Vay nóng Tinvay

Truyện:Long Xà diễn nghĩa - Hồi 031

Long Xà diễn nghĩa
Trọn bộ 458 hồi
Hồi 031: Mặc khế đích phối hợp
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-458)

Siêu sale Lazada

"Thật sự là chỗ nào cũng có lưu manh tụ tập, làm sao mà dẹp sạch cái hiện tượng này đây chứ?"

Vừa mới cùng Triệu Tinh Long đàm luận võ đài chợ đen cùng với cao thủ ở vùng duyên hải, Vương Siêu đang nghe rất là hứng thú. Những gnười và sự việc trong đó cùng với thế lực các phương, đây là thế giới mà học sinh trung học như hắn có thể tiếp cận được.

Trong lòng hắn nhất thời cảm khái, nhất thời lại có vài phần hùng tâm, càng sinh ra ý niệm trong đầu "thiên hạ rộng lớn xã hội sâu như biển, đầm rồng hang hổ cao thủ nhiều như mây".

Triệu Tinh Long thân thủ cũng không tính là yếu ớt, nhưng mà ở đó cũng chỉ tính là quyền thủ hạng hai hạng ba, cũng không được tham gia những trận lớn.

"Luyện đến bước ám kình đả thương người, cũng không đơn giản" Nguyên lúc đầu thấy Đường Tử Trần quyền thuật luyện đến xuất thần nhập hóa, hắn trong lòng tưởng rằng luyện cũng sẽ được như vậy, nhưng đến khi thật sự tu luyện, mới biết là thiên nan vạn khổ.

Đường Tử Trần quyền kình đã đến bước hóa kình, mà hắn gần hai năm khổ cực luyện tập, bất quá công phu cũng chỉ tới đỉnh điểm của minh kình, trong khi ra quyền xuất ra âm thúy hưởng, nắm tay so với người bình thường cứng và mạnh hơn rất nhiều lần.

Nhưng công phu ám kình, đánh người như kích điện, phun kình như châm, tới bước đánh gãy thép bể đá, thì cũng không biết tới năm tháng nào mới được.

Ám kình cùng kỹ kích hoàn toàn khác nhau, kỹ kích hoàn toàn là kỹ xảo, mà ám kình thì lại thuần túy như là nước chảy đá mòn, là một quá trình tích lũy đến đủ mức thì tự nhiên thành.

Vương Siêu cũng biết bản thân hiện tại mặc dù luyện tập cần cù, nhập thần trầm mê, về mặt kỹ kích cũng có chút thiên phú, lĩnh ngộ nhanh. Nhưng thời gian luyện quyền còn nông cạn, không có khả năng thành tựu ngay được.

Hắn đối với sự miêu tả của Triệu Tinh Long về võ đài lậu ở vùng duyên hải thật ra cũng có vài phần tò mò cùng hướng tới, dù sao, nơi đó hội tụ tiền, tài phú cùng lực lượng. Hắn cuối cùng thì cũng chỉ là một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi, mặc dù đọc sách dưỡng khí cũng có vài phần khí độ trầm ổn, nhưng tài phú cùng lực lượng hai thứ này thì chỉ cần là người thì sẽ có khát vọng.

Bất quá Vương Siêu tự nhiên sẽ không tùy tiện mà đến vùng duyên hải khiêu chiến những cao thủ này.

Sau khi nghe qua Triệu Tinh Long giới thiệu, trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, lợi hại nhất cũng không phải quyền thuật của ngươi cao thâm như thế nào, võ công cao cường lợi hai như thế nào, chủ yếu vẫn là thế lực.

Người luyện quyền sau lưng nếu không có tập đoàn lớn, thế lực lớn ủng hộ, căn bản không thể ngóc đầu lên được. Cho dù võ công ngươi giỏi đến thế nào, một mình đến khiêu chiến với các cao thủ để kiếm tiền, chỉ sợ vừa mới nói ra, ngày hôm sau đã bí mật biến mất.

Lực lượng của con người bởi vì tài phú cùng thế lực thì mới có thể tỏa sáng được.

Cho dù mạnh như Thái Cực tông sư Dương Lộ Thiền, Hình ý tông sư Quách Vân Thâm cũng phải nương theo các quyền quý ở kinh thành lúc ấy, mới có thể đem quyền thuật truyền thừa phát dương quang đại, truyền lại danh tiếng cho đời sau.

Ngay cả đại tông sư đệ nhất thời Quốc dân Tôn Lộc Đường cũng từng làm thầy của Đoạn Kỳ Thụy.

Một cá nhân, cho dù ngươi thiên hạ vô địch, cũng là uổng công, cổ đại đã như thế, xã hội hiện đậi càng hơn thế nữa.

Vương Siêu đọc kinh nghiệm cuộc sóong thực tế của các đại sư võ thuật, lại kết hợp với kinh nghiệm bản thân của Triệu Tinh Long đã trải qua và lĩnh hội được, rồi nghĩ lại kinh nghiệm của bản thân, biết được mấy người Tào Nghị, Lý Vạn Cơ, Trương Đồng, còn có mô hình kinh doanh của Đài quyền đạo quán.

Tất cả những kinh nghiệm xã hội này đều phải được dung hợp liên thông với nhau, hắn làm sao không rõ đạo lý này.

Đang lúc chuyện trò hăng say, dưới lầu đột nhiên xảy ra chuyện làm đứt đoạn cuộc nói chuyện, Vương Siêu trong lòng cũng có vài phần mất hứng, sắc mặt trầm xuống, đưa mắt ra hiệu cho Triệu Tinh Long, "Đi, đi xuống xem qua một chút".

Triệu Tinh Long lúc này cũng đã đi tới thang lầu, thấy rõ động tĩnh ở phía dưới, nương theo hơi men, hung hăng phun một ngụm nước bọt, sau đó cùi miệng đi theo Vương Siêu xuống lầu.

Phành phành phành! Một thằng nhóc tóc vàng, áo cộc tay, sau lưng thêo hình hổ lòe loẹt cầm trong tay một cây côn sắt đen thui, đang gõ lên bàn. Mười mấy tên còn lại đứng vây quanh chật cả quán, làm cho ông chủ quán cùng mấy người phục vụ đều sợ hãi trốn vào sau bếp.

Mấy người đang ăn còn lại, cũng đã sớm không thấy bóng dáng nữa.

Xẹt! Nhìn thấy bên ngoài có người bu xem, hai tên nhóc đi tới trước cửa, cầm côn sắt hung hăng đập vào cửa, "Nhìn cái gì!"

Hai tên này đóng sập cửa lại, cả quán ăn nhất thời tối sầm lại, cách ly với thế giới bên ngoài.

"Báo cảnh sát, báo cảnh sát cũng phải bồi thường tiền. Các ngươi vừa rồi mắng huynh đệ chúng ta, lại đụng nó bị thương, không chịu đều tiền thuốc thì muốn cho qua hả? Lỗi ca ta đây sau này làm sao dẫn dắt huynh đệ lăn lôn ở khu này nữa?" Tên nhóc tóc vàng kia rõ ràng là lão Đại, thấy cửa đã đóng lại, cũng ngừng gõ bàn.

Không thể không nói, sau khi cửa đsong lại, quán ăn tối sầm lại, làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác sợ hãi.

Nữ sinh vừa mới lên tiếng thân thể rõ ràng cũng run run, ba nữ sinh còn lại đều hét lên, túm tụm lại. Hai nam sinh kia cũng sợ đến mặt như màu đất.

"Đám tiểu lưu manh này cũng hiểm được tâm lý chiến, thật ra cho dù đóng cửa, bọn chúng chẳng lẻ thật sự dám làm chuyện xấu?" Vương Siêu vừa mới xuống lầu, nhìn thấy một màn này, không khỏi trong lòng cười một chút.

"Các ngươi muốn làm gì?" Nữ sinh đã dẫn đường cho Vương Siêu mặc dù run sợ, nhưng vẫn miễn cưỡng trấn định lại."Nơi này là trường đại học, các ngươi dám tống tiền sao?"

"Mẹ kiếp!" Lỗi ca lại hung hăng đập bàn, hung ác rống to làm cho bốn nữ hai nam kia lại run run lên: "Đừng có nói thừa, lão tếnẽ phế đi các ngươi! Đền tiền hay không đền tiền!"

"Ngươi nói, muốn đền bao nhiêu?" Nữ sinh này cũng đã xìu xuống, hiểu được đạo lý chịu thiệt trước mắt.

"Thứ nhất, đưa ra một vạn đồng. Thứ hai, cũng không cần làm cái gì khác, mấy nữ sinh các ngươi, bồi tiếp chúng ta đi hát tại KTV Kim Sắc Niên Đại đêm nay, coi như là để xin lỗi?"

"Đáng chết" Triệu Tinh Long nghe thấy lời này, cũng nhịn không được, sầm sầm mấy bước xuống lầu. Thanh âm làm cho tất cả mọi người nhìn lại.

"Triệu Tinh Long!" Nữ sinh kia hai mắt sáng ngời, "Bạn sao lại ở chỗ này?"

"Diêu Hiểu Tuyết, có chuyện gì xảy ra?" Triệu Tinh Long hiển nhiên biết nữ sinh này, hỏi ngược lại nguyên nhân.

"Chúng ta đang ở chỗ này ăn cơm, đám ngời này cô ý đánh rơi một chiếc đũa xuống đất để sau đó nhìn lén chiếm tiện nghi, chúng ta chỉ mắng hắn một câu, thì đã kéo nhiều người đến vây lấy chung ta ở chỗ này" Một nam sinh nhìn thấy Triệu Tinh Long, cũng như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng đem chuyện đại khái nói ra.

Vương Siêu vừa nghe đã hiểu rõ, chắc là mấy nữ sinh này trời nóng ăn mặc mát mẻ, mấy tên lưu manh ăn cơm ở đây làm bộ đem chiếc đũa thả rơi trên mặt đất, sau đó mò xuống giả bộ nhặt nhìn lén phía dưới. Cuối cùng náo loạn cả lên, gọi tới cả đám người.

"Hử?!" Lỗi ca kia thấy nửa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim, đưa mắt ra hiệu người bên cạnh, lập tức vài người xông tới.

"Phì!" Triệu Tinh Long lại hung hăng phun nước bọt, đột nhiên động thủ, một đòn Thiết sơn kháo xốc tới, lập tức đem Lỗi ca cả người lẫn ghế đánh gục trên mặt đất. Sau đó còn hung hăng bồi thêm một cước, Lỗi ca nọ nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.

Triệu Tinh Long sau đó trở người cầm lấy một cái ghế gỗ quật thẳng vào đầu một tên lưu manh làm cho nở hoa. Vừa động thủ, sạch sẽ linh hoạt không cần nói hai lời, nhanh nhẹn vô cùng.

"Sát!" Mười mấy tên lưu manh ở đây thấy động thủ, đều vung côn sắt xông lên, có mấy tên còn móc từ trong quần ra chủy thủ.

A! Nhìn thấy đánh nhau, mấy nữ sinh lập tức sợ đến ôm chặt lấy nhau, hai nam sinh cũng cơ hồ là chui xuống bàn nấp.

Lúc này, Vương Siêu cũng xuống tới, nhìn thấy hai ba tên lưu manh đang xông về phía mấy nữ sinh, lập tức điếm bước xông lên, một quyền kích ngay ngực tên lưu manh đi đầu, một tiếng thúy hưởng vang lên, tên lưu manh kia bị đánh ngã vật ra đất, trong miệng phún máu, nằm co quắp.

Vương Siêu cũng không thèm nhìn tới, một tay kia như tia chớp vung ra, đã nắm ngay cổ một tên lưu manh khác, cánh tay chấn động hất văng hắn vào vách tường, sau đó lại tiến lên vung tay quấn qua hông tên lưu manh thứ ba, dùng tay xoay một cái hất văng hắn lên không, bay thẳng vào trong đám bảy tám người đang vây đánh Triệu Tinh Long.

Ba đòn này, sử dụng như nước chảy mây trôi, bốn nữ sinh đều thấy mà ngây người.

"Ngươi không phải là huấn luyện viên của Đài quyền đạo quán kia sao?" Đột nhiên, một nữ sinh nhận ra thân phận của Vương Siêu.

"Ồ, cô biết tôi?"

"Đương nhiên, ngày đó ngươi cùng hắn tỷ thí, tôi cũng ở bên ngoài thấy được" Nữ sinh kia chỉ vào Triệu Tinh Long đang động thủ nói.

"Ngươi sao không qua giúp hắn?" Lúc này, Diêu Hiểu Tuyết đã tỉnh táo lại, chứng kiến Triệu Tinh Long đang đánh với sáu nảy người, trên người đã trúng mấy côn sắt, vội vàng nói với Vương Siêu.

"Cái đó thì không cần" Vương Siêu cười cười: "Triệu Tinh Long đánh đám người này không thành vấn đề".

Quả nhiên, chỉ thấy Triệu Tinh Long cơ thể đỡ lấy thiết côn, chỉ tránh vùng đầu, trưwsc tiên là đánh gục mấy tên cầm chủy thủ, sau đó dùng nắm tay đánh vào xương sườn của từng tên một, mỗi một tênt rúng đều lăn ra mà rên rỉ.

Chỉ chốc lát sau, bảy tám tên đã bị hắn đánh nằm gục trên mặt đất.

"Nhanh lên đi thôi!" Vương Siêu giục bốn nữ sinh và hai nam sinh, cùng với Triệu Tinh Long.

Triệu Tinh Long đang muốn mở cửa.

"Chờ một chút, các ngươi chờ một chút. Đều không thể đi" Ông chủ cùng mấy người phục vụ nãy giờ trốn trong nhà bếp đi ra, hắn một bên thúc giục phục vụ, một bên ngăn cửa lại nói "Các ngươi trước không thể đi, sau báo cảnh sát đợi cảnh sát đến xử lý".

"Hử!?" Vương Siêu đưa mắt nhìn Triệu Tinh Long, không khỏi cười cười cau mày.

"Cút con mẹ ngươi đi!" Như là có giao ước từ trước, Triệu Tinh Long lập tức hiểu rõ ý của Vương Siêu, mắng một câu, sau đó tung một cước ngay giữa bụng lão chủ, lão chủ lập tức thống khổ cong người khụy xuống, Triệu Tinh Long tung quyền phá cửa, tám người điềm nhiên đi ra.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-458)


<