Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 367

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 367: Huynh đệ tụ họp
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Lý Trọng Tuấn kiêu ngạo ngẩng đầu, hoa hoa công tử mà Tần Tiêu hết sức quen thuộc đã trở lại:

- Sau này ta sẽ uống rượu nho tốt nhất, ôm nữ nhân xinh đẹp nhất, mặc trang phục quý nhất, nuôi gà chọi hung hãn nhất, ngươi cứ tận tình ghen tỵ đi, điều này thật sự làm cho ta rất vui vẻ!

Ba tháng trôi qua.

Mùa đông đã bắt đầu, thời tiết càng thêm rét lạnh, đã sắp đến tết.

Nhị nữ nhân mặc một bộ miên cừu thật dày, đã có thể đi đường vững vàng, lẫm chậm truy theo sau lưng Đại Đầu cùng Nữu Nữu, chạy loạn khắp sân.

Lý Trọng Tuấn vì không muốn quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của gia đình Tần Tiêu, kiên trì không chịu ở lại trong sân viện của hắn, lấy lý do phải trông coi công việc lập bia nên lưu lại Kết Tử Châu Đầu. Nhưng rõ ràng hắn có chút tiêu cực lãn công, thường thường dẫn theo nhóm công nhân uống say, mỗi lần nghỉ ngơi kéo tới hai ngày. Sau đó thì viện cớ trời mưa không làm việc, gió lớn không làm việc, tuyết rơi không cần làm, ngay cả những ngày đại tế tự mà triều đình quy định cũng không làm nốt.

Chỉ xây một tấm bia đá lại bị hắn cọ xát kéo dài ba tháng, vừa vặn mới hình thành, còn chưa kịp điêu khắc văn tự. Nhưng đứng bên dòng Tương Giang, đã có thể rõ ràng chứng kiến hình dạng bia đá giống như một quyển sách được dựng đứng cao cao.

Trong lúc nhất thời trong Trường Cát huyện tràn đầy tiếng nghị luận, mọi người sôi nổi suy đoán tác dụng của bia đá kia, cùng suy đoán thân phận lai lịch của Lý Trọng Tuấn.

Lý Trọng Tuấn mặc kệ hết thảy những chuyện này, có thể lưu lại nơi đây thêm một ngày thì tính một ngày. Nếu rảnh rỗi hoặc ở trên đảo buồn bực nhàm chán, hắn lại chạy tới trong nhà Tần Tiêu, cùng người thân của hắn trộn lẫn cả ngày, cọ cơm thật thích thú, còn có thể ôm cháu trai lắc lư khắp nơi, thật sự vô cùng thích ý.

Ngày tháng khoái trá, quả thật trôi qua rất nhanh.

Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Lý Trọng Tuấn thập phần hào phóng cho công nhân nghỉ ngơi, phát tiền lương cho họ về nhà ôm lão bà hài tử. Bản thân hắn lại vô cùng vui vẻ xông vào nhà Tần Tiêu, chạy tới bên cạnh lò than ấm áp, uống rượu gạo Giang Nam, cùng người nhà Tần Tiêu chém giết trên bàn mạt chược.

Cảnh tượng này thoạt nhìn cũng tương tự như lúc ở Trường An mấy năm trước nhưng ý nghĩa lại bất đồng, hào phú ngày xưa hiện tại đã hiểu được yêu quý tiền tài, tuyệt không chơi lớn, chỉ chơi nho nhỏ, có khi thua còn giở trò vô lại.

Tần Tiêu đối với hành động này cực kỳ xem thường, mắng không dưới mười lần. Mỗi lần Lý Trọng Tuấn đều ha ha cười ngây ngô:

- Chỉ chơi nhỏ cho vui, chơi nhỏ cho vui! Chơi lớn thật hao tổn tinh thần thôi!

Tần Tiêu biết hắn cũng không phải thực sự không có tiền dùng. Hoàng thân Đại Đường có chán nản thế nào cũng không đến nỗi thiếu thốn tiền tài trên chiếu bạc.

Lý Trọng Tuấn thật sự thay đổi. Trước kia là người cẩu thả, không câu nệ chuyện nhỏ.

Hiện tại đã bắt đầu tinh tế cảm thụ từng ly từng tý trong cuộc sống, hắn không quan tâm tiền tài bị thua bại, mà là muốn tinh tế chơi đùa đạo lý đối nhân xử thế, hưởng thụ cuộc sống vi diệu quanh mình.

Tần Tiêu đột nhiên cảm thấy được loại siêu nhiên cùng tỉnh ngộ của Lý Trọng Tuấn tựa hồ còn vượt xa hơn mình rất nhiều.

Lý Trọng Tuấn đã quyết định, sau khi quay về cho dù bị quan chức bên Công bộ buộc tội hoặc bị hoàng đế mắng cũng phải lưu lại Trường Cát qua năm mới tính sau. Có thể đoàn tụ cùng người nhà trải qua năm mới, thật là một chuyện may mắn cả đời.

Quyết định này của hắn đương nhiên làm Lý Tiên Huệ hoan hô nhảy nhót, Đại Đầu cùng Nhị nữ nhân với những hài tử khác, cho dù là nhi đồng hàng xóm đều cao hứng không thôi. Vì cậu cả thật sự là hào phóng, mỗi lần mua mứt quả đều mua cả cây lớn cắm đầy xâu mứt mang về. Nếu không phải Tần Tiêu khuyên can, hắn còn muốn mua cả vị sư phụ làm mứt, có thể cả ngày phục vụ cho các hài tử.

Lý Trọng Tuấn đột nhiên phát hiện không ngờ bản thân mình lại có nhiều tình cảm như vậy, rất yêu thích nhi đồng.

Ăn tết năm nay là một năm thoải mái nhất trong cuộc đời Lý Trọng Tuấn. Mặc dù không có quan chức đến bái kiến hay khí phái của hoàng gia, nhưng thời khắc đều là cỗ thân tình nồng đậm dào dạt khắp trong lòng. Thật giống như trận tuyết đầu mùa rơi xuống đúng lúc, đem thế giới của hắn trang trí thành một mảnh trắng tinh xinh đẹp tuyệt vời.

Hắn thậm chí đi theo Lý Tiên Huệ học làm điểm tâm, làm cả phòng bếp bay loạn bột mì, chướng khí mù mịt, tới bữa cơm tất niên lại đem kiệt tác của mình bưng lên bàn khoe khoang. Tuy rằng vô cùng khó ăn, nhưng mọi người vẫn cho hắn mặt mũi, không nhổ ra tại chỗ, miễn cưỡng ăn được một miếng, còn làm trái lương tâm khen ngợi một trận.

Đây quả thật làm Lý Trọng Tuấn thật tự hào cùng thỏa mãn, thập phần tin tưởng mình có thiên phú trong phương diện nấu nướng, còn phao tin muốn đi làm đầu bếp có một không hai từ xưa tới nay, làm cho những ngự trù của cung đình về nhà ôm vợ con đi.

Thẳng tới khi tự mình ăn vào một miếng, hắn không nhịn được mắng to mọi người:

- Giả dối!

Lý Trọng Tuấn phát hiện khoái hoạt nguyên lai là có thể đơn giản như vậy, không nhất định phải trở thành hoàng đế làm chủ thiên hạ. Hắn cảm giác mình thật sự quá may mắn, nhận thức một huynh đệ tốt như Tần Tiêu, còn để cho hắn trở thành em rể của mình!

Ở nơi này hắn rốt cục có được cảm giác "gia đình".

Loại cảm giác này thật sự tốt lắm, làm cho hắn vui quên trở về.

Hắn cười, mỗi một khắc đều đích thực cùng chân thành. Nếp nhăn nơi khóe mắt giống như khảm vào ấm áp cùng ngọt ngào. Dù là trong mắt của hắn, ánh mắt Tử Địch luôn ngạo mạn cùng cảnh giác hiện tại cũng trở nên ấm lòng người, vượt xa những lời đồn đãi nhảm nhí cùng đâm sau lưng lục đục lẫn nhau năm xưa. Hắn xem như đã hiểu được vì sao năm đó Tần Tiêu lại muốn từ quan.

Nguy cơ chính trị là một chuyện, nhưng từ quan liền có cuộc sống như bây giờ, ai không muốn đây?

Mãi cho tới khi qua khỏi mười lăm tháng giêng Lý Trọng Tuấn mới cùng gia đình Tần Tiêu đến Trấn Điện ngắm hoa đăng xong, sau đó cực kỳ lưu luyến quay về Kết Tử Châu Đầu, tiếp tục đi làm công việc giám sát của hắn. Lần này công việc cũng không thể tiếp tục kéo dài, tốt xấu phải hoàn thành trong tháng giêng, sau đó quay về báo cáo công việc với hoàng đế. Tuy rằng Lý Long Cơ thật đại độ cũng sẽ không trách móc hắn, nhưng nếu hắn làm quá mức, biểu hiện quá tản mạn, không tránh khỏi bị người chê trách sẽ khiến Lý Long Cơ bị khó xử.

Hiện tại Lý Trọng Tuấn rất hiểu chính mình, càng thêm hiểu được thân phận cùng tình cảnh của mình. Cho dù là chuyện rất nhỏ cũng không thể khiến hoàng đế khó xử. Đây là tôn chỉ hiện tại của hắn, cũng là pháp bảo sinh tồn.

Sự thật nói tới có lẽ chua xót cùng bất đắc dĩ, nhưng dù sao hắn đã nhìn thông, không sao cả. Chỉ cần sống được tốt, quản nhiều như vậy làm chi!

Lý Trọng Tuấn đã đi, gia đình Tần Tiêu chợt cảm giác trong nhà như thiếu gì đó, đều có chút không được tự nhiên. Trước kia khi ở Trường An, vị thái tuế kia tuy rằng thường đến trong nhà Tần Tiêu, nhưng không ai xem hắn quan trọng.

*****

Đến thì đến, tận tâm chiêu đãi, đi thì đi, có lẽ còn có người cảm thấy càng thoải mái. Nhưng hiện tại ngay cả những hài tử cũng thường xuyên lại hỏi:

- Cậu đi đâu rồi vậy?

Tần Tiêu mỉm cười đáp:

- Cậu đi về nhà, nếu có rảnh sẽ lại đến chơi.

Nhưng mãi cho tới hết tháng giêng Lý Trọng Tuấn cũng không tiếp tục xuất hiện. Đầu năm, Tần Tiêu thân là địa chủ cũng không tránh khỏi một trận bận rộn, hơn nữa sau mưa tuyết mùa đông thật sự không tiện ra ngoài, vì vậy hắn cũng không mang theo lão bà hài tử đi lên Kết Tử Châu Đầu.

Thẳng đến một ngày, Kim Lương Phượng trong ngày thường không thích ra ngoài nhưng lại đột nhiên xuất hiện trong sân viện, tuy rằng hắn là sư phụ của Đại Đầu nhưng dạy vỡ lòng luôn giao cho Thượng Quan Uyển Nhi đi làm, vì vậy chưa từng trực tiếp chỉ dạy Đại Đầu lần nào.

Hôm nay hắn đến cũng mang theo tin tức làm Tần Tiêu có chút khiếp hãi, hoàng đế cải trang giá lâm, cần tuyên gặp Tần Tiêu!

Kim Lương Phượng đặc biệt nhấn mạnh, đừng phao tin, chỉ đến một mình là được.

Trong lòng Tần Tiêu nhảy dựng, âm thầm nghĩ:

- Kết Tử Châu Đầu đúng thật là vùng đất phong thủy trù phú, người nào cũng chạy đến. Ngay cả hoàng đế vốn trăm công ngàn việc lại cũng xuất hiện ở nơi này!

Không kịp nghĩ nhiều, Tần Tiêu tùy tiện viện cớ đi cùng Kim Lương Phượng ra ngoài.

Đi tới cửa thôn, Tần Tiêu rốt cục không còn nhịn được đem một câu nín thật lâu trong lòng nói ra:

- Kim tiên sinh, ra tháng giêng, hẳn là có thể mắng chửi người rồi chứ?

Kim Lương Phượng có chút khó hiểu:

- Quân tử nên cẩn thận mà làm việc, vô sự mắng chửi người làm gì?

- Cẩn thận? Cẩn thận cái mao ngươi, ngươi là lão mũi trâu!

Tần Tiêu tức giận mắng:

- Ngay vừa mới bắt đầu, ngươi là đến theo dõi đi? Ngươi là người của hoàng đế, đúng hay không? Mấy năm nay từng sinh hoạt của ta, ngươi đều hội báo hoàn toàn có phải hay không? Ngươi là đại gian tế!

Kim Lương Phượng nhìn dáng vẻ lưu manh của Tần Tiêu, không khỏi vuốt râu cười ha ha:

- Đại gian tế? Vì sao lại nói như vậy, chẳng lẽ ngươi cùng hoàng đế là đối địch?

Tần Tiêu được lý không buông tha người, hùng hổ trừng mắt nhìn Kim Lương Phượng:

- Nói như thế ngươi thừa nhận vậy?

- Ha ha! Mỗi người đều nói Tần Tiêu tinh tế hơn người, mắt sáng như đuốc, quả nhiên là không giả!

Kim Lương Phượng cười to nhìn Tần Tiêu:

- Kỳ thật ngay lúc ban đầu ngươi đã biết thân phận của ta đúng không? Sau đó lại làm bộ dạng biểu lộ ra một ít tâm tính cùng ý tưởng, để cho ta chuyển cáo cho hoàng đế. Cao minh, ngươi thật sự là cao minh!

Tần Tiêu chợt nở nụ cười:

- Lão mũi trâu, ta thật đúng là xem thường ngươi, việc này mà ngươi cũng nghĩ ra được. Được rồi, hòa nhau! Nhưng những lời này cũng không thể nói cho người thứ ba biết, bằng không hai chúng ta sẽ bị tội khi quân!

- Việc này đương nhiên bần đạo hiểu được!

Kim Lương Phượng lại cười gian trá, giả vờ làm ra vẻ đạo mạo:

- Kỳ thật từ hơn mười năm trước, ta chính là mật liêu thiếp thân của Tương Vương cũng chính là đương kim thái thượng hoàng, nhưng chưa từng xuất hiện trước mặt người khác. Thái thượng hoàng xưa nay yêu thích dị thuật xem tướng cùng đoán số tử vi vận mệnh, vì vậy thật xem trọng ta. Ta vốn không muốn dấn thân vào nhà danh môn, nhưng bất đắc dĩ thịnh tình không thể chối từ! Ngươi biết không, năm đó đám người Trương Giản Chi bị giáng chức ta đã hiểu được ý tứ của thái thượng hoàng, đem Hoàn Tử Đan giao cho ngươi. Bằng không vốn không quen biết, ta lại có thể đem người quan trọng như thế giao cho ngươi sao? Cái gọi là Thuần Quân bảo kiếm, kỳ thật do thái thượng hoàng chuyển tặng, bần đạo chỉ là thuận nước giong thuyền. Về sau thái thượng hoàng đương nhiên không cam lòng thả ngươi rời khỏi triều đình đi ra thiên hạ, vì vậy đem ta ném tới bên cạnh ngươi thôi!

Tần Tiêu không khỏi bĩu môi dè bỉu:

- Quả nhiên đủ gian! Không nói, đi gặp hoàng đế thôi! Thật kỳ quái, hoàng đế vì sao lại xuất hiện tại Giang Nam lúc này? Tính theo lộ trình, hắn hẳn từ đầu tháng giêng đã rời Trường An. Nhưng trong tháng giêng tại triều đình có nhiều lễ nghi trọng đại cùng hiến tế, hắn làm sao tách ra ngoài?

Kim Lương Phượng khẽ cười nói:

- Không có gì đáng kỳ quái. Kỳ thật hơn một năm nay hoàng đế cũng không ở trong Trường An. Quốc gia đại sự đều do Trương Cửu Linh, Diêu Sùng, Tống Cảnh xử lý, thái thượng hoàng cùng Tống Vương ở lại triều trấn thủ.

Tần Tiêu không khỏi ngạc nhiên:

- Vì sao ta không hề nghe được chút tin tức nào?

- Loại chuyện này đương nhiên càng ít người biết thì càng tốt chứ sao! Cụ thể trong triều an bài như thế nào ta cũng không rõ ràng lắm.

Kim Lương Phượng nói:

- Kỳ thật ta cũng vừa mới biết được tin tức này.

Tần Tiêu không khỏi buồn bực:

- Suốt một năm không lưu trong triều, đi chơi sao, hẳn là không đến mức đi?

Trong lòng Tần Tiêu không tránh khỏi bất an, nhiều cảm xúc giao tạp, cùng Kim Lương Phượng lên thuyền đi tới Kết Tử Châu Đầu. Quả nhiên ở bờ bắc ngừng ba chiếc thuyền lớn.

Tuy rằng không quá hoa lệ nhưng nhìn vào cũng biết là hoàng gia xuất hành, thuyền như vậy xem như đã rất lớn. Trên đảo cũng không có gì khác với trước kia, nhưng ở gần đạo quan xuất hiện mười mấy thị vệ đang giới nghiêm.

Tần Tiêu nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Thạch Thu Giản đang suất lĩnh binh lính hoàng thành ngự suất ti thân dật phủ!

Những người kia nhìn thấy Tần Tiêu, quả nhiên thần sắc vô cùng kích động lẫn hưng phấn, vui sướng không cần nói cũng hiểu. Nếu không phải còn cách một đoạn đường, chỉ sợ họ đã kích động kêu to lên.

Tần Tiêu vẻ mặt ý cười gật đầu chào bọn họ, sau đó đi vào trong đạo quan. Ngay cửa sương phòng có hai binh lính uy phong lẫm lẫm đang đứng, thấy Tần Tiêu cùng Kim Lương Phượng đi tới, gương mặt không chút thay đổi đi ra ngoài đạo quan.

Tần Tiêu hít sâu một hơi, đi tới trước cửa phòng, đang chuẩn bị vái chào, cửa chợt mở.

Vẻ mặt Lý Trọng Tuấn đầy ý cười nói:

- Đi vào nói sau.

Kim Lương Phượng thật biết điều chắp tay vái chào:

- Bần đạo xin được cáo lui trước.

Lý Trọng Tuấn kéo Tần Tiêu vào phòng, quay người liền đóng cửa lại.

Trong phòng thật ấm áp, đốt một lò than lớn.

Lý Long Cơ mặc một bộ trang phục công tử ca ngồi cạnh bàn, cười dài, ánh mắt hài lòng vui sướng lẫn phức tạp nhìn Tần Tiêu, trong tay còn cầm một chén rượu.

Nhìn hắn thật mập, so với trước kia còn mập hơn vài lần. Tần Tiêu phức tạp lẫn cảm khái cười, khoát vạt áo định bái chào:

- Thảo dân Tần...

- Không được bái!

Lý Long Cơ đột nhiên lớn tiếng quát:

- Hôm nay ở trong căn phòng này, chỉ có huynh đệ, không có vua tôi!

Tần Tiêu khẽ cười, nheo mắt nhìn Lý Long Cơ:

- Thật sao?

Lý Long Cơ không cam lòng yếu thế nhìn hắn cười:

- Quân vô hí ngôn! (Vua không nói chơi).

Lý Trọng Tuấn ở bên cạnh cười ha ha:

- Hắn nói đúng, hôm nay ở trong này chỉ có huynh đệ, không có vua tôi. Tần huynh đệ biết không, trước khi ngươi đến ta cùng A Man đã uống hết bầu rượu, hàn huyên suốt một canh giờ.

A Man?

Thật sự, vẫn là A Man sao?

Trong lòng Tần Tiêu nhủ thầm, tâm thần giống như lại nhớ tới chuyện sáu bảy năm trước, lần đầu tiên ba người gặp mặt tại Trường An.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-456)


<