Vay nóng Homecredit

Truyện:Long Xà diễn nghĩa - Hồi 209

Long Xà diễn nghĩa
Trọn bộ 458 hồi
Hồi 209: Đường Môn Khẩn Thân Đại Hội
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-458)

Siêu sale Lazada

Trích -Vương Siêu hiện tại không tự đại chút nào mặc dù võ công của hắn thần diệu vô cùng, cao thâm khó lường, nhưng không thể vì vậy mà xem thường người trong thiên hạ. Đám người Diệp Hồng, Bạch Tuyền Di, Sa Lượng mặc dù võ công không bằng hắn nhưng bọn họ được kế thừa quyền thuật, chính là kinh nghiệm của biết bao thế hệ truyền thừa xuống...

Quyền pháp nhất đạo bác đại tinh thâm. Các loại như Thiếu Lâm Quyền, quyền cổ Ba Tư, Vịnh Xuân Quyền, ý niệm trong đầu là xuất thủ thành quyền, các loại phát kình, di chuyển công kích, vận hầu, hò hét đều có chỗ độc đáo riêng.

Giữa sân trong trường hoa ngữ Minh Luân Đường, Vương Siêu đang cảm thán nói với ba người Bạch Tuyền Di, Sa Lượng, Diệp Hồng.

Mấy ngày nay trong lòng Vương Siêu không hề có tạp niệm. Hằng ngày đều cùng ba đại quyền sư Indonesia đàm quyền, giao thủ, nghiên cứu thuật pháp dưỡng sinh. Bốn người ở cùng nhau có thể nói là 'rượu gặp bạn hiền ngàn chén thiếu'. Sa Lượng, Bạch Tuyền Di, Diệp Hồng đều là những người có tính cách hào sảng, đối với quyền pháp của Vương Siêu bội phục vô cùng.

Mà quyền thuật bọn họ đều có những chỗ độc đáo riêng. Qua mấy tháng trao đổi lẫn nhau Vương Siêu đã hiểu rõ quyền thuật của ba người họ. Kết hợp với nội gia tam phái quyền pháp của mình, các loại luyện pháp, đấu pháp đều nghiên cứu kỹ lưỡng liền có những phát hiện và nhận thức mới.

Như Bạch Tuyền Di luyện chính là Thiếu Lâm Bạch Báo Quyền. Đây là tinh túy của công phu Thiếu Lâm. Mà các loại đứng tấn, trùng quyền, thốn quyền, phát kình của Vịnh Xuân Quyền là một bộ đấu pháp hiếm thấy.

Sa Lương là giáo đồ Hồi giáo. Tra Quyền là võ thuật của Ba Tư. Triều Đường an sử loạn lạc mượn binh Đại Thực Quốc bình loạn do hai đại tướng quân Tra Mật Nhĩ và Hoạt Tông Kỳ truyền lưu đến Trung Quốc. Thời xưa còn gọi là Tra Hoạt Quyền. Thối pháp trong đó có một bộ chuyên dùng chân công kích hung mãnh, quỷ dị khiến cho đối thủ khó lòng phòng bị.

Vô luận là Taekwondo, Karate đều có thoái pháp Ba Tư trong đó. Năm đó Lưu Cầu Vương Thất từng phái người đi đến Bắc Kinh để học Tra Quyền thoái pháp, sau đó trở về kết hợp với Lưu Cầu đường thủ phát triển thành võ công Lưu Cầu.

Mà Diệp Hồng luyện chính là một loại tuyệt kỹ bí truyền của Thiếu Lâm - La Hán Hộ thân Chủy. Sau khi Nam Thiếu Lam bị hỏa thiêu thì một ít tăng nhân mang theo võ nghệ chạy từ Phúc Kiến đến Nam Dương. Không lâu sau đó họ hoàn toàn biến mất. Cho dù là Tung Sơn Thiếu Lâm Tự chính tông có được mấy kỹ năng Hộ Thân Chủy, nhưng bộ mười tám thức La Hán Hộ Thân Chủy hoàn toàn thất truyền.

Hơn nữa La Hán Hộ Thân Chủy của Diệp Hồng còn có bí thủ như một thức 'Phật Đà Trịch Tượng' khi giao thủ với Vương Siêu.

Nhất là Chủy pháp. Vương Siêu nhìn trúng chính là luyện khí, thôn tân dịch, nhuận hầu, dưỡng hầu, luyện hầu cùng kết hợp với dược vật bồi dưỡng nguyên khí.

Yết hầu là một khối xương mềm, trong khi đánh nhau rất dễ dàng bị tổn thương. Một khi bị trúng công kích của đối thủ thì đó chính là vết thương trí mệnh, cho nên trong các phái võ thuật đều có những vũ kỹ chuyên công kích yết hầu cơ thể. Một khi luận võ dùng đến nó chính là phải giết người. Nó không yếu hơn so với phân cân thác cốt chút nào.

Nhưng yết hầu của Diệp Hồng được luyện rất cứng cỏi. Âm thanh cũng rất vang vọng và kéo dài. Một tiếng rống có thể phá vỡ cửa thủy tinh bên trong mật thất. So với Sư Tử Hống của Vĩnh Tiểu Long khi cùng Vương Siêu dã chiến thì còn có uy lực to lớn hơn nữa.

Hơn nữa yết hầu của Diệp Hồng sau khi vận kình thì rất nhiều cơ thịt ở đó nhúc nhích như mãng xà, lại cứng rắn như sắt thép, có thể ngăn cả mũi thương khiến cho cán thương cong lại như cây cung, cuối cùng 'bốp' một tiếng liền gãy ngang. Yết hầu không chút tổn thương nào.

Công phu như vậy có thể dùng từ kinh khủng để hình dung. Nghĩ thử trong khi thực chiến, đối phương công kích yết hầu bản thân nhưng ta bỏ mặc phản công lại. Như vậy tiện nghi biết bao. Thắng bại có thể chỉ trong nháy mắt đã phân rõ ràng.

Có một lần hai người thử giao thủ, Diệp Hồng đứng tấn bất động đó để cho Vương Siêu dùng quyền, chưởng, dao đả thương yết hầu hắn mà kết quả Vương Siêu dùng ba thành kình lực công kích chỉ có thể đánh hắn lui lại vài bước, yết hầu không có chút vấn đề nào.

Ba thành lực lượng của Vương Siêu mạnh như thế nào? Vượt xa những quyền kích toàn lực của các quyền sư bình thường. Điều này có thể thấy rõ yết hầu của Diệp Hồng sau khi vận kình có lực phòng thủ mạnh như thế nào.

Sau đó Vương Siêu mới biết được trong La Hán Hộ Thân Chủy có biện pháp luyện hầu. Đầu tiên dùng chất lỏng của Toan mai, Bạc hà, Tây qua dung hợp lại nấu lên. Sau đó dùng mật ong luyện thành những viên thuốc nhỏ. Mỗi ngày khi luyện công hành khí huyết thì ngậm một viên vào trong miệng để đến khi tạo ra lượng lớn nước dãi liền nuốt vào yết hầu nhưng không cho xuống bụng. Sau đó dùng hai tay cọ xát vào nhau xoa bóp mỗi bộ vị mẫn cảm ở yết hầu, cuối cùng vỗ nhẹ phối hợp với âm thanh rèn luyện cốt tủy. Nội trang ngoại tráng.

Đây là 'Kim Cương La Hán Tỏa Hầu Nội Ngạnh Khí Công'. Thủ pháp ấn xoa có chút giống với 'Nhãn Bảo Kiện Thao' nhưng có dược vật trợ lực rèn luyện. Chỉ riêng công phu rèn luyện yết hầu này thôi cũng đã bác đại tinh thâm vô cùng.

Như vậy sáng sớm thực hiện một lần, giữa trưa một lần và giờ cơm tối một lần nữa. Mỗi lần làm một tiếng, không được gián đoạn ngày nào. Sau một hai năm thì yết khầu có khả năng phòng thủ thật tốt, hơn nữa âm thanh phát ra cũng mạnh mẽ vô cùng, có thể làm giống như long tượng rống. Chấn kinh đối thủ trong vô hình.

Vương Siêu đối với một bộ chi tiết 'Hầu Bảo Kiện Thao' than thở không thôi. Hắn cảm giác được đây không thua gì cống hiến 'Ngũ Cần Hí' của Hoa Đà năm xưa. Kết hợp y lý, huyết lý, khí lý và một vài đạo lý khác tạo thành dưỡng sanh công tối cao nhất.

Thật ra trong Bát Quái Quyền cũng có phương pháp luyện hầu. Nội tráng thần lực phải qua tám giai đoạn chính là phun ra nuốt vào khí huyết, ngưng tụ khí huyết ở yết hầu chống lại đả kích.

Nhưng mà xét về độ tinh xảo lại không bằng 'Hầu Bảo Kiện Thao' của Thiếu Lâm Môn.

"Võ công thiên hạ xuất phát từ Thiếu Lâm. Những lời này không phải không có đạo lý. Hòa thượng Thiếu Lâm không lo cơm áo, có trang viên ruộng đồng tự cung tự cấp thức ăn cho chùa. Mấy ngàn năm nghiên cứu khả năng con người không phải là những người bình thường so sánh được. Ngay cả tuyệt thế thiên tài cũng không thể so với kinh nghiệm tinh túy của hàng vạn người trong mấy ngàn năm".

Vương Siêu hiện tại không tự đại chút nào mặc dù võ công của hắn thần diệu vô cùng, cao thâm khó lường, nhưng không thể vì vậy mà xem thường người trong thiên hạ. Đám người Diệp Hồng, Bạch Tuyền Di, Sa Lượng mặc dù võ công không bằng hắn nhưng bọn họ được kế thừa quyền thuật, chính là kinh nghiệm của biết bao thế hệ truyền thừa xuống.

Võ công của ngươi mặc dù không bằng ta, nhưng ta chưa chắc không thể học tập ngươi.

Vì vậy Vương Siêu học dưỡng sinh công 'Tỏa Hầu Ngạnh Khí Công' này của Diệp Hồng.

Sau đó Vương Siêu lại nói ra quan điểm của mình đưa ra cải tiến. Lấy tay chà xát xoa bóp huyệt đạo trên yết hầi đổi thành dùng khăn nóng ấn lên. Bởi vì sau khi chà xát tay xong thì muốn khí huyết ngưng tụ thì khi vận khí huyết đến tu dưỡng yết hầu, không khỏi phân tán đạt hiệu quả không được tốt nhất.

Quả nhiên. Đây mặc dù chỉ là một ý kiến nhỏ thôi nhưng có thể biến thành sự tăng mạnh về chất. Nội dùng nhiệt ngưng tụ, ngoại dùng nhiệt tiếp dẫn. Hiệu quả so với công pháp lúc đầu còn muốn đề cao gấp đôi.

"Quả nhiên là thượng đẳng công phu. Vương sư phụ thật đúng là thần nhân".

Sa Lượng cảm thán không thôi.

"Không dám nhận thần nhân đâu" Vương Siêu vội vàng khoát tay: "Ta vốn đã nghiên cứu sâu Thái Cực, Hình Ý, Bát Quái Quyền lại nghiên cứu cả Bát Cực, Vịnh Xuân, Võ Đang nội gia quyền. Ngày luyện tháng luyện mất sáu năm đạt đến hóa kình rồi sau đó bão đan thành kim đan. Hàng long phục tổ, dung duyên ngưng, trừu khảm điền ly luyện thành tiên thiên cương khí lăng không nhất thốn đả. Cuối cùng nghiên cứu Vũ Bộ, Đạp Dấu Bố Cương, kình phong cương khí tràn ngập một thước quanh thân. Võ công thần diệu câu toàn, vốn còn tưởng rằng đã đạt đến đỉnh rồi nhưng bây giờ cùng trao đổi với ba vị sư phụ mới cảm giác được còn kém rất xa".

"Bát môn trên cơ thể đều là những nơi trí mạng. Là nơi khí huyết, tinh thần hội tụ. Đính môn trên đầu, diện môn, hầu môn, tâm môn, khí môn đan điền ở tiểu phúc, huyết môn ở phía bắc rốn, hạ thân mệnh môn, tinh môn sau lưng. Ta luyện nội tráng thần lực chí cao dưỡng sinh pháp trong Bát Quái Môn, có thể luyện tám vị trí mẫn cảm này khỏe mạnh, cứng rắn. Cuối cùng ám kình, quyền cước không thể tổn thương. Thân thể đạt thành không thể hủy hoại. Nhưng mà loại phương pháp này phải dùng khí huyết bản thân nuôi dưỡng không thể dùng ngoại lực bên ngoài. Nội ngoại không thể hợp nhất, không có hai mươi năm khó thể luyện thành. Nhưng sau hai mươi năm thì những khí quan của cơ thể bắt đầu suy kiệt, có luyện cũng không thể vãn hồi được. Khó có thể đạt hành không thể hủy hoại".

Vương Siêu bình tĩnh trả lời. Lúc này trong lòng hắn đã có một ý nghĩ muốn bỏ nhiều láy tinh, hóa phức tạp thành đơn giản, dung nạp vào dưỡng pháp, luyện pháp, đả pháp vào Bát Quái Quyền.

"Chỉ với một công phu yết hầu này của Diệp sư phụ đã có thể nói là không thể phá hủy. Nếu như bát môn của cơ thể có được một bộ luyện pháp, dưỡng pháp, nội luyện khí huyết kết hợp với dược vật được bôi ngoài da đền bù khí huyết không đủ. Cả hai cùng tiến hành, nội ngoại tu dưỡng thì bát môn luyện đến không thể phá hủy sẽ thần diệu như thế nào? Cảnh giới cao nhất của võ học. Không nghe không thấy mà cảm nhận được nguy hiểm chính là công phu tinh thần cao nhất. Công phu thể năng cao nhất chính là không thể phá hỏng được".

Ba người Bạch Tuyền Di cả kinh: "Nếu quả thật là như vậy thì Vương Siêu sư phụ khai tông lập phái có thể so sánh với những nhân vật như Dương Lộ Thiền, Đổng Hải Xuyên, Lý Lạc Năng... Thành tựu sau này chưa chắc không bằng Thái Cực, Tôn Thức Thái Cực".

"Vương Thức Bát Quái... Cái này không dám nhận. Làm người không thể quên nguồn gốc được. Đường Môn chúng ta không có chiêu bài riêng cho Đường Môn. Hồng Môn còn có Hồng Quyền. Nếu ta thật sự có thể sáng tạo ra quyền pháp mới sẽ lưu truyền ra ngoài. Hóa phức tạp thành đơn giản, gọi là Đường Thức Bát Quái đi".

Mọi việc diễn ra như vậy cho đến năm mới. Vương Siêu cùng với ba người Bạch Tuyền Di nghiên cứu bát môn trên cơ thể đồng thời nghiên cứu y lý, sanh lý, học thuyết các huyệt vị cổ đại cùng với huấn luyện một trăm binh lính kia. Dùng bọn họ làm vốn thí nghiệm phương pháp luyện quyền thuật.

Đồng thời Bạch Tuyền Di lại đưa bí quyết Thiếu Lâm 'Bạch Viên Tẩy Kiểm' ra cho Vương Siêu tham khảo.

'Bạch Viên Tẩy Kiểm' là một phương pháp so với 'Đại Thánh Thung' trong Hình Ý còn tiến bộ hơn một bước. Chẳng những có thể rèn luyện căn tử bên tai còn có thể rèn luyện da mặt, mũi, huyệt trong người, thái dương và các huyện khác có thể chống lại công kích.

Một trăm chiến sĩ này đi theo Vương Siêu huấn luyện đều cảm thấy kỳ quái vô cùng. Mỗi ngày không tập đánh lộn, không bắn súng, không tác chiến nơi săn dã mà chỉ là ăn ngon, uống tốt, ngủ sớm. Thời gian còn lại đều luyện một loại thể thao gọi là 'Đường Thức Bát Quái Ngạnh Khí Công'. Luyện các phương pháp chụp đánh, xoa bóp các vị trí mẫn cảm như đỉnh đầu, mặt, yết hầu, ngực, tiểu phúc, thắt lưng, lòng bàn chân.

Hơn nữa Vương Siêu yêu cầu xếp hai người thành một đôi xoa bóp cho đối phương. Hơn nữa còn dùng khăn lông ấm được tẩm nước thuốc thơm ngát.

"Đây quả thực là cuộc sống thần tiên mà. Huấn luyện đây sao? Buổi sáng đến ăn, rồi ngậm một viên bạc hà nuốt nước miếng thấm yết hầu. Xoa dạ dày trợ giúp tiêu hóa rồi lại xoa mặt. Giữa trưa xoa tim, xế chiều xoa thắt lưng, tối xoa chân xong rồi ngủ. Chuyện gì cũng không làm? So với huấn luyện trước kia của chúng ta như trời và đất. Không phải tác chiến trong rừng, không có đồ ăn phải ăn trùng, rắn sống. Hiện tại ngược lại hoàn toàn".

Một chiến sĩ nói thầm như vậy.

Nhưng mà nói thầm vẫn là nói thầm. Còn vài ngày nữa là đến tết, trả qua mấy tháng huyến luyện như vậy thì mỗi một chiến sĩ đều cảm thấy tinh lực mỗi ngày đều dư thừa, thể năng, thể lực đều tăng mạnh về tính chất. Hơn nữa những khuyết điểm khi ăn giun, rắn sống tạo thành vết đau trong dạ dày, ruột hoàn toàn biến mất.

Hơn nữa năng lực kháng kích, sự dẻo dai bền bỉ của thân thể đều tăng cường thật cao. Những lúc đối luyện với nhau thì vị trí đầu, yết hầu, hạ thể, thắt lưng, tim đều có thể chịu được lực công kích lớn. Mỗi người trước kia chỉ hít đất được một trăm lần thì giờ đã hơn một ngàn rồi.

Tóm lại tố chất thân thể bọn họ trong cuộc sống thần tiên này, so với trước kia đề cao hơn gấp đôi.

Lực chiến đấu của đơn vị này chỉ trong mấy tháng đã tăng mạnh. Đây không phải là kết quả của quá trình huấn luyện tàn khốc. Bởi vì quá trình huấn luyện tàn khốc trước kia đã khóa tất cả tiềm lực trong cơ thể họ. Bây giờ Vương Siêu thông qua điều dưỡng, kích phát tiềm lực ẩn trong cơ thể họ.

"Dưỡng binh ngàn ngày". Ở đây dùng một từ 'dưỡng' chứ không phải từ 'luyện'.

Danh hiệu của đơn vị võ trang đặc chủng này là 'Long Xà'. Trải qua cuộc sống thần tiên mấy tháng thì bây giờ bọn họ đã có được căn cơ của chiến sĩ đặc chủng đứng đầu thế giới.

Đồng thời võ công của Vương Siêu dung hợp Bát Quái, Hình Ý, Thái Cực, Thiếu Lâm - Tứ đại quyền hệ. Tu dưỡng có sanh thuật, y dược thuật, học thuyết về kinh mạch. Tìm hiểu thân thể có bí quyết Vũ Bộ và cùng trao đổi với ba vị quyền sư kết hợp với Đường Tử Trần dạy rất nhiều bí truyền trước kia hòa tan thành một thể.

Khí chất của hắn càng trầm tĩnh, đan đạo đầy đủ, thể lực dùng Bát Quái phân chia điều dưỡng bát môn trong cơ thể. Nội liễm khí huyết như châm cứu kích thích khí huyết. Ngoại dùng dược vật bổ xung tiên thiên bị thiếu. Nội ngoại tu kiêm bổ, hai kết hợp làm một, dần dần tiếp cận không thể hủy hoại.

Thậm chí Vương Siêu còn có cảm giác được, nếu như một trăm năm sau, thân thể hắn cũng không hề suy yếu chút nào mà là trở thành 'không thể hủy hoại' như các cao tăng.

Quyền pháp 'Đường Thức Bát Quái' dần dần hoàn thiện trong đầu hắn.

Cùng lúc đó, hai đồ đệ của hắn là Hoắc Linh Nhi, Đàm Văn Đông đều tăng mạnh về thể lực lẫn võ công quyền pháp.

Ba ngày trước tết, Đường Tử Trần đã trở về thấy Vương Siêu cùng với những chiến sĩ này thì trong đôi mắt hiện ra một tia buông lỏng và mừng rỡ, nhưng nàng không nói gì. Bởi vì đứa em Vương Siêu này hôm nay không cần nàng chỉ điểm võ công quyền pháp gì nữa.

"Chuẩn bị một chút đi. Ngày mai một ít nguyên lão ở các phân đường tại Filley, Malaysia sẽ đến Đường Môn Nam Dương".

Sáng hôm sau, trong đại lễ đường của trường hoa ngữ Minh Luân Đường được bố trí hoa hồng, nhóm múa lân, pháo. Tát cả đều chuẩn bị cho khẩn thân đại hội.

Rất nhiều nguyên lão của Đường Môn, phú hào, người Hoa nổi tiếng đều đã đến.

Vương Siêu vẫn đi theo Đường Tử Trần chào hỏi các nguyên lão Đường Môn này. Nguyên lão Đường Môn rất nhiều nhưng không phải thuộc về quyền phái. Có nhiều người Hoa đại phú hào đầy danh vọng đảm nhiệm. Đây giống như là thân phận trưởng lão trong các bang hội.

"Những nguyên lão này cũng giống như ủy viên của Hội đồng bảo an Liên hợp quốc vậy. Chỉ có quyền nói mà không có quyền quyết định!" Hoắc Linh Nhi đứng sau Vương Siêu đột nhiên cất tiếng nói.

"Không được nói loạn" Vương Siêu mỉm cười.

Đúng lúc này thì có mấy chục chiếc xe cao cấp đi đến. Có Lincoln, Rolls Royce, BMW và một số xe hàng hiệu khác đang tiến vào sân rộng. Đồng thời phía trước có vài người bận trang phục đen mạnh khoe nhẹ nhàng mở cửa xe, một tấm thảm màu đỏ hơn mười mét từ xe chạy thẳng vào lễ đường.

Một lúc lâu sau trên xe mới đi xuống một vài người.

Phô trương như vậy sao với những lãnh đạo quốc gia ra, cũng không hơn được bao nhiêu. Những chiếc xe vừa đến lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả người bên trong lễ đường.

"Thật phô trương..." Hoắc Linh Nhi cũng ngẩn ngơ. Cho dù là Hoắc Gia cũng không có phô trương lớn như vậy.

"Xem ra đó chính là Triệu Quang Vinh?" Vương Siêu nhìn một người đi giữa vừa từ trên xe bước xuống, khí chất đặc biệt, bận trang phục thời đường màu vàng khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi: "Sao Giang Hải cũng có trên đó? Chẳng lẽ tin tức lần Khẩn thân đại hội này đã truyền đến cho Ngô Văn Huy rồi sao? Cái này thật là có chút phiền toái".

Bên cạnh Giang Hải là một cô nương khoảng mười bảy mười tám tuổi cùng xuống xe với Triệu Quang Vinh.

Vương Siêu nhìn Đường Tử Trần một cái, liền thấy sắc mặt Đường Tử Trần không chút thay đổi nào mà chỉ nói nhẹ nhàng: "Đệ ra ngoài nghênh đón họ thế ta một chút đi".

*****

Trích - Không phải là công phu hắn tệ mà do Thái Cực Quyền của Vương Siêu đã đạt đến tình trạng rút dây động rừng. Chỉ cần ấn nhẹ bất kỳ khớp xương nào trên thân thể hắn là có thể khiến cho xương khớp toàn thân như một tòa tháp dễ dàng sụp đổ. Cho dù là hắn lợi hại hơn cũng không thể khống chế xương cốt toàn thân được, mặc cho đối phương xử lý...

Nghe Đường Tử Trần muốn mình thay nàng đi nghênh đón Triệu Quang Vinh phô trương kia, thì trong lòng Vương Siêu đã ngầm hiểu ý nàng.

Với nhãn lực của hắn đương nhiên hắn nhìn ra lần này muốn tiếp nhận Đường Môn Nam Dương tuyệt đối chẳng phải là chuyện dễ dàng gì. Triệu Quang Vinh không cần nhìn cũng biết là một nhân vật khó đụng vào. Càng huống chi bên cạnh hắn còn có một Giang Hải không biết tại sao lại đến đây.

Vương Siêu biết Giang Hải mặc dù là bại tướng của mình luận võ, ngay cả kiếm còn chưa kịp rút ra đã bị đánh bại, thanh kiếm truyền thừa của Cửu Cung Kiếm Phái 'Quy Xà Kiếm' cũng bị đoạt đi. Đó là một sự sỉ nhục ghê tởm. Vì vậy hắn ra nước ngoài khổ luyện võ công hai năm là để báo thù. Hơn nữa hắn còn gia nhập vào tổ chức quân đội của Ngô Văn Huy, trở thành một quân cờ quan trọng của đối phương.

Mà bản thân mình sau khi rời khỏi tổ chức lại nhiều lần cự tuyệt lời mời của Ngô Văn Huy. Tại Singapore trong lúc giận giữ giết chết vài tên dưới trướng hắn. Sợ rằng bây giờ bản thân bị liệt vào danh sách nhất định phải giết rồi.

Tổ chức quân đội của Ngô Văn Huy mình biết rõ nhất. Bản thân mình và Đường Tử Trần nháo một trận lớn ở Indonesia, vô luận là ngụy trang kỹ như thế nào đi nữa cũng không thể gạt được người có tâm.

Cho nên lần này Giang Hải đột nhiên xuất hiện làm cho trong lòng Vương Siêu trầm xuống, âm thần đề cao cảnh giác cao thêm vài phần.

Ánh mắt hắn nhanh chóng chuyển sang bên cạnh Giang Hải, cũng chính là nhóm người đi cùng với Triệu Quang Vinh đến đây. Hắn phát hiện những người này đều cường tráng dũng mãnh, chính là những chiến sĩ có tố chất thượng thừa, nhưng khí chất lại lộ chút dã tính. Cho nên cũng không phải là quân đội chính quy.

"Những người này là người Hoa võ trang ở Nam Dương. Lần này Giang Hải đến không mang theo chiến sĩ quốc nội? Hắn đi đến một mình sao?"

Vương Siêu ở trong quân đội giải phóng lăn lộn một thời gian cũng hiểu rõ khí chất chiến sĩ được bồi dưỡng ra. Mặc kệ là người đó có tính cách như thế nào, đều có loại khí chất ẩn tàng vào trong, cho dù là loại phong lưu thích thể hiện như chiến sĩ phong lưu như Lưu Thanh, thì sâu trong tính cách, vẫn toát ra phong cách của bộ đội.

Không có trải qua huấn luyện của bộ đội trong nước, thì cho dù tinh nhuệ đi chăng nữa, cũng không hề có khí chất này.

Mặc dù khí chất này người bình thường không thể phân biệt được, nhưng đám Vương Siêu là những nhân vật ra sao? Tinh khí thần đều luyện đến đỉnh, thần diệu câu toàn, có thể cảm ứng bất kỳ điều gì dù rất nhỏ. Chỉ cần muốn xem thì liếc mắt một cái có thể nhận ra người đó hào sảng hay gian trá.

Lần này Vương Siêu kiêng kỵ nhất là Giang Hải xuất hiện. Không biết lần này nghe lời của Ngô Văn Huy dùng quỷ kế nào đây.

Mặc dù hắn đối với vị trí này của Đường Môn không chút hứng thú nào, nhưng đây là tâm huyết của Đường Tử Trần thì vô luận thế nào cũng phải trợ giúp cho nàng. Vương Siêu chưa từng thay đổi tâm ý trợ giúp đối với Đường Tử Trần.

Mặc dù thoát ly khỏi tổ chức, nhưng Vương Siêu đối với thực lực và thủ đoạn của tổ chức chưa từng hoài nghi bao giờ. Lần trước Ngô Văn Huy tự mình khuyên bảo là hắn muốn dùng lực lượng cường đại để cho Vương Siêu hồi tâm chuyển ý, đây cũng là tổ chức cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng không ngờ Vương Siêu lại trở mặt không đồng ý. Bây giờ Ngô Văn Huy đối với hắn rất thất vọng, khẳng định sẽ dùng thủ đoạn nghiêm khắc nhất, cường đại nhất đối phó bản thân mình.

"Mặc kệ như thế nào, hành động theo hoàn cảnh đi" Vương Siêu nhắm mắt một chút liền mở ra. Trong đầu hắn xoay tròn rất nhiều ý nghĩ đồng thời mang theo năm cô gái Tạ Lỵ đi ra tấm thảm đón đoàn người Triệu Quang Vinh.

Triệu Quang Vinh sớm đã nhìn thấy Đường Tử Trần. Lần này hắn phô trương lớn như vậy chỉ có một ý tứ đơn giản là làm cho Đường Tử Trần thấy được thế lực của bản thân hắn ở Nam Dương này lớn như thế nào, và cấp cho các nguyên lão Đường Môn một cái uy hiếp vô hình.

Những nguyên lão này đều là phú hào người hoa nỗi danh tại Nam Dương. Mặc dù trong Đường Môn chỉ có quyền nói nhưng không có quyền quyết định. Nhưng liên hợp lại không phải là một thế lực nhỏ. Nếu như có thể chấn nhiếp được bọn họ, thì khi Đường Tử Trần tuyên bố người cầm quyền mới thì các nguyên lão này chỉ biết nhìn mà không dám phụ họa Đường Tử Trần.

Bất quá khi hắn nhìn thấy Vương Siêu dẫn đầu đoàn người đi đến mà Đường Tử Trần vẫn ở trong đại lễ đường không nhúc nhích thì trong lòng hiện ra một tia không hài lòng. Đôi mắt chợt lóe lên một tia ác liệt.

"Đường Tử Trần ngươi mặc dù là môn chủ nhưng ta tốt xấu gì cũng là người cầm quyền tại Nam Dương này. Cho dù không nói đến chuyện này nhưng chúng ta cũng từng sóng vai giết địch, đồng hoạn nạn. Dù gì ta cũng là đại ca của ngươi mà lần này ngươi lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy. Mặc dù không muốn thì ngươi cũng phải ráng tạo bộ dáng vui vẻ ra đón chứ. Phái một tiểu tử không biết từ đâu xuất hiện ra. Đây không phải là ở trước mặt mọi người tát ta một cái sao?"

Triệu Quang Vinh không hài lòng quả thực là hợp tình hợp lý.

Bất quá hắn cũng là một người thâm trầm, chẳng những võ công cao cường mà còn có uy nghiêm của một người chủ. Bằng không sao hắn có được cơ nghiệp mấy trăm triệu kia chứ. Như vậy nên hắn không có chút phát tác tại chỗ chút nào.

"Triệu sư phụ. Chúng ta ở đây chờ người đã lâu rồi. Mời người theo ta vào trong nào..." Vương Siêu đứng trước Triệu Quang Vinh mỉm cười khoát tay làm tư thế mời.

Triệu Quang Vinh không trả lời mà chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng cẩn thận đánh giá Vương Siêu một lần.

Ánh mắt nhìn Vương Siêu lần này lợi hại vô cùng. Toát ra khí tức so với đao kiếm còn sắc bén hơn trăm lần. Cỗ khí tức này như có thể bắn ra bất cứ lúc nào, chém ngươi thành từng mảnh nhỏ.

Nhưng mà Vương Siêu đối mặt với hơi thở ác liệt này lại bình tĩnh như không hề phát hiện ra. Ánh mắt bình thản như gió xuân tháng ba và trong như nước suối nhìn Triệu Quang Vinh gật đầu khoát tay lần nữa: "Mời".

"Ừm. Xem ra tên trẻ tuổi này cũng có chút tài năng!" Trong lòng Triệu Quang Vinh vừa động liền có suy nghĩ vậy. Một cái liếc mắt này của hắn đã đem khí huyết toàn thân ngưng tụ lại trên đôi mắt khiến cho ánh mắt lợi hại làm cho kẻ khác phải kinh sợ.

Đây là công phu luyện ánh mắt trong bí thủ của 'Thái Cổ Trường Quyền'. Ánh mắt giống như Thái Tổ Hoàng Đế ngồi trên điện cao cao tại thượng quan sát toàn dân thiên hạ.

Triệu Quang Vinh và Đường Tử Trần là những người được liệt vào nhóm nhân vật kiệt xuất của Hồng Môn xưa kia và cũng là cao thủ mà các quyền sư khác không thể so sánh được. Võ công của hắn đã luyện đến cảnh giới kim đan nội liễm. Hai mắt luyện đến trình độ 'Mục Kích' cũng không ngạc nhiên gì.

Người bình thường bị ánh mắt này của hắn nhìn khiến cho tinh thần đổ vỡ, ruột gan vỡ nát thân vong. Mà coi như là người có tâm trí cứng cỏi cùng đối mắt với hắn một cái cũng khó tránh khỏi tinh thần lay động, cảm giác không thích ứng, chân tay luống cuống có ý nghĩ muốn tránh khỏi ánh mắt ấy. Mà một khi tâm thần thất thủ như vậy đến lúc luận võ thì chỉ cần một chiêu liền đánh bại đối thủ.

Mục kích trong quyền thuật chính là dùng ánh mắt chấn nhiếp kẻ địch, quyền sư cao minh có khí chất ác liệt. Chỉ cần một ánh mắt là có thể khiến cho ruột gan của địch thủ vỡ nát.

Nhưng mà Vương Siêu lại không hề bị ánh mắt hắn chấn nhiếp chút nào. Tâm thần dao động cũng không hề có. Hiển nhiên là đảm khí cao cực kỳ. Bởi vậy có thể thấy được công phu hắn không hề kém cỏi gì.

Bất quá Triệu Quang Vinh cũng không vì vậy mà đặt Vương Siêu trong lòng. Nếu là thủ hạ Đường Tử Trần bị ánh mắt hắn chấn nhiếp thì mới là chuyện lạ.

Mặt dù nhiêu đó không thể dò xét được sự sâu cạn của Vương Siêu, nhưng Triệu Quang Vinh cũng không muốn dây dưa nữa. Lấy thân phận và võ công của hắn thì một tiểu bối này vẫn còn chưa lọt vào tầm mắt.

Bất quá hắn giữ thân phận nhưng không có nghĩa là người khác cũng giữ thân phận. Lâm Thế Phong đứng cùng một chỗ đột nhiên cười lạnh lùng: "Chậm đã..."

Sắc mặt Lâm Thế Phong rất khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Siêu, khoát tay chặn lại: "Tiểu tử, Đường môn chúng ta là nơi tôn sư trọng đạo, là nơi có lễ nghi quy củ chứ không phải nơi đầu đường xó chợ. Ta không quản ngươi là thủ hạ của Đường Tử Trần hay là truyền nhân của nàng. Triệu đại ca là trưởng bối của ngươi, vô luận như thế nào đi nữa cũng phải gọi một tiếng thúc bá. Triệu sư phụ Triệu sư phụ. Không biết Tử Trần có dạy quy củ cho ngươi không? Cũng không biết ngươi là vị tiền bối nỗi tiếng nào lại có cùng bối phận với Hội trưởng Nam Dương Quốc Thuật Tổng Hội đây?"

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Tính tình Lâm Thế Phong rất nóng, bất quá hắn nổi điên ở đây cũng không phải không có lý do gì. Người trẻ tuổi này quả thực có chút không tốt!"

Lâm Thế Phong nỗi giận tại đây khiến cho mọi người xung quanh bắt đầu nghị luận.

Đúng vậy, vô luận là giới võ thuật hay là những bang phái, tổ chức như Đường Môn. Hồng môn đều rất chú ý bối phận. Nhất là người hoa hải ngoại không có trải qua cuộc tẩy lễ cách mạng ở trong nước nên một vài truyền thống cũ luôn 'thâm căn cố đế'. Lâm Thế Phong đột nhiên làm khó dễ cho Vương Siêu thì dưới ánh mắt của họ đây không thể xem là khiêu khích được.

"Ồ, chân của ngươi không ổn, cẩn thận không vấp ngã, để ta đỡ ngươi".

Trong lúc nói chuyện Vương Siêu vung bàn tay ra nhanh như tia chớp. Một chiêu Thái Cực Quyền 'Đảo Khiên Hầu' nắm vào vị trí gân tay trái của Lâm Thế Phong.

Cũng không thấy hắn dùng kình mà thân thể Lâm Thế Phong đột nhiên ngã về phía trước một bước, chân phải đụng trúng vào cánh cửa trước lễ đường.

Lễ đường này được tu kiến dựa theo phong cách từ đường. Cánh của là một tấm ván bằng gỗ lim cao đến đầu gối.

Rắc! Dưới biến cố bất bình thường này Lâm Thế Phong kiệt lực giữ thăng bằng thân thể, nhưng không chế kình không tốt khiến cho tấm ván bể một mảnh lớn.

Nhất thời sắc mặt Lâm Thế Phong đỏ ửng. Hắn là một người có quyền pháp tinh thâm, nhưng chiêu thức của Vương Siêu vừa rồi lại không một dấu hiệu, hơn nữa chỉ thoáng một cái đã không thấy bóng dáng đối phương đâu thì gân tay trái của mình đã bị một đầu ngón tay đối phương chế trụ, ba đầu ngón tay khẽ ấn nhẹ vào đầu gân, làm hắn cảm giác được gân cốt toàn thân mình bị lôi kéo chạy về phía trước.

Không phải là công phu hắn tệ mà do Thái Cực Quyền của Vương Siêu đã đạt đến tình trạng rút dây động rừng. Chỉ cần ấn nhẹ bất kỳ khớp xương nào trên thân thể hắn là có thể khiến cho xương khớp toàn thân như một tòa tháp dễ dàng sụp đổ. Cho dù là hắn lợi hại hơn cũng không thể khống chế xương cốt toàn thân được, mặc cho đối phương xử lý.

"Ngươi..." Lâm Thế Phong bị thua thiệt vậy thì sao có thể dừng tay được. Chỉ trong chớp mắt đã đứng tấn vững, thắt lưng cong lại như cung, vai duỗi, thân thể hưỡng về phía sau một chút, tay nắm chặt đánh lên thắt lưng của Vương Siêu. Cùng lúc đó, chân hắn lay động đá về dưới thấp, như một lưỡi hái tử thần nhắm vào bắp chân Vương Siêu.

Một chiêu này đồng thời dùng tay chân tấn công. Trên công thận dưới cắt chân vừa cay vừa độc. Đúng là kỹ năng của Thiếu Lâm 'Đằng Na Bả'. Diêu kinh, hoảng kình, thiểm kình, câu quải cát, kình kình liên tiếp không tan như trăm ngàn con rết liên tiếp tiến về phía trước.

"Kỹ năng thật tốt. Quả nhiên là người quen xưa của chị Trần. Không một ai không tài giỏi" Trong lòng Vương Siêu than thở một tiếng, tay trái dùng chiêu Lãm Tước Vĩ ấn nhẹ bên dưới thắt lưng một cái hóa kình đi. Đồng thời tay phải hướng xuống ôm lấy liêm đao cát thối kia. Chân trước di chuyển một chút liền tiến vào trong lòng Lâm Thế Phong, đánh nhẹ một cái vào hông hắn.

Lâm Thế Phong bị ôm một chân đã không thể đứng vững nữa, toàn thân rời rạc, cước bộ hư nhược. Một chiêu công kích nhẹ của Vương Siêu như dùng Loa Toàn trong Hình Ý quyền chuyển thành băng quyền đánh cho thân nhìn hắn quay như con quay. Mắt thấy sẽ ngã ở tại chỗ, tự bôi tro lên mặt mình.

Vũ Bộ của Vương Siêu đã luyện đếnh cảnh giới Bố Cương thì toàn thân đều là nắm tay, có thể mềm cũng có thể cứng. Đánh lên hông Lâm Thế Phong vừa rồi so với cao thủ Hình Ý Quyền toàn lực vận chuyển băng kình còn muốn mạnh hơn. Cho dù là một khối đá lớn bị hắn ép vào bên hông như vậy cũng phải xoay tròn chứ đừng nói là hóa tan được kình lực của hắn.

Ngay thời điểm mấu chốt này thì trên vai Lâm Thế Phong đột nhiên có một bàn tay nắm giữ. Hắn cảm giác được toàn thân ổn định như Thái Sơn. Một chiêu chuyển kình đẩy đi của Vương Siêu ở bên hông hắn bị hóa giải sạch sẽ.

Thì ra là Triệu Quang Vinh đặt tay lên bờ vai của hắn, giúp hắn ổn định thân thể. Tránh làm xấu trước đám đông.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-458)


<