Vay nóng Tima

Truyện:Như Lai thần chưởng - Hồi 36

Như Lai thần chưởng
Trọn bộ 61 hồi
Hồi 36: Thanh toán kinh hồn giữa trời băng tuyết
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-61)

Siêu sale Lazada

Đã năm ngày rồi Giang Thanh không ăn không ngủ, chàng đạp nát vùng kề cận Hàn Châu để tìm cho ra tông tích của Hạ Hụê.

Nhưng hỡi ôi! Người đẹp ra đi thì tăm hơi biền biệt, tìm chẳng ra dấu vết.

Năm ngày qua tuyết bay gió cuốn đầy trời càng gieo vào lòng Giang Thanh một nỗi buồn cô đơn trống trải.

Bấp chấp băng giá lạnh lùng, Giang Thanh cứ mải miết đi...

Đôi mắt của chàng sưng vù lên vì đã khóc quá nhiều. Thấy trước mắt có một tràng cây rậm rạp, Giang Thanh nhảy lên đó đảo mắt nhìn quanh tứ phía, bốn bên vẫn một màu trắng xóa.

Tuyết vẫn bay...

Gió vẫn cuốn.

Giang Thanh thò tay vào túi lấy gói lương khô ra dùng đỡ. Chàng lơ đãng nhìn về phía trước bất chợt thấy ba chiếc bóng người từ xa chạy tới như bay Giang Thanh giật mình nghĩ thầm:

- "Chẳng biết những người này từ đâu đến trời đông giá buốt như vậy mà dong rũi ngoài trời ắt có điều gì mờ ám."

Nghĩ đến đây, thì ba người đã trờ tới trước mắt Giang Thanh, bất giác giật mình vì đó chăng phải ai xa lạ, mà chính là Xích Dương Phán Quan Quách Nhiệm, Thất Hoàn Thủ Vũ Chương và một lão già sắc mặt nghiêm trang, có một mái tóc đen huyền.

Thì ra Quách Nhiệm lãnh một chưởng chí mạng của Giang Thanh may nhờ đồng bọn mang về được Giáo chủ Bùi Diệm hết lòng ra tay cứu chữa, nên mới sống sót. Và lão già có mái tóc đen đi chung đây chính là Bùi Diệm vậy.

Sắc mặc của Quách Nhiệm bây giờ xanh xao vàng vọt, ông ta quay lại phái sau nói:

- Thưa Giáo chủ! Lão Thúc Cửu Sơn quả thật là lợi hại lại to gan lớn mật dám vào Tổng Đàn khiêu chiến? Không hiểu tại sao hắn lại chọn nơi này làm chỗ đấu chiến với nhau?

Từng cơn gió lộng rào rạt thổi tới ba người nói chuyện tuy nhỏ nhưng mỗi tiếng Giang Thanh đều nghe rõ.

Chàng nghĩ thầm:

- "Té ra Thúc Cửu Sơn đã hạ chiến thơ với Bùi Diệm. Thật may ta có dịp mục kích cuộc đấu chiến hi hữu này. nhưng mà kết quả ta e rằng cho Thúc Cửu Sơn sẽ không toàn tánh mạng."

Bùi Diệm trả lời:

- Thúc Cửu Sơn mặc dầu công lực cao thâm, nhưng ta không hề nao núng, chẳng lẽ Linh Xà giáo sáng lập mấy mươi năm nay mà đối phó không lại lão Thúc Cửu sơn hay sao?

Ông ta lại nói với Vũ Chương:

- Vũ chấp pháp, thắng bại lấy sự thường, chúng ta không nên lộ vẻ sợ hãi mà làm mất oai phong của Linh Xà giáo.

Ông vuốt chòm râu dài đuồi đuột toan nói chuyện với Quách Nhiệm, thì đằng xa vang lên một tiếng hú âm thanh cao vút...

Trong khoảng trắng mịt mùng, bóng hiện ra một chấm đen.

Tiếng hú đó dường như một lưỡi gươm bén nhọn chọc thẳng vào tâm can của Vũ Chương. Hắn không bao giờ quên được giọng hú bi ai, thảm thiết oán hờn đó.

Và không mấy chốc trước mặt hiện ra một người mặc áo dài đen, râu tóc bạc phơ trên mặt đầy những vết sẹo, đó chính là Thúc Cửu Sơn kẻ tử thù của Linh Xà giáo. Bùi Diệm cười cuồng loạn quát:

- Thúc Cửu Sơn, lâu quá không gặp...

Thúc Cửu Sơn dừng chân lại quắc một con mắt duy nhất của mình căm hờn nhìn đối phương xẵng giọng:

- Giáo chủ chắc Giáo chủ không ngờ lão Thúc Cửu Sơn này còn sống? Và đến đây để đòi món nợ cũ?

Bùi Diệm trả lời:

- Thúc Cửu Sơn đừng nói dài dòng lôi thôi, hãy thử xem họ Bùi này có còn phong độ như xưa không?

Thúc Cửu Sơn gằn giọng:

- Ta đang khao khát muốn nếm mùi Địch Khôn thần chỉ đây!

Chính trong lúc Thúc Cửu Sơn đang nói chuyện phân tâm thì có một người thét vang lên:

- Thúc lão quỷ hãy đền mạng huynh đệ ta...

Tiếng nói vừa dứt, thì có tiếng rang rảng vang lên một món binh khí có bảy chiếc vòng sắt liên kiết vào nhau, đánh vèo vèo dưới nách của Thúc Cửu Sơn.

Cùng trong một lúc, Quách Nhiệm cũng bất thần đại khởi thế công tuôn ra hai chưởng và hai cước liên hoàn uy hiếp những yếu huyệt trên ngực và bụng của Thúc Cửu Sơn!

Nhưng mà Thúc Cửu Sơn xoay mình trở bộ lướt ra ngoài ba bước tránh thoát những thế công của đối phương trong đường tơ kẽ tóc, rồi đề khí vung tay tấn công vào huyệt Yết Hầu của Vũ Chương và huyệt Trung Cách của Quách Nhiệm!

Bùi Diệm cũng vũ lộng quyền cước của mình tấn công như mưa sa bão táp!

Thúc Cửu Sơn sau khi tung ra hai thế cho đối thủ dang ra, đoạn đảo mình rạp phía sau hậu tâm của Quách Nhiệm.

Lão không chờ đợt tấn công thứ hai và cũng không chờ cho Quách Nhiệm có thì giờ nghỉ ngơi, tung ra một vọt bảy chưởng liên hoàn, đánh dọc từ trên xuống dưới ngay sống lưng của Quách Nhiệm.

Bùi Diệm nạt:

- Thúc Cửu Sơn, ngươi chạy đường nào!

Tiếng thét vừa vang lên thì ông ta đã cấp tốc đuổi theo gỡ đòn cho Quách Nhiệm.

Trong lúc đó thì Vũ Chương cũng tung ra thế Thấu Nhật Thất Hoàn đánh vào hai đùi của Thúc Cửu Sơn.

Thúc Cửu Sơn cười:

- Bùi Diệm! Ỷ chúng hiếp cô sao gọi là anh hùng hảo hán!

Đoạn vừa tung nhảy lên trốn thế công, vừa rút ra hai đạo hào quang sáng giới. Vũ Chương thất sắc la lên:

- Long Hổ Song Mao.

Tiếng hô vừa dứt thì trong ống tay của Bùi Diệm cũng bay vù ra một vật đỏ ngòm vật ấy chĩa thẳng vào giữa bụng của Thúc Cửu Sơn.

Thúc Cửu Sơn giật mình thầm nghĩ:

- "Đây có lẽ là ngọn roi Trần Cốt tiên của lão."

Thúc Cửu Sơn không tránh, thân hình của ông ta vẫn lướt tới, đâm thẳng một mao vào giữa ngực Bùi Diệm. Trong lúc đó ngọn mao bên tay tả lại đâm ngược về phía Quách Nhiệm.

Bùi Diệm giật mình không ngờ đối phương lại dùng một thế võ liều chết đổi mạng như vậy...

Lão tức tối thu roi trở về để tràn mình né tránh, Thúc Cửu Sơn thấy vậy ha hả cười, thình lình biến thế tung ra một ngọn liên hoàn cước về phía Vũ Chương để cho cặp Long Hổ Song Mao tiếp tục tấn công Quách Nhiệm...

Quách Nhiệm không bao giờ nghĩ tới lưỡi mao của y đang đâm Giáo chủ của mình, thình lình đổi bộ đâm ngược về phía mình được, trực giác của ông ta biết rằng khó mà thoát khỏi đường mao này.

Trong cơn nguy cấp lão đá ngược về phía sau một đá để lấy đà đoạn tung mình nhảy vọt về phía trước.

Thế rồi trong thoáng mắt một màu máu thắm bay ra tua tủa, một bóng người ngã phịch xuống mặt đất.

Trong chuỗi cười kinh rợn của Thúc Cửu Sơn, lão đảo mình trở bộ vì vừa đánh trúng đối phương một thế, những đạo hồng quang lóe lên trên vai của đối phương rớt thịt ra từng mãnh...

Không một tiếng rên rỉ, tất cả đều im lặng chỉ có tiếng những vòng sắt của Vũ Chương va chạm vào nhau nghe loảng xoảng mà thôi.

Quách Nhiệm bây giờ nằm dài trên mặt đất, máu chảy đầm đìa, vì ban nãy ông ta đã tránh được một chiêu ở hậu tâm nhưng phải lãnh lấy một thế ngay đùi phía hữu vết thương thật là trầm trọng.

Tình cảnh này lọt vào cặp mắt của Giang Thanh, chàng nghĩ:

- "Lão Thúc Cửu Sơn quả là cay độc."

Đột nhiên, Quách Nhiệm rú lên thê thảm:

- Trời, đùi ta đã gãy... đùi ta đã gãy...

Tiếng rú thật là thê thảm, làm cho Bùi Diệm thất sắc kinh hoàng, Bùi Diệm mắng:

- Thúc Cửu Sơn lòng dạ của ngươi thật độc ác!

Thúc Cửu Sơn múa tít cặp Long Hổ Song Mao của mình tấn công tới tấp, trả lời:

- Đêm nay ta quyết một mất một còn với ngươi.

Ngoài kia Quách Nhiệm vẫn còn rên rỉ:

- Ta không sợ chết ta chỉ sợ tàn phế.

Ngồi trên tàn cây, Giang Thanh thầm hỏi:

- Ta có nên ngăn cản bọn chúng hay không?

Chính vào lúc chàng bàng hoàng do dự, thì lưỡi Long Hổ Song Mao của Thúc Cửu Sơn lóe lên hai vầng ánh sáng, một tiếng "toạc" nghe như xé lụa vang lên tiếp theo đó là một tiếng rú kinh hồn thê thảm.

Giang Thanh cúi đầu nhìn xuống thấy Vũ Chương hai mắt lồi ra trông thật là kinh rợn nằm dãy dụa trên mặt đất, máu đào tuôn ra thắm đỏ cả trước ngực!

Té ra Thúc Cửu Sơn thấy đối phương có vẻ kinh sợ nên dùng một thế Cực Tây Thần Hỏa đưa Vũ Chương vào tử lộ.

Gầm lên một tiếng như trời long đất lở, Bùi Diệm múa ngọn roi Trấn Cốt tiên của mình như mây bay gió cuốn, cố sức áp đảo Thúc Cửu Sơn.

Hai chiếc bóng người quấn quít nhau trên bãi tuyết trắng xóa, máu đào bay ra lấm tấm thấm vào tuyết trắng trông thật ngọan mục.

Người đứng ngoài nhìn không rõ gương mặt của hai người, cũng không tài nào bắt kịp những động tác phi thường lanh lẹ đó...

Cả hai ngươi lúc bấy giờ mỗi thế tung ra là một thế tuyệt học huyền diệu vô cùng, trong hai người nếu có một kẻ sơ hở thì ắt chét không kịp trối.

Lại thêm hai trăm hiệp nữa điều biến ra một cách thần kỳ...

Ngồi trên tàn cây Giang Thanh nóng lòng thầm nghĩ:

- "Xem tình thế này thì sự thắng bại không còn bao lâu nữa sẽ biết. Thúc Cửu Sơn bỏ ra mười mấy năm trường để nghiền ngẫm võ công, nay quả nhiên lợi hại nếu ta không kịp thời khuyên ngăn hai người thì e thảy đều thọ thương mà tiếng tăm cùng chung trôi theo dòng nước."

Bùi Diệm thình lình thét lên một tiếng, vung ngọn roi trong tay lên thành muôn đạo hào quang, khi thì biến thành vòng cung, khi thì biến thành đường thẳng, khi thì biến thành vòng tròn, biến hóa một cách không ngờ tấn công ráo riết vào thân hình của Thúc Cửu Sơn...

Đó là tuyệt thế Lưu Hà Cửu Tuyệt.

Thúc Cửu Sơn cũng gầm lên một tiếng, vung cặp Long Hổ Song Mao dệt thành một bức tường kín đáo chống trả kịch liệt.

Giang Thanh lúc bấy giờ trong lòng rối loạn nhủ thầm rằng:

- "Bây giờ ta có nên ra tay hay không? Nếu đêm nay Bùi Diệm tán mạng thì Bùi cô nương có thể yên lòng mà theo Tam ca và ta khỏi phải dính líu lôi thôi với Linh Xà giáo?"

Nghĩ đến đây, phía dưới kia tiếng khoát nạt vang lừng. Bùi Diệm đang dùng một thế trong Lưu Hà Cửu Tuyệt tấn công vào mười sáu yếu huyệt của Thúc Cửu Sơn, mà cặp Long Hổ Song Mao của ông ta lúc bấy giờ nháng lên như một vì sao băng đâm thẳng vào đùi của Bùi Diệm.

Xem tình thế này thật khó cứu vãn, cả hai người đều phải bị trọng thương.

Chính vào lúc đó thì một bóng người mảnh khảnh từ trên tàng cây bay xuống, một luồng kình phong toát ra ngăn hai người ra hai bên.

Thế rồi Bùi Diễm và Thúc Cửu Sơn thảy đều rú lên một tiếng kinh ngạc, bị luồng kình lực đó bắn ra ngoài năm bước.

Cả hai thảy đều mồ hôi vã ra như tắm kinh hoàng thảng thốt vì thoát khỉ tay của tử thần.

Vừa định thần nhìn kỹ Thúc Cửu Sơn kêu lên bốn tiếng:

- Hỏa Vân Tà Giả.

Bốn tiếng Hỏa Vân Tà Giả như bốn tiếng sét làm cho Bùi Diệm nhìn Giang Thanh không chớp mắt. Lão không ngờ con người khuấy phá Linh Xà giáo đến thất điên bát đảo lại là một chàng thư sinh mặt mày tiều tụy nhưng lại vô cùng đẹp đẽ.

Lão nghĩ thầm:

- "Không biết nó đến đây từ hồi nào ta chẳng hay biết."

Thúc Cửu Sơn kinh ngạc một giây rồi mới hô to lên:

- Giang Thanh đã lâu không gặp, các hạ phen này đến đây giúp ai?

Câu nói này làm cho Bùi Diệm giật mình kinh sợ, ông ta biết rằng Linh Xà giáo vốn có mối bất hòa với Giang Thanh.

Ông ta mới thối lui hai bước cầm chặt ngọn Trấn Cốt Tiên nhìn Giang Thanh không chớp mắt.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-61)


<