← Hồi 024 | Hồi 026 → |
Từng đợt sóng bạc chạy từ xa bủa mạnh vào ghềnh đá, bọt nước trắng xóa tung tóe lên, trông như đám bông tuyết rơi lả tả.
Tòa Quỉ Bảo nổi bật lên trên nền trời, cái bóng hùng vĩ của Lâu đài cổ kính này, vẫn lạnh lùng chứa đựng bao trùm sự thần bí, khủng khiếp:
- Dòng nhiệt huyết trong người Thượng Chí đã cuồn cuộ n lửa hận thù nung nấu từ bấy lâu, giờ được dịp bộc phát. Chàng đứng sững trên bờ sông, đôi mắt căm hờn nhìn tòa Cổ Bả o.
Mối huyế t thù chàng nào quên được, nhưng hôm nay đội lốt Ma Trung Chi Ma là muốn thực hiện hoài bão của ân sư quyết cùng Quỉ Bảo Chủ Nhân đọ sức.
Nghĩ đến ân sư chàng không khỏi thở dài. Người đã truyền thụ cả công lực cho chàng đặt tất cả tin tưởng vào chàng. Lần ra đi này chàng mang một trọng trách của ân sư, thì việc báo thù kia chỉ là một việc phụ thôi. Thượng Chí cảm thấy buồn nhưng không dám phiền sư phụ.
Nếu khi chàng muốn cởi phăng chiếc mặt nạ ra, song lại ngập ngừng, tự nhủ:
- Không thể được, ân sư đã kỳ vọng nơi ta, làm thế là phản phúc, không phải hành động của kẻ trượng phu. Một ngày kia ta mới có quyền xông vào Quỉ Bảo với bộ mặt thực để rửa sạch huyết cừu.
Chàng không hiểu nổi tại sao Thất Hồn Nhân bảo chàng phải yết kiến lão Bảo chủ này?
Dường như người đã nắm được cả thân thể của chàng vậy.
Còn Bất Lão Tiên Sinh cũng vậy, không biết lão có dụng ý gì mà bảo chàng, muốn vào Quỉ Bảo phải vứt tấm mặt nạ này đi.
Những ý nghĩ ấy cứ xâu xé, giày vò, không cho Thượng Chí yên nghỉ.
Sau cùng chàng nghiến răng cương quyết:
- Ta phải thực hiện cái chí nguyện của ân sư đã.
Nhưng nghĩ phải đối chọi với chủ nhân Quỉ Bảo, Thượng Chí lo sợ, thầm nghĩ:
- Theo ân sư thì môn Đông Kim Chỉ có thể khắc phục đượ c Kim Cương Thần Công của Quỉ Bảo Chủ Nhân, và Ma Ma Chưởng Pháp cũng chế được các quái chiêu của hắn.
Không biết việc ấy có thực không?
Thượng Chí rùng mình kinh hãi:
- Nếu không thì sao? Thân thể ta khó bảo toàn dưới võ công kỳ tuyệt của đối thủ đã đành mà huyết cừu, và Hoài bão của ân sư cũng phải chôn chặt ư?
Ân sư đã khổ nhục suốt bốn mươi năm rồi, giờ còn chịu nổi cái thất bại ê chề này chăng? Không, khô ng bao giờ có thể được sinh mạng người chỉ còn mười ngày ngắn ngủi người sẽ nghĩ sao khi biết được mình thất bại. Chắc người khổ sở đau đớn vô cùng khi biết đến chết mà vẫn không thực hiện được tâm niệm đối với Quỉ Bảo Chủ Nhân.
Như thế tàn nhẫn quá! Ta phải thắng! Thắng để người ngậm cười nơi chín suối.
Nghĩ thế, hùng khí Thượng Chí nổi lên, chàng quên hẳn bao nguy hiểm đang đợi mình, nhún chân phóng vọt khỏi con đường đá ẩn dưới lòng sông, tiến thẳng vào phía cửa bảo.
Thượng Chí nhìn chăm chăm vào cửa bảo, lòng rối loạn trăm đường.
Huyết cừu!
Sứ mạng!
Nguyện vọng ấy muốn hoàn tất đâu phải dễ.
Thượng Chí cảm thấy như có một cái gì vô hình khiến mình chùn bước, kinh sợ.
Bất giác chàng lạnh người, thầm nghĩ đến Bất Lão Tiên Sinh.
- Sao lão cứ nhắc đi, nhắc lại Quỉ Bảo Chủ Nhân là quái vật, có thực thế không?
Lai lịch hắn thế nào? Nhưng hành tung của hắn thật là một xuất quỷ nhập thần, thập phần bí mật, ghê gớm.
Chiếc Huyết Sọ thâm màu máu đỏ trên cửa Quỉ Bảo, như đe dọa tinh thần chàng, khiến Thượng Chí lạnh người.
Nhìn đăm đăm vào Huyết Sọ, trí chàng hình dung đến Hoàng gia trang, những cự khủng khiếp trong phòng khách. Hài cốt thân phụ vẫn trơ trơ với năm tháng và hơn mấy trăm nhân mạng của Hoàng gia trang đã biến thành những bộ xương trắng hếu, nằm ngổn ngang trong trang viện.
Đó có phải chăng là hiện tượng của một cuộc tàn sát, tàn bạo. Máu oan cừu này biết ngày nào gội sạch? Thù diệt gia bao giờ báo cho xong?
Những hình ảnh khủng khiếp ấy, khiến Thượng Chí thấy tự đáy lòng dâng lên niềm xúc động mãnh liệt. Nghĩ đến vị sư thúc cuối cùng cũng từ bỏ cõi trần, chàng sống trơ trọ i một thân, thả bước lang bạt giang hồ, chen rúc vào cái xảo trá điêu ngoa, xấu xa của bọn võ lâm.
Cố nén tiếng thở dài, lòng Thượng Chí tràn ngập đau đớn, tủi hờn.
Chàng chợt nghĩ đế n Âm Sát Mạc Tú Anh, óc lóe lên tia hy vọng, nghĩ thầm:
- Nếu ta tìm được tung tích của Dương Sát Cao Sĩ Kỳ, truy ra sự mờ ám ấy. Ta sẽ đoạt toàn bộ Phật Thủ Bảo Cập ngay. Lúc đó ta có đủ điều kiện để luyện thành Khư Mê Thần Công, thì còn sợ gì Quỉ Bảo Chủ Nhân.
Huyết cừu! Biển hận này nhất định phải được rửa sạch! Ta sẽ xóa cái tên Quỉ Bảo Chủ Nhân trong giới võ lâm và hủy phá cổ bảo này thành bình địa.
Thượng Chí say sưa với ý nghĩ ấy, quên hẳn mình đang đứng trước sự gian nguy mà cái chết dễ như trở bàn tay.
Thượng Chí ngờ đâu những cử chỉ của chàng, không thoát được mấy đôi mắt bí mật, ẩn sau bụi cây, trên bờ sông. Những con mắt ấy lóe lên tia sáng kỳ lạ, dường như căm thù, như ngạc nhiên, và kinh hãi.
Xa hơn nữa cũng có một người đang trầm ngâm nhìn chàng, đôi mắt biểu lộ bao lo âu, kích động.
Thượng Chí sững như tượng đá, mắt dán chặt vào cửa Quỉ Bảo. Không biết chàng đứng như thế đã bao lâu rồi, bỗng thấy Thượng Chí rùng mình một cái và trở về với thực tại.
Chiếu theo lời chỉ dẫn của Ma Trung Chi Ma, chàng liền vận nội lực tụ ở đơn điền, rồi hướng về Quỉ Bả o ngâm lớn:
"Nhất ma xuất, nhất ma tiêu, Ma Trung Chi Ma, hội nhất miêu...".
Một luồng âm thanh phát ra dữ dội, ào ạt như sóng gào, chói tai, nhức ó c, hàm chứa một công lực vô cùng thâm hậu.
Đối với Thượng Chí, những câu trên cũng tối nghĩa vô cùng, chàng chỉ học thuộc và đọc ra thế thôi. Theo óc thông minh, chàng đoán rằng:
hai chữ Nhất Miêu có lẽ là tên của Quỉ Bảo Chủ Nhân còn ý nó là gì chàng không cần biết đến.
Cứ thế Thượng Chí ngâm liên tiếp ba lần. Lần thứ ba vừa dứt thì từ bên trong cửa bảo vang lên những tiếng rít rợn người. Chiếc cửa thần bí từ từ xịch mở, để lộ một cửa hang sâu thẳm, tối như mực.
Tim Thượng Chí đập thình thịch như muốn vượt ra khỏi lồng ngực. Chàng thầm nghĩ:
- Đã đến giờ quyết liệt, ta đang bước vào con đường có tiến mà không lùi.
Tuy công lực của chàng vô cùng, sung mãn và tính khí vốn can cường, lãnh đạm nhưng giờ đây trước mặt chàng là Huyết Sọ, một nhân vật bất khả xâm phạm, đã từng gieo vào lòng bọn võ lâm mầm kinh sợ hàng mấy chục năm nay rồi; Thượng Chí không khỏi kinh hãi thầm.
Nghĩ đến sắp đối đầu với con người ghê gớm ấy, Thượng Chí cảm thấy gần gật ngạt thở, toàn thân chàng khẽ run lên.
Nhưng chợt nghĩ mục đích chàng đến đây không phải để run sợ, mà trái lại để mạnh dạn khiêu chiến cùng Quỉ Bảo Chủ Nhân, con người đã bị chàng chụp cả căm hận trên đầu, nên chàng không còn e ngại gì nữa, ưỡn ngực hùng dũng tiến vào cửa hang.
Một luồng lãnh khí từ cửa hang bán nguyệt tối om đưa ra, bất giác Thượng Chí rợn cả người. Chàng có cảm tưởng mình đang tiến sâu vào lòng địa ngục và sắp đối đầu trước một tử thần gớm ghiếc.
Bất giác câu nói của Bấ t Lão Tiên Sinh vọng bên tai chàng Quỉ Bảo Chủ Nhân là một quái vật. Lão tiên sinh này là một trong số rất ít người đã thấu rõ bên trong Quỉ Bảo, nhưng người không chịu nói rõ cho chàng hiểu.
Tai chàng lại vang lên lời căn dặn của sư phụ "... không được thương hại hắn...
không được thừa cơ này mà báo oán...".
Sư phụ chàng lấy gì mà tự tin rằng mình sẽ thắng? Đông Kim Chỉ có quả là khắc tin của Kim Cương Thần Công chăng? Cái uy lự c của nó chàng đã thử mộ t lần rồi, thật khốc liệt vô cùng, rõ là một tuyệt học quán thế. Nhưng đối với Quỉ Bảo Chủ Nhân, con người đầy mình tuyệt học ấy, Đông Kim Chỉ có đủ uy vũ đẩy lui gã không! Thượng Chí thấy khó tin tưởng mình thắng được.
Chàng thầm nghĩ:
- Trong bốn mươi năm trời đằng đẵng, chắc hắn đã luyện thêm nhiều môn tuyệt học khác, như thế võ công của hắn phải hơn trước nhiều và như thế sự tin tưởng của sư phụ ta quá chủ quan chăng!
Cửa hang hình bán nguyệt này đục thủng hẳn vào một tảng đá to tướng, rêu mối mọc um tùm, con đường đá bò quanh co qua hang tối u huyền, hai bên đường có những khối đá mòn mỏi lâu ngày nằm chập chùng nhả những quái vật rình mồi làm tăng thêm vẻ rùng rợn, chết chóc...
Thượng Chí vừa đặt chân vào cửa bảo, thì từ trong đưa ra một giọng nói lành lạnh:
- Thằng nhỏ kia, dừng bước lại!
Thân mình hơi chấn động, Thượng Chí đứng lại, chợt hiểu là người kia đã dùng thuật Thiên Lý Truyền Âm, một công phu thượng thừa, ở từ xa nói với chàng.
Tiếng nói ấy lại tiếp:
- Thằng nhỏ này cả gan thực! Dám giả danh, giả dạng Ma Trung Chi Ma hòng dối gạt lão phu mở cửa. Người chắc không thiết sống?
Không còn phân vân gì nữa, chỉ cần nghe cái giọng nói lành lạnh khủng khiếp ấy, chàng cũng biết là Quỉ Bảo Chủ Nhân rồi.
Hoàng Thượng Chí định thần lại, vận nội công đầy đủ ở đơn điền rồi hướng vào cửa bảo, nói:
- Quỉ Bảo Chủ Nhân có phải là tôn giả chăng?
- Quả không sai!
Máu trong người Thượng Chí sôi sục căm thù! Chính huyết hải thù địch của chàng đây rồi! Chàng run lên vì tức giận. Nhưng nghĩ đến ân sư thì lửa hận hạ xuống:
- Ta phải thực hiện hoài vọng của ân sư đã, việc trả thù tạm gác lại sau.
Nghĩ thế, chàng liền nói:
- Bảo chủ lấy nguyên do nào mà bảo tại hạ là giả danh nghĩa của Ma Trung Chi Ma chứ?
Đáp lời chàng là một chuỗi cười khanh khách, giọng kia lạnh lùng hỏi:
- Ha! ha! Ngươi có biết qui luật của Quỉ Bảo chăng?
- Qui luật gì?
- Rình xem Quỉ Bảo là phải chết!
Thượng Chí hỏi:
- Sao lại gọi là rình rập?
- Ngươi dám mạo Ma Trung Chi Ma...
Thượng Chí lạnh lùng hự một tiếng, nói:
- Sao ngươi biết?
- Vì mi là thằng nhãi con, mà câu chuyện của ta và Ma Trung Chi Ma đã bốn mươi năm qua rồi, sao ngươi lại biết được?
Thượng Chí không khỏi phục sự nhận xét tinh tế của đối phương nói:
- Bảo chủ, chắc người không ngờ tại hạ đã tuân lệnh mà đến đây?
- Ngươi tuân lệnh của người nào?
- Gia sư?
Giọng đượm vẻ ngạc nhiên:
- Sư phụ ngươi là ai?
Thượng Chí lạnh lùng:
- Ma Trung Chi Ma.
- Láo thật, thằng nhãi! Ngươi phải bảo thực cho lão phu biết, có đúng ngươi là người được chân truyền của Ma Trung Chi Ma không?
Thượng Chí cười gằn:
- Tại hạ nói dối ư?
- Thôi được! Ngươi đến đây làm gì?
Lòng Thượng Chí lúc này rối như tơ vò, chàng không biết làm sao, Thất Hồn Nhân đã hai lần khuyên chàng đến yết kiến Quỷ Bảo chủ nhân và nói cho y rõ thân thế của chàng! Như thế để làm gì? Có dụng ý gì chăng?
Nếu muốn yết kiến lão ta thì đây là cơ hội tốt để thực hiện, nhưng chàng không muốn tự mình khai gia thế cho kẻ thâm thù. Hơn nữa thù nhân đâu phải kẻ tầm thường, mà lại là đệ nhất ma tôn trong võ lâm, võ nghệ siêu việt, quán chúng.
Nghĩ thế, chàng lạnh lùng nói:
- Trong bốn mươi năm qua, gia sư không bao giờ quên nổi cái nhục vì đã thất bại dưới tay ngươi.
Giọng cười đắc chí nổi lên, rồi một giọng trầm trầm, Bảo Chủ nói:
- Hà! Hà! Tự thuở nay hễ đấu võ thì phải có kẻ thắng người bại. Thua chưa phải là nhục, thắng chưa hẳn là vinh. Lão phu thắng lịnh sư bằng công lực chánh thống, đâu phải tà thuật, lịnh sự thật quá cố chấp. Hà! Hà, sao lịnh sư không đến đấu với lão phu, mà sai tiểu tử tới đây?
Thượng Chí lạnh lùng:
- Gia sư không thể đến được.
- Tại sao thế?
Thượng Chí ngập ngừng một chút nói:
- Gia sư gần...
- Sao? Tiểu tử muốn bảo lịnh sư gần chết phải không?
- Phải, chỉ vì một lời hứa bốn mươi năm về trước mà gia sư chỉ sống được vài ngày nữa thôi! Người đang chờ tin tại hạ mang về.
Một giọng nói quái dị, có vẻ cảm động, lại vọng lên như ma gọi hồn:
- Lão phu không hiểu ý lịnh sư muốn gì?
Thượng Chí nói:
- Tại hạ phụng mạng gia sư đến đây là để xem sau bốn mươi năm võ nghệ, ai cao hơn ai!
- Thế nghĩa là gì?
- Có gì mà không hiểu, gia sư muốn tại hạ thay người thực hiện lời cam kết bốn mười năm trước. Nghĩa là tại hạ sẽ đấu sức cùng ngươi.
- Ngươi vừa bảo sao? Mày táo bạo thực, ngươi đủ sức thay thế lịnh sư sao?
- Phải, đủ sức hay không rồi sẽ hay.
- Tiểu tử dám khiêu khích lão phu? Chớ có ngông cuồng như thế.
Thượng Chí lạnh lùng:
- Quả không sai tý nào.
Chàng vừa dứt lời thì một chuỗi cười vang dậy chát chúa như tiếng binh khí chạm nhau, âm thanh sắc bén tựa đao kiế m đập và o mạng nhỉ nghe rất khó chịu, nhức nhối làm sao! Tiếng cười lại đượm vẻ khinh bỉ, phách lối vô cùng.
Giọng cười càng lúc càng cao, cao ngất. Khí huyết trong người Thượng Chí như bị ảnh hưởng âm thanh ấy khuấy trộn, cứ ào ạt lên xuống không ngừng, cuồn cuộn vào nhau không khác thủy triều vậy.
Thượng Chí vội vận nội công chống lại tiếng cười quái dị ấy. Chàng cảm thấy dễ chịu lần, một lúc sau thì chàng lấy lại được sự bình thường.
Khi tiếng cười ngừng lại, trên mặ t chàng đã ướt đẫm mồ hôi. Chàng đưa tay áo chùi một lát mới ráo. Lúc này chàng mới ý thức rõ ràng là nội công của cường địch thâm hậu không kể xiết.
Tiếng nói Quỉ Bảo Chủ Nhân lại vang lên đầy vẻ kinh ngạc:
- Tiểu tử, không ngờ ngươi lại chịu nổi Hoãn Nguyên Nhất Tiếu của lão phu, đáng khen lắm.
Hoàng Thượng Chí hoảng hốt nghĩ thầm:
- Lão này ghê gớm thực! Lão ta chỉ ở chỗ cũ, tất không nhìn thấ y ta, sao lão biết được ta chưa bị thương. Không lý lão lại được đôi mắt Thông Nhãn Thiên như lời đồn chăng?
Tuy sợ sệt trong lòng nhưng chàng làm tỉnh lạnh lùng đáp:
- Tại hạ nào biết Hoãn Nguyên Nhất Tiếu là gì đâu, nhưng tại sao Bảo Chủ lại cười thế?
- Không cười sao được? Lão phu không ngờ Ma Trung Chi Ma ngô nghê đến thế!
Dám sai một hậu sinh tiểu tử thay mặt thực hiện lời cam kết. Lão phu cứ tưởng mình đang chiêm bao...
Thượng Chí tức giận vô cùng cất giọng lành lạnh nói:
- Bảo chủ nói như thế có phách lối quá chăng?
Có tiếng cười gằn:
- Phách lối? Tiểu tử dám bảo lão phu phách lối...
Một chuỗi cười ngạo nghễ:
- Ha! Ha! Gan dạ của người làm lão khâm phục, đồng thời vì nể mặt lịnh sư ta ban phúc cho ngươi một lần. Thôi hãy đi đi! Lão phu đã tự phá luật của mấy chục năm nay đấy.
Thượng Chí vẫn lạnh lùng, mai mỉa:
- Không dám, không dám! Làm cho Bảo chủ phải bận tâm, tại hạ không yên lòng.
- Hà, hà. Giờ ngươi định sao?
Thượng Chí nói:
- Lệnh gia sư khó trái được...
- Thế ngươi quyết khiêu chiến cùng lão phu à?
Chàng lạnh lùng:
- Tại hạ đến đây chỉ có mục đích ấy, đã nói với bảo chủ rồi.
- Ha, ha! Ngươi quá ngông cuồng không tự lượng sức mình sao?
- Đó là việc của tại hạ, Bảo chủ chớ lo.
Bảo Chủ tức giận, hằn học:
- Thật ngông cuồng! Ngươi không xứng giao thủ với lão phu.
Hùng khí bốc lên ngùn ngụt, Thượng Chí phẫn nộ nói:
- Bảo chủ định hủy lời hẹn đó chăng?
- Tại sao ta phải hủy lời hẹn?
- Thế sao không nhận lời khiêu chiến.
Như cố nén tức giận, bảo chủ nói:
- Khiêu chiến? Hà... hà... Nếu sư phụ ngươi tự đến đây thì lão phu còn có thể nể tình mà giao đấu...
Thượng Chí hự một tiếng, lạnh lùng nói:
- Tại hạ đến đây thay gia sư, như thế có khác nào gia sư thân hành tới sao.
- Đừng có ngông cuồng mà uổng mạng, hãy lập tức rời khỏi nơi này trước khi lão phu thay đổi ý. Nếu không...
- Nếu không thì sao?
- Ngươi sẽ hối hận cả đời!
Lúc bấy giờ cơn giận của chàng đã lên đến tột độ, quên mất cái nguy hiểm kề cận, cất tiếng lạnh lùng, hằ n học phản đối:
- Mặc xác ta.
Chuỗi cườ i chát chúa lại phát lên:
- Ha! Ha! Ha!... Mấy mươi năm rồi, đây là lần thứ nhất, có người dám nói với lão phu như thế.
Hoàng Thượng Chí cũng cười lớn nói:
- Không phải chỉ thế thôi đâu, sau...
Bảo chủ lạnh lùng cắt lời:
- Tiểu tử! Ngươi không thích sống chăng?
Thượng Chí lạnh lùng:
- Tôn giá! Phải chă ng ngươi không dá m nhận lời khiêu khích của ta?
- Tiểu tử, bước tới, lão phu đang chờ ngươi đây.
Thượng Chí khẽ hự một tiếng, mạnh dạn thẳng bước vào cửa Quỉ Bảo.
Tiếng chân bước sào xạc trên con đường đá sỏi hình bán nguyệt dội vào vách vang lên như tiếng chân của nhiều người vậy.
Đi hết con đường đó, thì trướ c mặ t hiện lên hai dãy nhà đá, những thớt đá sắp xếp rất công phu và kiên cố lạ thường.
Hai dãy nhà này đều không có chiếc cửa sổ nào cả, chỉ vỏn vẹn mỗi một cửa sắt, đã lâu đời sét rỉ cả, khiến chàng có cả m tưởng từ khi có căn nhà này chiếc cửa này chưa được mở ra lần nào. Giữa hai gian nhà đá là con đường chật hẹp, chạy ngoằn ngoèo rồi mất hẳn sau một trong hai dãy nhà đó.
Trên trần và các góc nhà, nhện đóng dày từng lớp, bụi cát bám đầy.
Sân và sàn nhà cũng lát toàn đá, nhưng một phần lớn đã bị cỏ mọc đầy, nham nhở khó coi.
Hơi khí ẩm thấp lẫn với cây mục tạ o thành một mùi khó ngửi.
Mặt trời đứng bóng mà trong Bảo chỉ lờ mờ, mọi vật đều mờ ảo trông không khác nào nơi địa ngục quỉ vương.
Thượng Chí nghe tim mình đập mạnh, không biết Quỉ Bảo Chủ Nhân gọi chàng vào đây, rồi lão lại cút đâu mất. Chàng e ngại vô cùng, vì chàng biết đối phương thấy mình mà mình không thấy đối phương là điều nguy hại.
Chàng lẩm bẩm:
- Lão ma đó định giở trò gì đây.
Không khí trong tòa Quỉ Bảo hoàn toàn yên lặng, cái yên lặng rợn người.
Chàng có cảm giác như mình đang đứng giữa một cổ mộ, tử khí bao trùm lấy chàng, hơi thở trở nên nặng nề, khó chịu.
Thoạt nhiên một bó ng người xuất hiện đột ngột! Phát giác được sự kiện đó, Thượng Chí vội dừng bước, đưa mắt nhìn quái nhân toàn thân lạnh toát, lông tóc dựng ngược vì kinh sợ, chàng lùi lại hai bước thủ thế.
Chàng chưa từng thấy ai quái dị như người này. Đầu tóc hắn rũ xuống lồm xồm che khuất cả mặt không còn thấy mặt mũi ra sao. Hắn lừ đừ tiến về phía chàng, dáng điệu quái gở. Quả là quái vật chứ không là người.
Thượng Chí lẩm bẩm:
- Đây là quỉ sứ chăng?
Tiếng chân nặng nề lê đến bên chàng; Thượng Chí thét lớn:
- Đứng lại!
Âm thanh dội vào vách đá, nhái lại tiếng chàng nghe rờn rợn.
Quái nhân như không nghe tiếng chàng, vẫn lừ đừ bước đến.
Hoàng Thượng Chí lùi lại thêm bước nữa, lẩm bẩm:
- Hay là chính hắn!
Nghĩ thế, Thượng Chí vừa hồi hộp vừa lo sợ. Chàng trừng mắt quát:
- Tôn giả, chủ nhân Quỉ Bảo làm trò quỉ ư?
Quái nhân vẫn không đáp lời nào, tiến bước coi như không có chàng đừng đó.
Thượng Chí vận chân khí vào song chưởng thủ trước ngực, sẵn sàng ứng chiến.
Chàng lại thét hỏi:
- Quái vật đứng lại.
Tiếng quát rất lớn, dội vào vách đá, quyện vào nhau tạo thành một âm thanh hỗn loạn.
Quái nhân vẫn trơ như sắt trước lời trách mắng của chàng. Gã từ từ tiến về phía chàng.
Khi chỉ còn cách độ tám bước, Thượng Chí cáu tiết, tả chưởng vung lên, phát một thế nhanh như điện chớp.
Quái nhân lách mình tránh chưởng rất nhẹ nhàng. Áp lực của chưởng phong đánh bốp vào nền đá một tiếng khô khan. Tảng đá tuy không bể nhưng lún sâu xuống ba tấc, thực là một công lự c phi phàm.
Thấy quái nhân tránh được thế chưởng của mình, Thượng Chí phục thầm.
Bỗng quái nhân đưa tay vén mớ tóc bung xòa dưới trán, hai luồng nhỡn quang lạnh lẽo phóng về phía chàng. Rồi phát ra hai tiếng oa oa quay phắt người lại bỏ đi.
Thượng Chí toàn thân rúng động. Rõ là tiếng nói không, cười cũng không phải cười, tiếng kêu lơ lớ khó nghe và quái lạ vô cùng.
Đứng nhìn sững cho đến khi quái nhân mất hẳn sau khúc quẹo, lòng chàng cảm thấy người này quái gở quá!
Nhất là đôi mắt của quái nhân sao lại lạnh lẽo thế? Nó từ từ như mất cả sinh khí.
Đôi mắt của một xác chết thì đúng hơn của một người còn sống.
Quái nhân đã mấ t rồi mà trong trí chà ng còn lởn vởn đôi mắt lạnh lẽo kia.
Qua phút sững sờ, chàng mạnh dạn tiến bước vào con đường chật hẹp, giữa hai gian nhà đá đó.
Đi được tám, chín bước, bỗng có hai bóng đen áp tới nhanh như chớp, đồng thời một sức ép nặng nề như núi đè xuống người chàng. Thân hình chàng cảm thấy đau nhói như bị dao cắt phải.
Biết tránh không kịp, chàng vội đưa song chưởng đánh mạnh về phía hai bóng đen, chưởng phong mạnh như vũ bão.
Một tiếng bùng vang lên, hai bóng đen lảo đảo lui về sau.
Hoàng Thượng Chí dựng ngược mày trừng mắt nhìn hai bóng nọ. Chàng giật nảy mình. Đúng là hai con quỉ, miệng rộng toác đến gần tai, hai răng nanh trắng hếu, cong quặp xuống cằm, trong thật rợn người.
Sự việc này xảy ra chớp nhoáng. Hai ác quỉ lắc lư, vừa đứng sững liền nhảy tới, ngũ trảo lanh lẹ, biến ảo dị thường, nào gạt, bắt, điểm, tấn công như vũ bão.
Thượng Chí vì sợ hãi nên không còn đủ bình tĩnh chiến đấu, chàng lui về thế thủ.
Vận nội lực dùng một chưởng thức trong Ma Ma Chưởng Pháp ra bảo vệ toàn thân, một luồng kình lực vây kín như tường đồng, vách sắt.
Hai ác quỉ không thèm để ý đến, cứ ào ạt tấn công, liên miên, song vì Ma Ma Chưởng Pháp là một môn tuyệt kỷ, bọn chúng không sao đụng vào người chàng được.
Bỗng hai ác quỉ liều lĩnh xông vào một lượt tung bốn chưởng tấn công một lúc.
Bùng, bùng... hai tiếng vang dội cả cổ bảo, Thượng Chí cảm thấy đau buốt cả người như chạm phải một khối sắt nguội. Thân hình hai ác quỉ vẫn trơ trơ. Chưởng lực chàng hoàn toàn bị hủy diệt! Tinh thần chàng không còn đủ bản năng tự vệ khiến chàng nhảy lùi lại ba bước. May mắn thay, nhờ cái nhảy ấy, chàng thoát được bốn quỉ trảo chộp ngay vào chỗ chàng đứng khi nãy.
Thượng Chí chưa kịp hoàn hồn thì hai ác quỉ đã thay đổi vị trí, trở lại tấn công dữ dội hơn trước.
Võ công của hai ác quỉ này thật cao dịu và kỳ lạ vô cùng, chàng chưa hề gặp trên giang hồ bao giờ.
Nếu không được may mắn, chắc chàng không chịu nổi cái chộp của bọn ác quỉ này. Và nếu không là chàng, mà là bất cứ một nhân vật võ lâm nào khác ở trong trường hợp này cũng khó thoát một quyền của bọn họ.
Vừa tránh được hai tay quyền của hai ác quỉ, Thượng Chí chưa kịp đứng vững thì hai quyền khác lại ập tới, nhanh nhẹn và mạnh mẽ hơn trước nhiều. Khẩn cấp quá, không còn suy nghĩ gì nữa, chàng liền vận toàn lực vào song chưởng đẩy mạnh về phía địch.
Hai ác quỉ vừa xông tới, bóng quyền loang loáng gần chạm mình chàng bỗng dưng ngưng lại. Chưởng lực đã đè nặng trên toàn thân, hai ác quỉ không sao cử động được.
Cuộc đấu võ biến thành cuộc đấu sức.
Thượng Chí bị hiện tượng quái gở này làm toát mồ hôi trán. Chàng định thâu chưởng lại, nhưng mới nhớm tay thì hai ác quỉ đã tiến sát thêm bước nữa. Kinh hãi, chàng liền vận sức đẩy ra trở lại.
Áp lực củ a đôi ác quỉ càng lúc càng nặng nề hơn.
Hoàng Thượng Chí vận thêm chân lực để chống lại, rồi trố mắt nhìn hai ác quỉ. Vì lúc này chàng và đôi ác quỉ chỉ cách nhau có ba bốn thước nên nhìn rất rõ. Té ra hai người đó đã đội một lớp áo sắt, bịt kín từ đầu đến chân.
Khám phá được sự gian trá này, Thượng Chí nghĩ thầm:
- Hèn gì, thân hình bọn này rắn chắc đến thế. Chúng đã chịu mấy chưởng của ta.
Nến còn có thể áp tới! Nhưng chúng lại không biết biến thế gì cả. Chỉ áp vào chịu đấm ăn sôi. Rõ lợi hại thay!
Biết thế, nên chàng không còn kinh hãi như trước nữa, cố vận sức kiềm chế áp lực càng ngày càng mãnh liệt của hai ác quỉ này.
Ngay lúc ấy, tiếng cười Quỉ Bảo Chủ Nhân vang lên:
- Ha!... ha!... Tiểu tử ngông cuồng kia ơi! Xem ngươi còn chịu được bao lâu nữa.
Một lần nữa lão phu phá luật! Ngươi cút mau đi! Đây là lần cuối cùng đấy. Hãy về nói với sư phụ ngươi biết là Quỉ Bảo Chủ Nhân vẫn như xưa...
Thượng Chí thét lớn:
- Tại hạ cám ơn thiện ý đó.
- Bọn võ lâm ngày nay, lão phu không tìm được ai đáng tay là địch thủ với lão cả.
Thượng Chí cười lạ nh lùng, đáp:
- Cái đó thì chưa biết được, chỉ biết giờ đây tại hạ chưa thực hiện xong hoài bão của ân sư, không thể nào ra về được.
Một chuỗi cười lại nổi lên, tiếp theo giọng lạnh lùng:
- Nếu thế, sư phụ ngươi dưới chín suối sẽ mỉm cười công nhận lão phu là tay vô địch.
Thượng Chí nghe Bảo Chủ có ý mỉa mai ân sư thì bốc giận. Nghĩ thầm:
- Sư phụ đã hết lòng truyền võ công, cùng chân khí cho ta, ta không thể để ân sư phải uất hận nơi chín suối được. Người sống đau khổ trong bốn mươi năm chỉ đợi phút này. Ta quyết không để nhục sư môn. Người chỉ sống thêm có vài ngày! Vài ngày thôi!
Thời gian bây giờ đối với ân sư là phút trang trọng nhất đời, mà hành động của ta có thể làm cho người ngậm cười thỏa nguyện nơi chín suối hay uất hận.
Nghĩ thế chàng liền thét lớn:
- Ta phải thắng!
Dứt lời, liền vận toàn bộ chân khí còn lại vào song chưởng; tả chưởng quét chữ Quyết, hữu chưởng vung chữ Chấn trong Ma Ma Chưởng Pháp. Chà ng thét lên một tiếng tựa sấm, phát liên tiếp hai chưởng. Chưởng phong ào ạt như thác đổ.
← Hồi 024 | Hồi 026 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác