải loại thằng ngốc này, Dương Thực sự là ngọn nến, thiêu chính mình rồi sẽ đi chiếu sáng người khác, chính mình là cái gì? Chính mình chỉ là một người, một người tục nhân, sống ở trên đời này, chỉ cầu mặc ấm, chỉ cầu người nhà của mình an khang, tích lũy tài phú vì tử tôn, chỉ như thế mà thôi.”

Nhưng Thẩm Ngạo có lẽ là vẫn quyết tâm cùng thằng ngốc này đi trên con đường chông gai, ghi tấu chương xong, phảng phất như không thấu đáo ý nghĩ của mình, giống như là một cái xương cá chắn ngang tại yết hầu, người sống trên đời, dù tục không chịu được, cũng nên đi kích động lần thứ nhất, đi làm một sự kiện mình cho là có thể làm.

Dương Thực tiếp nhận tấu chương Thẩm Ngạo ký tên, về sau, trên mặt lộ ra hỉ sắc, lập tức nói: “Có Bình Tây Vương ký tên, chuyện này liền thành công một nửa.” Hắn thoáng trầm mặc một tý, tiếp tục nói: “Lúc trước có nhiều chỗ đắc tội, mong rằng điện hạ chớ trách.”

Dương Thực lúc trước xác thực cũng làm cho Thẩm Ngạo nếm qua một ít khổ sở, chỉ nói về chuyện buộc tội, lão gia hỏa này cũng không ít lần làm khó dễ Thẩm Ngạo, đổi lại là người khác, Thẩm Ngạo đã sớm tát một cái đi qua, nhưng lúc này, hắn chỉ cười nói: “Trên đời, người thuần túy không nhiều lắm, đại nhân tính toán là một người, dù đại nhân làm khó đệ tử, đệ tử nào dám có phê bình gì kín đáo?”

Cùng Dương Thực nói mấy câu, Dương Thực thấy sắc trời không còn sớm, liền đứng lên nói: “Ngày mai lão phu liền vào cung, điện hạ, tạm biệt.”

Thẩm Ngạo đứng dậy, một mực đưa Dương Thực đến cửa lớn, dặn dò: “Dương đại nhân, cái sự tình chơi gái này nhất định phải tô thêm một ít màu sắc, càng đường hoàng càng tốt.”

Dương Thực đáp ứng, chui vào cỗ kiệu, dần dần đi xa.

Sắc trời ảm đạm, sau cơn mưa, hoàng hôn tươi mát nói không nên lời, cùng đèn lồng trước cửa phủ Bình Tây Vương hai bên chiếu rọi, cái ánh sáng này quyện vào cùng một chỗ, chiếu rọi trên mặt Thẩm Ngạo, chỉ một thoáng, thiếu niên tục không chịu được này lại bắt đầu trở nên chói lọi.

Vĩnh Hòa năm thứ bốn, mười sáu tháng hai, trên hoàng lịch chính là ghi: thuận xuất hành, thăng quan, kị tiếp khách.

Một ngày rất bình thản, nhưng ngày này, lại nhất định không bình thản, Lí Bang Ngạn xong rồi, Trình Giang xong rồi, người ở vào cái nước xoáy trung tâm này đều biết, thái tử chỉ sợ cũng xong rồi.

Đại biến kinh thiên như vậy, hoàn toàn là một điểm tiếng gió đều không có, đám tiểu dân đã xác định phải nuôi sống gia đình, nào có hào hứng đi để ý đến chuyện thiên hạ?

Đám kẻ sĩ cũng không nhìn thấu ván cờ này, nghe nói thái tử còn được nội cung ban thưởng, từ nay về sau, cứ ở trong cung đọc sách, đọc sách là chuyện tốt, ai cũng có thể nói cái đó không tốt, chỉ có người đọc sách không thể nói.

Cho nên, cả Biện Kinh thần kỳ bình tĩnh, táo bạo qua đi, bụi thì bụi, đất về với đất, không nhìn ra một điểm dấu hiệu kinh thiên động địa nào.

Tân nhiệm Môn Hạ lệnh còn chưa tới Môn Hạ tỉnh, đám Lục sự tình cùng Sách lệnh sử chờ đợi hồi lâu, mới nhận được tin tức, Dương đại nhân trực tiếp vào cung, về phần vào cung làm cái gì, lại nhất thời không đoán ra.

Vì vậy, mọi người đành phải làm theo điều mình cho là đúng, chải vuốt lại tấu chương, trình Trung Sách thì cứ trình Trung Sách, tất cả cứ chờ Dương đại nhân đến rồi nói sau.

Trong Văn Cảnh các an tĩnh đến đáng sợ, chỉ có thanh âm sàn sạt khi Triệu Cát đọc qua tấu chương, Triệu Cát mới gội đầu, cả người nhìn về phía trên thì tinh thần sáng láng, lửa giận ngày hôm qua đã bị xua tan, mà lại chuyển biến thành cái kiểu thái độ bại hoại kia.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, muốn để cho Triệu Cát nhất thời giữ vững tinh thần rất dễ dàng, nhưng bắt hắn giữ vững tinh thần cả đời lại khó như lên trời, Triệu Cát lười biếng mà lật tấu chương trên bàn ra xem, có vẻ có chút không kiên nhẫn.

Xoá nhân viên thừa...đây chính là một sự kiện phiền toái cực độ, Triệu Cát lúc này thậm chí có chút ít hối hận, sớm biết như thế, không nên để cho Dương Thực vào cửa hạ, người này vừa mới tiền nhiệm, đã muốn náo loạn.

Triệu Cát, sợ nhất đúng là náo loạn, tuy Thẩm Ngạo cũng náo, nhưng người ta huyên náo nhiều màu rực rỡ, lão gia hỏa này náo lại gọn gàng dứt khoát, một sáng sớm liền bày ra một thái độ, lão phu tới để giày vò, không giày vò đến gà bay chó chạy là không thể bỏ qua.

Chỉ là, tốt xấu người ta cũng là quan mới tiền nhiệm, Triệu Cát cũng phải thoáng để ý một tý, cho nên có lẽ là nghiêm túc nhìn tấu chương, hắn chậm rãi đọc qua qua, một chữ cũng không để xót, trong lòng hơi có chút không cho là đúng, chỉ nhiều một ít quan mà thôi, cần gì ngạc nhiên?

Chuyện này cũng có thể kéo đến giang sơn xã tắc? Các triều đại đổi thay, chỗ nào không là như thế? Giày vò như vậy, thật sự có chút trái ngược.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-958)


<