← Hồi 44 | Hồi 46 → |
Sau khi bọn ma đầu kéo đi, từ trong bờ rừng hai bóng người bay đáp xuống.
Đó chính là Mân Sơn bà bà và Hách Linh Châu.
Mân Sơn bà bà đường như trong lòng có sự u oán vô hạn sắc, mặt trắng bạch sợ hãi, mái tóc bạc phủ vai thân hình tợ như tử thi.
Bà ta đưa đôi mắt buồn rười rượi thả nhìn ngôi mộ Liệt Hỏa Thần Quân, lần từng bước đến cạnh trước mộ.
Chăm nhìn bốn quả đào đặt cúng dưới đất, Mân Sơn bà bà lầm thầm trong miệng, thần sắc tái nhợt.
Đột nhiên, như đang bị xói mòn vào vết thương trong lòng, bà ta nghiến răng phá lên một tràng cười rùng rợn thê lương.
Nếu nói bà ta "khóc" thì đúng hơn!
Tiếng cười bi thương vang lên giữa núi rừng đồi tịch mịch hoang vắng. Từ khắp nơi, tiếng cười đó lại vọng về nghe như tợ ma than quỷ khóc.
Bà ta giống như người cuồng, lại giống như người si tình lâu ngày thành tính, miệng lẩm bẩm:
- Lão quỷ, lão quỷ. Người khác trách mắng ta gọi ngươi bằng lão quỷ là thất kính, nhưng ta vẫn gọi là lão quỷ.
Bà ta cứ đứng nghiến răng trèo trẹo như muốn trút đi nỗi hận thù và oan ức trong lòng.
Ánh mắt u oán rực lên sự căm thù, bà ta hận giọng nói:
- Ngươi chết rồi thật là tiện cho ngươi đấy. Ta đã từng niệm rằng muốn tận mắt chứng kiến ngươi chết. Lời thế đó cuối cùng ta đã thực hiện được. Ha, ha ha ha, cuối cùng đã thực hiện được..... Bà ta nghiến chặt hai hàm răng rít lên:
- Duy có một điều khiến người ta còn hận là ngươi không chết trong bàn tay Trang Trinh này. Ta vẫn còn ôm hận suốt đời.
Mân Sơn bà bà chợt ngẩng mặt lên trời, than giọng ai oán:
- Bao nhiêu năm nay vì sự phục thù này đã khiến cho ta có một dũng khí cần phải sống. Bây giờ kẻ bạc tình đã chết, ngọn lửa sinh mệnh trong ta cũng tắt đi rồi. Ta sống đây còn có hứng thú gì nữa? - Bà ta tự lắc đầu... rồi lại lắc đầu.
Bất chợt, Mân Sơn bà bà sực nghĩ Hách Linh Châu, thời gian lâu như vậy sao không nghe cô ta nói gì?
Mân Sơn bà bà buồn bã quay đầu lại, chăm nhìn cô ta.
Hách Linh Châu đứng cách phía sau không xa, hoa dung cũng nhợt nhạt tái đi, ngước mắt nhìn những đám phù vân trôi tản mác trên trời, không biết trong đáy lòng cô ta đang nghĩ gì?
Dường như cô ta cũng đang chìm vào những dòng suy tưởng mông lung...
Mân Sơn bà bà thấy vậy cảm thấy có phần bất nhẫn liền gạt đi bao nỗi u buồn của mình, bước tới vỗ nhẹ vai cô ta, nói:
- Châu nhi, chúng ta đi!
Hách Linh Châu giật mình, hoang mang hỏi:
- Đi? Đi đến đâu?
Không đợi Hách Linh Châu nói lên lời đó, Mân Sơn bà bà cũng đứng chết lặng.
Đúng vậy! Đi về đâu?
Trước đây sáu mươi năm, Mân Sơn bà bà Trang Trinh cũng vào độ niên kỷ như Hách Linh Châu vậy, cũng là một trang tuyệt thế giai nhân. Bà ta đương thời lắm phần kiêu hãnh, không muốn kết bạn xe duyên với bất cứ một nam nhân nào. Nhưng cũng kỳ quái, sau lần đầu tiên gặp Liệt Hỏa Thần Quân, thấy tính cách của Liệt Hỏa Thần Quân khí phách hào hùng, bà ta đã trộm nhớ thâm yêu.
Nhưng Liệt Hỏa Thần Quân là người đã có vợ rồi.
Vợ của lão ta chính là Triển Kim Hoa, ái nữ của Triển Phi Bằng, Sơn chủ của Vân Thai sơn. Liệt Hỏa Thần Quân từ khi quyến luyến với Trang Trinh, lão ta tuyệt đối không đề cập đến chuyện của Triển Kim Hoa để đánh lừa Trang Trinh.
Quan hệ giữa nam nữ quả là vi diệu, khi phát hiện lòng mình đã yêu say đắm Liệt Hỏa Thần Quân, Trang Trinh bèn muốn chiếm lấy nam nhân này.
Chính vì có dục vọng "Chiếm lấy", cũng là sức mạnh của tình yêu thúc đẩy, hễ Liệt Hỏa Thần Quân đặt chân đến đâu, trong mọi lúc lọi nơi Trang Trinh đều có mặt ở đó, muốn biểu lộ tâm lình và tỏ lòng ái mộ lão ta.
Hoàng thiên bất phụ khổ nhân tâm. bà ta cuối cùng đã đạt được ý nguyện.
Liệt Hỏa Thần Quân thời trẻ tuổi chẳng phải là một đại hiệp tài nghệ phi phàm, cũng không phải là kẻ chánh nghĩa trung can gì. Lão lấy cá tính để xử lý tranh chấp, lấy tính cách phân biệt thiện ác, là một người đại ác thị phi không nhận, thiện ác không rõ!
Ái tình đã làm cho người ta mù quáng, lý trí mất đi! Trang Trinh đã hiến dâng trọn cả tình yêu, dâng trọn cả trái tim, dâng trọn cả trinh tiết của tuổi xuân, ngập chìm trong biển tình ái, theo Liệt Hỏa Thần Quân đông bôn tây tẩu đến chín năm trời.
Thời gian chín năm đâu phải ngắn ngủi. Sau đó lý trí Trang Trinh dần dần hồi tỉnh, bà ta phát giác mình đã lỡ chân thành thiên cổ hận, hối hận cũng không kịp nữa.
"Đường hẹp khó tránh", cũng gọi "Lưới trời lồng lộng", chuyện bí mật trong chín năm đó cuối cũng bị lộ ra.
Lúc đó Trang Trinh mang thai bảy tháng, bụng lớn dần. Khi bà ta tùy hành theo Liệt Hỏa Thần Quân đến trước Lôi Phong tháp ở Hàng Châu đã gặp toán người một nữ bốn nam. Sau khi sự việc xảy ra bà ta mới biết nữ nhân chính là Triển Kim Hoa, vợ của Liệt Hỏa Thần Quân. Còn bốn nam nhân kia chính là sư huynh đệ đồng môn với lão ta.
Ban đầu là lên lời chỉ trích, sau đó lại diễn ra một trận ác chiến giữa song phương.
Trang Trinh vì hổ thẹn, đồng thời sợ động đến thai nhi, bởi vậy bà ta đứng một bên không nói năng gì.
Trang Trinh không động thủ, Triển Kim Hoa cũng không ra tay.
Lấy ít địch nhiều, hơn nữa Liệt Hỏa Thần Quân đương thời thân thủ bình thường, cho nên cuộc chiến đối với lão rất căng thẳng gay go.
Người của Vân Thai sơn chủ ý muốn đánh cho lão ta một trận nhừ tử, hết đường kêu la mới thôi.
Cũng không biết vị huynh đệ nào đã hạ thủ, một mũi tên bay cắm phập vào mắt trái của Liệt Hỏa Thần Quân làm máu chảy tràn dưới đất, trông rất thảm thương.
Đó chính là nguyên do Liệt Hỏa Thần Quân hỏng đi mắt trái.
Triển Kim Hoa cảm thấy có phần bất nhẫn, vội khuyên bốn huynh đệ ngừng tay, cứu lấy tính mệnh Liệt Hỏa Thầu Quân. Năm người lặng lẽ kéo nhau đi.
Vì phải dưỡng thương Liệt Hỏa Thần Quân, cũng vì Trang Trinh sắp đến lúc sinh nở, hai người phải định cư ở Hàng Châu.
Sau một tháng thương thế của Liệt Hỏa Thần Quân lành hẳn. Lão ta không quên sự nhục nhã bị mất mát, ngày đêm tiềm ẩn ở Vân Thai sơn, ra tay giết trọn bốn huynh đệ đồng môn không sót một người.
Triển Kim Hoa lưu lạc nơi nào, không nghe người ta nói đến!
Điều khiến cho Trang Trinh không thể chịu đựng nổi là tính hiếu sắc của Liệt Hỏa Thần Quân vẫn không cải đổi. Sau khi trở lại Vân Thai sơn, lão quyến luyến với một nữ nhân khác ở đương địa, biền biệt tháng trời không trở về nhà, bỏ rơi Trang Trinh chịu cảnh thê lương hiu quạnh với cái thai đến ngày sinh nở.
Trang Trinh đau khổ hận thù, khóc đến cạn dòng nước mắt, chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần. Bà ta nghĩ đến Triển Kim Hoa, nghĩ đến mình, mới giật mình vì đã yêu lầm một kẻ bội nghĩa bạc tình. Nhưng ván đã đóng thuyền rồi, hối hận thì đã muộn màn!
Vào một đêm đông gió mưa tầm tã, Trang Trinh quyết gạt nước mắt bỏ nhà ra đi!
Trang Trinh cũng là một người kiên trì chịu đựng, bà ta không muốn mất mặt với người, cũng không muốn cầu ai giúp đỡ, chạy trong luồng gió táp mưa sa đến thẳng Mân Sơn. Một phần do tinh thần loạn lạc một phần là do lạnh lẽo đuối sức, giữa đêm đông buốt giá trên đường đến Mân Sơn, thai nhi chưa đầy tháng đã lọt lòng, lúc cất tiếng chào đời cũng là lúc nhắm mắt lìa cõi thế!
Nỗi khổ hận giày xé trong lòng Trang Trinh sớm tối phát lời độc thệ, quyết ra tay báo thù quyết giết cho bằng được kẻ đã phụ nghĩa bạc tình!
Từ đó về sau Liệt Hỏa Thần Quân lưu lạc nơi nào? Bà ta không biết.
Liệt Hỏa Thần Quân học thành nhất thân kỳ công như thế nào? Bà ta cũng chẳng hay!
Liệt Hỏa Thần Quân ba mươi năm ẩn trên đảo Liệt Hỏa, lão ta làm những gì? Bà càng không hay biết.
Bà ta chỉ biết rằng vị Liệt Hỏa Thần Quân võ nghệ lấn át càn khôn, quát gió gọi mây trong võ lâm chính là đấng lang quân bạc tình mà bà ta đã phát lời thề muốn giết cho bằng được.
Vì danh tiếng của Liệt Hỏa Thần Quân quá lừng lẫy, Trang Trinh muốn nuôi chí báo thù tất phải khổ luyện một môn võ công kỳ tuyệt hơn hẳn lão ta, nếu không thì biết dựa vào đâu?
Một cơ duyên đưa đến rất ngẫu nhiên, Trang Trinh ở trong thạch động không có bóng người thuộc đỉnh Mân Sơn đã lấy được một cuốn bí kíp võ công đó chính là "Bạch Cốt sát" mà người ta nghe đến phải khiếp hồn.
"Bạch Cốt sát" là một môn võ công âm nhu ác độc, là một tông võ học quỷ quyệt của tà đạo. Người luyện công phải thu thập được tám mươi mốt xương cốt của người chết, hằng đêm vào độ trăng mờ ám, người luyện công hấp thụ tử khí của người chết, luyện cùng với nguyên khí thái âm vào lúc nửa đêm, hai luông khí hòa hợp luân chuyển từ đó mới thành đạt được.
Trang Trinh quyết báo thù, lại là một nữ nhân cùng đường tắt lối. Mấy mươi năm khổ công tôi luyện, đã thành đạt được môn võ học tà đạo "Bạch Cốt sát".
Kỳ công đã thành nhưng Trang Trinh bết bao nhiêu năm ngồi trên đống xương người chết đã làm cho con người bà biến đổi hoàn toàn, và biến thành Mân Sơn bà bà hiện tại với thân hình trắng toát tợ như tử thi.
Con người đã thay đổi, nhưng chí nguyện của Trang Trinh vẫn hằng khắc mãi trong tâm. Sự oán hận, lời nguyền rủa lúc nào cũng ám ảnh trong đầu, chí phục thù càng bừng trỗi dậy theo năm tháng trôi qua.
Nhưng Liệt Hỏa Thần Quân mai danh ẩn tích chốn nào? Trang Trinh không hay biết.
Trước đây ba năm, Trang Trinh triển khai hành động báo thù.
Bà ta cải trang thành đủ dạng người đi thăm dò tin tức khắp trong võ lâm. Ngoài chuyện nghe ra Liệt Hỏa Thần Quân ẩn thân chân tu trên đảo Liệt Hỏa, bà ta không biết thêm một tin nào khác hơn.
Đúng lúc ấy ma đầu Miêu Cương tiến nhập Trung Nguyên, tàn sát hoành hành, biến võ lâm thành cõi địa ngục với đầy rẫy những oan hồn lưu lạc.
Sự xuất hiện của ma đầu Miêu Cương đã đột xuất, lại ly kỳ, làm chấn động cả một góc trời.
Trang Trinh vì tính hiếu kỳ khi chiếc quái xa băng qua Hà Bắc, bà ta đã gặp nó, muốn thử xem uy lực của "Bạch Cốt sát", đồng thời muốn vạch tung bí mật của chiếc quái xa để cứu nguy cho nạn kiếp trùng trùng, vào một đêm gió lặng trăng mờ, Trang Trinh đã lẫn lộn trong đám cao thủ cố ý đoạt bảo, tiếp cận đến chiếc quái xa.
Trang Trinh thi triển công lực "Bạch Cốt sát" giao đấu quyết liệt với nữ ma đầu Ma lão lão hơn năm mươi chiêu. Dùng chiêu thuật lấy âm khắc âm ba ta đã phá giải được "Lục Âm chưởng" của ma đầu Miêu Cương. Khi bà ta lấy âm chế dương, do nội lực không thâm hậu bằng Ma lão lão, bà ta phải trổ khinh công "Phi Tuyết Vô Ngân" kiệt xuất vô luân mới thoát được "Huyết Quang chưởng" của Ma lão lão.
Không phải vì vậy mà bái phục, bà ta vẫn một mực bám theo quái xa.
Ở tửu lâu Trầm Gia Loan, Giả Như Chân xuất chiêu kỳ công uy hiếp Tam quái, Trang Trinh cũng tận mắt chứng kiến. Bà ta đâu ngờ rằng vị lão nhân tóc bạc trắng đó lại chính là Liệt Hỏa Thần Quân mà bà ta đang quyết tìm để báo thù?
Mân Sơn bà bà lúc đó giả dạng một nữ sĩ bình thưởng, thấy Giả Như Chân ra tay nghĩa hiệp, trị tội bọn ma đầu hung tàn ác độc, trong lòng cũng thầm thán phục.
Mân Sơn bà bà đâu nghĩ ra rằng Liệt Hỏa Thần Quân vùi thân khổ tu hơn ba mươi năm trên đảo, ăn năn sám hối, dường như đã trở thành một con người khác không phải như xưa?
Sau đó Mân Sơn bà bà thừa lúc trận hỗn chiến xảy ra khi chiếc quái xa đến Trầm Gia Loan, đã ra lay cứu Hách Linh Châu, đem cô ta về Mân sơn.
Gần ba năm nay bà ta xem Hách Linh Châu là người chí thân cốt nhục, đem công lực kỳ tuyệt mấy mươi năm tinh luyện truyền cho Hách Linh Châu, trông mong cô ta cùng hôm sớm với mình trong lúc tuổi già, giải bớt đi nỗi sầu thiên cổ.
Chẳng biết trời đất đẩy đưa thế nào, bà ta đâu ngờ trong tất lòng son của Hách Linh Châu còn khắc sâu hình ảnh La Như Long, mỏi mòn mong đợi, mà La Như Long lại là truyền nhân của Liệt Hỏa Thần Quân:.
Bây giờ Liệt Hỏa Thần Quân chết rồi.
Khi Liệt Hỏa Thần Quân chưa chết, Mân Sơn bà bà ngày đem thầm nguyện phải lột da xẻo thịt lão ta ra để trả thù mối hận năm xưa. Nay lão ta đã chết, Mân Sơn bà bà nên vui mừng mới phải?
Nhưng không!
Như vừa rồi trong lúc phẫn nộ và hận thù tột độ bà ta đã thốt lên, Liệt Hỏa Thần Quân chết đi, dũng khí sống của bà không còn nữa, và lửa sinh mệnh cũng tắt theo.
Đúng như lời người ta thường gọi, yêu nhiều thì hận sâu, yêu và hận cũng phát xuất từ một nguồn!
Vấn đề tiếp theo...
La Như Long thiên sinh ngạo tính, uy vũ không thể khuất phục. Chỉ vì một câu nói mà chàng đã vạch tội Mân Sơn bà bà, một vị cao nhân tiền bối. Thậm chí còn gán cho bà ta là hung thủ gián tiếp sát hại Liệt Hỏa Thần Quân, bỏ mặc luôn cả Hách Linh Châu, người tình lý tưởng của chàng. Đây há là một chuyện nhỏ hay sao?
Mân Sơn bà bà là người đã từng vượt qua bao chặng đời dâu bể, trái tim tan nát, bà ta muốn đem những nỗi bất hạnh của mình gieo rắc lên trên thân Hách Linh Châu nữa hay sao?
Như vậy không quá tàn nhẫn lắm sao?
Nếu không suy nghĩ sâu xa, khi La Như Long nặng lời chỉ trích bà ta sẽ đánh chết ngay tại chỗ. Nhưng vì Hách Linh Châu, bà ta không tiếc gì nén giận nhịn lời để cầu toàn. Nhưng cuối cũng đã đổi lại được gì hay là hoàn toàn đều vô nghĩa?
Đúng ra, Liệt Hỏa Thần Quân chết rồi, trí nguyện bà ta đã đạt, giờ chỉ còn một con đường là trở lại Mân Sơn.
Hách Linh Châu lúc này trong tâm đang bấn loạn, Mân Sơn bà bà chỉ cần nhìn qua đủ hiểu phần nào.
Bởi vậy khi Hách Linh Châu thảng thốt kêu lên: "Đi, đi đến đâu?" chẳng khác gì bộc lộ rõ nội tâm của mình, bà ta há không hiểu được sao?
Mân Sơn bà bà đứng lặng một hồi lâu, nét sầu hiện lên một nụ cười lâu nay khó có được, nói:
- Châu nhi, ta biết trong lòng ngươi đang như điên, thậm chí ngươi còn hận ta nữa là khác, đúng không?
Một lời nói cởi mở cõi lòng, Hách Linh Châu buồn bã quay đầu lại, lệ hoa loạn chuyển chảy thành dòng.
Mân Sơn bà bà xót xa lòng, vịn hai tay lên đôi vai đang run rẩy của cô ta, hai hàng nhiệt lệ ứa trào ra, nhẹ lời:
- Châu nhi, ta cũng có nỗi thương tâm dằn vặt trong lòng. Bây giờ ta và ngươi tình thâm cốt nhục, hạnh phúc chung thân của ngươi ta há không quan tâm sao được? Ngươi cho rằng La Như Long vừa rồi bị địch vây tứ phía, ta không ra tay cứu viện tức là không quan tâm đến sự sống chết của chàng ta sao?
Thấy Hách Linh Châu khóc nức nở không lên tiếng, bà ta than nhẹ nói tiếp:
- Châu nhi, ngươi nghĩ sai rồi! Người có thâm cừu đại hận với ta không phải là La Như Long, mà chính là Liệt Hỏa Thần Quân nằm dưới ngôi mộ này! Con người ta dù lòng dạ thế nào cũng không muốn nhìn thấy La Như Long bị cái chết phanh thây bởi độc thủ của bọn ma đầu Miêu Cương.
Hách Linh Châu chưa với hết nỗi hoài nghi, thì thào trong tiếng nấc:
- Sự thực, sư phụ hầu như không ra tay cứu chàng ta, vả lại cũng ngăn cản không muốn cho Châu nhi ra tay!
Mân Sơn bà bà lắc đầu tiếp lời:
- Chớ nên trách ta, vì ta tự thừa biết một mình Ma lão lão cũng đã nguy ngập cho ta rồi, huống gì còn thêm bốn cao thủ kia nữa, ta dù có ba đầu sáu tay cũng không đối đầu nổi.
Bà ta gượng cười nói tiếp:
- Hơn nữa, La Như Long rơi vào tình huống hiện tại cũng đúng như điều ta đã lường trước, vậy không đáng vui mừng hay sao?
- Cái gì? Sư phụ lại vui mừng à?
Hách Linh Châu ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Nếu sư phụ nói là "Vui mừng", không phải, "May mắn" thì đúng hơn. Sư phụ đem sinh mệnh của La Như Long đố cuộc như vậy, chứng thực sự tưởng tượng của sư phụ quá nguy hiểm.
Mân Sơn bà bà chưa muốn giải thích liền cười nhạt tiếp lời:
- Châu nhi không nên tranh biện với ta. Chúng ta tuổi tác chênh lệch quá nhiều, nhận thức cũng cách biệt nhau xa. Ta bảo đảm sẽ cứu được La Như Long ra cho ngươi, được chưa?
- Sư phụ bảo đảm hả? Dám hứa thật hay không?
Mân Sơn bà bà gật đầu trả lời:
- Ta đã định ra trước một kế "Minh đả bất quá, ám trọng hạ thủ" đánh công khai không được thì phải ra tay ngầm. Ta bảo đảm là được, ngươi cứ yên tâm chờ đợi.
Hách Linh Châu ít nhiều cũng có phần vui mừng, sực nghĩ lại điều gì, liền hỏi:
- Sư phụ nói gì? Sư phụ bảo Châu nhi đợi hả? Đợi bao lâu?
- Nhanh nhất cũng phải mười ngày nửa tháng.
- Vì sao?
Hách Linh Châu thoạt động nét ngọc.
Mân Sơn bà bà quá hiểu nội tâm cô ta, lại cố hỏi:
- Thế nào? Ngươi muốn ra tay cứu ngay thôi hả?
- Đương nhiên?
- Ngươi không yên tâm hay sao?
- Đúng vậy!
Mân Sơn bà bà cũng vui lên, mỉm cười, nói:
- Ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi bị La Như Long bị mê hồn mà mất đi lý trí? Hay sợ chàng ta tuổi trẻ không kìm được nỗi không, chấp nhận kết hôn với Hắc Nựu?
Từng lời từng lời giống như mũi tên xuyên trúng vào con tim tê tái của Hách Linh Châu.
Mân Sơn bà bà dù là sư phụ mà cô ta đã nương tựa tấm thân cô quạnh của mình, nhưng chuyện liên quan đến tư tình nam nữ làm sao cô ta thổ lộ ra hết được? Chỉ biết đỏ mặt cúi đầu e lệ.
Mân Sơn bà bà chuyển giọng khuyên nhủ:
- Châu nhi, ngươi thật quá lo nghĩ. La Như Long có tài hoa và thiên chất dị bẩm, không hề khuất phục ai. Hiện tại bọn ma đầu Miêu Cương rắp tâm muốn lấy "Thái Cực đồ", chàng ta nếu không nói rõ nơi cất giấu tất nhiên không bị làm mê hồn. La Như Long đã còn lý trí, có được ngươi là một trang quốc sắc thiên hương, lại là bạn đời tri kỷ lẽ nào chàng ta lại chấp nhận lấy Hắc Nựu với nước da đen như nhọ nồi?
Hách Linh Châu có phần mừng, lại có phần thẹn, nghe Mân Sơn bà bà nói vậy cô ta cũng có phần tin.
Nhưng cô ta vẫn phân vân hỏi:
- Theo sư phụ nói, chàng ta an toàn tuyệt đối không gặp gì hung hiểm cả hay sao?
- Ta nghĩ vậy.
Hách Linh Châu tươi cười nói tiếp:
- Sư phụ chớ cười Châu nhi, vừa rồi sư phụ nói đợi mười ngày nửa tháng, lý do vì sao?
Mân Sơn bà bà mỉm cười trả lời:
- Đồ ngốc! Giả Như Chân chết, La Như Long bị bắt, ngươi nghĩ đó không phải là chuyện kinh thiên động địa sao?
- Sư phụ cho rằng ở Tổng đàn Hồng Hoa bang sẽ tăng cường phòng thủ hay sao?
- Không những Hồng Hoa bang tăng cường phòng thủ, mà theo ta nghĩ tất sẽ có người đột nhập Hoa Sơn để cứu La Như Long.
- Người nào lại dám liều mình phạm hiểm như vậy?
Mân Sơn bà bà không trả lời, chỉ nói:
- Thôi vậy! Từ ngày mai trở đi chúng ta đến Hoa Sơn để xem. Tuy nhiên ta nói rõ trước, chúng ta chỉ việc tựa vách đứng nhìn nếu có người đột nhập vào Tổng đàn, ta và ngươi tùy cơ để ra tay cứu người, ngươi thấy sao?
Hách Linh Châu vỗ tay đáp:
- Sư phụ thật tuyệt? Chỉ sợ là sư phụ không chịu nỗi phong sương vũ lộ mà thôi.
- Ngươi khỏi lo điều đó, chỉ cần ngươi không còn hận ta nữa là ta mãn nguyện lắm rồi.
Bà ta buồn buồn quay lại nhìn mộ Liệt Hỏa Thần Quân, ánh mắt đầy vẻ lưu luyến mà cũng như oán hận.
Bỗng như sực nghĩ đến điều gì, bà ta khoa tay thị ý cho Hách Linh Châu đứng đợi một tí, thân hình vút bay đi.
Hách Linh Châu ngơ ngác nhìn, lẽ nào sư phụ phát hiện có gì khác lạ hay có người ẩn phục trong rừng?Chỉ trong nháy mắt Mân Sơn bà bà đã quay trở lại.
Trên tay bà ta lại ôm một tảng đá xanh.
Hách Linh Châu phân vân không hiểu, muốn mở lời hỏi nhưng Mân Sơn bà bà lại xua tay, bà ta vận lực ở hai tay xoa lên mặt tảng đá.
Chớp mắt công phu, tảng đá vốn thô thiển giờ lại trở thành một tấm bia láng bóng không một vết tì.
Mân Sơn bà bà xuất chỉ vạch lên trên mặt phiến đá.
Hai hàng chữ một lớn một nhỏ hiện lên đó.
Hàng đại tự hành giữa mặt bia đá chính là "Liệt Hỏa Thần Quân chi mộ"
Hàng chữ phía dưới bên trái được viết nhỏ nhắn, với sáu chữ "Vị vong nhân Trang Trinh lập mộ"
Mọi việc hoàn tất, Mân Sơn bà bà dựng phiến đá ngay ngắn đầu ngôi mộ, than giọng đượm buồn:
- Lão quỷ, ngươi như vậy cũng được thỏa nguyện lắm rồi đấy!
Rồi bà ta quay lại bảo:
- Châu nhi, tâm nguyện của ta đã đạt rồi, đi thôi?
Hách Linh Châu còn nấn ná chưa đi, gượng cười nói:
- Sư phụ, như vậy sư phụ đã lấy đức báo ân, Liệt Hỏa Thần Quân cũng được vui lòng nơi chín suối, nhưng Châu nhi vẫn chưa mãn ý.
- Vì sao?
- Châu nhi cho rằng sư phụ còn có ý làm khó với Châu nhi.
- Nghiêm trọng vậy sao?
- Đương nhiên! Nếu sư phụ không oán trách Châu nhi, Châu nhi có hành động hơi thô lỗ.
Vừa nói, Hách Linh Châu vừa bước đến cạnh đầu mộ...
Đứng trước bia đá, cô ta xát bàn tay lên chỗ ở giữa.
Bàn tay xát qua, bốn chữ Liệt Hỏa Thần Quân biến mất đi.
Hách Linh Châu dùng thủ chỉ khắc lên đó ba chữ khác: "Giả Như Chân"
Xong đâu vào đó, Hách Linh Châu quay người lại nở một nụ cười mãn ý.
Mân Sơn bà bà ban đầu ngạc nhiên sau đó lại đột nhiên hiểu ra, vỗ tay lên trán nói:
- Đáng chết! Đáng chết! Ta mắc phải một sai lầm lớn. Châu nhi! Ngươi thật là một người tinh ý, cũng quá lo nghĩ về La Như Long!
← Hồi 44 | Hồi 46 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác